*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đao của ta! Thật sự không yếu!”  

Tiêu Nhị Thất gào thét!  

Một lượng đao khí mạnh mẽ, từ trong tâm mạch gã phun trào ra ngoài, Bát Mạch Song Đao Lưu…  

Đệ nhất mạch, phá!  

Tu vi cách trở, phá!  

Một khắc này, Tiêu Nhị Thất nhập Tứ phẩm!  

Oanh!  

Xoẹt một tiếng!  

Thân thể của Tà Ảnh Vũ Cử bị song đao xé toạc!  

Tiêu Nhị Thất gào thát, hai thanh đao giống như được tẩy rửa bụi trần, trở nên vô cùng rực rỡ, từ giữa đất đột ngột phun ra đao hoa sáng chói lóa mắt!  

Vô số đao khí càn quét, sắc trời trêh quãng trường cũng đã dần dần trở nên u ám, đao khí hội tụ, đang kiên cường ngôi lên từ mặt đất, biến thành một vòi rồng ầm ầm giữa mặt đất, khí thế tiến công vô tận ấp ủ ở bên trong.  

Bên dưới.  

Tất cả học sinh quan sát trận chiến kinh sợ ngây người.  

Ngô Mỵ Nương càng không thể tin vào mắt: “Đã mở mạch?! Tiêu Nhị Thất luôn mở mạch thất bại, lần này thế mà lại thành công?!”  

“Không chỉ mở mạch thành công, lại còn mượn cỗ khí thế này, đột phá vào Tứ phẩm!”  

Đám học sinh cũng kinh ngạc đến ngây người, hít từng hơi lạnh lẽo.  

Hòa thượng Khổ Nguyệt một tay để trước ngực, mắt y rạng rỡ, như có ánh sáng.  

“Bần tăng…… hiểu rồi!”  

“Thì ra trước đó La Hồng thí chủ làm càn như vậy để kích động, chính là vì kích thích tiềm lực của Tiêu thí chủ sao? Khiến y phẫn nộ đánh vỡ tâm ma, để y nhờ vào đó, một đao đánh vỡ ràng buộc, nhất cử tiêu diệt ma trong tâm!”  

“Không hổ là La Hồng công tử, dụng tâm lương khổ mà……”  

“A Di Đà Phật.”  

“Đại thiện.”  

Tiếng cảm thán của hòa thượng Khổ Nguyệt, khiến toàn bộ học sinh xung quanh, tất cả run người lên một trận!  

Từng người lộ ra vẻ đã hiểu.  

Thì ra là thế!  

Thì ra đây mới là mục đích của La Hồng công tử sao?!  

Nhất thời, không ít học sinh trong lòng hiện ra hổ thẹn, La Hồng dụng tâm lương khổ, nhưng bọn họ lại cảm thấy La Hồng đang nhục mạ bọn họ……  

Bọn họ thật sự …… quá không đúng!  

Ngô Mỵ Nương nhìn hòa thượng Khổ Nguyệt một cái, mặc dù nàng ta cảm thấy kỳ quái chỗ nào đó, nhưng, không hiểu sao cũng cảm thấy lời của hòa thượng Khổ Nguyệt nói rất có lý!  

Trên tảng đá xanh, La Hồng cũng ngưng mắt.  

Tiêu Nhị Thất lâm trận đã đột phá, không chỉ thế, tựa như còn giải quyết được chỗ khó khăn của công pháp cao thâm gì đó nữa…  

Tu vi trong nháy mắt tăng nhanh!  

Có thể sánh ngang với áp lực Cung Hạo đã gây ra cho La Hồng hắn trước đó!  

Nhưng, La Hồng không hề lùi bước.  

Hắn đánh là để Tiêu Nhị Thất biết rõ một Đại Phôi Đản được công nhận như hắn xấu xa đến mức nào.  

Hắn muốn lấy tư thế lôi đình trấn áp Tiêu Nhị Thất, sao có thể bỏ lỡ giữa chừng?!  

Khí thế của Thiên Cơ kiếm không hề giảm đi, bị La Hồng đẩy ngang về phía trước, bốn phía có vô số kiếm khí.  

Trong kinh mạch của La Hồng kiếm khí chuyển động với tốc độ cao, xé rác phun ra, ngay sau đó tụ lại ở trước người hắn, hóa thành Bạch Long!  

Bạch Long gầm vang, cùng ánh đao vòi rồng va chạm nhau!  

Oanh!  

Một trận kiếm khí cùng đao khí của đan xen tàn sát nhau trên tảng đá xanh, vô số kình phong kêu gào, chém vào tảng đá xanh tạo thành vô số vết tích.  

Một bóng người lộn ngược bay ra.  

Tiêu Nhị Thất cầm song đao chắn trước người, một kiếm Thiên Cơ đâm thẳng vào thân đao, bắn ra những tia lửa, trong mơ hồ một con Bạch Long gầm vang lao lên, đánh gã bay ngược khỏi tảng đá xanh.  

Trên tảng đá xanh, đao khí, kiếm khí cuồn cuộn như mây khói, bỗng nhiên bị xé rách.  

La Hồng áo trắng phiêu lãng, chậm chầm tách đám khí đang xen lẫn kia bước ra.  

Tức giận sao?  

Phẫn nộ sao?  

Có phải các ngươi thấy bản công tử rất xấu xa không?!  

La Hồng nhếch miệng cười, giống như có thể tưởng tượng ra được ánh mắt phẫn nộ của đám học sinh bên dưới.  

La Hồng cảm thấy những ánh mắt này mới là sự tôn kính đối với một Đại Phôi Đản đã được chứng nhận như hắn.  

Ý cười dần dày hơn, ánh mắt quét xuống.  

Nhưng, nụ cười trên môi hắn rất nhanh đã đông cứng lại  

Bầu không khí, quá không đúng.  

Ánh mắt của mọi người… cũng không đúng lắm!  

Bầu không khí thật sự không đúng lắm.  

Vốn dĩ La Hồng đang mong chờ, nghênh đón hắn phải là từng đôi từng đôi mắt đầy căm phẫn, mang theo giận dữ, mang theo sự không phục.  

Nhưng mà, ngoài dự đoán của hắn là, lúc trước hắn không ngừng giễu cợt lão Tiêu, dùng tư thế lôi đình, trấn áp Tiêu Nhị Thất, một chiêu đánh bại gã.  

Kết quả, đám người ở bên dưới chẳng hề phẫn nộ, cũng không có không phục  

Đến cả một chút tức giận cũng không. Không chút tức giận thì cũng thôi đi nhưng mà ánh mắt kính nể của từng kẻ từng kẻ này là cái quỷ gì thế?  

Các ngươi kính nể cái gì?  

La Hồng đột nhiên thấy vô cùng tẻ nhạt.  

Cảm giác làm gì cũng không thú vị.  

Tiêu Nhị Thất bị La Hồng một kiếm đánh rơi xuống tảng đá xanh đứng lên, song đao tra vào vỏ, gã vốn không cam lòng, vốn không phục, nhưng, khi bị đánh rơi khỏi tảng đá, nghe được lời của hòa thường Khổ Nguyện, dường như hiểu được dụng tâm lương khổ của La Hồng.  

Gã tự nhìn tay mình, thần thái trong đôi mắt bắt đầu không ngừng ngưng tụ.  

Gã đã mở mạch, Bát Mạch Song Đao Lưu... gã đã tu luyện thành công rồi!  

Một Tiêu Nhị Thất luôn cà lơ phất phơ, giờ phút này có mấy phần mừng rỡ, mũi cũng có chút chua chua. Vì tu luyện đao pháp này, gã đã phải hao tốn không biết bao nhiêu là công sức. Hôm nay, cuối cùng gã cũng đạt được ước nguyện. Dưới áp lực mà La Hồng gây ra, gã đã một lần đánh tan xiềng xích.  

Gã cảm thấy vui vẻ, cũng cảm thấy rất thoải mái...  

Hơn nữa, dưới sự đề điểm của Khổ Nguyệt, gã cảm thấy phải nên cảm ơn sự dụng tâm lương khổ của La Hồng.  

Khó trách, một người tốt như lão La, thế mà lại nói ra những lời ngông cuồng như vậy, thì ra là đang cố ý kích thích gã.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện