*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám môn khách giang hồ tụ tập xung quanh vẫn chú tâm quan sát, còn có tu sĩ trong thuyền hoa đều thở thườn thượt.
Thôi Khuê, thật đáng tiếc.
Gã đứng thứ mười một trên Hoàng bảng, là Tà tu Tứ phẩm, tương lai thậm chí có thể trở thành biểu tượng của Quỷ Kiếm tông.
Thế nhưng lại chết không minh bạch ở đại hội thưởng kiếm lần này.
Quỷ Kiếm tông cũng coi như kiếm tu nhưng thuộc về kiểu kiếm tu không chính thống, là kết hợp tà sát cùng kiếm thuật tạo thành một loại quỷ kiếm thuật độc đáo.
Uy lực rất mạnh, trong tông môn cũng có cường giả đỉnh cấp tọa trấn.
Nếu như người gã cũng gặp phải là Sở Thiên Nam, người từng là đệ nhị Hoàng bảng thì nếu không thắng được, gã cũng có thể sử dụng thủ đoạn quỷ dị của Tà tu để có thể toàn thân trở về.
Nhưng, người Thôi Khuê gặp là La Hồng, đừng nói là rút lui, đến cả tà sát trên người cũng bị tỉnh lọc sạch sẽ.
Quá thảm......
Tinh túy của Tà tu là tích lũy lực tà sát, kết quả tà sát bị bốc hơi, nháy mắt đã chẳng còn sức uy hiếp, dễ dàng bị La Hồng vặn gãy cổ.
Chết thật thê lương.
Nhưng rất nhiều người phấn chấn hẳn lên bởi vì bọn họ phát hiện La Hồng nhắm mắt lại.
Tựa như đang bình phục tinh khí thần.
"Thôi Khuê dù sao cũng đứng thứ mười một trên Hoàng bảng!
Cho dù La Hồng giết được Thôi Khuê thì tất nhiên tiêu hao của hắn cũng rất lớn, tuy hắn là Nho tu, nhưng Nho tu phải tiêu hao một lượng lớn lực lượng tinh thần để tinh lọc tà sát, giờ hắn hẳn đã tiêu hao rất lớn."
"Hắn nhắm mắt là đang ở trạng thái khôi phục, đừng cho hắn nhiều cơ hội khôi phục!"
"Cơ hội của chúng ta tới rồi, còn tưởng gia hỏa này là người sắt?
cơ, hóa ra hắn cũng sẽ mệt Chỉ trong chốc lát, đã có vô số tiếng xì xào vang lên trong từng chiếc thuyền hoa.
Rất nhiều người có cảm giác, cơ hội của bọn họ tới rồi!
Lợi dụng lúc thể lực ngươi suy giảm, lấy mạng ngươi!
Giết!
Rầm!
Thuyền hoa lay động, một đạo lại một đạo khí cơ trùng điệp.
Ánh mắt của nhóm môn khách giang hồ ven hồ đều co rụt lại, có người cười nhạo, có người bĩu môi khinh bỉ, cũng có người âm thầm thở dài.
La Hồng đúng là rất điên cuồng, nhưng, dù sao hắn vẫn là Đúng là xa luân chiến rất mất mặt, cơ mà hiệu quả lại được thể hiện rất rõ, mặc dù lần nào La Hồng cũng đều dùng thủ đoạn lôi đình gi ết chết đối phương khiến bốn phía kinh sợ.
Nhưng, một khi hắn có biểu hiện mệt mỏi, những hạng người ngo ngoe rục rịch kia sẽ lộ ra nanh vuốt dữ tợn muốn xé toác La Hồng.
Trong đám người.
Một nữ tử mang theo khăn che mặt, đeo hộp đàn, hàng lông mày nhíu lại, trong ánh mắt có hơi lo lắng.
Những người này lại bất chấp thể diện tiến hành xa luân chiến, nếu cứ tiếp diễn như thế này...
La Hồng thật sự sẽ không đỡ nổi mất.
Quan trọng nhất chính là...... tu sĩ Tam phẩm còn chưa ra tay.
Từ lúc ra tay đến giờ, đều là tu sĩ Ngũ phẩm, Tứ phẩm, một khi tu sĩ Tam phẩm ra tay, La Hồng tất nhiên sẽ lâm vào khổ chiến.
E rằng hắn sẽ không bảo hộ được Phiêu Tuyết kiếm.
Suy nghĩ này ập đến, trong mắt nữ tử toát ra bi thương, kiếm của La Hồng Trần bây giờ lại trở thành phần thưởng, thậm chí, đến cả hậu nhân của huynh ấy cũng phải đánh cược tính mạng để bảo hộ.
Không biết vì sao lại có cảm giác đáng buồn.
Trên xe ngựa.
Viên hạt tử an tĩnh ngồi, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, tuy ông không nhìn thấy, nhưng lỗ tai rất thính, ông có thể nghe rõ từng tiếng sột soạt chung quanh người.
Nhưng ông rất bình tĩnh, giết Tà tu thật sự khiến cho công tử tốn rất nhiều lực lượng sao?
Không phải có người thực sự nghĩ như vậy chứ?
Một vị Nho tu có hư ảnh thánh nhân trong người tuyệt đối là khắc tinh của Tà tu!
Một thân khí Chính Dương đã đủ để tinh lọc Tà tu, công tử còn chưa sử dụng đến hư ảnh thánh nhân, có thể tốn bao nhiêu sức lực chứ?
Có điều, chân mày Viên hạt tử vẫn nhăn lại như cũ.
Bởi vì sau cái chết của Thôi Khuê, trong thuyền hoa đã có tu sĩ Tam phẩm dần dần ngo ngoe rục rịch.
Những tu sĩ Tam phẩm vốn tới xem náo nhiệt lại chuẩn bị ra tay.
Đại hội thưởng kiếm lần này quy định dưới Nhị phẩm có thể tham gia, cho nên, có thể nói Tam phẩm... chính là tu sĩ cấp bậc cao nhất trong đại hội lần này.
Đương nhiên, Tam phẩm cũng có mạnh có yếu, nhưng mà cho dù được coi là yếu cũng đã mạnh hơn rất nhiều người.
Cho nên, tiếp theo đây, đối với La Hồng mà nói, lại càng thêm hung hiểm.
Trời đất dường như cũng trở nên an tĩnh.
Thế lực khắp nơi đều nhìn chằm chằm.
Nơi xa, trong trà lâu, Trương tri phủ và thống lĩnh phủ quân đang quan sát.
Trên tầng cao của Quế Hương Lâu, Sở Thiên Nam và lão Hoàng cũng nhìn ra xa.
Đám người phía sau hàng rào bằng đá bạch ngọc bên hồ đều nín thở.
Trong thuyền hoa trung tâm, Ngụy Thiên Tuế híp mắt, cười như không cười mang theo nghiền ngẫm.
Không khí bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Ánh tà dương dần khuất sau núi như bị hồ Lạc Thần nuốt sống một nửa, chỉ còn nửa cái lòng đỏ trứng nấu chín, tản ra vầng sáng mờ nhạt.
Trên mặt hồ, huyết tinh nồng đậm không ngừng tản bớt đi.
Một thân bạch y đứng lặng, nhắm mắt, yên lặng.
Trong thuyền hoa, một vị kiếm khách trẻ tuổi tiêu sái đặt mũi chân lên mép thuyền hoa, trực tiếp phóng tới như hồng nhạn đạp lên bùn tuyết, vậy mà không khiến mặt nước mảy may dao động chút nào.
Sự khống chế lực lượng này thật kinh người.
"Không phải ngươi ngông cuồng lắm sao? Muốn một người cản đại hội thưởng kiếm này, trước tiên hãy hạ gục được ta đi đã"
Thanh âm nhàn nhạt vang vọng, trên mặt hồ chấn động không thôi.
Đám môn khách giang hồ tụ tập xung quanh vẫn chú tâm quan sát, còn có tu sĩ trong thuyền hoa đều thở thườn thượt.
Thôi Khuê, thật đáng tiếc.
Gã đứng thứ mười một trên Hoàng bảng, là Tà tu Tứ phẩm, tương lai thậm chí có thể trở thành biểu tượng của Quỷ Kiếm tông.
Thế nhưng lại chết không minh bạch ở đại hội thưởng kiếm lần này.
Quỷ Kiếm tông cũng coi như kiếm tu nhưng thuộc về kiểu kiếm tu không chính thống, là kết hợp tà sát cùng kiếm thuật tạo thành một loại quỷ kiếm thuật độc đáo.
Uy lực rất mạnh, trong tông môn cũng có cường giả đỉnh cấp tọa trấn.
Nếu như người gã cũng gặp phải là Sở Thiên Nam, người từng là đệ nhị Hoàng bảng thì nếu không thắng được, gã cũng có thể sử dụng thủ đoạn quỷ dị của Tà tu để có thể toàn thân trở về.
Nhưng, người Thôi Khuê gặp là La Hồng, đừng nói là rút lui, đến cả tà sát trên người cũng bị tỉnh lọc sạch sẽ.
Quá thảm......
Tinh túy của Tà tu là tích lũy lực tà sát, kết quả tà sát bị bốc hơi, nháy mắt đã chẳng còn sức uy hiếp, dễ dàng bị La Hồng vặn gãy cổ.
Chết thật thê lương.
Nhưng rất nhiều người phấn chấn hẳn lên bởi vì bọn họ phát hiện La Hồng nhắm mắt lại.
Tựa như đang bình phục tinh khí thần.
"Thôi Khuê dù sao cũng đứng thứ mười một trên Hoàng bảng!
Cho dù La Hồng giết được Thôi Khuê thì tất nhiên tiêu hao của hắn cũng rất lớn, tuy hắn là Nho tu, nhưng Nho tu phải tiêu hao một lượng lớn lực lượng tinh thần để tinh lọc tà sát, giờ hắn hẳn đã tiêu hao rất lớn."
"Hắn nhắm mắt là đang ở trạng thái khôi phục, đừng cho hắn nhiều cơ hội khôi phục!"
"Cơ hội của chúng ta tới rồi, còn tưởng gia hỏa này là người sắt?
cơ, hóa ra hắn cũng sẽ mệt Chỉ trong chốc lát, đã có vô số tiếng xì xào vang lên trong từng chiếc thuyền hoa.
Rất nhiều người có cảm giác, cơ hội của bọn họ tới rồi!
Lợi dụng lúc thể lực ngươi suy giảm, lấy mạng ngươi!
Giết!
Rầm!
Thuyền hoa lay động, một đạo lại một đạo khí cơ trùng điệp.
Ánh mắt của nhóm môn khách giang hồ ven hồ đều co rụt lại, có người cười nhạo, có người bĩu môi khinh bỉ, cũng có người âm thầm thở dài.
La Hồng đúng là rất điên cuồng, nhưng, dù sao hắn vẫn là Đúng là xa luân chiến rất mất mặt, cơ mà hiệu quả lại được thể hiện rất rõ, mặc dù lần nào La Hồng cũng đều dùng thủ đoạn lôi đình gi ết chết đối phương khiến bốn phía kinh sợ.
Nhưng, một khi hắn có biểu hiện mệt mỏi, những hạng người ngo ngoe rục rịch kia sẽ lộ ra nanh vuốt dữ tợn muốn xé toác La Hồng.
Trong đám người.
Một nữ tử mang theo khăn che mặt, đeo hộp đàn, hàng lông mày nhíu lại, trong ánh mắt có hơi lo lắng.
Những người này lại bất chấp thể diện tiến hành xa luân chiến, nếu cứ tiếp diễn như thế này...
La Hồng thật sự sẽ không đỡ nổi mất.
Quan trọng nhất chính là...... tu sĩ Tam phẩm còn chưa ra tay.
Từ lúc ra tay đến giờ, đều là tu sĩ Ngũ phẩm, Tứ phẩm, một khi tu sĩ Tam phẩm ra tay, La Hồng tất nhiên sẽ lâm vào khổ chiến.
E rằng hắn sẽ không bảo hộ được Phiêu Tuyết kiếm.
Suy nghĩ này ập đến, trong mắt nữ tử toát ra bi thương, kiếm của La Hồng Trần bây giờ lại trở thành phần thưởng, thậm chí, đến cả hậu nhân của huynh ấy cũng phải đánh cược tính mạng để bảo hộ.
Không biết vì sao lại có cảm giác đáng buồn.
Trên xe ngựa.
Viên hạt tử an tĩnh ngồi, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, tuy ông không nhìn thấy, nhưng lỗ tai rất thính, ông có thể nghe rõ từng tiếng sột soạt chung quanh người.
Nhưng ông rất bình tĩnh, giết Tà tu thật sự khiến cho công tử tốn rất nhiều lực lượng sao?
Không phải có người thực sự nghĩ như vậy chứ?
Một vị Nho tu có hư ảnh thánh nhân trong người tuyệt đối là khắc tinh của Tà tu!
Một thân khí Chính Dương đã đủ để tinh lọc Tà tu, công tử còn chưa sử dụng đến hư ảnh thánh nhân, có thể tốn bao nhiêu sức lực chứ?
Có điều, chân mày Viên hạt tử vẫn nhăn lại như cũ.
Bởi vì sau cái chết của Thôi Khuê, trong thuyền hoa đã có tu sĩ Tam phẩm dần dần ngo ngoe rục rịch.
Những tu sĩ Tam phẩm vốn tới xem náo nhiệt lại chuẩn bị ra tay.
Đại hội thưởng kiếm lần này quy định dưới Nhị phẩm có thể tham gia, cho nên, có thể nói Tam phẩm... chính là tu sĩ cấp bậc cao nhất trong đại hội lần này.
Đương nhiên, Tam phẩm cũng có mạnh có yếu, nhưng mà cho dù được coi là yếu cũng đã mạnh hơn rất nhiều người.
Cho nên, tiếp theo đây, đối với La Hồng mà nói, lại càng thêm hung hiểm.
Trời đất dường như cũng trở nên an tĩnh.
Thế lực khắp nơi đều nhìn chằm chằm.
Nơi xa, trong trà lâu, Trương tri phủ và thống lĩnh phủ quân đang quan sát.
Trên tầng cao của Quế Hương Lâu, Sở Thiên Nam và lão Hoàng cũng nhìn ra xa.
Đám người phía sau hàng rào bằng đá bạch ngọc bên hồ đều nín thở.
Trong thuyền hoa trung tâm, Ngụy Thiên Tuế híp mắt, cười như không cười mang theo nghiền ngẫm.
Không khí bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Ánh tà dương dần khuất sau núi như bị hồ Lạc Thần nuốt sống một nửa, chỉ còn nửa cái lòng đỏ trứng nấu chín, tản ra vầng sáng mờ nhạt.
Trên mặt hồ, huyết tinh nồng đậm không ngừng tản bớt đi.
Một thân bạch y đứng lặng, nhắm mắt, yên lặng.
Trong thuyền hoa, một vị kiếm khách trẻ tuổi tiêu sái đặt mũi chân lên mép thuyền hoa, trực tiếp phóng tới như hồng nhạn đạp lên bùn tuyết, vậy mà không khiến mặt nước mảy may dao động chút nào.
Sự khống chế lực lượng này thật kinh người.
"Không phải ngươi ngông cuồng lắm sao? Muốn một người cản đại hội thưởng kiếm này, trước tiên hãy hạ gục được ta đi đã"
Thanh âm nhàn nhạt vang vọng, trên mặt hồ chấn động không thôi.
Danh sách chương