Ở đằng xa.  

Một tiếng cười lớn vang lên văng vẳng.  

Một người có khuôn mặt khôi ngô bước đến, mỗi bước chân đều khiến người ta có cảm giác như mặt đất rung chuyển dữ dội.  

Trường Bình quận chúa nhìn bóng người ấy, hai mắt sáng lên: “Võ Cử!”  

Da Luật Sách nhìn Võ Cử, rồi lại nhìn qua Cung Hạo, nếu hai người này cùng hợp sức lại, chưa hẳn không thể đánh mới y một trận.  

Da Luật Sách cười lạnh một tiếng.  

“Sau khi ta giết được La Hồng, ta sẽ đến tìm các ngươi tính sổ.”  

Vừa dứt lời, Da Luật Sách cùng con chim diều hâu rời đi, bóng người khôi ngô nhanh chóng biến mất trong màn mưa.  

…  

La Hồng đang trên đường chạy trốn, lau vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt nghiêm túc lại.  

Đối với hắn, bí cảnh mà hôm nay hắn vào chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, một Da Luật Sách cũng đã khó đối phó rồi, lại còn thêm bọn Cung Hạo, Võ Cử và đám người mà Trường Bình quận chúa thuê đến để đối phó với hắn kia.  

Trong bí cảnh này không có ai mà hắn có thể tin tưởng được, chỉ có thể dựa vào chính mình.  

Cảm giác đau nhói trong đan điền cảnh báo hắn phải mau chóng tìm một nơi an toàn để ẩn náu và dưỡng thương.  

“Giết ta…”  

“Tiếp theo đây, các ngươi sẽ hiểu được cảm giác bị Bại Hoại để mắt tơi là như thế nào.”  

Khóe miệng của La Hồng nở nụ cười lạnh lùng.  

Kể từ khi La Hồng tu luyện cho tới nay, hắn đã giết rất nhiều người!  

Nước mưa văng tung tóe, La Hồng mau chóng chạy đi, một thân bạch y, rất dễ bị nhận ra trong tòa thành cổ này.  

Chẳng mấy chốc, hắn tìm thấy một gian phòng trống sau khi qua mấy ngã rẽ, La Hồng chui vào đó, đóng cửa, tự phong bế khí cơ.  

Hư ảnh thánh nhân khongo còn truyền đến cảm giác nguy hiểm nữa, La Hồng thở phào nhẹ nhõm.  

Trong căn phòng tối đen, ẩm thấp.  

La Hồng tìm đại một chỗ thoáng để ngồi, bắt đầu vận chuyển Uẩn Kiếm Quyết, khiến kiếm khí xao động trong cơ thể, dần dần bình ổn.  

“Da Luật Sách, Cung Hạo, Võ Cử… ba tên này khó đối phó nhất, đều thuộc hàng Tứ phẩm. Với thực lực hiện tại của ta, cho dù mang mặt nạ Tà Quân đi chăng nữa, chưa chắc có thể giết chết được bất kỳ người nào trong số chúng.”  

“Ta vẫn chưa đủ mạnh, nhất định phải nhanh chóng tăng tu vi!”  

La Hồng khoanh chân ngồi, nghĩ thầm trong đầu.  

Hắn vận chuyển tà sát khí bên trong đan điền, bảy mươi hai viên Sát Châu tập hợp lại thành một sát châu hoàn, từ từ xoay chuyển, điều tức dưỡng thương cho La Hồng.  

Thực ra, thương thế của hắn không quá nặng, chủ yếu là do kiếm khí bùng nổ nên mới làm kinh mạch vô cùng đau nhức.  

“Vẫn là do thiên phú của ta vẫn còn quá kém…”  

La Hồng thở dài.  

Hắn lấy cuốn sổ bằng da người ra, Ngụy Nhàn đã bị hắn giết chết, như vậy có thể thu được rất nhiều tội ác.  

Nhưng vẫn còn quá ít.  

Một khi trang ban thưởng hoàn thành đổi mới, thì với số tội ác hiện giờ của hắn, muốn đổi lấy hai phần thưởng khuyến khích cũng còn không đủ ấy chứ.  

Hắn phải dùng mọi cách để tích đủ số tội ác mới được.  

“Dùng thanh danh để thu thập chỉ số tội ác có lẽ sẽ không có tác dụng ở nơi này, chỉ có thể nhắm tới từng mục tiêu để thu thập thôi…”  

La Hồng nheo mắt.  

Viết hai cái tên mục tiêu mà hắn đã chọn, một trong số đó có Cung Hạo.  

Một cái tên khác là Ngụy Nhàn, vì hắn ta vừa chết nên tên trong cuốn sổ đã biến mất, vẫn còn trống một chỗ.  

“Đáng lẽ ta nên viết tên Da Luật Sách mới đúng… Nhưng nếu vậy thì ta phải giết Cung Hạo hoặc Da Luật Sách trước mới có thể thu thập tội ác. Hiện giờ, ta không nên liều mạng với bọn họ, tăng cường thực lực mới là điều quan trọng nhất.”  

La Hồng nghĩ nghĩ, vẫn quyết định để trống phần danh ngạch này trước đã. Trong bí cảnh lần này, có rất nhiều người muốn lấy mạng hắn, không chỉ con cháu đệ tử thế gia trong kinh thành, mà còn có tiểu sinh của Tắc Hạ học cung.  

Thực lực của những tên này không mạnh, viết tên vào phần đối tượng mục tiệu xong rồi xử lý là có thể tích số tội ác rất nhanh.  

Cả đám đó cứ như là rau hẹ đang hành tẩu, chờ La Hồng hắn tới thu hoạch.  

Vì vậy La Hồng cảm thấy hắn nên bắt đầu ra tay từ những tên yếu nhất.  

“Lần này thực sự phải đại khai sát giới thật rồi.”  

La Hồng cười một tiếng ghê rợn trong căn phòng âm u.  

Nhưng đáng tiếc là La Hồng hắn lại không biết tên của những người này.  

Ca này hơi khó, La Hồng khẽ nhíu mày.  

Không lẽ trước khi giết bọn chúng, hắn phải hỏi “ngươi tên là gì” à?  

Còn lâu đối phương mới chịu nói.  

“Mình phải tìm một người trợ giúp mới được.”  

La Hồng nghĩ thầm.  

Nên tìm ai để giúp đỡ mình đây?  

Nheo mắt, chợt có tia sáng lóe lên trong đầu hắn.  

Tiêu Nhị Thất với vẻ mặt tươi cười, luôn đeo hai thanh đao bên hông, nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn.  

Lần trước, lúc hắn biết tên của Ngụy Nhàn là Tiêu Nhị Thất đã nói cho hắn nghe!  

Tiêu Nhị Thất đã đi vào bí cảnh, đây là điều mà La Hồng có thể chắc chắn.  

Cất cuốn sổ da người đi, La Hồng thở dài, kiếm khí chảy trong kinh mạch của cơ thể dần dần hồi phục lại dưới sự trợ giúp của Uẩn Kiếm Quyết.  

Nguyên khí của trời đất bắt đầu tích tụ trong người La Hồng, hắn nhắm mắt lại.  

Trong mơ hồ, La Hồng có cảm giác, trong không khí có kiếm khí lưu động đang cuộn trào.  

“Ha, Thiên Cơ bí cảnh này quả nhiên là một chỗ tốt để tu luyện mà, không nói tới nguyên khí thiên địa dồi dào mà ta còn có thể cảm nhận được kiếm ý tồn tại ở nơi này. Nhị sư huynh đã nói rằng bí cảnh chính là bản thể của cường giả mạnh nhất sau khi chết, nói cách khác, kiếm ý này hẳn là cảm ngộ của chủ nhân bí cảnh rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện