Sở Thiên Nam ước chiến với La Hồng, cuộc giao tranh hoành tráng như vậy cuối cùng cũng đi đến hồi kết.  

Không một ai ngờ được rằng Sở Thiên Nam – người đứng hạng thứ hai trong Hoàng bảng lại phải ăn quả đắng trong Tắc Hạ Học Cung, bại khi áp cảnh chiến đấu với La Hồng. Cho dù sau đó, có bỏ qua thể diện khôi phục thực lực Tứ phẩm thì vẫn thảm bại, ngay cả bội kiếm của chính mình, một trong những thanh kiếm vang danh thiên hạ - Thuần Quân cũng bị đoạt đi.  

Lúc mọi người biết được tin tức này, chỉ dùng một từ “thảm” để hình dung.  

Nhóm khách giang hồ nhìn nhau, trong lòng vui sướng vô cùng, không bao lâu thì tụ lại thành nhóm rồi cùng trở về huyện An Bình, truyền tai kể nhau nghe, tập trung rôm rả ở tửu lâu, thậm chí có kẻ cnf may mắn được vài khách giang hồ hào hiệp tính tiền rượu cho.  

Mà những học viên trong học cung cũng đều trở về học cung của mình để tu luyện, thậm chí còn càng thêm có động lực hơn trước kia.  

Quả thực họ đã bị trận chiến của La Hồng và Sở Thiên Nam kích thích.  

Đây chính là sức mạnh bùng phát sau khi bị kích thích.  

Mà việc La Hồng đang bị nhốt trong Tàng Thư Các càng khiến cho đám học viên bị kích thích hơn. Nhìn thấy La Hồng dù tiến bộ rất nhanh những vẫn không ngừng nỗ lực, chăm chỉ, bọn họ cảm thấy áp lực ngày càng nặng nề.  

Một người có thiên phú tốt hơn ngươi còn đang không ngừng cố gắng, ngươi có tư cách gì để lười biếng cơ chứ?  

Tiểu Đậu Hoa đang uẩn dưỡng kiếm khí trong kiếm trì tại Kiếm Các.  

Nàng nghiêm túc uẩn dưỡng kiếm Thiên Cơ và kiếm Thuần Quân mà La Hồng đã giao cho mình, công tử có thiên phú yêu nghiệt như vậy nên nàng không để thể trở thành gánh nặng cho công tử được.  

Thân là kiếm thị, nàng nhất định phải cố gắng dưỡng kiếm, đuổi theo bước chân công tử, nuôi ra bội kiếm xứng với công tử.  

Còn Lý Tu Viễn ôm La Tiểu Tiểu tới bên dưới gốc đào cùng đọc sách. La Tiểu Tiểu thích nghe kể truyện, Lý Tu Viễn dịu dàng trích dẫn kinh điển cho cô bé, kể đủ thể loại cho cô bé nghe.  

Thân là trạng nguyên của Đại Hạ nên việc kể chuyện cổ không làm khó được y.  

Quảng trường bị hư hại của học cung nay đã khôi phục lại như cũ, mọi thứ đều đâu vào đấy, dần phát triển lên.  

…  

Tàng Thư Các.  

Sau một hồi gào thét, kêu xin mở cửa mà không được, cuối cùng La Hồng đành bỏ cuộc.  

Khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tu luyện nâng cao tu vi của bản thân.  

Hắn lật cuốn sách da ngừi ra.  

Nhân vật: La Hồng.  

Tội ác: +10286  

Cấp bậc: 4  

Danh hiệu: Đại Phôi Đản.  

Chủng tộc: Nhân tộc (người phàm), Atula (Chưa kích hoạt)  

Công pháp tu luyện: “Vong Linh Tà Ảnh (tàn)”, “Kiếm Khí Quyết”, “Uẩn Kiếm Quyết”.  

Tinh thần tu pháp: “Bắc Đẩu Kinh (tàn)”  

Thuật pháp: “Thiên Thủ Tà Phật”  

Kiếm pháp: “Hóa Long Kiếm”  

Cảnh giới: Ngũ phẩm (Nguyên Sát), Ngũ phẩm (Mệnh Kiếm), Ngũ phẩm (Luyện Cương), Lục phẩm (Tu Thân).  

La Hồng lật xem trang giao diện, tất cả dữ liệu về hắn đều được hiển thị đầy đủ.  

Số tội ác tăng không nhiều, chuyện này nằm ngoài dự đoán của La Hồng.  

“Ở trên đường dài, ta đã giết chết khâm sai u Dương Phi, còn ra lệnh cho hắc kỵ giết hàng trăm người… Sao số tội ác lại không tăng lên dù chỉ một chút, không lẽ… ta làm người xấu còn chưa đủ sao?”  

La Hồng không biết nên nói gì.  

Mà tại sao đám khách giang hồ và người dân ở huyện lại không sợ hắn chút nào?  

La Hồng nghiêm túc tự hỏi chính mình, có chút đau lòng, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là do sự xuất hiện của cái tên người Hồ Nhị phẩm kia đã làm xáo trộn mọi thứ.  

Tên người Hồ Nhị phẩm kia là cường giả của Kim Trướng Vương Đình, lúc đó gã cũng có mặt để giết chết La Hồng nên đương nhiên sẽ làm cho dân chúng tức giận.  

“Không thể nào, không lẽ đám khách giang hồ và những dân chúng thực sự tin rằng đó là thánh chỉ giả sao? Cho nên mới không sợ, thậm chí còn khen ta nữa?”  

La Hồng cảm thấy hắn đang tự lấy đá đập vào chân mình.  

Có lẽ lúc đó hắn không nên nói bất cứ lời thừa thãi nào cả, trực tiếp một nhát chém chết u Dương Phi là được rồi.  

Cứ giữ vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, vậy mới khiến cho không ít người tức giận và tích được nhiều tội ác hơn.  

Còn về phần số tội ác được tăng thêm tầm một trăm điểm kia, La Hồng cảm thấy đó là do hắn đã đánh Sở Thiên Nam.  

“u Dương Phi… Thật ngu xuẩn!”  

La Hồng nhịn không được mắng, cho dù u Dương Phi đã chết, La Hồng vẫn cứ phải mắng.  

Tại vì u Dương Phi hợp tác với tên người Hồ kia nên mới khiến La Hồng bị tổn thất mất một lượng lớn tội ác!  

Vậy nên khi mắng chửi u Dương Phi La Hồng chẳng hề cảm thấy có chút áp lực tâm lý nào.  

“Người Hồ này… từ kinh thành tới, xem ra u Dương Phi này có liên quan đến vị trong thâm cung kia.”  

La Hồng cau mày, hắn đã nghe Lạc Phong kể qua tình hình hiện giờ trong kinh thành.  

Dù sao thì La Hồng cũng nhiều lần bị tập kích, nếu không hiểu rõ tình hình thực tế, không biết vì sao mình lại bị vây giết thì sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.  

“Hạ Hoàng lập nữ nhân người Hồ làm phi, Huyền Ngọc phi…”  

La Hồng ngồi khoanh chân trong Tàng Thư Các, trầm mặc suy nghĩ, nhưng suy nghĩ chưa bao lâu liền lắc đầu.  

Huyền Ngọc phi kia chắc chắn là kẻ địch chính của La Hồng hắn, thậm chí là toàn bộ cả La gia.  

Còn về phần Hạ Hoàng, La Hồng nhớ tới ý chí thiên tử hiện ra lúc trước ở trong học cung và lần hắn cướp đoạt ý chỉ kia liền cảm thấy có chút áp lực.  

Chỉ mới là ý chí thôi mà đã đáng sợ như vậy rồi, rốt cuộc Hạ Hoàng mạnh đến mức nào?  

Trần quản gia hình như đã là Lục Địa Kiếm Tiên, không biết có địch nổi không?  

Hơn nữa, rốt cuộc thì Trần quản gia đã đi đâu? Sao đã vào Lục Địa Kiếm Tiên rồi mà lại chẳng thèm về nhà hỏi thăm lấy một tiếng, tốt xấu gì hắn cũng đã tiêu phí đan dược hiếm có kia mà.  

Suy nghĩ một lúc, La Hồng tự cảm thấy thực lực của bản thần vẫn còn quá yếu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện