Nếu hắn thật sự bị bắt đi, thì với sự oán giận của n Dương Phi đối với hắn, sợ là nửa dường đã chém hắn thành ngàn mảnh rồi..
NGười ta đã muốn giết hắn thì việc hắn giết lại là lẽ đương nhiên.
Ánh mắt của những hắc kỵ xung quanh đều dừng lại trên người La Hồng tạo ra áp lực vô hình, khiến hắn cảm thấy trọng trách trên vai nặng nề hơn vài phần.
Ánh mắt của Triệu Tinh Hà sáng ngời, ông nhìn qua thanh đao dính máu tươi của hắc kỵ, nói lớn: “Thu quân.”
“Công tử, nếu người đã đi đến bước đường này rồi thì không thể quay đầu lại…”
“Nhưng người đừng sợ, ít nhất thì năm nghìn hắc kỵ ở bên ngoài huyện An Bình này sẽ là hậu thuẫn cho người.”
Triệu Tinh Hà mỉm cười nói.
La Hồng cười theo, gật đầu.
Chợt Triệu Tinh Hà nghiêm mặt lại: “Lúc trước công tử ra tay với tên người Hồ Nhị phẩm kia thật sự là quá liều lĩnh, cứ cho là công tử có kỳ thuật Di Hình Hoán Ảnh của Đạo môn đi nhưng sau này đừng lỗ mãng đối đầu trực diện với cường giả như thế nữa.”
“Cũng may tên người Hồ kia chỉ là một Nhị phẩm bình thường, không am hiểu về Kỳ môn Dị thuật, không có tên trong Địa bảng nhưng nếu là Nhị phẩm Địa Bảng, thì có lẽ công tử không thể kiên trì được đến lúc mạt tướng tới cứu.”
Triệu Tinh Hà rất nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt La Hồng dần biến mất.
Trong lòng La Hồng vẫn rất đắc ý khi sử dụng chiêu thức “Tà Ảnh phân thân” để trêu đùa tên người Hồ Nhị phẩm kia.
Có lẽ Triệu Tinh Hà nhìn ra vẻ đắc ý trên mặt La Hồng nên mới mở miệng khuyên nhủ.
Sau khi La Hồng suy nghĩ về việc vừa rồi, hắn cũng nghiêm túc trở lại.
Triệu Tinh Hà nhận thấy La Hồng nghe lọt lời dạy bảo của mình, hài lòng gật đầu: “Nếu mà lúc này đây, đối thủ của người đổi thành một cao thủ Kiếm tu Nhị phẩm Vạn Kiếm cảnh thì dù người có thể di hình hoán vị, nhưng tốc độ của phi kiếm cũng không chậm hơn đâu.”
“Ít nhất thực lực của công tử bây giờ không thể nào trốn thoát được phi kiếm của Kiếm tu Nhị phẩm.”
La Hồng cẩn thận nghĩ lại cũng cảm thấy hơi sợ.
Trịnh trọng gật đầu.
Tên người Hồ Nhị phẩm khi nãy cũng rất mạnh, uy áp khí huyết tỏa ra từ trên người gã tạo thành sự hạn chế như ở trong vũng bùn lầy. Thực tế là do La Hồng bật hack, trong đan điền có hư ảnh Thánh nhân, ở mi tâm lại có hư ảnh Tà thần, cho nên hắn chẳng hề bận tâm đến chút uy áp Nhị phẩm kia.
Nếu không có hai đại thần này, La Hồng đã không thể trốn thoát khỏi uy áp, e rằng sẽ bị vũng bùng khí huyết vây hãm, Di Hình Hoán Ảnh bị ngăn trở, sẽ bị tên người Hồ Nhị phẩm kia đấm thành bánh thịt.
La Hồng hít sâu, nói: “Quả nhiên đi bằng đường tắt thì chẳng có gì đáng để tựu hào, thực lực của bản thân mới là quan trong nhất.”
“Nếu một ngày nào đó, ta có thể dùng một quyền đánh bại tên người Hồ Nhị phẩm, có lẽ mới có tư cách tự đắc.”
Nghĩ xong.
La Hồng nhìn qua phía Triệu Tinh Hà, mang theo vài phần kính trọng chắp hai tay trước ngực, hơi cúi người xuống.
“Đa tạ Triệu thúc đã chỉ điểm.”
Triệu Tinh Hà hài lòng, cười nói: “Có điều, công tử cũng rất ưu tú, thời gian tu hành còn ngắn nhưng đã có thể đối đầu với Gia Luật Sách. Chẳng bao lâu nữa, Hoàng bảng sẽ thay mới, công tử tất sẽ nổi danh trên bảng, chính thức được ghi tên vào Hoàng bảng.”
La Hồng mỉm cười, hắn không quá quan tâm đến Hoàng bảng này.
Triệu Tinh Hà cũng không nhiều lời, nhìn thoáng qua con phố, thở dài một hơi, sau đó nhìn về hướng bên ngoài huyện An Bình.
“Công tử, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Thái Tử đã hạ lệnh, sai người tới tiếp quản năm nghìn hắc kỵ này… Người tiếp quản là đệ nhị Hoàng bảng - Sở Thiên Nam, là thiên kiêu của Sở gia.”
“Sở Thiên Nam này được phong làm Thiếu Niên Hầu, thiên phú rất cao, đã từng suất lĩnh đội quân của Sở gia đi nam chinh cổ quốc Miêu Cương. Trước khi ra trận, đã dùng thực lực Tứ phẩm, chống lại sự xâm nhập của cổ độc, chém bay đầu rất nhiều võ tướng Tam phẩm của nước địch, khiến cho khí thế quân địch tan tác, liên tiếp thất thủ.”
“Công tử hãy cẩn thận.”
“Với sự kiêu ngạo của Sở Thiên Nam, hắn sẽ không trực tiếp tiếp quản năm nghìn hắc kỵ mà sẽ đi tìm công tử trước để lấy tướng quân lệnh. Có tướng quân lệnh trong tay rồi hắn mới có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản năm nghìn hắc kỵ.”
Triệu Tinh Hà nghiêm túc nói.
Giết u Dương Phi, diệt sạch đội ngũ bắt người kia không tính là gì cả.
Sở Thiên Nam này thật sự mới là người khó đối phó.
Nếu Sở Thiên Nam có thể cướp quân lệnh từ tay La Hồng thành công, thì mọi công sức La Hồng bỏ ra từ đầu đều tan biến hết.
“Hạng hai trong Hoàng bảng…”
La Hồng nheo mắt, cũng ngẩng mặt nhìn về hướng bên ngoài huyện An Bình.
Loáng thoáng như đang nhìn thấy một con mãnh hổ đang chạy như bay về phía này.
Triệu Tinh Hà đi rồi.
Dẫn theo hắc kỵ rời huyện An Bình, trở về doanh trại bên ngoài thành.
Chỉ để lại những thi thể trong huyện này.
La Hồng im lặng đứng đó, Triệu Đông Hán cùng Tiểu Đậu Hoa vội vàng chạy tới. Hai tay Tiểu Đậu Hoa đang ôm kiếm Thiên Cơ, hai chân vẫn còn run rẩy.
Sắc mặt Lưu Huyện lệnh cùng với Lạc Phong vô cùng phức tạp.
Lạc Phong chứng kiến đám người đến từ Đại Lý Tự đều bị giết hết, không biết nói gì.
Ông cũng là người của Đại Lý Tự nên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì trong lòng có chút khó chịu, nhưng La Hồng cũng không làm sai, nếu La Hồng rơi vào tay bọn họ, chỉ có một kết cục là chết.
Hơn nữa trong quân đội lần này còn xuất hiện một tên người Hồ Nhị phẩm.
Vấn đề ngày càng nghiêm trọng.
La Hồng không nói nhiều, quét mắt qua phố dài, cùng với đám người Tiểu Đậu Hoa rời đi.
Còn việc giải quyết hậu quả thì giao lại cho Lưu huyện lệnh.
Lưu huyện lệnh đã xử lý nhiều trường hợp tương tự rồi nên có kinh nghiệm hơn.
Những chuyện cần chuyên môn thì nên giao cho người chuyên nghiệp tới làm.
Lưu huyện lệnh cũng tự hiểu rõ điều này, nhanh chóng ra lệnh cho đám bộ khoái thu dọn thi thể.
NGười ta đã muốn giết hắn thì việc hắn giết lại là lẽ đương nhiên.
Ánh mắt của những hắc kỵ xung quanh đều dừng lại trên người La Hồng tạo ra áp lực vô hình, khiến hắn cảm thấy trọng trách trên vai nặng nề hơn vài phần.
Ánh mắt của Triệu Tinh Hà sáng ngời, ông nhìn qua thanh đao dính máu tươi của hắc kỵ, nói lớn: “Thu quân.”
“Công tử, nếu người đã đi đến bước đường này rồi thì không thể quay đầu lại…”
“Nhưng người đừng sợ, ít nhất thì năm nghìn hắc kỵ ở bên ngoài huyện An Bình này sẽ là hậu thuẫn cho người.”
Triệu Tinh Hà mỉm cười nói.
La Hồng cười theo, gật đầu.
Chợt Triệu Tinh Hà nghiêm mặt lại: “Lúc trước công tử ra tay với tên người Hồ Nhị phẩm kia thật sự là quá liều lĩnh, cứ cho là công tử có kỳ thuật Di Hình Hoán Ảnh của Đạo môn đi nhưng sau này đừng lỗ mãng đối đầu trực diện với cường giả như thế nữa.”
“Cũng may tên người Hồ kia chỉ là một Nhị phẩm bình thường, không am hiểu về Kỳ môn Dị thuật, không có tên trong Địa bảng nhưng nếu là Nhị phẩm Địa Bảng, thì có lẽ công tử không thể kiên trì được đến lúc mạt tướng tới cứu.”
Triệu Tinh Hà rất nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt La Hồng dần biến mất.
Trong lòng La Hồng vẫn rất đắc ý khi sử dụng chiêu thức “Tà Ảnh phân thân” để trêu đùa tên người Hồ Nhị phẩm kia.
Có lẽ Triệu Tinh Hà nhìn ra vẻ đắc ý trên mặt La Hồng nên mới mở miệng khuyên nhủ.
Sau khi La Hồng suy nghĩ về việc vừa rồi, hắn cũng nghiêm túc trở lại.
Triệu Tinh Hà nhận thấy La Hồng nghe lọt lời dạy bảo của mình, hài lòng gật đầu: “Nếu mà lúc này đây, đối thủ của người đổi thành một cao thủ Kiếm tu Nhị phẩm Vạn Kiếm cảnh thì dù người có thể di hình hoán vị, nhưng tốc độ của phi kiếm cũng không chậm hơn đâu.”
“Ít nhất thực lực của công tử bây giờ không thể nào trốn thoát được phi kiếm của Kiếm tu Nhị phẩm.”
La Hồng cẩn thận nghĩ lại cũng cảm thấy hơi sợ.
Trịnh trọng gật đầu.
Tên người Hồ Nhị phẩm khi nãy cũng rất mạnh, uy áp khí huyết tỏa ra từ trên người gã tạo thành sự hạn chế như ở trong vũng bùn lầy. Thực tế là do La Hồng bật hack, trong đan điền có hư ảnh Thánh nhân, ở mi tâm lại có hư ảnh Tà thần, cho nên hắn chẳng hề bận tâm đến chút uy áp Nhị phẩm kia.
Nếu không có hai đại thần này, La Hồng đã không thể trốn thoát khỏi uy áp, e rằng sẽ bị vũng bùng khí huyết vây hãm, Di Hình Hoán Ảnh bị ngăn trở, sẽ bị tên người Hồ Nhị phẩm kia đấm thành bánh thịt.
La Hồng hít sâu, nói: “Quả nhiên đi bằng đường tắt thì chẳng có gì đáng để tựu hào, thực lực của bản thân mới là quan trong nhất.”
“Nếu một ngày nào đó, ta có thể dùng một quyền đánh bại tên người Hồ Nhị phẩm, có lẽ mới có tư cách tự đắc.”
Nghĩ xong.
La Hồng nhìn qua phía Triệu Tinh Hà, mang theo vài phần kính trọng chắp hai tay trước ngực, hơi cúi người xuống.
“Đa tạ Triệu thúc đã chỉ điểm.”
Triệu Tinh Hà hài lòng, cười nói: “Có điều, công tử cũng rất ưu tú, thời gian tu hành còn ngắn nhưng đã có thể đối đầu với Gia Luật Sách. Chẳng bao lâu nữa, Hoàng bảng sẽ thay mới, công tử tất sẽ nổi danh trên bảng, chính thức được ghi tên vào Hoàng bảng.”
La Hồng mỉm cười, hắn không quá quan tâm đến Hoàng bảng này.
Triệu Tinh Hà cũng không nhiều lời, nhìn thoáng qua con phố, thở dài một hơi, sau đó nhìn về hướng bên ngoài huyện An Bình.
“Công tử, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Thái Tử đã hạ lệnh, sai người tới tiếp quản năm nghìn hắc kỵ này… Người tiếp quản là đệ nhị Hoàng bảng - Sở Thiên Nam, là thiên kiêu của Sở gia.”
“Sở Thiên Nam này được phong làm Thiếu Niên Hầu, thiên phú rất cao, đã từng suất lĩnh đội quân của Sở gia đi nam chinh cổ quốc Miêu Cương. Trước khi ra trận, đã dùng thực lực Tứ phẩm, chống lại sự xâm nhập của cổ độc, chém bay đầu rất nhiều võ tướng Tam phẩm của nước địch, khiến cho khí thế quân địch tan tác, liên tiếp thất thủ.”
“Công tử hãy cẩn thận.”
“Với sự kiêu ngạo của Sở Thiên Nam, hắn sẽ không trực tiếp tiếp quản năm nghìn hắc kỵ mà sẽ đi tìm công tử trước để lấy tướng quân lệnh. Có tướng quân lệnh trong tay rồi hắn mới có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản năm nghìn hắc kỵ.”
Triệu Tinh Hà nghiêm túc nói.
Giết u Dương Phi, diệt sạch đội ngũ bắt người kia không tính là gì cả.
Sở Thiên Nam này thật sự mới là người khó đối phó.
Nếu Sở Thiên Nam có thể cướp quân lệnh từ tay La Hồng thành công, thì mọi công sức La Hồng bỏ ra từ đầu đều tan biến hết.
“Hạng hai trong Hoàng bảng…”
La Hồng nheo mắt, cũng ngẩng mặt nhìn về hướng bên ngoài huyện An Bình.
Loáng thoáng như đang nhìn thấy một con mãnh hổ đang chạy như bay về phía này.
Triệu Tinh Hà đi rồi.
Dẫn theo hắc kỵ rời huyện An Bình, trở về doanh trại bên ngoài thành.
Chỉ để lại những thi thể trong huyện này.
La Hồng im lặng đứng đó, Triệu Đông Hán cùng Tiểu Đậu Hoa vội vàng chạy tới. Hai tay Tiểu Đậu Hoa đang ôm kiếm Thiên Cơ, hai chân vẫn còn run rẩy.
Sắc mặt Lưu Huyện lệnh cùng với Lạc Phong vô cùng phức tạp.
Lạc Phong chứng kiến đám người đến từ Đại Lý Tự đều bị giết hết, không biết nói gì.
Ông cũng là người của Đại Lý Tự nên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì trong lòng có chút khó chịu, nhưng La Hồng cũng không làm sai, nếu La Hồng rơi vào tay bọn họ, chỉ có một kết cục là chết.
Hơn nữa trong quân đội lần này còn xuất hiện một tên người Hồ Nhị phẩm.
Vấn đề ngày càng nghiêm trọng.
La Hồng không nói nhiều, quét mắt qua phố dài, cùng với đám người Tiểu Đậu Hoa rời đi.
Còn việc giải quyết hậu quả thì giao lại cho Lưu huyện lệnh.
Lưu huyện lệnh đã xử lý nhiều trường hợp tương tự rồi nên có kinh nghiệm hơn.
Những chuyện cần chuyên môn thì nên giao cho người chuyên nghiệp tới làm.
Lưu huyện lệnh cũng tự hiểu rõ điều này, nhanh chóng ra lệnh cho đám bộ khoái thu dọn thi thể.
Danh sách chương