La Hồng xốc màn che xe ngựa lên, nhìn về phía Trương Tri phủ.  

Trương Tri phủ thấy La Hồng, vị thiên kiêu của La gia hiện nay đang nổi tiếng khắp trên trời dưới đất.  

Từ cái nhìn đầu tiên, Trương Tri phủ đã thấy được khí Chính Dương, khí Chính Dương lấp lánh nồng đượm khiến đôi mắt của Trương Tri phủ co rụt lại.  

Chính khí cuồn cuộn trên người của hắn tựa như cầu vồng, tuôn trào không ngừng chẳng bị kiềm chế.  

Trương Tri phủ nhìn kỹ La Hồng.  

Đây là hơi thở của đồng loại, đều là Nho tu chính trực.  

"Quả là đệ tử của Phu Tử."  

"La công tử, ở trong phủ thành Giang Lăng, tất cả đều nói quy tắc, chỉ cần ngươi giữ quy tắc thì Trương Tĩnh Chi ta sẽ đảm bảo không có ai dám công khai đụng tới ngươi."  

"Mặt khác, nếu ngươi vào phủ thành rồi thì đại hội thưởng kiếm này gần như sắp bắt đầu, nơi tổ chức là ở hồ Lạc Thần... Bây giờ có thể đi rồi."  

"Nếu ngươi cảm thấy không thể đoạt kiếm về được thì hãy sớm quay về huyện An Bình đi."  

"Càng ở lâu tại phủ Giang Lăng thì ngươi sẽ càng nguy hiểm hơn."  

Trương Tri phủ nói xong thì cũng không phí lời nhiều nữa, quay người rời đi.  

La Hồng ngẩn ra, thật sự cũng hiểu rõ đôi chút.  

Vị Trương Tri phủ này tới nhắc nhở mình sao?  

Đôi mắt La Hồng hơi sáng lên.  

Nhưng câu nói kế tiếp của Trương Tri phủ làm La Hồng nhếch mày lên một cái, không khỏi xem trọng.  

"Đại hội thưởng kiếm... Đã bắt đầu rồi?"  

Hắn mới vừa vào phủ Giang Lăng thì đại hội thưởng kiếm đã bắt đầu rồi...  

Còn gấp gáp hơn cả La Hồng hắn nữa hay sao?!  

Phủ Giang Lăng, hồ Lạc Thần.  

Từng chiếc thuyền hoa nối nhau bập bềnh trên mặt hồ, ánh chiều tà như lửa, ráng màu chiếu rọi đầy trời, chòm mây trời ngũ sắc phản chiếu trên mặt hồ như gương sáng, gió nhẹ lướt qua, sóng nước dập dờn.  

Những chiếc thuyền hoa vây xung quanh một chiếc thuyền hoa cao lớn, sừng sững nguy nga đứng vững, mái cong chạm trổ hoa văn, ngói xanh bằng ngọc lưu ly, thể hiện hết phong lưu.  

Nó giống như một tòa lầu hoa lệ xa hoa dựng trên mặt đất, điêu khắc đủ mọi kiểu, cực kỳ xa xỉ.  

Thuyền hoa rất lớn, trên mạn thuyền có lầu cao chín tầng, mà ở phía trước lầu các, có một thanh kiếm treo lơ lửng.  

Thanh kiếm tỏa ra ánh kiếm sáng loáng lạnh lẽo cực kỳ âm u, thanh kiếm lơ lửng trôi trên không trung, giống như được một nguồn sức mạnh kỳ bí nào đó nâng đỡ, ở xung quanh thanh kiếm có từng vòng kiếm khí bay vờn quanh, giống như hạt tuyết bay phất phơ, lóa mắt nhưng khiến người ta phải mê ly.  

Đây cũng chính là "Phiêu Tuyết" - một trong mười thanh kiếm nổi tiếng khắp cả thiên hạ.  

Đồng thời cũng là nhân vật chính của đại hội thưởng kiếm lần này.  

Mà trên những chiếc thuyền hoa xung quanh, có rất nhiều nho sĩ, văn nhân, nhà thơ chắp tay sau lưng, áo bào tung bay, đứng yên lặng ở mạn thuyền ngắm nhìn thanh kiếm lơ lửng phía trước chiếc thuyền hoa cao lớn nhất, ai cũng không ngừng tán thán.  

Thưởng kiếm, thưởng thức thanh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ, đúng thật là một việc trọng đại.  

Mà ở dưới thanh Phiêu Tuyết kiếm có một ông lão ăn mặc âm nhu yên tĩnh ngồi ở đó, xung quanh là những vị hoa khôi ngày thường nức tiếng gần xa ở hồ Lạc Thần, đều tụ tập lại một chỗ, cùng nhau biểu diễn những khúc nhạc thánh thót êm tai.  

Ông lão nhắm mắt nghe, bàn tay thỉnh thoảng vuốt ve tay vịn của ghế tựa.  

Ở đằng sau ông lão, cũng có một người ăn mặc âm nhu như vậy đứng thẳng người, cho là âm nhu nhưng trong đôi mắt tràn đầy sự lạnh lùng, nhìn chung quanh khắp nơi.  

Rất nhiều văn nhân nhà thơ khi nhìn về phía ông lão này đều toát lên vẻ kiêng kỵ.  

Ngụy Thiên Tuế!  

Người tâm phúc bên cạnh của Hạ Hoàng, cũng là Đại tổng quản đang cực kỳ nổi tiếng, thực lực cao thâm khó dò, chính là cường giả lưu danh Thiên bảng từ đời trước.  

Nhờ có sự tồn tại của kẻ này mà đại hội thưởng kiếm lần này trở nên nề nếp có trật tự, dù cho có khách giang hồ đã sớm đi tới đây cũng không dám làm ra bất kỳ hành động rục rịch gì.  

"Nhìn thấy chiếc thuyền hoa kia không? Trên đó chính là cường giả của Phi Lưu Kiếm Các ở Đại Hạ, Phi Lưu Kiếm Các chính là tông môn sử dụng kiếm nổi tiếng ở Đại Hạ, có người nói đó là tông môn hàng đầu trong lịch sử ghi chép của triều đình."  

"Còn thuyền hoa của Lưu Tinh Kiếm Phái nữa! Đây đều là cao thủ sử dụng kiếm, một thanh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ vừa ra đã kéo tới sự chờ đợi của biết bao nhiêu người."  

"Còn một chiếc thuyền hoa này nữa, nghe bảo là người của Ngô gia, dòng họ thế gia sử dụng kiếm đạo của Đại Sở."  

Từng văn nhân nhà thơ dựa vào lan can của thuyền hoa ngắn nhìn những chiếc thuyền hoa bồng bềnh trôi trên hồ Lạc Thần, trên vẻ mặt có mấy phần kích động.  

Ven bờ hồ Lạc Thần có một vài khách giang hồ không đủ tư cách để lên được thuyền hoa, bọn họ chen chúc nhau như kiến đứng bên bờ hồ xây bằng đá bạch ngọc.  

Có một vài người dân muốn xem náo nhiệt cũng tụ tập vòng trong vòng ngoài.  

Rộn ràng tưng bừng, nơi nơi đều là người.  

Đây là một sự kiện quan trọng trong giang hồ, mà đối với người dân của phủ Giang Lăng cũng là một chuyện quan trọng.  

Ven hồ Lạc Thần, Quế Hương lâu.  

Đây là thánh địa phong lưu thường ngày của phủ Giang Lăng, giờ phút này lại càng náo nhiệt hơn nữa,. Tuy bây giờ, chỉ mới là chiều tà nhưng hoa đăng cũng đã được giăng lên, đèn hoa rực rỡ cũng nhuộm khắp phố phường.  

Mỗi một gian phòng ở mỗi tầng, mỗi một vị trí có thể thuận tiện quan sát đại hội thưởng kiếm ở trên hồ Lạc Thần đềy được cho thuê với giá cả ngàn vàng, trở thành vùng đất phong thủy khó có thể bao được.  

Tầng cao nhất của Quế Hương lâu.  

Cửa gỗ chạm trổ hoa văn bị đẩy ra.  

Trên tay Sở Thiên Nam cầm chén rượu bằng sứ Thanh Hoa, tựa vào cửa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xuống mặt hồ Lạc Thần như hoàng kim nát vụn kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện