Cô luôn biết, Trình Kiêu rất trọng tình cảm, bất kể là đối với người hay là đối với đồ vật.
Năm đó anh thi đậu đại học, còn bởi thế mà đưa con báo đến Bắc Kinh, đơn giản là không nỡ rời khỏi nó.
Chung tình, chính là đặc điểm của anh.
Tiểu Ngô vừa lái xe, nghe cuộc hội thoại đằng sau, hiểu ý cười cười, rồi chuyên tâm lái xe.
Rất nhanh, đã đến sảnh nhà họ Tiêu.
Trong nhà không có bóng dáng của ông Tiêu, nghe nói ông ấy đang ở đơn vị, không trở về nhà.
Ngay cả mẹ Trình cũng không có ở đây, điều này làm cho Tô Văn rất tò mò, ngày thường mẹ Trình rất ít khi ra ngoài, hoặc ở nhà chăm Tiểu Hoa, hoặc làm điểm tâm.
“Mẹ anh đến chỗ Hiểu Mộng" Không cần đoán, Trình Kiêu cũng biết, chắc chắn là mẹ đã đến chỗ La Hiểu Mộng.
Cũng không cần đoán, mẹ anh nhất định sẽ nếm mùi thất bại.
“Hiểu Mộng?" Tô Văn kinh ngạc.
"Là Hiểu Mộng mà em nghĩ sao?"
Em gái Trình Kiêu, Trình Hiểu Mộng?
“Tìm thấy rồi ạ?"
Trình Kiêu nói: "Đúng là Hiểu Mộng em nghĩ, em gái anh, tìm được rồi."
Giọng điệu Trình Kiêu quá mức bình thản, điều này làm cho Tô Văn rất tò mò, nhịn không được nhìn anh nhiều hơn, như vậy không đúng lắm.
Trong ấn tượng của cô, Trình Kiêu vẫn luôn tìm kiếm cô em gái này, sao giờ tìm được rồi, mà lại bình thản như vậy?
Cảm giác như Hiểu Mộng không phải em gái của anh vậy.
“Chuyện này nói ra thì dài dòng, ở giữa thì quá quanh co." Trình Kiêu lười nói về Hiểu Mộng, nhưng nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tô Vãn, anh lại bất đắc dĩ nói: "Em gái anh, không muốn nhận anh và mẹ."
“Hả? "Tô Văn chớp mắt “Không nhận?"
Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Điều này không giống như trong tưởng tượng của cô.
Hiểu Mộng mất tích mười mấy năm, vẫn luôn không tìm về được, chuyện này Vãn Vãn biết.
Cô cũng biết, mẹ Trình vì đứa con gái này, nhớ thương bao nhiêu, một khi tìm về, nhất định sẽ vui mừng đến khóc.
Không nghĩ tới Trình Hiểu Mộng lại không muốn nhận mẹ Trình?
Việc này, có chút bất ngờ.
Thế nhưng, vì sao không muốn nhận?
Tìm được người thân, đây là chuyện đáng mừng cỡ nào, theo lý thì nên nhận nhau chứ.
“Con bé nói, năm đó là do anh và mẹ đánh mất nó, là ba mẹ nuôi nuôi dưỡng nó, ba mẹ nuôi có ơn với nó. Công sinh không bằng công dưỡng, cho nên nó không muốn nhận bọn anh" Trình Kiêu thản nhiên nói.
Vãn Vãn từ trong giọng nói của Trình Kiêu, nghe ra sự oán hận của anh đối với Hiểu Mộng.
Có phải đã xảy ra chuyện gì khiến Trình Kiêu hận cô em gái này không?
Vãn Vãn lại nghĩ tới bệnh tình của mẹ Trình, đột nhiên hiểu ra.
Tình cảm giữa Trình Kiêu và mẹ sâu đậm bao nhiêu, Vãn Vãn là người hiểu rõ nhất.
Nhất định là bởi vì Hiểu Mộng không muốn nhận mẹ Trình, nên bệnh tình mẹ Trình tái phát? Lúc này mới chọc giận đứa con hiếu thuận như Trình Kiêu.
Ngẫm lại, cũng chỉ có khả năng này.
Cô cũng cảm thấy, Trình Hiểu Mộng có chút quá đáng.
Cô ấy từ nhỏ được ba mẹ nuôi nuôi lớn, có tình cảm sâu đậm, ai cũng có thể hiểu được, nhưng không ai ủng hộ việc cô ấy chỉ cần ba mẹ nuôi, rồi ném mẹ ruột và anh trai của mình qua một bên.
"Năm đó đánh mất cô ấy, cũng không phải lỗi của anh, sao cô ấy lại đổ hết tất cả tội lỗi lên người nhà anh chứ?"
Thấy Tô Vãn hiểu bọn họ như vậy, cơn giận trong lòng Trình Kiêu giảm đi rất nhiều "Nếu con bé có thể nghĩ được như em thì tốt rồi, nhưng con bé chỉ đổ lỗi lên người nhà anh. Mẹ anh vì con bé mà bệnh nặng một thời gian, sau đó dưới sự khuyên bảo của ông nội, lúc này mới dần khoẻ lại"
Nếu mẹ xảy ra chuyện gì, thì cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho cô ấy.
Vãn Vãn rất hiểu tâm tình của anh, tình cảm của Trình Kiêu và mẹ Trình, cô làm sao có thể không biết chứ.
Nếu thật sự bởi vì Hiểu Mộng, mẹ Trình lại mắc bệnh lần nữa, đổi lại là ai thì cũng sẽ không tha thứ.
Trình Hiểu Mộng này, sao lại cố chấp như vậy?
Thật sự không hiểu trong lòng cô ấy rốt cuộc nghĩ thế nào.
“Không nói về con bé nữa, phiền" Trình Kiêu ngay cả nhắc đến cô ấy cũng lười nói.
Đối với người em gái này, anh đã thất vọng cực độ, sớm đã không còn tình cảm.
Vãn Vãn cũng không dám tùy tiện nhắc tới Trình Hiểu Mộng nữa, sợ lại chọc cho Trình Kiêu mất hứng.
Khó trách Trình Kiêu lại tức giận như vậy, em gái mà anh chờ mong mười mấy năm, lại không nhận anh, còn kí©h thí©ɧ mẹ Trình, anh không tức giận sao được?
“Anh Kiêu, anh còn có em, đừng buồn, còn có em ở bên cạnh anh." Vãn Vãn đưa tay qua, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.
Sự bực bội trong lòng Trình Kiêu lập tức giảm bớt, lộ ra nụ cười hiểu ý.
Đúng, anh có Vãn Vãn, Vãn Vãn mới là cô gái mà anh phải trân trọng và che chở nhất trong đời.
“Vãn Vãn, cảm ơn em." Anh nhẹ giọng nói.
Tô Văn nói: "Em sẽ luôn ở bên anh, cho đến khi anh kết hôn sinh con, sau khi anh có chị dâu, sẽ không cần em nữa Hai mắt Trình Kiêu chăm chú nhìn cô: "Cả đời này, cũng sẽ không có ngày nào như vậy.
Vợ tương lai của anh, nhất định sẽ là cô, không thể nào là người khác.
“Anh Kiêu, tóm lại anh cũng phải cưới vợ sinh con, không thể cả đời chỉ đối tốt với mình em, sau này chị dâu sẽ ghen đấy!" Tô Vãn lại lắc đầu.
Hai mắt Trình Kiêu vẫn nhìn chằm chằm cô: "Cô ấy sẽ không ghen, cô ấy vui còn không kịp.
"Ha?"
Vãn Vãn không hiểu, còn có thể như vậy sao?
Lúc ông cụ Tiêu trở về, Vãn Vãn đang nằm trên số pha, ăn đồ ngọt mẹ Phùng làm, rất ngon.
“Tô Vãn đến rồi sao." Nhìn Tô Vãn, ông cụ Tiêu hết sức vui mừng.
“Ông Tiêu," Tô Văn cũng ngọt ngào gọi vọng lại.
"Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi, Trình Trình vẫn luôn nhắc tới cháu, nói cháu sẽ đến Bắc Kinh học. Sau này cháu ở đây, đừng ở kí túc xá nữa, người nhà chăm sóc chu đáo, mẹ Phùng còn có thể mỗi ngày bôi bổ sức khỏe cho cháu."
Ông ấy thích cảm giác con cháu xung quanh, đáng tiếc ngày nào Trình Trình cũng bận rộn hơn cả ông ấy, rất ít khi ở nhà. Hiện giờ có Vãn Vãn ở đây, vừa vặn có thể bù đắp, về sau có Vãn Vãn ở cùng ông ấy, vậy thì căn nhà này cũng không còn tịch mịch nữa.
“Ông Tiêu, cháu vốn định ở kí túc xá trường" Tô Văn ngượng ngùng nói cho ông ấy biết.
“Ở kí túc xá nào, ở đấy có thoải mái hơn ở nhà không?" Ông cụ Tiêu trừng mắt.
Vãn Vãn hé miệng, không biết nên trả lời như nào.
Trình Kiêu nói: "Ông ơi, trường học có quy định của trường, hơn nữa nơi này cách Hoa Đại xa như vậy, ông bảo Vãn Vãn ngày nào cũng phải ngồi xe đến trường, có mệt hay không?"
Ông cụ Tiêu có chút nhụt chí, nhưng vẫn nói: "Trong nhà có tài xế, mỗi ngày có thể đưa đón cháu tan học"
Trình Kiêu nói: "Mỗi ngày tài xế đưa đón, Vãn Vãn mệt lắm, cũng làm phiền tài xế nữa, cũng không có lợi lộc gì. Vãn Vãn thích ở kí túc xá hơn, vừa vặn có thể quen bạn mới, thật tốt biết bao?"
Ông cụ Tiêu tức giận không chỗ phát tiết, đứa trẻ này, sao lại cứ thích chối bỏ ý kiến của ông ấy?
“Được rồi, ông nội, mỗi tuần chúng cháu đều sẽ về, ông không cần lo chúng cháu không về với ông" Trình Kiêu bổ sung thêm một câu.
Ông cụ Tiêu có chút buồn bực, nhưng lại không có cách nào, chẳng lẽ nói những thứ này còn chưa đủ?
Người ta cũng đã nói đến nước này, thời gian gấp gáp, không thể mỗi ngày trở về với lão già thúi này được.
Có thể mỗi tuần trở về là tốt rồi.
Bọn họ ở kí túc xá trong trường đại học cũng tốt, người trẻ tuổi mà, cần không gian riêng tư, cái này ông ấy hiểu.
Nhìn Trình Kiêu và Tô Văn đứng chung một chỗ, xứng đôi như vậy, ông cụ Tiêu lại cười.
Phải dành thời gian riêng cho đôi trẻ này.
Ông ấy nói: "Được được, vậy thì ở lại trường, không ở nhà nữa"
Tô Văn thở phào nhẹ nhõm, cô sợ ông cụ Tiêu nhất quyết muốn cô ở lại nhà họ Tiêu.