*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho dù, Lý Tu Viễn biết nguỵ bí cảnh "đi vạn dặm đường" này cũng không phải lấy tốc độ đi nhanh hay chậm để xét người chiến thắng, thế nhưng, nó cũng là sự biểu hiện của thiên phú.  

Thiên phú của tiểu sư đệ, lẽ nào rất kém cỏi hay sao?  

Không phải chứ, có thể lĩnh hội được nhiều chân ngôn Thánh Nhân như vậy trong Tàng Thư Các thì thiên phú phải là cực kỳ siêu phàm mới đúng chứ.  

Hay là vì lĩnh hội được nhiều chân ngôn Thánh Ngôn quá nên xảy ra chút lực bài xích với bí cảnh, càng phải chịu đựng áp lực to lớn hơn, thế nhưng cũng không nên chậm như vậy chứ.  

Vốn tưởng rằng La Hồng ở trong nguỵ bí cảnh này, sẽ lấy tư thái khinh thường rất nhiều học trò đi đến điểm cuối cùng mà người thường khó có thể bước đến kia, nhưng mà hiện thực lại vả vào mặt Lý Tu Viễn.  

...  

Bên trong bí cảnh, tốc độ của La Hồng trái lại càng lúc càng nhanh, giống như dần quen thuộc với trọng lượng của Ma kiếm tiểu tỷ tỷ vậy.  

Bóng hình xinh đẹp bên trên ma kiếm đong đưa đôi chân trắng nõn tới tới lui lui, hai vết máu vẽ ra dưới đôi mắt giống như đang nhảy lên.  

Chơi cũng vui đấy.  

Nàng ta cười hài lòng, nhưng lại khổ La Hồng.  

Mặt biển nổi sóng, sau khi La Hồng dần dần quen thuộc được với trọng lượng của Ma kiếm tiểu tỷ tỷ, trong trời đất dường như có Thánh âm vang vọng.  

Lại thêm một chân ngôn Thánh Nhân hiện lên.  

Một chớp mắt tiếp theo, lại ngưng tụ thành một bàn tay lớn đè xuống phía của La Hồng.  

Đùng!  

Quanh thân La Hồng, nước biển nổ tung một vòng lớn, Nê Hoàn Cung trong mi tâm của hắn, Hư ảnh Tà thần nhất thời bị đập ra ngoài, mang vẻ mặt bất đắc dĩ lượn lờ trên đỉnh đầu của La Hồng, ngồi ngang hàng với Ma kiếm tiểu tỷ tỷ.  

Áp lực đột nhiên tăng lên dữ dội.  

Vốn dĩ nước biển đang tràn lên non nửa cẳng chân của La Hồng, trong nháy mắt dội lên eo của La Hồng.  

"Đệch! Heo à? Nặng như thế?!"  

La Hồng mắng một câu.  

Hư ảnh Tà thần đang ngưng thần hai tay ôm ngực nhất thời mở mắt ra.  

Ma kiếm tiểu tỷ tỷ váy đỏ tung bay, giống như đang đong đưa đu quay, chân dài chói mắt...  

La Hồng đi lại trong biển rộng, càng trở nên khó khăn hơn.  

Thế nhưng theo mỗi bước đi, hắn dần dần hắn cảm nhận được ngăn cách giữa mình và Ma kiếm đã biến mất.  

Điều này làm cho La Hồng vô cùng vui sướng, thì ra đi lại trong vùng biển này còn có tác dụng như thế.  

La Hồng cứ xem như phải cõng thêm một cái đầu heo cực nặng đi.  

La Hồng ghét bỏ trong lòng, Hư ảnh Tà thần lại tức giận đến nỗi thất khiếu ứa ra Tà khí, sức mạnh của Tà Thần càng phát ra dữ dội, chẳng lẽ lẽ bổn Hư ảnh bị ngươi ăn xong ghét bỏ?  

Mặt biển gào thét lên cơn sóng cuồn cuộn, hơi thở ngột ngạt khủng bố lan tràn, giống như Hải Thần đang tức giận, Thánh Nhân đang phát điên.  

La Hồng lặn ngụp trong nước biển, nước biển tràn qua eo gầy, làm hắn lặn lội trong nước càng thêm gian nan, mỗi một bước đều giống như dùng hết sức lực toàn thân.  

Nhưng mà, La Hồng lại vô cùng vui mừng.  

Bởi vì mỗi một lần di chuyển hắn có thể cảm nhận được ngăn cách giữa mình và Ma kiếm tiểu tỷ tỷ đã biến mất một ít.  

Một ít lại thêm một ít...  

Có phải là chờ đến lúc hắn đi đến cuối cùng thì hắn và Ma kiếm tiểu tỷ tỷ sẽ thân mật không còn một kẽ hở?!  

Có phải hắn có thể...  

Khống chế Ma kiếm!  

Ý nghĩ này vừa xuất hiện làm La Hồng giống như được tiêm máu gà!  

Cho dù phải vác thêm một tên Hư ảnh Tà thần thì La Hồng cũng không thèm quan tâm.  

Từng bước từng bước, cắn răng bước về phía tương lai tươi sáng tốt đẹp.  

...  

Tiêu Nhị Thất thở ra một hơi thật dài, gã dừng lại, cả người chìm vào trong biển rộng, không thể nào tiếp tục bước lên phía trước nữa.  

Có điều gã cũng không thất vọng, trái lại còn vui mừng không thôi, dưới uy thế của Thánh Nhân, đao khí trong cơ thể gã càng trở nên êm dịu, sự không chế của song đao càng thêm nhẵn mịn, loáng thoáng, bình cảnh của Ngũ phẩm đỉnh phong hình như cũng hơi buông lỏng.  

Nguỵ bí cảnh này quả nhiên là thứ tốt.  

Dù sao, có thể được xưng là bí cảnh sao có thể không tốt chứ.  

"Đây chỉ là Học Hải nguỵ bí cảnh, nếu như là Học Hải bí cảnh thật thì còn quý hơn gì nữa, chẳng trách mỗi lần Học Hải bí cảnh mở ra thì thiên hạ đều điên cuồng vì nó!"  

Tiêu Nhị Thất có chút thán phục, cũng có chút chờ mong.  

Đáng tiếc, Học Hải bí cảnh của Tắc Hạ học cung, phải cả trăm năm mới mở được một lần.  

Lần sau không biết lúc nào mới mở ra.  

Trong quá trình lặn lội, gã không nhìn thấy những người khác đâu, bây giờ gã đã kết thúc chuyến đi, cũng có thể xem thử những người khác đi được bao xa rồi.  

Gã ngẩng đầu lên, phía trước cách đó không xa là Ngô Mị Nương, nhưng gã phát hiện ra nữ nhân này còn đi xa hơn cả gã nữa?  

Tiêu Nhị Thất nhất thời cảm thấy có hơi bị đả kích.  

Ngô Mị Nương cũng đã kết thúc quá trình lặn lội, giờ phút này đang xếp bằng trên mặt biển gió êm sóng lặng, đối mặt với ánh mắt của Tiêu Nhị Thất, kiêu ngạo lạnh lùng hất cằm lên, khóe miệng khẽ nhếch, giống như xem thường.  

Tiêu Nhị Thất bĩu môi, đứng cách đó không xa bên cạnh gã chính là hòa thượng Khổ Nguyệt bị cụt một tay, một tay y chắp thành chưởng, khẽ gật gật đầu với Tiêu Nhị Thất, khoảng cách bước đi giữa hai người cách nhau không đến một mét.  

Những học trò của Tắc Hạ học cung khác cách bọn họ khá xa thì dừng lại.  

"Lão La đâu? Lẽ nào đã bỏ xa chúng ta biến mất tung mất dạng rồi?"  

Tiêu Nhị Thất chợt nhớ đến La Hồng.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện