Trên mặt hồ từng bóng đen đứng im lặng, đôi mắt đỏ tươi ở trong bóng tối nhìn rất tà ác, họ nhìn chằm chằm lên từng chiếc thuyền hoa, sát cơ phun trào.  

Liên tục có những bóng đen từ trong thi thể đã chết từ trong hồ nước bò lên, ánh mắt cũng trở nên tà ác, tập hợp vào trong quân đoàn cổ quái này.  

Trời đất hoàn toàn tĩnh mịch.  

Ổ ven hồ, nhóm khách giang hồ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, một cơn gió thổi tới làm cho họ không khỏi rùng mình.  

Cảnh tượng thật là quỷ dị.  

La Hồng áo trắng lả lướt, tóc bạc ở trong đêm tối vô cùng chói mắt.  

Thỏa hiệp?  

Không tồn tại.  

Dù không thể viết hết tất cả tên của họ, nhưng mà La Hồng cũng không quan tâm, chỉ cần giết sạch những người muốn giết hắn, những người vây xem ở ven hồ phần lớn đều là bách tính, hiển nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy hắn đáng sợ.  

Trên xe ngựa.  

Tiểu Đậu Hoa kích động cả người rung động, công tử... Hay...  

Thật là uy phong!  

Mặc dù Viên Hạt Tử không nhìn thấy, nhưng mà trong không khí tràn ngập mùi máu lại làm cho lông mày của ông càng ngày càng nhíu chặt.  

Vẻ mặt nữ cầm sư đeo hộp đàn rất nghiêm túc, dưới mạng che mặt là đôi mắt đang nhìn chằm chằm người thiếu niên tóc bạc áo trắng đứng lặng trên mặt hồ, không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm.  

Trong khoảnh khắc, nàng dường như thấy được bóng dáng kia.  

Bóng dáng của hai người lúc này dường như trùng lặp.  

"Hồng Trần..."  

Nữ cầm sư thì thầm.  

Năm đó, khi người kia cũng đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không thỏa hiệp.  

Một thân áo trắng ngửa mặt lên trời cười to xông vào trong vạn quân, thà chết chứ không thỏa hiệp.  

Mà lúc này La Hồng giống với bóng dáng kia biết bao...  

Khi đó nàng không có sức mạnh nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị vạn quân nuốt mất.  

Mà bây giờ nàng không còn yếu đuối nữa.  

Nàng sẽ không để bi kịch của lúc trước tái diễn.  

Quế Hương lâu, đèn hoa được thắp sáng.  

Thế nhưng cả tòa lầu các chìm vào trong im lặng chết chóc, máu dập dềnh trên mặt hồ Lạc Thần làm cho tất cả mọi người đều biến sắc, thậm chí ngay cả cảm xúc tìm kiếm thú vui cũng không cổ, Từng người nhìn hồ Lạc Thần trong đêm tối, chỉ cảm thấy ớn lạnh.  

Sắc mặt Lão Hoàng vô cùng nghiêm túc, Sở Thiên Nam lại nhìn một thân áo trắng ở trên mặt hồ ngạc nhiên đến ngẩn người.  

"Hắn không sợ chết sao?"  

Lão Hoàng nhìn La Hồng nhiều lần tạo kỳ tích không khỏi thì thầm.  

Nói thật ngay lúc này, luận về át chủ bài thì theo như Lão Hoàng thấy tiểu hầu gia nhà mình không sánh kịp La Hồng.  

Kết tinh pháp lực, mặt nạ tăng phúc, còn có đạo môn Câu Linh khiển Tướng vô cùng quỷ dị...  

Có lẽ bộ dáng của La Hồng mới là bộ dáng của một yêu nghiệt đỉnh cấp nên có.  

Ánh mắt của Sở Thiên Nam hơi ngơ ngác.  

Trên thực tế khi La Hồng nghịch tập giế t chết Dư Tam Xuyên, Sở Thiên Nam đã cảm thấy hơi run sợ, bởi vì nếu như đổi lại là hắn đối mặt Dư Tam Xuyên xếp thứ mười tám trên Huyền Bảng, hắn chưa hẳn có thể thắng!  

Hắn không thể tiếp nổi một kiếm của Dư Tam Xuyên, nếu như tiếp nhận thì chắc chắn sẽ trọng thương.  

Thế nhưng La Hồng không chỉ tiếp nhận, thậm chí còn ngược dòng kiếm bộc làm Dư Tam Xuyên bị thương nặng.  

"Tiểu hầu gia đừng nản chí, La Hồng sử dụng pháp lực kết tỉnh của Đạo môn, cưỡng ép tăng thực lực, dựa vào tầm mắt của Lão Hoàng ta thì uy lực của một kiếm kia đại khái hao phí khoảng ba mươi năm pháp lực."  

Lão Hoàng nói.  

Nói là ba mươi năm pháp lực đương nhiên Lão Hoàng cũng chỉ là đoán mà thôi, nhưng mà với nhãn lực của cao thủ Nhất phẩm, hiển nhiên ông ta có thể hình dung ra được uy lực của một kiếm kia, đại khái đã hao phí bao nhiêu pháp lực kết tinh.  

Không có ba mươi thì ít nhất cũng phải hai mươi năm.  

Cho nên Lão Hoàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi La Hồng có thể đánh bại Dư Tam Xuyên.  

Nhưng mà, những chuyện xảy ra tiếp theo là điều Lão Hoàng thật sự không ngờ tới. La Hồng vậy mà có thể tránh thoát được tập sát của Ngô Thanh Sơn, bạo hành Ngô Thanh Sơn như đánh chó.  

Sở Thiên Nam lắc đầu bùi ngùi thở dài.  

"Ngươi không cần an ủi ta, ta cũng không phải loại người thua thì không nhận, chẳng qua... La Hồng mạnh vượt quá dự liệu của ta."  

"Nhưng mà, đáng tiếc..."  

"Hắn không nên giết hết những người còn lại, như vậy chẳng khác nào đẩy bản thân vào tử cục, hoàn toàn không còn đường cứu vãn. Trong thuyền hoa đều có không ít cao thủ Nhị phẩm tọa trấn, không giống như tông môn tà đạo Quỷ Kiếm Tông, cường giả không dám ló đầu."  

Sở Thiên Nam nói.  

Lão Hoàng cũng khẽ gật đầu, một già một trẻ ghé vào phía trước cửa sổ tiếp tục quan sát trận chiến ở ven hồ.  

Hai người đều rất tò mò, tiếp theo La Hồng sẽ làm gì?  

Giết thì cũng đã giết cho sướng rồi, tiếp theo làm cách nào trốn được?  

Trong một tiểu lâu thấp bé.  

Bầu không khí hơi cứng ngắc lạnh lùng giống như tuyết rơi vào tháng sáu.  

Tri phủ của phủ Giang Lăng, Trương Tĩnh Chi chắp tay, mặt vô cùng đen, họ đều nhìn thấy hết tất cả tình hình trên hồ Lạc Thần.  

Thế nhưng Trương Tĩnh Chỉ có thể nói cái gì chứ?  

Lúc trước đã nói ở cửa thành chỉ cần La Hồng tuân theo quy tắc, y có thể bảo đảm...  

Nhưng La Hồng có làm chuyện gì vượt ra ngoài quy tắc sao?  

Không có, tuy hắn đã giết mấy trăm người, hơn nữa đều tuân thủ đúng quy tắc, bởi vì những người kia muốn giết hắn trước.  

Thống lĩnh phủ quân ở bên cạnh lúc này cũng tắc lưỡi không thôi.  

"Đây chính là nhi tử của La Nhân Đồ sao? Thật sự có phong phạm của La Nhân Đồ, một Tiểu Nhân Đồ danh xứng với thực."  

Thống lĩnh phủ quân len lén liếc nhìn Trương tri phủ: "Tri phủ đại nhân, cái này... Cũng được tính là tuân thủ quy tắc sao?"  

Trương Tĩnh Chỉ biết thống lĩnh phủ quân có ý gì, y chỉ nhìn hắn ta một cái, chẳng buồn đáp lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện