Ninh gia phi thấy Phật Tịch vẫn còn mờ mịt, nổi giận đùng đùng: "Có phải người thật sự cho rằng bổn cung không dám động đến ngươi không?"
Phật Tịch hít sâu một hơi.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Gặp chuyện đừng tức giận, phải tỉnh táo.
Tránh cho nàng nói cho đối phương tức chết, tội đó lớn lắm.
"Nương nương, không phải thần phụ không nói, là thần phụ thật sự không biết nên nói gì?"
Ninh gia phi tức giận, gào lên: "Ngu xuẩn mất khôn, một kẻ không có gia thế như ngươi dựa vào thủ đoạn hạ lưu quyến rũ Thần vương. Ngươi cho rằng Thần vương điện hạ thật sự yêu thương ngươi sao?"
Phật Tịch nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi.
Nếu không phải sợ gây chuyện, nàng thật sự muốn đánh nàng ta một phen. Nàng ta bị bệnh gì đấy, dường như không hiểu tiếng người, còn không bằng Thiết Trụ.
Giọng nói nàng lạnh lùng: "Nương nương, thần phụ làm sai chuyện gì mong rằng nương nương có thể nói rõ ra, thần phụ thật sự không biết. Còn nữa, xin nương nương đừng công kích người khác. Đánh người không đánh mặt, đánh mặt tổn thương tự tôn, như vậy không tốt, cảm ơn."
Ninh gia phi bị những lời này của Phật Tịch chọc giận, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ Phật Tịch: "Ngươi, ngươi..." Hồi lâu sau, Ninh gia phi nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Phật Tịch, tức giận càng dữ dội hơn. Phật Tịch dựa vào đâu mà kiêu ngạo, ở nơi này người có xuất thân tốt hơn nàng quá nhiều, dựa vào gia thế bối cảnh, nàng ta có gì để kiêu ngạo.
Ninh gia phi biến sắc, âm trầm vỗ bàn "Ầm" một cái, nghiêm túc răn dạy: "Nói ngon ngọt ngươi không nghe, lại tỏ vẻ ngu xuẩn. Vậy thì đừng trách ta không cho ngươi thể diện, không cho Thần vương điện hạ thể diện. Song, nghĩ lại, Thần vương điện hạ cũng không quan tâm đến ngươi bao nhiêu."
Phật Tịch liếc mắt.
Trời má.
Ta phí nước bọt nói dài như thế, ngươi nên kể ra có chuyện gì đi chứ. Ta đã lặp lại một lần, chúng ta có thù thì báo thù, có oán thì trút giận, sau khi xong việc có thể ai về nhà nấy. Về phần cơn giận này là vì cảm thấy ngứa mắt à?
Mẹ kiếp, không có lý lẽ gì cả.
Nhưng nàng gặp chuyện cũng không được sợ hãi, ngẩng đầu đối mặt với Ninh gia phi. Nàng nhìn thấy ngọn lửa tức giận trong mắt Ninh gia phi, còn đang nắm chặt tay. Dáng vẻ kia cảm giác lúc nào cũng có thể nhào lên cắn chết nàng.
"Nương nương, thần phụ thật thật thật sự không biết, cũng không phải muốn giả ngu, người có hiểu lời thần phụ nói không?"
Ninh gia phi hừ lạnh một tiếng, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh miệt, dáng vẻ lười biếng khẽ nghiêng người trên nhuyễn tháp, vươn tay ra vuốt ve hộ giáp của mình.
Phật Tịch thấy thế, đáy lòng suy nghĩ. Nữ nhân này liên tục nhìn tay mình, còn thỉnh thoảng vỗ bàn, số lần xuất hiện của hộ giáp kia hơi nhiều. Chẳng lẽ mới làm hộ giáp mới, muốn bảo nàng nịnh nọt?
Chắc là như vậy, nữ tử đấy à? Đều là dễ dàng tức giận vừa dễ nịnh nọt.
Nàng kìm nén sự buồn bực trong lòng, định dùng hết vốn liếng khen ngợi tay của Ninh gia phi. Chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của nàng ta vang lên: "Người đâu, hầu hạ Thần vương phi cho tốt."
Phật Tịch sững sờ, hầu hạ?
Chẳng lẽ Ninh gia phi bị chân tình của nàng tác động?
Như thế thì nên cảm ơn hai lỗ tai của Ninh gia phi, cuối cùng đã làm việc rồi.
Nàng vừa định nói lời cảm tạ, đã nhìn thấy một bà tử lớn tuổi bưng khay đi đến. Nàng khó hiểu nhìn sang, vội nuốt nước bọt, chỉ thấy trong mâm đặt rất nhiều ngân châm.
Nàng nhìn về phía bà tử lớn tuổi, thật sự muốn hỏi các hạ họ Dung à?