Lịch sử ghi lại, vào tháng tám năm Khai Minh thứ ba, một cuộc hỗn chiến đã nổ ra ở Ung Châu. Sự cân bằng mong manh cuối cùng cũng đã bị phá vỡ bởi những thế lực đầy tham vọng, làm dân chúng sợ hãi không thôi. Ba đội quân chiến đấu ròng rã suốt ba tháng, khí thế không chết không ngừng. Từ Ưng Bạch dẫn quân đánh chiếm các thị trấn trọng yếu bao quanh Trường An như Vân Dương, Tân Phong, Đồng Quan.
Giọng lính liên lạc vang vọng khắp doanh trại đóng quân ở ngoại ô Trường An, "Báo! Quân địch đã đến Phú Bình!"
"Cái gì!" Ninh Vương Ngụy Khải Minh rảo bước tiến đến xách người lính liên lạc kia lên, "Ngươi nói bọn chúng đến đâu rồi?!"
Cổ họng người lính bị siết chặt, gương mặt đỏ bừng vì nghẹn, "Phú... Phú Bình..."
Ngụy Khải Minh buông tay, người lính kia xụi lơ trên mặt đất, há miệng thở hổn hển. Phú Bình là nơi đất đai trù phú, có thể cung cấp lượng lớn lương thảo cho quân đội, ý đồ của Từ Ưng Bạch đã rõ như ban ngày. Nhưng nơi này lại cách xa Trường An, thậm chí còn xa hơn Vân Dương mà hắn chiếm được đầu tiên.
Túc Vương Ngụy Khải An nghe tin cũng lo lắng không yên, lo lắng nhìn bản đồ phòng ngự, "Hiện tại hai bên tấn công, tình thế vô cùng bất lợi cho chúng ta. Nhưng ta không hiểu tại sao lần này Từ Ưng Bạch lại mạo hiểm như vậy. Hắn tấn công những nơi khó nhằn như Vân Dương, Tân Phong, Đồng Quan trước, những tưởng tiếp theo sẽ tiến thẳng vào Trường An, nào ngờ hắn lại vòng qua Phú Bình."
Túc Vương trầm ngâm suy nghĩ, "Phú Bình... Lại gần với quận Phù Phong mà Tề Vương đang chiếm đóng."
Ninh Vương luôn ôn hòa nho nhã lúc này cũng không thể giấu nổi nỗi căm ghét, chỉ hận không thể diệt trừ hắn cho sảng khoái, hừ giọng, "Lúc nào hắn cũng dùng những chiến thuật quỷ quyệt như vậy, không sợ tham thì thâm sao!"
Túc Vương lặng lẽ nhìn Ninh Vương một cái, không nói gì. Gã còn phải cảm ơn Từ Ứng Bạch đã giết đứa con trai độc nhất của Ninh Vương mới đúng... Ninh Vương đã năm sáu chục tuổi, đứa con duy nhất đã chết, ở tuổi này cũng khó mà có con được nữa, cho dù có ngồi lên ngai vàng thì cuối cùng gã cũng phải chọn con cháu trong tông thất lên nối ngôi, chẳng trách cuối cùng lại đầu quân cho mình. "Tuy vậy... Nhưng cũng hiếm khi nhìn thấy hắn dụng binh như thế."
Lưu Mãng đang khom người bên cạnh Túc Vương đột nhiên lên tiếng, "Hẳn là hắn sắp chết rồi." Kể từ khi đầu quân cho Túc Vương, Lưu Mãng vô cùng được trọng dụng, Túc Vương chiếm được Trường An một phần là nhờ công lao của lão nên mới giữ lại bên cạnh.
"Sắp chết?" Hai mắt Túc Vương lóe sáng, "Hắn sắp chết?!"
Lưu Mãng mỉm cười gian xảo, "Sức khỏe của Từ Ưng Bạch luôn rất yếu. Lão nô từng làm việc cho Thái Hậu, Thái Hậu có một thái y tên là Bộ Tư Thời, tên đó từng bắt mạch cho Từ Ưng Bạch, nói với lão nô rằng... mạch đập của hắn rất yếu, không sống được bao lâu nữa!" Nụ cười của lão càng rộng, "Nếu không phải lao lực thì hắn có thể sống thêm nhiều nhất là một năm nữa, còn nếu cứ tiếp tục vất vả thì khó mà được mùa thu năm nay. Nhưng sao có thể không lao lực cho được đây?"
Ninh Vương và Túc Vương nghe những lời này cũng thấy bớt lo. Túc Vương cười nham hiểm, "Chẳng trách... Chẳng trách hắn lại vội vã muốn trừ khử chúng ta và Tề Vương như vậy. Nếu đã sắp chết thì dễ rồi, chỉ cần kéo dài thời gian là được, để ta chống mắt lên xem hắn còn chịu được bao lâu nữa!"
Hai vương gia Trường An đang vui mừng nghĩ cách đối phó, phía Tề Vương lại căng thẳng vô cùng. Các tướng lĩnh của Tề Vương không ngờ rằng Từ Ứng Bạch không tấn công Trường An từ Vân Dương mà lại vòng qua chiếm Phú Bình, nơi chỉ cách bọn họ một con sông Hán. Tuy nhiên, Ngụy Chương lại chẳng hề hay biết những chuyện hành quân đánh trận này, chỉ suốt ngày ru rú trong phủ chơi đùa với các phi tần.
Thái Hậu Tiêu Uyển đã từ bỏ việc khuyên nhủ Ngụy Chương đề phòng Tề Vương, trong mắt nhà họ Tiêu, tên hoàng đế này đã không còn tác dụng, chi bằng đổi một người khác. Nhà họ Tiêu đã chọn vài người từ tông tộc đưa vào phủ Tề Vương, con trai làm con rể, con gái làm trắc phi cho Tề Vương, còn một cặp song sinh được tặng cho cho con trai Tề Vương làm thiếp thất và nam sủng, dùng quan hệ thông gia để kiểm soát gia đình Tề Vương.
Nhà họ Tống cũng không kém cạnh mà đưa vài người vào phủ, đua nhau khoe sắc với nhà họ Tiêu. Tống Liễu Liễu lúc này đang xoa bụng dựa vào vai Ngụy Chương, tỏ vẻ dịu dàng ân cần. Ngụy Chương đang ra sức uống rượu ăn thịt, còn tranh thủ hôn Tống Liễu Liễu một cái. Tống Liễu Liễu đưa tay che mặt cười duyên, lén lau đi vết dầu mỡ trên mặt, nụ cười của ả hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó lại tươi tắn xáp lại gần Ngụy Chương.
Lưu Thính Huyền nuốt nước miếng, thu mấy quẻ bói lại rồi ngẩng đầu nhìn Ngụy Chương, chỉ thấy tên hoàng đế khốn nạn nọ đang ôm Tống Liễu Liễu uống rượu, bên cạnh có một tỳ nữ bưng đĩa nho dâng cho gã. Lưu Thính Huyền theo hoàng đế và Tống Liễu Liễu đã lâu, nhận ra tỳ nữ kia là người trong cung của Tống Liễu Liễu, hình như tên là Xuân Hoa.
Ngụy Chương lấy một quả nho ném vào miệng, ánh mắt lập tức bị nữ tỳ kia hấp dẫn. Xuân Hoa mặc áo vải thô, đầu cài trâm gỗ, tuy không trang điểm nhưng lại mang nét đẹp riêng, thanh tú và tươi tắn. Ngụy Chương cảm thấy tỳ nữ này khác hẳn với đám phi tần trang điểm lòe loẹt bên cạnh. Tống Liễu Liễu trợn trừng mắt, lập tức ôm lấy tay gã, nói với Xuân Hoa, "Đặt nho ở đây rồi lui xuống."
"Không được!" Ngụy Chương bực bội liếc một cái, sắc mặt Tống Liễu Liễu trở nên khó coi một thoáng, ả dựa vào lòng Ngụy Chương làm nũng, "Sao vậy, bệ hạ đã có thần thiếp còn chưa đủ sao?"
Bả vai Xuân Hoa bắt đầu run rẩy. Ngụy Chương không hài lòng đẩy Tống Liễu Liễu ra, "Trẫm chọn nữ nhân còn cần ngươi đồng ý sao?"
Tống Liễu Liễu đưa tay kéo thắt lưng Ngụy Chương, "Thần thiếp đang sợ... Sẽ giống như lần trước. Bệ hạ đưa một tỳ nữ từ chỗ thần thiếp đi, không phải không thoải mái đó sao..."
Ngụy Chương nổi giận đùng đùng, "Đó là do nàng ta không hiểu được hoàng ân mênh mông cuồn cuộn! Được trẫm sủng hạnh là phúc phận trời ban, vậy mà nàng ta còn dám làm trái, còn cắn tay trẫm bị thương!" Ngụy Chương nghiến răng nghiến lợi, "Nếu không phải không tìm được người thân của nàng thì trẫm nhất định đã tru di cửu tộc rồi! Mà thôi, trẫm đã chặt đứt tứ chi, rút đầu lưỡi biến nàng ta thành nhân trư, tiếc là bị tên nhiều chuyện Từ Ưng Bạch kia phát hiện ra, cho nàng một cái chết nhẹ nhàng..." Gã đứng dậy vỗ má Xuân Hoa, "Ngươi sẽ không như vậy đâu nhỉ."
Xuân Hoa run như cầy sấy, nước mắt lã chã như chuỗi hạt đứt dây, sợ đến mức nói không thành lời, "Nô tỳ... Nô tỳ tất nhiên không dám... Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn... Nô tỳ rất cảm, cảm kích..."
Lưu Thính Huyền thấy hơi tội nghiệp, cô nương này cũng chỉ tầm tuổi muội muội gã, cùng lắm mới chỉ mười tám, mười chín tuổi. Nghĩ đến đây, Lưu Thính Huyền bước lên cao giọng nói, "Bệ hạ, không được!" Gã nói dối không chớp mắt, "Vi thần vừa tính cho bệ hạ một quẻ, nói rằng bệ hạ cần tiết chế dục vọng, nếu không sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe, cũng sẽ ảnh hưởng đến long tử trong bụng Quý phi nương nương! Mong bệ hạ suy nghĩ kỹ!"
Ngụy Chương nhíu mày, "Ngươi không tính sai đấy chứ?"
Lưu Thính Huyền vừa tươi cười lấy lòng, vừa âm thầm liếc Tống Liễu Liễu một cái. Tống Liễu Liễu lập tức hiểu ngay, ôm lấy cánh tay Ngụy Chương nói, "Dạo này thần thiếp quả thực cảm thấy hơi tức ngực khó thở... E là cũng do dục vọng quá lớn, bệ hạ hãy cố nhịn vì hoàng tử một chút, đợi hoàng tử ra đời, thần thiếp sẽ đích thân tuyển phi cho người. Bệ hạ quý giá vô cùng, sao có thể uổng công sủng hạnh một tỳ nữ không ra gì, nếu lại sinh ra một tạp chủng giống thất vương gia thì phải làm sao?"
Ngụy Chương được nịnh hót đến mức mặt mày cũng giãn ra, long nhan vừa ý. Gã nhéo mặt Quý phi rồi bế ả lên chuẩn bị rời đi, "Vẫn là ái phi nói đúng, trẫm phải đưa ái phi về sủng ái một phen mới được."
Tống Liễu Liễu thở phào nhẹ nhõm, nhìn Xuân Hoa đang quỳ kia một cái, bảo nàng mau rời đi. Xuân Hoa lập tức đứng dậy vội vàng ra ngoài. Lưu Thính Huyền cũng yên lòng, mân mê mấy quẻ bói trong túi rồi ra về.
Đến đêm, Lưu Thính Huyền vừa tắm rửa qua loa, chuẩn bị đi ngủ thì cửa sổ lại bị ai đó gõ nhẹ. Gã lập tức đứng dậy mở cửa sổ, chỉ thấy tỳ nữ Xuân Hoa kia đứng bên ngoài, tay cầm một cây trâm quý giá. Xuân Hoa nói, "Hôm nay cảm tạ đại nhân ân cứu mạng, nô tỳ không có gì báo đáp, đây là quà Quý phi ban cho, cũng là thứ đáng giá nhất của nô tỳ, mong đại nhân không chê."
Lưu Thính Huyền xua tay, "Không cần cảm tạ, ta thấy cô đáng thương, lại tầm tuổi muội muội ta nên mới ra tay cứu giúp thôi."
Xuân Hoa vô cùng cảm kích, "Muội muội của đại nhân chắc chắn cũng là người lương thiện giống như ngài, ắt sẽ có phúc báo." Nàng cẩn thận đưa cây trâm qua, "Hay đại nhân cứ nhận lấy đi, tặng cho tiểu thư."
Lưu Thính Huyền lắc đầu, "Không cần, cũng đã rất lâu ta không gặp nàng. Chúng ta xa nhau từ nhỏ, đã nhiều năm không gặp, ta chỉ biết nàng vào cung từ năm mười hai, mười ba tuổi, nhưng mãi vẫn không tìm được. Trong cung nguy hiểm, không biết nàng hiện giờ nàng thế nào rồi."
Xuân Hoa cũng thở dài, "Đúng vậy... Cung cấm này ngày nào cũng có người chết... Cũng giống như cô nương mà bệ hạ mới nói, nàng tên là Thu Nguyệt, là bạn tốt của nô tỳ, hai chúng ta cùng hầu hạ Quý phi nương nương... Vậy mà nào ngờ..."
Nhìn thấy mặt Lưu Thính Huyền, nàng bất chợt ngừng lời. Tỳ nữ như các nàng thường ngày sẽ không dám ngẩng đầu nhìn người khác, sợ xúc phạm đến quý nhân mà mất mạng, nhưng đêm đã khuya, hai người trò chuyện cũng đã lâu nên Xuân Hoa không còn cảnh giác như vậy nữa. Nàng kinh hoàng nhìn Lưu Thính Huyền. Lưu Thính Huyền nghi hoặc đưa tay sờ lên mặt, "Mặt ta có gì sao?"
"Không... không phải," Xuân Hoa ấp úng, "Đại nhân... Rất... Rất giống người bạn kia của nô tỳ!"
Lưu Thính Huyền như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
Ngày hôm sau, tại Phú Bình, tình báo do ám vệ gửi đến nằm ngay ngắn trên bàn Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch đọc lướt qua từng bức thư, đến bức thứ ba mới là thư Lưu Thính Huyền gửi bằng bồ câu ngay trong đêm. Trong thư chỉ có một câu, chữ viết cực kỳ cẩu thả nhưng lại đầy phẫn nộ, muốn biết muội muội mình rốt cuộc đang ở đâu. Từ Ưng Bạch nhìn bức thư một lúc, không nén nổi cơn ho. Tiếng ho càng lúc càng lớn, như đang muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Hắn chật vật lấy khăn thêu bưng kín miệng, máu nhiễm đỏ cả tấm vải trắng.
Ngụy Hành lo lắng vỗ lưng cho sư phụ. Lá thư bay xuống chân Mạnh Phàm, cậu chàng nhặt lên đọc lướt qua, da đầu lập tức tê dại. Phải đến nửa khắc sau Từ Ưng Bạch mới ngừng ho, đuôi mắt ướt át ửng đỏ. Mạnh Phàm đặt lá thư lên bàn, "Chủ tử, có nên nói cho hắn biết không?"
"Nói đi, không thể giấu Lưu Thính Huyền cả đời được," Từ Ưng Bạch khẽ nói. Hắn bảo Ngụy Hành lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, "Vừa hay ngươi phải đến quận Phù Phong, vậy thì đưa cái này cho hắn đi."
Mạnh Phàm bóp nhẹ túi vải, bên trong có bột và những mảnh cứng nhỏ, có lẽ là hài cốt. Cậu chàng tuân mệnh, lặng lẽ rời đi. Từ Ưng Bạch cụp mắt nhặt bức thư dưới đất lên, hơ trên cây gậy đánh lửa trong tay. Mảnh giấy nhanh chóng hóa thành tro bụi, tan biến không một dấu vết.