"Trời ơi, Nhu Nhu bỏ được trở về rồi à."
Tào Lâm Tú nhét mấy cái túi vào trong tay An Minh Hùng đang đứng kế bên, vội vàng đi đến cửa cầu thang, trên mặt treo nụ cười: "Để bác gái nhìn xem, thật sự là không giống, nhìn tinh thần tốt hơn so với trước nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn."
"Đều sững sờ ở nơi này làm cái gì? Chạy nhanh vào nhà đi con, đây chính là áo gấm về làng nha."
Xung quanh không ai nhúc nhích, Tào Lâm Tú tiếp tục lớn giọng: "Nhìn kìa, còn mang theo vệ sỹ nữa, quá khí thế, thật sự là không giống trước kia nha, mau, vào nhà rồi nói..."
"Không cần." An Nhu đứng ở cửa thang, không động đậy, cô ngửa đầu nhìn Từ Tuệ Văn đang thẫn thờ cùng Tào Lâm Tú đang nhiệt tình tiếp đón, cũng không biết hiện tại cô nên nói gì tiếp.
Chỉ là... Tóm lại chuyện này cần phải giải quyết trong ngày hôm nay.
"Ba mẹ, chúng ta đi ra ngoài ăn thôi."
An Nhu khe khẽ thở dài, biểu tình rốt cuộc có chút biến hóa: "Xuống lầu, có tài xế đón chúng ta đi."
Cô nhìn thấy được hoảng loạn trên mặt Từ Tuệ Văn, thấy được An Minh Lễ cuối cùng cũng đi ra ngoài, tóc đã bạc hơn nửa. Cho nên cô rốt cuộc vẫn là không thể hoàn toàn nhẫn tâm.
Lần này An Nhu chỉ tính toán đón cha mẹ cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, thuận tiện có khả năng nói chuyện tương lai về sau. Nhưng Tào Lâm Tú cũng không phải nhân vật dễ đối phó, lôi kéo An Như Uyển và An Minh Hùng chen vào muốn đi chung.
An Nhu không để ý tới bọn họ, dẫn theo Từ Tuệ Văn và An Minh Lễ xuống lầu. Mấy tháng nay, hai vợ chồng Từ Tuệ Văn sống cũng không tốt, Tào Lâm Tú cả ngày tới trong nhà tống tiền, ngày buồn rầu, tối ngủ không được, sống quá vất vả.
Lúc xuống lầu, Từ Tuệ Văn dưới chân dẫm không, thiếu chút nữa té ngã, An Nhu đứng ở bên cạnh, theo bản năng đỡ một chút. Sau khi Từ Tuệ Văn đứng vững, An Nhu buông tay, mặc không lên tiếng đi về phía trước.
Chờ nhìn đến xe hơi dừng lại bên ngoài đầu ngõ, Từ Tuệ Văn và An Minh Lễ bắt đầu hoài nghi.
"Nhu Nhu, hay là chúng ta ăn ở nhà đi, bác gái của con cũng mua không ít..." Từ Tuệ Văn nhỏ giọng nói, giữa ngôn ngữ không tự giác nói giúp người nhà Tào Lâm Tú.
"Gia đình bác con đã tìm tới cửa, nếu đi như vậy thì thật là khó coi, người khác biết không biết sẽ nói nhà chúng ta vong ân bội nghĩa..."
An Nhu nhìn bà, không nói gì.
Cô cũng không biết nói cái gì với người "mẹ" ở thế giới này nữa.
Có sai sao?
Từ Tuệ Văn đâu có làm cái gì sai?
Bà chỉ là quá ngu muội, nhớ thương lo lắng cho người thân họ hàng trong nhà, lo lắng tin đồn nhảm nhí bên ngoài, có cái gì sai?!!!
"Tuệ Văn." An Nhu không nói chuyện, An Minh Lễ lên tiếng trước.
Người đàn ông trung niên đã gần 50 tuổi đè đè bả vai vợ của mình, nặng nề thở dài: "Nhu Nhu trưởng thành, con bé có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta đừng nói gì nữa."
Từ Tuệ Văn còn có thể nói vài câu với An Nhu, nhưng với An Minh Lễ lại nói không ra lời, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng.
An Nhu nhìn người "ba" ở thế giới này, bước lên mở cửa xe: "Ba mẹ lên xe trước đi."
Một câu cũng không nói, Tào Lâm Tú đã vội vàng chạy tới, lôi kéo An Như Uyển chui người vào trong xe, trong miệng còn lảm nhảm: "Úi cha, cảm ơn Nhu Nhu mở cửa xe giúp bác và Như Uyển nha con, thật là làm phiền con quá đi, ngại quá chứng, đúng rồi, Nhu Nhu cũng đi lên thôi con, còn đứng đó nhìn làm gì, chật quá hả, phía trước còn chỗ ngồi kìa, nhanh vào trong đi con, hai chị em cũng lâu chưa nói chuyện với nhau rồi..."
An Nhu vẫn giữ nguyên tư thế kéo cửa xe, ngón tay bấu chặt cánh cửa, cơn tức trào lên. An Nhu mặt không cảm xúc nhìn hai mẹ con Tào Lâm Tú ngồi bên trong xe. Sau đó thẳng lưng, cong khóe môi: "Dạ, vậy cùng đi thôi."
Nói xong, cô "rầm; phanh" đóng cửa xe lại.
【 Sở tiên sinh, nhờ anh cho một chiếc xe khác lại đây. 】
Lúc nói chuyện, giọng An Nhu đè nén không được lửa giận trong lòng.
【 đến trước cửa nhà em. 】
【 làm sao vậy? 】
Sở Hư Uyên phản ứng thực mau, anh nhanh chóng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
【 Ừ, xe đã đi, yêu cầu anh đến đó không? 】
【 không cần, em giải quyết được. 】
An Nhu biểu tình khó coi. Nếu có người quen đứng ở bên cạnh, thậm chí sẽ kinh ngạc phát hiện biểu tình của cô lại có ba phần giống với Sở Hư Uyên.
【 em cần phải đích thân xử lý. 】
Nhờ Sở Hư Uyên lại cho một chiếc xe nửa đến, lúc này một đám người mới chạy thẳng đến nhà hàng.
Nhà hàng là người ở chi nhánh tập đoàn Sở thị bên này đề cử, trước kia An Nhu cũng từng nghe nói qua, đây cũng coi như là nhà hàng nổi tiếng nhất ở nơi này, tới trước cửa nhà hàng, phía trước đã có người được Sở Hư Uyên sắp xếp đứng chờ sẵn ở cửa.
Sở Hư Uyên đã đặt trước một phòng VIP ở tại nhà hàng này, đoàn người đi vào trong, An Nhu ngồi trước, vài người khác cũng theo thứ tự ngồi xuống. Vợ chồng Từ Tuệ Văn thì ngồi ở bên cạnh An Nhu, Tào Lâm Tú cũng muốn kéo An Như Uyển dựa gần An Nhu, lại bị tránh đi.
"Bác gái tìm con có chuyện gì sao?" An Nhu không vô nghĩa, một mở miệng chém thẳng vào vấn đề.
"Ai? Cái này ấy hả, không vội không vội, vừa ăn vừa nói đi!" Tào Lâm Tú vội vàng xua tay.
"Nhìn thật là sang trọng... Hai vị... Tiên sinh này... Có cần đi ra ngoài trước hay không?" Bà nhìn hai người đàn ông cao to vạm vỡ đứng ở phía sau An Nhu như là thần giữ cửa, cẩn thận ám chỉ An Nhu.
"Không cần, bọn họ sẽ ở lại."
An Nhu trực tiếp phủ định: "Nói chuyện chính trước đi, nói xong lại ăn."
Ăn cái gì mà ăn, An Nhu một chút cũng không tính toán giữ cả nhà này lại đây ăn cơm.
"À... Thôi được rồi, Nhu Nhu, bác gái lần này tìm con là có chuyện quan trọng muốn nhờ."
Tào Lâm Tú biểu tình khó xử, An Như Uyển ngồi bên cạnh duỗi tay giật tay áo mẹ mình, nhưng bà ta lại hồn nhiên không để ý: "Như Uyển nhà của chúng ta khoảng thời gian trước bị nhà trường cho thôi học, nghe nói là bị hãm hại, à..."
"Đây là nội quy của học viện, tại sao An Như Uyển lại bị đuổi học, trong lòng chị ta không có rõ sao?" An Nhu cắt ngang lời nói của bà ta.
"Con không có khả năng giúp chị ta."
"Sao con lại nói năng như vậy, hai đứa là chị em ruột, đi ra ngoài xã hội phải giúp đỡ lẫn nhau, Như Uyển, tới! Nói rõ ràng với em gái của con đi, nhanh!" Tào Lâm Tú nhéo An Như Uyển một cái, mới làm cô ta phản ứng lại.
"Nhu Nhu!" Khác với Tào Lâm Tú, An Như Uyển ngượng ngùng giật giật môi, nói cũng nói không nên lời.
"Chị... Chị..." Cô và mẹ không giống nhau, trong lòng cô biết rõ bản thân đã từng làm gì An Nhu, đối phương hiện tại phát đạt, không giết chết cô đã là nể tình họ hàng thân thích rồi.
"Lúc tôi còn học ở THPT Húc Dương từng tự sát một lần."
An Nhu đột nhiên lên tiếng, cô nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, như là trong chén trà có cái gì đó đáng giá nghiên cứu vậy: "Lần đó tôi thiếu chút nữa đã chết, bác sĩ chẩn đoán bị bệnh trầm cảm nặng."
"Bệnh trầm cảm là gì? Chính là muốn tự mình hại mình, tự sát bất cứ lúc nào, tâm trạng thường xuyên rơi vào tuyệt vọng, cảm thấy bản thân không nên tồn tại." An Nhu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt An Như Uyển.
"Tại sao tôi lại bị bệnh trầm cảm? Nói trắng ra là chính là một loại bệnh tâm thần, nhưng tại sao tôi lại mắc phải loại bệnh này?"
An Như Uyển nghe chữ nào, cơ thể run rẫy theo chữ đó.
Chuyện đã đi quá sức tưởng tượng của cô, An Nhu không có buông tha cô, mà căn bản không muốn buông tha! Nhìn thẳng vào đôi mắt đen không chút song gợn sóng, An Như Uyển không chịu nghe tiếp, liên tục, nước mắt đều chảy ra, lên tiếng van xin: "Nhu Nhu, đừng..."
Ít nhất hiện tại đừnng nói ra, sẽ chết, sẽ bị cha mẹ oán hận chết!
An Nhu bình tĩnh dời tầm mắt, nói tiếp: "Bởi vì ở trên lớp, An Như Uyển hướng dẫn các bạn trong lớp ức hiếp tôi, mỗi lần đều hãm hại tôi, làm bộ là ngượi bị hại. Sau đó các bạn trong lớp đều xúm nhau ức hiếp tôi, cười nhạo tôi, đánh đá quăng ngã tôi."
"Thậm chí là đè bắt tôi uống nước trong nhà vệ sinh, bị ném trứng thối, bị quăng bột vào mặt, bị nhận đầu xuống bể bơi, haha, lần đó tôi suýt chút nữa là đuối nước. Bọn họ thường xuyên ném rác bẩn vào học bàn, xé sách giáo khoa, đặt dao lam vào vở học, còn cột chặt tay chân tôi ném vào trong đống rác, nói rác rưởi nên ở chung với rác rưởi."
"Khi đó An Như Uyển ở nơi nào? Là đang đứng phía sau cười, nhìn tôi bị bọn họ nhục nhã, còn làm ra vẻ đáng thương người bị hại, luôn miệng nói ở nhà chi ta luôn bị tôi ức hiếp, cho ăn toàn là cơm thừa canh cặn? Tôi thật là tâm địa độc ác sao, tàn nhẫn độc ác lắm sao?!"
An Như Uyển đã bụm mặt, khóc rống lên.
Cô hối hận, cô thật sự hối hận!
Nếu sớm biết rằng có ngày hôm nay, tại sao cô lại luôn muốn nhằm vào An Nhu?
Rõ ràng là không cần thiết, rõ ràng người này cũng không có hại gì đến lợi ích của cô?!
"Sau đó tôi tự sát, sống lại một lần, tôi cho rằng An Như Uyển sẽ đối xử tốt với tôi, cho nên dần dần bỏ qua mọi việc chị ta làm."
An Nhu bình tĩnh bẻ cong chuyện, sửa lại một chút: "Sau đó đâu, chị ta muốn chia tay với bạn trai, lại không muốn bị người ta nói yêu giàu chê nghèo, cho nên nói với mọi người trong trường là tôi thích bạn trai của chị ta, chị ta không đành lòng nên nhường lại cho tôi."
"Tôi thật sự là muốn hỏi chị, khi nào tôi nói thích bạn trai của chị vậy? Tôi có làm điều gì thực xin lỗi với chị sao? Chị đã ép chết tôi một lần rồi, còn muốn ép chết tôi lần thứ hai nữa sao? Rốt cuộc chị muốn tôi chết mấy lần chị mới vừa lòng?!!!"
Giọng An Nhu cũng không kịch liệt, nhưng là lại bay ra mùi máu tanh nồng. Ẩn trong câu câu chữ chữ là sự thật đẫm máu, rốt cuộc cũng có ngày nói ra.
Trong phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc của An Như Uyển.
An Nhu không nói tiếp chuyện này nữa, mọi người nhìn An Như Uyển khóc lóc đầy thảm thiết. Sự thật đến tột cùng như thế nào, vừa nhìn là hiểu ngay.
An Nhu quay sang nhìn ba mẹ An: "Con đã từng nói với hai người, An Nhu đã chết, đây không phải là một lời nói dối."
An Nhu hít sâu, cố gắng ổn định tinh thần: "An Nhu thật sự đã chết, người sống sót là tôi. Tôi sẽ không làm An Như Uyển sống yên ổn."
Cho dù từng chặn số không muốn liên lạc với người nhà họ An, cũng không đại biểu cô sẽ quên chuyện quá khứ, quên đi cái chết của nguyên chủ. An Nhu nghĩ, nếu lúc trước cô không có gặp được Sở Hư Uyên, không có hệ thống, hiện tại chắc là cũng mắc bệnh trầm cảm nặng, có tồn tại đến giờ hay không cũng không biết.
"Bác... Nhu Nhu, thực xin lỗi. Bác gái thay chị họ con cúi đầu nói một câu thực xin lỗi với con."
Sắc mặt Tào Lâm Tú cũng tái nhợt, đột nhiên bà nghiêng người, hung hăng tát liên tiếp vào mặt An Như Uyển: "Khóc cái gì mà khóc! Lúc trước ức hiếp em gái của mày tại sao không biết khóc! Mày vẫn là con người hả Như Uyển? Mày trả lời mẹ đi, mày vẫn là con người hả? Mày còn có lương tâm không! Thầy cô dạy mày bao nhiêu chữ nghĩa liêm sĩ mày đều đút cho chó ăn hết rồi hả?!"
Tào Lâm Tú đánh tàn nhẫn, giơ tay không có chút nào do dự, vừa đánh vừa mắng, không bao lâu đã đánh mặt An Như Uyển sưng lên, mà An Như Uyển trốn cũng không trốn, chỉ là không ngừng khóc lóc.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng VIP đều quanh quẩn tiếng khóc thê thảm của An Như Uyển, An Nhu mặt không cảm xúc, như là xem trích đoạn hài kịch, vừa chuyển đầu, thì nhìn thấy môi Từ Tuệ Văn giật giật như muốn nói cái gì đó.
"Đủ rồi." Trước lúc Từ Tuệ Văn mở miệng nói gì đó, An Nhu rốt cuộc lên tiếng ngăn cản.
Cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống hai mẹ con ngồi đối diện: "Tào Lâm Tú, An Như Uyển, giả vờ đáng thương là vô dụng, tôi không phải ba mẹ, tôi cũng sẽ không nhớ cái gì gọi là máu mủ ruột rà họ hàng thân thuộc. Mấy người trước tới ăn chực uống chực, con gái của bà ở trong trường học ức hiếp ép tôi vào chỗ chết cũng không thấy và đối tốt với tôi nửa phần."
Tào Lâm Tú cho rằng làm trò trước mặt cô đánh một hồi, thì cô sẽ buông tha An Như Uyển sao?
Sao có thể!
An Như Uyển chỉ bị đánh một trận, nhưng nguyên chủ đã không có cơ hội đứng ở chỗ này thay bản thân cô ấy lấy lại công đạo.
"Phiền toái hai vị đưa ba người này rời khỏi đây giùm, cảm ơn." An Nhu quay đầu, nhìn hai vệ sỹ cao to xem phía sau lễ phép nói, còn cười một chút.
"Xin lỗi, làm trò cười cho hai vị xem rồi."
Bất quá chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Một mạng người, ai gánh vác trách nhiệm?
An Nhu sẽ không lại quan tâm đến người một nhà này nữa, bởi vì sau khi An Như Uyển bị học viện DICE đuổi học, thì xem như tương lai đã hủy hoại hoàn toàn.
Nghiêm túc tới nói, An Nhu không cần nhúng tay vào chuyện này. Khi chị ta nhớ tới tại sao bản thân lại lưu lạc đến một bước như bây giờ, khi Tào Lâm Tú nhìn An Nhu sống ngày một tốt, mà con gái của mình chỉ có thể ở nhà, không cần người khác ra tay, chính bọn họ sẽ tự gây chuyện với nhau.
An Nhu nói tuyệt tình như vậy, lúc này rốt cuộc Tào Lâm Tú cũng đã không nhịn được nữa. Bà ta lập tức đứng bật dậy, muốn nhào lên nắm đầu An Nhu.
"Con đĩ này! Hôm nay tao không đi đó, mày làm gì được tao! Xin lỗi mày đã là để mắt đến mày rồi, bộ mày tưởng mạng mày quý lắm hả con khốn? Còn không phải là bệnh trầm cảm, quỷ biết có phải mày bịa đặt ra hay không?! Mày chính là con tâm thần, con điên! Trời xanh ơi, tại sao mạng của tôi khổ đến như thế này, ngó xuống mà coi, có người muốn giết chết cả nhà của tôi đây này..."
Tay Tào Lâm Tú còn chưa có chạm vào một sợi tóc An Nhu, đã bị hai vệ sỹ kéo ra, động tác rất nhanh gọn, lực tay mạnh bạo, cũng không khắc chế sức lực, trực tiếp kéo hai tay Tào Lâm Tú ra sau. Một người xách theo Tào Lâm Tú và An Như Uyển, một người khác khách sáo lại không cho phép cự tuyệt mời An Minh Hùng đi ra ngoài.
Trong tiếng thét chói tai, tiếng khóc, thậm chí còn có tiếng mắng của phụ nữ... Mẹ con Tào Lâm Tú cuối cùng cũng bị xách đi.
An Nhu nhìn bọn họ bị xách đi, cửa VIP bị đóng lại, khe khẽ thở dài: "... Ăn cơm đi."
Cô cúi đầu nhỏ giọng nói, không nhìn Từ Tuệ Văn và An Minh Lễ, duỗi tay ấn chuông gọi phục vụ.
An Nhu chọn vài món ngon, nhân viên nhanh chóng mang đồ ăn lên, An Nhu thất thần ăn cơm, Từ Tuệ Văn gắp một đũa đồ ăn vào chén cô: "Nhu Nhu, ăn cái này."
An Nhu nhìn, Từ Tuệ Văn kẹp cải xanh xào cho cô, trong lòng cảm thấy buồn cười, thịt cá đầy đủ, nhưng lại kẹp cải xanh cho cô. Lúc trước, mổi buổi sáng khi mở mắt, cải xanh xào bánh bao trắng cùng nước luộc cải chính là bữa sáng của cô, há cảo tôm cùng bánh bao kẹp thịt gà là của mẹ con Tào Lâm Tú.
Dừng đũa, cô nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Sau đó không nói nữa, cũng không ăn tiếp.
Một bữa cơm có thể nói là ăn trong nặng nề, có rất nhiều lần Từ Tuệ Văn muốn nói chuyện, lại bị An Minh Lễ ngồi bên cạnh kiềm giữ lại.
Chầu cơm này, An Nhu ăn thế nào cũng không vui vẻ... Chỉ là trong lòng có chút chua xót.
An Nhu có thể nhờ người xách cả nhà Tào Lâm Tú ra ngoài, nhưng ba mẹ An thì sao?
Cô biết cách đối đãi với người bản thân căm hận, nhưng lại không biết cách xử lý người không căm hận như hai người trước mắt, họ là cha mẹ nguyên chủ, cũng là đồng bọn tiếp tay ép chết nguyên chủ.
"Nhu Nhu..."
Ăn cơm xong, An Minh Lễ lại uống lên nửa chén trà, rốt cuộc mở miệng nói chuyện. "Hôm nay ba và mẹ con lại đây, là muốn nói chuyện với con."
An Nhu không rên một tiếng ngồi ở bên cạnh, ngón tay không tự giác nắm chặt.
"Không ngờ lại nghe được chuyện này." An Minh Lễ tiếp tục nói, ông nói rất chậm, cũng rất thận trọng.
"Trước kia ba mẹ bị con chặn số đúng không? Mấy thứ công nghệ này người già chúng ta cũng không rành mấy, sau này mới biết được khi đó con nói thật, rất tức giận mới hành động như vậy."
"Ba phải xin lỗi con, không ý thức được tính nghiêm trọng trong chuyện này."
An Minh Lễ làm lơ Từ Tuệ Văn lôi kéo vạt áo, nói: "Ba thân làm cha, nhưng lại không thể kết thúc trách nhiệm của một người làm cha, còn tự tay thương tổn chính con gái của mình, đây là lỗi của ba."
An Nhu gục đầu xuống, không nói chuyện.
Cô muốn nói... Muốn nói tại sao khi đó nguyên chủ và cô cầu cứu nhưng hai người lại không tin, hiện tại lại tin, đã quá muộn.
Từ Tuệ Văn yêu con gái của mình, An Minh Lễ cũng vậy, chỉ là người thân làm mẹ nhưng lại quá mức mềm đuối, trốn tránh không dám đối diện sự thật, người thân làm cha lại quá bận, quá xem trọng tình thân, tình nguyện để gia đình anh ruột hút máu.
"Ba vẫn luôn xem con còn là một đứa trẻ, cho nên không nghĩ tới..." Nói tới đây, An Minh Lễ nghẹn cổ họng, nói không được nữa.
Ông cũng biết, An Nhu từng nói với ông và Từ Tuệ Văn rất nhiều lần, bản thân không thích, thậm chí là căm hận An Như Uyển. Nhưng bọn họ không xem trọng chuyện này. Chỉ coi đó là mâu thuẫn nhỏ giữa hai đứa trẻ con mà thôi, ai sẽ ngờ đến lại xảy ra bạo lực học đường? Còn là cô chị họ ngoan ngoãn hiểu chuyện An Như Uyển ra tay này mưu!
Từ Tuệ Văn cũng nhỏ giọng khóc thút thít, nhưng thật ra không cắt ngang lời An Minh Lễ: "Con đã trưởng thành, là ba mẹ có lỗi với con."
An Minh Lễ cuối cùng nghẹn ngào, thở dài thật mạnh, ra quyết tâm: "Cho dù con có oán hận chúng ta như thế nào, chính là ba mẹ xứng đáng. Sau này ba mẹ sẽ ở chỗ này, không quản con nữa, con cũng không cần phải đế ý đến chúng ta."
"Ba Nhu Nhu!" Từ Tuệ Văn hoảng loạn ngẩng đầu, hốc mắt đo đỏ, lại muốn túm tay An Minh Lễ.
"Nói vậy chẳng khác gì..."
Rõ ràng là người một nhà, sao An Nhu có thể nói không trở lại thì không trở lại được?
Mấu chốt là An Minh Lễ còn chủ động đưa ra không cho An Nhu quan tâm đến bọn họ. Vậy chẳng phải là... Không dưỡng lão sao?
Từ Tuệ Văn làm lụng vất vả hơn phân nửa đời, cũng mềm yếu hơn phân nửa đời, lúc nào cũng cúi thấp đầu mà sống, đến bây giờ cũng vẫn mờ mịt không phân rõ trái phải đúng sai.
Đều đi qua... Rõ ràng đều là quá khứ, không phải sao... Cho dù có sai, có không đúng, không phải đều là quá khứ, đều đã đi qua hết sao?
"Tuệ Văn, đủ rồi." An Minh Lễ giật tay bà ra khỏi tay áo mình, ngăn lại Từ Tuệ Văn.
Nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh, An Minh Lễ lắc đầu, giọng điệu tăng thêm một ít: "Đều đi qua, không cần nhắc lại chuyện này, chuyện này cứ dựa theo ý tôi mà làm."
An Nhu đứng lên, từ đầu tới đuôi cũng không nhìn thẳng ba mẹ An, mà là nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình: "Không có việc gì, ba mẹ, sau này con vẫn sẽ cho hai người tiền dưỡng lão, sẽ không mặc kệ hai người."
"... Vậy, cứ như vậy đi." An Minh Lễ mệt mỏi trả lời.
Góc của ad:
Ad ghét nhất là câu "chỉ là trẻ con", không lẽ đợi chúng giết người cướp của đứng trước vành móng ngựa, nói với thẩm phán "chúng chỉ là trẻ con sao".
Tào Lâm Tú nhét mấy cái túi vào trong tay An Minh Hùng đang đứng kế bên, vội vàng đi đến cửa cầu thang, trên mặt treo nụ cười: "Để bác gái nhìn xem, thật sự là không giống, nhìn tinh thần tốt hơn so với trước nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn."
"Đều sững sờ ở nơi này làm cái gì? Chạy nhanh vào nhà đi con, đây chính là áo gấm về làng nha."
Xung quanh không ai nhúc nhích, Tào Lâm Tú tiếp tục lớn giọng: "Nhìn kìa, còn mang theo vệ sỹ nữa, quá khí thế, thật sự là không giống trước kia nha, mau, vào nhà rồi nói..."
"Không cần." An Nhu đứng ở cửa thang, không động đậy, cô ngửa đầu nhìn Từ Tuệ Văn đang thẫn thờ cùng Tào Lâm Tú đang nhiệt tình tiếp đón, cũng không biết hiện tại cô nên nói gì tiếp.
Chỉ là... Tóm lại chuyện này cần phải giải quyết trong ngày hôm nay.
"Ba mẹ, chúng ta đi ra ngoài ăn thôi."
An Nhu khe khẽ thở dài, biểu tình rốt cuộc có chút biến hóa: "Xuống lầu, có tài xế đón chúng ta đi."
Cô nhìn thấy được hoảng loạn trên mặt Từ Tuệ Văn, thấy được An Minh Lễ cuối cùng cũng đi ra ngoài, tóc đã bạc hơn nửa. Cho nên cô rốt cuộc vẫn là không thể hoàn toàn nhẫn tâm.
Lần này An Nhu chỉ tính toán đón cha mẹ cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, thuận tiện có khả năng nói chuyện tương lai về sau. Nhưng Tào Lâm Tú cũng không phải nhân vật dễ đối phó, lôi kéo An Như Uyển và An Minh Hùng chen vào muốn đi chung.
An Nhu không để ý tới bọn họ, dẫn theo Từ Tuệ Văn và An Minh Lễ xuống lầu. Mấy tháng nay, hai vợ chồng Từ Tuệ Văn sống cũng không tốt, Tào Lâm Tú cả ngày tới trong nhà tống tiền, ngày buồn rầu, tối ngủ không được, sống quá vất vả.
Lúc xuống lầu, Từ Tuệ Văn dưới chân dẫm không, thiếu chút nữa té ngã, An Nhu đứng ở bên cạnh, theo bản năng đỡ một chút. Sau khi Từ Tuệ Văn đứng vững, An Nhu buông tay, mặc không lên tiếng đi về phía trước.
Chờ nhìn đến xe hơi dừng lại bên ngoài đầu ngõ, Từ Tuệ Văn và An Minh Lễ bắt đầu hoài nghi.
"Nhu Nhu, hay là chúng ta ăn ở nhà đi, bác gái của con cũng mua không ít..." Từ Tuệ Văn nhỏ giọng nói, giữa ngôn ngữ không tự giác nói giúp người nhà Tào Lâm Tú.
"Gia đình bác con đã tìm tới cửa, nếu đi như vậy thì thật là khó coi, người khác biết không biết sẽ nói nhà chúng ta vong ân bội nghĩa..."
An Nhu nhìn bà, không nói gì.
Cô cũng không biết nói cái gì với người "mẹ" ở thế giới này nữa.
Có sai sao?
Từ Tuệ Văn đâu có làm cái gì sai?
Bà chỉ là quá ngu muội, nhớ thương lo lắng cho người thân họ hàng trong nhà, lo lắng tin đồn nhảm nhí bên ngoài, có cái gì sai?!!!
"Tuệ Văn." An Nhu không nói chuyện, An Minh Lễ lên tiếng trước.
Người đàn ông trung niên đã gần 50 tuổi đè đè bả vai vợ của mình, nặng nề thở dài: "Nhu Nhu trưởng thành, con bé có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta đừng nói gì nữa."
Từ Tuệ Văn còn có thể nói vài câu với An Nhu, nhưng với An Minh Lễ lại nói không ra lời, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng.
An Nhu nhìn người "ba" ở thế giới này, bước lên mở cửa xe: "Ba mẹ lên xe trước đi."
Một câu cũng không nói, Tào Lâm Tú đã vội vàng chạy tới, lôi kéo An Như Uyển chui người vào trong xe, trong miệng còn lảm nhảm: "Úi cha, cảm ơn Nhu Nhu mở cửa xe giúp bác và Như Uyển nha con, thật là làm phiền con quá đi, ngại quá chứng, đúng rồi, Nhu Nhu cũng đi lên thôi con, còn đứng đó nhìn làm gì, chật quá hả, phía trước còn chỗ ngồi kìa, nhanh vào trong đi con, hai chị em cũng lâu chưa nói chuyện với nhau rồi..."
An Nhu vẫn giữ nguyên tư thế kéo cửa xe, ngón tay bấu chặt cánh cửa, cơn tức trào lên. An Nhu mặt không cảm xúc nhìn hai mẹ con Tào Lâm Tú ngồi bên trong xe. Sau đó thẳng lưng, cong khóe môi: "Dạ, vậy cùng đi thôi."
Nói xong, cô "rầm; phanh" đóng cửa xe lại.
【 Sở tiên sinh, nhờ anh cho một chiếc xe khác lại đây. 】
Lúc nói chuyện, giọng An Nhu đè nén không được lửa giận trong lòng.
【 đến trước cửa nhà em. 】
【 làm sao vậy? 】
Sở Hư Uyên phản ứng thực mau, anh nhanh chóng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
【 Ừ, xe đã đi, yêu cầu anh đến đó không? 】
【 không cần, em giải quyết được. 】
An Nhu biểu tình khó coi. Nếu có người quen đứng ở bên cạnh, thậm chí sẽ kinh ngạc phát hiện biểu tình của cô lại có ba phần giống với Sở Hư Uyên.
【 em cần phải đích thân xử lý. 】
Nhờ Sở Hư Uyên lại cho một chiếc xe nửa đến, lúc này một đám người mới chạy thẳng đến nhà hàng.
Nhà hàng là người ở chi nhánh tập đoàn Sở thị bên này đề cử, trước kia An Nhu cũng từng nghe nói qua, đây cũng coi như là nhà hàng nổi tiếng nhất ở nơi này, tới trước cửa nhà hàng, phía trước đã có người được Sở Hư Uyên sắp xếp đứng chờ sẵn ở cửa.
Sở Hư Uyên đã đặt trước một phòng VIP ở tại nhà hàng này, đoàn người đi vào trong, An Nhu ngồi trước, vài người khác cũng theo thứ tự ngồi xuống. Vợ chồng Từ Tuệ Văn thì ngồi ở bên cạnh An Nhu, Tào Lâm Tú cũng muốn kéo An Như Uyển dựa gần An Nhu, lại bị tránh đi.
"Bác gái tìm con có chuyện gì sao?" An Nhu không vô nghĩa, một mở miệng chém thẳng vào vấn đề.
"Ai? Cái này ấy hả, không vội không vội, vừa ăn vừa nói đi!" Tào Lâm Tú vội vàng xua tay.
"Nhìn thật là sang trọng... Hai vị... Tiên sinh này... Có cần đi ra ngoài trước hay không?" Bà nhìn hai người đàn ông cao to vạm vỡ đứng ở phía sau An Nhu như là thần giữ cửa, cẩn thận ám chỉ An Nhu.
"Không cần, bọn họ sẽ ở lại."
An Nhu trực tiếp phủ định: "Nói chuyện chính trước đi, nói xong lại ăn."
Ăn cái gì mà ăn, An Nhu một chút cũng không tính toán giữ cả nhà này lại đây ăn cơm.
"À... Thôi được rồi, Nhu Nhu, bác gái lần này tìm con là có chuyện quan trọng muốn nhờ."
Tào Lâm Tú biểu tình khó xử, An Như Uyển ngồi bên cạnh duỗi tay giật tay áo mẹ mình, nhưng bà ta lại hồn nhiên không để ý: "Như Uyển nhà của chúng ta khoảng thời gian trước bị nhà trường cho thôi học, nghe nói là bị hãm hại, à..."
"Đây là nội quy của học viện, tại sao An Như Uyển lại bị đuổi học, trong lòng chị ta không có rõ sao?" An Nhu cắt ngang lời nói của bà ta.
"Con không có khả năng giúp chị ta."
"Sao con lại nói năng như vậy, hai đứa là chị em ruột, đi ra ngoài xã hội phải giúp đỡ lẫn nhau, Như Uyển, tới! Nói rõ ràng với em gái của con đi, nhanh!" Tào Lâm Tú nhéo An Như Uyển một cái, mới làm cô ta phản ứng lại.
"Nhu Nhu!" Khác với Tào Lâm Tú, An Như Uyển ngượng ngùng giật giật môi, nói cũng nói không nên lời.
"Chị... Chị..." Cô và mẹ không giống nhau, trong lòng cô biết rõ bản thân đã từng làm gì An Nhu, đối phương hiện tại phát đạt, không giết chết cô đã là nể tình họ hàng thân thích rồi.
"Lúc tôi còn học ở THPT Húc Dương từng tự sát một lần."
An Nhu đột nhiên lên tiếng, cô nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, như là trong chén trà có cái gì đó đáng giá nghiên cứu vậy: "Lần đó tôi thiếu chút nữa đã chết, bác sĩ chẩn đoán bị bệnh trầm cảm nặng."
"Bệnh trầm cảm là gì? Chính là muốn tự mình hại mình, tự sát bất cứ lúc nào, tâm trạng thường xuyên rơi vào tuyệt vọng, cảm thấy bản thân không nên tồn tại." An Nhu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt An Như Uyển.
"Tại sao tôi lại bị bệnh trầm cảm? Nói trắng ra là chính là một loại bệnh tâm thần, nhưng tại sao tôi lại mắc phải loại bệnh này?"
An Như Uyển nghe chữ nào, cơ thể run rẫy theo chữ đó.
Chuyện đã đi quá sức tưởng tượng của cô, An Nhu không có buông tha cô, mà căn bản không muốn buông tha! Nhìn thẳng vào đôi mắt đen không chút song gợn sóng, An Như Uyển không chịu nghe tiếp, liên tục, nước mắt đều chảy ra, lên tiếng van xin: "Nhu Nhu, đừng..."
Ít nhất hiện tại đừnng nói ra, sẽ chết, sẽ bị cha mẹ oán hận chết!
An Nhu bình tĩnh dời tầm mắt, nói tiếp: "Bởi vì ở trên lớp, An Như Uyển hướng dẫn các bạn trong lớp ức hiếp tôi, mỗi lần đều hãm hại tôi, làm bộ là ngượi bị hại. Sau đó các bạn trong lớp đều xúm nhau ức hiếp tôi, cười nhạo tôi, đánh đá quăng ngã tôi."
"Thậm chí là đè bắt tôi uống nước trong nhà vệ sinh, bị ném trứng thối, bị quăng bột vào mặt, bị nhận đầu xuống bể bơi, haha, lần đó tôi suýt chút nữa là đuối nước. Bọn họ thường xuyên ném rác bẩn vào học bàn, xé sách giáo khoa, đặt dao lam vào vở học, còn cột chặt tay chân tôi ném vào trong đống rác, nói rác rưởi nên ở chung với rác rưởi."
"Khi đó An Như Uyển ở nơi nào? Là đang đứng phía sau cười, nhìn tôi bị bọn họ nhục nhã, còn làm ra vẻ đáng thương người bị hại, luôn miệng nói ở nhà chi ta luôn bị tôi ức hiếp, cho ăn toàn là cơm thừa canh cặn? Tôi thật là tâm địa độc ác sao, tàn nhẫn độc ác lắm sao?!"
An Như Uyển đã bụm mặt, khóc rống lên.
Cô hối hận, cô thật sự hối hận!
Nếu sớm biết rằng có ngày hôm nay, tại sao cô lại luôn muốn nhằm vào An Nhu?
Rõ ràng là không cần thiết, rõ ràng người này cũng không có hại gì đến lợi ích của cô?!
"Sau đó tôi tự sát, sống lại một lần, tôi cho rằng An Như Uyển sẽ đối xử tốt với tôi, cho nên dần dần bỏ qua mọi việc chị ta làm."
An Nhu bình tĩnh bẻ cong chuyện, sửa lại một chút: "Sau đó đâu, chị ta muốn chia tay với bạn trai, lại không muốn bị người ta nói yêu giàu chê nghèo, cho nên nói với mọi người trong trường là tôi thích bạn trai của chị ta, chị ta không đành lòng nên nhường lại cho tôi."
"Tôi thật sự là muốn hỏi chị, khi nào tôi nói thích bạn trai của chị vậy? Tôi có làm điều gì thực xin lỗi với chị sao? Chị đã ép chết tôi một lần rồi, còn muốn ép chết tôi lần thứ hai nữa sao? Rốt cuộc chị muốn tôi chết mấy lần chị mới vừa lòng?!!!"
Giọng An Nhu cũng không kịch liệt, nhưng là lại bay ra mùi máu tanh nồng. Ẩn trong câu câu chữ chữ là sự thật đẫm máu, rốt cuộc cũng có ngày nói ra.
Trong phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc của An Như Uyển.
An Nhu không nói tiếp chuyện này nữa, mọi người nhìn An Như Uyển khóc lóc đầy thảm thiết. Sự thật đến tột cùng như thế nào, vừa nhìn là hiểu ngay.
An Nhu quay sang nhìn ba mẹ An: "Con đã từng nói với hai người, An Nhu đã chết, đây không phải là một lời nói dối."
An Nhu hít sâu, cố gắng ổn định tinh thần: "An Nhu thật sự đã chết, người sống sót là tôi. Tôi sẽ không làm An Như Uyển sống yên ổn."
Cho dù từng chặn số không muốn liên lạc với người nhà họ An, cũng không đại biểu cô sẽ quên chuyện quá khứ, quên đi cái chết của nguyên chủ. An Nhu nghĩ, nếu lúc trước cô không có gặp được Sở Hư Uyên, không có hệ thống, hiện tại chắc là cũng mắc bệnh trầm cảm nặng, có tồn tại đến giờ hay không cũng không biết.
"Bác... Nhu Nhu, thực xin lỗi. Bác gái thay chị họ con cúi đầu nói một câu thực xin lỗi với con."
Sắc mặt Tào Lâm Tú cũng tái nhợt, đột nhiên bà nghiêng người, hung hăng tát liên tiếp vào mặt An Như Uyển: "Khóc cái gì mà khóc! Lúc trước ức hiếp em gái của mày tại sao không biết khóc! Mày vẫn là con người hả Như Uyển? Mày trả lời mẹ đi, mày vẫn là con người hả? Mày còn có lương tâm không! Thầy cô dạy mày bao nhiêu chữ nghĩa liêm sĩ mày đều đút cho chó ăn hết rồi hả?!"
Tào Lâm Tú đánh tàn nhẫn, giơ tay không có chút nào do dự, vừa đánh vừa mắng, không bao lâu đã đánh mặt An Như Uyển sưng lên, mà An Như Uyển trốn cũng không trốn, chỉ là không ngừng khóc lóc.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng VIP đều quanh quẩn tiếng khóc thê thảm của An Như Uyển, An Nhu mặt không cảm xúc, như là xem trích đoạn hài kịch, vừa chuyển đầu, thì nhìn thấy môi Từ Tuệ Văn giật giật như muốn nói cái gì đó.
"Đủ rồi." Trước lúc Từ Tuệ Văn mở miệng nói gì đó, An Nhu rốt cuộc lên tiếng ngăn cản.
Cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống hai mẹ con ngồi đối diện: "Tào Lâm Tú, An Như Uyển, giả vờ đáng thương là vô dụng, tôi không phải ba mẹ, tôi cũng sẽ không nhớ cái gì gọi là máu mủ ruột rà họ hàng thân thuộc. Mấy người trước tới ăn chực uống chực, con gái của bà ở trong trường học ức hiếp ép tôi vào chỗ chết cũng không thấy và đối tốt với tôi nửa phần."
Tào Lâm Tú cho rằng làm trò trước mặt cô đánh một hồi, thì cô sẽ buông tha An Như Uyển sao?
Sao có thể!
An Như Uyển chỉ bị đánh một trận, nhưng nguyên chủ đã không có cơ hội đứng ở chỗ này thay bản thân cô ấy lấy lại công đạo.
"Phiền toái hai vị đưa ba người này rời khỏi đây giùm, cảm ơn." An Nhu quay đầu, nhìn hai vệ sỹ cao to xem phía sau lễ phép nói, còn cười một chút.
"Xin lỗi, làm trò cười cho hai vị xem rồi."
Bất quá chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Một mạng người, ai gánh vác trách nhiệm?
An Nhu sẽ không lại quan tâm đến người một nhà này nữa, bởi vì sau khi An Như Uyển bị học viện DICE đuổi học, thì xem như tương lai đã hủy hoại hoàn toàn.
Nghiêm túc tới nói, An Nhu không cần nhúng tay vào chuyện này. Khi chị ta nhớ tới tại sao bản thân lại lưu lạc đến một bước như bây giờ, khi Tào Lâm Tú nhìn An Nhu sống ngày một tốt, mà con gái của mình chỉ có thể ở nhà, không cần người khác ra tay, chính bọn họ sẽ tự gây chuyện với nhau.
An Nhu nói tuyệt tình như vậy, lúc này rốt cuộc Tào Lâm Tú cũng đã không nhịn được nữa. Bà ta lập tức đứng bật dậy, muốn nhào lên nắm đầu An Nhu.
"Con đĩ này! Hôm nay tao không đi đó, mày làm gì được tao! Xin lỗi mày đã là để mắt đến mày rồi, bộ mày tưởng mạng mày quý lắm hả con khốn? Còn không phải là bệnh trầm cảm, quỷ biết có phải mày bịa đặt ra hay không?! Mày chính là con tâm thần, con điên! Trời xanh ơi, tại sao mạng của tôi khổ đến như thế này, ngó xuống mà coi, có người muốn giết chết cả nhà của tôi đây này..."
Tay Tào Lâm Tú còn chưa có chạm vào một sợi tóc An Nhu, đã bị hai vệ sỹ kéo ra, động tác rất nhanh gọn, lực tay mạnh bạo, cũng không khắc chế sức lực, trực tiếp kéo hai tay Tào Lâm Tú ra sau. Một người xách theo Tào Lâm Tú và An Như Uyển, một người khác khách sáo lại không cho phép cự tuyệt mời An Minh Hùng đi ra ngoài.
Trong tiếng thét chói tai, tiếng khóc, thậm chí còn có tiếng mắng của phụ nữ... Mẹ con Tào Lâm Tú cuối cùng cũng bị xách đi.
An Nhu nhìn bọn họ bị xách đi, cửa VIP bị đóng lại, khe khẽ thở dài: "... Ăn cơm đi."
Cô cúi đầu nhỏ giọng nói, không nhìn Từ Tuệ Văn và An Minh Lễ, duỗi tay ấn chuông gọi phục vụ.
An Nhu chọn vài món ngon, nhân viên nhanh chóng mang đồ ăn lên, An Nhu thất thần ăn cơm, Từ Tuệ Văn gắp một đũa đồ ăn vào chén cô: "Nhu Nhu, ăn cái này."
An Nhu nhìn, Từ Tuệ Văn kẹp cải xanh xào cho cô, trong lòng cảm thấy buồn cười, thịt cá đầy đủ, nhưng lại kẹp cải xanh cho cô. Lúc trước, mổi buổi sáng khi mở mắt, cải xanh xào bánh bao trắng cùng nước luộc cải chính là bữa sáng của cô, há cảo tôm cùng bánh bao kẹp thịt gà là của mẹ con Tào Lâm Tú.
Dừng đũa, cô nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Sau đó không nói nữa, cũng không ăn tiếp.
Một bữa cơm có thể nói là ăn trong nặng nề, có rất nhiều lần Từ Tuệ Văn muốn nói chuyện, lại bị An Minh Lễ ngồi bên cạnh kiềm giữ lại.
Chầu cơm này, An Nhu ăn thế nào cũng không vui vẻ... Chỉ là trong lòng có chút chua xót.
An Nhu có thể nhờ người xách cả nhà Tào Lâm Tú ra ngoài, nhưng ba mẹ An thì sao?
Cô biết cách đối đãi với người bản thân căm hận, nhưng lại không biết cách xử lý người không căm hận như hai người trước mắt, họ là cha mẹ nguyên chủ, cũng là đồng bọn tiếp tay ép chết nguyên chủ.
"Nhu Nhu..."
Ăn cơm xong, An Minh Lễ lại uống lên nửa chén trà, rốt cuộc mở miệng nói chuyện. "Hôm nay ba và mẹ con lại đây, là muốn nói chuyện với con."
An Nhu không rên một tiếng ngồi ở bên cạnh, ngón tay không tự giác nắm chặt.
"Không ngờ lại nghe được chuyện này." An Minh Lễ tiếp tục nói, ông nói rất chậm, cũng rất thận trọng.
"Trước kia ba mẹ bị con chặn số đúng không? Mấy thứ công nghệ này người già chúng ta cũng không rành mấy, sau này mới biết được khi đó con nói thật, rất tức giận mới hành động như vậy."
"Ba phải xin lỗi con, không ý thức được tính nghiêm trọng trong chuyện này."
An Minh Lễ làm lơ Từ Tuệ Văn lôi kéo vạt áo, nói: "Ba thân làm cha, nhưng lại không thể kết thúc trách nhiệm của một người làm cha, còn tự tay thương tổn chính con gái của mình, đây là lỗi của ba."
An Nhu gục đầu xuống, không nói chuyện.
Cô muốn nói... Muốn nói tại sao khi đó nguyên chủ và cô cầu cứu nhưng hai người lại không tin, hiện tại lại tin, đã quá muộn.
Từ Tuệ Văn yêu con gái của mình, An Minh Lễ cũng vậy, chỉ là người thân làm mẹ nhưng lại quá mức mềm đuối, trốn tránh không dám đối diện sự thật, người thân làm cha lại quá bận, quá xem trọng tình thân, tình nguyện để gia đình anh ruột hút máu.
"Ba vẫn luôn xem con còn là một đứa trẻ, cho nên không nghĩ tới..." Nói tới đây, An Minh Lễ nghẹn cổ họng, nói không được nữa.
Ông cũng biết, An Nhu từng nói với ông và Từ Tuệ Văn rất nhiều lần, bản thân không thích, thậm chí là căm hận An Như Uyển. Nhưng bọn họ không xem trọng chuyện này. Chỉ coi đó là mâu thuẫn nhỏ giữa hai đứa trẻ con mà thôi, ai sẽ ngờ đến lại xảy ra bạo lực học đường? Còn là cô chị họ ngoan ngoãn hiểu chuyện An Như Uyển ra tay này mưu!
Từ Tuệ Văn cũng nhỏ giọng khóc thút thít, nhưng thật ra không cắt ngang lời An Minh Lễ: "Con đã trưởng thành, là ba mẹ có lỗi với con."
An Minh Lễ cuối cùng nghẹn ngào, thở dài thật mạnh, ra quyết tâm: "Cho dù con có oán hận chúng ta như thế nào, chính là ba mẹ xứng đáng. Sau này ba mẹ sẽ ở chỗ này, không quản con nữa, con cũng không cần phải đế ý đến chúng ta."
"Ba Nhu Nhu!" Từ Tuệ Văn hoảng loạn ngẩng đầu, hốc mắt đo đỏ, lại muốn túm tay An Minh Lễ.
"Nói vậy chẳng khác gì..."
Rõ ràng là người một nhà, sao An Nhu có thể nói không trở lại thì không trở lại được?
Mấu chốt là An Minh Lễ còn chủ động đưa ra không cho An Nhu quan tâm đến bọn họ. Vậy chẳng phải là... Không dưỡng lão sao?
Từ Tuệ Văn làm lụng vất vả hơn phân nửa đời, cũng mềm yếu hơn phân nửa đời, lúc nào cũng cúi thấp đầu mà sống, đến bây giờ cũng vẫn mờ mịt không phân rõ trái phải đúng sai.
Đều đi qua... Rõ ràng đều là quá khứ, không phải sao... Cho dù có sai, có không đúng, không phải đều là quá khứ, đều đã đi qua hết sao?
"Tuệ Văn, đủ rồi." An Minh Lễ giật tay bà ra khỏi tay áo mình, ngăn lại Từ Tuệ Văn.
Nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh, An Minh Lễ lắc đầu, giọng điệu tăng thêm một ít: "Đều đi qua, không cần nhắc lại chuyện này, chuyện này cứ dựa theo ý tôi mà làm."
An Nhu đứng lên, từ đầu tới đuôi cũng không nhìn thẳng ba mẹ An, mà là nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình: "Không có việc gì, ba mẹ, sau này con vẫn sẽ cho hai người tiền dưỡng lão, sẽ không mặc kệ hai người."
"... Vậy, cứ như vậy đi." An Minh Lễ mệt mỏi trả lời.
Góc của ad:
Ad ghét nhất là câu "chỉ là trẻ con", không lẽ đợi chúng giết người cướp của đứng trước vành móng ngựa, nói với thẩm phán "chúng chỉ là trẻ con sao".
Danh sách chương