Tp.HCM, 20/11/19

Editor: Xiao He

Thời Cảnh Nham không nói chuyện tào lao với Hàn Bái nữa, anh sờ trên cổ, chỗ xương quai xanh vẫn còn cảm thấy hơi rát.

Lúc nãy Thời Quang không chỉ đánh mà còn cắn anh nữa, không hề lưu tình chút nào.

Anh cài cúc áo sơ mi lên trên một nút nữa mới có thể che được dấu răng ấy.

[Chúng ta có thể nghỉ chơi nhau mấy ngày không?]

Là tin nhắn của Mẫn Lộ, còn có một cái icon uy hiếp nữa.

Thời Cảnh Nham: [Úy Phong nói cho cậu biết rồi à?]

Mẫn Lộ đang ở bên ngoài hành lang gọi điện thoại cho Thời Cảnh Nham, "Sao cậu biết Úy Phong tìm đến mình?"

Thời Cảnh Nham hỏi lại: "Không thì còn ai nữa chứ?"

Mẫn Lộ không trả lời, mở cửa sổ, hút một điếu thuốc.

Thời Cảnh Nham nghe được âm thanh của bật lửa, không khỏi nhíu mày, "Không phải cậu kêu đang cai thuốc à?"

Mẫn Lộ hút một hơi mới trả lời anh: "Mình không chịu được."

Thật ra cô đã cai thuốc thành công rồi, nhưng lại không thể chống lại được cám dỗ của Tả Thụy.

Trong khoảng thời gian đi du lịch với cô ấy, cô sống buông thả bản thân mình, sau đó đã hút thuốc lại rồi.

Tả Thụy nói, đừng vì một người cặn bã mà phải kiềm hãm bản thân mình như vậy, khó chịu lắm.

Cô suy nghĩ lại, cảm thấy cũng có lý.

Tại sao phải vì một người đàn ông không yêu mình mà lại cai thuốc?

Cô thở ra một làn sương mù, "Mình muốn tự tay xé rách cái người tên là Úy Lai kìa." Trầm lặng một lát, hút được nửa điếu thuốc, "Chắc Đào Đào buồn lắm nhỉ?"

Thời Cảnh Nham: "Ừ, không muốn ở chung với Úy Minh Hải nữa, cậu nói thử xem?"

Mẫn Lộ: "Khuyên nhủ em ấy đi, chỉ là một cái váy thôi mà, sau này mình lại cho em ấy một cái khác đẹp hơn." Câu nói này cô cũng đang nói chính bản thân mình, chỉ một cái váy thôi mà, đừng nóng giận.

"Đào Đào mong muốn tình thân đến như vậy, không nên vì việc này mà buông tay." Cô dập tắt điếu thuốc trong tay, "Không nói nữa, mình bận rồi."

Thời Cảnh Nham cúp máy, mặc áo khoác đi tới nhà hàng.

Đi ngang qua phòng làm việc của thư ký, cố ý bàn giao lại công việc: "Sau này Úy Lam và trợ lý của cô ấy có tới thì cô cứ tự mình phụ trách đi."

Thư ký chần chừ một lát, sau đó hiểu ra được, "Vâng, Thời tổng."

Sau khi Thời Cảnh Nham rời đi, mấy thư ký trong phòng tụ lại với nhau nói, "Đây là có ý gì thế?"

"Không phải Úy Lam thì cũng là người tên Nam Địch kia thích Thời tổng rồi."

"Thời tổng đúng là không cho người khác có một cơ hội nào để ảo tưởng mà."

"Nếu Thời tổng dám cho cô ta cơ hội, về nhà chắc chắn sẽ phải quỳ trên mấy cây xương rồng đó."

"Hả?"

"Thời Quang có thể tha cho cô ta sao?"

"...Ha ha, thì ra không phải chỉ mình tôi suy nghĩ như vậy, tôi còn tưởng tôi hiểu lầm quan hệ giữa hai người bọn họ chứ."

"Lúc trước có nghe bạn tôi nhắc tới việc Úy Minh Hải đã tìm thấy con gái rồi, chính là em họ của tổng giám đốc, tôi liền cảm thấy giữa Thời tổng và Thời Quang sẽ...Tổng giám đốc đối xử với cô em gái này không hề tầm thường đâu, nhìn qua cũng thấy không chỉ là tình thân bình thường."

"Sau này mọi người cứ làm như không thấy chuyện gì hết nhé."

"Hiểu rồi, chúng tôi biết mà."

Mọi người đều cười đùa vui vẻ.

....

Thời Quang đã gặp được Thời Nhất Thịnh, trước tết Nguyên Đán hai người có gặp nhau một lần, nhưng cũng không kịp nói chuyện lâu.

"Ba, trưa nay con dẫn ba đi ăn cơm." Cô kéo tay Thời Nhất Thịnh, vừa cười vừa nói.

Thời Nhất Thịnh nhìn con gái, "Lại được phát lương à?"

Ông còn nhớ con gái mình nói cô đang làm gia sư.

Thời Quang gật đầu, "Đúng ạ, con kiếm được không ít nha." Cô hỏi: "Ba muốn ăn món gì?"

Thời Nhất Thịnh không quá cầu kỳ, chọn đại một cửa hàng bình thường.

Hai ba con ngồi trên xe nói chuyện cả một đoạn đường, đều liên quan đến vấn đề thành lập công ty, Thời Quang cũng không giấu diếm, nói suy nghĩ của mình với ông, còn thành thật khai báo đã thuê được địa điểm làm văn phòng.

Thời Nhất Thịnh mừng thay cho cô, ông không hiểu chuyện làm ăn lắm, nhưng biết mọi chuyện không dễ dàng như những cô nói, Tần Minh Nguyệt cũng giống như vậy, đi sớm về tối, bình thường cũng hiếm có một ngày nghỉ.

Vui thì vui nhưng ông vẫn đau lòng cho Thời Quang, "Trong nhà cũng không thiếu tiền, con chỉ cần làm nhà thiết kế thôi cũng được mà, giống như Văn Văn vậy, không phải cũng tốt sao?"

Trước kia Thời Quang cũng nghĩ như vậy, cô cảm thấy đối với chuyện thành lập công ty thì cứ tùy duyên đi, thế nhưng từ khi Thời Cảnh Nham nhắc tới thương hiệu TIME, thì hạt giống mong muốn khởi nghiệp trong cô như được ươm mầm, bây giờ đã phát triển đến mức cành lá rậm rạp rồi.

"Con cũng không còn trẻ nữa, chỉ thử một chút thôi, biết đâu thành công thì sao?"

Thời Nhất Thịnh tôn trọng quyết định của cô, "Con suy nghĩ kĩ là được." Ông mỉm cười nói: "Ba cũng muốn tham gia làm cổ đông, đến lúc đó con phải chia hoa hồng cho ba đó."

Thời Quang biết ba sợ cô không có tiền, nhưng ông cũng không có nhiều tiền đến vậy.

Cô nói: "Đến lúc đó Thời Cảnh Nham sẽ làm nhà đầu tư thiên thần cho con, ba không cần lo lắng chuyện tiền nong đâu, nếu không có Thời Cảnh Nham ủng hộ, con cũng không mạnh mẽ đến vậy."

Thời Nhất Thịnh răn dạy cô: "Sau này phải gọi anh trai, không thể gọi thẳng tên anh ra như vậy."

Thời Quang cười cười, trả lời lấy lệ.

Thời Nhất Thịnh không biết nói tiếp đề tài khởi nghiệp này như thế nào, liền hỏi cô tình hình Úy gia gần đây.

Thời Quang gật đầu, "Vẫn ổn ạ."

Thời Nhất Thịnh: "Úy Minh Hải rất bận sao? Không thể dành thời gian cho con à?"

Thời Quang tránh đề cập tới chuyện này, chỉ nói: "Ngày nào ông ấy cũng đi công tác, hơn nửa năm đều ở nước ngoài rồi."

Thời Nhất Thịnh không hề nghi ngờ, bởi vì Thời Cảnh Nham cũng thường xuyên đi công tác, có khi cả một tháng cũng không trở về nhà.

Ông đề xuất: "Kể với ba chuyện trong trường học đi."

Thời Quang chống cằm, "Ba muốn nghe chuyện gì?"

Thời Nhất Thịnh cũng không quanh co lòng vòng, "Con vẫn chưa có người yêu à?"

Thời Quang cười, cô biết ông muốn hỏi chuyện này mà, nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói thật với ông được, lắc đầu, "Con không có thời gian, vừa phải đi làm, lại vừa đi học, cuối tuần còn phải về nhà thăm ông bà nội."

Thời Quang hỏi ông một câu hỏi mà cô đã từng hỏi Úy Minh Hải, "Ba mong bạn trai con sẽ lớn hơn con bao nhiêu tuổi?"

Thời Nhất Thịnh: "Tốt nhất là bằng tuổi, nếu nhiều hơn, thì chỉ nên lớn hơn một tuổi thôi."

Yêu cầu này còn khó hơn cả Úy Minh Hải, Úy Minh Hải còn cho tối đa là lớn hơn năm tuổi.

Thời Nhất Thịnh buông li nước xuống, nghiêm túc phân tích cho cô: "Cũng có thể nhỏ hơn một tuổi." Vừa nói xong lại thấy không thể nào tồn tại khả năng này được, cô sẽ không bao giờ để ý tới học sinh cấp ba chứ, quá non nớt rồi.

Ông nói tiếp: "Nếu con thích một người hơn con hai hoặc ba tuổi, con còn chưa tốt nghiệp Đại học, bạn trai con đã thi đậu thạc sĩ hoặc đi du học rồi, lỡ như hai người các con không thể ở gần nhau, đến lúc đó phải yêu xa, vô cùng khó khăn, mà người phải chịu tổn thất nhiều nhất chính là người con gái.

Nếu con thích một người cùng tuổi, hai đứa có thể cùng nhau quyết định tiếp tục học thạc sĩ, hoặc là cùng nhau đi du học.

Đương nhiên, mới chỉ yêu đương một lần chưa thể nào nói tới chuyện kết hôn được, nhưng cả hai đều cần phải cố gắng để đi tới đích cuối là cùng nhau kết hôn, cuộc sống hôn nhân có tình cảm và không có tình cảm là hoàn toàn khác nhau."Lúc đầu Thời Quang chỉ định thăm dò suy nghĩ của ông về khoảng cách tuổi tác thôi, nào ngờ suy nghĩ của ông lại sâu sắc như vậy.

Cô hỏi tiếp vấn đề thứ hai, "Biết đâu lúc con đi thực tập lại gặp được người con thích, nhưng người ấy lại lớn hơn con tầm bốn năm tuổi, thậm chí là lớn hơn thì sao? Ví dụ, hơn con mười mấy tuổi lận."

Thời Nhất Thịnh xua tay: "Không thể nào tìm một người như thế đâu con, hơn kém nhau gần một giáp như vậy, khi con ba mươi tuổi, người con thích cũng đã bốn mươi tuổi, con thích một người như vậy làm gì?"

Thời Quang: "..."

Thời Nhất Thịnh nghe cô nói như vậy, bỗng nhiên bắt đầu lo lắng, con gái ông xinh đẹp như vậy, không biết bao nhiêu người theo đuổi, biết đâu là quản lý chi nhánh, tầm ba mươi tuổi, lại có năng lực, mấy cô bé bây giờ đều dễ dàng thích những người đàn ông như vậy.

Ông nói: "Sau này thành lập công ty rồi, muốn đi đàm phán dự án gì cứ để anh con đi chung đi, có thằng nhóc ấy đi theo ba cũng yên tâm hơn."

Thời Quang đang uống trà xém chút nữa thì bị sặc.

Anh ấy mới là con sói xám đó, lúc nào cùng lừa lọc cô.

Món ăn được đem lên, hai người liền không nói tới chủ đề này nữa.

Thời Quang hỏi Thời Nhất Thịnh, định ở Bắc Kinh mấy ngày.

Thời Nhất Thịnh được nghỉ năm ngày phép, định ở đây hai ngày, qua tết Nguyên Tiêu sẽ về nhà, vừa đúng dịp cuối tuần, sẽ dẫn cặp long phượng thai ra ngoài chơi một chút.

"Sáng mười sáu ba sẽ về, tiện buổi tối đón hai đứa nhóc kia đi học về luôn."

Sau đó đó nhắc tới hai đứa bé kia, "Mấy hôm trước hai đứa có gọi cho ba, méc ba phải mắng con đi, hai đứa nói con bị thành phố lớn dụ dỗ đến mức không thèm về nhà nữa."

Thời Quang cười cười, giả bộ không hiểu ý ông, "Đúng rồi, lúc hai đứa tới đây cũng lên án con, nói có phải ở đây có nhiều thứ hay ho hấp dẫn quá hay không mà không chịu về thăm nhà."

Thời Nhất Thịnh gắp thức ăn cho cô, điều ông muốn nói không phải như vậy, mà là, "Nghỉ hè rảnh rỗi thì về nhà mấy ngày đi con, phòng của con vẫn ở đó mà."

Thời Quang im lặng, tiếp tục gắp thức ăn.

Thời Nhất Thịnh: "Con và mẹ không có duyên làm mẹ con, nếu con không muốn đối mặt với bà ấy, vậy đợi tới khi bà ấy ra nước ngoài công tác, con về nhà ở mấy ngày, chơi với em đi, lại đi thăm ông bà ngoại một chút, còn có thể hẹn bạn bè cũ cùng nhau đi chơi."

Dừng một lát, ông lại tự trách: "Khiến tình cảm giữa hai mẹ con rạn nứt đến như vậy đều là lỗi của ba."

Ông cảm khái: "Đúng rồi, sau này có tìm người yêu cũng đừng tìm người giống ba."

Ban đầu tâm trạng Thời Quang vô cùng phức tạp, bỗng nhiên lại bị ông chọc cười, cô không muốn ông ăn cơm không ngon, trả lời: "Để khi nào rảnh con lại về thăm nhà."

Thời Nhất Thịnh: "Trước khi về thì gọi điện cho ba, ba sẽ xin nghỉ phép dẫn ba đứa ra ngoài chơi một bữa."

Mỗi một câu nói của Thời Quang ông đều coi là thật, cho dù cơ hội cô quay về vô cùng nhỏ bé, ông vẫn luôn mong mỏi và hi vọng, dù sao đó cũng là nơi cô từng ở mười ba năm, mọi ký ức đều ở nơi đấy.

Bạn học, bạn bè thân thuộc.

Cả những ký ức vui vẻ cũng như không vui.

Bởi vì Thời Nhất Thịnh ngủ lại, đến buổi tối Thời Quang đành phải phải quay về phòng mình ngủ, sáng nay cũng đã mang chăn về phòng.

Sau khi tắm rửa xong, cô nhắn tin cho Thời Cảnh Nham: [Anh đang làm gì vậy?]

Thời Cảnh Nham: [Đang trong phòng, em có muốn qua không?]

Thời Quang không dám, sợ bị ba thấy được, [Quên đi, chờ ba em về đã.] Cô tắt đèn trong phòng, nhưng lăn qua lộn lại cũng không thể nào ngủ được.

Rõ ràng anh ở phòng bên cạnh, thế nhưng cô lại nhớ anh vô cùng.

Chống cự hơn nửa tiếng, cô vẫn không thể ngủ được, nhắn tin cho anh: [Sau này khai giảng rồi, chắc ngày nào em cũng mất ngủ mất.] Mấy hôm nay, cô đều ngủ trên giường của anh, anh thì ngủ trên ghế sa lon, hai người ở gần nhau như vậy.

Cô không hề mơ thấy ác mộng nữa, ngủ rất an ổn.

Thời Cảnh Nham: [Anh có một căn chung cư gần trường của em, đến lúc đó anh qua đó ở với em, cuối tuần chúng ta lại về.]

Thời Quang: [Anh không chăm sóc ông bà nội nữa sao?]

Thời Cảnh Nham: [Bình thường anh cũng bận rộn nên hiếm khi thấy mặt nhau.] Tối nào anh cũng về muộn, ông bà nội đã sớm đi ngủ, buổi sáng hai người lại dậy sớm, không phải tập thể dục thì cũng là đi mua thức ăn, có khi cả một tuần ông bà không hề nhìn thấy mặt anh nữa là.

Thời Quang: [Ừm, anh ngủ ngon nhé.]

Nói chúc ngủ ngon thế nhưng cô vẫn không hề mỏi mệt chút nào.

Nhìn điện thoại một lần nữa, đã 11 giờ 30.

[Anh ngủ chưa?]

Thời Cảnh Nham: [Em qua đi.]

Thời Quang mặc một bộ đồ ngủ vô cùng dày, tóc tai cũng chải chuốc cẩn thận, cầm một quyển sách tài chính qua, lỡ như gặp Thời Nhất Thịnh sẽ giả bộ qua hỏi bài Thời Cảnh Nham.

Mở cửa, hành lang vô cùng im lặng, cửa phòng ngủ của ba cô đã đóng kín, cũng không biết ông đã ngủ hay chưa.

Cô có tật giật mình thế nên đi nhẹ bước chân, đi về hướng phòng Thời Cảnh Nham.

Cô không dám gõ cửa, liền nhắn tin cho Thời Cảnh Nham: [Anh mở cửa cho em.] Tin nhắn vừa gửi đi, cửa liền mở ra.

Thời Quang còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào trong phòng.

Bên trong phòng không bật đèn, đen kịt một màu.

Mắt Thời Quang còn chưa thích ứng kịp với bóng tối đã bị một mùi hương quen thuộc ập tới, cái hôn nóng hổi của Thời Cảnh Nham liền rơi xuống.

Bây giờ Thời Quang đã quen thuộc với việc sẽ nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh.

Hai người vừa đi vừa hôn, Thời Quang thỉnh thoảng sẽ dùng đầu lưỡi trêu chọc môi Thời Cảnh Nham, quần áo ngủ của cô quá dày, trong phòng lại nóng, Thời Cảnh Nham liền cởi áo ngoài của cô, bên trong cô mặc một cái váy ngủ mỏng manh.

Thời Cảnh Nham khó kìm lòng nổi, khom lưng ôm cô, đặt cô ở trên giường, anh cũng hướng tới đè cô lại.

Cơ thể cô quá mềm mại, giống như một vũng nước vậy.

Hô hấp Thời Quang không ổn định, hơi thở của Thời Cảnh Nham cũng vô cùng nặng nhọc.

Hai người đối mặt nhau trong bóng tối, có thể nhìn thấy được hình bóng nhau trong mắt đối phương.

Hóa ra cô cũng có thể chịu được toàn bộ trọng lượng của anh trên người mình, cô vòng tay qua cổ anh, hai chân ôm lấy eo anh, ngẩng người hôn anh.

Ngay lúc này mọi lý trí đều sụp đổ, chỉ còn ý loạn tình mê.

Đầu ngón tay anh lạnh buốt, cơ thể cô lại vô cùng ấm áp, hai luồng nhiệt độ khác biệt cứ như vậy mà quấn quít lẫn nhau.

Thời Quang chợt ôm chặt anh, đầu ngón tay cũng chạm vào phía sau lưng anh, cô cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực mạnh mẽ đến vậy, âm thanh "ưm" vừa rời khỏi bờ môi liền bị Thời Cảnh Nham nuốt vào.

Hai người hôn nhau không hề chừa ra một kẽ hở nào, Thời Quang nghiêng mặt, "Anh có cái kia... cái kia không?"

Thời Cảnh Nham biết cô đang nhắc tới cái gì, đúng là anh không có, anh cũng không nghĩ sẽ muốn cô sớm như vậy.

Mặc dù mấy hôm nay cô đều tới phòng anh ngủ, thế nhưng đều là cô ngủ giường, còn anh ngủ trên ghế sô pha, thân mật lắm cũng chỉ là anh ôm cô ở trên giường một lúc, đợi cô ngủ rồi anh liền quay trở về ghế sa lon.

Nếu ôm cô ngủ cả đêm, anh sẽ tự tra tấn chính mình mất.

Hai người chưa bao giờ có những hành động mập mờ như vậy, cô đang ở dưới người anh, thân thể dính sát nhau hợp lại một khối, loại tư thế chết người này rất dễ dàng để kích thích dục vọng của một người đàn ông.

Thời Quang cảm giác được tối nay mối quan hệ giữa cô và Thời Cảnh Nham không còn giống như trước kia nữa, trước đây chỉ có ôm, hôn, những hành động còn lại chưa từng xuất hiện.

Mà bây giờ, hai người đang dùng phương thức trực tiếp nhất để nhìn mặt nhau.

Hành động mập mờ như vậy khiến tim cô đập loạn nhịp, cũng không hề muốn dừng lại.

"Thời Cảnh Nham."

"Sao vậy?" Thanh âm từ tính gợi cảm của anh vang lên ngay bên tai cô.

Bây giờ cô mới nhận ra, nói yêu đương thôi thì không hề giống với tình dục trong tình yêu.

Khi cả hai hợp nhất lại mới có thể khiến cho hai tâm hồn hòa làm một với nhau.

Thời Cảnh Nham vỗ vỗ tay cô, "Buông ra đi em." Nếu không anh sẽ tiến tới thật sự mất.

Thời Quang không hề bài xích những hoạt động thân mật này, thế nhưng bởi vì không có cái kia nên không đủ an toàn, cô liền buông tay.

"Đi ngủ đi." Thời Cảnh Nham đắp chăn cho cô, sau đó đi vô phòng giữ đồ tìm một cái chăn lông.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, nhưng vẫn chưa có ai đi ngủ.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Canh ba (*), tiếp tục chương sau đi ~

(*) 23h đến 1h sáng.

- -------------------

Lời của editor:

Hẹn các bạn tuần sau =)))))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện