La Hồng đứng lặng, bễ nghễ, cuồng ngạo, bá đạo, lãnh khốc......  

Bạch y của hắn khẽ lay tựa một vị kiếm tiên mang bạch y, đơn độc bước đến, sóng nước lóng lánh trên mặt hồ Lạc Thần càng giúp thêm cho hắn tỏa ra hào quang vạn trượng.  

Bạch bạch bạch.  

Bỗng nhiên, có tiếng vỗ tay trong thuyền hoa truyền ra Trong thuyền hoa của Phi Lưu kiếm các, một thanh niên thân mang bạch y lưng đeo hộp kiếm dựa vào vách tường của khoang thuyền, cười như không cười nhìn La Hồng.  

"Thật hay cho một trận một kiếm ngăn cản hồ, đánh bại tất cả địch thủ trong thiên hạ, đúng là một giai thoại anh hùng"  

"Thực lực của Vương Thành không tồi, vốn tưởng rằng gã ra tay là đủ rồi, nhưng lại bị ngươi g iết chết"  

"Cho rằng không cần ta ra tay, không nghĩ tới ta vẫn phải ra tay."  

Thanh niên cười nói như cuộc đối thoại của những người thân thiết nơi quê nhà, nhưng trong giọng nói có sát khí khiến lông tơ người ta dựng đứng.  

La Hồng nhìn về phía người này, lông mày khẽ giật, hắn cảm nhận được áp lực.  

Không sai, đối phương tạo cho hắn áp lực rất lớn, so với Vương Thành, hơi thở của người này như một ngọn núi áp xuống, kéo theo uy áp của thiên địa cực kỳ mạnh mẽ.  

"Ngươi là ai?"  

La Hồng hỏi.  

"Phi Lưu kiếm các, Dư Tam Xuyên." Thanh niên bạch y cười nói.  

"Có thể giết ngươi là phúc phận của ta"  

Người xung quanh nhìn thấy thanh niên bạch y này đều rối rít phát ra kinh hô.  

Chưa ai từng nghĩ đến, trong thuyền hoa vẫn luôn không có động tĩnh gì của Phi Lưu kiếm các còn cất giấu một vị đại lão như vậy!  

"Dư Tam Xuyên, thứ 18 trên Huyền bảng Đại Hạ!"  

"Cao thủ Huyền bảng xuất hiện sao? Cuối cùng cũng tới rồi!"  

"Xong rồi, Dư Tam Xuyên chính là thiếu chủ của Phi Lưu kiếm các, kiếm thuật cực mạnh, La Hồng công tử...... không phải đối thủ của y."  

Sau hàng rào bạch ngọc, không ít môn khách giang hồ đều phát ra tiếng thở dài.  

Người có tên, cây có bóng.  

Cho dù La Hồng là đệ nhị Hoàng bảng, nhưng, cũng chỉ là Hoàng bảng.  

Hoàng bảng chỉ bao gồm các tu sĩ trẻ tuổi từ Tứ phẩm trở xuống, hầu hết đều không vượt quá 25 tuổi.  

Mà quy tắc của Huyền bảng lại không giống vậy, Huyền bảng chỉ nhận tu sĩ Tam phẩm.  

Cho nên chỉ tỉnh mỗi thực lực thôi, Huyền bảng đã nghiền áp Hoàng bảng. Có điều, Hoàng bảng lại đại biểu cho thiên phú cùng tiềm lực, thu nhập tất cả thiên kiêu khắp thiên hạ, điểm ấy thì Huyền bảng Đại Hạ không thể so sánh.  

Ven hồ Lạc Thần.  

Không khí bắt đầu trở nên nghiêm túc.  

Viên hạt tử nhăn mày, thứ 18 trên Huyền bảng Dư Tam Xuyên......  

Quả nhiên, đây chính là một cái bẫy.  

Thứ 18 của Huyền bảng, nếu là Gia Luật Sách và Sở Thiên Nam gặp phải đều sẽ chạy.  

Những người có thể tiến vào Huyền bảng đều không phải kẻ yếu.  

"Cũng đã đến lúc nên kết thúc rồi......  

Viên hạt tử hít sâu một hơi, thời điểm trận chiến này kết thúc chính là thời điểm chân tướng phơi bày.  

Suy nghĩ này ập đến, Viên hạt tử ở trên xe ngựa hơi cựa mình, xem như làm nóng người vậy, đợi lát nữa bộ xương già này sẽ phải hoạt động hết công suất rồi.  

Trên hồ Lạc Thần.  

Đôi mắt La Hồng dao động, nở nụ cười.  

"Huyền bảng?"  

La Hồng cười nói.  

"Thiếu các chủ của Phi Lưu kiếm các?"  

Thanh niên bạch y Dư Tam Xuyên cười nhạt, đi xuống khỏi hoa thuyền, đạp mặt hồ như giẫm trên đất bằng, lắc đầu thở dài:  

"Ta không có hứng thú với vị trí thiếu chủ, ta theo đuổi kiếm đạo, thiếu chủ gì đó sẽ quấy nhiễu lòng ta, ta rất không vui......  

Ánh mắt La Hồng khẽ nhíu lại.  

Người này...... giả tạo thật.  

Khóe miệng La Hồng cong lên như hoa nở: "Ngươi nói rất có đạo ng "Ta cũng thường xuyên bối rối vì mình là cháu của Trấn Bắc vương, con của La tướng quân, còn có thân phận đệ tử của Phu Tử...... Ta rất thấu hiểu tâm tình của ngươi."  

La Hồng nói.  

Dư Tam Xuyên nghe vậy, khuôn mặt của y tức khắc cứng lại.  

Mẹ nó!  

Gặp phải đối thủ rồi!  

La Hồng nhìn Dư Tam Xuyên, nụ cười càng thêm xán lạn: "Ta thấu hiểu ngươi, cho nên, ta có thể giúp ngươi...... Giúp ngươi thoát khỏi thân phận thiếu chủ."  

"Chết chính là giải thoát"  

Âm thanh La Hồng cười vang, quanh quẩn trên mặt hồ.  

Dư Tam Xuyên cũng nở nụ cười, bạch y bay bay, thật ngông Nhưng mà, thiên kiêu vốn đều cuồng vọng như vậy, đặc biệt là kiếm tu thì lại càng điên rồ hơn.  

Kiếm tu mà không điên cuồng thì không phải là một kiếm tu tốt.  

Sát khí dần phun trào lên.  

Dư Tam Xuyên mặc một thân bạch y phiêu đãng, nâng tay lên, kiếm trong hộp kiếm nhanh chóng ra khỏi vỏ.  

Tựa hồ có âm thanh nước chảy róc rách trong trời đất.  

Phi Lưu kiếm thuật!  

Tông môn kiếm thuật hạng nhất được công nhận chính thức!  

Kiếm khí bay nhanh hội tụ trong thiên địa, hồ nước cuộn lên như đại long khuấy nước.  

ầm ầm ầm!  

Trong thiên địa có tiếng nổ lớn, như thác nước chảy vào bầu trời, cuối cùng hóa thành cột nước thẳng tắp.  

"Ta dùng một kiếm giết ngươi."  

Dư Tam Xuyên trầm giọng nói.  

"Phi lưu trực hạ tam thiên xích" (1)  

(Câu này có nghĩa là đang bay ở độ cao ba nghìn mét thì phi thẳng xuống, ý muốn nói mang theo áp lực vô cùng lớn.  

Dư Tam Xuyên cao giọng tụng niệm.  

Lời nói rơi xuống, kiếm của y mang theo tiếng ngân vang bay vào vòm trời, không ngừng bay lên trên......  

Nước trong hồ Lạc Thần không ngừng bị cuộn lên, quấn lên vòm trời.  

Mặt hồ Lạc Thần thấp đi 3 trượng.  

Bạch y trên người Dư Tam Xuyên phần phật, trong những sợi tóc bay tán loạn là ánh mắt rạng rỡ.  

Bạch y trên người La Hồng cũng bay lên, kiếm Thuần Quân treo bên người tĩnh lặng, e thẹn như xử nữ.  

Thời khắc này, uy thế của Dư Tam Xuyên đạt tới cực hạn, cùng với tiếng y cao giọng cười to, trong hộp kiếm của y nhanh chóng phát ra ánh sáng ngập trời.  

Kiếm chỉ khẽ siết, xung quanh cơ thể, trong lớp y phục trắng đang bay, từng vòng kiếm khí phun trào như suối, như đất bằng dậy sấm sét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện