Lam Mộng Mộng rất tự tin, Trì Hành nhìn nàng một cái, trong lòng thầm nghĩ: Đây là cô nương tài đại khí thô nhà ai, cũng đủ phô trương. Chỉ là ra ngoài một chuyến thôi mà còn mang theo cả bộ cốc sứ trắng men ngọc, cũng không sợ phiền toái.

Tuy vậy vào một ngày mưa, trà Long Tỉnh pha xong hương thơm lan tỏa, sương trắng bốc lên thực sự khiến người ta cảm thấy ấm áp, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta không khỏi tưởng tượng khi trà vào cổ họng sẽ ấm áp, sảng khoái đến nhường nào.

"Thế nào? Nửa canh giờ, cũng không trì hoãn chuyện của ngươi."

Trì Hành động lòng.

Như nhận ra được "hắn" động lòng, Lam Mộng Mộng cuối cùng cũng tìm được vị trí trong lĩnh vực mình quen thuộc, kiêu ngạo nói: "Ta thấy ngươi dung mạo đẹp mắt, cho nên mới nguyện ý quan tâm đ ến ngươi. Ngươi phải biết người bình thường tới trước mặt ta, đến nhìn một cái ta cũng lười nhìn."

"Vậy ta đây còn phải đa tạ ngươi?" Trì Hành tuấn tú kiêu ngạo, cả người toát lên khí chất phơi phới, hăng hái của tuổi trẻ, là vẻ đẹp vượt qua tuổi tác, giới tính.

Lam đại tiểu thư lớn như vậy còn chưa từng nhìn thấy chàng trai nào như "hắn", nhất thời thất thần.

Chớ nói nàng, ngay cả Lam Tiêu canh giữ bên người muội muội cũng lặng người: Thiếu niên tuấn tú như vậy, sau này không biết tai họa bao nhiêu cô nương nữa đây?

Thẩm Thanh Hòa ho nhẹ một tiếng, nụ cười treo trên khóe mắt đuôi mày của Trì Hành nhạt dần, lập tức nói: "Chuyện này ta phải bàn bạc với a tỷ."

"Các ngươi cứ việc thương lượng." Lam Mộng Mộng nói.

Nói là bàn bạc, nhưng cũng chỉ quay người nắm lấy bàn tay không mấy ấm áp của Thẩm cô nương, cảm giác nóng lạnh chạm vào nhau, trong lòng ngạc nhiên: "Sao lại lạnh như vậy? A tỷ, tỷ..."

"Không thành vấn đề." Thẩm Thanh Hòa giằng tay ra khỏi bàn tay thon dài mềm mại như ngọc của nàng, hàn khí trong cơ thể lan tràn khắp nơi, mặc dù bị ức chế bởi công hiệu mạnh mẽ của "Long Viêm Đan", mu bàn tay trắng như ngọc vẫn còn lờ mờ ửng xanh.

"Nếu không thì ta vẫn..."

"Vẫn thế nào?" Nàng cười khẽ.

Trì Hành nhẹ giọng nói với Thanh Hòa: "Vẫn nên mượn gối chăn của họ, ban đêm sẽ ấm hơn, thân thể của tỷ tỷ cũng không phải chịu khổ."

"Ta không sợ khổ."

"Có thể chịu ít khổ, tại sao phải cố ý đi tìm khổ cực?"

Ánh mắt Thẩm Thanh Hòa không chút gợn sóng, "Cái nào ít có hại hơn thì chọn cái đó, ta thà chịu tội còn hơn nhìn ngươi vì ta mà đi cùng một người ngoài không liên quan."

Nàng nói năng rõ ràng, rành mạch, trước một tiếng "người ngoài", sau một tiếng "không liên quan", lời này không chỉ khó nghe mà còn nghe kỳ lạ đến khó tả. Lam đại tiểu thư không hài lòng.

Còn tưởng là lý do gì quan trọng, Trì Hành thoải mái cười nói: "Ta không để bụng, vậy thì có vấn đề gì?"

Khi ra ngoài, nên biết lúc nào cần giữ thể diện, lúc nào cần buông bỏ, cũng không phải đại sự rơi đầu, Thanh Hòa tỷ tỷ có thể vì vậy mà ngủ ngon, sao lại không làm?

Nàng nói không chút để ý, trái tim Thanh Hòa run lên: "Nhưng ta để ý."

"Ta còn không quan tâm..."

Trì Hành không hiểu nàng "để ý" cái gì, giữa lúc trò chuyện, vô tình nhìn vào đôi mắt kiên định của người nọ khiến cổ họng nàng nghẹn lại, không nói nên lời.

Không còn gì để nói, Trì Hành quay người, muốn tiền trảm hậu tấu, cùng người kia uống trà trò chuyện.

Trong phút chốc, các đốt ngón tay của Thẩm Thanh Hòa trở nên trắng bệch, giọng nói truyền đến bên tai tiểu tướng quân như tuyết rơi phủ lên ngói xanh.

Không nói quá nhiều, chỉ có hai từ:

"Ngươi dám."

Từng từ không phải nặng tựa nghìn cân, thậm chí nhẹ như lông hồng, lạnh như sương bay, Trì Hành đột nhiên dừng bước chân.

Nàng không dám.

Mấy năm trước nàng lén lút ẩn mình trong góc tối, chứng kiến ​​cảnh tượng Uyển Uyển phát tác hàn tật, cả đời này nàng cũng không dám chọc nàng ấy bất mãn.

Nói không dám cũng không đúng, bên trong không dám, ẩn chứa nhiều hơn là không nỡ.

Hàn tật giống như một cái đinh khoan vào xương, năm này qua năm nọ hành hạ một thiếu nữ lẽ ra phải nhiệt huyết trào dâng, giơ đao múa kiếm. Uyển Uyển dù có hâm mộ nàng được tập võ đến đâu, trong những ngày tuyết rơi cũng chỉ có thể u uất, ủ rũ trốn trong nhà chép sách để tĩnh tâm.

Đều là xuất thân tướng môn, nàng hiểu rõ hơn ai hết sự ngoan cường và nhẫn nại từ trong xương tủy của Thẩm Thanh Hòa, đó là loại quật cường mà dù cho đao chém vào máu thịt cũng không kêu đau một tiếng.

Nàng từ từ quay lại, ánh mắt chứa đầy đau lòng, bất đắc dĩ.

Vị tiểu tướng quân không bao giờ nghe lời khuyên của người khác đã bị thuyết phục, Thanh Hòa mặt mày thanh tú, nhẹ nhàng nhướng mày, như thể vừa chiến thắng vang dội trong trận chiến với hàng nghìn quân địch.

Lam Mộng Mộng vẫn đang đợi thiếu niên chủ động đến bồi nàng giải sầu, vậy mà mỹ nhân bệnh tật kia chỉ nói vài câu đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của nàng.

Nàng nhìn ra được, sức khỏe của vị cô nương này rất yếu.

Nàng không chịu bỏ cuộc, "Thật sự không muốn sao? Cho không cũng không cần à? Nơi này của ta không chỉ có chăn bông dày, mà còn có trà điểm, đàn tranh, cờ vây, các loại đồ ăn vặt chua ngọt..."

Đại tiểu thư không ngừng lảm nhảm, Trì Hành trong lòng dao động, lại không dám tự mình quyết định chọc giận người kia nữa, nghiêng người về phía trước nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, cho không cũng không c ần sao?"

Hơi thở trong trẻo ấm áp phả vào tai, tim Thanh Hòa lỡ mất một nhịp, nàng dùng lý trí để hàng phục tâm tư không an phận của mình, sao có thể vì một chút ơn huệ nhỏ mà để mặc "hắn" bị người ta dòm ngó.

Nàng mỉm cười lắc đầu: "Ta không cần, ngươi muốn có thể lấy."

Thân thể này từng bị mưa tuyết gió sương hành hạ, sao có thể không chịu được một kích? Tiểu tướng quân mất hứng: "Ta muốn làm gì? Ta không cần mấy thứ đó."

Lam Mộng Mộng tự nhận nắm chắc trong tay thắng lợi, miệng không ngừng nói: "Thịt cừu hấp, chân nai hấp, thịt cừu nướng nguyên con đã được nướng xong từ hai canh giờ trước, nguội rồi hương vị sẽ kém đi đôi chút, hâm nóng lại vẫn có thể ăn được..."

Nàng ta nói mãi không chịu thôi, Trì Hành lại ước gì được dâng hiến những thứ này cho Thanh Hòa tỷ tỷ của nàng, nhưng có dâng đến trước mắt thì Thanh Hòa cũng sẽ không thích, thậm chí còn có thể hờn dỗi với nàng, giận nàng vì chút khó khăn mà hạ thấp bản thân.

Bên tai ồn ào, nàng khó chịu: "Được rồi, đừng nói nữa, a tỷ không muốn, ta cũng không cần. Đa tạ ý tốt của ngươi."

"..."

Có ai đa tạ mà như vậy không?

Nếu thật sự muốn cảm tạ ta, sao ngươi không chịu cười một chút, chỉ biết ỷ vào vẻ ngoài đẹp đẽ của mình, đổi lại là người bộ dáng xấu xí, xem ta có quan tâm tới không!

Tính tình thiên kim đại tiểu thư trỗi dậy, Lam Mộng Mộng cũng lười để ý, được nha hoàn hai bên hầu hạ, ăn xong một bữa mỹ vị hiếm có trong ngày mưa, sau khi ăn tối lại nếm thử nửa đ ĩa hoa quả tươi theo mùa.

Nàng ta vô cùng thoải mái, Trì Hành nhìn mà ê răng.

"Thế nào, A Trì thèm sao?" Thanh Hòa cong mi trêu ghẹo.

"Ta thèm chỗ nào, sơn trân hải vị chúng ta còn chưa ăn đủ sao? Ta chỉ đau lòng tỷ tỷ, thậm chí còn không có được một bữa tối tươm tất."

"Không cần đau lòng."

Trì Hành vốn tính tình cởi mở, suy nghĩ một chút, cười nói: "Tỷ tỷ, mau ngủ đi, ta sẽ ở cạnh trông chừng cho tỷ, tỷ yên tâm."

Có nàng ở bên, Thanh Hòa tự nhiên yên tâm, thậm chí còn yên tâm hơn cả khi ngủ ở Tú Xuân viện.

Đám người đối diện sắp xếp bài bản các bức bình phong thủy mặc xung quanh, nhìn thấy phong thái của họ, tâm tư của tiểu tướng quân dao động, hối hận vì chưa chuẩn bị chu toàn cho chuyến đi này.

Hầu hạ Thanh Hòa nằm xuống, mặc nguyên quần áo, nàng nhặt một thanh gỗ dài, dùng dao mài một đầu, cắm xuống đất, cố định hai đầu rồi đặt một bộ huyền y tay rộng lên trên để che chắn người lạ, đặc biệt là ánh mắt của vị nam tử áo lam kia.

Sau khi làm xong, nàng ngồi xếp bằng ở một bên thủ thế, đường đao đặt ngang đầu gối, dáng vẻ như một người hộ vệ không ngủ không nghỉ.

Thanh Hòa ngủ không sâu, tinh tế nhạy cảm, không cần mở mắt, chỉ cần nghe động tĩnh cũng biết nàng đang làm gì.

Thực ra những gì bên đối diện có, nàng đều đã chuẩn bị cả, chỉ là tất cả đồ đạc đều để ở chỗ Cầm Sắt, tính toán ngày tháng, các nàng cũng nên đến Loan thành để gặp mình rồi.

Cơn buồn ngủ ập tới, không để nàng suy nghĩ quá nhiều mà thuận theo, ngủ thiếp đi.

Nghỉ ngơi thật tốt, không làm phiền A Trì.

"Ngươi không định đi ngủ à?"

Trì Hành không muốn phát ra âm thanh quấy rầy Thẩm cô nương đang ngủ phía sau, khẽ lắc đầu, thân trên thẳng như kiếm, giống như cây bạch dương cao lớn, im lặng đĩnh bạt ở Tây Bắc.

Thấy thế, trong lòng Lam Tiêu lạnh lẽo, người thiếu niên này...

Đêm đã khuya, gió mưa vẫn chưa ngừng.

Ngoại trừ Trì Hành và bốn thị vệ của Lam gia, mọi người trong ngôi miếu đổ nát đều đã đi ngủ.

Nửa đêm sau, tiểu tướng quân tràn đầy sinh lực, đôi mắt sáng ngời, lúc buồn chán sẽ tập khí công và thiền định, trong khi rèn luyện nội công vẫn luôn giữ cảnh giác.

Ngoài cửa, mưa càng lúc càng lớn.

Thanh Hòa ngủ không yên, nhíu mày, trong lúc ngủ còn thì thầm một tiếng "A Trì", Trì Hành đột nhiên mở mắt, nhẹ nhàng bước vào, quỳ xuống trước chiếc giường rơm đơn sơ.

Thân thể mềm mại của thiếu nữ cuộn tròn, tứ chi lạnh lẽo, khi nàng bất tỉnh, một dòng nước ấm áp mềm mại theo mạch đập đến tứ chi, cẩn thận bảo vệ tâm mạch của nàng.

Tiếp tục như vậy nửa khắc, sương mỏng ngưng tụ giữa lông mày tan đi, băng giá tan chảy, ác mộng tiêu tan, trên khuôn mặt đang ngủ say hiện lên vài phần ngoan ngoãn mà thường ngày không thấy được.

Suốt đêm, Trì Hành hao hết sức lực để sưởi ấm gân mạch thân cốt của nàng.

Khi Lam Mộng Mộng tỉnh lại, bên ngoài vẫn đang mưa to. Rửa mặt chải đầu xong, nàng kéo bình phong ra thì thấy thiếu niên lang cùng với hoành đao đặt trên đầu gối cách đó bảy tám bước, lúc tỉnh dậy vẫn như trước khi ngủ.

Không ngờ người này lại thức cả đêm, nàng ngạc nhiên: "Ngươi đối với a tỷ của ngươi thật tốt, quả thực ân cần chu đáo."

Trì Hành bận vận công điều hòa hơi thở, không có thời gian để ý đến người khác.

Nàng chịu tổn thất lớn, dùng thiên phú tu hành từ nhỏ làm phương pháp, chân khí dọc theo thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch [1] trong cơ thể vận chuyển trong ba đại chu thiên [2].

[1]: Trong kinh mạch có 12 đường kinh chính, 8 mạch kỳ kinh và 12 kinh biệt.

[2]: Một tuần hoàn đại chu thiên là năng lượng nhân thể chạy dọc theo kinh mạch toàn thân, 8 mạch kỳ kinh, 12 đường kinh chính mà đều tuần hoàn một lần.

Trên đỉnh đầu có một luồng khí trắng nhàn nhạt bay ra, nhận ra mình đã tĩnh dưỡng được hơn một nửa, tiểu tướng quân mở mắt ra, đôi mắt lấy lại thần thái mê người.

Nàng còn tràn đầy năng lượng hơn cả Lam gia huynh muội tưởng tượng, Lam Mộng Mộng nhếch khóe môi, hâm mộ ghen ghét: Một đêm không ngủ mà làn da trông còn đẹp hơn da nàng, thật sự không hợp lý chút nào.

Lam Tiêu sửng sốt, hay cho một thiếu niên cao thủ lại thâm tàng bất lộ!

Hắn si mê võ học, muốn thử xem võ công của Trì Hành sâu cạn thế nào, nhưng lại không tìm được cơ hội.

"Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi à?"

Trì Hành tri kỷ lấy ra một chiếc cốc tre, muối xanh, nước trong, bàn chải đánh răng,...Thanh Hòa vừa mới tỉnh ngủ, tóc đen thả qua vai. Bỗng dưng nhìn thấy nàng ấy, tai nàng không khỏi đỏ bừng lên, siết chặt chăn lông trên người, khẽ gật đầu.

"Ta đã chuẩn bị mọi thứ cho tỷ rồi. Tỷ tỷ rửa mặt chải đầu trước đi, ta trông chừng bên ngoài."

Nàng sảng khoái rời đi, Thanh Hòa vứt bỏ ngượng ngùng, bồn chồn trong lòng, đứng dậy sửa soạn lại dung mạo.

Tay chưa kịp chạm vào nước ấm, đầu ngón tay đã cảm thấy ấm áp, cảm thán A Trì dụng tâm lương khổ, sau đó ngơ ngác nhìn cổ tay gầy gò trắng nõn.

Là mơ sao?

Đêm qua gió rét mưa lạnh, nhưng đó lại là giấc ngủ ấm áp nhất mà nàng có được mười mấy năm qua.

"Trì ca ca, huynh có thể giúp ta xử lý những con mồi này được không?"

Thanh âm nhí nhảnh của thiếu nữ cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Hoà, nàng khẽ nheo mắt: Trì ca ca? A Trì từ khi nào mà tốt với nàng như vậy?

Trì Hành vô cùng khó chịu: "Ta còn nhỏ hơn ngươi một hai tuổi, ngươi kêu loạn cái gì?"

"Vậy, Trì đệ đệ?"

"..."

Tiểu tướng quân im lặng không nói, quay đầu đi không nhìn nàng ta.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Lam Mộng Mộng cũng không biết làm gì khác ngoài việc trêu chọc vị mỹ thiếu niên đã lọt vào mắt xanh của nàng này.

Lam Tiêu thân là nghĩa huynh, dù sao cũng không phải đích huynh, không quản được nàng, chỉ có thể ngồi một bên xem trò vui.

Vừa quay đầu nhìn về phía tây, giọng nói trong trẻo của Trì Hành vang lên: "Phi lễ chớ nhìn. Đạo lý này ta còn phải nói bao nhiêu lần Lam công tử mới nhớ rõ?"

Lam công tử họ Lam, Lan Tiện Chi cũng họ Lan, "Lam" này khác với "Lan" kia, nhưng cách phát âm giống nhau cũng đủ khiến tiểu tướng quân cảm thấy không vui, huống hồ gì nam nhân này còn ý đồ xấu xa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang phía Thanh Hòa tỷ tỷ.

Cách một tấm "mành" đơn giản được dựng tạm bợ, Trì Hành không tin hắn thực sự có thể nhìn thấy được gì, nhưng dù cho hắn chỉ thấy một cái bóng, nàng cũng có cảm giác như vừa nuốt phải một con ruồi.

Nghĩ đến đây, đường đao rút khỏi vỏ kiếm, lưỡi đao chĩa thẳng vào cổ họng Lam Tiêu: "Lời tiểu gia nói, ngươi thật sự xem như gió thoảng bên tai sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện