An Nhu cuối cùng không có ngủ lại trong nhà. Sau khi đưa ba mẹ An về nhà, nói một tiếng tạm biệt, An Nhu nhanh chóng xoay người ngồi vào xe rời đi. Xem như mọi chuyện đều đã giải quyết xong, nhưng tâm trạng của cô cũng không tốt đẹp như cô nghĩ.

Khách sạn Sở Hư Uyên dừng chân không xa, An Nhu đi vào, xẹt thẻ mở cửa phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở trước cửa sổ sát đất. Không có mặc tây trang, hiếm khi mặc một áo hoodie cùng quần jean, nhìn qua nhẹ nhàng đầy sức sống.

An Nhu đi qua, từ sau lưng ôm chầm lấy anh.

"Xử lý xong rồi?" Sở Hư Uyên cũng không ngoài ý muốn người tới là cô, cũng không xoay người, chỉ là bình tĩnh hỏi cô.

"Ừm." An Nhu cọ cọ lên lưng anh, yểu xìu trả lời.

"Không vui vẻ gì hết, cứ... Như vậy đi." Dù được ba An đích thân xin lỗi, nhưng An Nhu cũng không có cảm giác thoải mái.

Xét đến cùng, ba An cũng không phải cha ruột của cô. Lời xin lỗi đó, cô nhận lấy, nhưng lại không thể quyết định thay nguyên chủ.

Sở Hư Uyên xoay người, ôm cơ thể nhỏ xinh vào trong ngực, anh đột nhiên nhẹ giọng nói: "Không cần khổ sở."

Anh nhẹ nhàng ôm chặt An Nhu vào trong lòng ngực: "Em còn có anh."

Loại săn sóc kèm theo lời an ủi đầy âu yếm này Sở Hư Uyên sẽ không nói thành lời, anh cũng biết máu mũ ruột rà không phải muốn căt đứt là cắt đứt. Không bằng nói từ rất sớm, anh đã không có thứ đồ vật này.

Cho dù mèo con ngu ngốc không có bất kỳ người thân nào cũng không sao. Sở Hư Uyên nghĩ, dù sao anh chỉ có một mình, cô dâu nhỏ nhà anh cũng chỉ có một mình, trời đất tạo nên một đôi.

"Sở tiên sinh..." An Nhu nghe vậy ôm anh càng chặt, chôn ở trong lòng ngực anh, an tâm cười cười.

"Ừm."

Tuy rằng lời âu yếm này một chút cũng không đáng yêu còn rất quê mùa, nhưng cô vẫn thích.

An Nhu ở lại nơi đây nửa tháng. Không hoàn toàn là vì xử lý chuyện nhà, An Nhu còn quyên tặng cho trường THPT Dương Hành một khoản tiền, dùng để cải thiện thiết bị cơ sở cùng tư chất giáo viên trong trường.

Không có quyên tiền cho trường học cũ, mà là quyên cho trường THPT Dương Hành phường kế bên, An Nhu cũng có tính toán của chính mình. Tuy không thể quơ đũa cả nắm trường THPT Húc Dương, nhưng bóng ma tâm lý của cô đã khắc sâu ở nơi đó.

Lấy danh nghĩa cá nhân quyên tặng cho trường THPT Dương Hành, không chỉ có là vì mang lại vinh quanh nâng đỡ tỉnh thành quê quán, cũng là vì muốn làm trường THPT Dương Hành có tiềm lực vượt qua THPT Húc Dương.

THPT Húc Dương đã độc bá lâu lắm rồi.

An Nhu quyên tiền cho Dương Hành không gạt Sở Hư Uyên, đương nhiên Sở Hư Uyên cũng sẽ không can thiệp nhiều vào chuyện của cô, muốn xử lý như thế nào, đối phó như thế nào, đều là tự do của An Nhu.

Buổi tối, An Nhu từ trong nhà ra tới. Cô là đi từ biệt ba mẹ An, thuận tiện tặng một tấm thẻ ngân hàng. Định kỳ hàng tháng sẽ gửi một số tiền dưỡng lão cho cả hai.

Từ Tuệ Văn và An Minh Lễ đều đã có tuổi, lại quá mấy năm, sẽ không còn thể lực làm tiếp nữa. Ba An là làm công ăn lương, sau khi về hưu cũng không có đầu vào.

Cũng không phải hưa từng suy xét đến việc đón ba mẹ An lên thành phố, rốt cuộc nơi này vẫn còn gia đình nhà Tào Lâm Tú, ở lại sẽ bị bọn họ quấy rầy. Nhưng An Nhu lại suy xét đến hai người đã lớn tuổi, bắt bọn họ rời đi nơi này đến nơi khác cũng không nhất định thích ứng, còn không bằng ở lại nơi này.

Dù sao... Có An Minh Lễ ở, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Có một số việc, An Nhu nói vô dụng, chỉ có thể nhìn chằm chằm hai mẹ con Tào Lâm Tú, họ dám làm quá, kết quả sẽ càng tồi tệ hơn hiện tại.

An Nhu từ ngõ nhỏ đi ra, sắc trời không còn sớm, cô đang định lên xe, lại bị người gọi lại.

"... An Nhu?"

Giọng nói này có vài phần quen thuộc. An Nhu quay đầu nhìn qua, người gọi lại cô cũng có vài phần chần chờ, có chút do dự từ đầu ngõ đi ra, đi đến dưới ánh đèn đường.

"Từ Trình."

Qua lâu như vậy, An Nhu cũng vẫn là liếc mắt một cái đã nhận ra người này, dừng một chút, hơi hơi gật đầu: "Đã lâu không gặp."

Hẳn là cũng sắp học lớp 12.

Chỉ là hiện tại Từ Trình nhìn qua thay đổi rất lớn so với lúc trước, vốn dĩ đẹp trai cao ngạo, nhưng giờ lại có thêm nhiều phần tối tăm. Lúc này Từ Trình nhìn An Nhu, biểu tình của anh rất phức tạp.

"Tìm tôi có chuyện gì sao?" An Nhu không cảm thấy vô tình gặp nhau trên đường.

Cô về nhà cũng không phải là bí mật gì, đặc biệt còn gióng trống khua chiêng quyên tiền cho trường khác, Từ Trình là đặc biệt chờ cô ở chỗ này.

Từ Trình vẫn là có chút chần chờ, im lặng trong chốc lát mới nói: "Chúng ta có thể tâm sự không?"

"Cô lần này trở về, khi nào đi?" An Nhu đã từng đạp xe chạy như bay đến bờ đê lớn, lần này cô lại tản bộ đi dạo với Từ Trình cũng tại con đường này.

Lại nói tiếp, quan hệ giữa hai người vẫn là có chút xấu hổ, muốn nói là bạn học cũng không phải, nhưng là lúc ấy, trong toàn khối ai mà không quen biết An Nhu. Bởi vì An Như Uyển, hai người cũng còn có điểm giao thoa.

"Ngày mai đi." Giọng An Nhu rất bình tĩnh.

"Ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì."

Cô không có bao nhiêu tình bạn với Từ Trình, đối phương nhiều lắm xem như không biết nhìn người. Hơn nữa cô nghe Từ Trình từng đánh Ngụy Văn Kiệt một trận.

"Vậy cô còn tính toán trở về sao? Ở đó sống thế nào?"

Có một cái cớ mở miệng, kế tiếp nói chuyện lên cũng dễ dàng hơn nhiều.

"Không biết, cho dù trở về... Cũng là chuyện sau này."

An Nhu lắc đầu, lại cười cười: "Tôi ở đó sống khá tốt."

"... Vậy là tốt rồi."

Hình như Từ Trình cũng không am hiểu giao lưu với người khác, trước kia là như thế này, hiện tại cũng là như thế này, tạm dừng một hồi lâu, anh mới mở miệng: "Lần này tôi tìm được cô... Nhìn đến thấy cô sống tốt là được."

Đứng ở trong bóng đêm, nhìn vào An Nhu, trong nháy mắt, Từ Trình biết bản thân đoán sai. Từ trong TV nhìn thấy An Nhu quyên tặng học bổng cho trường THPT Dương Hành, Từ Trình nhanh chân chạy tới dưới nhà cô ngồi canh. Cũng nói không rõ tâm lý ra sao, đại khái tâm tình gì cũng đều có đi.

"Còn nữa chính là... Rất xin lỗi."

Nói ra, Từ Trình lại cảm thấy nhẹ nhàng không ít: "Tuy rằng trường học đã xử phạt chúng tôi, nhưng là tôi còn thiếu cô một tiếng xin lỗi, cô sống tốt là được."

"... Xử phạt?"

An Nhu giật mình ngạc nhiên, lại hỏi ra một vấn đề hoàn toàn không liên quan: "Trường học xử phạt?"

"Ừ, cô không biết?"

Từ Trình cũng hơi ngạc nhiên, sau đó giải thích: "Những người từng tham dự vào chuyện đó..."

Anh dừng một chút, mơ hồ nói lướt qua mấy chữ bạo lực học đường: "... Đều bị trường học kiểm điểm, hơn nữa còn ghi vào học bạ."

Sau khi vào đại học sẽ xét duyệt học bạ, có không ít trường đại học rất coi trọng đạo đức sinh viên, sau này học bạ cũng theo bọn họ vào công ty, xử lý này được coi là rất nghiêm khắc.

"Chuyện này ồn ào rất lớn." Từ Trình cũng nhìn ra An Nhu hoàn toàn không biết, nhẹ giọng nói.

"Rất nhiều phụ huynh đều đến cầu xin, nhưng nhà trường cũng không sửa quyết định... Thậm chí còn nhanh chóng thi hành... Có làm gì cũng không giải quyết được gì nữa."

Anh không nói, cha mẹ mình cũng từng đến gây chuyện cầu xin, trong số học sinh cũng có phần của anh. Nhưng khác với mọi người, Từ Trình cản lại cha mẹ mình, anh chấp nhận tiếp thu xử phạt.

Đây là tội anh nên trả.

Lần này An Nhu im lặng một hồi lâu không nói chuyện.

"... Như vậy sao!" Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói, âm điệu còn có vài phần cảm khái.

Đây là hợp tình hợp lý nhất, cũng là xử phạt công chính nhất.

An Nhu cũng đã từng nghĩ tới nên trả thù trở về như thế nào, kết quả phát hiện như bây giờ là tốt nhất.

Đi chung với Từ Trình trong chốc lát, hai người cũng không nói gì tiếp. Vốn dĩ cũng không có thân quen gì, không bằng nói còn không bằng so với người xa lạ.

Từ Trình nói muốn đưa An Nhu về nhà, nhưng khi nhìn thấy hai vệ sỹ cao to che chở phía sau cô, vẫn là nuốt đi xuống.

Cùng An Nhu tạm biệt, nam sinh cao cao gầy gầy nhìn chằm chằm vào cô: "Sau này cô sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa, hy vọng cô sống hạnh phúc."

An Nhu hơi do dự một lát: "Cậu cũng vậy. Cố lên... Thi đậu vào trường mình thích."

Không nói buông xuống là buông xuống. Chỉ là người này đúng thật là không cần thiết vì bản thân không biết nhìn người mà mua đơn nhiều như vậy.

Từ Trình vẫy vẫy tay, biến mất ở trong màn đêm. An Nhu nhìn bóng anh đi xa, quay đầu, tiếp tục đi dọc theo bờ đê.

Lần này, sau khi đi, An Nhu cũng không biết còn có thể quay trở về nơi này hay không. Vốn dĩ không có tình cảm gì lưu luyến, hiện tại nghĩ lại cũng không có gì, cô không có kỷ niệm gì với nơi này.

Phía sau có người đi tới, An Nhu nhìn bóng dáng to lớn bị kéo dài trên mặt đất, cười một chút: "Sở tiên sinh, là anh làm sao?"

Chuyện Từ Trình nói là xảy ra vào mấy tháng trước. An Nhu tính tính, không sai biệt lắm là lúc cô mới vừa vào học viện DICE không bao lâu thời điểm. Khi đó, người biết tình hình của cô, có năng lực giúp cô, cũng chỉ có mình Sở Hư Uyên.

"Ừ." Đi đến bên cạnh cô, Sở Hư Uyên đôi tay đút vào túi quần tây, lười biếng.

"Thuận tay."

"Hửm ~ thuận tay sao." An Nhu chế nhạo liếc anh một cái.

"Nói như vậy, anh đã bắt đầu yêu thầm em sớm đến vậy đó hả?" Lúc đó lận sao, An Nhu tính tính, chính là lúc cô vùi đầu trời đất tối tăm chuẩn bị thi chia lớp.

"Ha hả." Người nào đó trả lại cho cô một nụ cười trào phúng, cô quá tự mình đa tình.

Sở Hư Uyên nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của mèo con nhà mình, cong cong khóe môi: "Không sớm bằng em."

An Nhu nghẹn họng.

Đúng thật là từ rất sớm cô đã có lòng mơ ước sắc đẹp của Sở Hư Uyên, nhưng mà mấy chuyện loại này ai sẽ thừa nhận... Ai không biết xấu hổ đi thừa nhận trước mặt như vậy!

"Sở tiên sinh, em cảm thấy tranh luận chuyện này với anh thật là quá trẻ con rồi."

An Nhu thành khẩn nói: "Làm bạn trai, anh không cảm thấy anh nên nhường em một chút sao?"

Sở Hư Uyên nghe vậy im lặng suy nghĩ một lát.

Sau đó anh cong cong khóe môi, đồng dạng thành khẩn nói: "Nếu em có thể đọc hiểu được anh dụng tâm lương khổ..."

"... Anh có ý gì, muốn em đọc hiểu, thì anh phải cho em cơ hội mới đọc được chứ!"

"Đã cho em rồi, nhưng mà cũng như không."

"Cho khi nào? Tại sao em lại không biết? Bộ anh cho trong mơ hả?"

"Tất cả sự kiên nhẫn không nhiều lắm củ anh đều dành cho em hết rồi, đi thôi, đứng ở đê hoài không sợ trúng gió sao?!"

"Sở Hư Uyên! Cái quỷ gì... Kiên nhẫn? Cái này mà cũng..."

An Nhu rời khỏi nơi thương tâm của nguyên chủ, mấy ngày kế tiếp đều đi theo Sở Hư Uyên du lịch trời nam biển bắc. Nói đúng ra là cô đi du lịch, Sở Hư Uyên tiện đường đi xử lý công việc. Dù sao tập đoàn Sở thị đều có công ty chi nhánh khắp nơi trên thế giới, coi như đi tuần tra.

Thật ra cô cũng không có gì gọi là tự giác, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ bản thân có thể giúp Sở tiên sinh cũng không phải nói ngoa, huống chi cô cũng từng được tổng giám đốc Sở cầm tay học xử lý chuyện trong công ty.

Nếu là người bình thường, An Nhu cũng sẽ không làm càn như vậy, nhưng là bản thân cô lại là thiết bị điện tử của Sở Hư Uyên, giấy tờ cơ mật gì cũng đều ở trong đầu cô... Cho dù Sở Hư Uyên không tín nhiệm cô, thì An Nhu cũng phải tín nhiệm chính mình.

An Nhu đang thưởng thụ kỳ nghỉ hè, thì nhận được cuộc gọi từ Tô Hoàng, công ty đẩy ra phần mềm thực thuận lợi. Làm người phụ trách phòng nghiên cứu, cái túi vàng nhỏ của An Nhu thực mau là có thể rủng rỉnh thêm tiền.

"Hạ Dương vui muốn chết đây này."

Phía bên Tô Hoàng rất ồn ào, lúc này giọng điệu cũng hơi hơi bất đắc dĩ, lại vẫn là theo ý cười: "Cuối cùng không cần bị buộc về nhà kế thừa gia nghiệp nên hạnh phúc phát điên rồi."

An Nhu phì cười ra tiếng: "Kháng cự đến như vậy sao? Giờ thì tốt rồi, hiện tại anh ấy có thể trực tiếp ngồi làm cổ đông là được? Cậu thế nào rồi?!"

Từ trong giọng nói củaTô Hoàng cô nghe ra nhẹ nhàng thoải mái, điều này làm cho cô cũng có chút kinh ngạc, sớm như vậy đã giải quyết xong sao?

"Không sai biệt lắm đã tìm được biện pháp." Tô Hoàng nhẹ nhàng bâng quơ cười cười, không nói thêm gì nữa.

"Không phải chuyện gì lớn, từ từ tới là được, bài tập hè làm xong chưa?"

An Nhu:... Tươi cười chậm rãi ngưng kết.

"Mau đi làm bài tập đi..." Nghe được tiếng kêu rên ở đầu bên kia, nụ cười trên mặt Tô Hoàng càng xán lạn, cô chớp chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Nhu Nhu, ngày khai giảng tặng cho cậu một kinh hỉ."

"Kinh hỉ gì?" An Nhu có chút mờ mịt, nhưng nghĩ không được nhiều như vậy.

"Mình đi làm bài tập đây, quên mất tiêu rồi!"

Không trách An Nhu, bản thân cô không có ý thức, kiếp sống làm bài tập của cô chỉ chiếm cứ một bộ phận rất nhỏ. Hiện tại Sở Hư Uyên lại không nhắc nhở cô, mà hành trình du lịch này lại quá vui, đương nhiên là cô quên không còn một mảnh.

【 em cảm thấy rất khó chịu. 】

Sở Hư Uyên đang xử lý công việc, ngòi bút trong tay An Nhu bay nhanh, còn không quên lẩm nhẩm lầm nhầm.

【 Sở tiên sinh, anh cũng không biết nhắc nhở em nữa... Anh cố ý đúng không? ( yêu đương là không có khả năng, đời này đều không cần yêu đương.gif ) 】

Hèn gì hai ngày trước Sở Hư Uyên lại dùng loại ánh mắtn đầy thâm ý này, thì ra là ở chỗ này chờ cô! Hai ngày trước, chi nhánh bên này xảy ra chút chuyện, Sở Hư Uyên bận túi bụi, An Nhu chạy ra ngoài chơi một mình.

Nghiêm túc tới nói, cô cũng không phải chạy ra ngoài chơi, chỉ muốn ra ngoài đi dạo, trở về còn mua vài món ngon cho Sở Hư Uyên, dù sao cũng là quan hệ yêu đương, cô không quan tâm chăm sóc cho anh thì quan tâm chăm sóc cho ai.

【 thấy em chơi rất vui vẻ, nên anh không nhắc. 】

Sở Hư Uyên dừng một chút: "Hiện tại chúng ta đang ở chung một phòng, em không thể nói chuyện đàng hoàng sao?".

Năng lực này trước kia An Nhu chỉ dùng để tiện giao lưu, hiện tại cô chiếm cứ một góc thư phòng của Sở Hư Uyên làm bài tập, ngồi sát bên nhau.

【 không cần, em phải để icon emoji của hệ thống đầu độc anh. ( em trộm xe điện bán nuôi anh.gif ) 】

An Nhu liếc mắt một cái, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng là vẫn nhịn lại, tiếp tục làm bài tập.

【 hơn nữa như vậy thật là tiện làm sao. 】

Sở Hư Uyên không nói chuyện.

【 ( con nhà người ta có chuyện để nói, tại sao tới lượt con nhà mình lại.jpg ) (trong lòng em chỉ có một mình anh thôi, người đó chính là anh đó Sở tiên sinh.jpg ) ( học tập không bằng yêu đương, yêu đương không bằng tìm Sở tiên sinh.jpg)】

"... Sở tiên sinh, rất lợi hại, còn tự tay tạo icon nữa chứ." Trong đầu bị spam một hồi, An Nhu im lặng một lát, khô cằn nói.

"Thật là... Đủ rồi." Sao cô lại không biết Sở Hư Uyên tự luyến như vậy!

"Quá khen."

Sở Hư Uyên ném bút sang một bên, lười biếng nói: "Anh đã làm xong công việc rồi."

... Thật là phong thuỷ thay phiên luân chuyển.

May thay, bài tập hè về nhà của An Nhu cuối cùng cũng nhờ tổng giám đốc Sở nhúng tay làm giúp, trong quá trình giúp đỡ này, cô ký bao nhiêu là hiệp ước không bình đẳng, có ai hiểu...

An Nhu tỏ vẻ không muốn kể ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện