Kì Minh Nguyệt cũng không biết hắn ở trong chốn giang hồ khiến cho rối loạn đã làm cho người nọ trong cung tâm thần khó lòng yên ổn, An Dương Dạ Sử đã chết, Tô Nhã Nhi cũng đã mất mạng trong tay Viêm Thiến, người chuyên dụng cổ độc đó là ai, đã không thể tiếp tục truy xét, duy nhất có thể xác định chính là hết thảy những chuyện này đều có quan hệ đến An Dương.
Mấy năm gần đây, thiên hạ thế cục cũng không có thay đổi gì quá lớn, tam quốc ngoài mặt vẫn là hòa thuận chung sống như trước, mấy tiểu quốc vì thực lực của Thương Hách ngày một thịnh, mà đều quy phục làm nước phụ thuộc, cho nên tuy là thiên hạ thái bình, nhưng thế cường thịnh của Thương Hách đã khiến An Dương cùng Liên Đồng sinh ra ám ảnh bất an.
Nhìn chung với thế cục trước mắt, trừ mấy tiểu quốc không đáng đề cập tới ra, Liên Đồng xưa nay cùng Thương Hách giao hảo, chỉ có An Dương, nhiều lần âm thầm cùng Thương Hách đối địch, dã tâm cướp lấy thiên hạ có thể nói là đã từ từ hiển lộ, theo hắn xem ra, việc hai nước trở mặt thành địch, cũng không phải là không có khả năng, mặc dù không phải chỉ một sớm một chiều ngay lúc này, nhưng hiềm khích giữa hai nước đã có manh mối có thể tìm ra, lần này Phụ Hoàng đem Tam hoàng tử Kì Liên Sóc trả về An Dương, không hề gửi theo một lá thư phiến ngữ nào, An Dương kia cũng không hề có lời nào đáp lại, hai quốc gia đều là lòng hiểu mà không tuyên, nhưng bề mặt ngoài bình thản giả dối, xem ra đã không duy trì được bao lâu nữa.
Lần này ra cung cứu người, vốn là là vì truy tra chuyện cổ độc, giờ đã làm rõ ràng, cũng không nên ở lâu nữa, Việc ở Vân Hạo Sơn Trang, Thiên Hạ Đại hội chắc chắn sẽ được cử hành như thường, tuy cũng có chút hiếu kì với thân thế của Lan Cẩn, nhưng thấy người trong cung chờ đã lâu, hắn vẫn quyết định là mau chóng chạy về. Lễ đội mũ lễ cùng thái tử chi nghi là việc lớn quốc gia, đến trễ không được, còn có Phụ Hoàng cần trấn an, nói vậ ychắc chắn y ở trong cung chờ đã không còn kiên nhẫn.
Sau khi cùng Vân Cảnh Hạo chào từ biệt, Kì Minh Nguyệt lệnh cho Diễm Thanh ở lại bên trong trang, lưu ý những kẻ khả nghi, Diễm Thanh mặc dù không biết thân phận của hắn, nhưng là đã có thể xác định hắn nhất định không phải chỉ là sủng thị linh tinh gì đó của Tôn Chủ, nhìn xem lời nói và việc làm của hắn, lại thấy hắn đối với mưu đồ của An Dương thận trọng như thế, có thể đoán được hắn nhất định có một thân phận khác, có lẽ còn là quan viên trong chiều, hoặc là hoàng thân quốc thích thuộc về hoàng tộc, nhưng khiến Diễm Thanh trăm suy vạn nghĩ cũng không giải thích được là, Tôn Chủ xưa nay cùng triều đình bất hòa, vì sao lại cùng Trình Tử Nghiêu thân phận không rõ ràng ở cùng nhau, trong lòng tuy là nghi hoặc, nhưng hắn chưa bao giờ mở miệng hỏi thăm. Một là không dám tùy ý hỏi việc của Tôn Chủ, còn có một nguyên nhân khác đó là trong lòng đã coi Trình Tử Nghiêu như bạn tốt, bất luận nhìn từ góc độ nào, hắn cũng không muốn hỏi, dù sao cũng cảm thấy được, hai người đó, tựa hồ cũng không có chỗ cho kẻ khác lắm lời xen vào.
Kì Minh Nguyệt tất nhiên nhìn ra nghi hoặc trong lòng Diễm Thanh, từ sau lúc Viêm Thiến bắt đầu đối mặt với tình cảm của hắn, Diễm Thanh cũng bắt đầu đa sự đi lo lắng cho hắn, chỉ có thể ở dưới đáy lòng lắc đầu thán cười, hắn cùng với Phụ Hoàng trong lúc đó, làm sao có thể nói rõ cùng y được. Là không muốn, cũng là không cần, hắn cùng với Phụ Hoàng, cho tới bây giờ cũng không để ý tới những việc ngoài thân, cũng không cần người khác phải quan tâm.
Đem xe ngựa để lại Vân Hạo Sơn Trang, hắn nhờ Vân Cảnh Hạo đem tới hai con khoái mã, có thuốc trị hắn từ trong cung mang ra, trong vòng mấy ngày thương thế của Vô Hào cũng đã tốt lên rất nhiều, lại thêm thực tế chỉ là ngoại thương, cũng không đáng lo ngại, cho nên trên đường đi cũng không hề trì hoãn, đã nhiều ngày tiến gần về phía Diệp Diệu Thành.
Chạy vài ngày đường, đến hôm nay hai người cưỡi ngựa đúng lúc đi qua quá một thành trấn, nhìn xem sắc trời không còn sớm, cũng chỉ còn cách Diệp Diệu Thành không xa mấy ngày đường nữa, Kì Minh Nguyệt quyết định tìm một chỗ khách điếm sớm đi nghỉ ngơi, đáng tiếc bên người chỉ có Vô Hào, những chuyện cần mở miệng nói thì chỉ có thể tự mình đi lo, nhớ tới người ám xám ngày ấy giao thủ cùng Vô Hào, hắn không khỏi mi gian nhíu lại, quá khứ của Vô Hào đến tột cùng như thế nào, trong lòng đã có một phen phỏng đoán.
Từ trên ngựa lập tức nhảy xuống, đi qua một quãng đường dài, lúc này quả thật cũng có chút mệt mỏi, đang định bước đi hướng vào trong khách điếm, đột nhiên lại nhận thấy được một tầm mắt giống như đã từng quen biết, không phải đối với hắn, mà là hướng về phía Vô Hào, nhớ lại đã từng ở trước cửa Lưu Danh Quán thoáng nhìn thấy mạt thân ảnh kia, Kì Minh Nguyệt thần mầu vừa động, nhớ rõ người nọ...... tựa hồ cũng là áo bào màu xám tro.
Vô Hào dắt ngựa đứng ở bên cạnh người, trên khuôn mặt hư vô có một chút dao động, ngay lúc Kì Minh Nguyệt cho rằng hắn phải quay lại nhìn kĩ, thì Vô Hào lại đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhưng lại đi trước bước chân vào trong khách điếm.
Chưa bao giờ gặp qua Vô Hào có tình tự của chính mình, lại chưa bao giờ chưa tuân lệnh mà đã tự làm việc, thay đổi trước mắt này, khiến Kì Minh Nguyệt lần thứ hai suy nghĩ sâu xa thêm, đuổi theo tầm mắt kia, Kì Minh Nguyệt quay đầu nhìn lại.
Cách đó một chỗ không xa, một nam tử thân hình to lớn đang thu hồi lại ánh mắt nóng rực lúc trước, mắt lạnh nhìn hướng về phía hắn, trên khuôn mặt thâm thúy lưu lại mấy bóng đen, đường nhìn sắc bén như đao khắc bình thường, lộ ra ẩn ẩn khí thế cuồng mãnh, cho dù y đã cố ý áp chế, Kì Minh Nguyệt vẫn là từ trên người y ngửi được mùi máu tươi cùng hơi thở tử vong, cùng tên Dạ Sử kia bất đồng chính là, hơi thở của người này dữ dằn mãnh liệt, không có nửa điểm âm u tĩnh mịch, như một thanh kiếm vô tình giết người vô số cũng không thỏa hiệp, mang theo sát phạt khí dày đặc, nhưng trong ánh mắt y nhìn vào Vô Hào, lại không hề có ác ý, thậm chí còn có một ít vẻ thống khổ hiện lên không đổi.
Dự đoán được người này cùng quá khứ của Vô Hào chắc chắn có quan hệ, Kì Minh Nguyệt đang muốn mở miệng, đã thấy người nọ thần sắc biến đổi, quay đầu hướng tới một chỗ khác nhìn lại, theo ánh mắt hắn chuyển tới một vị trí khác, chỉ thấy một người chính đang xoay người rời đi, ánh mắt chỉ kịp lướt qua một hình dáng thật lớn, nhìn không rõ bộ dạng, nam tử áo bào tro kia lại giống như nhìn thấy con mồi, đã hướng về phía kẻ đó đuổi theo.
Hai người ở trước người Kì Minh Nguyệt xẹt qua, bộ dáng của người bị nam tử áo bào tro đuổi theo ở trước mắt hắn hơi hơi nhoáng lên một cái, đã tiêu thất bóng dáng, Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào phương hướng hai người rời đi, có chút kinh ngạc lắc lắc đầu, mới vừa rồi hắn nhưng lại cảm thấy được cái người bị đuổi theo đó có chút quen mặt, giống như ở nơi nào đã gặp qua, hiện giờ tinh tế nghĩ lại, lại cảm thấy được là chính mình nhìn lầm, thán cười một tiếng, hắn cố gắng loại bỏ đi những suy nghĩ lung tung, bước vào trong khách điếm.
Vô Hào đã ở bên trong cánh cửa chờ, vẫn là giống như ngày xưa bình thường, bộ dáng như u hồn, thấy hắn tiến vào, liền đứng yên ở phía sau hắn, chờ Kì Minh Nguyệt yêu cầu hai gian phòng, được chỉ thị, mới ở trước cửa tiêu thất thân ảnh.
Yêu cầu cho tiểu nhị chuẩn bị nước, sau một lúc rửa mặt chải đầu, Kì Minh Nguyệt nằm ở trên giường, hợp với mấy ngày chạy đi, thân mình đã thấy rất mệt mỏi, không biết vì sao nhất thời nhưng lại không cách nào đi vào giấc ngủ, nghĩ đến mấy việc gặp được gần đây, bên môi khẽ nhếch, bỗng nhiên cảm thấy được trong chốn giang hồ so với triều đình tựa hồ thú vị hơn một ít. Nếu là lúc nào nhàn đến vô sự, ra cung đi du lịch giang hồ cũng được.
Suy nghĩ lưu chuyển, dần dần có một chút buồn ngủ, đang muốn ngủ, một tia dị động trong không khí đã làm cho hắn kinh hỉ mở hai mắt ra: “Phụ Hoàng?”
Tiếng cười khẽ trầm thấp trong bóng đêm vang lên, hơi thở quen thuộc đột nhiên đưa toàn thân hắn bao vây lại, bên tai nghe được vài câu nói nhỏ hàm chứa ý cười: “Minh Nhi trì hoãn trở về, Phụ Hoàng vốn định hảo hảo khiển trách ngươi, nhìn ngươi như vậy ngoan, liền coi như hết.” Mới tiến vào trong phòng, liền bị Minh Nhi phát giác ẩn thân, còn chưa mở miệng nói, y liền biết là hắn đã đến, xem ra Minh Nhi đối hắn cũng là vướng bận trong lòng, nghĩ như thế, cảm thấy như những tưởng niệm nhớ nhung bấy lâu đều đã được bồi thường, tức giận trong lòng cũng tiêu tán không ít.
“Vì sao phải coi như hết? Minh Nguyệt quả thật trì hoãn trở về, phải tự trách phạt mới đúng.” Đem người đang ôm ấp hắn áp xuống dưới thân, cúi người nhìn chăm chú vào khuôn mặt quen thuộc trong bóng đêm, Kì Minh Nguyệt lúc này mới phát giác sự nhớ nhung tưởng niệm trong lòng có bao nhiêu khắc sâu, trong bóng đêm mông lung, đầu ngón tay di chuyển theo hình dáng khuôn mặt Phụ Hoàng, vươn đầu lưỡi ở trên môi y liếm qua lại, đón lấy sự đáp lại của Phụ Hoàng, hai người lại một phen dây dưa, thật lâu sau, mới rời môi nhau ra.
Nếm lại tư vị đã lâu chưa được nếm, Kì Minh Nguyệt thỏa mãn cười khẽ: “Phụ Hoàng có nhớ Minh Nguyệt không? Ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi có lâm hạnh hậu cung không, tư vị như thế nào?” Khinh ngữ có vẻ vui đùa ở bên tai vang lên, Kì Hủ Thiên vươn tay ở bên sườn thắt lưng của người ở phía trên khẽ vuốt ve, lại hơi hơi dùng lực nhẹ nhéo một cái, nghe được một tiếng khinh suyễn, mới nặng nề cười: “Minh Nhi biết rõ Phụ Hoàng sẽ không đối người khác sinh niệm, còn hỏi như thế, xem ra ra cung thời gian không lâu, đã học được không ít phương pháp chọc ghẹo, ân? Thủy Nguyệt Công Tử?”
Nghe được Kì Hủ Thiên lời nói mang theo chế nhạo còn có cách xưng hô như vậy, Kì Minh Nguyệt lần thứ hai cúi người ở trên môi y trác hôn vài cái: “Cái gì mà gọi là chọc ghẹo? Minh Nguyệt xưa nay đã như vậy, Phụ Hoàng hay là lại đang ghen a?” Đối với cách xưng hô người khác tặng cho, hắn cũng mới biết không lâu, Phụ Hoàng lại có vẻ biết rõ như thế này, xem ra lời nói và việc làm của hắn ở Vân Hạo Sơn Trang đã sớm truyền tới tai Phụ Hoàng, trong sơn trang, cũng chắc chắn có người của Phụ Hoàng điều tới, nhưng không biết hắn đối với chuyện cổ độc đã biết được nhiều ít?
“Phụ Hoàng không sợ thừa nhận, đó là ghen thì đã làm sao? Minh Nhi vĩ đại như thế, Phụ Hoàng thật đúng là lo lắng bị người khác tiều đi mất” nửa thật nửa giả trêu tức đáp lại, Kì Hủ Thiên trong lòng cũng thực sự có chút lo lắng. Minh Nhi từ khi ra đời liền có hắn cùng bồi bên cạnh, có thể nói trừ bỏ hắn, chưa từng cùng người khác tương tri (làm bạn, kết thân), người như hắn vậy, một khi ra cung, sẽ dẫn tới bao nhiêu người dừng chân lại trong người lưu giữ lòng lưu luyến không rời, trong đó lại có bao nhiêu người sẽ làm hắn sinh ra hảo cảm, nếu là có một hai gã đương thời cường giả làm cho Minh Nhi cảm phục, địa vị của hắn ở trong lòng Minh Nhi, liệu sẽ có chút thay đổi nào không? Mặc dù hắn tự tin như thế nào, lúc đối mặt với Minh Nhi, lại tổng hội có chút lo được lo mất dâng lên: “Vân Hạo Sơn Trang như thế nào, có để cho Minh Nhi có chút thu hoạch nào không? Chuyện Cổ độc vẫn chưa tiết lộ ra ngoài, Thiên Hạ Đại hội đúng hạn cử hành, xem ra đều là công của Minh Nhi.”
Kì Minh Nguyệt liền đem việc Viêm Thiến nhất nhất nói cho Kì Hủ Thiên biết, nói lên mưu đồ của An Dương, Kì Hủ Thiên ảm đạm cười, cũng không sinh giận, nhưng Kì Minh Nguyệt như thế nào lại không biết, Phụ Hoàng tất nhiên đã có so đo, y không nói, hắn liền cũng không hỏi, đến lúc đó sẽ biết thôi, nếu là hỏi quá sớm, thì còn gì là lạc thú nữa.
Nói xong đủ mọi loại chuyện này, Kì Minh Nguyệt tựa vào trên người Kì Hủ Thiên, ôm người dưới thân, tiếp xúc cảm giác được lồng ngực vững chãi kia, thỏa mãn than nhẹ một tiếng, “Phụ Hoàng sao lại ra cung? Lại như thế nào biết ta ở đây?” Hắn mới tiến vào khách điếm không lâu, cũng là vừa mới dừng chân ở bên trong thành này, Phụ Hoàng thế nhưng có thể tìm thấy, có thể thấy được dọc theo đường đi đều có cơ sở ngầm là thủ hạ của Phụ Hoàng. (Htrần: chuyện, chẹp, vợ đẹp thế, không theo sát từng bước mất vợ lúc nèo hem biết à, hơ hơ)
“Minh Nhi không về, Phụ Hoàng liền chỉ có thể tự mình tới tìm ngươi, ném tất cả sự vụ trong cung, khoái mã một đường đi thẳng, nghĩ Minh Nhi không biết ở trên đường lại dẫn theo bao nhiêu người ái mộ, Phụ Hoàng liền hận không thể đi nhanh thêm nữa chút đâu.”
“Nói như thế, đúng thật là Minh Nguyệt không đúng rồi, làm cho Phụ Hoàng ném đi quốc sự, nếu là bị các đại thần biết được, chỉ sợ liền trở thành tội nhân của Thương Hách.”
Hai người một phen trêu ghẹo, cũng không đem quốc sự xem là việc gì đáng coi trọng, Thương Hách thịnh vượng, thiếu quân vương mấy ngày, cũng không thể đến mức hỗn loạn.
“Dưỡng bọn họ, vốn là để giúp xử lý chính vụ, nếu là do Phụ Hoàng không ở liền rối loạn lên như thế,giữ lại dùng còn có tác dụng gì? Bất quá, Minh Nhi cũng có chuyện không đúng, sinh ra bất phàm như thế, dẫn tới làm cho Phụ Hoàng ái mộ ngươi không tính, còn muốn ra cung trêu ghẹo người khác, lưu Phụ Hoàng một người ở trong cung, ngày ngày chờ ngươi trở về, Minh Nhi chính mình nói, có phải là không nên hay không?” (nổi hết cả da gà da vịt >”<) Kì Hủ Thiên ôm lấy cả thân mình của hắn, nói xong liền đem môi đặt ở trên hõm cổ trắng nõn kia, dọc theo đường cong mê người một đường đi xuống, trong miệng mút hôn, cảm thụ huyết mạch ở dưới cánh môi dược động rất nhỏ, để lại ấn ký đỏ sẫm nằm ở trên hõm cổ.
Cảm thụ được hơi nóng ở hõm cổ cùng chút nhói đau, Kì Minh Nguyệt đôi môi nhẹ dương lên, nhướn mày cười nói: “Nhiều ngày không gặp, bản lĩnh khiến cho người ta yêu thích của Phụ Hoàng cũng là càng lúc càng lợi hại, chỉ là......” Hắn ngừng lại một chút, trong lời nói ý cười dũ phát rõ ràng: “Minh Nguyệt sinh ra tốt như thế, đều là công của Phụ Hoàng, hay là Phụ Hoàng quên rồi, bộ dáng của Minh Nguyệt đến là từ Phụ Hoàng truyền cho a, nếu Minh Nguyệt có câu dẫn người khác, cũng là lỗi của Phụ Hoàng, cùng Minh Nguyệt không quan hệ.” (Ố-Ồ hô hô, nghe hai anh đấu võ mồm, thiệt là hay. Minh nhi của ta thiệt là thông minh hắc hắc)
Kì Hủ Thiên nghe vậy, phát ra từng trận tiếng cười: “Nguyên lai ở trong mắt Minh Nhi, Phụ Hoàng cũng thích ở chung quanh câu dẫn người khác sao? Phụ Hoàng nhưng chỉ cho là Minh Nhi khen diện mạo Phụ Hoàng sinh ra bất phàm, những chuyện khác không bàn, từ sau lúc có Minh Nhi, Phụ Hoàng lại chưa hề trêu chọc đụng chạm tới kẻ khác, nhưng thật ra Minh Nhi, mới ra cung, liền không biết đưa tới nhiều ít nam nữ cho ngươi ái mộ, sau này lại càng không biết sẽ như thế nào.”
Nghe Phụ Hoàng miệng nói ra oán giận, Kì Minh Nguyệt nhưng lại vừa lòng nhếch lên khóe miệng, khiến cho người bạc tình như Phụ Hoàng vì hắn ái mộ, lại như thế chấp nhất cùng hắn, cảm thụ sung sướng cùng thỏa mãn trong lòng là hắn chưa bao giờ được trải qua, khiến cho hắn rất là an tâm, có một người như thế đợi hắn, cuộc đời này có thể bầu bạn, còn cầu gì hơn nữa? Trong lòng nghĩ như vậy, trên miệng chậm rãi đáp: “Minh Nguyệt chưa từng trêu ghẹo người khác, trừ bỏ Phụ Hoàng, thế gian còn chưa có người nào đáng cho Minh Nguyệt ái mộ, Phụ Hoàng không cần phải lo lắng, Minh Nguyệt nếu đã thừa nhận đối với ngươi có tình, liền sẽ không dễ dàng thay đổi.”
Nhớ lại ngày đó lời nói thẳng thắn của Minh Nhi như tuyên cáo tình cảm trong lòng, Kì Hủ Thiên đưa hắn lại ôm sát thêm một chút: “Phụ Hoàng chưa từng dự đoán được, Minh Nhi sẽ thẳng thắn nói thẳng thành khẩn thừa nhận tình ý đối với ta, ta vốn tưởng rằng, Minh Nhi là người kiêu ngạo như thế, sẽ không cho phép chính mình đem một chữ kia nói ra miệng.” Dựa vào lời nói ngày ấy, Kì Hủ Thiên vẫn cảm thấy được tâm động không thôi.
“Phụ Hoàng cùng ta nếu đã quyết ý làm bạn, ta đối với Phụ Hoàng như thế nào, liền không cần giấu diếm. Tướng mạo, thủ đoạn, thái độ làm người, cách xử sự của Phụ Hoàng, không có chỗ nào mà không khiến Minh Nguyệt yêu thích, bị phong tư của Phụ Hoàng sở dẫn, động tình sinh yêu, đây là sự thật, đã sự thật, vì sao không dám thừa nhận?” Kì Minh Nguyệt trong bóng đêm cùng cặp mắt thâm thúy kia nhìn nhau, trong mắt thần thái oánh nhiên: “Minh Nguyệt không phải dạng người thích trốn tránh, thân là con của người, cùng Phụ Hoàng đi đến hôm nay, huyết thống chi hệ còn không thể trở ta, chân ý dưới đáy lòng lại vì sao không thể mở miệng nói rõ?” Nhiều năm qua, Phụ Hoàng đợi hắn như thế nào, hắn toàn bộ xem ở trong mắt, Phụ Hoàng vốn là người lãnh tình lại đối hắn trả giá như thế, hắn há có thể không hồi báo lại, huống chi chỉ là nói ra sự thật thôi, yêu thượng hắn, cũng không có chỗ nào khó chịu, vậy thì tại sao lại không dám nói?!!
_____ Hết chính văn chương 78 _____
Mấy năm gần đây, thiên hạ thế cục cũng không có thay đổi gì quá lớn, tam quốc ngoài mặt vẫn là hòa thuận chung sống như trước, mấy tiểu quốc vì thực lực của Thương Hách ngày một thịnh, mà đều quy phục làm nước phụ thuộc, cho nên tuy là thiên hạ thái bình, nhưng thế cường thịnh của Thương Hách đã khiến An Dương cùng Liên Đồng sinh ra ám ảnh bất an.
Nhìn chung với thế cục trước mắt, trừ mấy tiểu quốc không đáng đề cập tới ra, Liên Đồng xưa nay cùng Thương Hách giao hảo, chỉ có An Dương, nhiều lần âm thầm cùng Thương Hách đối địch, dã tâm cướp lấy thiên hạ có thể nói là đã từ từ hiển lộ, theo hắn xem ra, việc hai nước trở mặt thành địch, cũng không phải là không có khả năng, mặc dù không phải chỉ một sớm một chiều ngay lúc này, nhưng hiềm khích giữa hai nước đã có manh mối có thể tìm ra, lần này Phụ Hoàng đem Tam hoàng tử Kì Liên Sóc trả về An Dương, không hề gửi theo một lá thư phiến ngữ nào, An Dương kia cũng không hề có lời nào đáp lại, hai quốc gia đều là lòng hiểu mà không tuyên, nhưng bề mặt ngoài bình thản giả dối, xem ra đã không duy trì được bao lâu nữa.
Lần này ra cung cứu người, vốn là là vì truy tra chuyện cổ độc, giờ đã làm rõ ràng, cũng không nên ở lâu nữa, Việc ở Vân Hạo Sơn Trang, Thiên Hạ Đại hội chắc chắn sẽ được cử hành như thường, tuy cũng có chút hiếu kì với thân thế của Lan Cẩn, nhưng thấy người trong cung chờ đã lâu, hắn vẫn quyết định là mau chóng chạy về. Lễ đội mũ lễ cùng thái tử chi nghi là việc lớn quốc gia, đến trễ không được, còn có Phụ Hoàng cần trấn an, nói vậ ychắc chắn y ở trong cung chờ đã không còn kiên nhẫn.
Sau khi cùng Vân Cảnh Hạo chào từ biệt, Kì Minh Nguyệt lệnh cho Diễm Thanh ở lại bên trong trang, lưu ý những kẻ khả nghi, Diễm Thanh mặc dù không biết thân phận của hắn, nhưng là đã có thể xác định hắn nhất định không phải chỉ là sủng thị linh tinh gì đó của Tôn Chủ, nhìn xem lời nói và việc làm của hắn, lại thấy hắn đối với mưu đồ của An Dương thận trọng như thế, có thể đoán được hắn nhất định có một thân phận khác, có lẽ còn là quan viên trong chiều, hoặc là hoàng thân quốc thích thuộc về hoàng tộc, nhưng khiến Diễm Thanh trăm suy vạn nghĩ cũng không giải thích được là, Tôn Chủ xưa nay cùng triều đình bất hòa, vì sao lại cùng Trình Tử Nghiêu thân phận không rõ ràng ở cùng nhau, trong lòng tuy là nghi hoặc, nhưng hắn chưa bao giờ mở miệng hỏi thăm. Một là không dám tùy ý hỏi việc của Tôn Chủ, còn có một nguyên nhân khác đó là trong lòng đã coi Trình Tử Nghiêu như bạn tốt, bất luận nhìn từ góc độ nào, hắn cũng không muốn hỏi, dù sao cũng cảm thấy được, hai người đó, tựa hồ cũng không có chỗ cho kẻ khác lắm lời xen vào.
Kì Minh Nguyệt tất nhiên nhìn ra nghi hoặc trong lòng Diễm Thanh, từ sau lúc Viêm Thiến bắt đầu đối mặt với tình cảm của hắn, Diễm Thanh cũng bắt đầu đa sự đi lo lắng cho hắn, chỉ có thể ở dưới đáy lòng lắc đầu thán cười, hắn cùng với Phụ Hoàng trong lúc đó, làm sao có thể nói rõ cùng y được. Là không muốn, cũng là không cần, hắn cùng với Phụ Hoàng, cho tới bây giờ cũng không để ý tới những việc ngoài thân, cũng không cần người khác phải quan tâm.
Đem xe ngựa để lại Vân Hạo Sơn Trang, hắn nhờ Vân Cảnh Hạo đem tới hai con khoái mã, có thuốc trị hắn từ trong cung mang ra, trong vòng mấy ngày thương thế của Vô Hào cũng đã tốt lên rất nhiều, lại thêm thực tế chỉ là ngoại thương, cũng không đáng lo ngại, cho nên trên đường đi cũng không hề trì hoãn, đã nhiều ngày tiến gần về phía Diệp Diệu Thành.
Chạy vài ngày đường, đến hôm nay hai người cưỡi ngựa đúng lúc đi qua quá một thành trấn, nhìn xem sắc trời không còn sớm, cũng chỉ còn cách Diệp Diệu Thành không xa mấy ngày đường nữa, Kì Minh Nguyệt quyết định tìm một chỗ khách điếm sớm đi nghỉ ngơi, đáng tiếc bên người chỉ có Vô Hào, những chuyện cần mở miệng nói thì chỉ có thể tự mình đi lo, nhớ tới người ám xám ngày ấy giao thủ cùng Vô Hào, hắn không khỏi mi gian nhíu lại, quá khứ của Vô Hào đến tột cùng như thế nào, trong lòng đã có một phen phỏng đoán.
Từ trên ngựa lập tức nhảy xuống, đi qua một quãng đường dài, lúc này quả thật cũng có chút mệt mỏi, đang định bước đi hướng vào trong khách điếm, đột nhiên lại nhận thấy được một tầm mắt giống như đã từng quen biết, không phải đối với hắn, mà là hướng về phía Vô Hào, nhớ lại đã từng ở trước cửa Lưu Danh Quán thoáng nhìn thấy mạt thân ảnh kia, Kì Minh Nguyệt thần mầu vừa động, nhớ rõ người nọ...... tựa hồ cũng là áo bào màu xám tro.
Vô Hào dắt ngựa đứng ở bên cạnh người, trên khuôn mặt hư vô có một chút dao động, ngay lúc Kì Minh Nguyệt cho rằng hắn phải quay lại nhìn kĩ, thì Vô Hào lại đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhưng lại đi trước bước chân vào trong khách điếm.
Chưa bao giờ gặp qua Vô Hào có tình tự của chính mình, lại chưa bao giờ chưa tuân lệnh mà đã tự làm việc, thay đổi trước mắt này, khiến Kì Minh Nguyệt lần thứ hai suy nghĩ sâu xa thêm, đuổi theo tầm mắt kia, Kì Minh Nguyệt quay đầu nhìn lại.
Cách đó một chỗ không xa, một nam tử thân hình to lớn đang thu hồi lại ánh mắt nóng rực lúc trước, mắt lạnh nhìn hướng về phía hắn, trên khuôn mặt thâm thúy lưu lại mấy bóng đen, đường nhìn sắc bén như đao khắc bình thường, lộ ra ẩn ẩn khí thế cuồng mãnh, cho dù y đã cố ý áp chế, Kì Minh Nguyệt vẫn là từ trên người y ngửi được mùi máu tươi cùng hơi thở tử vong, cùng tên Dạ Sử kia bất đồng chính là, hơi thở của người này dữ dằn mãnh liệt, không có nửa điểm âm u tĩnh mịch, như một thanh kiếm vô tình giết người vô số cũng không thỏa hiệp, mang theo sát phạt khí dày đặc, nhưng trong ánh mắt y nhìn vào Vô Hào, lại không hề có ác ý, thậm chí còn có một ít vẻ thống khổ hiện lên không đổi.
Dự đoán được người này cùng quá khứ của Vô Hào chắc chắn có quan hệ, Kì Minh Nguyệt đang muốn mở miệng, đã thấy người nọ thần sắc biến đổi, quay đầu hướng tới một chỗ khác nhìn lại, theo ánh mắt hắn chuyển tới một vị trí khác, chỉ thấy một người chính đang xoay người rời đi, ánh mắt chỉ kịp lướt qua một hình dáng thật lớn, nhìn không rõ bộ dạng, nam tử áo bào tro kia lại giống như nhìn thấy con mồi, đã hướng về phía kẻ đó đuổi theo.
Hai người ở trước người Kì Minh Nguyệt xẹt qua, bộ dáng của người bị nam tử áo bào tro đuổi theo ở trước mắt hắn hơi hơi nhoáng lên một cái, đã tiêu thất bóng dáng, Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào phương hướng hai người rời đi, có chút kinh ngạc lắc lắc đầu, mới vừa rồi hắn nhưng lại cảm thấy được cái người bị đuổi theo đó có chút quen mặt, giống như ở nơi nào đã gặp qua, hiện giờ tinh tế nghĩ lại, lại cảm thấy được là chính mình nhìn lầm, thán cười một tiếng, hắn cố gắng loại bỏ đi những suy nghĩ lung tung, bước vào trong khách điếm.
Vô Hào đã ở bên trong cánh cửa chờ, vẫn là giống như ngày xưa bình thường, bộ dáng như u hồn, thấy hắn tiến vào, liền đứng yên ở phía sau hắn, chờ Kì Minh Nguyệt yêu cầu hai gian phòng, được chỉ thị, mới ở trước cửa tiêu thất thân ảnh.
Yêu cầu cho tiểu nhị chuẩn bị nước, sau một lúc rửa mặt chải đầu, Kì Minh Nguyệt nằm ở trên giường, hợp với mấy ngày chạy đi, thân mình đã thấy rất mệt mỏi, không biết vì sao nhất thời nhưng lại không cách nào đi vào giấc ngủ, nghĩ đến mấy việc gặp được gần đây, bên môi khẽ nhếch, bỗng nhiên cảm thấy được trong chốn giang hồ so với triều đình tựa hồ thú vị hơn một ít. Nếu là lúc nào nhàn đến vô sự, ra cung đi du lịch giang hồ cũng được.
Suy nghĩ lưu chuyển, dần dần có một chút buồn ngủ, đang muốn ngủ, một tia dị động trong không khí đã làm cho hắn kinh hỉ mở hai mắt ra: “Phụ Hoàng?”
Tiếng cười khẽ trầm thấp trong bóng đêm vang lên, hơi thở quen thuộc đột nhiên đưa toàn thân hắn bao vây lại, bên tai nghe được vài câu nói nhỏ hàm chứa ý cười: “Minh Nhi trì hoãn trở về, Phụ Hoàng vốn định hảo hảo khiển trách ngươi, nhìn ngươi như vậy ngoan, liền coi như hết.” Mới tiến vào trong phòng, liền bị Minh Nhi phát giác ẩn thân, còn chưa mở miệng nói, y liền biết là hắn đã đến, xem ra Minh Nhi đối hắn cũng là vướng bận trong lòng, nghĩ như thế, cảm thấy như những tưởng niệm nhớ nhung bấy lâu đều đã được bồi thường, tức giận trong lòng cũng tiêu tán không ít.
“Vì sao phải coi như hết? Minh Nguyệt quả thật trì hoãn trở về, phải tự trách phạt mới đúng.” Đem người đang ôm ấp hắn áp xuống dưới thân, cúi người nhìn chăm chú vào khuôn mặt quen thuộc trong bóng đêm, Kì Minh Nguyệt lúc này mới phát giác sự nhớ nhung tưởng niệm trong lòng có bao nhiêu khắc sâu, trong bóng đêm mông lung, đầu ngón tay di chuyển theo hình dáng khuôn mặt Phụ Hoàng, vươn đầu lưỡi ở trên môi y liếm qua lại, đón lấy sự đáp lại của Phụ Hoàng, hai người lại một phen dây dưa, thật lâu sau, mới rời môi nhau ra.
Nếm lại tư vị đã lâu chưa được nếm, Kì Minh Nguyệt thỏa mãn cười khẽ: “Phụ Hoàng có nhớ Minh Nguyệt không? Ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi có lâm hạnh hậu cung không, tư vị như thế nào?” Khinh ngữ có vẻ vui đùa ở bên tai vang lên, Kì Hủ Thiên vươn tay ở bên sườn thắt lưng của người ở phía trên khẽ vuốt ve, lại hơi hơi dùng lực nhẹ nhéo một cái, nghe được một tiếng khinh suyễn, mới nặng nề cười: “Minh Nhi biết rõ Phụ Hoàng sẽ không đối người khác sinh niệm, còn hỏi như thế, xem ra ra cung thời gian không lâu, đã học được không ít phương pháp chọc ghẹo, ân? Thủy Nguyệt Công Tử?”
Nghe được Kì Hủ Thiên lời nói mang theo chế nhạo còn có cách xưng hô như vậy, Kì Minh Nguyệt lần thứ hai cúi người ở trên môi y trác hôn vài cái: “Cái gì mà gọi là chọc ghẹo? Minh Nguyệt xưa nay đã như vậy, Phụ Hoàng hay là lại đang ghen a?” Đối với cách xưng hô người khác tặng cho, hắn cũng mới biết không lâu, Phụ Hoàng lại có vẻ biết rõ như thế này, xem ra lời nói và việc làm của hắn ở Vân Hạo Sơn Trang đã sớm truyền tới tai Phụ Hoàng, trong sơn trang, cũng chắc chắn có người của Phụ Hoàng điều tới, nhưng không biết hắn đối với chuyện cổ độc đã biết được nhiều ít?
“Phụ Hoàng không sợ thừa nhận, đó là ghen thì đã làm sao? Minh Nhi vĩ đại như thế, Phụ Hoàng thật đúng là lo lắng bị người khác tiều đi mất” nửa thật nửa giả trêu tức đáp lại, Kì Hủ Thiên trong lòng cũng thực sự có chút lo lắng. Minh Nhi từ khi ra đời liền có hắn cùng bồi bên cạnh, có thể nói trừ bỏ hắn, chưa từng cùng người khác tương tri (làm bạn, kết thân), người như hắn vậy, một khi ra cung, sẽ dẫn tới bao nhiêu người dừng chân lại trong người lưu giữ lòng lưu luyến không rời, trong đó lại có bao nhiêu người sẽ làm hắn sinh ra hảo cảm, nếu là có một hai gã đương thời cường giả làm cho Minh Nhi cảm phục, địa vị của hắn ở trong lòng Minh Nhi, liệu sẽ có chút thay đổi nào không? Mặc dù hắn tự tin như thế nào, lúc đối mặt với Minh Nhi, lại tổng hội có chút lo được lo mất dâng lên: “Vân Hạo Sơn Trang như thế nào, có để cho Minh Nhi có chút thu hoạch nào không? Chuyện Cổ độc vẫn chưa tiết lộ ra ngoài, Thiên Hạ Đại hội đúng hạn cử hành, xem ra đều là công của Minh Nhi.”
Kì Minh Nguyệt liền đem việc Viêm Thiến nhất nhất nói cho Kì Hủ Thiên biết, nói lên mưu đồ của An Dương, Kì Hủ Thiên ảm đạm cười, cũng không sinh giận, nhưng Kì Minh Nguyệt như thế nào lại không biết, Phụ Hoàng tất nhiên đã có so đo, y không nói, hắn liền cũng không hỏi, đến lúc đó sẽ biết thôi, nếu là hỏi quá sớm, thì còn gì là lạc thú nữa.
Nói xong đủ mọi loại chuyện này, Kì Minh Nguyệt tựa vào trên người Kì Hủ Thiên, ôm người dưới thân, tiếp xúc cảm giác được lồng ngực vững chãi kia, thỏa mãn than nhẹ một tiếng, “Phụ Hoàng sao lại ra cung? Lại như thế nào biết ta ở đây?” Hắn mới tiến vào khách điếm không lâu, cũng là vừa mới dừng chân ở bên trong thành này, Phụ Hoàng thế nhưng có thể tìm thấy, có thể thấy được dọc theo đường đi đều có cơ sở ngầm là thủ hạ của Phụ Hoàng. (Htrần: chuyện, chẹp, vợ đẹp thế, không theo sát từng bước mất vợ lúc nèo hem biết à, hơ hơ)
“Minh Nhi không về, Phụ Hoàng liền chỉ có thể tự mình tới tìm ngươi, ném tất cả sự vụ trong cung, khoái mã một đường đi thẳng, nghĩ Minh Nhi không biết ở trên đường lại dẫn theo bao nhiêu người ái mộ, Phụ Hoàng liền hận không thể đi nhanh thêm nữa chút đâu.”
“Nói như thế, đúng thật là Minh Nguyệt không đúng rồi, làm cho Phụ Hoàng ném đi quốc sự, nếu là bị các đại thần biết được, chỉ sợ liền trở thành tội nhân của Thương Hách.”
Hai người một phen trêu ghẹo, cũng không đem quốc sự xem là việc gì đáng coi trọng, Thương Hách thịnh vượng, thiếu quân vương mấy ngày, cũng không thể đến mức hỗn loạn.
“Dưỡng bọn họ, vốn là để giúp xử lý chính vụ, nếu là do Phụ Hoàng không ở liền rối loạn lên như thế,giữ lại dùng còn có tác dụng gì? Bất quá, Minh Nhi cũng có chuyện không đúng, sinh ra bất phàm như thế, dẫn tới làm cho Phụ Hoàng ái mộ ngươi không tính, còn muốn ra cung trêu ghẹo người khác, lưu Phụ Hoàng một người ở trong cung, ngày ngày chờ ngươi trở về, Minh Nhi chính mình nói, có phải là không nên hay không?” (nổi hết cả da gà da vịt >”<) Kì Hủ Thiên ôm lấy cả thân mình của hắn, nói xong liền đem môi đặt ở trên hõm cổ trắng nõn kia, dọc theo đường cong mê người một đường đi xuống, trong miệng mút hôn, cảm thụ huyết mạch ở dưới cánh môi dược động rất nhỏ, để lại ấn ký đỏ sẫm nằm ở trên hõm cổ.
Cảm thụ được hơi nóng ở hõm cổ cùng chút nhói đau, Kì Minh Nguyệt đôi môi nhẹ dương lên, nhướn mày cười nói: “Nhiều ngày không gặp, bản lĩnh khiến cho người ta yêu thích của Phụ Hoàng cũng là càng lúc càng lợi hại, chỉ là......” Hắn ngừng lại một chút, trong lời nói ý cười dũ phát rõ ràng: “Minh Nguyệt sinh ra tốt như thế, đều là công của Phụ Hoàng, hay là Phụ Hoàng quên rồi, bộ dáng của Minh Nguyệt đến là từ Phụ Hoàng truyền cho a, nếu Minh Nguyệt có câu dẫn người khác, cũng là lỗi của Phụ Hoàng, cùng Minh Nguyệt không quan hệ.” (Ố-Ồ hô hô, nghe hai anh đấu võ mồm, thiệt là hay. Minh nhi của ta thiệt là thông minh hắc hắc)
Kì Hủ Thiên nghe vậy, phát ra từng trận tiếng cười: “Nguyên lai ở trong mắt Minh Nhi, Phụ Hoàng cũng thích ở chung quanh câu dẫn người khác sao? Phụ Hoàng nhưng chỉ cho là Minh Nhi khen diện mạo Phụ Hoàng sinh ra bất phàm, những chuyện khác không bàn, từ sau lúc có Minh Nhi, Phụ Hoàng lại chưa hề trêu chọc đụng chạm tới kẻ khác, nhưng thật ra Minh Nhi, mới ra cung, liền không biết đưa tới nhiều ít nam nữ cho ngươi ái mộ, sau này lại càng không biết sẽ như thế nào.”
Nghe Phụ Hoàng miệng nói ra oán giận, Kì Minh Nguyệt nhưng lại vừa lòng nhếch lên khóe miệng, khiến cho người bạc tình như Phụ Hoàng vì hắn ái mộ, lại như thế chấp nhất cùng hắn, cảm thụ sung sướng cùng thỏa mãn trong lòng là hắn chưa bao giờ được trải qua, khiến cho hắn rất là an tâm, có một người như thế đợi hắn, cuộc đời này có thể bầu bạn, còn cầu gì hơn nữa? Trong lòng nghĩ như vậy, trên miệng chậm rãi đáp: “Minh Nguyệt chưa từng trêu ghẹo người khác, trừ bỏ Phụ Hoàng, thế gian còn chưa có người nào đáng cho Minh Nguyệt ái mộ, Phụ Hoàng không cần phải lo lắng, Minh Nguyệt nếu đã thừa nhận đối với ngươi có tình, liền sẽ không dễ dàng thay đổi.”
Nhớ lại ngày đó lời nói thẳng thắn của Minh Nhi như tuyên cáo tình cảm trong lòng, Kì Hủ Thiên đưa hắn lại ôm sát thêm một chút: “Phụ Hoàng chưa từng dự đoán được, Minh Nhi sẽ thẳng thắn nói thẳng thành khẩn thừa nhận tình ý đối với ta, ta vốn tưởng rằng, Minh Nhi là người kiêu ngạo như thế, sẽ không cho phép chính mình đem một chữ kia nói ra miệng.” Dựa vào lời nói ngày ấy, Kì Hủ Thiên vẫn cảm thấy được tâm động không thôi.
“Phụ Hoàng cùng ta nếu đã quyết ý làm bạn, ta đối với Phụ Hoàng như thế nào, liền không cần giấu diếm. Tướng mạo, thủ đoạn, thái độ làm người, cách xử sự của Phụ Hoàng, không có chỗ nào mà không khiến Minh Nguyệt yêu thích, bị phong tư của Phụ Hoàng sở dẫn, động tình sinh yêu, đây là sự thật, đã sự thật, vì sao không dám thừa nhận?” Kì Minh Nguyệt trong bóng đêm cùng cặp mắt thâm thúy kia nhìn nhau, trong mắt thần thái oánh nhiên: “Minh Nguyệt không phải dạng người thích trốn tránh, thân là con của người, cùng Phụ Hoàng đi đến hôm nay, huyết thống chi hệ còn không thể trở ta, chân ý dưới đáy lòng lại vì sao không thể mở miệng nói rõ?” Nhiều năm qua, Phụ Hoàng đợi hắn như thế nào, hắn toàn bộ xem ở trong mắt, Phụ Hoàng vốn là người lãnh tình lại đối hắn trả giá như thế, hắn há có thể không hồi báo lại, huống chi chỉ là nói ra sự thật thôi, yêu thượng hắn, cũng không có chỗ nào khó chịu, vậy thì tại sao lại không dám nói?!!
_____ Hết chính văn chương 78 _____
Danh sách chương