Nghe Cửu Hồi nói vậy, Bộ Đình quả nhiên trầm mặc một lát, ông ta nhìn qua Nam Phong, Nam Phong tránh ánh mắt ông ta.
Cẩm Khinh Cừu nghiêng người nhìn Nam Phong, đi tới bên cạnh Cửu Hồi: “Vị đạo hữu này vẫn ổn chứ?”
“Quá đau lòng và tức giận, lửa giận thiêu đốt trái tim, nhưng cũng may không bị thương.” Cửu Hồi cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Ngọc Loan, phát hiện tay trái của nàng đang bảo vệ thứ gì đó.
Là một…… túi tiền?
Cửu Hồi có chút ấn tượng với cái túi tiền này. Lần đầu tiên gặp nhau ở Vấn Tiên thành, có tên trộm lấy cái túi tiền này, nàng đã giúp Ngọc Loan lấy lại.
Hóa ra cái túi tiền này quan trọng đến thế đối với Ngọc Loan?
“Đây là túi tiền vạn phúc.” Cẩm Khinh Cừu nhỏ giọng giải thích: “Mạn Tương thành có một tập tục, khi con gái lên 6 tuổi, trưởng bối trong nhà sẽ tự tay thêu túi tiền cho con, để con có được hàng vạn phước lành.”
“Túi tiền này chưa thêu xong,” Cẩm Khinh Cừu dừng lại, giọng nói có chút thương hại: “Có lẽ trưởng bối đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Mọi người có mặt đều hiểu, thiếu chủ của Mạn Tương thành đã thêu cái túi tiền này cho Ngọc Loan. Về việc vì sao chưa thêu xong, là bởi vì bà không có cơ hội thêu xong cái túi tiền này.
Bình Lăng Dao đi tới, cẩn thận đặt túi tiền vào thắt lưng Ngọc Loan, bỏ thêm một trận pháp phòng hộ vào túi tiền chỉ được thêu một bên.
Khoảng cách xa nhất trên thế gian chỉ có sự sống và cái chết. Sự sống và cái chết tách biệt, không bao giờ gặp nhau, cho dù có bao nhiêu sự quan tâm và nhớ nhung cũng không thể biết được.
Yêu, hận, ân oán cá nhân khó phá vỡ, khi đối mặt với sự sống và cái chết đều có vẻ sống động.
“Giao nàng cho ta.” Bình Lăng Dao thở dài, tiếp nhận Ngọc Loan từ tay Cửu Hồi: “Ta sẽ đưa nàng về viện của ta nghỉ tạm.”
“Ừ.” Cửu Hồi giao Ngọc Loan cho Bình Lăng Dao, giơ tay sửa tóc mai cho Ngọc Loan: “Vậy làm phiền Dao tỷ tỷ.”
Trừ phi núi Phù Quang ra mặt, giao Ngọc Loan cho Thanh Lam Môn là một sự lựa chọn ổn thỏa nhất.
“Ta là đại đệ tử chưởng phái mới của Thanh Lam Môn, vốn nên xử lý những việc này một cách công bằng.” Ôm Ngọc Loan vào lòng, Bình Lăng Dao mới phát hiện, vị cô nương này cực kỳ gầy, nàng quay đầu lại nhìn Bộ Đình, không nói gì, xoay người rời đi.
Tông chủ tiên tôn nói đúng, đối với một người bướng bỉnh, nói nhiều cũng vô ích, bởi vì ông ta đã rơi vào điên cuồng, sẽ không nghe bất cứ lời khuyên nào.
Trong sân chỉ còn lại sáu người là Cửu Hồi, Chỉ Du, Cẩm Khinh Cừu, Viên Qua, Nam Phong, Bộ Đình, không ai nói chuyện, trong sân lập tức yên tĩnh.
Bộ Đình không né tránh, cũng không trốn thoát, ông ta chắp tay sau lưng, ngửa đầu nhìn mặt trời ấm áp trên cao, ánh nắng gay gắt khiến ông ta khó chịu nheo mắt lại.
Không biết từ khi nào, ông ta đã không còn thích những thứ quá chói lóa nữa.
Ánh nắng chiếu vào làm ông ta nhức mắt, ông ta nhắm mắt, khi nhìn qua Cửu Hồi, chợt có chút hoảng hốt.
Mộc Tê……
Không đúng, Mộc Tê đã chết từ lâu, chết ngay trước mắt ông ta.
Thiếu nữ trước mặt là Cửu Hồi.
“Đôi khi một cây đại thụ từ từ bị mục mà không hề hay biết.” Cửu Hồi giơ tay đón một chiếc lá khô rơi xuống: “Không ai biết, cây này bị bệnh từ khi nào. Khi nó bị mục hoàn toàn nhưng không ngã xuống, mọi người mới phát hiện, hóa ra cây này đã bị mục đến nỗi không thể cứu được.”
Mọi người đều biết Cửu Hồi đang nói tới Bộ Đình, nhưng Bộ Đình không lên tiếng.
“Tiên tôn thì sao?” Cửu Hồi nhìn Bộ Đình: “Ngài trở nên từng bước cố chấp, không thể quay đầu lại từ khi nào?”
“Mộc Tê có thể cắt trái tim và chấp nhận cái chết vì thiên hạ, những người khác đương nhiên cũng có thể.” Giọng Bộ Đình bình tĩnh: “Ta đối xử với Mộc Tê như thế, đối xử với tất cả chúng sinh cũng như thế.”
Đây là lần đầu tiên Bộ Đình nói tên Mộc Tê với nhiều người như vậy, ánh mắt ông ta quá bình tĩnh, bình tĩnh tựa như đang nói về một người không liên quan.
“Nàng là yêu, vì vậy không thể tạo dựng được danh tiếng trong thiên hạ. Vì sao thiếu chủ của Mạn Tương thành không thể làm những gì mà Mộc Tê có thể làm, tại sao những người khác không thể làm?” Bộ Đình hỏi lại Cửu Hồi: “Chẳng lẽ những người này càng cao quý và đặc biệt hơn Mộc Tê?”
“Ngài đang bất bình thay Mộc Tê à?” Cửu Hồi nghiêng đầu khó hiểu: “Nhưng năm đó, không phải ngài đã tiết lộ chân thân của Mộc Tê là cây bất tử hay sao?”
Sắc mặt Bộ Đình lập tức tái nhợt.
Cẩm Khinh Cừu và Nam Phong kinh ngạc ngẩng đầu lên, năm đó còn có chuyện như vậy?
“Ngài đã mời Mộc Tê và Thu Hoa đến Cửu Thiên Tông chơi dưới danh nghĩa là bạn bè. Ngài bị thương nặng, linh đài bị phá hủy một nửa, Mộc Tê lấy máu trong tim nàng để cứu ngài.” Cửu Hồi cười nhạo: “Nhưng ngài đã nói bí mật về chân thân của nàng cho sư phụ ngài biết, cuối cùng khi nạn dịch hoành hành, mười đại tông môn coi nàng như thuốc trong lò, như vật liệu trong đỉnh.”
Bộ Đình đột nhiên tới gần Cửu Hồi, bị Chỉ Du giơ tay ngăn lại.
“Vì sao ngươi biết, ngươi và Mộc Tê có quan hệ gì?!” Trong mắt Bộ Đình lộ ra vẻ điên cuồng: “Có phải ngươi biết cây bất tử mới ở đâu không?”
“Ngài biết những chuyện này thì có thể làm gì?” Cửu Hồi hỏi: “Người đã chết sẽ không sống lại, máu thịt của nàng đã bị các ngài làm thành thuốc, xương của nàng đã bị các ngài luyện chế thành mười đại tiên đỉnh, Mộc Tê không còn trên thế gian này từ lâu rồi.”
“Nếu không có Mộc Tê, làm sao ngài có thể trở thành Bộ Đình tiên tôn được mọi người kính ngưỡng, làm sao có thể ra lệnh cho mười đại tông môn trong 500 năm qua?” Cửu Hồi không cảm thấy Bộ Đình đáng thương, chỉ cảm thấy ông ta thật ghê tởm: “Khi người ta còn sống thì ngài tìm mọi cách để mưu tính, sau khi chết thì ngài nhớ nhung bi thương, đó là bi thương của ngài à? Chẳng qua muốn lấy bi thương và nhớ nhung để che giấu sự đáng khinh xấu xí trong lương tâm ngài mà thôi.”
“Nàng chỉ mất mạng, còn ngài áy náy và bi thương hơn nửa đời người, có phải đặc biệt cảm động không?” Cửu Hồi cười nhạo: “Hừ, thối hoắc không biết xấu hổ!”
Viên Qua trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin vào tai mình, không ngờ những ân oán tình thù của tiền bối lại gây sốc như thế.
“Ngươi là ai?” Bộ Đình nhìn chằm chằm Cửu Hồi: “Làm sao ngươi biết những chuyện này?”
Cửu Hồi khoanh tay nói: “Nếu không muốn ai biết, trừ phi mình đừng làm.”
“Bình Lăng Thu Hoa đã nói cho ngươi biết?” Bộ Đình chợt hiểu ra, thảo nào lúc trước đỉa yêu bắt các đệ tử của Vọng Thư Các, Thu Hoa ở xa nhất nhưng đã đến trước ông ta, còn đưa cho nàng pháp bảo cực phẩm, hóa ra Thu Hoa và Cửu Hồi đã có quan hệ cá nhân từ lâu.
Bên ngoài sân vang lên tiếng bước chân, người của mười đại tông môn đã tới.
Cửu Hồi im lặng nhìn Bộ Đình, không trả lời câu hỏi của ông ta.
“Nam Phong, ngươi là tông chủ, sau này chớ để tình cảm cá nhân quấy rầy.” Bộ Đình bấm một thủ quyết: “Vi sư sẽ dạy cho ngươi một đạo lý cuối cùng, người vượt trội không bị thua trong tay kẻ tầm thường.”
“Không ổn rồi, ông ta muốn tự phá hủy linh đài!” Cẩm Khinh Cừu nhận ra sự bất thường, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Tay của Cửu Hồi càng nhanh hơn giọng nói của hắn, không ai thấy rõ nàng ra tay như thế nào, nhưng khi mọi người kịp phản ứng, toàn thân Bộ Đình đã cứng đờ, không thể cử động.
“Phiên bản bí mật của bùa định thân, do người tầm thường chế tạo.” Cửu Hồi cầm vài lá bùa định thân, cười tủm tỉm nhìn Bộ Đình: “Bộ tiên tôn, tuy rằng vãn bối rất bình thường, nhưng để giữ mạng ngài, đành phải xúc phạm ngài vậy.”
Viên Qua nhìn Bộ Đình thương hại, ở đời đừng nói chuyện quá tự mãn. Nhìn đi, bây giờ xấu hổ cỡ nào.
“Bộ Đình.” Nhị trưởng lão bước vào sân, nhìn Bộ Đình bị dán bùa định thân khắp người, vẻ mặt ông phức tạp, thở dài, nghiêng người để tông chủ của mười đại tông môn vào sân.
Chuyện liên quan đến đệ tử của tông môn mình, sắc mặt của môn chủ Vấn Tinh Môn hơi khó coi. Ông không nói lời nào, chỉ đứng sau lưng tông chủ của Vạn Hỏa Tông, không muốn lên tiếng, cũng không muốn chừa đường lui cho Cửu Thiên Tông.
“Chúng ta đã biết chuyện gì xảy ra.” Cung chủ của Trường Thọ Cung nhìn vị tiên tôn đã từng có tài năng xuất chúng này: “Bộ Đình, ngươi có gì muốn nói không?”
“Xin lỗi.” Cửu Hồi giơ tay tháo bùa định thân trên huyệt nhân trung của Bộ Đình, chắp tay nói với mọi người: “Bây giờ chư vị tiền bối có thể hỏi.”
Nói xong, nàng kéo Chỉ Du trốn sau lưng các vị tông chủ, bên cạnh Cẩm Khinh Cừu và Viên Qua.
“Cửu Hồi cô nương, chúng ta đã tới kịp lúc phải không?” Cẩm Khinh Cừu nghịch quạt ngọc, “Nếu không có ta giúp đỡ, người của Vạn Hỏa Tông và Thanh Lam Môn sẽ không đi theo.”
“Đa tạ Cẩm thiếu chủ giúp đỡ, nhờ vậy Ngọc Loan mới thành công thoát thân.” Cửu Hồi lục lọi trong tay áo, lấy ra một trái cam may mắn trong bữa tiệc: “Đây, quà cảm ơn.”
Cẩm Khinh Cừu liếc nhìn Chỉ Du đang ở phía sau Cửu Hồi, giơ tay lấy trái cam may mắn: “Cô nương đã làm mất lòng Cửu Thiên Tông, ta lo lắng Vọng Thư Các sẽ không bảo vệ được cho ngươi, hay là……”
“Dừng lại đi.” Cửu Hồi biết Cẩm Khinh Cừu muốn nói gì, trực tiếp từ chối: “Ta tin tưởng tính cách của Nam Phong, hắn sẽ không hận ta vì việc này.”
“Tuy rằng Nam Phong tông chủ sẽ không, nhưng không có nghĩa là những người khác sẽ không.” Cẩm Khinh Cừu nhẹ nhàng gõ cây quạt vào lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Cô nương có biết toàn bộ Cửu Thiên Tông có bao nhiêu đệ tử, trong thiên hạ có bao nhiêu thành chủ và thiếu chủ từng gia nhập Cửu Thiên Tông không?”
“Tục ngữ có câu, lòng người rất khó dò, ai có thể bảo đảm rằng những người này chính trực như Nam Phong tông chủ?” Cẩm Khinh Cừu khẽ cười: “Nếu cô nương đồng ý gia nhập Ngự Trân Tông, người khác đương nhiên không dám vô lễ đối với cô nương.”
“Tuy Vọng Thư Các yếu đuối, nhưng nếu có người ngoài hãm hại đệ tử của chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.” Ngọc Kính đi tới, ngắt lời Cẩm Khinh Cừu: “Cửu Hồi là đệ tử chân truyền của ta, Cẩm thiếu chủ săn trộm người như vậy, có phải không thích hợp hay không?”
“Ngọc các chủ.” Thấy Ngọc Kính đến, Cẩm Khinh Cừu lộ ra nụ cười vui vẻ: “Vãn bối xin chào các chủ.”
“Thiếu chủ đa lễ.” Ngọc Kính xoay người nhìn Cửu Hồi, lo lắng nói: “Con có bị thương không?”
Cửu Hồi lắc đầu, nói nhỏ: “Xin lỗi sư phụ, đồ nhi đã gây ra phiền toái cho tông môn.”
“Có gì phiền toái đâu, con mới mười chín tuổi đã dám đứng ra bảo vệ tiểu cô nương khác, vi sư rất vui mừng.” Ngọc Kính đưa tay sửa dải lụa trên người Cửu Hồi: “Hơn nữa có các tông môn khác ở đây, ta không tin Cửu Thiên Tông dám làm gì con.”
Vài vị trưởng lão của Cửu Thiên Tông: “……”
Nói nhỏ quá, bọn họ đã nghe thấy hết.
“Các tông chủ khác đều là người xử sự công bằng. Nếu có chuyện gì xảy ra với Vọng Thư Các, đương nhiên sẽ có các tông chủ này quyết định thay chúng ta. Hơn nữa, vi sư cũng tin tưởng vào phẩm chất của những người khác trong Cửu Thiên Tông.” Ngọc Kính vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Cửu Hồi: “Đồ nhi ngoan của ta, đừng sợ, không phải tất cả mọi người trong giới tu chân đều nhập ma như Bộ tiên tôn.”
Các trưởng lão của Cửu Thiên Tông: “……”
Đủ rồi, đủ rồi, bọn họ đã hiểu, không cần ám chỉ thêm nữa.
“Bộ Đình, ngươi hồ đồ quá.” Nhị trưởng lão vô cùng buồn bã: “Vì sao ngươi lại trở nên như vậy?”
Bộ Đình không nói gì, ông ta nhìn xuyên qua mọi người, tập trung vào Cửu Hồi đang nở nụ cười.
“Nhị trưởng lão, chúng ta không thể quyết định chuyện này, phải mời Thu tiên tôn tới.” Cung chủ của Trường Thọ Cung nói: “Việc này liên quan đến người dân ở Mạn Tương thành, mấy năm nay Bộ tiên tôn cũng đã làm không ít việc thiện để bảo vệ cho dân chúng trong thiên hạ, chúng ta không có quyền quyết định hình phạt đối với Bộ tiên tôn.”
“Trên đời này, ai mà không biết Thu Hoa tiên tôn có mối hận xưa với Bộ tiên tôn, nếu mời Thu tiên tôn tới, còn gì công bằng?” Tứ trưởng lão lên tiếng phản bác: “Hơn nữa Thu Hoa tiên tôn đang bế quan thanh tu, cần gì phải quấy rầy nàng?”
Dưới Thanh Lam Môn và Cửu Thiên Tông là Ngự Trân Tông.
“Xin chư vị trưởng bối thứ lỗi, vãn bối có kiến thức hữu hạn, vãn bối không thể quyết định vấn đề này được.” Cẩm Khinh Cừu thấy mọi người nhìn mình, chắp tay hành lễ: “Hay là hỏi ý kiến của các tông chủ khác?”
Mười đại tông môn mấy năm nay đã kết nối với nhau, nếu xử phạt Bộ Đình quá nhẹ, bọn họ không vượt qua được rào cản của lương tâm, nếu xử phạt quá nặng, có vẻ như bọn họ không trân trọng tình bạn cũ.
Mặc dù mọi người đều tu tiên, nhưng vẫn chưa thực sự trở thành tiên không bị thế tục làm vấy bẩn.
“Không cần tái thẩm, Bộ mỗ sẵn sàng nhận cái chết.” Bộ Đình nói: “Chư vị không cần khó xử vì Bộ mỗ.”
“Tuy tiên tôn làm sai, nhưng mấy năm nay cũng đã cứu vô số người.” Tứ trưởng lão lên tiếng bảo vệ ông ta: “Chẳng lẽ trên đời này không có cách nào cân bằng công đức và tội lỗi hay sao?”
Mọi người im lặng khó xử, 500 năm qua, Bộ Đình quả thực đã cứu không ít người từ tay Ma tộc.
“Mọi người đều nói, tiên quân trên núi Phù Quang hành động công bằng. Tuy rằng không thể dễ dàng quấy rầy tiên quân, nhưng chuyện này liên quan đến Bộ tiên tôn, ngoại trừ Phù Quang tiên quân, ai có tư cách xử phạt Bộ tiên tôn?” Bình Lăng Dao dàn xếp cho Ngọc Loan xong, chạy tới: “Vãn bối thấy rằng, cần xin lệnh của tiên quân về vấn đề này.”
Mọi người lần lượt quay qua nhìn.
Ồ, ai chẳng biết cách đây không lâu, Phù Quang tiên quân mới trừng phạt Bộ tiên tôn?
Chúng ta chỉ muốn xử phạt Bộ Đình, còn Thanh Lam Môn các ngươi muốn Bộ Đình sống không được chết không xong!
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Lam Môn: Nói như thế sao được, chúng ta chỉ dựa theo ý của tứ trưởng lão, đi tìm công bằng mà thôi.
Rau hẹ bé bỏng: Đừng làm bộ làm tịch ở trước mặt ta, ta ngứa mắt lắm!