Ngày mùa hè bình minh đến rất sớm, Tiền Giai Ninh mở mắt, nhìn đồng hồ trên mặt bàn, giờ đang là năm giờ sáng. Tiền Giai Ninh rón ra rón rén dậy ra khỏi giường, đổ tiền hào trong túi ra bàn, đếm ra mười đồng bỏ sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Tụ Bảo Bồn, đây là tiền mua đồ ăn của cậu.”

Tiền hào lóe lên rồi biến mất trong hư không.

Có lẽ Tụ Bảo Bồn cảm thấy hơi xấu hổ, một lát sau rầm rì nói: “Dựa theo những gì lúc trước chúng ta đã nói, tôi sẽ nhân đôi số tiền cô kiếm được để làm tiền ảo và cô có thể đăng ký để đổi lấy một món bảo vật gia truyền. Ngày hôm qua là lần đầu tiên cô kiếm tiền sau khi sống lại, tôi sẽ làm tròn số tiền ấy cho cô, đăng ký một trăm năm mươi đồng.”

Tiền Giai Ninh cười cười, lấy cái hộp trên bàn ra để lại mười đồng để chuẩn bị đi mua thịt và gia vị, số còn lại thì bỏ vào hộp.

Mở ra cửa phòng thấy Tiền Quốc Thịnh và Lý Uyển Trân vẫn chưa dậy, Tiền Giai Ninh rón ra rón rén chuồn ra khỏi cửa, đẩy xe đạp ra ngoài.

Xung quanh Tri Thanh có không ít hộ gia đình nông dân, sáng sớm mỗi ngày đều có nông dân chịu trách nhiệm mang rau dưa tươi với gà vịt nuôi thả của nhà mình đến chợ sáng để bán. Mùa hè thịt heo không để được lâu, công nhân ở xưởng chế biến thịt cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thay phiên trực ban, dựng quầy hàng bình dân ở chợ sáng bán thịt heo với mấy thứ như lòng heo.

Tiền Giai Ninh đi một vòng chợ sáng mua được một con gà mái béo, lại mua chút rau xanh, cuối cùng còn đến quầy bán thịt mua mười cân thịt nạc.

Tiền Giai Ninh đạp xe đạp chở đầy thức ăn về nhà, mở cửa ra đã thấy Lý Uyển Trân ngậm bàn chải đánh răng sững sờ nhìn cô.

“Sao con dậy sớm thế Tiểu Mễ?” Lý Uyển Trân hỏi xong mới nhớ tới trọng điểm: “Sao con mua nhiều thức ăn thế, con lấy tiền đâu ra vậy?”

Tiền Giai Ninh lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười cười ngọt ngào: “Tiền mừng tuổi con tích được mấy năm qua ạ.”

Thật ra tiền mừng tuổi của Tiền Giai Ninh đã tiêu hết, hoàn cảnh nhà Trần Khải không tốt, sau khi hai người yêu đương thì tiền hai người đi trượt băng với xem phim đều do Tiền Giai Ninh trả. Giờ mới yêu đương được có hai tháng mà mười đồng Tiền Giai Ninh tích cóp bảy tám năm mới có đã tiêu hết.

Nhớ tới người chồng ở kiếp trước, lại nghĩ tới hôm nay anh ta hẹn cô ra ngoài trượt băng, trong ánh mắt Tiền Giai Ninh hiện lên chút khói mù.

Có thể lừa được một học sinh giỏi như Tiền Giai Ninh tới tay, hoàn toàn là bởi vì Trần Khải có một cái túi da quá tốt, hơn nữa đứng nhìn từ xa anh ta trông rất giống nam chính trong mấy bộ phim ăn khách, trong lớp Tiền Giai Ninh có không ít cô gái lén yêu thầm Trần Khải.

Trần Khải cực kỳ đắc ý chọn mấy bạn nữ trong lớp, cuối cùng quyết định theo đuổi Tiền Giai Ninh. Nguyên nhân đầu tiên là Tiền Giai Ninh lớn lên khá xinh xắn, đôi mắt to tròn nhìn cực kỳ có khí chất, hơn nữa Lý Uyển Trân chăm con rất cẩn thận, làn da trắng nõn mềm mại làm Tiền Giai Ninh trở thành một sự tồn tại khá bắt mắt trong lớp. Lý do khác nữa là do ba mẹ của Tiền Giai Ninh đều là công nhân viên chức, sinh hoạt khá dư dả, hơn nữa Tiền Quốc Thịnh và Lý Uyển Trân khá chiều con, bình thượng họ cho Tiền Giai Ninh không ít tiền tiêu vặt, Tiền Giai Ninh ở trong lớp cũng được coi như một bạn nữ khá giàu.

Cuộc sống của Tiền Giai Ninh đơn giản, trước khi lên cấp ba thì ngoại trừ học tập ra cô không có quá nhiều hoạt động giải trí, ngay cả TV cũng rất ít khi xem, thỉnh thoảng cô mới đi xem phim với người nhà, bạn bè chơi cùng cô cũng đều là mọt sách giống cô.

Đầu óc Trần Khải thật sự rất thông minh, nếu không thì sẽ không thi đậu được vào trường cấp ba ở thời đại này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện