Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đang ngồi trong phòng xem tivi, hai mắt nhìn tivi chăm chú nhưng đầu óc đã bay đi rất xa rồi. Không biết Lý Quân Nhạc kia đã bị bắt lại chưa nhỉ? Nếu đã bị bắt, không biết quốc gia có thể moi ra được tin tức về hệ thống từ miệng anh ta hay không…

Nếu Lý Quân Nhạc không lộ ra tin tức về hệ thống, vậy quốc gia sẽ đối đãi với anh ta thế nào nhỉ?

Lý Tam Thuận cũng có chung suy nghĩ, ông ấy đứng dậy, nói: “Đại Ngân, tôi hơi mệt, tôi về phòng nghỉ ngơi trước nhé.”

Lưu Đại Ngân đứng dậy theo ông ấy: “Tôi cũng đi nghỉ một lát. Lưu Trụ, cha mẹ lên phòng trước nhé.”

Lý Lưu Trụ đang xem tivi đến đoạn hay, nghe cha mẹ nói muốn lên lầu nghỉ ngơi, anh ta vội đáp: “Mẹ, mẹ nhớ dặn cha uống thuốc nhé, đừng quên đó.”

“Cha mà quên uống thuốc sao?” ý Tam Thuận bất mãn nói.

“Hôm qua cha vừa quên còn gì, nếu con không nhắc nhở, chắc cha đã quên uống rồi.”

Lý Tam Thuận không nói gì, chẳng lẽ lại nói là ông ấy cố ý đấy, nhưng mà ôngấy thật sự không muốn uống thuốc nữa rồi, hơn nữa ông ấy chỉ giả ốm, bỏ uống thuốc một hai bữa cũng không sao.

Vừa liếc mắt qua một cái, Lưu Đại Ngân đã nhìn ra được chồng mình đang suy nghĩ điều gì rồi.

“Lưu Trụ, con cứ yên tâm đi, có mẹ ở đây, cha con sẽ không quên uống thuốc đâu.”

Lên lầu, Lưu Đại Ngân khẽ véo tai Lý Tam Thuận: “Có phải ông cố ý quên không uống thuốc không?”

Lý Tam Thuận nắm lấy tay vợ mình: “Sao tôi lại cố ý quên uống thuốc chứ?”

Lưu Đại Ngân dùng thêm chút sức: “Hử?”

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, sau này tôi không bao giờ cố ý quên uống thuốc nữa.”

“Vậy còn được.”

Trở lại phòng đóng cửa lại, Lý Tam Thuận đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế sô pha: “Đại Ngân, bà nói xem liệu Lý Quân Nhạc đã bị bắt lại chưa?”

Lưu Đại Ngân ngồi xuống bên cạnh ông ấy: “Chuyện này sao tôi biết được, nhưng mà chỉ cần bị người của quốc gia theo dõi, Lý Quân Nhạc kia sẽ không chạy thoát được đâu.”

Vân Chi

Lý Tam Thuận vẫn hơi lo lắng: “Nếu quốc gia không hỏi ra được gì từ miệng Lý Quân Nhạc thì phải làm sao bây giờ? Ai có thể nghĩ tới trên người cậu ta còn có hệ thống chứ?”

“Quốc gia có nhiều người tài ba như vậy, còn Lý Quân Nhạc, nếu không có hệ thống, cậu ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.” Lưu Đại Ngân rất tín nhiệm quốc gia. Việc làm ăn của bà ấy càng ngày càng lớn, chỗ đứng càng cao bà ấy càng kính sợ nhà nước, lực lượng quốc gia không phải chuyện đùa.

“Lý Quân Nhạc có bản lĩnh này, nếu biết giấu diếm không bị người khác phát hiện ra còn tốt, bây giờ quốc gia đã biết rồi, ông nghĩ quốc gia còn cho cậu ta nhởn nhơ bên ngoài sao?”

Uống một ngụm nước, Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Năng lực của Lý Quân Nhạc là “giấu giếm tai mắt”, cũng chính là khiến đồ vật ẩn hình. Nếu ông là lãnh ?ạo quốc gia, biết có người có được bản lĩnh như vậy, ông sẽ không sợ cậu ta gây bất lợi cho quốc gia sao? Người ngồi được lên vị trí lãnh đạo đều không phải người ngu, đạo lý tôi có thể hiểu, vì lý do gì bọn họ lại không thể hiểu chứ? Ông không thấy trong phim à, những kỳ nhân dị sĩ ở cổ đại đều bị hoàng đế quản lý, sợ bọn họ gây ra nhiễu loạn đấy thôi. Sao lãnh đạo nước ta lại không hiểu đạo lý này.”

Người ngồi lên được vị trí cao đều không phải kẻ ngốc, Lưu Đại Ngân tin, dưới sức mạnh của quốc gia, Lý Quân Nhạc sẽ phải khai ra hết.

Phải biết rằng, từ xưa đến nay có rất nhiều thủ đoạn tra tấn, bức cung. Chỉ cần quốc gia muốn biết rõ chi tiết về Lý Quân Nhạc, chắc chắn bọn họ sẽ hỏi ra được. Huống chi trước khi xuyên qua Lý Quân Nhạc còn chỉ là người bình thường, không phải người được huấn luyện chuyên nghiệp như đặc công. Chỉ cần dùng chút thủ đoạn khi thẩm vấn, chắc chắn anh ta sẽ khai hết.

Làm ra chuyện điên đảo nhận thức này, Lý Quân Nhạc sẽ phải đối mặt với điều gì, Lưu Đại Ngân cũng không dám suy nghĩ quá nhiều.

Nhân loại sẽ không bao giờ nhân từ, nương tay với dị loại. Nhưng mà Lưu Đại Ngân cũng không thương cảm cho Lý Quân Nhạc. Lúc anh ta dùng biện pháp đê tiện vô sỉ phá đổ rất nhiều cửa hàng gả nướng ở tỉnh thành, sao anh ta không nghĩ đến những chủ tiệm gà nướng bị anh ta hại kia sẽ phải sống thế nào?

Trong quyển sách kia, Lý Quân Nhạc lợi dụng hệ thống, không chuyện ác nào không làm, thậm chí còn phế bỏ tay của một đầu bếp thiên tài. Người đầu bếp kia không cha không mẹ, sống nương tựa với ông nội đã già. Sau khi hai tay bị phế bỏ, cậu ấy không làm được việc nặng gì, cuộc sống rất khốn khổ. Lúc đó Lý Quân Nhạc lại giả vờ làm người tốt, tiếp tế cho bọn họ, thu về một đống lời ngợi khen.

Chuyện như vậy còn có rất nhiều, có thể nói con đường thành thần của Lý Quân Nhạc đã dẫm lên vô số thi cốt của người khác.

Người như Lý Quân Nhạc gặp phải kết cục đáng thương, Lưu Đại Ngân cũng không thương hại chút nào.

Nguyên tắc làm người của Lưu Đại Ngân là: người không phạm ta, ta không phạm người, người dám phạm ta, ta sẽ trả lại gấp bội.

Chưa đến nửa tiếng sau, đã có kết quả xét nghiệm của đống bình thuỷ tinh kia.

Không ngoài dự đoán của Vệ Dương, những thứ từng đựng trong mấy cái bình thuỷ tinh đó chính là dầu, muối, dấm, ớt và các gia vị khác, thậm chí có một cái bình thuỷ tinh chỉ đựng nước lọc.

Nghe đến đây, trong lòng Vệ Dương lập tức nghĩ đến hình ảnh mình nhìn thấy trong máy tính, nghĩ đến thí sinh bị bốc khói trắng trong nồi kia, nếu trong nồi đang có dầu sôi, đột nhiên bị đổ nước vào, chẳng phải sẽ bốc khói trắng lên sao?

Tất cả vấn đề đều có lời giải rồi, nhưng trong lòng Vệ Dương vẫn không dám tin. Rốt cuộc Tề Gia Nhạc này là ai, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy?

Tề Gia Nhạc này đã làm điên đảo nhận thức ba mươi mấy năm qua của anh ta, khiến người luôn kiên định theo chủ nghĩa duy vật lần đầu tiên d.a.o động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện