Khi Bạc Lan Huyền tỉnh lại, trong lòng hắn trống không.
Cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức tan biến, hắn bật người ngồi dậy ngay tức khắc.
Alpha vốn nổi tiếng với ý chí kiên cường, gần như không biết sợ hãi — ngoại trừ lúc phát hiện bảo bối nhỏ của mình chẳng biết đã chạy đi đâu mất.
Hắn khẽ gọi một tiếng: "Oanh Oanh," vừa định vén chăn xuống giường thì chợt nghe một giọng nói nhỏ xíu: "Em ở đây."
Là giọng nói quen thuộc của cậu, nghe như rất gần, chỉ là âm thanh có phần ngột ngạt, tựa như bị bọc trong một vật kín nào đó.
Bạc Lan Huyền do dự hỏi: "Oanh Oanh? Em đang ở đâu vậy?"
"...Em ở dưới chăn."
Bạc Lan Huyền: "?"
Hắn cúi đầu mới phát hiện ra trên mặt chăn có một cục nhỏ nhô lên, phập phồng nhẹ nhẹ, giống như bên dưới có thứ gì đang ngọ nguậy.
Nhưng diện tích cục nhỏ ấy cũng quá bé, đến bàn tay của Bạc Lan Huyền còn to hơn cả nó.
Alpha khựng lại một giây, rồi chậm rãi vén chăn lên.
Một nhúm lông trắng nõn lộ ra dưới lớp chăn, nhìn kỹ mới thấy không hoàn toàn trắng mà là sắc hồng nhạt gần như trắng, bởi vì đã quẫy đạp trong chăn suốt một lúc lâu nên lông xù lên, rối bời.
Dường như cục lông nhỏ ấy vẫn chưa nhận ra lớp "núi năm ngón" đã được gỡ bỏ, vẫn cố gắng nhích từng chút một, có một loại đáng yêu vụng về.
Bạc Lan Huyền: "...Oanh Oanh?"
Cục bông nhỏ khựng lại, ngẩng đầu nhìn Alpha ở bên trên.
Đúng là một chú thỏ nhỏ thực sự, tuy trong mắt vẫn là đôi đồng tử đen tuyền hiếm có, trong suốt như Giang Vụ Oanh thường ngày, chỉ là toàn thân đã biến thành một chú thỏ tai cụp tí xíu chính hiệu.
Giang Vụ Oanh đưa hai móng nhỏ cào cào chăn, cụp tai xuống ủ rũ nói: "Em cũng không biết tại sao lại biến thành thế này nữa."
Bạc Lan Huyền đưa tay nhấc cậu lên đặt vào lòng bàn tay, ghé sát lại tỉ mỉ quan sát.
...Chỉ bé bằng chừng này thôi, vậy mà Alpha như hắn vẫn chăm chú "soi" từng sợi lông trong suốt 10 phút.
Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở cái bụng tròn tròn nhô lên của chú thỏ nhỏ... Độ cong có vẻ không bình thường.
Bạc Lan Huyền do dự một lát nói: "Bảo bối, bụng của em..."
"Không rõ nữa," Thỏ nhỏ còn hoang mang hơn cả hắn, lại lo lắng nói, "...Không phải là có rồi đấy chứ."
"Không thể nào." Bạc Lan Huyền lập tức phủ định.
Chưa nói đến thể chất của Giang Vụ Oanh không chịu được, dù cậu có khỏe mạnh hoạt bát đi nữa, hắn cũng tuyệt đối không muốn cậu chịu khổ sở sinh nở, càng không muốn có người thứ ba cướp đi thời gian hắn chăm sóc Giang Vụ Oanh... hay phân tán sự chú ý của cậu.
Vì vậy sau khi gặp lại Giang Vụ Oanh, hắn đã đi triệt sản, triệt để ngăn chặn khả năng Omega mang thai.
Giang Vụ Oanh rầu rĩ kéo kéo mớ lông trước ngực, trong lòng Bạc Lan Huyền chợt vụt qua một ý nghĩ.
Chẳng phải thỏ cũng có thể mang thai giả sao?
Hắn lập tức tra cứu triệu chứng giả mang thai của thỏ, nhanh chóng nắm được đại khái.
Đôi móng nhỏ vỗ vỗ lòng bàn tay hắn, thỏ nhỏ nói: "Đưa em đi học đi."
Bạc Lan Huyền: "?"
**
Giang Vụ Oanh như vậy tất nhiên không thể vẽ tranh, may mà hôm nay sáng chiều đều là lý thuyết, còn khá sớm mới đến giờ học, hai người là những người đầu tiên đến lớp.
Theo yêu cầu của thỏ nhỏ, Bạc Lan Huyền đặt cậu dưới bục giảng, tránh để các sinh viên khác trông thấy làm rối loạn lớp học.
Trên gốc tai thỏ nhỏ còn buộc một đóa hoa dại màu vàng nhạt do Bạc Lan Huyền hái, trên móng còn quấn một dải lụa màu xanh ngọc, cậu ngồi trên áo khoác của Bạc Lan Huyền, dặn dò: "Bạn học khác sắp đến rồi, anh mau ra ngoài đi."
Bạc Lan Huyền khó hiểu nói: "Anh không thể tìm chỗ ngồi sao?"
Giang Vụ Oanh lắc đầu nói: "Anh nhìn dữ quá, mọi người sẽ sợ đấy."
Bạc Lan Huyền: "..."
Một Alpha trông dữ tợn thế kia lại bị một chú thỏ nhỏ bé đuổi ra khỏi lớp học. Nhưng vì lo cho Giang Vụ Oanh, hắn không dám đi xa, chỉ đành ngồi lên băng ghế dài ngoài hành lang, dáng vẻ như một người cha già nặng lòng lo lắng.
Giáo viên giảng dạy hôm nay là một nữ Omega trẻ tuổi mới nhận lớp, cô giảng bài tập trung suốt cả buổi sáng. Đến lúc giải đáp thắc mắc riêng cho sinh viên xong xuôi, cô mới phát hiện có một chú thỏ nhỏ dưới bục giảng.
Cô giáo: "..."
Cô ngồi giảng bài suốt... chắc không giẫm trúng thỏ con này chứ?
Trong lớp giờ chỉ còn lại mình cô, do dự một hồi vẫn nhịn không được, cô ngồi xổm xuống, khẽ vuốt tai thỏ.
...Mềm quá à.
"Em là học bá trong đám thỏ con à?" Cô cười hỏi, "Cô giảng có được không, cũng tạm ổn chứ?"
Cô vốn không trông mong thỏ nhỏ hiểu lời mình, vậy mà thỏ nhỏ thật sự gật gật đầu, còn giơ hai móng trước vỗ vỗ tay.
Nữ giáo viên ngẩn ra, sau đó kìm lòng không đặng, cực kỳ muốn ôm thỏ nhỏ lên hôn vài cái.
Thật sự đáng yêu quá mức!
Cô chuẩn bị hành động, nhưng ngay khi tay sắp chạm vào thỏ nhỏ, trước mắt chợt có một bàn tay lớn chen vào, ôm thỏ nhỏ đi.
Nữ giáo viên kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy một Alpha sắc sảo ôm thỏ trong lòng, hơi gật đầu với cô, rồi sải bước ra khỏi lớp.
Cô mở miệng định nói gì, nhưng thấy thỏ nhỏ không hề phản kháng, còn vẫy vẫy móng với cô, mới biết người này không phải người lạ, đành ngậm ngùi vẫy tay lại với thỏ nhỏ.
**
Bạc Lan Huyền hộ tống thỏ nhỏ học xong cả ngày, lúc về đến biệt thự trên sườn núi, liền thấy trước cửa có bốn thân hình cao lớn đứng như hộ pháp.
Tưởng Quan Thành và Giang Chấp Giản đã không còn mấy tiết học trong năm nay, rất ít khi tới đại học C, Chu Xuyên Nguyên vì chấn thương đã xin bảo lưu nửa năm, cả ba người gần như ngày nào cũng đến biệt thự, Bạc Lan Tức lại càng không cần nói.
Mấy người đều nhìn nhau không thuận mắt, đứng cách nhau một khoảng.
Bạc Lan Huyền cũng coi họ như không khí, đưa tay định bấm vân tay.
Giang Vụ Oanh nằm sấp trên vai hắn, lúc đầu mấy người kia chỉ thấy Bạc Lan Huyền, còn tưởng hắn không dẫn theo Giang Vụ Oanh, cho đến khi trông thấy chú thỏ nhỏ bé tí tẹo kia.
Tưởng Quan Thành lắp bắp nói: "Đây... Đây là..."
Giang Vụ Oanh nhìn chằm chằm vào hắn, khe khẽ đáp: "...Là em."
Tưởng Quan Thành há miệng cười ngốc nghếch nói: "Em bé tí thế này à."
"Oanh Oanh," Giang Chấp Giản bỗng lên tiếng, "Bụng em sao thế?"
Giang Vụ Oanh cũng không biết, lại kéo kéo mớ lông trước ngực, lặp lại: "Em cứ tưởng là có thỏ con thật rồi."
Mấy người còn lại: "...??!!"
Bốn Alpha suýt nữa lao vào đánh hội đồng Bạc Lan Huyền, may mà Giang Vụ Oanh kịp thời bổ sung: "Nhưng mà hình như là mang thai giả."
**
Sau khi trở lại Q thị, mọi người cùng ăn cơm chung bàn đã thành thói quen. Bạc Lan Huyền không nấu cho họ, họ cũng chẳng buồn xin, mỗi người tự vào bếp làm một hai món, rồi tranh nhau mời Giang Vụ Oanh nếm thử.
Bây giờ Giang Vụ Oanh hóa thành thỏ nhỏ, cả đám chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạc Lan Huyền cẩn thận thái sợi cà rốt, bạc hà, việt quất, cải xoăn, xà lách và cần tây, trộn chung với mật hoa rồi từng chút một đút cho thỏ nhỏ.
Giang Vụ Oanh bé xíu, ăn mấy miếng đã no, phần thừa lại đương nhiên bị Bạc Lan Huyền dọn sạch, chẳng chừa cho mấy kẻ chướng mắt kia lấy một miếng.
Mấy Alpha còn đang âm thầm so kè, thì chẳng biết từ lúc nào Huyền Huyền đã đến bên bàn. Vừa lúc Bạc Lan Huyền quay người rót nước, quay lại đã thấy con chó lớn kia nhấc một móng trước, định vuốt thỏ nhỏ, ai dè thỏ nhỏ mềm nhũn, bị nó đẩy ngã ra bàn.
Thỏ nhỏ xòe ra trên mặt bàn như một cái bánh, còn hơi ngẩn ngơ.
Huyền Huyền cũng ngây ra, vội vã dùng hai móng nhỏ đỡ thỏ nhỏ dậy, rồi cúi đầu "gâu" một tiếng tỏ ý xin lỗi.
Bạc Lan Huyền: "?"
Mấy người còn lại: "?"
Trời lạnh rồi, để con chó lớn này đi lang thang đi.
**
10 giờ rưỡi đêm, Bạc Lan Huyền đã tắm rửa sạch sẽ thơm phức cho thỏ nhỏ, định ôm cậu đi ngủ, thì Giang Vụ Oanh lại ủ rũ bò ra mép chăn, hai chân sau không ngừng đạp đạp.
Bạc Lan Huyền tưởng cậu không khỏe, lập tức lo lắng hỏi: "Sao vậy, Oanh Oanh? Có chỗ nào khó chịu à?"
Thỏ nhỏ chôn đầu xuống dưới gối, giọng nghẹn ngào như sắp khóc: "...Không có gì."
Giọng cậu nghe đáng thương vô cùng, khiến Bạc Lan Huyền lo lắng không thôi. Hắn vội vàng đưa tay kéo cậu ra khỏi đống gối, do dự hỏi: "Phải đưa em đến bệnh viện thú cưng, hay là...?"
"Không cần đến bệnh viện...!" Thỏ nhỏ xấu hổ đến đỏ bừng cả tai, lắp bắp, "...Không cần đâu."
Bạc Lan Huyền nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, giọng đầy ẩn ý hỏi: "Bảo bối, em..."
Thỏ nhỏ lấy móng che mặt, khẽ khàng gật đầu một cái.
Alpha nhìn thỏ nhỏ chỉ cần hai ngón tay cũng có thể nhấc bổng lên, im lặng thật lâu, cuối cùng mới nói: "Bảo bối, chờ anh một chút."
Hai phút sau, hắn quay lại, tay cầm một cây tăm bông đã khử trùng, cẩn thận cắt một chiếc bao cao su cỡ siêu nhỏ, buộc chặt ra ngoài, hít sâu mấy hơi, rồi thấp giọng nói: "...Tạm thời thử cách này vậy."
- Hết -