Vẻ mặt ông ta lộ ra vẻ mệt mỏi, những năm qua hình như ông ta đã quá đắc ý ròio
Nhớ lại những năm đầu, ông ta thoả mãn với việc được gia nhập Đại Lý Tự, một thân liêm khiết, làm việc vì dân.
Thứ ông ta chán ghét nhất chính là những kẻ phạm pháp, nhận hối lộ.
Nhưng bây giờ, ông ta lại trở thành hạng người mà ông ta ghét nhất.
Có lẽ đây là cái giá của sự trưởng thành.
Lạc Phong nhìn hai tên thuộc hạ, ánh mắt dần trở nên nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Các ngươi đã học được chưa?”
Tử Vi và Phương Chính đều sững sờ.
Họ đã… học được gì?

La Hồng đương nhiên không biết cuộc chạm trán trên nóc nhà.
Ba vị sứ giả của Đại Lý Tự biến mất ngay trước mắt hắn chỉ trong nháy mắt, khiến cho La Hồng hiểu ra những người này có thể là những tu sĩ thần bí có sức mạnh khó lường, ít nhất, trên con đường tu hành, bọn họ lợi hại hơn một kẻ chỉ mới chập chững bước đi như hắn rất nhiều.
Có điều, hắn không phải đợi quá lâu thì đã thấy trước mắt sáng lên, ba bóng người đột nhiên quay trở lại.
Tuy nhiên, lần này La Hồng lại cảm thấy ánh mắt ba vị sứ giả này nhìn mình có chút quái quái.
Hả?
Nghĩ thông rồi? Chịu nhận hối lộ rồi?
Một nụ cười tiêu chuẩn lại nở trên khuôn mặt của La Hồng, hắn lấy ra một đống tờ ngân phiếu dày cộp từ trong cánh tay của mình.
“Ba vị đại nhân, mau đến đây, các người hiểu rồi đấy.”

La Hồng cười, đưa tờ ngân phiếu cho ba vị sứ giả của Đại Lý Tự.
Lạc Phong nhìn tờ ngân phiếu do La Hồng đưa, lại ngước mặt nhìn nụ cười trên mặt La Hồng, cảm thấy nụ cười này đầy ẩn ý và mỉa mai, tim ông ta đập thịch một cái.
Lúc trước, ông ta tìm cớ giáo huấn lại hai tên thuộc hạ, giờ suy nghĩ kĩ lại, có lẽ La Hồng thực sự có ý khuyên bảo bọn họ.
“La Hồng công tử, bọn ta hiểu ý của ngài rồi.”
“Nhận hối lộ là sẽ không nhận hối lộ.

Đời này, bản quan sẽ không bao giờ nhận hối lộ nữa.” Lạc Phong đứng lên, nhìn La hồng, nghiêm nghị nói.
Sau đó ông ta cúi đầu với La Hồng.
Sau cái cúi đầu này, Lạc Phong có cảm giác như vừa thoát khỏi xiềng xích, thông suốt điều gì đó.

Nguyên khí lúc trước bị Trần quản gia áp chế cũng nhanh chóng bắn ngược, cuộn trào trong cơ thể như dòng sông chảy siết.
Ngay thời khắc này, Lạc Phong đã đột phá được bình cảnh trong tu vi của mình.
Tử Vi và Phương Chính hít một hơi sâu, đại nhân đã suy nghĩ thông suốt, hiểu rõ bản tâm của chính mình rồi?
Lúc đầu, Lạc Phong nói La Hồng mượn cớ đút lót để dạy cho bọn họ một bài học, bọn họ còn tưởng là nói bậy.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Lạc Phong thực sự đột phá tu vi, chẳng lẽ…
La Hồng công tử cố ý dùng chuyện hối lộ để gõ tỉnh bọn họ?
Đại nhân, không có nói bậy?
Bọn họ liếc nhau, lần này, có lẽ… đã hiểu thật rồi.
Hóa ra việc nhận hối lộ ảnh hưởng tới tu vi của bọn họ.
Đúng! Bọn họ vẫn còn trẻ, vẫn còn cứu được!
Nghĩ vậy, cả hai cung kính cùng cúi đầu trước La hồng.
“Đa tạ La Hồng công tử đã chỉ bảo.”
La Hồng nhìn hai người đang cúi đầu với hắn, nụ cười trên mặt dần cứng lại.
Có vẻ như… có gì đó không ổn cho lắm.
Bỗng trong lòng La Hồng có một dự cảm không tốt.
Nhìn hai vị sứ giả đến từ Đại Lý Tự Tự đang cúi đầu trước hắn, gương mặt của La Hồng lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Đừng nói vậy chứ.”
“Bổn công tử cái gì cũng không làm, không phải bổn công tử ta làm đâu.”
La Hồng vội vàng xua tay.
Dạy dỗ bọn họ?

Hắn đã làm gì kia chứ, sao lại dạy dỗ bọn họ?
Ba người này chỉ biến mất một lúc, sao mà thay đổi quá vậy?
Đến ngân phiếu cũng không cần.
Tay La Hồng đang cầm một xấp ngân phiếu dày cộp, như đang ôm nỗi cô đơn mà không biết giải tỏa ở đâu.
Lạc Phong đã nói thẳng ra là ông ta không cần.

Mục đích của La Hồng là muốn sử dụng ngân phiếu để móc nối quan hệ với các sứ giả của Đại Lý Tự chứ không phải muốn đắc tội đối phương.
Vì thế, hắn cũng không tiếp tục cưỡng cầu nữa.
Nhưng mà hắn vẫn có cảm giác trống rỗng không thể diễn tả được, cứ như bị mất đi cả trăm triệu vậy.
Nếu ba vị sứ giả đồng ý nhận ngân phiếu vậy thì kế hoạch nhân vật phản diện mà hắn vừa nghĩ ra này sẽ xem như viên mãn, tội ác sẽ không ngừng tăng lên, có thể đảo ngược tình thế.

Quan trọng nhất là hắn còn có cơ hội để nhận được phần thưởng ở mục Ban Thưởng.
Nhưng mà… hiện giờ, có phải lại chẳng vớt được thêm gì dù chỉ là cái rắm không?
Mất hết rồi.
La Hồng thở dài.
“Cũng may… còn có Huyện lệnh lão gia thu ngân phiếu.”
La Hồng cảm thấy có chút may mắn, dù sao Lưu huyện lệnh cũng được coi là phụ mẫu thân sinh của cả huyện An Bình, thân phận cũng không thấp, ông ta nhận ngân phiếu chắc là có thể mang đến cho La Hồng ta không ít chỉ số tội ác.
Chuyến đi này cũng không phải là không có thu hoạch.
Tuy nhiên, ý nghĩ của La Hồng đã bị dập tắt.
Hô hấp của Lạc Phong dần ổn định trở lại, ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm túc.
“La Hồng công tử, đây là hai người thuộc hạ của ta, cũng là học trò của ta, xấp xỉ tuổi của công tử.


Ngươi có thể làm quen một chút.”
“Tử Vi, Phương Chính.”
Lạc Phong giới thiệu họ với La Hồng.
La Hồng gật đầu, mỉm cười, rút ra một tờ ngân phiếu, đưa qua như mời điếu thuốc, nhưng hai người lại kiên định khước từ.
Lần thứ hai bị từ chối, vẻ mặt La Hồng tràn đầy mất mát.
Tử Vi và Phương Chính trong lòng run sợ, La Hồng cư nhiên lại thử bọn họ.
May thay, lần này bọn họ đã thông minh lên, không dễ bị lừa.
Vẻ mặt Lạc Phong vẫn rất nhã nhặn, ông ta đã chắc chắn rằng La Hồng không phải người xấu, cộng với cú sốc do vị cao nhân tiền bối để lại, ông ta đã thân cận với La Hồng hơn trước rồi.
Lạc Phong suy nghĩ một chút rồi quay lại nhìn cô gái mặc y phục màu đen: “Tử Vi, đi gọi Lưu huyện lệnh đến đây, nhớ kỹ sự dạy bảo của La công tử, bắt Lưu Huyện lệnh ói ra những gì ông ta đã ăn.”
“Chúng ta là người làm quan...!Nhân phẩm… Là quan trọng nhất.”
“Vâng ạ.”
Tử Vi gật đầu, giơ tay lên, bàn tay trắng nõn của nàng ta rút ra một cây thước đỏ từ trong ống tay áo.
Sau khi nghe Lạc Phong nói, sắc mặt La Hồng biến đổi
Ăn rồi bắt nôn ra à?
Mà nôn cái gì chứ?
Mấy người… đừng có tầm bậy nha!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện