Ngoại truyện Triệu Thanh Loan (1)

Editor: Dứa

(*) Đây là ngoại truyện về Triệu Thanh Loan, bên mình xin đổi ngôi xưng của Triệu Thanh Loan thành “nàng”.

“Đại phu nhân, xin ngài bớt giận, dù lão gia mang thêm một người ở ngoài phủ về thì có làm sao? Hiện giờ dưới gối ngài có một trai một gái, đại tiểu thư quốc sắc thiên hương, từ phép tắc đến nền tảng giáo dục đều ở mức tốt nhất, các quý nhân trong cung luôn miệng khen ngợi là cô nương giỏi. Vinh ca nhi lại là đích trưởng tử của lão gia, tước vị nhất định sẽ nằm trong tay Vinh ca nhi. Sẽ không một ai vượt qua được địa vị của ngài trong phủ đâu. Chỉ là một con nhóc thôi, khi xuất giá, cùng lắm cho ít bạc làm của hồi môn. Ngài tội gì phải tức điên vì một con nhóc không đáng nhắc đến chứ? Không xứng ạ…”

Trong noãn các truyền tới giọng nói cố ý đè thấp của Dương ma ma, có điều thính giác của Triệu Thanh Loan rất nhạy, hoặc do Dương ma ma nghĩ, Triệu Thanh Loan nghe mấy lời này cũng chẳng sao, không to tát gì cả. Suy cho cùng, Triệu Thanh Loan là người ngoan ngoãn nhất, chắc chắn cũng biết mẫu thân mình đã chịu tủi thân. Biết đâu sau khi nghe thấy lời khuyên nhủ an ủi Dương thị, nàng sẽ càng ghét muội muội con vợ lẽ mới mang về phủ kia hơn thì sao?

Triệu Thanh Loan dừng động tác thêu trên tay, sinh lòng hiếu kỳ.

Nàng nhu mì, nhã nhặn và trầm tĩnh, luôn đối xử tốt với các đệ đệ muội muội trong phủ, các huynh đệ tỷ muội con vợ lẽ cũng kính trọng nàng chẳng kém. Nhưng mẫu thân nghiêm khắc, cực kỳ coi trọng tôn ti đích thứ, mấy tỷ muội con vợ lẽ e dè uy thế của mẫu thân nên thường né tránh nàng.

Có thừa cung kính, lại chẳng đủ gần gũi thân mật.

Đêm qua, phụ thân ẵm một đứa trẻ sơ sinh từ ngoài phủ về. Theo ý của phụ thân, đây là con gái do nữ tử ông nuôi bên ngoài sinh ra, nữ tử đó đã chết vì khó sinh. Về phần đứa bé, dù sao cũng là máu mủ của phủ Vinh Quốc công, không thể để bé lưu lạc bên ngoài được. Phủ Vinh Quốc công nhà cao cửa rộng, không tới mức không nuôi nổi một đứa trẻ, thế nên ông lập tức bế bé về.

Tuy Triệu Thanh Loan còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn biết hành động này của phụ thân, ít nhiều gì cũng đã làm tổn thương mẫu thân.

Trong trí nhớ của Triệu Thanh Loan, tuy phụ thân và mẫu thân không gắn bó như keo sơn, nhưng cũng tôn trọng nhau. Phụ thân dành cho mẫu thân đầy đủ niềm tin và lòng tôn trọng, mẫu thân quan tâm chăm sóc phụ thân, đặt phu quân lên hàng đầu, mấy năm nay hai người chưa từng cãi nhau. Mặc dù có mấy thông phòng và thiếp thất ở hậu viện, nhưng ông không bao giờ thiên vị hay nuông chiều ai quá mức.

Trong thành Trường An nhan nhản chuyện sủng thiếp diệt thê, còn ở phủ Vinh Quốc công không hề tồn tại việc đó.

Theo Triệu Thanh Loan thấy, đây là hình mẫu tốt nhất của một đôi phu thê.

Nhưng hôm qua, việc phụ thân ẵm đứa bé về như đã tát thẳng vào mặt mẫu thân.

Ngờ đâu phụ thân lại giấu mẫu thân nuôi nữ tử bên ngoài, còn sinh con ra nữa. Nếu không phải nữ tử đó qua đời, e rằng mẫu thân sẽ bị lừa dối, chẳng hay biết gì suốt nhiều năm.

Chính vì chuyện này mà mẫu thân đã tuyệt thực nguyên ngày, Dương ma ma đành phải khuyên nhủ hồi lâu.

Triệu Thanh Loan lo lắng, mẫu thân không ăn không uống, sẽ không tốt cho sức khỏe.

Dương thị đã nằm trên giường hai ngày, không hề ăn một hạt cơm, sắc mặt tiều tụy, tinh thần suy sụp. Nghe thấy lời Dương ma ma nói, bà ta quay đầu lại, uể oải bảo: “Ta hiểu hết những lý lẽ ấy, nhưng vẫn không nuốt trôi nổi cơn tức này.”

Thấy sắc mặt tái nhợt của Dương thị, Dương ma ma đỏ ửng mắt, đau lòng vô cùng. Ma ma đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Dương thị, nói bà ta là một nửa con gái của ma ma cũng không ngoa. Hiện giờ thấy Dương thị như vậy, ma ma cũng rất hận con nhóc kia.

“Bây giờ ngài phải vực dậy tinh thần, tuyệt đối không thể mặt nặng mày nhẹ với lão gia. Hình tượng mà người đã giữ gìn trước mặt lão gia suốt bao năm qua, không thể bị phá hủy trong phút chốc chỉ vì đứa con hoang kia được. Còn tiện nhân đó…”

Dương ma ma tạm dừng, cẩn thận liếc nhìn thiếu nữ bên ngoài noãn các. Thấy Triệu Thanh Loan cúi nhẹ cần cổ xinh đẹp, đang vô cùng tập trung thêu hoa thì ma ma mới yên lòng, khẽ tiếp tục: “Tiện nhân đó đã chết, ngài còn sợ gì nữa? Con gái của ả rơi vào tay ngài, rồi cũng phải nhận ngài làm mẹ cả đấy thôi? Phủ Quốc công rộng lớn như thế, lão gia đâu thể để ý mấy việc này? Huống chi, hậu viện là thiên hạ của ngài, ngài còn sợ con nhóc đó có thể sống tốt được chắc?”

Dương thị nghe vậy, hàng mi run run, cuối cùng trong mắt cũng lấy lại chút tinh thần.

Thấy bà ta đã hiểu, Dương ma ma bèn nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Trẻ con mới sinh vừa nhỏ vừa yếu ớt, có sống sót được không cũng là cả một vấn đề. Chưa biết chừng, đứa bé này vừa sinh ra đã mắc bệnh gì đó thì sao?”

Dương thị mím môi, lộ ra ý tứ sâu xa: “Dương ma ma nói đúng, tương lai còn dài.”

Triệu Thanh Loan hoang mang liếc nhìn, hơi tò mò Dương ma ma đã nói gì mà đã giúp mẫu thân nghĩ thông, khiến bà ta cũng chịu rời giường. Sau khi rửa mặt, chải đầu và trang điểm, bà ta bắt đầu dùng bữa.

Triệu Thanh Loan lơ đãng thêu xong con chim nhạn trên tay. Nàng bắt đầu cầm kim từ lúc năm tuổi, phủ Vinh Quốc công mời tú nương trong cung đến dạy nàng thêu thùa. Suốt sáu năm không ngừng rèn luyện, tay nghề thêu thùa của nàng luôn đứng thứ nhất thứ hai trong số tất cả các quý nữ ở thành Trường An.

Dù hôm nay nàng hơi mất tập trung, nhưng mấy chú chim nhạn giương cánh bay trên khăn tay vẫn sinh động như thật.

Dương thị ăn cơm xong, dịu dàng nhìn Triệu Thanh Loan, cẩn thận cầm khăn tay của nàng ngắm nghía, bà ta tán thưởng: “Không hổ là con gái của ta, kỹ thuật thêu thùa bậc này, nhìn khắp Trường An cũng chẳng mấy ai so được đâu nhỉ?”

Dương thị rất tự hào về cô con gái này, nàng tinh thông cầm kỳ thư họa, mỗi lần tham dự yến hội, ai thấy cũng phải khen ngợi vài câu. Không phải bà ta mạnh miệng, nhưng Công chúa trong cung cũng kém hơn con gái bà ta.

Dương thị xoa nhẹ tóc mai của Triệu Thanh Loan, trái tim đong đầy tình thương. Con gái bà xuất sắc nhường này, tương lai chỉ có chàng trai xuất sắc nhất trong thiên hạ mới có thể xứng đôi với nàng!

Trong lòng Dương thị dấy lên dã tâm, con gái bà nên ngồi trên vị trí chí cao vô thượng, được bá tánh trong thiên hạ bái lạy.

“Loan Nhi, chúng ta đến thăm muội muội của con nhé?” Dương thị nhẹ nhàng hỏi.

Triệu Thanh Loan chớp mắt rồi đứng lên.

Quả thực nàng đã tò mò về đứa bé kia từ lâu.

Vinh Quốc công Triệu Thanh Hồng sắp xếp cho bé ở trong một viện nhỏ. Suy cho cùng, ông vẫn để ý đến thể diện của vợ cả nên viện kia cũng không xa hoa gì mấy, còn hơi xa và cũ nát.

Thật ra cũng không cũ kỹ lắm. Phủ Vinh Quốc công vinh quang lừng lẫy suốt mấy đời, gồm vài trăm nô bộc, mỗi viện dĩ nhiên phải đáp ứng đầy đủ các quy định phù hợp với phủ Quốc công, tất cả luôn được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.

Trong viện có bà vú và nha hoàn, bà vú thận trọng, hiển nhiên không phải người của phủ Vinh Quốc công, chắc tìm tạm ở bên ngoài. Nha hoàn cũng gầy đét, mới bốn năm tuổi, nhút nhát sợ sệt rúc vào người bà vú.

Nhóm người Dương thị mặc áo gấm rực rỡ, như được ánh sáng chiếu rọi lên người, hoàn toàn không phù hợp với viện nhỏ này. Đây là lần đầu tiên bà vú lẫn nha hoàn thấy một vị phu nhân và tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần như vậy, trong giây lát cả hai đã bị dọa tới mức nơm nớp lo sợ.

Bà vú sợ hãi, cánh tay đang ẵm bọc tã lót lập tức tăng nhẹ sức, giữ chặt khiến em bé khó chịu, bé bắt đầu òa khóc.

Tiếng khóc không lớn, giống bé mèo mới sinh, vừa mềm vừa yếu.

Triệu Thanh Loan nhẹ nhàng dời mắt, trong lòng cũng nhẹ nhàng rung động.

Nàng lén nhìn Dương thị, thấy bà ta nhíu mày không vui, ánh mắt bà ta đầy u ám, khiến người ta không rét mà run.

Triệu Thanh Loan bỗng nhiên cảm thấy tội nghiệp cho đứa trẻ sơ sinh ấy.

Trẻ con có tội tình gì chứ? Con người không thể lựa chọn xuất thân của mình, chẳng ai muốn chào đời từ bụng của một nữ tử không được cưới hỏi đàng hoàng, còn bị người khác khinh rẻ cả. Người mắc sai lầm chẳng phải là phụ thân sao? Nếu không tại ông xem thường lễ nghĩa rồi nuôi phụ nữ bên ngoài, làm gia tộc không yên ổn, phu thê xích mích…

Triệu Thanh Loan cắn môi, nhận ra không ngờ mình lại dám nghĩ thế về phụ mẫu. Nàng vội vàng dẹp bỏ mấy suy nghĩ không phù hợp với lễ nghĩa trong đầu.

Dương thị liếc nhìn em bé trong tã lót, ánh mắt lạnh lẽo.

“Sao nó lại khóc? Các ngươi trông nom kiểu gì vậy?”

Ở bên ngoài, Dương thị rất giỏi việc giữ thể diện, ai cũng khen Dương thị hiền lành rộng lượng, đối xử với nô bộc ôn hòa tử tế, là một đương gia chủ mẫu xuất sắc.

Hiện giờ, vừa thể hiện uy thế của một chủ mẫu, bà ta đã khiến bà vú lập tức sợ tái mặt: “Nô tỳ, nô tỳ đáng chết.”

Dương thị bỗng vươn tay, ẵm lấy đứa bé trong tay bà vú. Bà vú vô thức giữ chặt đứa bé, Dương thị lườm bà vú, bà vú mới chịu thả ra.

Dương thị cụp mắt, thái độ khó dò. Bà ta khẽ cử động ngón tay, rồi từ từ buông ngón tay ra.

Triệu Thanh Loan đột nhiên tiến lên trước, nghểnh cổ, cười hỏi: “Mẫu thân, đây là ngũ muội muội sao?”

Triệu gia có bốn vị cô nương, theo lý thì đứa bé này đứng hàng thứ năm, Triệu Thanh Loan gọi bé là “ngũ muội muội” cũng không sai.

Dương thị nhìn Triệu Thanh Loan, bèn ngừng động tác trong tay, nở nụ cười từ ái: “Đúng vậy, sau này con bé chính là ngũ cô nương trong phủ.”

Thấy ánh mắt Dương thị đã bình thường lại, Triệu Thanh Loan thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy, ánh mắt của mẫu thân thật sự đáng sợ, cứ như muốn làm em bé rơi chết.

Triệu Thanh Loan thoáng sợ hãi, lo lắng Dương thị nhận ra vẻ khác thường của mình, nàng bèn cúi đầu nhìn em bé. Định lên tiếng, nàng chợt thấy một bàn tay tròn ủm vươn ra từ trong tã lót, nắm sợi tóc của nàng. Bé cũng nín khóc, thậm chí còn mở to đôi mắt đang ướt sũng, bật cười với nàng, lợi bé trắng nõn, đáng yêu khôn xiết.

“A a a…”

Triệu Thanh Loan ngơ ngác nhìn, lần đầu tiên cảm nhận được sự gần gũi và thân thiết của tình thân.

Bà vú ngạc nhiên: “Lần đầu tiên ngũ cô nương cười ra tiếng đấy! Chắc rất thích đại tiểu thư đây mà!”

Nói xong, thấy Dương thị nhìn sang, bà vú bỗng im bặt, co rụt cổ đứng một bên.

Dương thị đưa bọc tã lót cho bà vú, lạnh nhạt bảo: “Chăm sóc ngũ tiểu thư cho tốt.”

Khi chưa một ai kịp phản ứng, bà ta đã nhanh chóng rời khỏi hệt như lúc đến.

*

Triệu Thanh Loan nhớ tới cục bột nếp còn thơm mùi sữa kia nữa rồi.

Đón ngũ muội muội về phủ xong, phụ thân chẳng buồn quan tâm, có thể thấy, ông cũng không thương cô con gái này mấy.

Dạo này Dương thị cũng thoải mái hơn hẳn, cứ tưởng phu quân đối nghịch với bà ta để nuôi nữ tử bên ngoài, vậy chắc hẳn ông sẽ thích người đó lắm, yêu ai yêu cả đường đi, đương nhiên sẽ quan tâm đứa bé này. Nhưng nào ngờ, đã gần một tháng trôi qua, ngoại trừ ngày đầu tiên thì những lúc khác ông không hề nhắc đến bé.

Trái lại, khi rảnh rỗi Triệu Thanh Loan thường nhớ tới bé, cũng nhớ mãi nụ cười ngây thơ ấy.

“Tiểu ngũ sao rồi?” Dương thị hỏi.

Triệu Thanh Loan dừng bút trong tay, dỏng tai lên lắng nghe.

Phụ thân bỏ bê tiểu ngũ, Dương thị thầm vui vẻ, nhưng vẫn phải giả vờ giả vịt, tỏ vẻ mình là một người mẹ cả làm tròn trách nhiệm. Cứ cách ba ngày, bà ta sẽ bảo bà vú đến nhà chính để hỏi thăm tình hình gần đây của tiểu ngũ.

“Sức khỏe ngũ cô nương không tốt, mấy ngày trước cô nương còn bị cảm cúm. Dạo này cũng không uống nhiều sữa, gầy hẳn đi, nô tỳ chỉ đành nấu ít cháo loãng đút cho cô nương.”

Bị cảm cúm?

Triệu Thanh Loan nhíu hàng lông mày nhỏ nhắn, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng.

Dương thị không mặn không nhạt ừ một tiếng: “Trẻ con thường như vậy, đến khi lớn sẽ đỡ hơn. Ngươi chăm sóc cho tốt, lui xuống đi.”

Sau khi bà vú rời khỏi, Triệu Thanh Loan vẫn không thể tĩnh tâm viết chữ được. Đấu tranh hồi lâu, Triệu Thanh Loan đặt bút xuống, lặng lẽ mở cửa sổ bên cạnh ra. Giờ đang cuối thu, tiết trời se lạnh, bên trong đóng cửa sổ nên không thấy rét, cũng không cần mặc đồ dày giữ ấm. Bây giờ nàng chợt mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào lớp quần áo mỏng, làm chân tay nàng lạnh cóng.

Triệu Thanh Loan cứ hứng gió như thế, tay lạnh lẽo cứng đờ, chữ bên dưới ngòi bút cũng bắt đầu xiên xẹo. Song, nàng vẫn cắn răng, kiên trì hồi lâu.

Ban đêm, Triệu Thanh Loan sốt cao, toàn thân nóng đến mức đỏ bừng, nàng mê man không tỉnh.

Dương thị lo sợ không thôi, vội vàng phái người mang danh thiếp cho mời thái y. Sau một hồi châm cứu và đút thuốc, cuối cùng nàng cũng hạ sốt.

Thái y cất kim châm, chuẩn bị ra về, Triệu Thanh Loan gắng gượng lết xuống giường, khàn giọng lên tiếng: “Thái y xin dừng bước.”

Thái y nghe tiếng thì quay đầu nhìn nàng.

Cô nương nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi, mặc dù đang bị ốm, nhưng cử chỉ điệu bộ vẫn đúng mực, không hề qua loa hay quá trớn, vô cùng khéo léo.

Nàng khuỵu gối, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, chân thành mở lời: “Có thể xin ngài khám bệnh cho muội muội trong phủ được không ạ?”

Lương y như từ mẫu, dù sao thái y cũng không ngại đi một chuyến.

Sau khi thái y rời khỏi, Dương thị không ra ngoài, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Thanh Loan: “Loan Nhi, sao con phải làm vậy?”

Triệu Thanh Loan không hề bất ngờ.

Mẫu thân không thích nàng thân thiết với các thứ nữ quá, hôm nay chính nàng chủ động lên tiếng nhờ thái y giúp tiểu ngũ, tất nhiên mẫu thân sẽ rất tức giận.

“Mẫu thân, tiểu ngũ cũng bị ốm, đúng lúc thái y ở đây, chữa bệnh luôn một thể chẳng phải cũng rất tiện sao?”

Triệu Thanh Loan hiểu tính cách Dương thị, nàng không dám nói thật, trên mặt tỏ vẻ thờ ơ.

Dương thị quan sát nàng, luôn cảm giác có gì không đúng, nhưng bà ta không nói được sai thế nào.

Bà ta chưa từng nghi ngờ con gái sẽ làm trái ý mình, thậm chí còn nói dối bà ta.

Dương thị thu tầm mắt về, rồi dịu dàng nhìn nàng, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt.

“Mẫu thân.” Triệu Thanh Loan gọi Dương thị.

“Tiểu ngũ được đặt tên chưa ạ?”

Mọi người vẫn luôn gọi “tiểu ngũ tiểu ngũ”, dường như đã lâu rồi mà bé vẫn chưa được đặt tên chính thức.

Còn tên của nàng đã được chọn từ trước khi lọt lòng.

Loan cũng như Phượng hoàng (*). Chứa đầy mong đợi và chúc phúc của song thân dành cho nàng.

(*) Cả Phượng hoàng và chim Loan là biểu tượng của sự may mắn, bình an. Không một loài chim bình thường nào có thể so sánh với vẻ đẹp của phượng hoàng và chim loan - vẻ đẹp trường tồn.

Nhưng tiểu ngũ, chỉ gọi bằng thứ tự qua loa cực kỳ.

Dương thị nhíu mày, hiển nhiên không để ý đến vấn đề cỏn con này. Mấy việc đặt tên thường sẽ giao cho phụ thân, nhưng Triệu Thanh Hồng chưa bao giờ nhắc tới.

Triệu Thanh Loan nói: “Con gái của Triệu gia chúng ta sinh ra đã tôn quý, không thể đến một cái tên đàng hoàng cũng không có đúng không ạ? Phụ thân bộn bề công việc, không còn thời gian cho các vấn đề nhỏ nhặt, chỉ sợ đã quên mất chuyện này. Con gái muốn san sẻ với phụ thân, có thể giao việc đặt tên cho con không ạ?”

Dương thị nhíu mày, không đồng ý lời nói của nàng.

Triệu gia chỉ có một đích nữ cao quý nhất là nàng, những người khác thì tính là gì? Rặt một đám do tiện tì sinh ra, ai cũng thấp kém.

“Sao tự dưng con muốn đặt tên cho tiểu ngũ?” Dương thị nghi ngờ nhìn nàng.

Triệu Thanh Loan để tâm đến tiểu ngũ quá mức rồi.

Triệu Thanh Loan thầm hồi hộp, nhưng vẫn giả vờ ngại ngùng: “Mấy ngày nay con học được nhiều chữ lắm, nên muốn mình vận dụng cho nhớ kỹ hơn. Bằng không, con chỉ sợ những kiến thức học được sẽ trở nên vô ích ạ.”

Quả nhiên Dương thị đã tin.

“Vậy tên của nó giao cho con đấy.”

Trong lòng Triệu Thanh Loan nhảy nhót vui vẻ, trên mặt vẫn điềm nhiên: “Vâng.”

Nàng đã nghĩ xong từ lâu.

Bé sẽ tên Quy Nhạn.

Nhạn là loài chim cát lành, thu gõ cửa bay về phương Nam, xuân đương sang hướng đến phương Bắc, đi về có lúc, không lệch mùa nào.

Hy vọng cô bé có chốn về hằng năm, mỗi một tuổi luôn hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện