Gia chủ của Vương gia và Chu gia cùng trở về phủ đệ của Vương gia để bàn bạc.
Tất cả kế hoạch của bọn họ đều đã từng bước được áp dụng, La Hồng đã bị chặn ở bên trong La phủ, lời đồn, cảm xúc đều bị đẩy lên, hiện tại chỉ còn thiếu mệnh lệnh của Huyện Lệnh, chỉ cần bắt được người tới tay là kế hoạch của bọn họ sẽ xong xuôi.
Thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác, đều xảy ra sai sót ở chỗ của Lưu huyện lệnh.
"Lưu huyện lệnh này đúng là tham lam thành tính.

Chúng ta Vương, Chu, Triệu ba nhà mấy năm nay cũng hầu hạ hắn không ít tiền tài, làm sao hắn có thể mặt dày mày dạn nói rằng mình không nhận hối lộ cơ chứ?"
"Chẽ nhẽ hắn tự cho mình là liêm khiết thanh bạch, mang một thân chính khí đại Nho hay sao?"
Gia chủ Chu gia ăn canh bế môn, nghĩ tới thì lại tức, trực tiếp mắng, ném chén trà trong tay xuống đất khiến chén vỡ tan tành.
Gia chủ Vương gia cũng trầm mặc: "Chẳng lẽ là chúng ta ...!cho không đủ?"
"Chẳng lẽ Lưu huyện lệnh định tự mình nuốt chửng La gia sao? Có thể là La gia chiếm phần lớn tài sản của huyện An Bình, nếu hắn nắm quyền kiểm soát trong tay, thì mấy đời cơm áo không lo rồi ..."
Gia chủ Vương gia suy tư.
Trong chính sảnh, hai người đều nhìn nhau không nói gì, mỗi người mang tâm sự riêng.
Bỗng nhiên.

Ngoài cửa, đám người hầu vội vàng chạy tới, làm kinh động đến hai vị gia chủ đang trăn trở suy nghĩ.
"Lão gia ...!không xong rồi!"
Mặt mũi bọn người hầu tràn ngập sự hoảng sợ.
"Lạc Hồng công tử ra khỏi La phủ, đối mặt với ngàn người chỉ trỏ, hắn dứt khoát rút đao, giết hơn mười vị tiên sinh mà Chu lão gia mời tới, cả bạo dân nằm vùng của chúng ta cũng bị g iết chết rồi!"
"Vào lúc này...!Lạc Hồng công tử đang đi tới hướng Vương phủ của chúng ta!"
"Cái gì?!"
Gia chủ của Vương gia và Chu gia đột nhiên thay đổi sắc mặt khi nghe thấy điều này.
"Hắn...!hắn làm sao dám?!"
"Đó là hơn mười nhân mạng mà! Còn có nho sinh sĩ tử Từ thư viện nữa!"
Gia chủ Chu gia run rẩy hô to.
Gia chủ Vương gia tỉnh táo hơn rất nhiều, yếu ớt nói: "Hắn đã tàn sát cả nhà Triệu gia, có gì mà hắn không dám làm nữa?"
"Chỉ là việc tàn sát Triệu gia vào một đêm mưa gió hoàn toàn khác với hành hung người trên đường,…Chẳng lẽ Lưu huyện lệnh vẫn mặc kệ sao?!"
Gia chủ Chu gia đứng ngồi không yên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Người thành thật nổi giận, quả là máu bắn tung tóe năm bước.
Đáng sợ… Thật là đáng sợ.
"Lão Vương, chúng ta làm gì tiếp theo bây giờ?"
"Với hộ vệ của chúng ta, chắc chắn là sẽ không ngăn được La Hồng."
Sắc mặt Gia chủ Vương gia lạnh lùng, nhìn về phía ngoài phủ, trên môi nở nụ cười nghiêm nghị.
"Nếu Lưu huyện lệnh đã không quan tâm, vậy chúng ta sẽ bắt hắn lo liệu!"
"Hay cho một Lạc Hồng công tử, ta quả thực đã xem nhẹ hắn."
Sau đó.
Gia chủ Vương gia và Chu gia huy động thủ vệ từ hai Phủ và hóa thành bức tường người ở bên ngoài Vương phủ, ngăn cản La Hồng.
Còn hai vị gia chủ lại lén lút trốn ra từ cửa sau, chạy về phía huyện nha.
Bọn họ không tin, La Hồng lại dám động thủ ở huyện nha!

Cả hai vụng trộm rời đi không bao lâu.
Có một tiếng nổ tung kinh thiên động địa vang lên.
Triệu Đông Hán giống như mãnh hổ xuất chuồng, chỉ cần một cú đấm đã khiến bảy tám thủ vệ phun máu, mặc dù mười mấy thủ vệ có chút võ nghệ phòng thân, nhưng làm sao họ có thể là đối thủ của Triệu Đông Hán đã bước vào Bạo Huyết cảnh Thất phẩm được.
Sau một vài chiêu, tất cả thủ vệ nằm trên mặt đất, kẻ chết, người bị thương.
Triệu Đông Hán chém giết trở về từ chiến trường, vốn là một kẻ hung ác.
La Hồng chắp tay đứng sừng sững ở chính sảnh Vương gia, áo trắng toàn thân không dính chút máu nào, Chính Dương khí rực rỡ.
"Gia chủ Vương gia và Chu gia đều đến huyện nha rồi?"
"Định dùng huyện nha để dọa ta à?"
La Hồng thở ra một hơi, ánh mắt mờ mịt.
Từ khi ra khỏi La phủ, rút đao, La Hồng liềm có cảm giác như dùng quyền đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Hải (1), cảm thấy mình càng ngày tệ hơn.
(1)Ý chỉ La Hồng đang có cảm giác mình ỷ mạnh hiếp yếu.
"Ta đã hư hỏng như vậy, vậy thì cứ tiếp tục hư hỏng thôi, huyện nha nho nhỏ này ...!không ngăn được ta.”
Lạc Hồng công tử tàn sát ở phố dài, máu nhuộm gạch xanh.
Đối mặt với sự quát mắng của bọn nho sinh và văn nhân, một lời không hợp hắn vung đao luôn.
Trong nháy mắt, tin tức truyền khắp huyện An Bình, dân chúng trong huyện đều chấn động, ai có thể ngờ được Lạc Hồng công tử hiền hòa nho nhã lại thẳng thừng vung lên đồ đao như vậy.
Hồi tưởng lại chuyện Triệu phủ bị giết hại cả nhà đêm qua, ấn tượng của rất nhiều người về La Hồng bắt đầu thay đổi.
Bọn họ bắt đầu cảm thấy sợ La Hồng.

Trên con phố dài, những bóng người sột soạt, vết máu loang lổ, mùi máu tanh nồng nặc, nhiều thường dân núp trong nhà thò đầu ra, liếc nhìn rồi rụt lại sợ hãi.
Không ai dám đi ra ngoài, Lạc Hồng công tử giết tới điên rồi, không ai muốn trở thành vong hồn đáng thương dưới đao của La Hồng.
Phố dài vắng lặng, nước đọng chưa tan.
La Hồng khoác trên người bộ bạch y, bước ra khỏi phủ đệ của Vương gia với Triệu Đông Hán toàn thân đẫm máu.
Trong phủ đệ của Vương gia, thủ vệ kẻ chết, người bị thương...!khá thê thảm.
La Hồng không trở về La phủ, mà đi thẳng về hướng huyện nha.
Gia chủ Vương gia và Chu gia trốn ở huyện nha, bọn họ muốn dựa vào huyện nha để áp chế hắn.
La Hồng không khỏi nở nụ cười, hắn lắc đầu, ánh mắt thâm thúy, hai vị Gia chủ này thật sự cho rằng La Hồng hắn không có chút trọng lượng nào ở huyện nha hay sao?
Trong huyện nha có Lạc Phong, Tử Vi và Phương Chính, ba sứ giả của Đại Lý Tự đều là những nhân tài, nói chuyện lại êm tai, rất hợp duyên với hắn.
Vì vậy, La Hồng vẫn có mấy phần dũng khí xông vào huyện nha một lần.
Cho dù, huyện nha là thế lực của triều đình.
....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện