(*): Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Mặc dù đã đồng ý với Trì Hành việc chia sẻ một nửa hàn độc bằng "Phương pháp âm dương hồi tố", nhưng trong những ngày chuẩn bị, Thanh Hòa vẫn luôn muốn tìm cơ hội để từ chối.

Sống cùng hàn độc suốt mười sáu năm, nàng hiểu rõ hơn ai hết nỗi đau do hàn độc gây ra, nói là dao cùn cắt thịt còn nhẹ, nếu thật sự phải nói rõ thì đó là cảm giác như từng lưỡi dao rạch qua từng thớ thần kinh, từng đường gân, khí lạnh thấm vào khiến người ta phát điên.

A Trì dù có khoẻ đến đâu cũng không thể chịu nổi sự giày vò như vậy.

Tất cả những gì nàng nghĩ đều bị Trì Hành nhìn ra được, nhưng đã đáp ứng rồi, Trì Hành không cho phép nàng ấy có cơ hội hối hận.

Chẳng lẽ nàng khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi đều vô ích cả sao?

Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng theo nhu cầu của hai người, sau đó được chuyển vào mật thất sau cánh cửa ẩn.

Mật thất cực kỳ tối tăm, tối đến nỗi không thể nhìn thấy ngón tay của mình.

Nàng cầm nến bước vào, nhìn thấy một chiếc giường đá và một hồ suối nước nóng đã khô cạn bên trong.

Ba trăm năm trước, công trình này được xây dựng rất kỳ công, trải qua bao thăng trầm lịch sử đến nay vẫn giữ được nguyên vẹn phần nào. Chắc hẳn ở đây dù cho không có lấy một mảnh vải che thân, e rằng Thanh Hòa tỷ tỷ cũng khó lòng nhìn thấy được nàng.

Nghĩ đến đây, nàng thổi tắt nến, hét ra bên ngoài: "Tỷ tỷ?"

Nghe thấy giọng của nàng, Thanh Hòa buông mớ dược liệu đang phơi xuống, lòng rối bời bước về phía nàng.

"A Trì?"

"Tỷ tỷ, tỷ có thấy ta không?"

Thẩm Thanh Hòa lần theo nơi phát ra âm thanh, phải một lúc sau nàng mới nhận ra được một bóng dáng mơ hồ.

Ngoài việc mật thất này tương đối kín, bốn bức tường có lẽ được làm bằng loại đá đặc biệt.

Nàng đã đọc trong "Tạp ký thẩm vấn" rằng khi các quan viên thời đó gặp một người cứng đầu không chịu khai, phương pháp trực tiếp và tiết kiệm sức lực nhất là cùm tù nhân lại và nhốt hắn vào một căn phòng tối, không thể nhìn thấy ánh sáng, cung cấp cho hắn nước và thức ăn, đồng thời sử dụng bóng tối tuyệt đối, sự im lặng chết chóc và nỗi sợ hãi trước những điều chưa biết để phá vỡ rào cản tinh thần và tâm lý phòng thủ của đối phương.

Ngay cả một tấm gạch lát sàn duy nhất dưới chân phòng tối cũng được làm bằng đá chắn ánh sáng.

Nơi này không lạnh lẽo và khắc nghiệt như phòng tra tấn mà tối đen như mực, tối hơn cả một đêm không sao không trăng.

Trong chốc lát, nàng đã hiểu lý do A Trì gọi nàng đến đây – mục đích là để nàng yên tâm.

Gò má nàng thoáng ửng hồng, trong lòng cảm thấy xấu hổ không tả xiết.

"Tỷ tỷ, có phải nơi này rất tốt không?" Trì Hành mò mẫm trong bóng tối, đưa tay ra tìm kiếm.

Suýt nữa tay nàng đã sờ phải khuôn mặt đang nóng lên của vị cô nương kia, nhưng Thanh Hòa đã nắm lấy cổ tay gầy gò của nàng trước: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Đâu có làm gì đâu." Tiểu tướng quân gãi đầu: "Thử xem ta có bắt được tỷ hay không thôi."

Ở đây tối đến nỗi hai người đứng đối diện nhau cũng không thể nhìn rõ nét mặt nhau.

May là không thể nhìn rõ, dưới sự che chở hoàn hảo của bóng tối, Thanh Hòa nhanh chóng xoa dịu nhịp tim hỗn loạn của mình, "Được rồi, ra ngoài trước đã."

Cửa mật thất mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, trong lòng Trì Hành vui mừng, nàng trời sinh đã thích ánh sáng, "Tỷ tỷ, chờ đến ngày mai là chúng ta có thể vận công giải độc rồi."

Chuyển một nửa hàn độc vào cơ thể nàng, nghĩa là Uyển Uyển có thể sống thêm năm năm nữa mà bớt phải chịu giày vò rồi. Nàng có chân khí thuần dương để bảo vệ mình, đồng thời cũng là cơ thể thuần dương, hàn độc trong thân thể sẽ không đến mức gây chết người.

Tâm trạng của nàng rất tốt cho đến trước khi ngủ. Thanh Hòa không muốn làm ảnh hưởng tâm trạng của nàng nên không nói gì. Thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn thấy đôi mắt háo hức, muốn thử của nàng ấy, lòng nàng dấy lên từng cơn sóng.

Nàng im lặng hồi lâu rồi thở dài: "Mau ngủ đi."

"Ngủ liền đây." Trì Hành nằm xuống giường đá, quay đầu nói "ngủ ngon" với nàng.

Hai người nằm trên hai chiếc giường đá, một người ngủ, một người tỉnh.

Người đang tỉnh thì nhấm nháp kỹ lưỡng dư vị chua xót, trong lòng dấy lên cảm xúc chua chua ngọt ngọt rồi tan thành mây khói.

Nếu đã không thể từ chối thì đành chọn cách chấp nhận. Chấp nhận những điều tốt đẹp A Trì mang đến cho nàng, chấp nhận sự xoay chuyển bất ngờ của số phận.

Tâm tư của Thanh Hòa dần dần bình tĩnh trở lại, nàng mặc nguyên quần áo và ngủ thiếp đi.

Hôm qua Trì Hành bận rộn cả ngày để sắp xếp đồ đạc cần dùng cho những ngày tới. Sáng nay nàng ăn nửa con gà nướng, uống nước suối trong vắt sau đó mang đao đi đến thung lũng đầy hoa để rèn luyện võ công.

Đêm hôm đó trong ngôi miếu đổ nát, nàng đã sử dụng phương pháp đảo ngược dòng chảy của chân khí để kích thích tiềm năng của cơ thể. Bây giờ, khi nghiên cứu "Phương pháp âm dương hồi tố" do Ninh tiền bối để lại, nàng nghĩ liệu mình có thể sử dụng cùng một nguyên lý, dùng khí âm hàn trong cơ thể Uyển Uyển để chữa trị gân mạch bị tổn thương của nàng hay không.

Âm dương hồi tố, hồi tố cũng có nghĩa là chảy ngược.

Từ xưa đến nay, chưa từng có ai đồng thời sở hữu cả hai khí âm dương, nếu nàng thật sự có thể dung hòa âm dương, âm dương hỗ trợ lẫn nhau, chẳng phải sẽ sinh sôi nảy nở và luôn ở vị trí bất khả chiến bại hay sao?

Suy nghĩ này dâng lên mãnh liệt, tựa như có một cánh cửa võ thuật rộng lớn đang mở ra cho nàng.

Trước bữa trưa, nàng hào hứng chia sẻ ý tưởng này với Uyển Uyển. Nếu là người bình thường, hay thậm chí là song thân ruột của nàng cũng thường xuyên đau đầu vì những ý tưởng kỳ quặc của nàng.

Nhưng Uyển Uyển lại rất tôn trọng nàng, không dập tắt hứng thú của nàng ngay lúc ấy mà thay vào đó, nàng ấy sẽ nghiêm túc dặn dò rằng nếu không chắc chắn thì đừng nên vội vàng.

Trì Hành luôn nghe theo lời nàng ấy, sau đó nàng cũng nghĩ bây giờ mình vui vẻ quả thực còn quá sớm.

Việc mà từ xưa đến nay chưa ai làm được, há có thể chỉ dùng từ "khó khăn" là diễn tả hết được?

Tư tưởng nàng rộng mở, tạm thời gác chuyện này lại, coi việc giải độc cho Uyển Uyển là ưu tiên hàng đầu.

Cánh cửa bí mật của nhà đá mở ra, đứng trước cửa mật thất, không thể trốn tránh được nữa, Thanh Hòa vội vàng nói trước khi Trì tiểu tướng quân kịp mở miệng: "Ta vào trước."

Nàng dừng bước, giọng hơi khựng lại, nhẹ nhàng mím môi: "Chừng nào ta gọi ngươi vào, ngươi mới được vào."

"Được rồi, tỷ tỷ."

Một trăm hai mươi điểm ngoan ngoãn.

Nàng bước vào căn phòng tối tăm, mò mẫm đi tới một chiếc giường đá nhỏ. Thanh Hòa đứng trước giường đá trầm ngâm một lúc, cuối cùng nàng hít một hơi thật sâu, cởi thắt lưng quanh eo.

Nàng nghĩ, có lẽ lúc mười lăm mười sáu tuổi, Ninh tiền bối quả thực có tâm hồn trong sáng như ngọc, nhưng sau khi trải qua những chuyện kinh hoàng kia, tâm tính của ngài ấy đã thay đổi rất nhiều.

Nghĩ kỹ thì nàng đã bị cùng một người lừa hai lần.

Đáng tiếc tiền bối đã qua đời, dù nàng có buồn bực đến đâu cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Trong căn phòng tối mịt, không một tia sáng lọt vào, những bộ trang phục đã được cởi ra xếp gọn gàng ở một bên, trên người không có quần áo che thân. Khi lạnh lẽo vô biên ập đến, nàng rùng mình co ro ngồi trên chiếc giường đá, run lên bần bật, chỉ trong chớp mắt, môi đã phủ một lớp sương mỏng.

Hàn độc lại có dấu hiệu trở nặng.

Nàng thở ra một luồng khí lạnh, lạnh đến thấu xương, do dự hết lần này đến lần khác mới mở miệng gọi người đang quay lưng về phía cửa đá.

Nghe được tiếng nàng gọi, Trì Hành nhấc chân bước vào căn phòng tối, cửa bí mật hạ xuống, mọi thứ đều tối đen.

Nàng nhất thời không thích ứng được, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ?"

"Đến đây."

Theo lời chỉ dẫn của nàng, tiểu tướng quân tiến đến bên giường. Khi đến gần, dựa vào tiếng thở, nàng lờ mờ nhận ra có người đang ngồi trên đó. Tiểu tướng quân cảm thấy rất kỳ lạ: "Tỷ tỷ, tỷ xem, ta đã nói cách này không tệ mà, ta nhìn không rõ tỷ, vậy tỷ có nhìn rõ ta không?"

Thanh Hòa nghĩ thầm: Ngươi đã không nhìn rõ ta, làm sao ta có thể nhìn rõ ngươi?

Nàng muốn cười, nhưng lại không nhịn được ôm tay lại, môi run run thốt ra một câu: "Đừng dông dài nữa."

Trì Hành thích sự dứt khoát sau khi đã quyết định, nghĩ thông suốt thì không còn do dự, lúng túng này của nàng ấy. Tỷ tỷ đã dứt khoát như vậy thì nàng cũng dứt khoát. Nhờ có lớp che phủ đen đặc như mực này, nàng không cần lo lắng thân phận bị lộ, bởi vì nơi đây không có lấy một tia sáng, hoàn toàn đen kịt.

Quần áo của nàng rơi xuống, nàng trèo lên trên giường đá.

"A Trì!"

Đột nhiên bị nhắc nhở, Trì Hành mãi mới nhận ra mình sờ trúng bắp chân của tỷ tỷ, mặt đỏ bừng, vội vàng xin lỗi.

Hơi thở của Thanh Hòa hơi rối loạn. Nàng hơn A Trì hai tuổi, lúc này chỉ có thể buộc bản thân bình tĩnh lại. lấy thân phận "trưởng tỷ" chỉ dẫn cho nàng ấy, tránh để bản thân bị sự kiều diễm này làm cho choáng váng đầu óc, hỏng chuyện lớn.

"A Trì, đưa tay cho ta."

Trì Hành lúc đầu không cảm thấy gì, chỉ là vô tình chạm vào da thịt mịn màng, mềm mại của đối phương, trong lòng nàng gợn sóng, trong lúc nhất thời không nghe rõ người đối diện nói gì.

"A Trì?"

Trong bóng tối, hai người không thể nhìn thấy nhau, chỉ có thể dựa vào âm thanh để cảm nhận được những cảm xúc nhỏ nhặt, Thanh Hòa trầm giọng nói: "A Trì, đừng suy nghĩ nhiều."

Không nhìn thấy mặt nàng ấy nhưng khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị như băng tuyết của nàng ấy lại từ từ hiện lên trong tâm trí Trì Hành. Lúc này nàng không dám suy nghĩ lung tung, cũng không dám sờ lung tung, duỗi tay ra, hoang mang nhìn xung quanh.

"Cứ yên tâm, A Trì, có ta ở đây."

Nàng nói chuyện nhẹ nhàng, khiến cho Trì Hành dần dần quên đi sự thất thần trước đó.

Trong bóng tối ảm đạm, hai bàn tay đan vào nhau, còn chưa kịp vui mừng thì giọng điệu và sắc mặt của Trì Hành hơi hoảng hốt: "Tỷ tỷ, tay tỷ lạnh quá!"

Nàng ngừng nói luyên thuyên, dọc theo sự dẫn dắt của bàn tay kia, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện: "Tỷ tỷ, để ta vận công giải độc cho tỷ."

"A Trì." Thanh Hòa nắm chặt tay nàng, cuối cùng hỏi: "Vì để cho ta sống thêm năm năm, có đáng không?"

"Đáng chứ, tỷ tỷ. Cơ hội bày ra trước mắt mà không nắm bắt, sau này nhớ lại không biết sẽ hối hận đến nhường nào.

Người ta sống là để ít làm những điều khiến bản thân hối tiếc.

Ta vì tỷ tỷ, tỷ tỷ vì ta, cả hai chúng ta đều mong những điều tốt đẹp nhất cho đối phương, vậy còn gì để do dự nữa?"

Nàng cười thật khẽ, "Ngươi nghe ở đâu mấy đạo lý lớn lao này vậy?"

"Ta đã suy nghĩ thật kỹ. Ta còn tự hỏi mình rằng bản thân được sống tốt hơn hay là mất đi tỷ tỷ tốt hơn, đương nhiên cả hai chúng ta đều được sống là tốt nhất.

Ta làm những gì mình cho là đúng, và ta cũng sẵn sàng trả giá vì hành động của mình. Đó cũng là một loại công bằng. Ta đối đãi với mọi người bằng sự công bằng, cứu người bằng lòng nhân ái, ông trời sẽ không khiến ta phải chịu quá nhiều khổ sở.

Tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm. Từ giờ trở đi, ta sẽ chịu trách nhiệm với tỷ. ". Ngôn Tình Trọng Sinh

Bốn bàn tay kề nhau, chân khí thuần dương như làn gió xuân thổi vào người, theo phương pháp hồi tố, Thẩm Thanh Hòa mỉm cười nén lại giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Trước khi nhắm mắt lại, nàng nghĩ: Nam nhân chịu trách nhiệm với nữ nhân là phải cưới nàng, yêu thương, bảo vệ nàng.

Nữ tử chịu trách nhiệm với nữ tử thì sao?

Nàng thường hay cảm thán A Trì không có khả năng cảm nhận tình yêu, nhưng một A Trì còn trẻ tuổi, không hiểu nhiều về tình yêu lại có thể vì nàng mà làm những việc hy sinh bản thân, không màng đến sinh tử như vậy.

Nàng còn gì mà không hài lòng nữa?

Nàng tập trung tinh thần, hoàn toàn không phòng bị mà giao bản thân cho tiểu tướng quân của mình.

***

Vào mùa hè nóng bức, tìm kiếm một người mãi mà không thấy, Trì Anh lại dẫn người đi tìm kiếm ở Tiểu Hương Sơn dưới cái nắng chói chang.

Tiểu Hương Sơn tuy không lớn, nhưng trước đây có lẽ hắn đã suy nghĩ sai lầm, quên mất câu nói "vùng tối dưới ánh đèn" [1]. Có thể A Trì ở ngay trước mắt hắn nhưng lại bị hắn bỏ qua.

[1]: Ý nói khi một người đứng gần ngọn đèn thì sẽ bị che lấp bởi bóng đen của đèn, dễ bỏ sót chân tướng đang gần ngay trước mắt.

Thử nghĩ xem A Trì và Thẩm cô nương, một người còn trẻ tuổi, một người thì ốm yếu, nếu là hai người bị thương, bị bệnh thì lẽ ra họ sẽ không chạy quá xa.

Mấy ngày nay hắn lo lắng đến mức không màng ăn uống, miệng mọc mụn nước. Ngay lúc hắn đang lo lắng tìm không ra Trì Hành thì lúc về nhà nên giải thích thế nào, gia tướng vội vã chạy đến reo lên: "Đại công tử! Ở đây có lối vào!"

Lối vào?

Tiểu Hương Sơn về cơ bản đã bị bọn họ lục soát cả rồi, lối vào ở đâu?

Trì Anh vội vàng chạy tới, quả thực nhìn thấy ánh sáng từ đó phát ra.

Hắn đi qua nơi này tổng cộng ba bốn lần, nếu không có người nhắc nhở, hắn đã sớm bỏ qua nơi này.

Mùa hè mưa nhiều nên cỏ dại mọc rất nhanh, cao đến nửa người. Khe giữa những vách đá được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ đủ cho một người đi qua. Càng đi vào trong, tầm nhìn càng rộng mở.

Chẳng biết đã đi được bao lâu, hương thơm nồng nàn của thuốc theo gió truyền đến, hai mắt Trì Anh sáng lên: Đây quả là một nơi ẩn cư lý tưởng, A Trì có thể đang dưỡng thương trong tòa sơn cốc này!

"Đại công tử! Trước mặt có một nhà đá!"

Nhà đá?

Trong phòng tối, vành tai Trì Hành khẽ động.

Nàng có nội lực thâm hậu, sáng sớm nghe thấy có người bên ngoài tới, cẩn thận lắng nghe, trong lòng vừa mừng vừa lo: Là đại ca sao?!

Đại ca có thể đến tìm nàng đương nhiên nàng rất vui, nhưng hiện tại nàng và Uyển Uyển đang bận vận công, nếu có ai xông vào thì e rằng tất cả đều phải bị giết.

Nhìn thân thể của nàng, không thể sống.

Nhìn thân thể của Uyển Uyển, càng không thể sống.

Nhưng nếu người xông vào là đại ca, vậy thì đại ca phải lấy Uyển Uyển làm vợ.

Những suy nghĩ trào dâng trong tâm trí nàng, lòng nàng chùng xuống: Không được! Đại ca đã có người trong lòng, Uyển Uyển không thể chịu đựng sự uất ức này.

Nghĩ đến việc nàng đã gần gũi Uyển Uyển lâu vậy rồi mà còn chưa từng nhìn qua nàng ấy, đại ca có tài đức gì mà có thể? Thanh mai làm đại tẩu, đúng là điên rồi!

Hơi thở của nàng mất cân bằng, đúng lúc này, Thanh Hòa nhân lúc hoán đổi lòng bàn tay, dùng ngón út lướt nhẹ qua lòng bàn tay nàng, mang theo ý trấn an.

Được nàng nhắc nhở, Trì Hành nhanh chóng điều chỉnh lại, không còn bị phân tâm bởi việc khác nữa.

***

Trong nhà đá rõ ràng có dấu vết của con người nhưng lại không tìm thấy ai, Trì Anh đi vòng quanh nhà đá năm lần, đến lần thứ sáu, hắn phát hiện một cánh cửa bí mật ẩn giấu trong nhà đá.

Cánh cửa đá kiên cố không thể phá hủy, dày nặng, không nghe thấy tiếng động gì từ bên trong.

Một cánh cửa bỗng dưng xuất hiện, bên trong cánh cửa liệu có người không? Sẽ là A Hành sao?

"Đại công tử, chúng ta nên làm gì?"

"Đại công tử, cánh cửa này không biết từ đâu ra, hay là cho nổ tung đi..."

"Nổ tung?" Trì Anh cau mày: "Nếu thật sự là tam đệ của ta bên trong, đả thương hắn, ai gánh nổi trách nhiệm này?"

"Chuyện này......"

"Vậy, vậy thì canh gác ở đây thôi? Nếu bên trong thực sự có người, dù gì cũng không thể ba ngày ba đêm không ra ngoài..."

Biện pháp này ngu ngốc vô cùng, Trì Anh im lặng cau mày, quay đầu nhìn thấy thủ hạ của mình tò mò chạm vào cửa đá, vừa định ngăn cản thì lại thấy ngón giữa bàn tay phải của tiểu binh này bắt đầu bị ăn mòn, đồng thời mủ nhanh chóng lan đến cổ tay.

Hắn chợt giật mình, rút ​​đao chém đứt cổ tay người nọ!

Từ bị đầu độc đến mất đi bàn tay, mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp.

Tiếng rên rỉ thảm thiết vang lên, máu chảy đầm đìa.

Những binh tướng đi theo đều không dám tới gần cửa đá, càng không dám di chuyển bừa bãi.

Cánh cửa này dày đến mức chỉ có thể dùng ngoại lực để phá nó ra.

Trì Anh kinh hãi nhìn vũng máu trên mặt đất.

Kẻ hạ độc đã có chuẩn bị trước, mục đích là ngăn chặn người khác phá cửa xông vào. Người có thể rải loại độc tàn bạo như vậy, hẳn còn ẩn giấu những đòn hiểm độc khác.

Độc trên cánh cửa là lời cảnh báo rõ ràng, phơi bày trước mắt. Lời cảnh báo ở chỗ sáng đã hung bạo đến vậy, những thứ ẩn giấu trong chỗ tối sẽ như thế nào?

Nghĩ kỹ lại, quả thực khiến người ta rùng mình.

"Đại công tử..."

"Lui ra ngoài."

Trì Anh quyết đoán lựa chọn từ bỏ.

Nếu người bên trong là A Hành, bôi thuốc độc lên cửa ắt hẳn là không muốn bị người khác quấy rầy.

Nếu không phải A Hành, bọn họ cần gì phá hủy cửa này, gây ra rắc rối không đáng có?

Suy nghĩ một hồi, đoàn người nhanh chóng sơ tán khỏi nhà đá.

Vừa ra khỏi sơn cốc không bao lâu, có người loạng choạng chạy tới: "——Bẩm báo! Có người nhìn thấy một người nghi là Tam công tử ở Đại Hương Sơn!"

"Cái gì?" Trì Anh vui vẻ nói: "Chúng ta đi Đại Hương Sơn đi!"

***

Nguy hiểm đã được giải trừ, Trì Hành cười rạng rỡ, khó trách tỷ tỷ lại vững như Thái Sơn.

Mấy ngày trước nàng ấy cẩn thận sắp xếp, không cho phép nàng đụng vào thứ này, không cho phép nàng đụng vào thứ kia, cho nàng uống loại thuốc này, lại cho nàng uống loại thuốc kia, hóa ra là đã để lại hậu chiêu.

Nàng mừng vì đại ca biết khó mà lui, không bị trúng độc phấn của Uyển Uyển, không còn lo lắng gì nữa, tập trung vận công.

Một ngày nữa đã trôi qua.

Chân khí thuần dương khai thông các huyệt đạo trong cơ thể, Thanh Hòa rên khẽ một tiếng, trán lấm tấm mồ hôi nóng.

Nửa phần hàn độc đã chuyển sang bản thân, vừa mới tiếp xúc, lục phủ ngũ tạng của Trì Hành lạnh đến rùng mình.

Một canh giờ sau, nàng thu lực, rút ​​tay ra, không nói lời nào, vội vã ngồi xếp bằng trên giường đá vận khí ba đại chu thiên.

Có chân khí thuần dương trấn giữ, khí lạnh len lỏi trong tám mạch kỳ kinh từ từ được dẫn dắt về một chỗ, mặc cho nửa phần hàn độc kia là âm hàn xảo quyệt đến đâu, gặp phải chân khí thuần dương mạnh mẽ cũng chỉ có thể khuất phục một góc, không dám lộng hành.

Nhờ phương pháp này, tỷ tỷ được thêm năm năm tuổi thọ, còn nàng muốn hóa giải hoàn toàn hàn độc thì cũng phải mất khoảng năm năm. Nếu may mắn, có thể rút ngắn xuống còn ba năm.

Nàng cởi bỏ dải lụa che mắt, lo sẽ làm phiền đối phương nên nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Thẩm Thanh Hòa đã sống được mười sáu năm, chưa có lúc nào mà thư thái và ấm áp như lúc này.

Lồng ngực ấm áp, không còn bị những cơn đau lạnh buốt chiếm lấy, tảng đá đè nặng trong tim được dời đi một nửa, nhịp thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn so với bình thường.

"A Trì..."

Trong lòng nàng cảm động, lời nói lúc này trở nên vô nghĩa.

Đoán được nàng muốn nói gì, Trì Hành cười nói: "Tỷ tỷ, ta không sao, tỷ không cần lo lắng cho ta."

Nàng mỉm cười, Thanh Hòa mới nhận ra hai người đang ở tư thế đối diện nhau, im lặng một lúc, dựa vào vị trí trong trí nhớ để lấy y phục đã được gấp sẵn, nào ngờ biến cố ập đến.

"Cẩn thận!"

Một bàn tay nắm chặt lấy eo nàng, trong lòng nàng gấp không chịu được: "Ngươi buông ra."

"Ta mà buông ra, tỷ tỷ sẽ bị ngã mất."

"Trì Hành!"

Nàng gọi cả họ tên đầy đủ khiến cho Trì tiểu tướng quân hoảng sợ, vội vàng buông tay: "Tỷ tỷ, ta không cố ý mạo phạm, ta chỉ...chỉ sợ tỷ bị ngã."

Vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt bị phá vỡ, Thanh Hòa vừa xấu hổ, vừa tức giận lại vừa bối rối, chỗ bị chạm vào ở eo nóng bừng bừng, nhưng chỉ có thể nửa quỳ trên giường đá, đấm vào bắp chân tê dại.

Mất một lúc lâu mới lấy lại được quần áo, má nàng đỏ bừng: "Quản cho kỹ tai của ngươi."

"A."

"..."

Trong bóng tối, vội vàng mặc lại váy áo che thân, Thanh Hòa bước xuống giường đá, lảo đảo chạy ra ngoài.

Chỉ còn lại một mình trong căn phòng tối, Trì Hành lẩm bẩm một tiếng rồi bắt đầu mặc quần áo. Sau khi buộc đai lưng, nàng ngửa đầu ngẩn người, đầu nhỏ không biết đang nghĩ gì: "Mềm quá."

Trước khi nàng bước ra, Thanh Hòa đã chạy ra ngoài từ trước xoa xoa mặt, bận rộn tháo dỡ cơ quan trước cửa, giải độc cho cánh cửa đá và khu vực xung quanh, trái tim đập nhanh dần bình tĩnh lại sau mỗi hành động.

Trì Hành từ trong cửa bước ra ngoài, ánh mắt không kiềm chế được mà nhìn về phía eo nàng, ánh mắt đó khiến trái tim của Thẩm cô nương đập loạn nhịp, nàng giận dỗi hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì?"

Tiểu tướng quân không nói gì, nhìn eo của Thanh Hòa tỷ tỷ, lại sờ sờ eo mình, cười khúc khích hai tiếng: "Tỷ tỷ, nếu tỷ thấy thiệt thòi, hay là ta cho tỷ sờ lại?"

"Ai muốn sờ ngươi!" Vành tai Thanh Hòa đỏ bừng, không dám nhìn nàng nữa.

Nàng không chịu sờ, tiểu tướng quân bị đả kích nặng nề, ủ rũ, héo úa mà đi xử lý vũng máu khô trên mặt đất.

Không bao lâu sau, có người nhẹ nhàng nhéo vào eo nàng.

Nàng quay người lại, tai Thanh Hòa đỏ bừng nhìn nàng, giọng điệu nghi hoặc, nghiêm túc: "Ta không sờ ngươi, ngươi liền tủi thân như vậy sao?"

Tiểu tướng quân ngoan ngoãn gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, tỷ tỷ không sờ lại, sao ta dám sờ tỷ tỷ nữa chứ?"

"..."

Nàng thậm chí còn không thèm nói dối, Thanh Hòa nhéo nhẹ vào eo nàng, ánh mắt gợn sóng, nửa vui nửa trách: "Càn quấy đến cả ta cũng không tha?"

Trì Hành làm ra vẻ mặt ngây thơ vô hại, cười ngây ngô: "Uyển Uyển, thực sắc tính dã đó."

"Ngươi biết cái gì mà 'thực sắc tính dã'?"

"Bây giờ ta không hiểu, nhưng sau này ta sẽ hiểu. Uyển Uyển, tỷ chỉ lớn hơn ta hai tuổi thôi."

Nàng khoe hàm răng trắng sáng: "Hai tuổi mà thôi, chẳng sao cả."

Tâm trí, thủ đoạn và bản lĩnh phòng ngừa chu đáo, ta đều sẽ cố gắng đuổi kịp tỷ.

Sự phong lưu, lãng mạn của tuổi trẻ tự có nét lấp lánh, thu hút riêng. Thanh Hòa nhìn nàng một hồi lâu, ánh mắt âu yếm, nắm lấy cổ tay nàng hỏi: "Lạnh không?"

Nửa phần hàn độc xâm nhập cơ thể, giờ đây ngươi mới biết không dễ dàng, có hối hận không?

"Không lạnh, ta cũng không hối hận."

***

Chờ đến khi Trì Anh dẫn mọi người đến Đại Hương Sơn, đã nghĩ kỹ muốn nói gì thì mới phát hiện có người đang giả danh A Hành để lừa gạt, hắn tức giận vô cùng, đánh người đó một trận nhừ tử rồi đi đến chỗ sơn cốc kia ngay trong đêm.

Tuy nhiên, khi họ quay lại nơi ẩn cư này lần nữa, người sống trong nhà đá đã rời đi từ lâu.

"Tỷ tỷ, lần này chúng ta vẫn giả làm tỷ đệ sao?"

Trên lưng ngựa, Trì Hành ôm lấy vòng eo thon thả của thiếu nữ, khuôn mặt thanh tú dưới lớp ngụy trang sau khi dịch dung thêm ba phần cứng cỏi, trưởng thành, hoàn toàn thay đổi thành một diện mạo khác.

Thanh Hòa yên tâm dựa vào lòng nàng, lơ mơ buồn ngủ: "Không, không làm tỷ đệ nữa, lần này chúng ta sẽ giả làm một cặp vợ chồng chưa cưới."

"Vợ chồng chưa cưới?" Trì Hành cười ha hả, giọng nói thanh tao như suối, âm cuối còn vô tình mang theo chút mềm mại: "Được thôi, ta đồng ý!"

..............................................

Tác giả có lời muốn nói: Hahaha, ta cũng đồng ý (đầu chó)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện