Tiếng chiêng đưa Vệ Lai Bách Đa lên sàn giao dịch vang vọng khắp đại sảnh, Châu Túc Tấn một lần nữa vỗ tay vì Vệ Lai. Trong thời gian hẹn hò hợp đồng, cô từng nói với anh một cách đầy mong đợi, rằng cô sẽ mở bao nhiêu cửa hàng trong tương lai.

Khoảng thời gian đó, cô đặt thời hạn cho mình là mười năm, thậm chí là lâu hơn.

Trình Mẫn Chi ôm con gái trên sân khấu, tâm nguyện mà bà chưa bao giờ dám mong cầu, con gái đã thay bà thực hiện.

Cảnh tượng con gái sau khi từ chức, nói sẽ đến siêu thị giúp đỡ bà, bỗng hiện ra trước mắt.

Cho đến khi tất cả nghi thức kết thúc, Vệ Lai xuống khán đài tìm Châu Túc Tấn. Cô quàng chiếc khăn màu đỏ, tượng trưng cho sự thịnh vượng. Sự kích động và vui mừng của cô không sao diễn tả bằng lời.

Châu Túc Tấn nhẹ nhàng ôm cô: “Chúc mừng em, giám đốc Vệ.”

Vệ Lai quàng chiếc khăn cho anh: “Cảm ơn giám đốc Châu đã đồng hành với em, luôn bao dung cho mọi tính khí của em.” Cho dù tốt hay xấu, anh đều chấp nhận.

Cô từng không hiểu anh, khoảnh khắc đứng trên sân khấu gõ chiêng ngày hôm nay, tất cả những niềm vui và thành công cô thu hoạch được đều hoàn toàn thuộc về bản thân cô, cô không phải bà Châu, mà là giám đốc Vệ.

Bữa tiệc tri ân buổi tối, Châu Túc Tấn đi cùng cô.

Hạ Vạn Trình cũng đến tham dự buổi lễ, ông giống như Châu Túc Tấn, ngồi bên dưới khán đài. Kể từ lúc Trình Mẫn Chi lên sân khấu, ánh mắt của ông chưa bao giờ rời khỏi bà.

Kết thúc buổi lễ, Trình Mẫn Chi tìm kiếm ông trong biển người: “Sao ông lại ngồi tận phía sau vậy.”

Hạ Vạn Trình cười: “Không thể lấn át nhân vật chính được.”

Mãi đến khi con gái và con rể, vợ cũ và Hạ Vạn Trình rời khỏi đại sảnh, Vệ Hoa Thiên mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hôm nay ông đến tham dự buổi lễ của Vệ Lai Bách Đa với tư cách là cố vấn pháp lý.

Hai mươi sáu năm trước, siêu thị Vệ Lai mới chỉ mở bốn cửa hàng ở Giang Thành, mỗi lần đến đêm giao thừa, vợ cũ đều bận rộn đến 11 giờ mới về.

Ông đưa con gái đến trước cổng siêu thị đợi bà tan ca, rồi đón bà đi ăn bữa cơm tất niên. Thời gian quá muộn, con gái ngủ quên ở ghế sau.

Vợ cũ ngồi lên ghế sau, ôm con gái vào lòng.

Thời điểm đó, việc đưa siêu thị lên sàn giao dịch là một ước mơ quá đỗi xa vời, không ai dám nghĩ tới.

Một đêm giao thừa nữa lại tới, những thứ tưởng chừng như rất xa đó, có đôi khi nhớ lại chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua.

“Ba!”

Vệ Hoa Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy con gái vừa rời đi đã quay lại.

Vệ Lai sải bước tới, ôm cánh tay ông. Vừa rồi mải nói chuyện với Châu Túc Tấn, lên xe rồi mới nhớ ra ba vẫn ở trong đại sảnh.

“Ba, ba không cần phải đến buổi tiệc tri ân. Ngày mai hai ba con mình ăn mừng riêng cũng được.”

Vệ Hoa Thiên hiểu, con gái đang quan tâm đ ến cảm xúc của ông, bởi vì Hạ Vạn Trình cũng tới buổi tiệc tri ân đó. Một ngày quan trọng như vậy với con gái, ông đương nhiên phải chứng kiến toàn bộ quá trình.

Ông cười: “Con và Túc Tấn qua đó trước đi, ba đợi dì Triệu và Nhất Hàm mới cùng đi.”

Vệ Lai bất ngờ: “Dì Triệu và chị con cũng tới sao?”

“Ừm, dì Triệu của con sáng nay có phiên toà nên không thể tới đây, nhưng sẽ đến buổi tiệc tri ân.” Vợ ông và Triệu Nhất Hàm từ Giang Thành tới, vợ nói công ty lên sàn giao dịch quan trọng như kết hôn, không thể vắng mặt. Trước đây lúc Triệu Nhất Hàm sinh con, Trình Mẫn Chi đã đến thăm, bà đương nhiên cũng phải nghĩ thoáng ra.

Buổi tiệc tri ân được tổ chức trong đại sảnh lớn nhất của khách sạn, có khoảng sáu bảy trăm người tham dự.

Lúc Triệu Mai đến đại sảnh, bà không đặc biệt đến chào hỏi Trình Mẫn Chi mà tìm Vệ Lai để chúc mừng.

Vệ Lai ôm Triệu Mai, “Cảm ơn dì.”

Cô khen chiếc váy bà mặc hôm nay rất đẹp.

Triệu Mai mỉm cười, đây là bộ váy bà mới mua để đến tham dự buổi tiệc tri ân. Bà không còn hỏi Vệ Hoa Thiên xem bà mặc có đẹp hay không nữa, hỏi ông chỉ khiến cảm xúc của bản thân đi xuống.

Bây giờ bà đã suy nghĩ thông suốt, bà đã nhìn thấy những điểm tốt của ông, những thứ không thể thay đổi, bà cũng không cưỡng cầu nữa. Vì thế mà cuộc sống trong một năm qua cũng suôn sẻ hơn rất nhiều.

“Lai Lai, con bận đi. Dì và ba con tìm một chỗ để ngồi, đều là người nhà, con không cần khách sáo, mau đi chào hỏi những người khác đi.”

Triệu Mai và Vệ Hoa Thiên ngồi trong khu vực nhân viên của Vệ Lai Bách Đa.

Sau khi ngồi xuống, bà tìm Triệu Nhất Hàm nhưng không thấy đâu.

Triệu Nhất Hàm vô tình đụng mặt Lục An ngoài cửa, lấy một ly rượu từ khay người phục vụ, “Đáng lẽ tôi nên cảm ơn anh từ lâu rồi, nhưng mãi không có cơ hội thích hợp.”

Ban đầu Vệ Lai chọc phải Châu Túc Tấn trong bữa tiệc của Hạ Vạn Trình, Lục An đã giúp đỡ rất nhiều, thậm chí còn gửi cô số điện thoại cá nhân của Châu Túc Tấn.

Lục An cười: “Đừng khách khí, bạn học cũ giúp nhau là lẽ đương nhiên.”

Triệu Nhất Hàm không nhiều lời, kính Lục An một ly.

Lục An một ngụm uống cạn ly rượu, chính thức đặt dấu chấm hết cho những năm tháng thanh xuân của mình.

Tối hôm đó anh ta đến đón Trần Giai Thuỵ tan làm, sau khi thẳng thắn nói chuyện, anh ta đã kết bạn lại với Trần Giai Thuỵ, cô cũng đã đồng ý.

Xem như một khởi đầu tốt đẹp.

“Giám đốc Lục.”

Một âm thanh quen thuộc vang lên.

Lục An quay đầu, người tới là Viên Hằng Duệ.

Triệu Nhất Hàm gật đầu thay lời chào, vào trong đại sảnh tìm mẹ.

Lục An cười nói: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới.”

Hôm nay Viên Hằng Duệ mặc một bộ tây trang chỉnh tề, trên cổ thắt chiếc carvat màu tím hoa hồng, cả người toát lên vẻ phong lưu, “Ngày quan trọng như vậy với Vệ Lai, sao tôi có thể vắng mặt.”

Anh ta nói đùa: “Có đánh chết tôi, tôi cũng phải bò tới.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía đại sảnh.

Anh ta không chỉ tới buổi tiệc tri ân, mà còn thuê trọn toàn bộ màn hình quảng cáo lớn nhỏ khắp Giang Thành, lấy danh nghĩa tập đoàn Giang An để chúc mừng Vệ Lai Bách Đa hôm nay thành công lên sàn giao dịch, 8 giờ tối còn có màn trình diễn ánh sáng.

Chương Nham Tân không thể không ghen tị đến chết.

“Sao năm nay cậu không đến Giang Thành?”

Lục An: “Đang theo đuổi người khác.”

Viên Hằng Duệ nâng một ly rượu vang lên, cụng ly với đối phương: “Chúc mừng.”

Không biết nửa còn lại của mình ở đâu, nếu như gặp được, có lẽ anh ta sẽ rất trân trọng cô.

Vệ Lai còn phải lên sân khấu phát biểu và cảm ơn, không thể chào hỏi toàn bộ bạn bè đã có mặt ngày hôm nay.

Cô nhìn thấy Viên Hằng Duệ, đứng từ xa nâng ly rượu để bày tỏ lời cảm ơn.

Năm nay là năm thứ chín cô quen biết Viên Hằng Duệ, tất cả những dịp quan trọng trong khoảng thời gian đó, anh ta chưa bao giờ vắng mặt.

Giờ đây toàn bộ điều ước của cô đã trở thành hiện thực, vậy điều ước năm nay của cô sẽ dành cho anh ta, mong anh ta gặp được một người, có thể cùng anh ta đi đến cuối cuộc đời.

Cô thu hồi tầm mắt lại, vô tình liếc sang Châu Túc Tấn, nhìn thấy anh đang nâng ly rượu, chủ động đi kính Triệu Liên Thân.

Châu Túc Tấn không nói gì, uống cạn ly rượu.

Ngoài việc gây khó dễ cho anh, Triệu Liên Thân đã đóng góp rất nhiều công sức để đưa Vệ Lai Bách Đa thành công như ngày hôm nay.

Triệu Liên Thân nói: “Ly này, đúng là anh nên kính tôi.”

Nếu không phải anh ta bỏ qua ân oán trong quá khứ, Châu Túc Tấn sẽ không nhận được 5 triệu tệ tiền cổ phần của Vệ Lai Bách Đa vào sinh nhật năm sau.

Sau buổi tiệc tri ân, Vệ Lai ở lại Thượng Hải thêm hai ngày, việc lên sàn giao dịch cuối cùng cũng kết thúc.

Sau nhiều ngày tháng bôn ba khắp nơi và thức trắng đêm, cô thực sự không chịu nổi nữa, xin nghỉ phép dài hạn. Hôm sau ngủ một giấc đến 11 giờ trưa mới tỉnh dậy.

Châu Túc Tấn đang thu dọn hành lý trong phòng thay đồ, cô buồn ngủ đi tới: “Ông xã, đang làm gì vậy?”

“Đi Úc. Không phải em nói muốn chụp ảnh cưới ở đường ven biển sao, lần này chúng ta đến đó chụp ảnh cưới, có thể dẫn Thần Thần đi chơi vài hôm.”

Thu dọn đồ đạc xong, Châu Túc Tấn đi tìm Thần Thần để lấy điện thoại của mình.

Thần Thần vừa thấy ba đến, liền bỏ chạy.

“Con chạy gì chứ?”

Ninh Như Giang cười nói: “Sợ con cướp điện thoại của con bé.”

Màn hình điện thoại đã khoá, Thần Thần không mở được, cố gắng bấm thử mật mã, đã vượt qua số lần sai mật khẩu và bị khoá, nhưng cô bé vẫn tiếp tục làm loạn.

“Thần Thần, đưa điện thoại ba dùng một lúc, dùng xong sẽ đưa cho con.”

Thần Thần vội vàng cầm điện thoại chạy vào phòng của mình, Châu Túc Tấn đi theo. Lúc đến phòng không thấy ai, anh nhìn ra phía sau cửa, trống rỗng.

“Thần Thần?”

Anh cúi người, nhìn xuống gầm giường.

Thần Thần nằm dưới gầm giường, không kịp phòng bị mà đối diện với ba, bật cười khúc khích.

Châu Túc Tấn kiên nhẫn dỗ dành con gái, “Ba dẫn con đi mua bánh mì.”

Thần Thần bò từ gầm giường ra, đầu tiên lọ cái đầu, giọng nói vô cùng mềm mại: “Ba.”

Châu Túc Tấn bế con gái vào lòng, gọi xong điện thoại liền đưa con gái đi siêu thị mua bánh mì.

Chiều hôm sau, cả nhà bay qua Úc.

Ông bà ngoại đang ở trong vườn cây ăn quả ở Úc, dì cũng đi cùng họ.

Máy bay xuyên qua tầng mây, Thần Thần mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đây không phải lần đầu tiên cô bé nhìn thấy biển mây trên máy bay, những đã quên mất từ lâu.

Sau khi ngắm biển mây vài phút, cô bé không thể tiếp tục ngồi yên.

“Ba.” Cô bé vẫy đôi tay ngắn của mình, muốn Châu Túc Tấn ôm.

Châu Túc Tấn đặt con gái vào ghế an toàn, không để cô bé chạy linh tinh.

“Ba ngồi ngay bên cạnh, không đi đâu hết.”

“Ba.”

Cô bé muốn đi xuống.

Đương nhiên, Châu Túc Tấn hiểu con gái muốn gì, nhưng lần này không đáp ứng yêu cầu của cô bé.

Vệ Lai và dì ngồi phía trước, vừa uống cafe vừa trò chuyện, còn anh chơi với con gái.

Thần Thần vùng vẫu một lúc, ba vẫn không bế cô bé lên.

“Ba.” Thần Thần lại giơ bàn tay của mình ra.

Gọi khoảng năm sáu lần, Châu Túc Tấn cuối cùng cũng thoả hiệp, bế con gái ra khỏi ghế an toàn, nói với con gái đây là máy bay, không thể chạy lung tung, nếu không sẽ rất dễ bị thương.

Thần Thần nghiêm túc trả lời: “Ừm.”

Thực ra, cô bé không hề hiểu.

Thần Thần chơi ở trong vòng tay ba một lúc, lại muốn tách ra, “Mẹ.”

Châu Túc Tấn ôm chặt con gái, đội mũ bộ đồ liên thân của cô bé lên. Mũ che qua mắt, giây tiếp theo lại kéo lên, chọc Thần Thần bật cười khúc khích.

Đoán chừng con gái sẽ sớm chán trò này, anh nói với con gái: “Ba dạy con vẽ.”

Trước khi lên máy bay, anh đã chuẩn bị cọ vẽ và sổ, anh nắm bàn tay nhỏ bé đang cầm bút màu của con gái, vẽ pháo hoa lên tập giấy trắng.

Thần Thần vô cùng tò mò, đôi mắt mở to nhìn những bông hoa nở rộ dưới đôi tay của mình.

Anh và con gái cùng nhau vẽ hết trùm pháo hoa này đến trùm pháo hoa khác, cho đến khi Thần Thần đói.

Uống sữa xong, Thần Thần dựa vào lòng ba ngủ.

Hôm nay cô bé mặc bộ đồ liền thân màu hồng trắng, cuộn tròn trong tay Châu Túc Tấn, như một quả cầu tuyết.

Vệ Lai và dì uống thêm một tách cafe, trên đ ĩa là món tráng miệng của siêu thị Vệ Lai.

Ninh Như Giang nhấp một ngụm cafe, “Dì cho rằng sau khi hai đứa kết hôn, khẩu vị của một trong hai đứa sẽ thay đổi.”

Vệ Lai cười nói: “Không ai thay đổi cả.”

Cô và Châu Túc Tấn vẫn uống loại cafe mình thích, ăn món mình thích, chưa bao giờ ép buộc đối phương, cũng không miễn cưỡng chính mình.

Sở thích và thói quen của hai người, dường nha không thay đổi nhiều.

Ninh Như Giang vẫn nhớ lời cháu trai từng nói với bà: “Con sẽ từ từ chuyển trọng tâm công việc của mình, nhiều nhất là ba đến năm năm, con có thể dành một nửa thời gian ở Bắc Kinh, một nửa thời gian ở Giang Thành.”

Chuyển trọng tâm công việc không phải việc dễ dàng, năm đó bà nửa tin nửa ngờ.

Bây giờ nhìn lại, tất cả những điều cháu trai nói đều đã trở thành hiện thực.

Lúc 8 giờ rưỡi, máy bay hạ cánh xuống Melbourne. Châu Gia Diệp ra sân bay đón, anh tham gia buổi tiệc tri ân của Vệ Lai Bách Đa xong thì bay thẳng đến thăm đông bà ngoại, không ngờ gia đình của em trai cũng sẽ tới.

Lần cuối cùng anh gặp Thần Thần là một tháng trước, đã lâu không gặp cô bé không để anh bế, nhưng rất ngoan ngoãn, nhìn anh không chớp mắt.

“Có còn nhớ bác không?”

Thần Thần thích cười, cho dù quen biết hay không, đều gật đầu cười nói: “Ừm!”

Châu Gia Diệp cũng cười. Khó tránh cậu em trai của anh nuông chiều Thần Thần đến mức không có giới hạn. Đổi lại thành anh, chắc chắn cũng thế.

Đến vườn cây ăn cỏ, Thần Thần như được giải phóng hoàn toàn, bắt đầu chạy nhảy trên bãi cỏ rộng lớn. Nhìn thấy vài con động vật nhỏ, cô bé không dám chạy xa hơn, “Ba!”

Mà xông thẳng vào vòng tay của Châu Túc Tấn.

Ông Ninh đang ngồi nhấm nháp rượu trái cây do chính tay mình ủ dưới tán cô, nhìn Thần Thần kéo Châu Túc Tấn đi xem những con vật nhỏ. Bốn, năm năm trước, ông không dá tưởng tượng rằng cuộc đời này, có thể nhìn thấy đứa cháu trai khó quản nhất của mình lấy vợ và sinh con.

Ông quay sang hỏi con gái út: “Túc Tấn ít nói, có thể giao tiếp với Thần Thần không?”

Ninh Như Giang: “Thằng bé có cách giao tiếp của riêng mình, ba xem Thần Thần dính thằng bé cỡ nào kìa.”

Ông Ninh lại nói với con gái: “Tính cách của Thần Thần không giống Túc Tấn, mà giống Vệ Lai.”

Ninh Như Giang cười: “May là không giống Túc Tấn, bằng không hai ba con ở cạnh nhau sẽ nhàm chán lắm.”

Ông Ninh tự nhủ: “Cũng không biết bao giờ Gia Diệp mới khiến ba bớt lo lắng.”

Ninh Như Giang: “Nhanh thôi?”

Ông Ninh nhìn qua con gái: “Nhanh thôi là có ý gì?”

“Có lẽ đang hẹn hò.” Bà từng hỏi Châu Gia Diệp có phải thích ai rồi không, bởi vì những thứ anh quan tâm đã khác trước đây, cháu trai không hề phủ nhận.

Ninh Như Giang ăn một quả cherry đã được ba rửa sạch, nhìn hai cha con đang đùa nghịch trên bãi cỏ, lại nhớ đến bản thân khi còn nhỏ. Lúc đó ba của bà còn trẻ, cũng thường đưa bà và chị gái đi chơi như Châu Túc Tấn.

Bây giờ hai bên thái dương của ba đã có vết nhăn, năm nay đã phải chống gậy để đi lại lâu hơn.

Bà ngăn dòng suy nghĩ buồn bã của mình lại, cầm điện thoại lên, quay video Châu Túc Tấn và Thần Thần.

Ngày hôm sau, trời nắng gió nhẹ.

Những đám mây lớn trên bầu trời vô cùng trong xanh, khiến người ta nhìn vào mà thoải mái cả tâm tình.

Nhiếp ảnh gia hiểu tính cách của Châu Túc Tấn, nếu yêu cầu anh làm vài hành động thì sẽ không chụp ra hiệu quả. Vì thế, mang theo chiếc loa rồi đặt trên bãi cát, mở bản nhạc jazz mà cả anh và Vệ Lai đều thích.

Vệ Lai trang điểm xong, bước từ trên xe xuống.

Thần Thần đang nghịch cát, nhìn thấy mẹ trong bộ váy cưới, khuôn mặt nhỏ ngước lên, vô cùng sửng sốt.

Hôm nay Ninh Như Giang cũng tới để chăm sóc đứa bé, bà chặn tầm nhìn của Thần Thần, chuyển hướng chú ý của cô bé: “Bảo bối, xô cát của con đâu rồi?”

Bên kia, Châu Túc Tấn nắm lấy tay trái của Vệ Lai.

Đây là chiếc váy cao cấp được đặt riêng, từ thiết kế đến khâu thủ công mất mười ba tháng để hoàn toàn, vốn dĩ còn lo lắng không kịp để hôm nay chụp hình.

Chiếc váy toả sáng dưới ánh nắng mặt trời, cùng với chiếc đồng hồ kim cương lấp lánh trời sao của cô.

Ánh nhìn của anh khiến tim Vệ Lai đập nhanh hơn, cô nắm nhẹ vạt áo vest của anh.

Ngay lúc cô tưởng Châu Túc Tấn chuẩn bị hôn mình, anh đột nhiên lùi lại nửa bước.

Cô còn chưa kịp phản ứng, Châu Túc Tấn đã quỳ một chân xuống bãi cát. Anh tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Người khác đều được cầu hôn, nhưng em thì không.”

Vệ Lai mãi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tình huống của chúng ta không giống.”

Châu Túc Tấn: “Không giống cũng không thể để em thiệt thòi.” 

Anh nhìn cô, “Anh yêu em. Nhiều hơn em nghĩ rất nhiều.”

Vệ Lai khàn giọng nói: “Em biết.” Những thứ anh làm cho cô, còn nhiều hơn những gì cô thấy được.

Tầm nhìn trước mắt ngày càng mờ đi.

Sau khi đeo lại nhẫn cho cô, Châu Túc Tấn đứng dậy, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

Vệ Lai vòng tay qua eo anh, đáp lại nụ hôn của anh dưới ánh bình minh.

Châu Túc Tấn rút tay cô ra khỏi eo mình, bế cô lên.

Tất cả hình ảnh vừa rồi đều được nhiếp ảnh gia dùng máy ảnh ghi lại.

Ninh Như Giang và Thần Thần nghịch cát đến khi họ quay chụp xong.

Nhiếp ảnh gia: “Có thể gọi Thần Thần qua rồi, để tôi chụp ảnh gia đình cho mọi người.”

“Bảo bối, tới đây nào.” Vệ Lai gọi con gái.

Thần Thần đột nhiên đứng dậy khỏi bãi cát, không còn quan tâm đ ến bất cứ thứ gì, “Mẹ!”

Vệ Lai mặc váy cưới, không tiện ôm con gái, “Hôn mẹ một cái nào.”

Châu Túc Tấn bế con gái lên, Thần Thần vươn tay hôn lên mặt Vệ Lai vài cái, sau đó lại quay đầu gọi “Ba”, rồi hôn lên má Châu Túc Tấn.

Sau khi chụp xong bộ ảnh ở bãi biển, bọn họ di chuyển đến địa điểm quay phim tiếp theo.

Ở con đường ven biển chụp ảnh một ngày, lúc mặt trời lặn về phía Tây, mới quay trở lại bãi biển đã chụp hồi sáng.

Vệ Lai và con gái mặc đồ đôi, cô và Châu Túc Tấn nắm bàn tay nhỏ bé của con gái, đi dạo trên bãi biển dưới ánh hoàng hôn.

Nước biển dâng lên, đôi chân nhỏ bé của Thần Thần bị nước phủ qua.

Châu Túc Tấn và Vệ Lai đồng thời nắm cổ tay con gái, dùng lực nâng cô bé lên. Thần Thần lơ lửng trên không trung, hưng phấn đá về phía trước.

Tiếng cười không ngừng vang lên.

Nhiếp ảnh gia bắt kịp mọi khoảnh khắc ấm áp.

Vào đêm giao thừa năm đầu tiên hai người kết hôn, cô đã ước rằng, hi vọng một ngày nào đó Châu Túc Tấn sẽ yêu cô thật nhiều.

Bây giờ, điều ước đó đã trở thành hiện thực.

HOÀN TOÀN VĂN
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện