La Hồng trầm ngâm.  

Hắn tiếp tục nhắm mắt lại và cảm nhận kiếm ý.  

Kiếm khí bên trong cơ thể hắn đang dần tích nhiều lên, dường như muốn đột phá cảnh giới Thất phẩm Thế Kiếm.  

Sau Thất phẩm Thế kiếm, chính là Lục phẩm Ngự kiếm, nếu có thể đột phá, tu vi của La Hồng có thể nâng cao hơn rất nhiều.  

Nhưng đáng tiếc.  

Sau khi cảm thụ một lúc.  

La Hồng vẫn không thể thăng lên Lục phẩm Ngự kiếm, chỉ còn cách ranh giới một chút mà như xa tận chân trời.  

“Trần quản gia và cha ta đã nói đúng, thiên phú kiếm tu của ta đúng là quá tệ.”  

Mặt La Hồng sa sầm.  

Nhưng vẫn còn tin tốt là thương thế của hắn đang dần bình phục lại.  

Đứng dậy nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, La Hồng định đi tìm Tiêu Nhị Thất, thiên phú kiếm đạo của hắn kém cỏi, vậy thì sẽ tập trung vào tu luyện Tà tu.  

Nhưng tòa thành cổ này rất lớn, làm sao hắn có thể tìm được Tiêu Nhị Thất đây.  

Đột nhiên La Hồng nghĩ tới điều gì đó, lấy mặt nạ Tà Quân đeo vào, trong nháy mắt, ngũ giác của hắn trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.  

“Lão Tiêu, hắc hắc hắc…”  

“Ngươi đâu rồi, ta tới tìm ngươi đây.”  

Mái tóc trắng khẽ đung đưa, khuôn mặt xấu xa của La Hồng ngẩng lên, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười cực kỳ nham hiểm.  

Bóng người bỗng chốc hóa thành làn khí bạch hồng bí mật trốn ra ngoài.  

…  

Bên trong tòa thành cổ.  

Tiêu Nhị Thất đang che dù, hai bên hông treo hai thanh đao, bỗng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Y chợt rùng mình một cái, cảnh giác nhìn xung quanh.  

“Đệt… ai để mắt tới ta thế?”  

“Ta đã biết điều lắm rồi mà.”  

“Cảm giác lo lắng bồn chồn này từ đâu mà có vậy?”  

Lần đầu tiên La Hồng phát hiện hư ảnh thánh nhân ẩn trong đan điền của hắn lại còn có tác dụng độc đáo như vậy.  

Có thể cảm nhận được nguy hiểm mà kịp thời cảnh báo.  

Nếu có điềm không lành sắp xảy ra thì hư ảnh thánh nhân này sẽ liên tục cảnh báo để nhắc nhở La Hồng, đây là điều mà hắn chưa từng nghĩ tới.  

Cái này giống như một thiết bị cảnh báo vậy, có thể bảo toàn tính mạng.  

Khi La Hồng đối đầu với Da Luật Sách trước đó, hư ảnh thánh nhân này liên tục phát tín hiệu cảnh báo, không ngừng nhấp nháy, hiển nhiên Da Luật Sách gây cho La Hồng một cảm giác cực kỳ bất an.  

Vết thương dần hồi phục, La Hồng đi ra khỏi gian phòng đang ẩn nấp trong con hẻm.  

Trong bí cảnh, mưa xuân rơi lất phất.  

Tựa như con mưa xuân đầu tháng ba ẩm ướt khiến người người đều chán chường, mưa phùn cứ lất phất, như bông liễu bay khắp nơi.  

Ngắm nhìn tòa thành cổ được dựng lên bằng gạch đen và tường trắng làm chủ đạo này, khiến người ta có cảm giác hoài cổ.  

Một vài viên ngói xanh nhuốm màu mưa, mang theo đầy vẻ cổ kính.  

Nguyên khí của trời đất dần hòa vào với cơn mưa xuân đầu mùa này, ẩn trong làn mưa này là một ý nghĩa khác, tí tách tạo nên âm thanh dễ chịu, khiến cho suy nghĩ trong lòng người ta thông suốt, có cảm ngộ đặc biệt.  

Bí cảnh này thực sự rất bất thường, ngay cả một cơn mưa cũng có thể ẩn chứa một nguồn nguyên khí dồi dào như vậy.  

Cơn mưa này có thể tăng cường tu vi, chẳng trách có nhiều người muốn vào bí cảnh này như vậy.  

La Hồng đi trên con đường vắng, dựa vào hư ảnh thánh nhân trong đan điền mà né tránh nguy cơ.  

Dù hư ảnh thánh nhân phát tín hiệu rất nhỏ thì La Hồng cũng không hề coi thường, vòng đường khác mà đi.  

Bởi vì mục đích chính của La Hồng là tìm Tiêu Nhị Thất, không nhất thiết phải đánh nhau thì La Hồng sẽ không đánh.  

La Hồng đã từng trao đổi qua với lão Tiêu, phát hiện kẻ này cũng khá tốt bụng, vấn đề nhỏ như vậy, chắc chắn y sẽ giúp hắn.  

Tòa thành cổ dài vô tận, hiện giờ La Hồng không biết Tiêu Nhị Thất ở đâu, nhưng sau khi đeo mặt nạ Tà Quân, sáu giác quan của hắn được cải thiện hơn rất nhiều, xúc giác đang dần mở rộng phạm vi để tăng cường tìm kiếm.  

Hắn vẫn cô độc đi trên đường dài dưới màn mưa.  

Ở phía xa phát ra tiếng động, âm thanh không lớn không nhỏ chui vào tai của La Hồng.  

Hắn mờ mờ nghe được âm thanh của trời đất, tiếng gào rú của sông núi.  

“Đệt… ai đang để mắt tới ta!”  

Một giọng nói giận dữ vang xuyên qua màn mưa, lọt vào tai La Hồng.  

La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân đột ngột mở mắt.  

Đôi mắt nheo lại mang theo một chút ý cười.  

“Tìm thấy ngươi rồi, lão Tiêu.”  

Cùng lúc đó.  

Hư ảnh thánh nhân bên trong đan điền của La Hồng đột nhiên phát ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.  

La Hồng nở nụ cười, áo trắng phiêu nhiên, nhanh chóng lao về một hướng, chỉ trong chớp mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.  

Rầm!  

Ngoài trời mưa vẫn không ngớt, chỉ trong chớp mắt, một luồng năng lượng không rõ tên mang theo âm thanh ghê rợn bắn thẳng vào đúng chỗ La Hồng đang đứng.  

Tạo ra một hố to trên mặt đất, những hạt mưa rơi trúng mũi tên đều nổ tung tại chỗ.  

Thân hình vạm vỡ như ngọn núi của Da Luật Sách đứng sừng sững trong mưa.  

Một tay của y nâng lên làm bàn đỡ cho con diều hâu đang đứng im lặng trên đó.  

“Ta lại chậm nửa bước rồi, nhạy bén đấy…”  

“Nhưng ta sẽ tìm được ngươi thôi, ta muốn xem thử, ngươi có thể trốn được mấy lần.”  

Da Luật Sách nói nhỏ.  

Kế đó, y vuốt ve con diều hâu.  

Diều hâu sải đôi cánh ra, bay thẳng lên nóc của tòa thành cổ, nhìn xuống dưới bằng đôi mắt sắc bén đặc trưng của loài chim này, dao dác nhìn, tìm kiếm bóng dáng của La Hồng.  

Có sự trợ giúp của diều hâu, rất nhanh Da Luật Sách đã lần ra dấu vết của La Hồng.  

Y sải bước đi nhanh, hơi thở nặng nề, tựa như loài dã thú trong rừng không ngừng tìm kiếm con mồi của mình.  

Phía bên kia của tòa thành cổ xuất hiện một nhóm người do Cung Hạo, Võ Cử và Trường Bình quận chúa dẫn đầu cũng đang tìm kiếm La Hồng khắp nơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện