Tô Nhã Nhi vốn dĩ có vẻ xinh đẹp tuyệt trần động lòng người, lúc này khuôn mặt rơi nước mắt, lại phảng phất như lê hoa mang vũ điềm đạm đáng yêu, khiến người khác không thể không sinh ra tình cảm thương tiếc đối với nàng,(Htrần: hứ, hồ li tinh, ta ghét >”<) Viêm Thiến nhìn nàng như thế, thở dài một tiếng, còn chưa trả lời, Diễm Thanh đã lạnh lùng nói: “Hay là ngươi còn muốn ở lại bên trong trang? Ngươi làm hại Viêm Thiến suýt nữa chết, còn muốn cầu hắn tha thứ, nữ tử vô liêm sỉ như thế, Diễm Thanh thật là lần đầu mới thấy.”
“Diễm Thanh.” Viêm Thiến lắc lắc đầu với hắn, ý bảo hắn đừng nhiều lời nữa, việc đã đến nước này, tiếp tục ác ngữ với nàng cũng chỉ vô dụng, một khi đã phản bội, liền rất khó để trở lại như xưa, cho dù hắn có nhớ đến niệm tình cũ, nếu phải lưu lại nàng tiếp tục ở bên trong trang, cũng là việc không thể, hắn căn bản không cần vì thế mà lo lắng.
“Ngươi vẫn là đi thôi.” Do dự một hồi, Viêm Thiến rốt cục nói ra câu nói này.
“Ngươi muốn thả cho nàng ta rời đi?” Diễm Thanh cũng không đồng ý, Tô Nhã Nhi lại mở to hai mắt đẫm lệ, không dám tin lắc lắc đầu: “Ngươi...... Thật muốn đuổi Nhã nhi rời đi?” Những năm gần đây sớm chiều ở chung, nàng nghĩ Viêm Thiến đối mình cũng có vài phần nhu tình, tuy rằng là nàng làm sai, nhưng đó cũng là bị buộc phải làm thế, nếu không phải nàng thủ hạ lưu tình, Viêm Thiến đã sớm chết lâu rồi, vì sao hắn không biết cảm tạ, ngược lại còn tuyệt tình như thế? (Ôi trời, xem cô ta nói gì này, híc, mấy nàng lúc trước thương cảm cho nàng ta, bầy giờ thấy thế nào?)
Trong đôi mắt đẫm lệ như phủ một lớp sương mù lộ ra vài phần oán hận, nàng ủy khuất cắn cắn môi, khóc lóc kể lể nói: “Nhã nhi trên đời đã không còn thân nhân nào, Viêm Thiến ca ca nếu muốn đuổi ta đi, đó là tuyệt đường sinh lộ của Nhã nhi, cùng giết ta đi có gì khác nhau?” Ngữ thanh nức nở đứt quãng, nàng quay sang Viêm Thiến, thần sắc âu sầu thảm thiết: “Tiến vào sơn trang tuy là mệnh lệnh của sư phụ, nhưng Nhã nhi đối Viêm Thiến ca ca cũng một mảnh chân tình, quá khứ làm đủ mọi chuyện Viêm Thiến ca ca chắc chắn không thể không cảm giác thấy, chẳng lẽ ngươi đúng là nhẫn tâm như thế, đem tâm ý Nhã nhi đối với ngươi để qua sau đầu hoàn toàn không để ý? Thật muốn đuổi Nhã nhi rời đi sao?”
Viêm Thiến chỉ có thể thở dài đối với nàng, tâm tư của nàng đối với mình hắn sao lại không biết, nhưng xưa nay hắn đối với nàng chỉ có tình cảm huynh muội, mặc dù có chút quan tâm tới nàng, cũng chỉ cho là sự quan tâm của huynh muội bình thường, chưa từng hàm chứa tâm tư khác, hiện giờ nghe nàng nói, trừ bỏ nhíu mày thở dài, cũng có vài phần bất đắc dĩ, nàng làm ra việc này, thả nàng rời đi đã là tử tế, nàng lại dây dưa như thế, khiến hắn không biết phải làm như thế nào cho phải.
Viêm Thiến không nói, Diễm Thanh lại đối hắn nhẹ nhàng cười: “Xem ra đại ca cũng là người mềm lòng, thương tiếc nữ tử, hạ không được nhẫn tâm a, lúc trước là Diễm Thanh quá mức nhiều chuyện, các ngươi trong lúc đó như thế nào, còn không tới phiên ta xen mồm vào, ngươi muốn lưu lại nàng, liền cứ việc lưu lại đi.” Bên môi lộ mị ý nhợt nhạt, Diễm Thanh mang theo một chút ngả ngớn, trong mắt lại lộ ra chua sót cùng áp lực thật sâu, Kì Minh Nguyệt ở một bên xem diễn, sao lại không biết hắn giờ phút này trong lòng suy nghĩ gì, nhất định là lại vì Viêm Thiến mà rối loạn tinh thần, hắn cùng với Tô Nhã Nhi dây dưa không rõ như thế, đã dẫn tới Diễm Thanh khó chịu cùng tức giận.
“Ta khi nào nói qua muốn lưu lại nàng?” Nghe hắn lại lấy danh xưng đại ca ra nói, lại lộ ra thần sắc như thế, Viêm Thiến không biết vì sao đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, trong lòng giống như bị đốt một phen lãnh hỏa, băng hàn đến xương rồi lại bị lửa thiêu đốt, khiến cho ngực hắn đau xót, nhất thời thay đổi sắc mặt, vẻ mặt luôn bình tĩnh như nước bị khuấy nổi lên gợn sóng, mất đi vẻ bình yên ban đầu.
Tô Nhã Nhi đem hết thảy xem ở trong mắt, dựa vào sự mẫn cảm của nữ, nàng đã sớm nhìn ra Diễm Thanh đối Viêm Thiến ẩn dấu tình cảm khác thường, lại đến hôm nay mới biết, Viêm Thiến đối với hắn nhưng cũng lại...... Lắc lắc đầu, không, sẽ không, là nàng nhìn sai rồi, Viêm Thiến là người thanh cao tuấn nhã như thế, làm sao lại có thể giống Diễm Thanh, tổn hại luân thường, đối với huynh đệ huyết mạch tương liên sinh ra tâm tư dơ bẩn như vậy, cắn đôi môi phấn hồng đã thấm xuất huyết ra, trên mặt nàng ta lộ rõ tinh thần lo lắng không yên, hiện ra một chút cuồng loạn: “Nói như thế, Viêm Thiến ca ca là thật muốn đuổi ta đi...... Thật sự là...... Nhẫn tâm tuyệt tình a...... Ngày thường ngươi đối Nhã nhi ngữ thanh cười nói ôn nhu hay đều là ảo giác của Nhã nhi, nghĩ đến Viêm Thiến ca ca đối với ta cũng đều không phải là vô tình, mới có thể làm trái sư mệnh, không hạ cổ khiến ngươi chết, cho dù ngươi ngày ngày ngủ say ta cũng một lát không rời sớm chiều làm bạn, sớm biết có hôm nay, Nhã nhi tình nguyện làm cho ngươi ngủ luôn không bao giờ tỉnh dậy nữa!”
“Hảo cho tâm tư ác độc, uổng công ta coi ngươi như thân muội, muốn để cho Viêm Thiến cùng ngươi gần nhau, ngươi lại đối với hắn như thế, còn hy vọng xa vời hắn như thế nào đối đãi ngươi?!” Nghe lời nói của nàng, Diễm Thanh khí phẫn không chịu nổi, nghĩ đến ngày đó vì nàng mà rời đi sơn trang, khiến cho Viêm Thiến bị nàng làm hại, liền vừa đau lòng lại vừa hối hận.
“Ngươi? Muốn cho ta cùng với hắn gần nhau?” Tô Nhã Nhi lạnh lùng cười, trên khuôn mặt đầy nước mắt lộ ra vài phần thê lương phẫn hận: “Nếu ngươi thật muốn để cho ta cùng với hắn gần nhau, liền không nên trở về! Ta cùng với Viêm Thiến ca ca nguyên bản đang rất tốt, nếu không phải do ngươi để thư lại trốn đi, lại không biết liêm sỉ kí thân Lưu Danh Quán, khiến cho hắn cả ngày lo âu phiền lòng, giống như thay đổi thành một người khác, còn muốn đi ra ngoài tìm ngươi, ta làm sao lại hạ quyết tâm hạ cổ độc! Tất cả đều là do ngươi gây nên!”
“Tới tận lúc này rồi mà còn muốn đem tỗi lỗi đổ lên đầu người khác, Nhã nhi...... Ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng rồi.” Sợ Diễm Thanh bị những lời nói này của Tô Nhã Nhi ảnh hưởng, Viêm Thiến nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo bích mầu kia trong tay, ống tay áo khẽ nhúc nhích, Diễm Thanh quay đầu sang cười khẽ, hiển nhiên cũng không để ý, nhưng đối với hành động thân thiết của Viêm Thiến, lại thực có chút vui mừng.
Tô Nhã Nhi nhìn hai người huynh đệ đang sóng vai đứng thẳng, trong lòng không cam lòng khiến cho ngực giống như có đao nhọn không ngừng đâm vào, vì sao người nàng ái mộ không những không thương tiếc nàng, ngược lại còn đem tình ý ngày xưa toàn bộ phủ định, còn có Diễm Thanh kia, nếu không phải hắn chợt hiện thân, nàng cùng Viêm Thiến làm sao lại đến nông nỗi này?
Chỉ vào Diễm Thanh, trong mắt nàng dâng lên tràn ngập oán ghét, hèn mọn cùng ghen ghét khiến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng vặn vẹo hình dạng: “Đều là tại ngươi, nếu không có là ngươi, Viêm Thiến ca ca sẽ không đối xử với ta như thế! Là ngươi không biết liêm sỉ, nhưng lại đối với đồng bào huynh trưởng của chính mình sinh ra tâm tư dơ bẩn như vậy! Ngươi tên kĩ nam không biết xấu hổ này!”
Lời nói điên cuồng làm cho mấy người trong phòng sắc mặt đều trầm xuống, Diễm Thanh hơi hơi khép nửa con mắt suy nghĩ, thấy không rõ thần sắc trong mắt, trong lòng Viêm Thiến lại dâng lên một loạt cảm xúc hỗn độn, nói không rõ ra sao tư vị, không dám đối mặt hết thảy bị người khác nói toạc ra, còn có tối hậu hai chữ nàng nói ra, làm cho hắn như bị sét đánh, bỗng nhiên kinh giác, đúng là chính mình đem Diễm Thanh bức đến hoàn cảnh này! (a a a, anh bắt đầu có ý thức rùi nha, bị sét đánh tỉnh ngộ, hơ hơ, cóa nên cám ơn ả họ Tô nì hem ta ^o^)
Viêm Thiến sắc mặt trắng bệch, hai tay đặt lưng ghế dựa không ngừng nắm chặt, chiếc ghế dưới lực tay quá mạnh vỡ tung, mảnh gỗ bắn ra xung quanh xẹt qua họa xuất một đạo vết màu ở trên mặt Tô Nhã Nhi, trên khuôn mặt căng cứng vặn vẹo kia nước mắt đã biến mất, dưới ánh nến màu đỏ sẫm lay động khiến nàng nhìn giống như quỷ mỵ, tràn ngập oán hận cùng không cam lòng.
“Sớm biết như thế, Nhã nhi làm gì phải đổi cổ độc, liền nên làm cho Viêm Thiến ca ca ngủ luôn vĩnh viễn không tỉnh, ngày ngày cùng Nhã nhi làm bạn mới phải” Cười thảm vài tiếng, nàng lúc này thật hối hận làm sao, không nên nhất thời mềm lòng, nghịch lại lệnh của sư phụ, để lại cho hắn một đường sinh cơ, quay sang Viêm Thiến, trong mắt nàng thần sắc vẫn ôn nhu như trước, u oán mà lại triền miên: “Nhã nhi tình nguyện Viêm Thiến ca ca chưa từng tỉnh lại…”
Diễm Thanh nghe vậy đột nhiên cả kinh, trong lòng sinh ra vài phần báo động, theo bản năng chắn trước người Viêm Thiến, không kịp tránh né đón lấy, chiếc trâm cài tóc đang hung hiểm lao đến như một cây ngân châm, đã ngập vào trong cơ thể.
Tô Nhã Nhi nắm trâm gài tóc trong tay, trên tay máu tươi đầm đìa, chậm rãi lui bước, thần sắc trong mắt giống như nàng mới là người thương tâm, ai oán tuyệt vọng: “Lại là ngươi … Lại là ngươi cản trở Nhã nhi, Viêm Thiến ca ca là của ta! Vì sao ngươi luôn chắn giữa hai người chúng ta!” Viêm Thiến tiếp được thân mình Diễm Thanh khuỵ xuống, trong lòng hoảng loạn vạn phần, đã thấy Tô Nhã Nhi vẻ mặt biến đổi, hiện ra vẻ điên cuồng: “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta! Nếu đã mất đường sống! Không bằng cùng chết! Người Nhã nhi không chiếm được, ngươi cũng đừng mơ tưởng!” Chưa bao giờ từng có được thứ thuộc về chính mình, chưa bao giờ có người đối với nàng ôn nhu thân thiết như thế, thẳng đến có Viêm Thiến ca ca, vốn tưởng rằng hai người có thể gần nhau, lại cố tình còn có cái tên Diễm Thanh, hại nàng mất đi hết thảy, là hắn! Nếu không phải tại hắn, Viêm Thiến ca ca như thế nào đuổi nàng rời khỏi sơn trang!
Tàn khốc càng lúc càng dày, nàng lần thứ hai phi thân tới, chưởng phong sắc bén lại không chút lưu tình, đột nhiên đánh úp lại, như gió cuốn mạnh mẽ, thân thể của nàng ta ngã thật mạnh trên mặt đất, trong miệng máu tươi phun ra, nội phủ như nứt ra, trước mắt một mảnh hắc ám, trong lúc sắp hôn mê mơ hồ nghe được ngữ thanh quen thuộc kia ngập đầy thê lương cùng lo lắng ở cách đó không xa vang lên: “Nàng sao dám như thế đả thương ngươi! Ngươi...... Ngươi không được xảy ra chuyện gì, không cần làm ta sợ..... Diễm Thanh... “
Viêm Thiến đối với người khác mà sinh ra khinh ngữ ôn nhu, là câu cuối cùng mà nàng nghe được trước khi chết, vẫn không cam lòng khép lại hai mắt, trong miệng máu tươi không ngừng tràn ra, nàng giãy dụa muốn nói gì đó, cuối cùng, lại vẫn là bị khôn cùng đau đớn lôi vào tận cùng hắc ám.
Nhìn Tô Nhã Nhi nằm trên mặt đất, Viêm Thiến cũng không hối hận, dưới tình thế cấp bách hắn xuất chưởng không hề kiềm chế lực đạo, khiến cho Tô Nhã Nhi thân vong, nhưng nếu không phải nàng muốn làm hại Diễm Thanh, làm sao lại bị như thế? Vô luận như thế nào, chỉ cần Diễm Thanh vô sự là tốt rồi.
Diễm Thanh chậm rãi cúi đầu, trước ngực từng đợt từng đợt đỏ sậm từ trong miệng vết thương ngấm ra quần áo, đầy kỳ dị, nhưng bất giác đau đớn, tất cả vướng bận, toàn bộ đều không bằng người đang giữ lấy hắn, lúc này thấy Viêm Thiến vô sự, mới nhẹ nhàng thở ra, băng bó miệng vết thương, mới hạ được lo lắng trong lòng, cảm giác đau đớn từng trận đánh úp lại, miễn cưỡng lộ ra một mạt ý cười, đuôi lông mày của hắn nhướng lên: “Không sao, một cái trâm gài tóc nhỏ nhỏ há có thể đả thương được ta, Viêm Thiến bối rối, mới là dọa người...”(híc, bị thương thế còn có sức chọc mĩ nam, đúng là chủ nào tớ nấy, anh đi theo Thiên ca riết rồi cũng BT quá đi a =.=) Bạn đang �
Thấy hắn vẫn còn có thể cười đùa, Viêm Thiến khuôn mặt trầm xuống, lo lắng trong lòng nhưng lại không hề giảm chút nào, theo tình huống hung hiểm mới vừa rồi, hắn vừa gấp vừa giận: “Ngươi làm gì thay ta cản lại, hay là ở trong mắt ngươi ta đúng là vô dụng đến thế?” Y bào màu xanh ngọc đã bị nhuộm tối, mở ra vạt áo chỗ bị thương, không ngờ nhìn thấy bên trong y nội hắn còn quấn băng bó tầng tầng lớp lớp màu trắng, đúng là miệng vết thương cũ do trước đó đã từng bị thương!
“Là Viêm Thiến quá mức trọng yếu, cũng là quan tâm quá sẽ bị loạn......” Do dự một chút, Diễm Thanh vươn tay, đụng chạm vào mái tóc của người ở trước mắt, thấy Viêm Thiến cũng không có ý tránh né, trong lòng vui vẻ, nhịn không được tình cảm dâng lên trong lòng, đã đem Viêm Thiến ôm vào trong lòng.
Thấy đầu ngón tay nhiễm huyết của hắn thử thăm dò tới gần, Viêm Thiến có chút giật mình, cũng không tránh né, là không đành lòng, cũng là đau lòng, nhìn nam tử trước mắt vì hắn hết lần này tới lần khác bị thương, hắn như thế nào còn có thể không nhìn ra tình ý của y?
Nhớ tới trong phòng còn có người khác, Viêm Thiến từ trong lòng Diễm Thanh ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn lại, mới phát hiện không biết khi nào đã không thấy bóng dáng Trình Tử Nghiêu.
Ngoài cửa sổ, Kì Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt trông về phía xa, quay đầu nhìn hai người trong phòng ôm nhau, trong mắt lộ ra ý cười, lúc trước cảm thấy được ý đồ của Tô Nhã Nhi, hắn nhưng cũng chưa từng có ý ngăn cản, hiện nay xem ra, Diễm Thanh hôm nay bị thương, thật sự là đáng giá. Nhìn bầu trời trăng tròn, hắn xoay người hướng khu sân viện cư ngụ của mình, mơ hồ còn có thể nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nói nhỏ đầy thân thiết của Viêm Thiến.
Không hiểu thở dài một tiếng, hắn bỗng nhiên rất là tưởng niệm người nọ trong cung, đã nói rõ một tháng liền về, mà nay đã qua nửa tháng, dù có tức khắc chạy về, chỉ sợ cũng đã quá ngày ước hẹn đi, không biết... Phụ Hoàng liệu có lo lắng...
===================================================
Từ lúc Thiên Âm xuất hiện, trong chốn giang hồ liền có vị thiếu hiệp trẻ tuổi chỉ trong chốc lát danh nổi như cồn, này tướng mạo tuấn mỹ cùng khí chấy nổi bật bất phàm, đều khiến kẻ khác lâm vào tán thưởng, mỗi tiếng nói cử động đều dẫn tới hậu bối tuổi trẻ tranh giành noi theo, trong lúc nhất thời sự chú ý đối với hắn còn có vẻ quá cả việc của Lan Cẩn, Thiên Hạ Đại hội còn chưa diễn ra, bên trong Vân Hạo Sơn Trang đã là một mảnh cảnh tượng náo nhiệt, có người vui mừng, tất nhiên cũng có người sầu muộn, người đối với hắn trong lòng hảo cảm có rất nhiều, nhưng người đối với hắn mang ghen ghét cùng đố kị cũng không ít, từ lúc hắn xuất hiện, mấy mỹ nhân nổi danh trong chốn giang hồ liền ngay lập tức rời khỏi ôm ấp o bế của những kẻ khác, thường tiến đến quan tâm thăm hỏi, số lần quá thường xuyên, khiến cho những kẻ có tâm theo đuổi các nàng đã xem hắn coi như cái đinh trong mắt.
Vị công tử trẻ tuổi này tựa hồ đối này cũng không nhận thức được những điều đó, đối nhân đối việc, luôn là bộ dáng thản nhiên bình thản, tiến thối trong lúc đó đối ai cũng không quá nồng nhiệt, nhưng cũng tuyệt không lãnh đạm, nhưng chỉ cần từ trong miệng hắn nói ra, liền khiến người nghe được thập phần dễ chịu, cử chỉ của hắn chưa bao giờ từng có thái độ bối rối, dù trong thời điểm nào, đều là bộ dáng thong dong tao nhã như vậy, giống như lời nói và việc làm của hắn trong đó vốn dĩ đã là tự nhiên, khiến kẻ khác vô thức, liền bị hắn sở hoặc, đồn đãi nói, vẻ ôn nhu trong mắt hắn, có thể làm cho bất cứ nữ nhân nào trên thế gian cũng phải ái mộ, phong tư của hắn, cũng đủ để khiến cho nam tử trong thiên hạ thán phục.
Cố tình, hắn không hề đối đãi đặc việt với ai, đối với ai, hắn đều là bộ dáng thân thiết mà lại xa cách như vậy, đồn đãi qua lại, không biết khi nào, có người bắt đầu gọi hắn là Thủy Nguyệt Công Tử. (danh xưng của em trong chốn giang hồ chính thức ra mắt a, hắc hắc, các nàng thấy cái tên nì thía nào a ^o^?)
Giống như hoa trong gương, trăng trong nước, ở ngay trước mắt ngươi, nhưng chỉ là mong muốn mà không thể thành.
Bất đồng cùng không khí náo nhiệt trong chốn giang hồ, lúc này trong hoàng cung Thương Hách cũng đều là sự im lặng, ẩn ẩn lộ ra không khí khẩn trương bận rộn, cung nhân thị vệ giống như hôm qua, đều tự bận rộn bắt tay vào làm chuyện vụ của mình, các đại thần cũng đều âm thầm quan tâm, nghi lễ cập quan chi linh của thái tử sắp sửa cử hành, thời gian đã không còn nhiều lắm, còn có không ít việc vặt vãnh cần chuẩn bị, đồng thời ở trong lúc bận rộn chuẩn bị, trong lòng mọi người cũng đều có chút nghi hoặc, nhiều ngày không thấy thái tử hiện thân, nghe nói là được bệ hạ khẩu dụ đi ra ngoài cung, không biết là có đại sự gì phát sinh, trong lòng tuy là khó hiểu, nhưng làm sao có người dám mở miệng hỏi, mắt thấy thời hạn một tháng sắp hết, thái tử còn chưa về, sắc mặt bệ hạ cũng ngày một kém đi, nhiều ngày qua, đã không còn ai dám tự mình đệ tấu chương tử, đều là thông qua Lưu Tổng Quản trình lên, lúc lâm triều, cũng đều là nơm nớp lo sợ, e sợ khiến cho bệ hạ giận chó đánh mèo, tuy nói bệ hạ nhìn có vẻ vẫn là bộ dáng không chút gì để ý kia, nhưng ai mà không biết, bệ hạ càng là mang theo khuôn mặt tươi cười, tâm tư che dấu phía sau càng là khó dò, như thế, ai còn dám lấy thân mình ra thí mạng, một đám đều dị thường thông minh, không dám nhắc tới thái tử Điện Hạ dù nửa chữ.
Đàn hương lượn lờ, thản nhiên ở trong không khí phiêu tán, hai cái án thư một lớn một nhỏ, vẫn được xếp đặt giống như ngày xưa, trong ngự thư phòng, huyền y nam tử xiết chặt mật thư ở trong tay, dưới đôi mí mắt, một đôi ưng mâu hơi hơi khép hờ, bên môi mang theo ý cười yếu ớt, nụ cười kia, cũng có một chút dị sắc.
Lưu Tổng Quản đứng hầu ở một bên, thấy bệ hạ từ lúc thu được tin tức trong Vân Hạo Sơn Trang truyền đến, vẫn giữ thần sắc như thế, hiển nhiên đoán được bệ hạ tâm tình khó chịu nhất định là vì Điện Hạ, dựa vào việc Điện Hạ vừa bước vào giang hồ, đã đưa tới không ít sóng gió, lại hội dẫn tới không ít nữ tử ái mộ, nam tử ngưỡng mộ, đến ngay cả hắn, cũng nhịn không được có chút lo lắng thay bệ hạ.
Bên môi cuối cùng nhịn không được lộ ra một chút ý cười, Lưu Dịch cúi đầu đứng thẳng, trong lòng cảm thán, nếu không có Điện Hạ, hắn tuyệt không bao giờ dự đoán được, có thể có một ngày nhìn thấy bệ hạ có vẻ mặt như thế, đi theo y nhiều năm, hắn như thế nào không biết, nam tử trước mắt bạc hạnh bạc tình tới mức nào, nhớ tới Liên Đồng nữ vương kia, năm đó cùng bệ hạ là một đôi khiến cho người ta ngưỡng mộ đến mức nào, cuối cùng, cũng chỉ là như ngày hôm nay thôi. Cẩn thận nghĩ đến, cũng chỉ có Minh Nguyệt Điện Hạ, mới có thể khiến cho bệ hạ vướng bận như thế.
Nam tử từ lúc nhận được thư báo liền chưa từng mở miệng, rốt cục nâng ánh mắt lên, bên môi ý cười lại càng rõ ràng thêm vài phần, khoát tay chặn lại, tay áo tú kim ở trong không trung xẹt qua chỉ còn xót lại một mạt ám ảnh: “Phân phó đi xuống, trẫm muốn xuất cung.”
Ngữ thanh nặng nề ở trong ngự thư phòng chợt vang lên, Lưu Dịch hơi hơi khom người, thấp giọng ứng với, trong miệng hỏi: “Bệ hạ, thế còn lễ đội mũ của Điện Hạ kia.....”
“Để sau.”
_____Hết chínhh văn chương 77_____
“Diễm Thanh.” Viêm Thiến lắc lắc đầu với hắn, ý bảo hắn đừng nhiều lời nữa, việc đã đến nước này, tiếp tục ác ngữ với nàng cũng chỉ vô dụng, một khi đã phản bội, liền rất khó để trở lại như xưa, cho dù hắn có nhớ đến niệm tình cũ, nếu phải lưu lại nàng tiếp tục ở bên trong trang, cũng là việc không thể, hắn căn bản không cần vì thế mà lo lắng.
“Ngươi vẫn là đi thôi.” Do dự một hồi, Viêm Thiến rốt cục nói ra câu nói này.
“Ngươi muốn thả cho nàng ta rời đi?” Diễm Thanh cũng không đồng ý, Tô Nhã Nhi lại mở to hai mắt đẫm lệ, không dám tin lắc lắc đầu: “Ngươi...... Thật muốn đuổi Nhã nhi rời đi?” Những năm gần đây sớm chiều ở chung, nàng nghĩ Viêm Thiến đối mình cũng có vài phần nhu tình, tuy rằng là nàng làm sai, nhưng đó cũng là bị buộc phải làm thế, nếu không phải nàng thủ hạ lưu tình, Viêm Thiến đã sớm chết lâu rồi, vì sao hắn không biết cảm tạ, ngược lại còn tuyệt tình như thế? (Ôi trời, xem cô ta nói gì này, híc, mấy nàng lúc trước thương cảm cho nàng ta, bầy giờ thấy thế nào?)
Trong đôi mắt đẫm lệ như phủ một lớp sương mù lộ ra vài phần oán hận, nàng ủy khuất cắn cắn môi, khóc lóc kể lể nói: “Nhã nhi trên đời đã không còn thân nhân nào, Viêm Thiến ca ca nếu muốn đuổi ta đi, đó là tuyệt đường sinh lộ của Nhã nhi, cùng giết ta đi có gì khác nhau?” Ngữ thanh nức nở đứt quãng, nàng quay sang Viêm Thiến, thần sắc âu sầu thảm thiết: “Tiến vào sơn trang tuy là mệnh lệnh của sư phụ, nhưng Nhã nhi đối Viêm Thiến ca ca cũng một mảnh chân tình, quá khứ làm đủ mọi chuyện Viêm Thiến ca ca chắc chắn không thể không cảm giác thấy, chẳng lẽ ngươi đúng là nhẫn tâm như thế, đem tâm ý Nhã nhi đối với ngươi để qua sau đầu hoàn toàn không để ý? Thật muốn đuổi Nhã nhi rời đi sao?”
Viêm Thiến chỉ có thể thở dài đối với nàng, tâm tư của nàng đối với mình hắn sao lại không biết, nhưng xưa nay hắn đối với nàng chỉ có tình cảm huynh muội, mặc dù có chút quan tâm tới nàng, cũng chỉ cho là sự quan tâm của huynh muội bình thường, chưa từng hàm chứa tâm tư khác, hiện giờ nghe nàng nói, trừ bỏ nhíu mày thở dài, cũng có vài phần bất đắc dĩ, nàng làm ra việc này, thả nàng rời đi đã là tử tế, nàng lại dây dưa như thế, khiến hắn không biết phải làm như thế nào cho phải.
Viêm Thiến không nói, Diễm Thanh lại đối hắn nhẹ nhàng cười: “Xem ra đại ca cũng là người mềm lòng, thương tiếc nữ tử, hạ không được nhẫn tâm a, lúc trước là Diễm Thanh quá mức nhiều chuyện, các ngươi trong lúc đó như thế nào, còn không tới phiên ta xen mồm vào, ngươi muốn lưu lại nàng, liền cứ việc lưu lại đi.” Bên môi lộ mị ý nhợt nhạt, Diễm Thanh mang theo một chút ngả ngớn, trong mắt lại lộ ra chua sót cùng áp lực thật sâu, Kì Minh Nguyệt ở một bên xem diễn, sao lại không biết hắn giờ phút này trong lòng suy nghĩ gì, nhất định là lại vì Viêm Thiến mà rối loạn tinh thần, hắn cùng với Tô Nhã Nhi dây dưa không rõ như thế, đã dẫn tới Diễm Thanh khó chịu cùng tức giận.
“Ta khi nào nói qua muốn lưu lại nàng?” Nghe hắn lại lấy danh xưng đại ca ra nói, lại lộ ra thần sắc như thế, Viêm Thiến không biết vì sao đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, trong lòng giống như bị đốt một phen lãnh hỏa, băng hàn đến xương rồi lại bị lửa thiêu đốt, khiến cho ngực hắn đau xót, nhất thời thay đổi sắc mặt, vẻ mặt luôn bình tĩnh như nước bị khuấy nổi lên gợn sóng, mất đi vẻ bình yên ban đầu.
Tô Nhã Nhi đem hết thảy xem ở trong mắt, dựa vào sự mẫn cảm của nữ, nàng đã sớm nhìn ra Diễm Thanh đối Viêm Thiến ẩn dấu tình cảm khác thường, lại đến hôm nay mới biết, Viêm Thiến đối với hắn nhưng cũng lại...... Lắc lắc đầu, không, sẽ không, là nàng nhìn sai rồi, Viêm Thiến là người thanh cao tuấn nhã như thế, làm sao lại có thể giống Diễm Thanh, tổn hại luân thường, đối với huynh đệ huyết mạch tương liên sinh ra tâm tư dơ bẩn như vậy, cắn đôi môi phấn hồng đã thấm xuất huyết ra, trên mặt nàng ta lộ rõ tinh thần lo lắng không yên, hiện ra một chút cuồng loạn: “Nói như thế, Viêm Thiến ca ca là thật muốn đuổi ta đi...... Thật sự là...... Nhẫn tâm tuyệt tình a...... Ngày thường ngươi đối Nhã nhi ngữ thanh cười nói ôn nhu hay đều là ảo giác của Nhã nhi, nghĩ đến Viêm Thiến ca ca đối với ta cũng đều không phải là vô tình, mới có thể làm trái sư mệnh, không hạ cổ khiến ngươi chết, cho dù ngươi ngày ngày ngủ say ta cũng một lát không rời sớm chiều làm bạn, sớm biết có hôm nay, Nhã nhi tình nguyện làm cho ngươi ngủ luôn không bao giờ tỉnh dậy nữa!”
“Hảo cho tâm tư ác độc, uổng công ta coi ngươi như thân muội, muốn để cho Viêm Thiến cùng ngươi gần nhau, ngươi lại đối với hắn như thế, còn hy vọng xa vời hắn như thế nào đối đãi ngươi?!” Nghe lời nói của nàng, Diễm Thanh khí phẫn không chịu nổi, nghĩ đến ngày đó vì nàng mà rời đi sơn trang, khiến cho Viêm Thiến bị nàng làm hại, liền vừa đau lòng lại vừa hối hận.
“Ngươi? Muốn cho ta cùng với hắn gần nhau?” Tô Nhã Nhi lạnh lùng cười, trên khuôn mặt đầy nước mắt lộ ra vài phần thê lương phẫn hận: “Nếu ngươi thật muốn để cho ta cùng với hắn gần nhau, liền không nên trở về! Ta cùng với Viêm Thiến ca ca nguyên bản đang rất tốt, nếu không phải do ngươi để thư lại trốn đi, lại không biết liêm sỉ kí thân Lưu Danh Quán, khiến cho hắn cả ngày lo âu phiền lòng, giống như thay đổi thành một người khác, còn muốn đi ra ngoài tìm ngươi, ta làm sao lại hạ quyết tâm hạ cổ độc! Tất cả đều là do ngươi gây nên!”
“Tới tận lúc này rồi mà còn muốn đem tỗi lỗi đổ lên đầu người khác, Nhã nhi...... Ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng rồi.” Sợ Diễm Thanh bị những lời nói này của Tô Nhã Nhi ảnh hưởng, Viêm Thiến nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo bích mầu kia trong tay, ống tay áo khẽ nhúc nhích, Diễm Thanh quay đầu sang cười khẽ, hiển nhiên cũng không để ý, nhưng đối với hành động thân thiết của Viêm Thiến, lại thực có chút vui mừng.
Tô Nhã Nhi nhìn hai người huynh đệ đang sóng vai đứng thẳng, trong lòng không cam lòng khiến cho ngực giống như có đao nhọn không ngừng đâm vào, vì sao người nàng ái mộ không những không thương tiếc nàng, ngược lại còn đem tình ý ngày xưa toàn bộ phủ định, còn có Diễm Thanh kia, nếu không phải hắn chợt hiện thân, nàng cùng Viêm Thiến làm sao lại đến nông nỗi này?
Chỉ vào Diễm Thanh, trong mắt nàng dâng lên tràn ngập oán ghét, hèn mọn cùng ghen ghét khiến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng vặn vẹo hình dạng: “Đều là tại ngươi, nếu không có là ngươi, Viêm Thiến ca ca sẽ không đối xử với ta như thế! Là ngươi không biết liêm sỉ, nhưng lại đối với đồng bào huynh trưởng của chính mình sinh ra tâm tư dơ bẩn như vậy! Ngươi tên kĩ nam không biết xấu hổ này!”
Lời nói điên cuồng làm cho mấy người trong phòng sắc mặt đều trầm xuống, Diễm Thanh hơi hơi khép nửa con mắt suy nghĩ, thấy không rõ thần sắc trong mắt, trong lòng Viêm Thiến lại dâng lên một loạt cảm xúc hỗn độn, nói không rõ ra sao tư vị, không dám đối mặt hết thảy bị người khác nói toạc ra, còn có tối hậu hai chữ nàng nói ra, làm cho hắn như bị sét đánh, bỗng nhiên kinh giác, đúng là chính mình đem Diễm Thanh bức đến hoàn cảnh này! (a a a, anh bắt đầu có ý thức rùi nha, bị sét đánh tỉnh ngộ, hơ hơ, cóa nên cám ơn ả họ Tô nì hem ta ^o^)
Viêm Thiến sắc mặt trắng bệch, hai tay đặt lưng ghế dựa không ngừng nắm chặt, chiếc ghế dưới lực tay quá mạnh vỡ tung, mảnh gỗ bắn ra xung quanh xẹt qua họa xuất một đạo vết màu ở trên mặt Tô Nhã Nhi, trên khuôn mặt căng cứng vặn vẹo kia nước mắt đã biến mất, dưới ánh nến màu đỏ sẫm lay động khiến nàng nhìn giống như quỷ mỵ, tràn ngập oán hận cùng không cam lòng.
“Sớm biết như thế, Nhã nhi làm gì phải đổi cổ độc, liền nên làm cho Viêm Thiến ca ca ngủ luôn vĩnh viễn không tỉnh, ngày ngày cùng Nhã nhi làm bạn mới phải” Cười thảm vài tiếng, nàng lúc này thật hối hận làm sao, không nên nhất thời mềm lòng, nghịch lại lệnh của sư phụ, để lại cho hắn một đường sinh cơ, quay sang Viêm Thiến, trong mắt nàng thần sắc vẫn ôn nhu như trước, u oán mà lại triền miên: “Nhã nhi tình nguyện Viêm Thiến ca ca chưa từng tỉnh lại…”
Diễm Thanh nghe vậy đột nhiên cả kinh, trong lòng sinh ra vài phần báo động, theo bản năng chắn trước người Viêm Thiến, không kịp tránh né đón lấy, chiếc trâm cài tóc đang hung hiểm lao đến như một cây ngân châm, đã ngập vào trong cơ thể.
Tô Nhã Nhi nắm trâm gài tóc trong tay, trên tay máu tươi đầm đìa, chậm rãi lui bước, thần sắc trong mắt giống như nàng mới là người thương tâm, ai oán tuyệt vọng: “Lại là ngươi … Lại là ngươi cản trở Nhã nhi, Viêm Thiến ca ca là của ta! Vì sao ngươi luôn chắn giữa hai người chúng ta!” Viêm Thiến tiếp được thân mình Diễm Thanh khuỵ xuống, trong lòng hoảng loạn vạn phần, đã thấy Tô Nhã Nhi vẻ mặt biến đổi, hiện ra vẻ điên cuồng: “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta! Nếu đã mất đường sống! Không bằng cùng chết! Người Nhã nhi không chiếm được, ngươi cũng đừng mơ tưởng!” Chưa bao giờ từng có được thứ thuộc về chính mình, chưa bao giờ có người đối với nàng ôn nhu thân thiết như thế, thẳng đến có Viêm Thiến ca ca, vốn tưởng rằng hai người có thể gần nhau, lại cố tình còn có cái tên Diễm Thanh, hại nàng mất đi hết thảy, là hắn! Nếu không phải tại hắn, Viêm Thiến ca ca như thế nào đuổi nàng rời khỏi sơn trang!
Tàn khốc càng lúc càng dày, nàng lần thứ hai phi thân tới, chưởng phong sắc bén lại không chút lưu tình, đột nhiên đánh úp lại, như gió cuốn mạnh mẽ, thân thể của nàng ta ngã thật mạnh trên mặt đất, trong miệng máu tươi phun ra, nội phủ như nứt ra, trước mắt một mảnh hắc ám, trong lúc sắp hôn mê mơ hồ nghe được ngữ thanh quen thuộc kia ngập đầy thê lương cùng lo lắng ở cách đó không xa vang lên: “Nàng sao dám như thế đả thương ngươi! Ngươi...... Ngươi không được xảy ra chuyện gì, không cần làm ta sợ..... Diễm Thanh... “
Viêm Thiến đối với người khác mà sinh ra khinh ngữ ôn nhu, là câu cuối cùng mà nàng nghe được trước khi chết, vẫn không cam lòng khép lại hai mắt, trong miệng máu tươi không ngừng tràn ra, nàng giãy dụa muốn nói gì đó, cuối cùng, lại vẫn là bị khôn cùng đau đớn lôi vào tận cùng hắc ám.
Nhìn Tô Nhã Nhi nằm trên mặt đất, Viêm Thiến cũng không hối hận, dưới tình thế cấp bách hắn xuất chưởng không hề kiềm chế lực đạo, khiến cho Tô Nhã Nhi thân vong, nhưng nếu không phải nàng muốn làm hại Diễm Thanh, làm sao lại bị như thế? Vô luận như thế nào, chỉ cần Diễm Thanh vô sự là tốt rồi.
Diễm Thanh chậm rãi cúi đầu, trước ngực từng đợt từng đợt đỏ sậm từ trong miệng vết thương ngấm ra quần áo, đầy kỳ dị, nhưng bất giác đau đớn, tất cả vướng bận, toàn bộ đều không bằng người đang giữ lấy hắn, lúc này thấy Viêm Thiến vô sự, mới nhẹ nhàng thở ra, băng bó miệng vết thương, mới hạ được lo lắng trong lòng, cảm giác đau đớn từng trận đánh úp lại, miễn cưỡng lộ ra một mạt ý cười, đuôi lông mày của hắn nhướng lên: “Không sao, một cái trâm gài tóc nhỏ nhỏ há có thể đả thương được ta, Viêm Thiến bối rối, mới là dọa người...”(híc, bị thương thế còn có sức chọc mĩ nam, đúng là chủ nào tớ nấy, anh đi theo Thiên ca riết rồi cũng BT quá đi a =.=) Bạn đang �
Thấy hắn vẫn còn có thể cười đùa, Viêm Thiến khuôn mặt trầm xuống, lo lắng trong lòng nhưng lại không hề giảm chút nào, theo tình huống hung hiểm mới vừa rồi, hắn vừa gấp vừa giận: “Ngươi làm gì thay ta cản lại, hay là ở trong mắt ngươi ta đúng là vô dụng đến thế?” Y bào màu xanh ngọc đã bị nhuộm tối, mở ra vạt áo chỗ bị thương, không ngờ nhìn thấy bên trong y nội hắn còn quấn băng bó tầng tầng lớp lớp màu trắng, đúng là miệng vết thương cũ do trước đó đã từng bị thương!
“Là Viêm Thiến quá mức trọng yếu, cũng là quan tâm quá sẽ bị loạn......” Do dự một chút, Diễm Thanh vươn tay, đụng chạm vào mái tóc của người ở trước mắt, thấy Viêm Thiến cũng không có ý tránh né, trong lòng vui vẻ, nhịn không được tình cảm dâng lên trong lòng, đã đem Viêm Thiến ôm vào trong lòng.
Thấy đầu ngón tay nhiễm huyết của hắn thử thăm dò tới gần, Viêm Thiến có chút giật mình, cũng không tránh né, là không đành lòng, cũng là đau lòng, nhìn nam tử trước mắt vì hắn hết lần này tới lần khác bị thương, hắn như thế nào còn có thể không nhìn ra tình ý của y?
Nhớ tới trong phòng còn có người khác, Viêm Thiến từ trong lòng Diễm Thanh ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn lại, mới phát hiện không biết khi nào đã không thấy bóng dáng Trình Tử Nghiêu.
Ngoài cửa sổ, Kì Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt trông về phía xa, quay đầu nhìn hai người trong phòng ôm nhau, trong mắt lộ ra ý cười, lúc trước cảm thấy được ý đồ của Tô Nhã Nhi, hắn nhưng cũng chưa từng có ý ngăn cản, hiện nay xem ra, Diễm Thanh hôm nay bị thương, thật sự là đáng giá. Nhìn bầu trời trăng tròn, hắn xoay người hướng khu sân viện cư ngụ của mình, mơ hồ còn có thể nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nói nhỏ đầy thân thiết của Viêm Thiến.
Không hiểu thở dài một tiếng, hắn bỗng nhiên rất là tưởng niệm người nọ trong cung, đã nói rõ một tháng liền về, mà nay đã qua nửa tháng, dù có tức khắc chạy về, chỉ sợ cũng đã quá ngày ước hẹn đi, không biết... Phụ Hoàng liệu có lo lắng...
===================================================
Từ lúc Thiên Âm xuất hiện, trong chốn giang hồ liền có vị thiếu hiệp trẻ tuổi chỉ trong chốc lát danh nổi như cồn, này tướng mạo tuấn mỹ cùng khí chấy nổi bật bất phàm, đều khiến kẻ khác lâm vào tán thưởng, mỗi tiếng nói cử động đều dẫn tới hậu bối tuổi trẻ tranh giành noi theo, trong lúc nhất thời sự chú ý đối với hắn còn có vẻ quá cả việc của Lan Cẩn, Thiên Hạ Đại hội còn chưa diễn ra, bên trong Vân Hạo Sơn Trang đã là một mảnh cảnh tượng náo nhiệt, có người vui mừng, tất nhiên cũng có người sầu muộn, người đối với hắn trong lòng hảo cảm có rất nhiều, nhưng người đối với hắn mang ghen ghét cùng đố kị cũng không ít, từ lúc hắn xuất hiện, mấy mỹ nhân nổi danh trong chốn giang hồ liền ngay lập tức rời khỏi ôm ấp o bế của những kẻ khác, thường tiến đến quan tâm thăm hỏi, số lần quá thường xuyên, khiến cho những kẻ có tâm theo đuổi các nàng đã xem hắn coi như cái đinh trong mắt.
Vị công tử trẻ tuổi này tựa hồ đối này cũng không nhận thức được những điều đó, đối nhân đối việc, luôn là bộ dáng thản nhiên bình thản, tiến thối trong lúc đó đối ai cũng không quá nồng nhiệt, nhưng cũng tuyệt không lãnh đạm, nhưng chỉ cần từ trong miệng hắn nói ra, liền khiến người nghe được thập phần dễ chịu, cử chỉ của hắn chưa bao giờ từng có thái độ bối rối, dù trong thời điểm nào, đều là bộ dáng thong dong tao nhã như vậy, giống như lời nói và việc làm của hắn trong đó vốn dĩ đã là tự nhiên, khiến kẻ khác vô thức, liền bị hắn sở hoặc, đồn đãi nói, vẻ ôn nhu trong mắt hắn, có thể làm cho bất cứ nữ nhân nào trên thế gian cũng phải ái mộ, phong tư của hắn, cũng đủ để khiến cho nam tử trong thiên hạ thán phục.
Cố tình, hắn không hề đối đãi đặc việt với ai, đối với ai, hắn đều là bộ dáng thân thiết mà lại xa cách như vậy, đồn đãi qua lại, không biết khi nào, có người bắt đầu gọi hắn là Thủy Nguyệt Công Tử. (danh xưng của em trong chốn giang hồ chính thức ra mắt a, hắc hắc, các nàng thấy cái tên nì thía nào a ^o^?)
Giống như hoa trong gương, trăng trong nước, ở ngay trước mắt ngươi, nhưng chỉ là mong muốn mà không thể thành.
Bất đồng cùng không khí náo nhiệt trong chốn giang hồ, lúc này trong hoàng cung Thương Hách cũng đều là sự im lặng, ẩn ẩn lộ ra không khí khẩn trương bận rộn, cung nhân thị vệ giống như hôm qua, đều tự bận rộn bắt tay vào làm chuyện vụ của mình, các đại thần cũng đều âm thầm quan tâm, nghi lễ cập quan chi linh của thái tử sắp sửa cử hành, thời gian đã không còn nhiều lắm, còn có không ít việc vặt vãnh cần chuẩn bị, đồng thời ở trong lúc bận rộn chuẩn bị, trong lòng mọi người cũng đều có chút nghi hoặc, nhiều ngày không thấy thái tử hiện thân, nghe nói là được bệ hạ khẩu dụ đi ra ngoài cung, không biết là có đại sự gì phát sinh, trong lòng tuy là khó hiểu, nhưng làm sao có người dám mở miệng hỏi, mắt thấy thời hạn một tháng sắp hết, thái tử còn chưa về, sắc mặt bệ hạ cũng ngày một kém đi, nhiều ngày qua, đã không còn ai dám tự mình đệ tấu chương tử, đều là thông qua Lưu Tổng Quản trình lên, lúc lâm triều, cũng đều là nơm nớp lo sợ, e sợ khiến cho bệ hạ giận chó đánh mèo, tuy nói bệ hạ nhìn có vẻ vẫn là bộ dáng không chút gì để ý kia, nhưng ai mà không biết, bệ hạ càng là mang theo khuôn mặt tươi cười, tâm tư che dấu phía sau càng là khó dò, như thế, ai còn dám lấy thân mình ra thí mạng, một đám đều dị thường thông minh, không dám nhắc tới thái tử Điện Hạ dù nửa chữ.
Đàn hương lượn lờ, thản nhiên ở trong không khí phiêu tán, hai cái án thư một lớn một nhỏ, vẫn được xếp đặt giống như ngày xưa, trong ngự thư phòng, huyền y nam tử xiết chặt mật thư ở trong tay, dưới đôi mí mắt, một đôi ưng mâu hơi hơi khép hờ, bên môi mang theo ý cười yếu ớt, nụ cười kia, cũng có một chút dị sắc.
Lưu Tổng Quản đứng hầu ở một bên, thấy bệ hạ từ lúc thu được tin tức trong Vân Hạo Sơn Trang truyền đến, vẫn giữ thần sắc như thế, hiển nhiên đoán được bệ hạ tâm tình khó chịu nhất định là vì Điện Hạ, dựa vào việc Điện Hạ vừa bước vào giang hồ, đã đưa tới không ít sóng gió, lại hội dẫn tới không ít nữ tử ái mộ, nam tử ngưỡng mộ, đến ngay cả hắn, cũng nhịn không được có chút lo lắng thay bệ hạ.
Bên môi cuối cùng nhịn không được lộ ra một chút ý cười, Lưu Dịch cúi đầu đứng thẳng, trong lòng cảm thán, nếu không có Điện Hạ, hắn tuyệt không bao giờ dự đoán được, có thể có một ngày nhìn thấy bệ hạ có vẻ mặt như thế, đi theo y nhiều năm, hắn như thế nào không biết, nam tử trước mắt bạc hạnh bạc tình tới mức nào, nhớ tới Liên Đồng nữ vương kia, năm đó cùng bệ hạ là một đôi khiến cho người ta ngưỡng mộ đến mức nào, cuối cùng, cũng chỉ là như ngày hôm nay thôi. Cẩn thận nghĩ đến, cũng chỉ có Minh Nguyệt Điện Hạ, mới có thể khiến cho bệ hạ vướng bận như thế.
Nam tử từ lúc nhận được thư báo liền chưa từng mở miệng, rốt cục nâng ánh mắt lên, bên môi ý cười lại càng rõ ràng thêm vài phần, khoát tay chặn lại, tay áo tú kim ở trong không trung xẹt qua chỉ còn xót lại một mạt ám ảnh: “Phân phó đi xuống, trẫm muốn xuất cung.”
Ngữ thanh nặng nề ở trong ngự thư phòng chợt vang lên, Lưu Dịch hơi hơi khom người, thấp giọng ứng với, trong miệng hỏi: “Bệ hạ, thế còn lễ đội mũ của Điện Hạ kia.....”
“Để sau.”
_____Hết chínhh văn chương 77_____
Danh sách chương