Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Ưng Bạch chật vật tỉnh lại. Mặt trời vừa ló rạng, đầu ngón tay vừa cử động đã lập tức được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp, ngay sau đó, Phó Lăng Nghi đỡ hắn tựa vào ngực mình. Từ Ưng Bạch chớp chớp mắt, tầm nhìn vẫn còn lờ mờ, cảnh tượng trước mắt đều là một mảnh xám xịt, mất một hồi lâu mới dần dần thấy rõ. Ánh sáng chiếu vào trong lều, hắn khẽ mấp máy môi, thều thào hỏi, "Ta ngủ... Bao lâu rồi?"

Phó Lăng Nghi nhẹ nhàng vén tóc mai ra sau tai cho hắn rồi cẩn thận hôn lên mái tóc, khàn giọng đáp, "Đã một ngày rồi."

Lông mi Từ Ưng Bạch khẽ run, "Chắc ngươi sợ lắm phải không."

Lồng ngực Phó Lăng Nghi nặng nề phập phồng, y không đáp.

"Chỉ mong ta còn kịp..." Từ Ưng Bạch chưa kịp dứt lời đã bắt đầu ho khù khụ, Phó Lăng Nghi hoảng loạn đỡ lấy hắn, máu nóng nhỏ giọt trên mu bàn tay như muội than hồng cháy da cháy thịt. Phó Lăng Nghi vừa định gọi người thì bị Từ Ưng Bạch giơ tay đè lại, thì thầm, "Không sao... Ho ra được là ổn rồi." Bệnh tật lâu ngày, hắn biết rõ mức chịu đựng của cơ thể mình đến đâu, thở dài một tiếng, "Tạm thời không chết được."

Phó Lăng Nghi siết chặt tay. Đã sang tháng sáu, thời tiết nóng bức khó chịu, thế nhưng Từ Ưng Bạch lại cảm thấy lạnh. Giờ này kiếp trước đã là đang trên đường di tản, Từ Ưng Bạch bệnh nặng, khi đó Phó Lăng Nghi cũng ôm hắn không buông tay như thế, thái y Trần Tuế sau khi bắt mạch xong sẽ luôn nhìn hắn đầy lo lắng. Thái Y Viện là nơi hội tụ những người có y thuật cao minh nhất, mà Trần Tuế lại là người giỏi nhất trong số đó, ông đã nỗ lực hết sức để bảo toàn tính mạng cho Từ Ưng Bạch, không để hắn chưa kịp lên đường đã đi đời nhà ma. Chỉ tiếc là điều kiện hữu hạn, cộng thêm tàu xe mệt nhọc, công việc bề bộn, ngoại trừ việc kê thuốc bắt mạch, Trần Tuế cũng không còn cách nào khác để kéo dài mạng sống cho hắn.

Chính Từ Ưng Bạch cũng biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý thoải mái, sống ngày nào hay ngày đấy. Hồi còn nhỏ, các đại phu giang hồ đều nói hắn sống không quá hai lăm tuổi, Huyền Thanh Tử nghe thấy lần nào nổi giận lần đó, xách chổi lên đuổi người. Từ Ưng Bạch lại không bực, còn thầm nghĩ nếu mình sống được qua hai lăm tuổi thì coi như lời, nếu không được thì coi như xui xẻo, chỉ tiếc là không được may mắn cho lắm. Kiếp trước, dù Ngụy Chương không giết, không đưa đi di tản thì có lẽ hắn cũng sẽ không sống nổi đến đông chí năm ấy, mấy tháng kia chỉ đủ để đàn áp quân phản loạn ở Ung Châu và bố trí phòng thủ ở Trường An mà thôi. Lúc ấy hắn còn muốn giao Ung Châu cho Trang Tứ và Ngụy Hành, tiếc là không thể hoàn thành. Kiếp này cũng không mấy may mắn, đúng lúc này hắn lại ngã bệnh nặng.

"Sai người gọi đám Lý Nghị đến đây."

Phó Lăng Nghi không dám rời khỏi Từ Ưng Bạch, bèn dùng ám khí gọi ám vệ vào, bảo bọn họ đi tìm người, rồi đỡ Từ Ưng Bạch dậy mặc quần áo cho hắn, lúc này hắn không còn sức giơ tay nữa. Buộc xong thắt lưng, Phó Lăng Nghi dùng trâm gỗ vấn mái tóc dài như gấm vóc, ấm ức ôm eo người thương, cắn răng hỏi, "Thực sự không còn cách nào sao?"

Từ Ưng Bạch khẽ lắc đầu, "Ít nhất thì hiện giờ thực sự không còn cách nào."

Hắn xoa đầu Phó Lăng Nghi, Phó Lăng Nghi cúi đầu xuống để hắn xoa tiện tay hơn một chút. Mái tóc vừa đen vừa cứng, chạm lên có cảm giác hơi thô ráp, Từ Ưng Bạch hơi dùng sức, Phó Lăng Nghi cũng ngoan ngoãn cúi đầu xuống càng thấp, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ hắn. Da thịt chạm nhau, Phó Lăng Nghi nóng bỏng như lửa, Từ Ưng Bạch bị hun đến hơi run lên. Rồi Phó Lăng Nghi cúi đầu, cặp mắt đen kịt tràn ngập bất an và khó chịu, tựa như sói hoang bị ép đến bờ vực giữa trời tuyết.

Từ Ưng Bạch những tưởng Phó Lăng Nghi sẽ cắn mình một cái, mà Phó Lăng Nghi cũng làm đúng như vậy. Y cúi đầu cắn nhẹ lên nốt ruồi trên vành tai Từ Ưng Bạch, nhẹ đến nỗi thua cả con mèo trắng nuôi ở phủ, giọng nói bất giác run lên, "Bất luận thế nào cũng đừng bỏ ta đi..."

Tay Từ Ưng Bạch khựng lại, năm ngón tay bị làn tóc quấn quanh nuốt chửng. Giọng hắn rất thấp, gần như thì thầm, "Vậy nếu ta chết ngươi phải làm sao bây giờ?"

Tay Phó Lăng Nghi cứng đờ, các khớp ngón tay run rẩy vì lo lắng. Y nhìn chăm chăm đỉnh đầu Từ Ưng Bạch, môi bị cắn đến bật máu, thật lâu sau mới lên tiếng, "Ta đã nói rồi, bất luận có ở đâu ta cũng sẽ trở về, chết ở bên cạnh ngươi."


Từ Ưng Bạch không đáp, chỉ thở dài.

Hơn ba mươi phút sau, Lý Nghị và mọi người mới tập hợp đông đủ. Từ Ưng Bạch được Phó Lăng Nghi dìu đến trước bàn, các tướng lĩnh đứng xung quanh bàn bạc cách tiến quân. Đến trưa mới xong việc, Từ Ưng Bạch uống thuốc để lấy lại sức lực rồi được Phó Lăng Nghi đỡ ra ngoài, dù sao hắn cũng là chủ soái, lâu không lộ mặt sẽ làm quân đội bất an.

Mặt trời ban trưa chói lọi, Từ Ưng Bạch không chịu được nóng cũng không chịu được lạnh, lại vừa ốm dậy, nên vừa đứng ba mươi phút đã cảm thấy đầu óc choáng váng, một nửa trọng lượng đè lên người Phó Lăng Nghi. Lính tuần vẫn đều đặn đi qua, Từ Ưng Bạch hồi sức một lát, thả lỏng tay. Hắn hít sâu một hơi, rồi chợt nghe vút một tiếng, như có vật gì đó xé gió lao đến. Từ Ưng Bạch còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng gần như cùng lúc đó, Phó Lăng Nghi, quay phắt đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, con ngươi co lại, lập tức ôm lấy Từ Ưng Bạch ngã sang một bên. Hàng chục lá liễu đao xẹt qua chỗ hai người, cắm phập vào cọc gỗ và lính tuần phía sau. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, Từ Ưng Bạch cảm thấy mặt mình đau nhói, phía dưới mắt đã bị cắt qua, vệt máu đỏ nổi bật trên gương mặt tái nhợt trông vô cùng đáng sợ.

"Chủ tử!!!" Ám vệ hét lớn. Còn chưa dứt lời, Từ Ưng Bạch đã bị đẩy ra, Phó Lăng Nghi lập tức rút đao chặn lại nhát chém của tên tử sĩ. Mạnh Phàm và các ám vệ vừa chạy đến luống cuống đỡ lấy Từ Ưng Bạch, hắn vừa đứng vững thì thấy Phó Lăng Nghi vung lưỡi đao dài trắng như tuyết rạch thủng bụng người ta, máu tươi bắn ra tung tóe. Tiếng la của lính tuần vang vọng khắp doanh trại, "Tập kết! Có thích khách!!!"

Từ Ưng Bạch ho khan, mắt vẫn nhìn theo Phó Lăng Nghi. Mười tên tử sĩ này không biết đã trà trộn vào từ đâu, thậm chí một tên còn mặc trang phục của lính tuần, mà mục tiêu rõ ràng là hắn. Từ Ưng Bạch được bảo vệ lùi lại, binh lính nghe tin mà đến càng ngày càng nhiều. Một tên tử sĩ lao ra khỏi vòng vây, ngay lúc vừa định lao về phía Từ Ưng Bạch, lưỡi đao dài đã xuyên thủng ngực gã rồi nhanh chóng rút ra, máu nóng phun trào trên mặt cát vàng.

Nửa mặt Phó Lăng Nghi nhuốm máu, chất lỏng âm ấm dính nhớp bắn cả vào tròng mắt đen đặc. Y đứng trong biển máu chạm mắt với Từ Ưng Bạch, ánh mắt dừng trên vết thương trên mặt hắn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, sống lưng cong lên. Trái tim chợt lỡ nhịp, Từ Ưng Bạch hơi siết tay lại. Ngay sau đó, Phó Lăng Nghi vung đao cắt đứt cổ một tử sĩ khác, lực tay mạnh đến nỗi cổ gã đứt lìa một nửa. Tên tử sĩ ngã xuống, chết không nhắm mắt, máu chảy lênh láng. Tư thế gặp người giết người, gặp Phật giết Phật kia đáng sợ vô cùng, bốn phía toàn là những thi thể không còn nguyên vẹn, tên tử sĩ cuối cùng bị Phó Lăng Nghi chặt đứt đôi tay rồi đạp nát xương đùi. Y khuỵu gối trên mặt đất, vô cảm tháo khớp hàm kẻ kia rồi vung đao lên.

"Phó Lăng Nghi, đừng giết hắn!" Từ Ưng Bạch đẩy Mạnh Phàm ra, nói. Trường đao lập tức chệch đi, một nửa lưỡi đao cứa qua cổ tử sĩ, cắm phập xuống mặt đất cứng rắn.


Ám vệ và lính tuần lập tức tiến đến nâng tử sĩ kia đi, Lý Nghị và Trang Tứ dường như bị dọa đến choáng váng, quay sang nhìn Phó Lăng Nghi. Y buông chuôi đao, lảo đảo đứng dậy đi đến chỗ Từ Ưng Bạch, hai mắt đỏ ngầu, thì thào hỏi, "Có đau không?"

Mí mắt Từ Ưng Bạch giật giật. Mạnh Phàm nhanh chóng đưa cả hai về lều. Huyền Thanh Tử nghe tin xảy ra chuyện thì lập tức chạy đến, vừa xốc màn cửa lên thì tấm lưng trần chắc nịch của Phó Lăng Nghi đã đập vào mắt, trên đó có hai vết đao dữ tợn. Trong lều nồng mùi máu, một vị quân y đang tìm thuốc cầm máu, người còn lại bắt mạch cho Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch ngồi trên ghế khẽ ho, Phó Lăng Nghi nắm cằm hắn, nôn nóng bôi thuốc lên vết thương trên mặt. Huyền Thanh Tử chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, một người lúc nào cũng miệng lưỡi lưu loát như ông lúc này lại không biết phải nói gì cho phải.

Thuốc mỡ lành lạnh làm vết thương hơi nhói đau, Từ Ưng Bạch không thoát được khỏi tay Phó Lăng Nghi, chỉ có thể cau mày, "Mặc kệ ta... Vết thương của ngươi..."

"Bị thương nhẹ thôi, đừng lo lắng," Phó Lăng Nghi đáp, sắc mặt trắng bệch. Từ Ưng Bạch không nói nên lời, vỗ nhẹ trán y một cái.

Đến khi miệng vết thương của Phó Lăng Nghi được băng bó xong thì đã là ba mươi phút sau. Trong thời gian đó, lính tuần có thể nghe được những tiếng kêu la kinh thiên động địa mỗi khi đi qua khu vực giam giữ tù binh. Mạnh Phàm nhìn những mảnh xương gãy rải rác đầy đất, bảo ám vệ bên cạnh, "Vẫn chưa chịu khai cơ à. Vậy cứ theo lời thủ lĩnh nói mà làm, tiếp tục đến khi nào không còn xương nữa mới thôi."

Bên trong lều, Phó Lăng Nghi tựa đầu lên đùi Từ Ưng Bạch, nắm chặt lấy tay hắn. Hương hoa lan phảng phất, Phó Lăng Nghi hít sâu, cắn nhẹ lên ngón tay Từ Ưng Bạch rồi hôn một cái, cuối cùng cẩn thận hỏi nhỏ, "Vết thương của ngươi còn đau không?"

Đây đã là lần thứ tám Phó Lăng Nghi hỏi câu này. Ngón tay Từ Ưng Bạch giật giật, bất lực đáp, "Không đau, ngươi đừng lộn xộn."

Quả nhiên Phó Lăng Nghi bất động ngay, ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Quân y bôi thuốc cho y, vết thương máu thịt lẫn lộn kia được phủ một lớp thuốc cầm máu dày cộp. Ngụy Hành, Tạ Tĩnh Vi và Huyền Thanh Tử câm nín đứng đó nhìn, quân y cúi gằm mặt coi như không thấy. Bôi thuốc xong, ám vệ tiến vào báo cáo, "Tử sĩ kia đã khai rồi, là Ninh Vương phái bọn họ tới."

Từ Ưng Bạch khẽ chớp mắt, thầm nghĩ tên kia đã không chờ nổi nữa rồi.

Hôm sau, Huyền Giáp Vệ và binh lính của các châu chia làm ba đường tiến quân, hừng hực khí thế muốn chiếm lại quận Định Tương. Toàn quân xuất phát, Huyền Thanh Tử và quân y phải kê cho Từ Ưng Bạch ba phương thuốc khác nhau mới miễn cưỡng áp chế được cơn nguy kịch, sau đó hắn dẫn quân thẳng tiến về phía đông, chưa đầy ba ngày đã đến thành Định Tương.

Mây đen kéo đến, giáp bạc lấp lánh, dưới bức tường thành cao ngất, ánh mặt trời chói lọi xuyên thủng tầng mây dày, chiếu xuống biển người mênh mông, cũng chiếu sáng nơi Từ Ưng Bạch đứng. Hắn bệnh nặng chưa khỏi, sắc mặt tái nhợt, hai hàng lông mày sắc bén như lưỡi đao tuốt ra khỏi vỏ, dưới mắt có một vết sẹo mờ. Hắn túm chặt dây cương, tuấn mã hí vang, giáp bạc trên người sáng lên rực rỡ.

Ninh Vương Ngụy Khải Minh đứng trên tháp cao, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy được bóng ma mặc giáp bạc trắng tinh giữa mấy vạn binh lính áo đen. Ngoại trừ Từ Ưng Bạch, có lẽ không ai dám ăn mặc như vậy ra chiến trường, bộ giáp bạc khác hẳn với những tướng lĩnh khác tựa như một tấm bia đang trắng trợn khiêu khích quân địch, nhưng cũng như đang nói, nếu có giỏi thì đến giết ta đi. Biểu cảm nho nhã dần dần rạn nứt, Ngụy Khải Minh hằn học nhìn bóng dáng kia, ánh mắt tối sầm. Đáng ra gã nên đoán được rằng Từ Ưng Bạch không chết, bởi những tử sĩ được phái đi không một ai có thể sống sót trở về. Gã siết chặt nắm tay, nện mạnh lên tường thành.

"Giết! Giết! Giết!"

Tiết hò hét rung trời của Huyền Giáp Vệ ập đến như sóng thần, trống trận dồn vang, cờ chiến tung bay. Sau lưng Từ Ưng Bạch, Phó Lăng Nghi giương cung, mũi tên lửa ngắm thẳng về phía thành Định Tương. Tên rời cung, hàng vạn binh lính liều mình xông lên. Trận chiến khốc liệt đã bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện