Tịch Hàng đang giáo huấn Kỷ Thần Hi, nhưng đột nhiên lại có người xen vào, ông chẳng buồn nhìn lại mà gắt gỏng đáp:“Đây đúng là đạo tiếp khách của Tịch Gia đấy thì sao? Chuyện của nhà chúng tôi chưa đến lượt một người ngoài phải bận tâm!”

Cứ nghĩ sẽ dễ dàng đuổi được kẻ nhiều lời đi, Tịch Hàng tiếp tục quay sang mỉa mai Kỷ Thần Hi. Tuy nhiên, ông bỗng nhận ra đối phương có biểu cảm kỳ lạ, không hề nhìn vào ông mà nhìn chằm chằm về sau lưng ông.

Tịch Hàng liền lấy làm lạ quay người lại. Ngay sau khi nhìn rõ hai người sau lưng, ông suýt chút chút nữa hoảng sợ ngã bệch xuống đất, miệng mấp máy không nên lời:“Ba…Chú Kỷ…”

Ông cụ Tịch thở dài, ngại ngùng nói lời xin lỗi với ông bạn già của mình:“Lãnh đạo, thằng con trời đánh này của tôi dù già đầu rồi nhưng lại là một đứa vô tri, ông đừng để ý đến mấy lời không não của nó.”

Ông cụ Kỷ nheo mắt nhìn Tịch Hàng, rồi nói:“Lão Tịch, tôi đã không còn là lãnh đạo của ông từ lâu rồi, không cần khách sáo vậy đâu. Còn về vị gia chủ tiền nhiệm này của nhà họ Tịch…quả thật khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy.”


Ông cụ Tịch cảm thấy vô cùng xấu hổ trước việc làm mất mặt của Tịch Hàng, nhưng ở nơi đông người thế này, dù giận đến đâu ông cũng phải giữ thể diện cho thằng con ngu ngốc này của mình. Đột nhiên ông nhớ ra lời Kỷ Thần Hi nói lúc đến Tịch Trạch, vội đánh mắt sang cô cầu cứu.

Kỷ Thần Hi đã tiết lộ cho ông cụ Tịch từ trước về quan hệ giữa cô với ông cụ Kỷ, nên nhìn thấy ánh mắt đáng thương đó của ông nội chồng, làm sao cô đành lòng không giúp đỡ chứ.

“Tịch gia gia, đây là vị lãnh đạo cũ mà ông hay nhắc đến đúng không? Vậy chắc hẳn ngài đây là…Kỷ lão tướng quân rồi.”

Tịch Lão ngơ ngác:“Hả?”

Ông cụ Kỷ thì hờn dỗi khi cháu gáu mình gọi ông già khác là gia gia, còn bản thân lại bị gọi là lão tướng quân xa cách không thôi, bĩu môi nói:“Lão già này từ lâu đã không còn làm việc trong quân ngũ nữa, cháu gái không cần gọi ta như thế, cứ gọi giống…”

“Đúng vậy, cô gái tâm cơ như cô đừng có thấy sang bắt quàng làm họ, muốn đu bám lên người chú Kỷ, ở đó mà nằm mơ đi!” Tịch Hàng vẫn chưa nhận ra nguy cơ, ngang nhiên cắt lời ông cụ Kỷ.

Ông cụ Kỷ ngay lập tức đen mặt, vốn dĩ ông còn muốn nhân cơ hội này, khi chưa chính thức công khai thân phận của cô, sẽ bảo Kỷ Thần Hi gọi ông là gia gia giống với Tịch Lão, ít ra như thế ông vẫn cảm thấy êm tai và gần gũi hơn mấy cái danh xưng khách sáo kia. Đáng tiếc lại có kẻ đần độn nhảy ra phá hoại!

Kỷ Thần Hi thật sự bất lực mà đỡ trán, cô thật sự có chút thắc mắc, IQ của Tịch Cảnh Dương cao như thế, Tịch Cảnh Đăng thì cũng không phải là kẻ ngốc, vậy thì chẳng phải IQ của mẹ Tịch phải vô cùng cao mới có thể gánh nổi IQ âm vô cùng của cha Tịch chăng?


Ông cụ Tịch cứ nghĩ ông cụ Kỷ và Kỷ Thần Hi là hai ông cháu ruột, nhưng cách thức giao tiếp giữa hai người làm ông có chút khó hiểu.

Thế nhưng còn chưa kịp mở lời, gia đình Nam Cung đã đi đến. Trông đó Nam Cung Lục Trà e thẹn đi đến trước mặt hai ông cụ, lễ phép cúi chào:“Ông nội Tịch, Kỷ gia gia, cháu chào hai ông ạ.”

Hai ông cụ cùng lúc ghét bỏ ra mặt, nhất là ông cụ Kỷ. Ban đầu ông đối với cái gia đình có quan hệ với Kỷ Gia trong vòng 10 đời này chẳng mấy quan tâm, nhưng chẳng hiểu sao khi gặp họ ông lại cảm thấy có chút khó chịu trước sự giả tạo của họ.

Hơn nữa ai là Kỷ gia gia chứ? Cái danh xưng này là để một người ngoài gọi được sao? Cháu gái bảo bối của ông trước mặt người khác còn đang gọi là lão tướng quân kia kìa! Nam Cung gia nghĩ mình là ai mà tự tin gọi thân mật như thế?

Phía Tịch Hàng nhìn thấy Nam Cung Lục Trà đến thì vui mừng ra mặt, nhanh chóng tâng bốc cô lên:“Trà Trà cháu đến rồi, con bé này đúng là vừa đẹp người vừa đẹp nết, lại có gia giáo, đâu như một số kẻ tâm cơ, chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông. Cũng không biết là người nhà kẻ đó có biết dạy con cháu mình không nữa.”


Người nhà của kẻ tâm cơ vừa được Tịch Hàng nhắc đến đứng ngay đó lúc này:"…"

Sự thay đổi biểu cảm dù vô cùng nhỏ của ông cụ Kỷ, Tịch Lão đã tinh ý nhận ra. Cuối cùng ông cũng hiểu, không phải là ông hiểu nhầm quan hệ giữa ông cụ Kỷ và Kỷ Thần Hi, mà là hai ông cháu nhà này vẫn chưa muốn công khai quan hệ ra mà thôi.

Ông cụ Tịch nghĩ đến đây thì không khỏi thở dài lần nữa.

Trước khi thay thế ông cụ Kỷ đảm nhận chức đại tướng của quân khu, thì ông cũng chỉ là cấp dưới của ông cụ Kỷ mà thôi. Hai người cùng làm việc, cùng vào sinh ra tử không ít lần, sao có thể không hiểu tính cách của nhau.

Lần này chuyện che giấu thân phận thật của Kỷ Thần Hi khẳng định là ý của ông cụ Kỷ, ông ta chắc chắn muốn xem thử, thái độ của Tịch Gia đối với cô bé không quyền không thế như Kỷ Thần Hi sẽ như thế nào. Xem ra cháu trai số khổ của ông lại có thêm một thử thách cực kỳ khó trong công cuộc lấy vợ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện