Chuyện tết Trung Nguyên đó, có thể coi là chuyện mà đời này Trác Du hối hận nhất.

Trác Du đến bây giờ vẫn nhớ rõ rành mạch, yêu quái kia là một lão tửu quỷ đã ngay người ở tửu lâu ba, bốn mươi năm, nói trắng ra là tà túy được hầm rượu ủ ra.

—Mềm nhớt, nhão dính là một đống khói đen lớn dính ở thành bể, chưa đề cập đến việc có thể hại người hay không, mà chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta muốn nôn.

Lúc Trác Du xách theo kiếm cùng với một đám tiểu sư đệ trong môn phái tới, thì thấy tửu quỷ kia đang lay lay vò rượu mà uống rượu bên trong.

Tửu quỷ ngốc này, thấy bọn họ tiến vào cũng không hoảng loạn, ợ một tiếng thật vang dội, lại tiếp tục chậm rì rì đem đầu chon vào trong lu rượu.

Trác Du: “…. Bày trận, nhanh chóng diệt trừ.”

Ngày đó đi theo bên cạnh chỉ có hai cái tiểu củ cải nhỏ hơn hắn ba, bốn tuổi, kinh nghiệm bằng còn thấp, còn đang ở độ tuổi hiếu động thấy cái gì mới mẻ đều muốn xem thử

Sư phụ cho hai đứa xuống núi cũng chỉ là muốn cho chúng xem chút kiến thức, nói thẳng ra thì vẫn là Trác Du tự túc, k¬ỳ thật đối với hắn thì cũng chỉ là chuyện vung hai, ba nhát kiếm mà thôi.

—Nhưng hai cái tiểu đệ tử này nhìn bộ dáng của tửu quỷ dường như không có uy hiếp, liền ríu rít năn nỉ nói Trác Du có thể trước đừng động thử, để hôm nay bọn họ tự mình ra tay xem sao.

Trác Du nhăn mày, phản ứng đầu tiên chính là phiền phức.

“Trác Du sư huynh tốt nhất.”

Trong đó có một cái đệ tử khéo mồm khéo miệng mà bắt đầu vuốt mông ngựa: “Trác Du sư huynh không chỉ có kiếm pháp múa đến xinh đẹp, còn là người có tâm địa tốt nhất trên núi nha.”

“….”

Trác Du ho nhẹ một tiếng, nói: “Tốc chiến tốc thắng.”

Loại sự tình bày trận dán phù này đều rất đơn giản, Trác Du ngáp một cái nhìn bọn họ cọ xát dán dán, mắt thấy liền chỉ cần một kiếm cuối cùng thọc qua là có thể về nhà ăn cơm.

Nhưng mà không biết là tên đệ tử kia quá khẩn trương hay là như thế nào, nhát kiếm kia lệch hướng, không có chọc trúng tàm ám mà lại đem cái lu rượu kia lật úp xuống.

Tửu quỷ kia đang uống đến vô cùng ngon, kết quả lại bỗng dưng không còn, tự nhiên là vô cùng tức giận, lôi kéo cổ rồi ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng.

Sau đó toàn bộ lu trong hầm rượu trong khoảnh khắc đều vỡ nát.

Trác Du lúc này mới phát hiện, hầm rượu của tửu lâu nà có tổng cộng 50 lu rượu, mỗi lu đều không nhiều không ít mà dưỡng ra một con tửu quỷ giống nhau như đúc.

Trong phút chốc âm khí liền trần ngập, mấy chục bãi khói đen nhão dính nghênh diện chạy tới, lão tửu quỷ lúc đầu kia dẫn đầu quấn lên người hai đệ tử kia.

Nhớ tới bên ngoài tửu lâu còn có một đống người thường không biết chuyện gì, Trác Du đầu tiên là liều mạng đẩy hai đệ tử ra ngoài hầm rượu của tửu lâu, rồi khóa trái cửa, ít nhất không thể để cho đám này ra ngoài gây họa.

Hai cái tiểu để tử ở bên ngoài đập cửa, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa nói Trác Du sư huynh, huynh phải làm sao bây giờ.

Từ trước đến nay Trác Du không am hiểu an ủi người gì đó, nhưng hắn càng không thể nhìn người khác khóc, chung quy vẫn là mềm lòng, nói: “Sư huynh rất mạnh, sao lại sợ mấy loại tà ám cấp thấp như này được— hai đứa mau đi gọi sư tỷ lại đây, sư huynh chịu đựng được.”

Lời này đương nhiên là giả.

Sao có thể chịu đựng được, ba con, năm con còn có thể miễn cưỡng đấu đấu, này một đám nhão dính trát vào với nhau, Trác Du cũng chỉ có thể cắn răng, liều chết mà chiến, cũng may sư tỷ vẫn kịp thời chạy tới hầm, vớt lại được nửa cái mạng nhỏ của Trác Du.

Trác Du lúc ấy bị không chỉ là riêng cánh tay, tà ám còn suýt chút nữa đã nhập thể, trên người cơ hồ không còn mấy chỗ lành lặn, dưỡng thương hơn một tháng cũng không thể xuống giường.

Cũng may lúc ấy sư phụ đi thăm môn phái núi bên cạnh lấy đặc sản lạp xưởng hun khói ở bên kia về, Trác Du ở trên giường bệnh mồm miệng nói sắp rách toác ra sư tỷ mới đồng ý giấu chuyện này đi giúp hắn.

“Cho nên sao cậu lại biết được chuyện này?”

Trác Du chần chờ nói: “Cậu ——”

“Lần đó sau tết Trung Nguyên, cậu… cậu vẫn luôn không tới tìm tôi so kiếm.”

Đàm Đinh quay đầu đi, có chút cứng đờ mà nói: “Hơn nữa sư tỷ lúc đó luôn là đi lấy thảo dược bổ huyết, dưỡng thương, tôi liền đại khái mà đoán được.”

Trác Du lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ mà ồ một tiếng.

”Nhưng mà nói đến cũng kỳ quái. “

Trác Du tấm tắc bảo lạ: “Sau này khi tôi dưỡng thương xong, tôi đã trộm một đống pháp khí của sư phụ, chuẩn bị xuống núi diệt đám yêu nghiệt kia—— cậu đoán xem kết quả thế nào?”

Đàm Đinh vô thanh vô tức mà dời đi ánh mắt.

Sau một lúc lâu cậu mới rất phối hợp mà nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hoàn toàn không còn.”

Trác Du không nhịn được mà múa may một chút cái cánh tay phải tàn khuyết của hắn, cảm thán nói: “Nghe chưởng quần của tửu quán kia nói, có cái thiếu hiệp vô danh nửa đêm trộm vào tửu lầu, dùng không đến nửa canh giờ liền đem đám tà ám kia diệt toàn bộ.”

Đàm Đinh an tĩnh mà chớp chớp mắt.

“Cuối cùng đến tên cũng chưa lưu, nhưng với cái thân thủ kia, tôi nghĩ tám phần là thủ tịch đệ tử của môn phái nào đó che giấu công lao.”

Trác Du tấm tắc: “Thật là một người trâu bò, nhưung mà đem mặt mũi tôi ném đi gần hết…”

“—— Du ca!”

Vừa vặn Hàn Tử Khiêm thảnh thơi, ôm một cái hộp cơm cao như cái núi nhỏ.

Hắn liếc mắt một cái liền thấy Đàm Đinh ngồi ở mép giường, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt lập tức liền trở nên vô cùng ngoạn mục.

“Cơm phô mai Orleans thịt gà cùng với sữa bò Vượng Tử bổ Canxi!”

Trước một giây còn rất nhàn nhã Hàn Tử Khiêm đột nhiên như đi cướp mà nói, nói chuyện liên tục, không ngừng nghỉ, liên tiếp bắn chữ ra khỏi miệng, đồng thời nhanh chóng đem hộp cơm đặt trong tay Đàm Đinh.

Đàm Đinh mờ mịt: “…..?”

“Tôi đột nhiên nhớ tới lão Chu ngày mai muốn kiểm tra mấy bài thơ cổ, tôi đi học đây.”

Giây tiếp theo Hàn Tử Khiêm trực tiếp nhảy đến cửa phòng y tế, vui vui vẻ vẻ mà phất tay: “Tôi đi trước đây, tạm biệt Du ca, tạm biệt Đàm Đinh đồng học!!”

Đàm Đinh cùng Trác Du dại ra mà nhìn cửa phòng y tế chậm rãi đóng lại.

“Không thể nào.”

Trác Du nghĩ trăm lần cũng không ra: “Tôi nhớ rõ hôm trước hắn đã chép toàn bộ thơ cổ lên trên mặt bàn rồi mà, đã chuẩn bị gian lận kĩ càng như vậy thì còn học làm gì nữa?”

Đàm Đinh cũng không hiểu, chỉ là lắc lắc đầu, ngay sau đó chậm rì rì mà mở nắp hộp cơm trong tay ra.

(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)

Hai người nhìn lớp màu sắp sền sệt quỷ dị trên phần cơm nóng hổi, vô cùng ăn ý lâm vào trầm mặc, sau một lúc mới chần chờ mà ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của nhau.

”Này lại là vật gì.”

Trác Du cảnh giác nói: “Vì sao lại sền sệt quỷ dị như vậy?”

Đàm Đinh nỗ lực hồi tưởng lại.

“Mới vừa rồi Hàn Tử Khiêm đồng học nói món này gọi là cơm phô mai thịt gà.”

Đàm Đinh đầu tiên là cúi đầu thật cẩn thận ngửi ngửi, cái hiểu cái không mà nói: “Chỗ này đã có thịt gà cùng cơm, tôi đoán cái này, hẳn là chính là cái gọi là phô mai.”

Trác Du hưng phấn: “Ngửi còn rất thơm, cậu mau trộn đều đi.”

Đàm Đinh gật đầu, lấy ra cái muỗng, ngồi ở mép giường vùi đầu nghiêm túc mà trộn trộn.

Đàm Đinh làm bất luận chuyện gì cũng đều rất chuyên tâm, cậu rũ mắt nhấp miệng, rất chuyên chú mà tập trung vào công việc ở trong tay, cũng không tính toán tiếp tục nhất tâm nhị dụng nói chuyện với Trác Du.

Trác Du rất nhàm chán, liền chống cằm, thẳng mắt nhìn cậu trộn.

Hiện tại nhìn còn thật ngoan.

Trác Du rầm rì suy nghĩ, vừa rồi lúc vào cửa còn làm bộ dáng hung ba ba chất vấn mình, làm cho mình cảm thấy vô cùng chột dạ mà rõ ràng người bị gãy cánh tay mới là mình.

Nhưng mà… cũng rất đáng yêu. Trác Du lại lén lút mà nghi, mặt cũng mềm mụp, nhéo rất tốt…

Đàm Đinh trộn cơm trộn được một nửa, lại nâng lên mắt, trộm ngắm cánh tay phải của Trác Du.

Cậu tựa hồ là lại phát ngốc một lát, sau đó lại vùi đầu trộn trộn, cho đến khi mỗi hạt cơm đều bị cái gọi là phô mai kia bọc lại, lúc này mới múc một miếng cơm lớn, nâng tay lên đưa tới bên miệng Trác Du.

“Tay cậu không tiện.”

Đàm Đinh quay mặt đi, lỗ tai ửng đỏ mà nhỏ giọng nnói: “Cơm này lại quá dính không dễ múc, hôm nay tôi… tôi liền đút cho cậu ăn đi.”

Trác Du: “!!!”

Trác Du chỉ cảm thấy trái tim không biết cố gắng của mình lập tức lại đập thịch thịch thịch thịch như tiếng trống, đinh tai nhức óc vang lên trong lồng ngực hắn.

Vì thế Trác Du mặt cũng đỏ theo.

Hắn cũng không dám nhìn mặt Đàm Đinh, chỉ thô thanh thô khí mà nói cảm ơn.

Săn sóc tỉ mỉ như vậy, tâm tư tinh tế như vậy.

Trác Du trong lúc nhất thời lại có chút sững sờ, cái cô nương mà được Đàm Đinh nhớ mong kia, thật sự hạnh phúc mà…

Trác Du cưỡng bách chính mình không suy nghĩ nữa, có chút chua chua mà nhìn cái muỗng đựng thứ cơm quỷ dị kia, dừng một chút, vẫn là không dám một ngụm nuốt hết, chỉ là thật cẩn thận cắn một nửa.

Sau đó Trác Du tạm dừng hai giây, bắt đầu có chút chần chờ mà chậm rãi về ngửa ra phía sau.

Đàm Đinh trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, Trác Du ngậm ngụm cơm nho nhỏ kia, thế nhưng trực tiếp lôi ra một sợi phô mai tinh tế sắp kéo đến dài nửa thước.

“Cứu tôi…..”

Cả người Trác Du đều choáng váng, hắn ngậm cơm mơ hồ không rõ mà nnói: “Cái đồ vật phô mai này thật cổ quái, tôi, tôi cắn mãi không ra…”

Đàm Đinh cũng nóng nảy, lôi kéo cái muỗng muốn đem sợi phô mai kéo cho đứt, kết quả thế nhưng càng kéo càng dài, mắt thấy liền sắp kéo đến cuối giường.

“Kéo không đứt…”

Trác Du bắt đầu múa may cái cánh tay trái lành lặn chỉ huy: “Đổi biện pháp khác, cậu cắn đứt, cắn đứt…”

Đang luống cuống tay chân, đầu óc Đàm Đinh cũng cùng không được, nhất thời liền tin mấy lời vớ vẩn của Trác Du.

Cậu ngậm cái muỗng còn dư lại non nửa miếng cơm, sau đó một chút một chút mà đem phô mai ti cắn vào trong miệng, dừng một chút, bắt đầu chậm rì rì tới gần phía Trác Du.

Hai người liền như vậy mà ngồi mặt đối mặt, trong miệng chung một sợi phô mai ngoan cố, càng ngày càng gần, mắt thấy chớp mũi đều sắp đụng vào nhau.

Hô hấp Trác Du đều đình chỉ.

Càng muốn mệnh chính là Đàm Đinh tựa hồ khẽ giương mắt sợ hãi mà nhìn hắn một cái, có thể là xem khoảng cách giữa hai người, ngay sau đó Trác Du liền nhìn cậu lại rũ xuống lông mi mảnh dài, tiến đến càng gần hơn chút nữa.

Gần quá.

Tay Trác Du đông cứng, có phải hay không… có phải hay không là sẽ chạm miệng.

Hắn đang suy nghĩ mình có nên nhắm mắt hay không, chính là nhắm mắt lại giống như rất kỳ quái, nhưng là không nhắm mà cứ nhìn chằm chằm cậu ấy như vậy cũng rất kỳ quái…

“Đừng nhúc nhích.” Đàm Đinh hàm hồ nói.

Trác Du cứng đờ mà nhỏ giọng ồ một tiếng.

Mùi hương của quả lê lại quanh quẩn ở xoang mũi hắn, mặt mày nam hài tinh xảo đang gần trong gang tấc, Trác Du liền nhìn Đàm Đinh nhíu mày lại, cắn cắn sợi phô mai phiền phức kia, cánh môi mềm mại hồng hồng, tựa hồ giây tiếp theo sẽ mềm nhẹ mà dán lên…

Một giây loại sau, sợi phô mai kiên cường kia rốt cuộc bị đứt.

Đàm Đinh đột ngột đứng thẳng lên.

Hai người đều không dám nhìn về phía đối phương, ngồi trầm mặc nhấm nuốt trong chốc lát.

“Ăn khá ngon.” Đàm Đinh nhẹ nhàng mà nói: “Có mùi sữa.”

Trác Du tựa hồ là cứng đờ một chút.

“Ừ, ăn ngon.” Sau một lúc lâu hắn mới đỏ mặt nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện