La Hồng rùng mình tỉnh lại.  

Hắn lau mồ hôi trên trán, không hiểu sao có cảm giác tim đập nhanh. Nhưng cụ thể là vì nguyên nhân gì, La Hồng lại không thể biết được.  

Đêm qua giết 28 Tà tu, hấp thu một lượng lớn tà sát, nên sau khi về phòng, La Hồng liền bắt đầu ngồi xếp bằng luyện hóa.  

Không biết khi nào, liền ngủ thiếp đi.  

Mà tà sát cũng đã hoàn toàn chuyển hóa, hiện giờ tu vi La Hồng có tăng lên một ít.  

Hắn duỗi cái eo lười biếng. Tia nắng ban mai vén màn khói mù khắp thiên địa La Hồng mới vừa có động tĩnh, ngoài phòng liền vang lên thanh âm sột sột soạt soạt, bọn tỳ nữ như hoa như ngọc đẩy cửa tiến vào, hầu hạ La Hồng rửa mặt.  

Rửa mặt xong, La Hồng thay đổi một thân áo bào trắng tinh khiết, lưng đeo kiếm Địa Giao, đi về phía sảnh chính.  

Tiểu Đậu Hoa đã dậy từ sớm, đang bận rộn ở phòng bếp. Gia đạo sa sút, khiến nàng không còn là một đại tiểu thư yếu ớt nữa mà tự chủ, độc lập hơn rất nhiều.  

Nàng nhìn thấy La Hồng một thân bạch sam chính khí phi dương, không khỏi nở nụ cười, nỗi sợ hãi và lo lắng do vụ giết người ngày hôm qua đã không còn làm hai đầu lông mày nàng nhăn lại nữa.  

Thiếu nữ như đã lột xác, trở nên càng thêm kiên nghị.  

Trong mắt có ánh sáng, tựa hồ có mục tiêu, không đần độn giống lúc trước.  

La Hồng khó được một ngày không hung dữ với Tiểu Đậu Hoa.  

Viên hạt tử, Trần quản gia, còn có La Tiểu Tiểu vẻ mặt ngủ không đủ đã ở trên bàn cơm đợi sẵn rồi.  

Trần quản gia liếc La Hồng một cái, không nhắc đến việc đêm qua hắn ra khỏi thành.  

La Hồng lại ngẩng đầu, nhìn về phía Trần quản gia, dò hỏi: “Trần thúc, Trần thúc đắm chìm trong kiếm đạo nhiều năm, không biết có hiểu gì về kiếm trận không?”  

“Kiếm trận?” Trần quản gia đang ăn cháo cùng củ cải chua, tức khắc sửng sốt, nhướng mày kinh ngạc liếc La Hồng một cái.  

“Kiếm trận uy lực không tầm thường, nhưng về cơ bản phải đến Ngự Kiếm cảnh mới có thể tu tập… Đương nhiên, nếu là nhiều người cùng xuất thủ, cũng hình thành kiếm trận, nhưng đó là kiếm trận nhiều người, bản chất không giống nhau.”  

“Công tử muốn biết về loại nào?” Trần quản gia hỏi.  

“Một người tạo thành trận.”  

La Hồng ăn một miếng tào phớ, nói.  

“Trên thực tế, kiếm trận rất là phức tạp, nếu kiếm khí đủ mạnh, một kiếm có thể chém sông, phá hồ, phá núi, khai thiên…… Hết thảy đều có thể dùng một kiếm chém nát, lão Trần ta đối với kiếm trận hiểu biết không tính là nhiều, nhưng công tử nếu muốn biết, lão Trần ta sẽ viết cho công tử.”  

“Nhưng, công tử phải tự hiểu về thiên phú kiếm đạo của mình, chớ lãng phí quá nhiều thời gian ở kiếm trận, nên chăm tu kiếm, dưỡng kiếm, sớm ngày bước vào cảnh giới Tam phẩm Vạn Kiếm cảnh, đến lúc đó, dù không hiểu về kiếm trận, một kiếm xuất ra cũng đủ tạo nên uy lực lớn.” Trần quản gia nói.  

La Hồng múc muỗng tào phớ cho vào miệng, thở dài.  

“Trần thúc, đừng nói nữa, thiên phú kiếm đạo của ta như thế nào, trong lòng ta hiểu, nếu thiên phú kém, thì nên bắt đầu luyện tập sớm một chút, biết thêm một chút tri thức, tương lai chắn chắn sẽ hữu dụng.”  

“Khụ khụ……” Một bên Viên hạt tử bị sặc cháo, ho khan không ngừng.  

Trang bức trong vô tình, là chí mạng nhất.  

“Ta cũng sẽ vì công tử dưỡng kiếm thật tốt!” Tiểu Đậu Hoa nghe được Trần quản gia nói thiên phú công tử kém, cũng nghiêm túc mà quật cường, nói.  

Trần quản gia hơi xấu hổ cười cười, đứng dậy về phòng, chỉ chốc lát sau, liền cầm một quyển sách trở về, đưa cho La Hồng.  

“Đây là ‘Thiên Đấu Liên Hoàn kiếm trận’, Chia làm chín kiếm, mười tám kiếm, ba sáu kiếm, sáu ba kiếm, bảy hai kiếm, tám mốt kiếm, kiếm kiếm liên hoàn, điều khiển càng nhiều phi kiếm, uy lực kiếm trận càng mạnh mẽ, công phòng hợp nhất, có thể công có thể thủ, tuy không tính là kiếm trận đỉnh cấp, nhưng lại là kiếm trận thích hợp với công tử nhất.”  

Trần quản gia nói: “Trong thiên hạ, kiếm trận cường đại cũng có, bất quá phần lớn đều là kiếm thuật thế gia đời đời tương truyền, đều là bí mật, người ngoài không học được.”  

La Hồng tiếp nhận quyển sách, nhìn qua, trong lòng âm thầm vui sướng.  

Hắn có 72 viên sát châu, liên hoàn kiếm trận này xác thật là thích hợp với hắn nhất.  

Trần quản gia nhìn La Hồng vui vẻ, khóe miệng nhu hòa vài phần, hiền từ nói: “Công tử, kiếm trận chung quy xem như một loại kỹ xảo, chúng ta là kiếm tu, vẫn là trông cậy vào kiếm trong tay, sức người có hạn, nếu là kiếm mình nắm trong tay cũng không chế ngự tốt thì trăm kiếm ngàn kiếm cũng không thành.”  

“Nếu có thể lấy tâm ngự chắc một kiếm, vạn vật trong trời đất đều có thể thành kiếm.”  

Trần quản gia tận tình khuyên bảo nói.  

La Hồng nghe vậy, hình như hiểu ra.  

Ăn qua bữa sáng, bắt Tiểu Đậu Hoa ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, ôm kiếm Địa Giao, rời khỏi La Phủ, đi tới Tắc Hạ Học Cung.  

Dù cho hôm qua hắn đã giết u Dương Chiêu trong học cung, nhưng, La Hồng lại không chút nào lo lắng.  

Bởi vì một đêm trôi qua, phu tử cùng nhị sư huynh đều không có tìm hắn gây khó dễ, có nghĩa là, ngầm đồng ý với hành động của hắn.  

Thân là đệ tử của phu tử, há có thể bị khinh bỉ ở cửa nhà mình?  

La Hồng thật ra có chút vui sướng, càng thêm thích học cung.  

Đương nhiên, trừ bỏ gõ chuông thánh nhân… Sẽ làm khí Chính Dương của hắn càng ngày càng nồng đậm, hôm qua hấp thu nhiều tà sát như vậy, thông qua luyện hóa, bài xuất không ít tà sát uế khí ra bên ngoài cơ thể, cũng mài đi không ít khí Chính Dương trên người, nên hiện giờ ánh sáng của khí Chính Dương trên người hắn ảm đạm đi vài phần.  

La Hồng vui vẻ đến hỏng rồi.  

Triệu Đông Hán một đêm không ngủ, nhưng tinh thần vẫn vô cùng tốt, đôi mắt sáng ngời có thần, La Hồng nghi hoặc nhìn thoáng qua lão Triệu.  

Mang theo Tiểu Đậu Hoa cùng lão Triệu đến Đông Sơn, lão Triệu liền dừng lại ở lưng chừng núi, mắt nhìn thấy La Hồng cùng Tiểu Đậu Hoa đi lên cung điện, Triệu Đông Hán liền vội vàng xoay người, xuống núi, đi thẳng tới quán trà đang vô cùng náo nhiệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện