Nguyễn Khê ngừng tay, quay đầu lại nhìn anh ta: “Tôi và anh có gì để nói? Mẹ anh còn từng tố cáo tôi nữa đấy, quên rồi sao? Anh đến đây học nghề, là vì muốn chen lấn với tôi trong nhà ông thợ may thôi chứ gì?”

Nguyễn Dược Tiến lại bị nghẹn, nửa ngày mới lên tiếng: “Đó là do mẹ tôi hiểu lầm cô, cũng đâu phải thật sự muốn hại cô, mẹ tôi chỉ có lòng ngay thẳng, không nhìn nổi những hành vi như vậy mà thôi, tôi đến đây học nghề là vì bản thân mình.”

Nguyễn Khê bật cười: “Có lòng ngay thẳng?”

Tôn Tiểu Tuệ có lòng ngay thẳng?

Đây là chuyện buồn cười nhất mà cô nghe được từ khi xuyên đến đây.

Nguyễn Dược Tiến nhìn vẻ châm chọc mỉa mai của Nguyễn Khê, trong lòng lại nghẹn một hơi.

Nhưng anh ta không bỏ về nhà, mà nói tiếp: “Tôi vẫn đề nghị các người nên khuyên cô ba đi, đừng để cô ba làm mọi chuyện ồn ào lên để người ta nhìn vào chê cười nhà ta. Ngoài sống cho tốt thì những thứ khác đều không quan trọng. Có chuyện gì mà phải khổ sở như vậy, chuyện trong nhà về nhà giải quyết là được rồi, sao phải quậy đến gà bay chó sủa? Vợ chồng nào mà chẳng đánh nhau, dẫu sao cũng phải có một bên nhịn một chút. Sống cho có tiếng thơm, làm người ta hâm mộ mới là quan trọng nhất.”

Ánh mắt Nguyễn Khê nhìn anh ta hơi lạnh xuống, thậm chí cô còn tưởng tượng cây bút trong tay biến thành cây búa, đập một búa c.h.ế.t cái thứ vô nhân tính này. Vậy là trong mắt cả nhà họ, việc Nguyễn Thúy Chi làm là đang quậy phá tìm đường chết?

Nguyễn Thúy Chi gặp phải loại anh chị dâu như Nguyễn Trường Quý, Tôn Tiểu Tuệ và cháu trai như Nguyễn Dược Tiến cũng thật là tạo nghiệt lớn, xúi quẩy mà. Bọn họ không giúp thì thôi đi, cũng không ai trông cậy vào bọn họ, kết quả còn ở đây gây rắc rối khắp nơi.

Nguyễn Dược Tiến thấy ánh mắt kia của Nguyễn Khê, lập tức hơi hoảng.

Anh ta tằng hắng, cố gắng tỏ ra vẻ tự tin nói: “Sao hả? Chẳng lẽ tôi nói sai?”

Ở nhà ba mẹ anh ta nói như vậy đấy, chẳng có gì xấu.

Nguyễn Khê nhìn chằm chằm anh ta: “Anh biến ra xa tôi một chút! Nhà các anh mà còn xen vào chuyện của cô ba nữa, tôi sẽ kêu ông nội và chú năm đánh c.h.ế.t các người! Chuyện không nên lo thì bớt lo đi! Rắm không nên thả thì bớt thả!”

Nguyễn Dược Tiến bị mắng đến lông mày dựng đứng: “Nguyễn Khê, mày nói chuyện với tao kiểu gì đấy? Tốt xấu gì tao cũng lớn hơn mày cả tháng, là anh họ mày đấy! Nhà tao cũng là vì muốn tốt cho trong nhà, tốt cho cô ba mà thôi, lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú đúng không?”

Tốt cái đầu mẹ anh!

Nguyễn Khê thật sự muốn lấy s.ú.n.g b.ắ.n một phát c.h.ế.t đồ điên này!

Cô đứng bật dậy, đối mặt với Nguyễn Dược Tiến, nhìn anh ta nói: “Tốt cho ai? Sợ cô ba liên lụy đến nhà anh chứ gì? Anh kêu Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ thả một trăm hai mươi trái tim(1) đi, trông cậy vào ai cũng không trông cậy vào các người đâu!”

(1)tên một bài hát

Nguyễn Dược Tiến nghe xong tức muốn chết, xoay người đi vào nhà, lầm bầm: “Quả nhiên không thể nói lý với phụ nữ!”

DTV

Nguyễn Khê nghe thấy nhất thời không nhịn được, quay lại đạp vào m.ô.n.g Nguyễn Dược Tiến.

Nguyễn Dược Tiến không đề phòng, lảo đảo khuỵu xuống, té sấp mặt xuống đất.

Nguyễn Khê sợ Nguyễn Dược Tiến đứng dậy đánh mình, tức lên ai mà nghĩ được nhiều, dù sao con trai sức lớn hơn. Cho nên cô nhân lúc Nguyễn Dược Tiến chưa bò dậy, xách cặp xoay người bỏ chạy, chỉ mới chớp mắt đã biến mất khỏi cổng.

Nguyễn Dược Tiến bò dậy, kêu vọng ra cửa: “Con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia! Mày chờ đó cho tao!”

Nguyễn Khê ra sân đeo cặp lên lưng, đi thẳng đến chỗ Lăng Hào.

Ở trên sườn núi cô gặp được Lăng Hào, từ đằng xa đã gọi với chào cậu: “Nhóc.”

Lăng Hào nghe giọng cô ngẩng đầu lên, đứng dậy đóng quyển sách trong tay lại.

Chờ Nguyễn Khê đi đến trước mặt, cậu mới hỏi cô: “Sao hôm nay sớm vậy?” Hơn nữa cô chỉ đi một mình.

Nguyễn Khê ngồi xuống tảng đá, thở gấp nói: “Tôi cãi nhau với thằng anh họ bị lủng não.”

Lăng Hào ngồi xuống cạnh cô: “Sao vậy?”

Nguyễn Khê nói: “Bởi vì chuyện cô ba.”

Cô nói xong nhìn Lăng Hào: “Cậu biết chuyện của cô ba tôi mà phải không?”

Lăng Hào gật đầu: “Biết sơ sơ.”

Mẹ cậu Châu Tuyết Vân về nhà có nhắc mấy câu, nhưng không nhiều lời, bà ấy không thích bàn tán chuyện người trong thôn.

Nguyễn Khê không muốn nói với cậu những chuyện không vui kia, vì thế cũng không nói thêm nữa.

Lăng Hào lấy một con heo nhỏ từ trong cặp ra, đưa cho Nguyễn Khê, nói với cô: “Vui hơn chút nào chưa.”

Nguyễn Khê nhìn thấy con heo màu hồng nhạt, mắt sáng lên: “Heo heo hồng?”

Cô vừa nhận chú heo nhỏ màu hồng nhạt, vừa cười tươi như hoa.

Chờ đến đúng giờ Nguyễn Khiết đến, ba người mới ngồi xuống học.

Đến chạng vạng lùa heo về chuồng, ở chỗ ngã rẽ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dắt tay về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện