Cốt truyện lần này không quá khó, một nhóm nhân viên chương trình đóng vai NPC trong game, còn Lộ Giai Phối thì mặc bộ hỷ phục đỏ chót, nằm trong một cỗ quan tài giả.
Cảnh Vọng Thư và Vân Thiển Nguyệt, cùng với Tống Hành và Từ Thanh Uyển là hai cặp đôi sinh viên đại học đến ngôi làng nhỏ này du lịch và sáng tác trong kỳ nghỉ hè. Còn Trần Độ là một cậu bạn lén đi theo.
Trần Độ nhìn thiết lập nhân vật của mình mà như muốn sụp đổ:
“Đại đại Tô à, nhân vật đơn phương này đổi thành đơn phương Từ Thanh Uyển được không?”
Vai của Vân Thiển Nguyệt là nữ thần học đường, còn Trần Độ thì lại là người thầm mến cô.
Trần Độ không dám, vì anh từng tận mắt thấy sự nhỏ nhen của Cảnh Vọng Thư đối với chuyện của Vân Thiển Nguyệt.
Dù chỉ là trò chơi, anh dám chắc Cảnh Vọng Thư nhất định sẽ chơi khăm mình.
Nhưng Cảnh Vọng Thư chỉ hờ hững liếc anh một cái.
【Haha, rõ ràng là khao khát sống mãnh liệt quá rồi. 】
【Trong show này, người có độ tương phản cao nhất chính là Trần Độ, không ngờ anh ta lại là kiểu đàn ông như vậy. 】
【Cảnh Vọng Thư: Tôi còn là người không? 】
【Vẫn thấy tương phản mạnh nhất là Cảnh Vọng Thư, trước đây tôi thật sự nghĩ anh ấy sẽ FA cả đời. 】
【Một cô gái từ nở nụ cười khi thấy Cảnh Vọng Thư đến muốn đánh anh ta chỉ cần đúng mười phút. 】
【Ai mà biết nam thần lại lắm trò như vậy. 】
【Nhưng tôi tò mò trò chơi này chơi thế nào. 】
【Nếu hung thủ là Vân Thiển Nguyệt, liệu nam thần có bao che không? 】
【Đừng nghi ngờ, chắc chắn anh ta chính là người đưa d.a.o luôn đấy! 】
Lộ Giai Phối nằm mãi trong quan tài cũng không chịu nổi nữa, dù sao cô cũng đang cosplay xác c.h.ế.t mà.
“Các người có thể vào vai trước được không?”
“Trời ơi, Lộ Giai Phối, cô có thể đừng nói chuyện được không, cô biết là giờ trông cô đáng sợ thế nào không?”
Vừa nghe xong, Lộ Giai Phối lập tức bật dậy, một thân hỷ phục đỏ quái dị, trợn mắt đến mức tròng đen không còn thấy đâu.
“Anh~ xác~ định~” cô kéo dài âm cuối, rồi giơ tay định nhào về phía Trần Độ.
Trần Độ mặt lạnh, bình tĩnh đè cô nằm lại xuống.
Từ Thanh Uyển vỗ ngực: “Anh Trần không sợ, nhưng tôi thì bị hù rồi đấy.”
Tống Hành nhịn cười, “Đi thôi, đến lúc tìm manh mối rồi. Anh Cảnh và chị Tiểu Vân bắt đầu rồi kìa.”
“Vậy chúng ta phải nhanh lên, đừng để hai người đó lấy hết manh mối.” Trần Độ và Từ Thanh Uyển cũng nhanh chóng nhập cuộc.
【Tôi cược Cảnh Vọng Thư thắng, IQ cao, học trường tốt. 】
【Tôi cược Vân Thiển Nguyệt thắng, cô ấy cũng đâu thua kém gì. 】
【Tôi cũng cược Vân Thiển Nguyệt, Cảnh Vọng Thư chắc chắn sẽ nhường cô ấy. 】
【Mọi người đều bỏ qua Trần Độ à? Người ta đâu có tệ. 】
【Không được, chồng tôi ngốc quá. 】
【Mấy người đúng là fan ruột. 】
【Tôi thấy Tống Hành cũng được đấy, có khi lại là kẻ gây bất ngờ. 】
Nhưng vừa dứt lời, khán giả đã thấy Tống Hành “thành thi thể”.
【Xảy ra chuyện gì vậy?】
【Câu nói đó như lời nguyền, Tống Hành c.h.ế.t đầu tiên luôn. 】
【Tôi vừa định nói thà là Từ Thanh Uyển còn hơn, Tống Hành là người duy nhất chưa biết mối quan hệ thật sự giữa Cảnh Vọng Thư và Vân Thiển Nguyệt mà! 】
Còn chưa kịp khám nghiệm hiện trường, một đám nhân viên mặc đồ cổ trang hóa trang thành NPC bắt đầu rượt đuổi mọi người.
“Ở lại đi, ở lại cưới tiểu thư nhà chúng tôi!”
Các NPC la hét hết sức cường điệu.
“Má ơi! Cứu mạng!” Trần Độ hét lên rồi chạy thục mạng.
Từ Thanh Uyển nghe xong lại thấy nhẹ nhõm: Có vẻ như họ đang bắt nam chính.
Cảnh Vọng Thư cũng định kéo Vân Thiển Nguyệt chạy, nhưng nghĩ đến cái bụng của cô, cuối cùng vẫn nhịn được, giữ c.h.ặ.t t.a.y cô không nhúc nhích:
“Đừng chạy, sắp kết thúc rồi.”
Nói xong, anh giơ “công cụ gây án” về phía Trần Độ, “bụp” một tiếng, Trần Độ giả vờ ngã xuống chết.
Sau đó vang lên giọng đạo diễn:
“Cắt! Trò chơi kết thúc! Bắt đầu phân tích lại.”
Chỉ là ánh mắt của đạo diễn lại đầy bất đắc dĩ và u oán.
【Trời ơi, chuyện gì vậy? 】
【Hết game rồi. 】
【Tôi hiểu rồi, hung thủ là Trần Độ, nhưng tôi không hiểu vì sao lại là cậu ta.\ 】
【Tôi đảm bảo đây là ván kịch bản sát nhân kém trải nghiệm nhất của dàn khách mời. 】
【Đại đại Tô đang nghi ngờ nhân sinh. 】
【Vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? 】
Lộ Giai Phối lại bật dậy, mặc hỷ phục chạy ra, đuổi theo Trần Độ đòi đánh:
“Dậy mau, tôi còn có nhiệm vụ sau đó nữa mà, anh c.h.ế.t cái là hết luôn!”
Trần Độ giả vờ ho ra máu: “Làm phản diện mà không có chút thể diện nào…”
Tống Hành cũng bò dậy, mặt đầy u oán: “Tại sao tôi lại c.h.ế.t đầu tiên?”
Từ Thanh Uyển đứng cạnh anh: “Anh Trần…”
Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn Trần Độ đầy oán trách.
Vịt Bay Lạc Bầy
“Này chị Tiểu Vân, người khác trách tôi thì thôi, chị đừng có nhìn tôi kiểu đó!”
“Anh Cảnh mạnh quá rồi, g.i.ế.c tôi ngay luôn!”
Vân Thiển Nguyệt thấy Trần Độ lố quá, bật cười.
Mọi người ngồi vào bàn, đều quay sang nhìn Cảnh Vọng Thư:
“Anh Cảnh, rốt cuộc sao anh biết Trần Độ là hung thủ vậy?”
Sau khi Tống Hành chết, lúc đó ai cũng có khả năng là hung thủ.
Cảnh Vọng Thư nhìn mọi người một lượt, ánh mắt như đang chê trách: “Phàm nhân các người, thật ngu muội.”
Rồi anh lấy ra một loạt giấy ghi chú.
“Đều nói cô tiểu thư đã c.h.ế.t là thiên kim nhà giàu, làng này vốn đã rất kỳ quái, nhìn bên quan tài đi, có rất nhiều vết cào.”
Tống Hành và Trần Độ chạy đến bên quan tài vừa rồi:
“Nếu đạo cụ không có vấn đề, thì là cô ấy bị ngạt c.h.ế.t trong đó?”
“Thật tàn nhẫn.” Từ Thanh Uyển nói.
Vân Thiển Nguyệt mỉm cười: “Theo thiết lập, người đề xuất đến ngôi làng này vẽ là Tống Hành, vì anh ấy là người dân ở đây.”
Tống Hành gật đầu. Anh là hội trưởng hội học sinh đại học, cũng là trưởng câu lạc bộ mỹ thuật, có rất nhiều giải thưởng.
Nhưng nhân phẩm thì không tốt, thay bạn gái như thay áo, thích vai của Từ Thanh Uyển, còn ngấm ngầm trêu chọc vai của Vân Thiển Nguyệt.
Vì thế mới đề xuất chuyến đi này, không ngờ bạn trai của cô ấy cũng đến theo.
Cảnh Vọng Thư tiếp tục: “Nhiệm vụ ẩn của tôi là báo thù, g.i.ế.c Tống Hành để trả mối hận cướp bạn gái.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn anh, mỉm cười: “Nhiệm vụ ẩn của tôi là báo thù, g.i.ế.c Tống Hành vì hắn trêu chọc không được liền cưỡng bức, khiến tôi mất đi sự trong trắng.”
Ánh mắt Cảnh Vọng Thư thâm sâu liếc qua Tống Hành.
Tống Hành thấy thế lạnh cả sống lưng, liền nhìn sang Trần Độ – người ra tay thật sự.
Trần Độ nhún vai: “Nhiệm vụ của tôi cũng là g.i.ế.c anh, thay chị Tiểu Vân trả thù.”
Tống Hành ngớ người, nhìn sang Từ Thanh Uyển – người luôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình.
Từ Thanh Uyển ngại ngùng cười: “Anh bắt cá hai tay, em cũng định g.i.ế.c anh, nhưng chưa kịp ra tay thôi…”