“Khác nhau nhiều chứ.”

 

Tranh Tranh vừa giải ô số Sudoku vừa thản nhiên đáp.

 

“Bố có lợi thế hơn con một chút ở vạch xuất phát.”

 

“Ý con là sao?”

 

“Đừng hiểu lầm, ý con không phải nói bố thông minh hơn con, hay EQ, IQ cao hơn con. Ý con là, bố có một người cha thông minh và tài giỏi, còn người cha về mặt sinh học của con thì… không được như vậy.”

 

“Con…”

 

“Đừng có giơ tay chỉ trỏ rồi mắng mỏ con. Anh có nuôi dạy con được ngày nào đâu mà giờ còn lên mặt dạy đời?”

 

“Con còn nhỏ mà tâm địa đã lạnh lùng, tàn nhẫn thế này.”

 

“Thôi đi, đừng cố gắng giảng giải đạo lý hay tẩy não người khác nữa. Ở đây ai cũng hiểu chuyện hơn anh đấy.”

 

Nhận ra trong căn nhà này chẳng ai thực sự muốn đoái hoài đến mình, Tống Luật Thanh mất hết bình tĩnh, lao đến trước mặt tôi.

 

“Thư Ý, em không nghĩ rằng cuộc đời em đã quá thành công, quá viên mãn rồi sao?”

 

“Ít nhất cũng hơn anh.”

 

Tôi nhìn anh ta, ánh mắt không chút cảm xúc.

 

“Rõ ràng, anh chẳng khá khẩm gì.”

 

“Tranh Tranh thật sự quá thiếu lễ phép. Con cái xuất thân từ gia đình đơn thân đúng là luôn có vấn đề về tính cách.”

 

“Thôi đi, lại tự đề cao bản thân nữa rồi.”

 

Tranh Tranh không hề tức giận, vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến lạ.

 

“Con yêu mẹ và ông bà nội ngoại c.h.ế.t đi được ấy chứ. Họ vừa cho con tiền, vừa cho con tình thương, lại còn rất tâm lý và cưng chiều con hết mực. Điều kiện tốt đẹp như vậy không phải ai cũng có được đâu, con trân trọng lắm.

 

Chỉ có mỗi bố là chê bai con thôi.”

 

“Tranh Tranh, rồi sẽ có ngày con hiểu ra, tiền bạc không phải là thứ quan trọng nhất trên đời này. Con thử tự hỏi lòng mình xem, con có thật sự hạnh phúc không?”

 

Tranh Tranh ho sặc sụa vì nghẹn nước miếng.

 

“Hả? Như thế này mà còn chưa gọi là hưởng phúc hả bố?

 

Cuộc đời con, ‘hố sâu’ chỉ là đi xe Maybach, ‘kiếp nạn’ lớn nhất là lái Porsche. Nỗi khổ duy nhất con từng nếm trải chắc là uống cà phê Americano đá lạnh. Vậy mà còn chưa đủ hạnh phúc sao?”

 

Tranh Tranh tiếp tục tập trung giải Sudoku, tiếng giấy sột soạt, cây bút xoay tít trong tay.

 

“Đừng để ý đến ông ta, ông ta bệnh rồi.”

 

Tôi bước tới gần, nhẹ nhàng nói với con bé.

 

Tranh Tranh phẩy tay:

 

“Mẹ yên tâm đi, tâm trạng con còn ổn định hơn cả con chuột lang nước ấy chứ.”

 

Tôi ra hiệu cho quản gia tiễn khách, đuổi Tống Luật Thanh ra khỏi nhà.

 

Dù sao bệnh của anh ta cũng hết thuốc chữa rồi, nói ít đi vài câu chắc sẽ thanh thản hơn.

 

Tha thứ cho anh ta là chuyện không bao giờ có thể xảy ra.

 

Nhưng sau này, nếu anh ta qua đời, tôi có thể giúp anh ta một tay trong việc rải tro cốt.

 

Dù sao thì, anh ta cũng luôn yêu tự do mà, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện