Hôm nay Thịnh Hạ trang điểm nhẹ và mặc áo sơmi trắng cùng quần jean, bên ngoài khoát thêm một lớp áo mỏng, cứ như vậy vội vàng đi ra cửa, cô cũng tự mình lái xe đến trước Cục Dân Chính.
Lãnh chứng vào ngày Lễ Tình Nhân là thời điểm không ít người cùng xếp hàng, lúc này mới 8 giờ, cửa đại sảnh trước quầy đăng ký hôn nhân đã có một hàng dài như đuôi rồng.
Nhậm Ngạn Đông so với những người khác cao hơn một chút, như hạc trong bầy gà.
Những cặp đôi khác đi đăng ký đều là có đôi có cặp, riêng mỗi anh, một người cô đơn đứng đầu.
Thịnh Hạ tìm chỗ đậu xe yên vị, sau liền bước nhanh đến bên Nhậm Ngạn Đông.
Lúc này cô mới phát hiện Nhậm Ngạn Đông đang đeo kính râm.
Gợi cảm mà cũng thật khí thế áp người làm cô không khỏi nhớ đến thời điểm nghỉ hè năm thứ ba phổ thông, cô ở sân bay ngẫu nhiên gặp được anh.
Hôm nay anh cũng chính là mang dáng vẻ tựa như lúc đó, trang phục đơn giản áo trắng quần đen, mắt đeo kính râm, cả người anh toát vẻ đĩnh cao của thanh lãnh, sở hữu hào quang có thể che mờ xung quanh.
Thời gian mười năm như bóng câu qua khe cửa.
Mà anh thì vẫn như cũ, vẫn dễ làm cho tim cô đập loạn nhịp.
Thịnh Hạ cất bước đi qua, Nhậm Ngạn Đông như cảm nhận được mà ghé mắt quay lại.
Hôm nay cô không chỉ đeo kính râm, còn đeo thêm khẩu trang, ngụy trang rất hoành tráng. Tuy nhiên, dù cả hai đã cố ý che kỹ như vậy, trong đám người xếp hàng vẫn có người nhận ra Thịnh Hạ, muốn chụp ảnh cùng cô.
Đến gần, Thịnh Hạ bắt tay đặt vào túi áo trước của Nhậm Ngạn Đông để sưởi ấm, nhỏ giọng nói: "Còn tưởng rằng anh sẽ đi xin xỏ người ta, chờ đến thời gian thư thả mới đến đây đăng ký chứ."
Nhậm Ngạn Đông: "Cách đó sao còn là gì ý nghĩa quan trọng."
"Anh có mệt không?"
"Còn tốt."
Trong chốc lát đã đến thời gian làm việc, Nhậm Ngạn Đông tiếp tục xem di động, nếu là như bình thường thì lúc này anh đã sớm ở văn phòng xử lý công việc, hiện tại chỉ có thể xem email qua di động.
Tay Thịnh Hạ ban đầu được giữ ấm trong túi áo khoát, lúc sau thì nghịch chơi khuy áo của anh, một tay kia cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn lướt điện thoại.
Hôm nay thật đúng là 'hot news', ảnh chụp Nhậm Ngạn Đông đứng xếp hàng lãnh chứng đã bị bạn bè cùng share tin trên mạng, nhiệt độ tin này không ngừng tăng.
Chụp ảnh, đóng dấu, lãnh chứng.
Chỉ là bất quá thời gian ngắn ngủn trong nửa tiếng mà lại là mang ý nghĩa đến cả đời.
Từ Cục Dân Chính đi ra, Nhậm Ngạn Đông muốn nhanh đến công ty, ban ngày anh không có thời gian đi cùng Thịnh Hạ nên buổi tối anh bù cho cô cùng đi ăn bên ngoài.
Thịnh Hạ muốn anh dời kế hoạch lại: "Chỗ nào cũng không muốn đi."
Nhậm Ngạn Đông nhìn cô: "tại sao?"
Thịnh Hạ lắc đầu, một đêm qua anh đã không ngủ, hôm nay còn bận công việc, đến tối anh khẳng định sẽ rất mệt, cô nói: "Buổi tối ở nhà ăn đi, em sẽ chuẩn bị cơm chiều."
Nhậm Ngạn Đông ở trong lòng liền hiện ra vài dấu chấm hỏi, "em làm ?"
Thịnh Hạ thật sự nghiêm túc gật đầu: "uhm."
Nhậm Ngạn Đông cho rằng trong thời gian vài tháng lúc hai người chia tay thì do cô nhàn rỗi nghiên cứu việc nấu nướng, nhưng thật ra anh cũng có chút mong chờ bữa tiệc lớn tối nay mừng kết hôn.
Hai người tách nhau ra ở bãi đỗ xe, Nhậm Ngạn Đông vừa ngồi vào xe thì phát hiện tin nhấp nháy báo liên tục tin nhắn chúc mừng trong nhóm chat, hết sức náo nhiệt, bạn bè cùng bình luận chủ đề anh lãnh chứng hôm nay.
Bọn họ ồn ào, mong chờ anh phát bao lì xì.
Nhậm Ngạn Đông cũng hào phòng viết trên mỗi cái bao lì xì có tên, tên của ai thì tự vào lãnh.
Mấy chục cái bao lì xì phát xong, Tưởng Bách Xuyên nói chuyện: 【 vì sao tôi chỉ có một trăm? Không phải là hai trăm sao? 】
Trong nhóm chat này những người khác đều được hai trăm, cố tình chỉ Tưởng Bách Xuyên ít hơn một trăm.
Nhậm Ngạn Đông: 【 phát hai trăm thì tôi ngại người thân của cậu kiếm chuyện . 】
"......"
Trong nhóm chat chợt một tràn các icon cười 'ha ha ha '.
Hôm nay Nhậm Ngạn Đông không chỉ phát bao lì xì cho bạn bè, mà còn phát thưởng xem như phúc lợi của nhân viên Viễn Đông trong ngày Lễ Tình Nhân.
Vào buổi chiều mau tan tầm, Hướng thư ký báo cáo ngày hội nghị tài chính sẽ là 16.02, vị trí ngồi của Thịnh Hạ đã sắp xếp thỏa đáng, chủ tiết mục cũng gửi đến xác nhận với anh về bản tên của cô.
Buổi sáng, Nhậm Ngạn Đông lãnh chứng trước và thông báo trên trang chủ weibo Viễn Đông, anh cùng vợ là Thịnh Hạ, cộng sự giữ cổ phần Viễn Đông. Thịnh Hạ hiển nhiên trở thành một cổ đông, lần này cô tham dự với tư cách là đại biểu của Viễn Đông, rất danh chính ngôn thuận.
Hôm nay thời gian bình thường tan tầm, Nhậm Ngạn Đông lại rất hiếm khi tâm tình thấp thỏm mong chờ. Khi trưa lúc nghỉ ngơi anh liền nghĩ đến việc buổi tối Thịnh Hạ sẽ làm bữa tiệc lớn như thế nào.
trời tối anh về đến nhà thấy đèn phòng khách không mở, ánh đèn phòng ăn mở không quá sáng, bố trí không gian rất ấm áp, bầu không khí như phòng ăn tại nhà hàng cao cấp.
Trước bàn ăn, Thịnh Hạ đang đảo chai rượu vang đỏ.
"Tam ca, Lễ Tình Nhân vui vẻ."
"uhm."
Nhậm Ngạn Đông treo áo khoác lên, đi đến gần cô trong dáng vẻ gấp không chờ nổi. Thế nhưng khi anh nhìn đến đồ ăn trên bàn làm anh ngẩn ra vài giây, rồi sau đó bật cười, đáy mắt toàn là bất đắc dĩ.
Mâm đồ ăn đều là kiểu khỏe mạnh và có dinh dưỡng, một quả trứng luộc được cắt làm đôi, đặt giữa là rau xà lách nhỏ, bên cạnh dùng dưa chuột tinh tế sắp xếp thành hai chữ: Dương bài.
Một góc dĩa có vài miếng cà chua điểm xuyết.
Thịnh Hạ chỉ dĩa: "Hôm nay em cho tất cả mọi người trong nhà nghỉ hết, cái này đều tự em làm đó, trứng gà là em luộc, cũng em tự tỉa dưa chuột."
Nhậm Ngạn Đông: "Rất tuyệt, còn biết nấu trứng gà."
Thịnh Hạ cười, trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Nhậm Ngạn Đông không ngồi, đi đến bên cô, đem bình rượu trong tay cô đặt trên bàn, ôm bế cô lên cao.
Thịnh Hạ thuận thế hai chân bám vào eo anh, hai tay lập tức vòng lấy cổ anh: "Không ăn cơm à?"
Nhậm Ngạn Đông: "sẽ ăn."
Thịnh Hạ: "hửm?"
"bây giờ ăn thì lát nữa không kịp sinh con gái đâu."
"......"
Nhậm Ngạn Đông đem cô ôm đến bên cửa sổ, ý bảo Thịnh Hạ tắt đèn, cả hai nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ để có thể nhìn rõ nhau trong mắt đối phương.
"Đi lên phòng ngủ đi." Cô nói.
Nhậm Ngạn Đông không nghe theo mà chợt cúi đầu, dập tắt hết các thanh âm khác từ Thịnh Hạ sau đó.
...
Ngày hội nghị tài chính chính thức diễn ra, chưa đến 7 giờ, Thịnh Hạ đã rời giường, đi cùng Nhậm Ngạn Đông.
Hôm nay cô cùng Nhậm Ngạn Đông chọn quần áo cặp, cô mặc quần màu đen ôm sát đôi chân dài thon nhỏ, áo sơmi màu trắng, nhìn tổng thể bên ngoài là một kiện trang phục công sở tươm tất, so với phong cách mặc quần áo ngày thường của cô đúng là một trời một vực.
Lý do là vì Thịnh Hạ ngại mình không thích ứng trong bối cảnh hội nghị, tuy cô cũng học nửa năm tài chính nhưng đối với nội dung hội nghị ngày hôm nay cô lại rất ngại nói sai.
Đến hội trường, cô phát hiện khác nhiều so với tưởng tượng của chính mình.
Thời gian khai mạc còn lâu nhưng không ít người lục tục tiến vào phòng.
Vị trí Thịnh Hạ cùng Nhậm Ngạn Đông được xếp ngồi dãy trước, rất nhiều người cô không quen biết, nhưng bọn họ đối với cô thì ngược lại không xa lạ gì, cởi mở hài hước trò chuyện.
Chờ cô ngồi xuống, liền có người đến tìm cô xin ký tên, còn tự mang theo bút và sổ.
Không phải cho bản thân người đó, mà lấy chữ ký về cho con mình là fan hâm mộ Thịnh Hạ.
Đứa nhỏ đang học đàn violon, nghe được hôm nay cô đến tham dự hội nghị nên đã dặn dò ba mình nhất định phải lấy được chữ ký của Thịnh Hạ.
Người nọ còn đặc biệt nhắc nhở Thịnh Hạ: "Con gái của tôi vừa muốn xin chữ ký của cô, còn có của Chu Minh Khiêm vì trước đây cô đã từng vẽ đàn violong và ký tên cho Chu Minh Khiêm nên nó mong được cô viết vài câu cổ vũ cùng chữ ký của Chu Minh Khiêm."
Thịnh Hạ: "......"
Còn muốn viết vài câu cổ vũ sao?
Xong đời, chữ viết của cô thì...... sao có thể ....
Nhậm Ngạn Đông chỉ một cái liếc mắt sang đều thấy và hiểu cô đang nghĩ gì dù là biểu tình rất nhỏ, anh thu hết vào đáy mắt.
"em vẽ tranh đi, để anh viết chữ." Anh nhanh chóng giải quyết gọn gàng.
Chữ của Nhậm Ngạn Đông ở trong giới đứng nhất nhì, được anh viết tặng thì đúng là có mơ cũng không dám nghĩ đến.
Thịnh Hạ nhẹ nhàng thở phào, cho Nhậm Ngạn Đông một ánh mắt cảm kích, cô bình tĩnh tâm tình, sau đó bắt đầu vẽ tranh.
Trong lúc này, Nhậm Ngạn Đông đang nói chuyện phiếm cùng vài người cùng dãy ngồi.
Có người trong bọn họ trêu chọc: "Lão tam, khi nào thì thi nâng cấp dương cầm?"
Nhậm Ngạn Đông: "thi xong sớm rồi."
Những người khác cũng cười đùa lây.
Vài phút sau, Thịnh Hạ cất bút khi đã vẽ hình đàn violon, ký tên của mình ở bên cạnh.
Cô đem tranh đưa cho Nhậm Ngạn Đông: "Anh viết đi."
Nhậm Ngạn Đông viết vài câu ở phía dưới, viết ngày và tên ký góc bên phải trang giấy.
Người nọ tiếp nhận cuốn sổ: "Con gái tôi chắc sẽ mang cái này khoe khoang không ngừng." Anh ta lại nhìn qua bức họa cùng chữ viết mà không ngừng tán thưởng: "thật là châu liên bích hợp(*)."
(*) xứng đôi vừa lứa
Còn mười phút là bắt đầu, bọn họ tản ra để trở lại vị trí mỗi người.
Thịnh Hạ âm thầm nắm tay Nhậm Ngạn Đông: "may là còn có anh cứu cấp."
Nhậm Ngạn Đông: "trước đó chẳng phải đã chuẩn bị cho em nhiều giấy để tập viết sao? Em không có việc gì thì tự luyện chữ đi, không cần nhiều, viết vài câu thôi."
Vẻ mặt Thịnh Hạ không tình nguyện: "Không muốn luyện."
Nhậm Ngạn Đông xoa xoa đầu cô: "Vậy không luyện, về sau nếu lại có người muốn em viết chữ thì em chỉ cần vẽ thôi, như vậy cũng tốt."
Thịnh Hạ cười, vui vẻ tiếp thu đề nghị này.
Bên trong phòng hội trường đã đầy đủ người tham dự nhưng vị trí bên cạnh Thịnh Hạ còn trống, không biết là dành cho vị lãnh đạo của tập đoàn nào còn chưa đến
Theo bản năng, Thịnh Hạ hướng mắt nhìn theo bên khu vực của phóng viên.
Trong nhóm đông người, giá trị nhan sắc của Hạ Mộc rất nổi bật, chỉ liếc mắt một cái là có thể thấy.
Thịnh Hạ vừa muốn thu hồi tầm mắt thì vừa lúc Hạ Mộc nhìn về phía khan đài nơi nhóm chủ trì. Tình cảnh cứ như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Hạ Mộc cằm hơi giương lên và ánh mắt nhìn sang Thịnh Hạ thế là Thịnh Hạ cũng cười đáp, hướng sang vẫy tay như chào hỏi.
Lúc sau, hai người đều bận việc riêng.
Nhậm Ngạn Đông đang chuyên chú xem bản thảo diễn thuyết nên không chú ý Thịnh Hạ đang làm gì.
Thịnh Hạ nghiêng người gần anh: "Hạ Mộc cũng tới."
Nhậm Ngạn Đông: "chẳng phải là rất bình thường sao?"
Lúc này, Thịnh Hạ cũng cảm thấy hết thảy đều không gì bất thường.
Cô nhìn xem bản thảo, lại nhìn Nhậm Ngạn Đông: "không phải trí nhớ của anh kém quá sao, xem mấy lần rồi? Còn không nhớ kỹ à?"
Nhậm Ngạn Đông: "Lãnh đạo đích thân đến thì không được biểu hiện kém biết không?"
Thịnh Hạ phản ứng bật cười.
Nhậm Ngạn Đông lật xem một tờ tiếp theo.
Trước kia anh diễn thuyết chưa bao giờ dùng đến bản thảo, hôm nay cũng không biết bị làm sao, Thịnh Hạ ngồi bên cạnh lại làm anh có phần khẩn trương.
"Ai ngồi bên này?"
Nhậm Ngạn Đông cũng ngẩng đầu nhìn lại sau khi nghe được Thịnh Hạ vừa hỏi.
"Nhậm tổng, chúc mừng anh." Nụ cười của Lệ Viêm Trác lại mang theo ý khác.
Đôi mắt Nhậm Ngạn Đông nửa liếc xéo: "Cậu ngồi chỗ của Tưởng Bách Xuyên làm gì?"
Lệ Viêm Trác: "Anh ta vui vẻ cùng tôi đổi chỗ." Sau đó buồn bã nói: "Anh thiếu anh ấy một trăm tệ, anh ấy nhờ tôi nhắc anh chừng nào thì đem tiền bù thêm. Lúc đó Tưởng Bách Xuyên mới quyết định có muốn cùng anh xuất hiện chung khung hình hay không."
Nhậm Ngạn Đông: "......"
Thịnh Hạ nghe không hiểu, cô hỏi Lệ Viêm Trác: "Cái gì một trăm tệ?"
Lệ Viêm Trác: "Nhậm tổng chỉ phát Tưởng Bách Xuyên bao lì xì một trăm tệ, những người khác trong nhóm đều được hai trăm."
Lúc sau hai người vừa nói vừa cười.
Nhậm Ngạn Đông nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Thịnh Hạ, cô cũng chưa phản ứng gì.
Anh liếc mắt một cái cho Lệ Viêm Trác, chuyện gì cũng đều có phần cậu ta.
Hôm nay Nhậm Ngạn Đông làm khách quý diễn thuyết thứ hai, người đầu tiên là lão tiền bối trong giới tài chính, Thịnh Hạ lấy di động, chụp cho anh không ít ảnh.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi gần anh như vậy, được thấy trạng thái của anh ở tại hội nghị, cùng anh liên quan đến công việc dù không nhiều lắm, nhưng rất nghiêm túc, bình tĩnh, trầm ổn.
Anh đứng ở trên sân khấu, là tiêu điểm của toàn hội trường
Trên sân khấu thanh âm truyền đến, Thịnh Hạ thu hồi di động, chuyên chú nghe.
Nhậm Ngạn Đông diễn thuyết trong mười mấy phút, mặc dù là cầm bản thảo đi lên nhưng lúc sau trạng thái của anh không thoát khỏi lo lắng trong 2 phút, sau đó mới chầm chậm điều chỉnh tốt.
Người Không quen anh hiển nhiên nhìn không khác biệt, không nhận ra chỉ có thể thấy được anh đứng ở cương vị là chủ tịch uy nghiêm, tràng đầy cường thế.
Tuy nhiên trong nhóm bạn tham dự hội nghị kia, liếc mắt một cái liền nhìn ra anh đang rất hồi hộp.
Loại tình huống này xưa nay chưa từng có.
Tình yêu và hôn nhân cùng Thịnh Hạ như một khôi giáp, có thể uy hiếp được Nhậm Ngạn Đông.
Đây là Mẫn Du tổng kết cho bạn bè trong giới.
Diễn thuyết kết thúc, Nhậm Ngạn Đông hơi khom người cảm tạ.
Thịnh Hạ cũng không biết Nhậm Ngạn Đông có nhìn thấy cô làm động tác tay trái vươn ba ngón tay, tay phải vươn một ngón tay cái.
'Tam ca, số một'.
Nhậm Ngạn Đông thấy được, tuy vẫn giữ biểu tình nhạt nhẽo trên mặt, nhưng thoáng chút có nụ cười nhẹ.
Lãnh chứng vào ngày Lễ Tình Nhân là thời điểm không ít người cùng xếp hàng, lúc này mới 8 giờ, cửa đại sảnh trước quầy đăng ký hôn nhân đã có một hàng dài như đuôi rồng.
Nhậm Ngạn Đông so với những người khác cao hơn một chút, như hạc trong bầy gà.
Những cặp đôi khác đi đăng ký đều là có đôi có cặp, riêng mỗi anh, một người cô đơn đứng đầu.
Thịnh Hạ tìm chỗ đậu xe yên vị, sau liền bước nhanh đến bên Nhậm Ngạn Đông.
Lúc này cô mới phát hiện Nhậm Ngạn Đông đang đeo kính râm.
Gợi cảm mà cũng thật khí thế áp người làm cô không khỏi nhớ đến thời điểm nghỉ hè năm thứ ba phổ thông, cô ở sân bay ngẫu nhiên gặp được anh.
Hôm nay anh cũng chính là mang dáng vẻ tựa như lúc đó, trang phục đơn giản áo trắng quần đen, mắt đeo kính râm, cả người anh toát vẻ đĩnh cao của thanh lãnh, sở hữu hào quang có thể che mờ xung quanh.
Thời gian mười năm như bóng câu qua khe cửa.
Mà anh thì vẫn như cũ, vẫn dễ làm cho tim cô đập loạn nhịp.
Thịnh Hạ cất bước đi qua, Nhậm Ngạn Đông như cảm nhận được mà ghé mắt quay lại.
Hôm nay cô không chỉ đeo kính râm, còn đeo thêm khẩu trang, ngụy trang rất hoành tráng. Tuy nhiên, dù cả hai đã cố ý che kỹ như vậy, trong đám người xếp hàng vẫn có người nhận ra Thịnh Hạ, muốn chụp ảnh cùng cô.
Đến gần, Thịnh Hạ bắt tay đặt vào túi áo trước của Nhậm Ngạn Đông để sưởi ấm, nhỏ giọng nói: "Còn tưởng rằng anh sẽ đi xin xỏ người ta, chờ đến thời gian thư thả mới đến đây đăng ký chứ."
Nhậm Ngạn Đông: "Cách đó sao còn là gì ý nghĩa quan trọng."
"Anh có mệt không?"
"Còn tốt."
Trong chốc lát đã đến thời gian làm việc, Nhậm Ngạn Đông tiếp tục xem di động, nếu là như bình thường thì lúc này anh đã sớm ở văn phòng xử lý công việc, hiện tại chỉ có thể xem email qua di động.
Tay Thịnh Hạ ban đầu được giữ ấm trong túi áo khoát, lúc sau thì nghịch chơi khuy áo của anh, một tay kia cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn lướt điện thoại.
Hôm nay thật đúng là 'hot news', ảnh chụp Nhậm Ngạn Đông đứng xếp hàng lãnh chứng đã bị bạn bè cùng share tin trên mạng, nhiệt độ tin này không ngừng tăng.
Chụp ảnh, đóng dấu, lãnh chứng.
Chỉ là bất quá thời gian ngắn ngủn trong nửa tiếng mà lại là mang ý nghĩa đến cả đời.
Từ Cục Dân Chính đi ra, Nhậm Ngạn Đông muốn nhanh đến công ty, ban ngày anh không có thời gian đi cùng Thịnh Hạ nên buổi tối anh bù cho cô cùng đi ăn bên ngoài.
Thịnh Hạ muốn anh dời kế hoạch lại: "Chỗ nào cũng không muốn đi."
Nhậm Ngạn Đông nhìn cô: "tại sao?"
Thịnh Hạ lắc đầu, một đêm qua anh đã không ngủ, hôm nay còn bận công việc, đến tối anh khẳng định sẽ rất mệt, cô nói: "Buổi tối ở nhà ăn đi, em sẽ chuẩn bị cơm chiều."
Nhậm Ngạn Đông ở trong lòng liền hiện ra vài dấu chấm hỏi, "em làm ?"
Thịnh Hạ thật sự nghiêm túc gật đầu: "uhm."
Nhậm Ngạn Đông cho rằng trong thời gian vài tháng lúc hai người chia tay thì do cô nhàn rỗi nghiên cứu việc nấu nướng, nhưng thật ra anh cũng có chút mong chờ bữa tiệc lớn tối nay mừng kết hôn.
Hai người tách nhau ra ở bãi đỗ xe, Nhậm Ngạn Đông vừa ngồi vào xe thì phát hiện tin nhấp nháy báo liên tục tin nhắn chúc mừng trong nhóm chat, hết sức náo nhiệt, bạn bè cùng bình luận chủ đề anh lãnh chứng hôm nay.
Bọn họ ồn ào, mong chờ anh phát bao lì xì.
Nhậm Ngạn Đông cũng hào phòng viết trên mỗi cái bao lì xì có tên, tên của ai thì tự vào lãnh.
Mấy chục cái bao lì xì phát xong, Tưởng Bách Xuyên nói chuyện: 【 vì sao tôi chỉ có một trăm? Không phải là hai trăm sao? 】
Trong nhóm chat này những người khác đều được hai trăm, cố tình chỉ Tưởng Bách Xuyên ít hơn một trăm.
Nhậm Ngạn Đông: 【 phát hai trăm thì tôi ngại người thân của cậu kiếm chuyện . 】
"......"
Trong nhóm chat chợt một tràn các icon cười 'ha ha ha '.
Hôm nay Nhậm Ngạn Đông không chỉ phát bao lì xì cho bạn bè, mà còn phát thưởng xem như phúc lợi của nhân viên Viễn Đông trong ngày Lễ Tình Nhân.
Vào buổi chiều mau tan tầm, Hướng thư ký báo cáo ngày hội nghị tài chính sẽ là 16.02, vị trí ngồi của Thịnh Hạ đã sắp xếp thỏa đáng, chủ tiết mục cũng gửi đến xác nhận với anh về bản tên của cô.
Buổi sáng, Nhậm Ngạn Đông lãnh chứng trước và thông báo trên trang chủ weibo Viễn Đông, anh cùng vợ là Thịnh Hạ, cộng sự giữ cổ phần Viễn Đông. Thịnh Hạ hiển nhiên trở thành một cổ đông, lần này cô tham dự với tư cách là đại biểu của Viễn Đông, rất danh chính ngôn thuận.
Hôm nay thời gian bình thường tan tầm, Nhậm Ngạn Đông lại rất hiếm khi tâm tình thấp thỏm mong chờ. Khi trưa lúc nghỉ ngơi anh liền nghĩ đến việc buổi tối Thịnh Hạ sẽ làm bữa tiệc lớn như thế nào.
trời tối anh về đến nhà thấy đèn phòng khách không mở, ánh đèn phòng ăn mở không quá sáng, bố trí không gian rất ấm áp, bầu không khí như phòng ăn tại nhà hàng cao cấp.
Trước bàn ăn, Thịnh Hạ đang đảo chai rượu vang đỏ.
"Tam ca, Lễ Tình Nhân vui vẻ."
"uhm."
Nhậm Ngạn Đông treo áo khoác lên, đi đến gần cô trong dáng vẻ gấp không chờ nổi. Thế nhưng khi anh nhìn đến đồ ăn trên bàn làm anh ngẩn ra vài giây, rồi sau đó bật cười, đáy mắt toàn là bất đắc dĩ.
Mâm đồ ăn đều là kiểu khỏe mạnh và có dinh dưỡng, một quả trứng luộc được cắt làm đôi, đặt giữa là rau xà lách nhỏ, bên cạnh dùng dưa chuột tinh tế sắp xếp thành hai chữ: Dương bài.
Một góc dĩa có vài miếng cà chua điểm xuyết.
Thịnh Hạ chỉ dĩa: "Hôm nay em cho tất cả mọi người trong nhà nghỉ hết, cái này đều tự em làm đó, trứng gà là em luộc, cũng em tự tỉa dưa chuột."
Nhậm Ngạn Đông: "Rất tuyệt, còn biết nấu trứng gà."
Thịnh Hạ cười, trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Nhậm Ngạn Đông không ngồi, đi đến bên cô, đem bình rượu trong tay cô đặt trên bàn, ôm bế cô lên cao.
Thịnh Hạ thuận thế hai chân bám vào eo anh, hai tay lập tức vòng lấy cổ anh: "Không ăn cơm à?"
Nhậm Ngạn Đông: "sẽ ăn."
Thịnh Hạ: "hửm?"
"bây giờ ăn thì lát nữa không kịp sinh con gái đâu."
"......"
Nhậm Ngạn Đông đem cô ôm đến bên cửa sổ, ý bảo Thịnh Hạ tắt đèn, cả hai nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ để có thể nhìn rõ nhau trong mắt đối phương.
"Đi lên phòng ngủ đi." Cô nói.
Nhậm Ngạn Đông không nghe theo mà chợt cúi đầu, dập tắt hết các thanh âm khác từ Thịnh Hạ sau đó.
...
Ngày hội nghị tài chính chính thức diễn ra, chưa đến 7 giờ, Thịnh Hạ đã rời giường, đi cùng Nhậm Ngạn Đông.
Hôm nay cô cùng Nhậm Ngạn Đông chọn quần áo cặp, cô mặc quần màu đen ôm sát đôi chân dài thon nhỏ, áo sơmi màu trắng, nhìn tổng thể bên ngoài là một kiện trang phục công sở tươm tất, so với phong cách mặc quần áo ngày thường của cô đúng là một trời một vực.
Lý do là vì Thịnh Hạ ngại mình không thích ứng trong bối cảnh hội nghị, tuy cô cũng học nửa năm tài chính nhưng đối với nội dung hội nghị ngày hôm nay cô lại rất ngại nói sai.
Đến hội trường, cô phát hiện khác nhiều so với tưởng tượng của chính mình.
Thời gian khai mạc còn lâu nhưng không ít người lục tục tiến vào phòng.
Vị trí Thịnh Hạ cùng Nhậm Ngạn Đông được xếp ngồi dãy trước, rất nhiều người cô không quen biết, nhưng bọn họ đối với cô thì ngược lại không xa lạ gì, cởi mở hài hước trò chuyện.
Chờ cô ngồi xuống, liền có người đến tìm cô xin ký tên, còn tự mang theo bút và sổ.
Không phải cho bản thân người đó, mà lấy chữ ký về cho con mình là fan hâm mộ Thịnh Hạ.
Đứa nhỏ đang học đàn violon, nghe được hôm nay cô đến tham dự hội nghị nên đã dặn dò ba mình nhất định phải lấy được chữ ký của Thịnh Hạ.
Người nọ còn đặc biệt nhắc nhở Thịnh Hạ: "Con gái của tôi vừa muốn xin chữ ký của cô, còn có của Chu Minh Khiêm vì trước đây cô đã từng vẽ đàn violong và ký tên cho Chu Minh Khiêm nên nó mong được cô viết vài câu cổ vũ cùng chữ ký của Chu Minh Khiêm."
Thịnh Hạ: "......"
Còn muốn viết vài câu cổ vũ sao?
Xong đời, chữ viết của cô thì...... sao có thể ....
Nhậm Ngạn Đông chỉ một cái liếc mắt sang đều thấy và hiểu cô đang nghĩ gì dù là biểu tình rất nhỏ, anh thu hết vào đáy mắt.
"em vẽ tranh đi, để anh viết chữ." Anh nhanh chóng giải quyết gọn gàng.
Chữ của Nhậm Ngạn Đông ở trong giới đứng nhất nhì, được anh viết tặng thì đúng là có mơ cũng không dám nghĩ đến.
Thịnh Hạ nhẹ nhàng thở phào, cho Nhậm Ngạn Đông một ánh mắt cảm kích, cô bình tĩnh tâm tình, sau đó bắt đầu vẽ tranh.
Trong lúc này, Nhậm Ngạn Đông đang nói chuyện phiếm cùng vài người cùng dãy ngồi.
Có người trong bọn họ trêu chọc: "Lão tam, khi nào thì thi nâng cấp dương cầm?"
Nhậm Ngạn Đông: "thi xong sớm rồi."
Những người khác cũng cười đùa lây.
Vài phút sau, Thịnh Hạ cất bút khi đã vẽ hình đàn violon, ký tên của mình ở bên cạnh.
Cô đem tranh đưa cho Nhậm Ngạn Đông: "Anh viết đi."
Nhậm Ngạn Đông viết vài câu ở phía dưới, viết ngày và tên ký góc bên phải trang giấy.
Người nọ tiếp nhận cuốn sổ: "Con gái tôi chắc sẽ mang cái này khoe khoang không ngừng." Anh ta lại nhìn qua bức họa cùng chữ viết mà không ngừng tán thưởng: "thật là châu liên bích hợp(*)."
(*) xứng đôi vừa lứa
Còn mười phút là bắt đầu, bọn họ tản ra để trở lại vị trí mỗi người.
Thịnh Hạ âm thầm nắm tay Nhậm Ngạn Đông: "may là còn có anh cứu cấp."
Nhậm Ngạn Đông: "trước đó chẳng phải đã chuẩn bị cho em nhiều giấy để tập viết sao? Em không có việc gì thì tự luyện chữ đi, không cần nhiều, viết vài câu thôi."
Vẻ mặt Thịnh Hạ không tình nguyện: "Không muốn luyện."
Nhậm Ngạn Đông xoa xoa đầu cô: "Vậy không luyện, về sau nếu lại có người muốn em viết chữ thì em chỉ cần vẽ thôi, như vậy cũng tốt."
Thịnh Hạ cười, vui vẻ tiếp thu đề nghị này.
Bên trong phòng hội trường đã đầy đủ người tham dự nhưng vị trí bên cạnh Thịnh Hạ còn trống, không biết là dành cho vị lãnh đạo của tập đoàn nào còn chưa đến
Theo bản năng, Thịnh Hạ hướng mắt nhìn theo bên khu vực của phóng viên.
Trong nhóm đông người, giá trị nhan sắc của Hạ Mộc rất nổi bật, chỉ liếc mắt một cái là có thể thấy.
Thịnh Hạ vừa muốn thu hồi tầm mắt thì vừa lúc Hạ Mộc nhìn về phía khan đài nơi nhóm chủ trì. Tình cảnh cứ như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Hạ Mộc cằm hơi giương lên và ánh mắt nhìn sang Thịnh Hạ thế là Thịnh Hạ cũng cười đáp, hướng sang vẫy tay như chào hỏi.
Lúc sau, hai người đều bận việc riêng.
Nhậm Ngạn Đông đang chuyên chú xem bản thảo diễn thuyết nên không chú ý Thịnh Hạ đang làm gì.
Thịnh Hạ nghiêng người gần anh: "Hạ Mộc cũng tới."
Nhậm Ngạn Đông: "chẳng phải là rất bình thường sao?"
Lúc này, Thịnh Hạ cũng cảm thấy hết thảy đều không gì bất thường.
Cô nhìn xem bản thảo, lại nhìn Nhậm Ngạn Đông: "không phải trí nhớ của anh kém quá sao, xem mấy lần rồi? Còn không nhớ kỹ à?"
Nhậm Ngạn Đông: "Lãnh đạo đích thân đến thì không được biểu hiện kém biết không?"
Thịnh Hạ phản ứng bật cười.
Nhậm Ngạn Đông lật xem một tờ tiếp theo.
Trước kia anh diễn thuyết chưa bao giờ dùng đến bản thảo, hôm nay cũng không biết bị làm sao, Thịnh Hạ ngồi bên cạnh lại làm anh có phần khẩn trương.
"Ai ngồi bên này?"
Nhậm Ngạn Đông cũng ngẩng đầu nhìn lại sau khi nghe được Thịnh Hạ vừa hỏi.
"Nhậm tổng, chúc mừng anh." Nụ cười của Lệ Viêm Trác lại mang theo ý khác.
Đôi mắt Nhậm Ngạn Đông nửa liếc xéo: "Cậu ngồi chỗ của Tưởng Bách Xuyên làm gì?"
Lệ Viêm Trác: "Anh ta vui vẻ cùng tôi đổi chỗ." Sau đó buồn bã nói: "Anh thiếu anh ấy một trăm tệ, anh ấy nhờ tôi nhắc anh chừng nào thì đem tiền bù thêm. Lúc đó Tưởng Bách Xuyên mới quyết định có muốn cùng anh xuất hiện chung khung hình hay không."
Nhậm Ngạn Đông: "......"
Thịnh Hạ nghe không hiểu, cô hỏi Lệ Viêm Trác: "Cái gì một trăm tệ?"
Lệ Viêm Trác: "Nhậm tổng chỉ phát Tưởng Bách Xuyên bao lì xì một trăm tệ, những người khác trong nhóm đều được hai trăm."
Lúc sau hai người vừa nói vừa cười.
Nhậm Ngạn Đông nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Thịnh Hạ, cô cũng chưa phản ứng gì.
Anh liếc mắt một cái cho Lệ Viêm Trác, chuyện gì cũng đều có phần cậu ta.
Hôm nay Nhậm Ngạn Đông làm khách quý diễn thuyết thứ hai, người đầu tiên là lão tiền bối trong giới tài chính, Thịnh Hạ lấy di động, chụp cho anh không ít ảnh.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi gần anh như vậy, được thấy trạng thái của anh ở tại hội nghị, cùng anh liên quan đến công việc dù không nhiều lắm, nhưng rất nghiêm túc, bình tĩnh, trầm ổn.
Anh đứng ở trên sân khấu, là tiêu điểm của toàn hội trường
Trên sân khấu thanh âm truyền đến, Thịnh Hạ thu hồi di động, chuyên chú nghe.
Nhậm Ngạn Đông diễn thuyết trong mười mấy phút, mặc dù là cầm bản thảo đi lên nhưng lúc sau trạng thái của anh không thoát khỏi lo lắng trong 2 phút, sau đó mới chầm chậm điều chỉnh tốt.
Người Không quen anh hiển nhiên nhìn không khác biệt, không nhận ra chỉ có thể thấy được anh đứng ở cương vị là chủ tịch uy nghiêm, tràng đầy cường thế.
Tuy nhiên trong nhóm bạn tham dự hội nghị kia, liếc mắt một cái liền nhìn ra anh đang rất hồi hộp.
Loại tình huống này xưa nay chưa từng có.
Tình yêu và hôn nhân cùng Thịnh Hạ như một khôi giáp, có thể uy hiếp được Nhậm Ngạn Đông.
Đây là Mẫn Du tổng kết cho bạn bè trong giới.
Diễn thuyết kết thúc, Nhậm Ngạn Đông hơi khom người cảm tạ.
Thịnh Hạ cũng không biết Nhậm Ngạn Đông có nhìn thấy cô làm động tác tay trái vươn ba ngón tay, tay phải vươn một ngón tay cái.
'Tam ca, số một'.
Nhậm Ngạn Đông thấy được, tuy vẫn giữ biểu tình nhạt nhẽo trên mặt, nhưng thoáng chút có nụ cười nhẹ.
Danh sách chương