Cậu lén lút liếc nhìn vẻ mặt Tiền Giai Ninh, lúc này thấy cô không có dấu hiệu sẽ lật mặt thì Tụ Bảo Bồn mới thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện cũng lưu loát hơn: “Ông tưởng tôi muốn đòi tiền của cô ấy lắm à? Nếu không có quy tắc hạn chế, tôi có thể cho cô ấy một đống bảo bai đồ cổ, chỉ một chút thôi là có thể tích cóp được tài vận tận trời rồi nhé. Đáng tiếc Thần Tài đề phòng tay này của tôi, định quy tắc nhiều đến mức làm da đầu của thần cũng tê dại. Cho dù tôi không hỏi cô ấy tiền vốn, tài vận của cô ấy cũng sẽ tự động trừu số tiền ấy đi nhé, chẳng thà để tôi thu lại luôn cho rồi.”

Thực thần một lời khó nói hết nhìn Tụ Bảo Bồn: “Cho nên đến cả mười đồng cậu cũng không chịu bỏ qua à, để lại cho trẻ nhỏ mua kem ăn không ngon sao?”

“Nói nhiều thế làm gì!” Tụ Bảo Bồn thẹn quá hoá giận lật mặt, giương nanh múa vuốt nỗ lực làm ra biểu cảm hung ác: “Chơi trò chơi của ông đi!”

Thực lão nhìn gương mặt nhỏ phồng lên của Tụ Bảo Bồn, cũng học theo dáng vẻ của Tiền Giai Ninh, ông ấy cười tủm tỉm nhéo một cái lên mặt Tụ Bảo Bồn, cảm thấy vui vẻ rúc trên ghế sô pha.

Bên kia, Tiền Giai Ninh cầm dao khắc nghiêm túc cắt trên củ cải, có bản lĩnh luyện tập của ngày hôm qua, hơn nữa Thực lão thường xuyên cho cô một bát cháo hoặc một miếng bánh, tốc độ tiến bộ của Tiền Giai Ninh có thể dùng tiến bộ vượt bậc để hình dung, đồ được điêu khắc ra bắt đầu dần dần giống tứ bất tượng y như đúc.

Cầm lấy cây củ cải cuối cùng trong sọt, Tiền Giai Ninh nghĩ một lát rồi vẫn điêu khắc một con Tì Hưu đưa cho Tụ Bảo Bồn.

Tụ Bảo Bồn nhìn Tì Hưu to bằng bàn tay của cậu, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Lần này giống hơn nhiều rồi.”

Điêu khắc củ cải xong vẫn còn sớm, Thực lão bỏ điện thoại dạy cô làm mấy món ăn vặt dùng củ cải và khoai tây để làm. Tuy mấy món này không có gì đặc biệt, nhưng Tiền Giai Ninh vẫn lắng nghe cực kỳ nghiêm túc. Cho dù Thực lão dùng vỏ củ cải mà Tụ Bảo Bồn không nỡ bỏ để làm dưa muối, Tiền Giai Ninh cũng làm bộ dạng nghe cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận mà nhìn từng bước một, sợ sẽ bỏ lỡ một công đoạn quan trọng nào đó.

Thực lão vô cùng hài lòng với học sinh nghiêm túc hiếu học như vậy, lúc ông ấy làm xong món ăn cuối cùng, vẻ mặt ông ấy trở nên nghiêm túc: “Tuy mấy món ăn này nhìn bình thường, nhưng nguyên liệu của chúng nó lại phổ biến, phương pháp làm đơn giản, hương vị lại vô cùng độc đáo, rất phù hợp với kiểu người không có quá nhiều tiền như cô làm. Bây giờ người ở Tri Thành chỗ cô chỉ mới thoát khỏi nghèo đói thôi, đồ ăn vặt quá xa xỉ lại không có thị trường như những món ăn vặt ở đầu đường này, tôi tin cô có thể dựa vào mấy món ăn vặt này kiếm được xô vàng đầu tiên của cuộc đời.”

Tiền Giai Ninh cúi đầu cảm ơn Thực lão, Thực lão cười tủm tỉm xua tay: “Cô với tôi cũng coi như là có duyên phận, để tôi đưa cho cô một quyển sách công thức nấu ăn do chính tay tôi viết làm quà đi, nếu người nhà cô hỏi cô học nấu ăn ở đâu thì cô còn nói được.”

Tiền Giai Ninh vô cùng mong đợi Thực lão sẽ lấy ra một quyển sách cổ mang đậm chất lịch sử, ai ngờ ông ấy lại lấy một quyển sách được in sẵn ra.

Tiền Giai Ninh luống cuống tay chân nhận lấy, cô cúi đầu nhìn thấy trên mặt bìa là ảnh hai chiếc chân giò kho tàu bóng nhẫy, phía dưới còn có in một dòng chữ nhỏ: Nhà xuất bản phụ nữ Hoa Quốc.

Tiền Giai Ninh thấy thế chỉ muốn quỳ xuống lạy Thực lão: “Bây giờ các vị thần tiên đều bình dân như vậy sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện