Bỗng nhiên, đám người truyền đến tiếng huyên náo, một người đàn ông cường tráng khí huyết phương cương chạy vụt qua đường.
"Làm càn!"
Lưu huyện lệnh nổi giận tại chỗ.
Ông lão trước mắt là thái phó của Đông Cung, thầy của thái tử, Lưu huyện lệnh đương nhiên muốn biểu hiện tốt trước mặt ông ta.
"Đó là thị vệ của Lạc Hồng công tử, Triệu Đông Hán, trong ngực hắn hình như là Lạc Hồng công tử."
Phương Chính hiền lành nghiêm mặt nói.
Mắt Tử Vi phát sáng, Lạc Hồng công tử? Ở đâu?
Lưu huyện lệnh nghe được tên Lạc Hồng, thoáng cái ỉu xìu.
Trấn Bắc vương họ La, biết đâu La phủ huyện An Bình lại có quan hệ với Trấn Bắc vương...
Một huyện lệnh nho nhỏ như ông ta, không thể chọc vào.
Mắt Triệu Đông Hán đỏ bừng, ôm La Hồng chạy vùn vụt, không để ý tới đám Lạc Phong.
Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có công tử đang lay lắt, nguy trong sớm tối.
"Sao Lạc Hồng công tử lại bị thương nặng vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Phương Chính, ngươi đi tra."
Phương Chính gật đầu, lĩnh mệnh rời đi.
Ông lão được mấy tiểu đồng nâng đỡ mỉm cười, có phần kinh ngạc: "Vị kia chính là công tử của La phủ."
"Thưa vâng."

Lạc Phong gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Chính Dương khí của người này tỏa sáng như mặt trời, là một hạt giống Nho tu tốt."
Ông lão nói.
Hở?
Ông lão chợt nghĩ tới điều gì, "Chẳng lẽ Hóa Long kiếm Trần Thiên Huyền tưởng lão phu phái người đả thương đứa nhỏ này nên mới tức giận rút kiếm?"
Lạc Phong ngớ người, Lưu huyện lệnh và những người khác cũng trố mắt nhìn nhau.
Xa xa, Phương Chính đã bay nhanh trở về.
"Đại nhân, đã điều tra xong."
Phương Chính chắp tay, trên gương mặt chất phác lại hiện vẻ kỳ quái.
"Nói."
Lạc Phong nói.
"Thanh Hoa Lâu có án mạng, tà ma làm loạn, mười mấy người chết, người tốt bụng nhất huyện An Bình, Hồ Chỉ Thủy là Tà tu gây tội.

May mà có Lạc Hồng công tử ra tay, nếu không gần trăm người tham gia lần này đều chết hết."
Phương Chính hít sâu một hơi, nói.
Lưu huyện lệnh nghe xong, cả người lạnh toát như rơi vào hầm băng, Hồ Chỉ Thủy là Tà tu? Ông ta còn có rất nhiều giao tế với Hồ Chỉ Thủy đấy.
Lạc Phong nghe Phương Chính bẩm báo, sững sờ.
Tà ma...!lại là tà ma?
Tà ma làm loạn, sao lại bị La Hồng giải quyết.
La Hồng chuyên đi cướp việc của Đại Lý tự bọn họ?!
Quan trọng là...!Lạc Phong ngửi thấy mùi vị không bình thường.
"Lại là tà ma...!Trong thời gian ngắn ngủi mà La Hồng đã liên tục gặp tà ma đến mấy lần, chẳng lẽ...!chuyện này có bí ẩn?"
Lạc Phong híp mắt, nhìn ông lão.
Ông lão lại vẫn tự nhiên như thường, khoát tay: "Đừng nhìn lão phu, lão phu tuyệt đối không gây ra chuyện này."
Lạc Phong gật đầu, tin, người trước mắt không nhất thiết phải nói láo.
Mà mắt ông lão lại sâu thẳm hơn rất nhiều.
"Mời vừa vào huyện An Bình đã xảy ra chuyện tà ma tập kích công tử La phủ..."
"Trùng hợp? Hay là...!có ai muốn hãm hại lão phu?"
...
La phủ.
Triệu Đông Hán ôm La Hồng đang ngủ mê mệt về phủ.

Trần tổng quản đang ngồi bên hồ sen vừa cảm ứng được, vô số tàn ảnh lập tức xuất hiện trước mắt Triệu Đông Hán.
Nhìn cả người La Hồng toàn vết thương, sắc mặt nhợt nhạt, mặt Trần tổng quản tối sầm.
"Xảy ra chuyện gì? Ngươi lại không bảo vệ công tử cho tốt?"
Trần tổng quản vẫn nói bình thường, nhưng một câu hỏi bình thường như vậy lại suýt làm hai chân Triệu Đông Hán khuỵu xuống quỳ lạy.
"Thuộc hạ không làm tròn bổn phận..."
Triệu Đông Hán toát mồ hôi lạnh.
Trần tổng quản không để ý hắn ta, vạt áo bào tung bay, trong tay xuất hiện một bình thuốc xanh biếc, đổ ra một viên đan, đút vào miệng La Hồng, lỗ máu be bét trên vai La Hồng rục rịch, nhanh chóng khép lại.
"Kiếm khí trong người công tử đã bị tiêu hao hết, kinh mạch bị thương nhẹ...!Lần này còn nguy hiểm hơn cả lần trước.”
Sau khi Trần tổng quản xem xét thương thế của La Hồng, mặt mày càng thêm nặng nề.
Triệu Đông Hán không dám nói lời nào.
“Ôm công tử đi nghỉ ngơi.”
Mặt Trần tổng quản lạnh băng, ra lệnh.
Triệu Đông Hán cung kính ứng tiếng, ôm La Hồng đi về viện.
Tiểu Đậu Hoa đang ngồi ngẩn người trong viện của La Hồng, nhác thấy Triệu Đông Hán ôm La Hồng thê thảm trở về, hốt hoảng kêu lên, tay chân luống cuống tiến đến hỗ trợ.
...
Trần tổng quản về phòng.
Nghĩ đến người tới cửa thành hôm nay, mặt càng như đeo đá.
Nếu người nọ thật muốn giết công tử, dù là ông cũng không thể giờ giờ phút phút bảo vệ công tử an toàn.
Nghĩ một lát, Trần tổng quản lấy giấy viết thư, trải lên bàn, cầm bút lông sói nhúng mực.
Vén tay áo lên, Trần tổng quản suy tư hồi lâu.
Mới đặt bút viết thư.
"La gia, công tử gặp nguy, mau trở về!"

Viết xong, gấp gọn bỏ vào phong thư, phong kín.
Trần tổng quản lật tay, một thanh kiếm nhỏ trượt ra từ trong tay áo bào, kiếm khí biến thành tơ quấn quanh bức thư trên thanh kiếm.
Trần tổng quản phất tay áo, cửa sổ khắc hoa bật mở, thanh kiếm mang theo phong thư, phóng vun vút về phía bắc.
Phi kiếm truyền thư!
...
Thanh Hoa lâu.
Lạc Phong dẫn theo Tử Vi và Phương Chính bước vào.
Vì là hiện trường giết người, sai nha của nha môn đã bày cảnh giới từ sớm.
Lạc Phong dắt đao bên hông, nhìn lướt qua bốn phía nồng đậm mùi máu tươi.
Mười mấy người chết, chuyện này...!không phải là nhỏ, không giống với án diệt Hắc Vân Trại lần trước, lần đó người chết đều là đạo tặc, còn lần này người chết lại là dân chúng huyện An Bình!
Người chết đã đắp vải trắng, xếp thành một hàng.
Lạc Phong tới trước thi thể bị vặn gãy cổ của Hồ Chỉ Thủy.
"Tà tu Bát phẩm đỉnh phong, bị Võ tu cận thận, vặn gãy cổ..."
"Vết thương trí mạng là xương cổ bị vặn gãy."
Lạc Phong kiểm tra một hồi, kết luận.
"Căn cứ những gì nhìn thấy, lúc ấy Triệu Đông Hán không có tại đây, chắc chắn bên cạnh Lạc Hồng công tử còn một hộ vệ Võ tu có cấp bậc không thấp.".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện