Trên Đông Sơn, cung điện Tắc Hạ.
Một khối đá xanh to lớn vắt ngang trên quảng trường, phiến đá xanh chiếu rọi, phảng phất giống như một thế giới xinh đẹp.
"Đây chính là sách Thánh Nhân, là một bí bảo, ẩn chứa ý chí của Nho Thánh, là một trong những bảo vật của học cung... Đợi tiểu sư đệ đạt đến cảnh giới Nhất phẩm thì sẽ có thể nắm giữ một quyển sách Thánh Nhân."
Lý Tu Viễn nhìn La Hồng một chút, dường như thấy được sự ngạc nhiên trong đôi mắt của La Hồng, từ tốn giải thích nói.
"Mỗi một quyển sách Thánh Nhân đều là kết tinh tâm huyết của Nho Thánh, là tác phẩm mà Nho Thánh dốc hết tâm huyết, dù là trong học cung cũng không có mấy quyển đâu."
La Hồng nghe thấy thế thì không khỏi hít sâu vào một hơi.
Cảm nhận được hơi thở thần thánh đang mạnh mẽ sôi sục trong quyển sách này, vội vàng xua tay.
"Sư huynh, đừng có khách sáo như thế."
Ta là Tà tu chính gốc, vốn dĩ đầu đầy chữ chính đã đủ khó chịu lắm rồi, còn cầm quyển sách thần thánh tỏa ra ánh sáng khắp nơi, vậy còn ra thể thống gì nữa, đồ chơi này không phù hợp với ta đâu...
Còn không bằng đùa nghịch với kiếm.
La Hồng vội vàng từ biệt Lý Tu Viễn, bay phấp phới vào nguỵ bí cảnh được dựng lên từ trong sách Thánh Nhân.
Nguỵ bí cảnh, nếu đã thêm một chữ “nguỵ” vậy tất nhiên không phải là bí cảnh thật, hoặc có thể gọi là một loại biến chủng của ảo ảnh.
Là do từng chữ chân ngôn của Thánh Nhân bay ra từ trong sách Thánh Nhân ngưng tụ lại thành thế giới.
Trên mỏm đá, La Hồng cùng với từng người học trò của học cung yên lặng đứng thẳng không nhúc nhích, bọn họ nhắm hai mắt lại, cứ như thể đang chìm đắm bên trong một mảnh bí ẩn trong trời đất vậy.
"Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, không biết tiểu sư đệ có thể đi được bao xa trong nguỵ bí cảnh."
Lý Tu Viễn nhìn một đám học trò, cười cười giơ tay lên ra một chiêu, cây hoa đào ở đằng sau bỗng nhiên sinh sôi nảy nở.
Y nâng sách Thánh Nhân, nằm nghiêng xuống.
Trên cây hoa đào nhất thời có vô số hoa đào nở rộ, gió nhẹ thổi qua, từng mảng từng mảng cánh hoa đào rơi xuống.
...
La Hồng chỉ thấy một vùng biển mênh mông, mặt biển yên ả, yên lặng làm người ta hốt hoảng.
"Đây cũng là cuộc thi văn?"
Chân mày La Hồng hơi nhíu lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thiên cung, giống như có thể nhìn thấy từng Thánh ngôn tỏa ra ánh vàng chói lọi lơ lửng trên đó, đó là chân ngôn của Thánh nhân, không giống với một đống chữ "Chính" này của La Hồng, những Thánh ngôn kia càng thêm oai nghiêm và hùng vĩ, gánh chịu ý chí của Thánh Nhân, quan sát chúng sinh.
La Hồng đứng trên bãi cát, phía trước là mặt biển mông mông bao la, gió nhẹ lướt qua, có ngọn sóng trắng dập dờn lăn tăn.
Nghĩ ngợi hồi lâu, La Hồng bước ra một bước.
Một bước, đạp trên mặt biển.
Ầm!
Trong phút chốc, vô số chữ chính trên người La Hồng bắt đầu hiện lên, lơ lửng trên đỉnh cầu của hắn, giống như chim công xòe đuôi, ánh sáng lấp lánh thần thánh, giống như muốn xông lên tầng trời.
Nhưng mà, sắc mặt của La Hồng lại chợt thay đổi.
Bởi vì hắn phát hiện ra, có uy thế mạnh mẽ giống như ngọn núi đè xuống, muốn ép sụp bờ vai của hắn.
Trong đan điền đã khô cạn khí tà sát của hắn, Hư ảnh Thánh nhân mở mắt ra, chỉ có điều lần này lại lạnh lùng quan sát, cũng không có hành động gì nhiều.
La Hồng tiếp tục cất bước đi về phía trước trong biển.
Hắn bước ra bước thứ hai, áp lực lại càng tăng thêm, bàn chân chìm vào trong nước biển, nước dâng đến mắt cá chân...
Vụt một tiếng, ánh sáng trong trời đất đều ảm đạm hơn phân nửa.
Một thanh ma kiếm đột nhiên xuất hiện lơ lửng trên đỉnh đầu của La Hồng, bên trên ma kiếm đen kịt như mực có khí lạnh âm u đang cuộn trào.
La Hồng hít sâu một hơi, sự xuất hiện của ma kiếm làm sức ép đè nặng trên bả vai hắn ngày một lớn dần lên.
Ma kiếm nhẹ nhàng run run, có một tà váy đỏ bao phủ trời xanh.
Ma kiếm vắt ngang trên đỉnh đầu La Hồng, mà bên trên Ma kiếm lại có một bóng hình xinh đẹp ngồi trên thân kiếm, buông thõng đôi chân thon dài, nhẹ nhàng vắt chéo.
Gương mặt của bóng hình xinh đẹp này vô cùng lạnh lẽo, tai nhọn sắc bén giống như ánh kiếm, mắt phượng tinh tế, mặt mày như tơ, bên dưới đôi mắt có hai vết máu giống như hai thanh đao, xẹt qua gò má, tràn xuống cổ, khoét sâu vào nơi sâu xa đằng trước ngực, nàng ta ngồi ngay ngắn trên thân kiếm, váy đỏ bay bay, yên lặng nhìn La Hồng ở bên dưới.
Ở bên trong bí cảnh Thánh Nhân này, Tà sát khó giấu, cho nên nàng ta xuất hiện.
La Hồng bước lên trên mặt biển này, chẳng khác nào cõng nàng ta cùng cất bước.
Bờ môi đỏ của nàng ta hơi nhếch lên, càng có mấy phần đẹp đẽ, đong đưa đôi chân dài đang vắt chéo như ẩn như hiện dưới tà váy đỏ, giống như một cô bé đang ngồi đu quay.
La Hồng nhịn không ngước đầu lên.
Hắn hiểu rõ, trong cuộc thi tháng này, áp lực mà hắn phải gánh chịu còn to lớn hơn những người khác, bởi vì hắn phải cõng thêm một ma kiếm tiểu tỷ tỷ tiến lên.
Sau khi quen thuộc với áp lực, La Hồng cất bước, mỗi một bước vô cùng gian nan, nước biển dâng lên đến nửa chân hắn, làm mỗi một bước của hắn đều khó khăn vạn phần.
...
Bên ngoài đá xanh.
Lý Tu Viễn nhíu mày lại, y ngưng mắt nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong đá xanh.
Từng học trò đều chầm chậm bước về phía tước, mặc dù trên mặt bọn họ toát lên vẻ đau đớn, thế nhưng tốc độ tiến lên của họ cực nhanh.
Mà La Hồng được Lý Tu Viễn ôm niềm hy vọng to lớn lại bước đi vô cùng khổ cực, người bình thường đi hai bước, La Hồng mới chỉ gian nan bước lên một bước.
Chỉ là một lúc như vậy thôi thì La Hồng đã rơi vào vị trí cuối cùng.
Tốc độ đi đường trở thành người chậm nhất.
Một khối đá xanh to lớn vắt ngang trên quảng trường, phiến đá xanh chiếu rọi, phảng phất giống như một thế giới xinh đẹp.
"Đây chính là sách Thánh Nhân, là một bí bảo, ẩn chứa ý chí của Nho Thánh, là một trong những bảo vật của học cung... Đợi tiểu sư đệ đạt đến cảnh giới Nhất phẩm thì sẽ có thể nắm giữ một quyển sách Thánh Nhân."
Lý Tu Viễn nhìn La Hồng một chút, dường như thấy được sự ngạc nhiên trong đôi mắt của La Hồng, từ tốn giải thích nói.
"Mỗi một quyển sách Thánh Nhân đều là kết tinh tâm huyết của Nho Thánh, là tác phẩm mà Nho Thánh dốc hết tâm huyết, dù là trong học cung cũng không có mấy quyển đâu."
La Hồng nghe thấy thế thì không khỏi hít sâu vào một hơi.
Cảm nhận được hơi thở thần thánh đang mạnh mẽ sôi sục trong quyển sách này, vội vàng xua tay.
"Sư huynh, đừng có khách sáo như thế."
Ta là Tà tu chính gốc, vốn dĩ đầu đầy chữ chính đã đủ khó chịu lắm rồi, còn cầm quyển sách thần thánh tỏa ra ánh sáng khắp nơi, vậy còn ra thể thống gì nữa, đồ chơi này không phù hợp với ta đâu...
Còn không bằng đùa nghịch với kiếm.
La Hồng vội vàng từ biệt Lý Tu Viễn, bay phấp phới vào nguỵ bí cảnh được dựng lên từ trong sách Thánh Nhân.
Nguỵ bí cảnh, nếu đã thêm một chữ “nguỵ” vậy tất nhiên không phải là bí cảnh thật, hoặc có thể gọi là một loại biến chủng của ảo ảnh.
Là do từng chữ chân ngôn của Thánh Nhân bay ra từ trong sách Thánh Nhân ngưng tụ lại thành thế giới.
Trên mỏm đá, La Hồng cùng với từng người học trò của học cung yên lặng đứng thẳng không nhúc nhích, bọn họ nhắm hai mắt lại, cứ như thể đang chìm đắm bên trong một mảnh bí ẩn trong trời đất vậy.
"Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, không biết tiểu sư đệ có thể đi được bao xa trong nguỵ bí cảnh."
Lý Tu Viễn nhìn một đám học trò, cười cười giơ tay lên ra một chiêu, cây hoa đào ở đằng sau bỗng nhiên sinh sôi nảy nở.
Y nâng sách Thánh Nhân, nằm nghiêng xuống.
Trên cây hoa đào nhất thời có vô số hoa đào nở rộ, gió nhẹ thổi qua, từng mảng từng mảng cánh hoa đào rơi xuống.
...
La Hồng chỉ thấy một vùng biển mênh mông, mặt biển yên ả, yên lặng làm người ta hốt hoảng.
"Đây cũng là cuộc thi văn?"
Chân mày La Hồng hơi nhíu lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thiên cung, giống như có thể nhìn thấy từng Thánh ngôn tỏa ra ánh vàng chói lọi lơ lửng trên đó, đó là chân ngôn của Thánh nhân, không giống với một đống chữ "Chính" này của La Hồng, những Thánh ngôn kia càng thêm oai nghiêm và hùng vĩ, gánh chịu ý chí của Thánh Nhân, quan sát chúng sinh.
La Hồng đứng trên bãi cát, phía trước là mặt biển mông mông bao la, gió nhẹ lướt qua, có ngọn sóng trắng dập dờn lăn tăn.
Nghĩ ngợi hồi lâu, La Hồng bước ra một bước.
Một bước, đạp trên mặt biển.
Ầm!
Trong phút chốc, vô số chữ chính trên người La Hồng bắt đầu hiện lên, lơ lửng trên đỉnh cầu của hắn, giống như chim công xòe đuôi, ánh sáng lấp lánh thần thánh, giống như muốn xông lên tầng trời.
Nhưng mà, sắc mặt của La Hồng lại chợt thay đổi.
Bởi vì hắn phát hiện ra, có uy thế mạnh mẽ giống như ngọn núi đè xuống, muốn ép sụp bờ vai của hắn.
Trong đan điền đã khô cạn khí tà sát của hắn, Hư ảnh Thánh nhân mở mắt ra, chỉ có điều lần này lại lạnh lùng quan sát, cũng không có hành động gì nhiều.
La Hồng tiếp tục cất bước đi về phía trước trong biển.
Hắn bước ra bước thứ hai, áp lực lại càng tăng thêm, bàn chân chìm vào trong nước biển, nước dâng đến mắt cá chân...
Vụt một tiếng, ánh sáng trong trời đất đều ảm đạm hơn phân nửa.
Một thanh ma kiếm đột nhiên xuất hiện lơ lửng trên đỉnh đầu của La Hồng, bên trên ma kiếm đen kịt như mực có khí lạnh âm u đang cuộn trào.
La Hồng hít sâu một hơi, sự xuất hiện của ma kiếm làm sức ép đè nặng trên bả vai hắn ngày một lớn dần lên.
Ma kiếm nhẹ nhàng run run, có một tà váy đỏ bao phủ trời xanh.
Ma kiếm vắt ngang trên đỉnh đầu La Hồng, mà bên trên Ma kiếm lại có một bóng hình xinh đẹp ngồi trên thân kiếm, buông thõng đôi chân thon dài, nhẹ nhàng vắt chéo.
Gương mặt của bóng hình xinh đẹp này vô cùng lạnh lẽo, tai nhọn sắc bén giống như ánh kiếm, mắt phượng tinh tế, mặt mày như tơ, bên dưới đôi mắt có hai vết máu giống như hai thanh đao, xẹt qua gò má, tràn xuống cổ, khoét sâu vào nơi sâu xa đằng trước ngực, nàng ta ngồi ngay ngắn trên thân kiếm, váy đỏ bay bay, yên lặng nhìn La Hồng ở bên dưới.
Ở bên trong bí cảnh Thánh Nhân này, Tà sát khó giấu, cho nên nàng ta xuất hiện.
La Hồng bước lên trên mặt biển này, chẳng khác nào cõng nàng ta cùng cất bước.
Bờ môi đỏ của nàng ta hơi nhếch lên, càng có mấy phần đẹp đẽ, đong đưa đôi chân dài đang vắt chéo như ẩn như hiện dưới tà váy đỏ, giống như một cô bé đang ngồi đu quay.
La Hồng nhịn không ngước đầu lên.
Hắn hiểu rõ, trong cuộc thi tháng này, áp lực mà hắn phải gánh chịu còn to lớn hơn những người khác, bởi vì hắn phải cõng thêm một ma kiếm tiểu tỷ tỷ tiến lên.
Sau khi quen thuộc với áp lực, La Hồng cất bước, mỗi một bước vô cùng gian nan, nước biển dâng lên đến nửa chân hắn, làm mỗi một bước của hắn đều khó khăn vạn phần.
...
Bên ngoài đá xanh.
Lý Tu Viễn nhíu mày lại, y ngưng mắt nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong đá xanh.
Từng học trò đều chầm chậm bước về phía tước, mặc dù trên mặt bọn họ toát lên vẻ đau đớn, thế nhưng tốc độ tiến lên của họ cực nhanh.
Mà La Hồng được Lý Tu Viễn ôm niềm hy vọng to lớn lại bước đi vô cùng khổ cực, người bình thường đi hai bước, La Hồng mới chỉ gian nan bước lên một bước.
Chỉ là một lúc như vậy thôi thì La Hồng đã rơi vào vị trí cuối cùng.
Tốc độ đi đường trở thành người chậm nhất.
Danh sách chương