“Ưm…”

Kỷ Thần Hi với cảm giác tê liệt và choáng váng vẫn chưa vơi đi, mơ màng mở mắt ra. Xung quanh cô gái là một màu đen bao trùm, cơ thể thì không thể động đậy thì cả tay và chân đều đã bị trói lại bằng nhiều dây rút nhựa. Đến khi tỉnh táo lại đôi phần, Kỷ Thần Hi mới bắt đầu cựa quậy tìm cách thoát thân.

Sở dĩ chuyện thế này xảy ra cũng là vì bản thân cô quá bất cẩn.

Chuyện kể về một giờ trước, Kỷ Thần Hi biết vở kịch của cô và ông cụ Kỷ đã không thể diễn tiếp trước mặt Tịch Cảnh Dương nữa, nên trước khi bị anh tra khảo, cô đã nhanh chóng đánh bài chuồn.

Tạm thời để cho mấy người đàn ông tự giải quyết với nhau, còn cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút, đương nhiên cũng là kéo dài thêm chút thời gian để tìm lý do giải thích cho vị hôn phu của cô, về chuyện đã lừa gạt anh.

Mọi chuyện đều rất bình thường đến khi cô vô tình gặp được một người mà cô không muốn gặp cho lắm. Không phải vì cô ghét đối phương, mà là vì người đó mang đến cho cô một cảm giác vừa lạ lẫm lại vô cùng quen thuộc, cảm giác ấy thật sự rất không dễ chịu.


“Kỷ tiểu thư, thật trùng hợp.” Người đàn ông trong bộ tuxedo màu trắng sang trọng, lịch thiệp lên tiếng chào hỏi trước.

Với phép lịch sự tối thiểu, dù không thích đối phương đi nữa, Kỷ Thần Hi cũng khẽ gật đầu chào lại:“Bách tiên sinh, thật trùng hợp.”

Có một điều Kỷ Thần Hi phải công nhận, vẻ ngoài của Bách Du so với Tịch Cảnh Dương phải nói là một chín một mười, không ai thua kém ai, nhưng lại mang phong cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Nếu Tịch Cảnh Dương mang đến cảm giác vẻ đẹp của một bông hoa tuyết lạnh lùng mà xa cách, thì Bách Du lại là đoá hướng dương toả nắng ấm áp.

Tuy nhiên, từ lúc xuất hiện, Tịch Cảnh Dương đã nhanh chóng thu hút mọi sự chú ý từ mọi người bên trong hội trường dù bản thân anh như một tảng băng lạnh mà chẳng một ai có thể tiếp cận.

Thế nhưng người có vẻ ngoài không kém cạnh gì như Bách Du, còn là một soái ca mang phong cách thân thiện ấm áp, thì sao lại không một ai để ý đến anh chứ? Cả quá trình tham gia buổi tiệc, cô hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của đối phương.

Bách Du dường như nhìn ra ý băn khoăn trong mắt của Kỷ Thần Hi, khẽ mỉm cười giải thích:“Tôi chỉ vừa mới đến không lâu, do không thích nơi quá đông người nên định ra đây hít thở bầu không khí, nào ngờ trùng hợp gặp được cô ở đây.”

Kỷ Thần Hi không tỏ ra biểu cảm nào, đối đáp bằng một thái độ vô cảm:“Ra là thế, vậy thì anh cứ tự nhiên đi, tôi vào nhà vệ sinh một chút, tạm biệt.”

Nhìn thấy cô gái rời đi, Bách Du vẫn duy trì nụ cười ấm áp trên môi và cũng không ngăn cô lại.


Kỷ Thần Hi vốn chẳng có ý vào nhà vệ sinh, chỉ là tìm cái cớ để tránh nói chuyện quá nhiều cùng Bách Du. Dù vậy đã nói thì phải làm, nếu không lỡ để đối phương nhìn thấy cô không vào nhà vệ sinh, thì lại ngượng ngùng nữa, vì chẳng khác nào là bài xích người ta ra mặt đâu.

Không ngờ vừa vào trong, cô lại gặp mặt một người mà cô không muốn gặp nữa, cuộc sống thật sự cần có nhiều éo le đến thế không?

Nam Cung Lục Trà cứ như đã đứng đợi cô từ lâu, vừa trông thấy người thì đã giơ tay lên muốn tát mạnh xuống mặt cô, nhưng bị cô phản ứng nhanh chụp được tay cô ta rồi đẩy mạnh ra.

Nam Cung Lục Trà bị hất mạnh vào tường, bả vai va chạm mạnh khiến cô ta hét lên đau đớn.

“Tiện nhân, nhìn thấy tao mất mặt, mày đắc ý lắm đúng không?”

Kỷ Thần Hi cau mày khó hiểu hỏi lại:“Cô mất mặt liên quan gì đến tôi mà tôi phải đắc ý? Cô có muốn phát điên thì tìm người khác mà quậy, tôi chẳng có hứng thú với màn trình diễn của cô đâu.”


Nam Cung Lục Trà từ từ đi đến gần cô rồi cười lớn, cứ như đã thật sự đã phát điên. Ngay lúc này Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút khó chịu, cứ tưởng Nam Cung Lục Trà vì quá mất mặt mà muốn tìm cô gây chuyện, nào ngờ chỉ vì một phút sơ ý do mãi chú ý vào người trước mặt, cô đã bị một người lạ mặt tấn công từ sau lưng bằng dụng cụ kích điện.

Trước lúc ngất đi hoàn toàn, cô cảm nhận được bọn họ còn tiêm vào người cô một thứ gì đó, nhưng không kịp để nhận ra thì cô đã bất tỉnh nhân sự.

Đến lúc mở mắt ra thì đã bị người ta nhốt ở một nơi có đầy bụi bẩn, chân tay thì bị trói chặt, mắt cũng bị che lại, xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào càng khiến lòng người thêm hoảng loạn.

Nếu là dây thừng ít ra Kỷ Thần Hi vẫn có thể tháo trúng một cách dễ dàng, nhưng đối với dây rút nhựa, đặc biệt còn là số lượng nhiều thì cô cần chút thời gian để giật đứt từng sợi. Dù sao thì sức trâu đến mức tay không có thể bẻ khoá còng tay cảnh sát đi nữa, cũng không thể nào mạnh đến mức giật đứt cả đống dây nhựa cùng lúc được, nếu không sợ là tay chân của cô đã đứt lìa trước khi dây nhựa kịp đứt rồi.

…----------------…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện