Hơi tiếc nuối, La Hồng nhìn thấy thanh đao đang giắt trên thắt lưng của Tiêu Nhị Thất, trên mặt đột nhiên nở nụ cười, tiêu sái đi tới.  

Tiêu Nhị Thất rùng mình, cảnh giác nhìn La Hồng đang đi đến.  

Tên tiểu tử này, không lẽ muốn ghi mình vào cuốn sổ đó sao, Tiêu Nhị Thất nhớ rõ ràng mình chưa từng chọc đến La Hồng.  

“Có chuyện gì vậy?”  

Mặt Tiêu Nhị Thất trở nên lạnh lùng, làm ra vẻ người lạ chớ gần.  

La Hồng suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: “Lần trước lúc Hoàn Nhan Xa Cổ và Trấn Bắc Vương giao tranh, ngươi cũng biết là có người đang âm thầm khuấy nước bẩn, câu kia là ai nói?”  

Tiêu Nhị Thất kinh ngạc, không ngờ La Hồng lại hỏi vậy.  

Gã vẫn lạnh lùng: “Chỉ cái này!?”  

La Hồng gật đầu, hai mắt sáng ngời, ngươi biết mà đúng không?  

Tiêu Nhị Thất cười lạnh: “Giấu đầu lộ đuôi, ta làm sao biết được.”  

La Hồng: “…”  

Không biết, vậy ngươi giả bộ bí hiểm vậy làm gì?  

“Nhưng có thể là những cao thủ đến từ kinh thành Đại Hạ…” Tiêu Nhị Thất suy nghĩ một chút rồi nói, nói xong, vung vạt áo, đặt hai tay lên hông, nhanh chóng rời đi.  

Tục ngữ có nói “không sợ người giết, chỉ sợ người nhớ”.  

Tiêu Nhị Thất y phải tránh xa tên tiểu tử thù dai nhỏ mọn này.  

La Hồng đăm chiêu nhìn, trong mắt có chút lạnh lẽo.  

Vốn dĩ hắn có chút nể sợ triều đình Đại Hạ, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, La Hồng không còn chút kiên nhẫn nào với Đại Hạ vương triều nữa.  

La Hồng hắn không hiểu tại sao nhiều người ở triều đình Đại Hạ lại muốn giết hắn, muốn xử lý hắn.  

La Hồng hắn là con trai của La tướng quân, là cháu trai của Trấn Bắc Vương, giết hắn rồi… thì có lợi gì cho Đại Hạ chứ?  

Chẳng lẽ là muốn La gia và Đại Hạ trở mặt với nhau sao?  

Thái độ của triều đình Đại Hạ đối với La gia quá kỳ lạ.  

Đây là điều mà La Hồng tới bây giờ vẫn nghi hoặc.  

Có điều, hiện tại La gia có trở mặt hay không thì La Hồng không biết nhưng hắn nhất định phải trở mặt.  

Ai mà muốn xử lý hắn, giết hắn thì hắn chỉ có một chữ… Giết!  

Không thể đi bằng xe ngựa, La Hồng đành phải đi bộ xuống núi cùng với Triệu Đông Hán và Viên mù, ba người đạp bóng đêm, đi về phía La phủ.  

…  

Đêm dài.  

Làn gió nhẹ thổi tới tiểu lâu.  

Có tiếng nước sôi kêu ùng ục, hơi nóng bốc lên xua tan đi không khí lạnh lẽo về đêm trong tiểu lâu.  

Hai tay Lý Tu Viễn cầm một xấp giấy, đi tới tiểu lâu.  

“Phu tử, kỳ thi chiêu sinh đợt này đã kết thúc.”  

“Đề thi của vòng thứ hai đều ở đây cả.”  

Lý Tu Viễn khoanh chân ngồi lên bồ đoàn* đối diện với phu tử, ông pha trà và rót cho Lý Tu Viễn một tách  

*cái nệm ngồi  

“Ngươi vất vả rồi.”  

Lý Tu Viễn ôn hòa cười, uống một ngụm trà.  

Y biết phu tử nói vất vả là chỉ cái gì.  

“Không có gì, Hoàn Nhan Xa Cổ chết thì chết thôi, không có người nào của Kim Trướng Vương Đình dám đến gây chuyện với đệ tử.” Lý Tu Viễn nói.  

“Người càng già, càng phải kiêng kị nhiều thứ, Trấn Bắc Vương như vậy, lão phu cũng thế.”  

Phu tử lắc đầu, giọng khàn khàn, ánh mắt hơi đục.  

Lý Tu Viễn mỉm cười, lấy ra một xấp giấy để trên bàn, từ trong đó lấy ra vài tờ.  

“Đây là bài trả lời của Tiêu Nhị Thất, Tiêu Nhị Thất là kiếm khách của Đại Sở, xếp thứ bảy trong Hoàng Bảng, thiên phú không tệ.”  

“Đây là bài trả lời của Ngô Mị Nương, Ngô Mị Nương là truyền nhân Kiếm đạo của Ngô gia Đại Chu, Ngô gia hẳn là đặt hết hy vọng vào nàng ta.”  

“Đây là bài của Long Hổ Sơn Hồng Bách Uy…”  

“Còn đây là bài của hòa thượng Khổ Nguyệt.”  

Lý Tu Viễn nói: “Bọn họ rất có thiên phú, tại sao phu tử chỉ coi trọng mỗi La Hồng? Ngay cả cuộc thi chiêu sinh này cũng được tổ chức vì La Hồng.”  

“Nếu phu tử muốn nhận La Hồng làm đồ đệ, thì phải cho bọn kiêu ngạo ấy một lý do chính đáng, không thì ngày mai khó mà kết thúc được.”  

Phu tử cầm đèn dầu rọi vào nội dung trên bài thi  

Lúc thì hài lòng, lúc thì cau mày, lúc thì vuốt râu cười.  

Đáp án do bọn tiểu bối những năm gần đây viết thật phong phú, rất có chiều sâu, thật ra ai nấy đều cũng muốn phô diễn thiên phú của mình cho phu tử thấy.  

“Khụ khụ…”  

Lý Tu Viễn ho nhẹ một tiếng.  

“Sư phụ, người nên nhìn qua bài của La Hồng một chút.”  

Kế đó, y đặt một tờ giấy trắng trơn của La Hồng đến trước mặt phu tử.  

Phu tử nhìn vào tờ bài thi trắng trơn thì hơi do dự, tầm mắt rơi vào dòng đáp án duy nhất mà La Hồng trả lời trong đề thi.  

“Người đời lòng tham vô đáy, đáp không được thì cứ giết thôi.”  

Phu tử sững sờ.  

Dưới ánh trăng, lá trà đang dần chuyển màu trong ấm nước sôi đang đun.  

Phu tử nhìn một dòng đáp án đơn giản, lại có thể cảm nhận được sát khí ẩn bên trong dòng chữ ấy, như đứng đằng sau ông là một con yêu quái khát máu.  

Sát khí nặng như như vậy, chẳng lẽ là con của Tà Đế sinh ra sao?  

Đôi mắt già của phu tử nheo lại, nhớ lại chuyện mình đã quan sát huyện An Bình lúc trước. Tà Đế và Nho Thánh dường như chỉ cách nhau một làn ranh mỏng.  

Xem ra, lão phu này nhất định phải dẫn dắt hắn đi đúng con đường chính đạo.  

Đệ tử này… ta nhận.  

“Tu Viễn, ngươi thấy thế nào?” Phu tử hỏi.  

Lý Tu Viễn hơi cúi đầu: “Phu tử, đệ tử cảm thấy đáp án này… ngắn gọn, lại đúng trọng tâm, là một câu trả lời hay.”  

Phu tử nghe vậy vuốt râu cười ha hả.  

“Ngươi cho rằng đó là câu trả lời hay, thì là hay nhất…”  

“Còn những chỗ trống trong đề thi, ngươi thay nó điền vào đi.”  

Vẻ mặt của Lý Tu Viễn đờ đẫn, đến khi hoàn hồn lại thì dở khóc dở cười.  

“Phu tử, thế này thì không công bằng cho lắm?”  

Y đường đường là một Trạng Nguyên… sao có thể làm chuyện gian lận như vậy.  

Phu tử cười nói: “Những câu hỏi khác đều là Tu Viễn ngươi ra đề, chỉ có câu hỏi này là của lão phu…”  

“Nếu nó đã trả lời câu hỏi mà ngươi thấy đó là tốt nhất rồi, thì những câu hỏi khác còn quan trọng sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện