Dịch: Kogi
Đây là lần đầu tiên Dung Miên nhìn thấy biển thật sự sống động trước mắt mình.
Hồi trước, khi còn ở quán cafe mèo, cậu thường cùng Khổng Tam Đậu chen chúc trước màn hình TV nhỏ đặt ở quầy thu ngân xem phim truyền hình, lần đầu họ biết đến sự tồn tại của biển là qua một bộ phim thần tượng ba xu.
Bộ phim ấy kết thúc bằng cảnh nữ chính lao mình xuống biển tự tử, cảnh này đã làm Khổng Tam Đậu khóc hết nước mắt suốt một tháng trời.
Từ góc nhìn của Dung Miên, bãi biển giống như một hộp cát mèo khổng lồ, còn toàn bộ đại dương chính là chiếc bể xanh lam khổng lồ chứa vô số các loại cá ngon miệng.
Tuy mèo sợ nước thật nhưng thực ra điều chúng sợ hơn là nước biển làm ướt lông mình, vì thế khi ở dạng người Dung Miên không sợ gì hết. Cậu ngồi trên bãi biển nhìn bờ cát bị sóng biển tấp vào hồi lâu, sau đó lại phóng tầm mắt ra xa, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ không biết lượng cá dưới đáy biển kia có đủ cho mình ăn cả đời hay không.
Khổng Tam Đậu còn phấn khích hơn cả Dung Miên, cô chỉ ước gì có thể cắm đầu lao thẳng vào trong làn nước, có điều trước mặt mọi người cô vẫn biết phải giữ chừng mực. Tuy vẫn tận tình dành cả ngày ở bên cạnh Dung Miên chờ cậu quay phim, nhưng cậu cũng biết rằng tâm hồn Khổng Tam Đậu sớm đã bay xa theo gió biển từ lâu.
Địa điểm quay phim lần này là một thành phố nhỏ ven biển. Chính tại nơi đây, nhân vật cảnh sát do Chung Tập thủ vai và nhân vật học sinh cấp ba thiên tài của Dung Miên đã dần mở lòng với nhau nhiều hơn, họ bắt đầu thảo luận về manh mối của vụ án và cuối cùng bắt tay cùng nhau phá án.
Khi hoàn tất các cảnh quay trong ngày cũng là lúc trời chập choạng tối, cả ngày nay Chung Tập phải diễn cảnh đẩy xe lăn trên bãi biển, cánh tay anh tê nhức đến nỗi không sao nhấc lên được.
Anh đứng dậy hít thở sâu, lấp đầy lồng ngực bằng bầu không khí mang theo mùi vị biển cả, cảm nhận sự khoan khoái hiếm khi có được này.
Ngoảnh lại nhìn phía sau, anh thấy Dung Miên đang ngoan ngoãn ngồi bó gối trên bãi cát ngắm những con sóng cuộn trào từ ngoài xa tấp vào bờ.
Dung Miên vẫn mặc trên người bộ đồng phục học sinh cấp ba của nhân vật trong phim để lộ cẳng tay mảnh khảnh trắng bóc, Chung Tập thấy cậu với tay ra khuấy khuấy nước biển rồi đưa lên mũi tò mò ngửi.
Tim anh thoáng chốc đã mềm nhũn, thế là bèn lại gần hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Có cá.” Dung Miên hơi tiếc nuối rụt tay về, đáp: “Có rất nhiều cá, nhưng chúng nhỏ quá.”
“Anh có thể giúp tôi chụp một vài tấm ảnh được không? Tôi muốn gửi cho chú Vân xem.” Dung Miên nhìn Chung Tập bằng đôi mắt sáng lấp lánh, “Nhớ phải chụp toàn cảnh biển và bãi cát, cả cây dừa nữa nhé.”
Dung Miên vừa nhắc đến “chú Vân” thì Chung Tập bỗng nhớ ra hai ngày trước Từ Hựu Hựu có nói với mình rằng, hình như đối phương không ngờ anh lại chuyển ngay năm trăm vạn một cách dứt khoát sòng phẳng đến thế rồi bắt đầu giả vờ giả vịt kêu không cần nhiều tiền như vậy, đồng thời có ý muốn trả lại một phần cho Chung Tập.
Mánh khóe này thì Chung Tập biết tỏng rồi, anh bảo Từ Hựu Hựu từ chối thẳng thừng luôn, nói rằng phần dư ra đó coi như là giá trị yêu thích của mình đối với Dung Miên.
Có điều Chung Tập vẫn cảm thấy người được gọi là “chú Vân” này không chỉ đóng vai trò là ông chủ một công ty trong cuộc đời Dung Miên, bởi vì từ lời nói cho đến hành động của Dung Miên đều toát lên sự dựa dẫm và gắn bó thân thiết không hề che giấu dành cho người này.
Chuyện đó làm Chung Tập hơi khó chịu.
Anh miễn cưỡng cầm điện thoại chụp đại hai ba tấm cho Dung Miên. Lúc trả lại điện thoại cho cậu, anh đột ngột hỏi: “Cậu với ông chủ…thân nhau thế à?”
Dung Miên lướt xem mấy tấm ảnh, đáp: “Đúng vậy.”
“Ngày xưa tôi luôn phải chịu cảnh đói bụng, ngày nào cũng đói hết.” Dung Miên nói, “Chú Vân chính là người đã cho tôi ăn, còn cho tôi một gia đình nữa.”
Dưới hàng mi dài mềm mại của Dung Miên là đôi mắt trong vắt tựa như làn nước biển, gò má cậu bị ánh chiều tà nhuộm màu cam thẫm. Gió từ ngoài biển thổi vào có vị mặn, ẩm ướt và hơi lành lạnh, khuôn mặt thiếu niên điềm tĩnh, ngay cả vành tai cũng ửng lên màu hồng nhạt nhu hòa.
“Anh cũng đối xử với tôi rất tốt, cũng cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon.” Dung Miên ngước lên nhìn Chung Tập nói, “Anh và chú Vân đều là người mà tôi muốn báo đáp.”
Chung Tập không nói gì.
“Nhưng mà anh phiền phức hơn chú Vân nhiều.” Dung Miên bổ sung thêm.
Chung Tập: “…”
“Muốn báo đáp chú Vân tôi chỉ cần cố gắng kiếm nhiều tiền là được, còn anh thì phiền ghê luôn, anh rất hay bắt bẻ ý.” Dung Miên nghiêm túc nói.
Chung Tập nói: “Không phải chứ, trước hết cậu phải nói rõ…”
“Hôm nay tôi cứ suy nghĩ mãi, anh là khách VIP của tôi, nhưng mà tôi không sao biết được rốt cuộc anh muốn gì. Anh không muốn tôi ngủ với anh, cũng không thích sờ tôi, anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng dường như chẳng cần gì cả.”
“Anh cũng không thích tôi hôn anh.” Dung Miên buồn rầu nói, “Vì vậy tôi thực sự không còn gì có thể cho anh nữa rồi.”
Chung Tập: “Không phải…”
Dung Miên mải đắm chìm trong dòng suy tư của riêng mình một hồi, đột nhiên lại hứng khởi nói: “Hay là hôm nay tôi tặng anh một món quà trước nhé.”
Chung Tập còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Dung Miên cúi đầu tập trung nhìn mặt biển không nói thêm gì nữa.
“Không phải tôi bắt bẻ mà là tôi có nhịp độ của riêng mình.” Chung Tập hắng giọng, lại bắt đầu màn phát biểu kinh điển, “Tính tôi thích từ từ tiến tới, hơn nữa tôi cũng chưa từng nói là tôi ghét…”
Anh mới nói được một nửa thì thấy Dung Miên đột nhiên chớp mắt, ngay sau đó cậu phóng tay vào nước rồi nắm lại thành quyền. Khi cậu thu tay lại rồi chầm chậm xòe bàn tay ra, Chung Tập thấy nằm trong lòng bàn tay cậu là một con cá rất nhỏ gần như trong suốt.
Chuỗi động tác bắt cá của Dung Miên có thể nói là vô cùng trôi chảy nhanh gọn, đồng thời không hề cần đến sự phụ trợ của lưới, cứ thế tay không bắt sống một con cá mà mắt thường cơ hồ không sao nhìn thấy được.
Một hồi lâu sau Chung Tập vẫn không nói được lời nào.
“Lần trước cậu bắt bướm cho Thẩm Nghiên cũng thế.” Chung Tập hít vào một hơi sâu, thực sự cảm thấy buồn bực, “Rốt cuộc cậu làm thế nào mà tài vậy…”
Dung Miên nhìn anh đầy khó hiểu.
“Tài lắm à?” Cậu nói, “Nhưng bọn tôi ai cũng làm được hết mà.”
Chung Tập bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ “bọn tôi” trong miệng cậu nói rốt cuộc là chỉ quần thể nào, người nhện ăn quả ác ma à?
Chung Tập lại nhìn con cá nhỏ trong tay Dung Miên thêm một lúc, cảm thấy hơi ghê cổ.
Anh muốn giải thích lại với cậu rằng anh không hề ghét cậu hôn anh, nhưng nói điều đó ra vào lúc này sợ là sẽ gợi liên tưởng sâu xa hơn, mà không nói ra thì trong lòng khó chịu. Cứ thế, Chung Tập rơi vào vòng lặp do chính mình tạo ra.
Dung Miên không biết Chung Tập nghĩ gì trong đầu, cậu bưng con cá trong lòng bàn tay một lúc rồi lại hào hứng thúc giục: “Anh mau xòe tay ra đi.”
Ma xui quỷ khiến thế nào Chung Tập cũng nghe lời xòe tay ra, Dung Miên hơi nghiêng lòng bàn tay, con cá trôi theo dòng nước rơi vào tay Chung Tập xong còn quẫy đuôi mấy cái.
Khoảng cách giữa họ thoáng chốc bị kéo gần.
Bầu không khí rất lãng mạn, Dung Miên lại ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào khuôn mặt Chung Tập không rời mắt. Cậu nhìn rất lâu, lâu đến nỗi Chung Tập tưởng rằng cậu muốn hôn mình.
Thế là sau một thoáng chần chừ, Chung Tập cũng hơi cúi người xuống.
Kết quả là anh vừa mới tiến lại gần hơn một chút thì Dung Miên khẽ chớp mắt rồi quay mặt đi chỗ khác.
Chung Tập: “…?”
“Dịch vụ ngày hôm nay là bắt cá nhỏ cho anh, ngày mai anh có thể nói trước cho tôi biết cụ thể anh muốn tôi làm gì được không?” Dung Miên đứng thẳng người dậy nói với Chung Tập, “Như vậy thì tôi sẽ không phải suy nghĩ cả ngày nữa.”
“Chúc ngủ ngon.”
Chung Tập sững người tại chỗ.
Sau đó anh nhìn Dung Miên xoa xoa bàn tay bị nước biển ngấm lạnh, sau đó đi lướt qua mình, cất tiếng gọi Khổng Tam Đậu đang ngồi dưới gốc cây dừa gọi video với chú Vân.
“Waa! Là biển nè!”
Khổng Tam Đậu cúp điện thoại, nhảy chân sáo theo sau Dung Miên hào hứng nói: “Mau biến về nguyên hình thôi, tớ muốn chạy nhảy, tớ muốn bơi, tớ bứt rứt chân tay cả ngày nay rồi, không thể chịu được nữa…”
“Nhưng nước biển lạnh lắm đó Tam Đậu.” Dung Miên nói nhỏ, “Tớ phải đi thay đồ và tẩy trang đã, cậu cứ chơi một mình trước đi, ngày mai tớ chơi cùng cậu.”
Khổng Tam Đậu “ừa” một tiếng ỉu xìu, nhưng ngay sau đó lại hớn ha hớn hở nói: “Vậy thì hôm nay tớ cứ chơi một mình trước, ngày mai chúng ta cùng ăn dừa ha.”
Nói rồi cô bắt đầu khua chân múa tay diễn tả cho Dung Miên mình có thể tay không tách dừa như thế nào. Dung Miên lơ đãng quay đầu lại nhìn bóng lưng Chung Tập ngồi trên bãi cát. Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, ban nãy khi cậu tặng cá nhỏ cho Chung Tập, biểu cảm của anh trông có vẻ hơi phức tạp.
Dường như anh đang mong chờ một điều gì, nhưng cuối cùng chuyện đó lại không xảy ra.
Tại vì cá nhỏ quá chăng? Dung Miên nghĩ.
Chung Tập ngồi bên bờ biển như một tên ngốc, hai tay bưng con cá nhỏ bần thần hết cả người. Thấy nước biển trong lòng bàn tay sắp chảy hết, Chung Tập bèn thả tay phóng sinh cho nó.
Con cá đó nhỏ xíu, gợn sóng để lại trong nước khi nó quẫy đuôi nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy. Chung Tập bất giác cảm thấy sầu muộn nhưng lại không thể giải thích được tại sao.
Anh nhớ lại dáng vẻ chăm chú ngồi ngắm biến của Dung Miên ban nãy, lòng thầm nghĩ hay là chờ bộ phim này đóng máy xem có thể thuê chiếc du thuyền nào gần đây đưa cậu ra biển đánh cá tươi hay không…
Sắc trời tối dần, Chung Tập có chút rối rắm đứng dậy nhìn quanh bãi biển một vòng, đang chuẩn bị đi về thì sững người tại chỗ.
Bởi vì Chung Tập nhìn thấy một chú chó.
Nhìn thì có vẻ là giống Shiba, thân hình nó mũm mĩm khỏe mạnh, lúc này đang hùng hục chạy lòng vòng trên bãi cát, hưng phấn đến nỗi bốn chân quýnh cả lên.
Chắc là chó của khách du lịch ở resort gần đây thả ra chơi.
Chú Shiba này trông cứ ngáo ngáo kiểu gì, Chung Tập bỗng thấy hơi buồn cười. Nó vẫy đuôi chạy tưng bừng một lát rồi nhảy thẳng xuống biển bơi một cách thành thạo, chỉ lộ ra mỗi cái đầu lông xù, Chung Tập cảm thấy rất mới lạ.
Anh không khỏi nhớ tới bé mèo đen lang thang ăn khỏe ở vườn hoa sau nhà mình. Hình như anh không thấy nó cũng khá lâu rồi, lần này trước khi đi anh vẫn để vài lát giăm bông ở ban công phòng bếp, nhưng đi chuyến này ít nhất cũng mất nửa tháng.
Không biết nó có đói không. Chung Tập nghĩ.
Khi Chung Tập thoát khỏi dòng suy nghĩ nhìn về phía biển thì phát hiện chú chó đang bơi ban nãy không thấy đâu nữa. Mặt biển phẳng lặng, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác vỗ ào vào bờ. Chung Tập ngẩn người trong chốc lát, thầm nghĩ ban nãy gió rất lớn, không phải chú Shiba kia bị sóng cuốn đi rồi chứ?
Nhưng nghĩ kĩ thì lại thấy khả năng này không cao, hay là vừa rồi anh mải suy nghĩ vẩn vơ nên nó được chủ nhân đưa đi rồi? Nhưng tốc độ có vẻ hơi nhanh thì phải…
Chung Tập ngoảnh lại nhìn quanh bãi biển một vòng, nhân viên đoàn làm phim xong việc từ lâu đều đã đi về hết, chỉ thấy lác đác vài khách du lịch nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng chú Shiba kia.
Một chú chó lớn như vậy thoáng chốc đã biến mất, Chung Tập cảm thấy hơi hoang mang.
Vậy mà khi ngoảnh đầu lại một lần nữa anh lại nhìn thấy dưới gốc cây dừa cách mình không xa, chẳng biết khi nào đã có thêm một người.
Đó là một thiếu nữ tóc ngắn có thân hình cao gầy, cô sảng khoái hất mái tóc ướt sũng của mình rồi chỉnh lại chiếc T shirt rộng thùng thình trên người.
Khi cô xoay người lại, Chung Tập nhận ra ngay lập tức…
Là Khổng Tam Đậu.
Đây là lần đầu tiên Dung Miên nhìn thấy biển thật sự sống động trước mắt mình.
Hồi trước, khi còn ở quán cafe mèo, cậu thường cùng Khổng Tam Đậu chen chúc trước màn hình TV nhỏ đặt ở quầy thu ngân xem phim truyền hình, lần đầu họ biết đến sự tồn tại của biển là qua một bộ phim thần tượng ba xu.
Bộ phim ấy kết thúc bằng cảnh nữ chính lao mình xuống biển tự tử, cảnh này đã làm Khổng Tam Đậu khóc hết nước mắt suốt một tháng trời.
Từ góc nhìn của Dung Miên, bãi biển giống như một hộp cát mèo khổng lồ, còn toàn bộ đại dương chính là chiếc bể xanh lam khổng lồ chứa vô số các loại cá ngon miệng.
Tuy mèo sợ nước thật nhưng thực ra điều chúng sợ hơn là nước biển làm ướt lông mình, vì thế khi ở dạng người Dung Miên không sợ gì hết. Cậu ngồi trên bãi biển nhìn bờ cát bị sóng biển tấp vào hồi lâu, sau đó lại phóng tầm mắt ra xa, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ không biết lượng cá dưới đáy biển kia có đủ cho mình ăn cả đời hay không.
Khổng Tam Đậu còn phấn khích hơn cả Dung Miên, cô chỉ ước gì có thể cắm đầu lao thẳng vào trong làn nước, có điều trước mặt mọi người cô vẫn biết phải giữ chừng mực. Tuy vẫn tận tình dành cả ngày ở bên cạnh Dung Miên chờ cậu quay phim, nhưng cậu cũng biết rằng tâm hồn Khổng Tam Đậu sớm đã bay xa theo gió biển từ lâu.
Địa điểm quay phim lần này là một thành phố nhỏ ven biển. Chính tại nơi đây, nhân vật cảnh sát do Chung Tập thủ vai và nhân vật học sinh cấp ba thiên tài của Dung Miên đã dần mở lòng với nhau nhiều hơn, họ bắt đầu thảo luận về manh mối của vụ án và cuối cùng bắt tay cùng nhau phá án.
Khi hoàn tất các cảnh quay trong ngày cũng là lúc trời chập choạng tối, cả ngày nay Chung Tập phải diễn cảnh đẩy xe lăn trên bãi biển, cánh tay anh tê nhức đến nỗi không sao nhấc lên được.
Anh đứng dậy hít thở sâu, lấp đầy lồng ngực bằng bầu không khí mang theo mùi vị biển cả, cảm nhận sự khoan khoái hiếm khi có được này.
Ngoảnh lại nhìn phía sau, anh thấy Dung Miên đang ngoan ngoãn ngồi bó gối trên bãi cát ngắm những con sóng cuộn trào từ ngoài xa tấp vào bờ.
Dung Miên vẫn mặc trên người bộ đồng phục học sinh cấp ba của nhân vật trong phim để lộ cẳng tay mảnh khảnh trắng bóc, Chung Tập thấy cậu với tay ra khuấy khuấy nước biển rồi đưa lên mũi tò mò ngửi.
Tim anh thoáng chốc đã mềm nhũn, thế là bèn lại gần hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Có cá.” Dung Miên hơi tiếc nuối rụt tay về, đáp: “Có rất nhiều cá, nhưng chúng nhỏ quá.”
“Anh có thể giúp tôi chụp một vài tấm ảnh được không? Tôi muốn gửi cho chú Vân xem.” Dung Miên nhìn Chung Tập bằng đôi mắt sáng lấp lánh, “Nhớ phải chụp toàn cảnh biển và bãi cát, cả cây dừa nữa nhé.”
Dung Miên vừa nhắc đến “chú Vân” thì Chung Tập bỗng nhớ ra hai ngày trước Từ Hựu Hựu có nói với mình rằng, hình như đối phương không ngờ anh lại chuyển ngay năm trăm vạn một cách dứt khoát sòng phẳng đến thế rồi bắt đầu giả vờ giả vịt kêu không cần nhiều tiền như vậy, đồng thời có ý muốn trả lại một phần cho Chung Tập.
Mánh khóe này thì Chung Tập biết tỏng rồi, anh bảo Từ Hựu Hựu từ chối thẳng thừng luôn, nói rằng phần dư ra đó coi như là giá trị yêu thích của mình đối với Dung Miên.
Có điều Chung Tập vẫn cảm thấy người được gọi là “chú Vân” này không chỉ đóng vai trò là ông chủ một công ty trong cuộc đời Dung Miên, bởi vì từ lời nói cho đến hành động của Dung Miên đều toát lên sự dựa dẫm và gắn bó thân thiết không hề che giấu dành cho người này.
Chuyện đó làm Chung Tập hơi khó chịu.
Anh miễn cưỡng cầm điện thoại chụp đại hai ba tấm cho Dung Miên. Lúc trả lại điện thoại cho cậu, anh đột ngột hỏi: “Cậu với ông chủ…thân nhau thế à?”
Dung Miên lướt xem mấy tấm ảnh, đáp: “Đúng vậy.”
“Ngày xưa tôi luôn phải chịu cảnh đói bụng, ngày nào cũng đói hết.” Dung Miên nói, “Chú Vân chính là người đã cho tôi ăn, còn cho tôi một gia đình nữa.”
Dưới hàng mi dài mềm mại của Dung Miên là đôi mắt trong vắt tựa như làn nước biển, gò má cậu bị ánh chiều tà nhuộm màu cam thẫm. Gió từ ngoài biển thổi vào có vị mặn, ẩm ướt và hơi lành lạnh, khuôn mặt thiếu niên điềm tĩnh, ngay cả vành tai cũng ửng lên màu hồng nhạt nhu hòa.
“Anh cũng đối xử với tôi rất tốt, cũng cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon.” Dung Miên ngước lên nhìn Chung Tập nói, “Anh và chú Vân đều là người mà tôi muốn báo đáp.”
Chung Tập không nói gì.
“Nhưng mà anh phiền phức hơn chú Vân nhiều.” Dung Miên bổ sung thêm.
Chung Tập: “…”
“Muốn báo đáp chú Vân tôi chỉ cần cố gắng kiếm nhiều tiền là được, còn anh thì phiền ghê luôn, anh rất hay bắt bẻ ý.” Dung Miên nghiêm túc nói.
Chung Tập nói: “Không phải chứ, trước hết cậu phải nói rõ…”
“Hôm nay tôi cứ suy nghĩ mãi, anh là khách VIP của tôi, nhưng mà tôi không sao biết được rốt cuộc anh muốn gì. Anh không muốn tôi ngủ với anh, cũng không thích sờ tôi, anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng dường như chẳng cần gì cả.”
“Anh cũng không thích tôi hôn anh.” Dung Miên buồn rầu nói, “Vì vậy tôi thực sự không còn gì có thể cho anh nữa rồi.”
Chung Tập: “Không phải…”
Dung Miên mải đắm chìm trong dòng suy tư của riêng mình một hồi, đột nhiên lại hứng khởi nói: “Hay là hôm nay tôi tặng anh một món quà trước nhé.”
Chung Tập còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Dung Miên cúi đầu tập trung nhìn mặt biển không nói thêm gì nữa.
“Không phải tôi bắt bẻ mà là tôi có nhịp độ của riêng mình.” Chung Tập hắng giọng, lại bắt đầu màn phát biểu kinh điển, “Tính tôi thích từ từ tiến tới, hơn nữa tôi cũng chưa từng nói là tôi ghét…”
Anh mới nói được một nửa thì thấy Dung Miên đột nhiên chớp mắt, ngay sau đó cậu phóng tay vào nước rồi nắm lại thành quyền. Khi cậu thu tay lại rồi chầm chậm xòe bàn tay ra, Chung Tập thấy nằm trong lòng bàn tay cậu là một con cá rất nhỏ gần như trong suốt.
Chuỗi động tác bắt cá của Dung Miên có thể nói là vô cùng trôi chảy nhanh gọn, đồng thời không hề cần đến sự phụ trợ của lưới, cứ thế tay không bắt sống một con cá mà mắt thường cơ hồ không sao nhìn thấy được.
Một hồi lâu sau Chung Tập vẫn không nói được lời nào.
“Lần trước cậu bắt bướm cho Thẩm Nghiên cũng thế.” Chung Tập hít vào một hơi sâu, thực sự cảm thấy buồn bực, “Rốt cuộc cậu làm thế nào mà tài vậy…”
Dung Miên nhìn anh đầy khó hiểu.
“Tài lắm à?” Cậu nói, “Nhưng bọn tôi ai cũng làm được hết mà.”
Chung Tập bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ “bọn tôi” trong miệng cậu nói rốt cuộc là chỉ quần thể nào, người nhện ăn quả ác ma à?
Chung Tập lại nhìn con cá nhỏ trong tay Dung Miên thêm một lúc, cảm thấy hơi ghê cổ.
Anh muốn giải thích lại với cậu rằng anh không hề ghét cậu hôn anh, nhưng nói điều đó ra vào lúc này sợ là sẽ gợi liên tưởng sâu xa hơn, mà không nói ra thì trong lòng khó chịu. Cứ thế, Chung Tập rơi vào vòng lặp do chính mình tạo ra.
Dung Miên không biết Chung Tập nghĩ gì trong đầu, cậu bưng con cá trong lòng bàn tay một lúc rồi lại hào hứng thúc giục: “Anh mau xòe tay ra đi.”
Ma xui quỷ khiến thế nào Chung Tập cũng nghe lời xòe tay ra, Dung Miên hơi nghiêng lòng bàn tay, con cá trôi theo dòng nước rơi vào tay Chung Tập xong còn quẫy đuôi mấy cái.
Khoảng cách giữa họ thoáng chốc bị kéo gần.
Bầu không khí rất lãng mạn, Dung Miên lại ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào khuôn mặt Chung Tập không rời mắt. Cậu nhìn rất lâu, lâu đến nỗi Chung Tập tưởng rằng cậu muốn hôn mình.
Thế là sau một thoáng chần chừ, Chung Tập cũng hơi cúi người xuống.
Kết quả là anh vừa mới tiến lại gần hơn một chút thì Dung Miên khẽ chớp mắt rồi quay mặt đi chỗ khác.
Chung Tập: “…?”
“Dịch vụ ngày hôm nay là bắt cá nhỏ cho anh, ngày mai anh có thể nói trước cho tôi biết cụ thể anh muốn tôi làm gì được không?” Dung Miên đứng thẳng người dậy nói với Chung Tập, “Như vậy thì tôi sẽ không phải suy nghĩ cả ngày nữa.”
“Chúc ngủ ngon.”
Chung Tập sững người tại chỗ.
Sau đó anh nhìn Dung Miên xoa xoa bàn tay bị nước biển ngấm lạnh, sau đó đi lướt qua mình, cất tiếng gọi Khổng Tam Đậu đang ngồi dưới gốc cây dừa gọi video với chú Vân.
“Waa! Là biển nè!”
Khổng Tam Đậu cúp điện thoại, nhảy chân sáo theo sau Dung Miên hào hứng nói: “Mau biến về nguyên hình thôi, tớ muốn chạy nhảy, tớ muốn bơi, tớ bứt rứt chân tay cả ngày nay rồi, không thể chịu được nữa…”
“Nhưng nước biển lạnh lắm đó Tam Đậu.” Dung Miên nói nhỏ, “Tớ phải đi thay đồ và tẩy trang đã, cậu cứ chơi một mình trước đi, ngày mai tớ chơi cùng cậu.”
Khổng Tam Đậu “ừa” một tiếng ỉu xìu, nhưng ngay sau đó lại hớn ha hớn hở nói: “Vậy thì hôm nay tớ cứ chơi một mình trước, ngày mai chúng ta cùng ăn dừa ha.”
Nói rồi cô bắt đầu khua chân múa tay diễn tả cho Dung Miên mình có thể tay không tách dừa như thế nào. Dung Miên lơ đãng quay đầu lại nhìn bóng lưng Chung Tập ngồi trên bãi cát. Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, ban nãy khi cậu tặng cá nhỏ cho Chung Tập, biểu cảm của anh trông có vẻ hơi phức tạp.
Dường như anh đang mong chờ một điều gì, nhưng cuối cùng chuyện đó lại không xảy ra.
Tại vì cá nhỏ quá chăng? Dung Miên nghĩ.
Chung Tập ngồi bên bờ biển như một tên ngốc, hai tay bưng con cá nhỏ bần thần hết cả người. Thấy nước biển trong lòng bàn tay sắp chảy hết, Chung Tập bèn thả tay phóng sinh cho nó.
Con cá đó nhỏ xíu, gợn sóng để lại trong nước khi nó quẫy đuôi nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy. Chung Tập bất giác cảm thấy sầu muộn nhưng lại không thể giải thích được tại sao.
Anh nhớ lại dáng vẻ chăm chú ngồi ngắm biến của Dung Miên ban nãy, lòng thầm nghĩ hay là chờ bộ phim này đóng máy xem có thể thuê chiếc du thuyền nào gần đây đưa cậu ra biển đánh cá tươi hay không…
Sắc trời tối dần, Chung Tập có chút rối rắm đứng dậy nhìn quanh bãi biển một vòng, đang chuẩn bị đi về thì sững người tại chỗ.
Bởi vì Chung Tập nhìn thấy một chú chó.
Nhìn thì có vẻ là giống Shiba, thân hình nó mũm mĩm khỏe mạnh, lúc này đang hùng hục chạy lòng vòng trên bãi cát, hưng phấn đến nỗi bốn chân quýnh cả lên.
Chắc là chó của khách du lịch ở resort gần đây thả ra chơi.
Chú Shiba này trông cứ ngáo ngáo kiểu gì, Chung Tập bỗng thấy hơi buồn cười. Nó vẫy đuôi chạy tưng bừng một lát rồi nhảy thẳng xuống biển bơi một cách thành thạo, chỉ lộ ra mỗi cái đầu lông xù, Chung Tập cảm thấy rất mới lạ.
Anh không khỏi nhớ tới bé mèo đen lang thang ăn khỏe ở vườn hoa sau nhà mình. Hình như anh không thấy nó cũng khá lâu rồi, lần này trước khi đi anh vẫn để vài lát giăm bông ở ban công phòng bếp, nhưng đi chuyến này ít nhất cũng mất nửa tháng.
Không biết nó có đói không. Chung Tập nghĩ.
Khi Chung Tập thoát khỏi dòng suy nghĩ nhìn về phía biển thì phát hiện chú chó đang bơi ban nãy không thấy đâu nữa. Mặt biển phẳng lặng, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác vỗ ào vào bờ. Chung Tập ngẩn người trong chốc lát, thầm nghĩ ban nãy gió rất lớn, không phải chú Shiba kia bị sóng cuốn đi rồi chứ?
Nhưng nghĩ kĩ thì lại thấy khả năng này không cao, hay là vừa rồi anh mải suy nghĩ vẩn vơ nên nó được chủ nhân đưa đi rồi? Nhưng tốc độ có vẻ hơi nhanh thì phải…
Chung Tập ngoảnh lại nhìn quanh bãi biển một vòng, nhân viên đoàn làm phim xong việc từ lâu đều đã đi về hết, chỉ thấy lác đác vài khách du lịch nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng chú Shiba kia.
Một chú chó lớn như vậy thoáng chốc đã biến mất, Chung Tập cảm thấy hơi hoang mang.
Vậy mà khi ngoảnh đầu lại một lần nữa anh lại nhìn thấy dưới gốc cây dừa cách mình không xa, chẳng biết khi nào đã có thêm một người.
Đó là một thiếu nữ tóc ngắn có thân hình cao gầy, cô sảng khoái hất mái tóc ướt sũng của mình rồi chỉnh lại chiếc T shirt rộng thùng thình trên người.
Khi cô xoay người lại, Chung Tập nhận ra ngay lập tức…
Là Khổng Tam Đậu.
Danh sách chương