Trác Du lần đầu tiên sinh ra cảm xúc “Thích” là vào ngày sinh nhật lúc tám tuổi.

Đó là lần đầu tiên hắn có bội kiếm thuộc về mình, thân kiếm lưu sướng xinh đẹp, kiếm tuệ là màu đỏ, tuy rằng lúc ấy tiểu Trác Du xách lên vẫn là có chút lao lực, nhưng là vẫn rất hưng phấn lên trên đỉnh núi, rắm chó không kêu mà loạn khoa tay múa chân cả một buổi chiều, chơi đến cánh tay đau nhức, không thể nhấc lên được thì mới chịu về phòng.

Tự mình cầm lấy chuôi kiếm đánh ra từng chiêu thức uyển chuyển, lắng nghe tiếng xé gió khi thân kiếm xẹt qua bầu trời, một khắc kia Trác Du xác định, hắn thích kiếm.

Mỗi ngày đều lau thân kiếm, mỗi ngày đều chải kiếm tuệ.

Mỗi ngày đều phải tìm người trên núi để tỷ thí một phen, thắng liền đắc chí, thua thì như trời sụp đất nứt, đến cơm cũng chẳng thèm ăn, cứng đầu mà muốn tìm ra sai lầm của mình.

Trác Du rất thông minh, cũng có thiên phú trong việc luyện kiếm, chính là EQ lại rất thấp, mỗi lần cùng người ta tỷ thí đều không chút lưu tình, sau này các đệ tử trên núi mỗi lần nhìn thấy hắn xách theo kiếm tới, đều sẽ thét chói tai: “Trác Du sư huynh lại tới đánh người rồi!!!” sau đó lập tức vắt giò lên cổ mà chạy.

Trác Du cũng cảm thấy vô vị, nên đành phải một người đối diện với cây tùng già mà khoa tay múa chân ước chừng hai năm.

Đến năm thứ ba, sư phụ lại mang một nam hài lên núi.

Trác Du từ trước đến nay lười chủ động cùng người khác giao tiếp, chỉ mơ hồ nhớ rõ là một nam hài diện mạo rất thủy linh xinh đẹp, chỉ là nhỏ nhỏ gầy gầy, hắn cũng không để ý lắm lại quay ra tiếp tục luyện kiếm.

Nhưng mà có một lần sau khi ăn cơm xong Trác Du đăng gặm gặm quả táo đi qua sân tập, hắn tùy ý nhìn qua thì thấy nam hài kia đang luyện kiếm một mình.

Có thể nhìn ra được kiếm pháp vẫn là hơi trúc trắc, nhưng lại đặc biệt ở chỗ là từng chiêu kiếm đều không ướt át, bẩn thỉu, vô cùng thích đáng, từng chi tiết đều nắm rất khá, không chút cẩu thả còn có vài phần uyển chuyển, nhẹ nhàng, có chút tiên khí hiếm thấy.

Đôi mắt Trác Du nhìn thẳng.

Hắn răng rắc răng rắc liền đem hơn nửa quả táo còn lại trong tay gặm sạch, đem nước dính trên tay bôi hết lên quần, sau đó vui vẻ mà đi vào sân huấn luyện.

Hắn lô kéo cổ áo của nam hài kia, nói: “Chiêu thứ tư của cậu bị chậm, lực độ trên eo không đủ, cho nên sau đó mới bị mất tiết tấu!”

Sườn mặt nam hài kia lúc đầu mang theo vài phần lạnh lẽo, nghe vậy có chút mờ mịt mà quay qua đầu, tựa hồ không hiểu phía sau mình từ khi nào có con chuột đen lớn vụt lên mà chỉ điểm giang sơn.

Trác Du nhìn bộ dáng mộc mộc ngốc ngốc của cậu thì cho rằng cậu không nghe hiểu, cũng lười tiếp tục phí nước bọt, dứt khoát rút kiếm ra khỏi vỏ, dùng thực tế để nói rõ.

Sau lại đó Trác Du thắng.

Trác Du thật cao hứng, không phải bởi vì thắng, mà là bởi vì hắn đánh thật sự rất sảng khoái, là loại cảm giác vui sướng đầm đìa khi tìm được kỳ phùng địch thủ.

“Cậu rất có thiên phú.”

Trác Du thở hổn hển rồi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi tên Trác Du, cũng coi như là sư huynh của cậu, cậu không muốn gọi sư huynh thì gọi tên tôi cũng được —— tôi thấy kiếm pháp của cậu rất có linh tính, cậu… cậu có đồng ý sau này mỗi tuần cùng tôi bàn luận kiếm pháp một phen không?”

Nam hài kia tựa hồ là có chút giật mình.

Trác Du cho rằng cậu không muốn, gãi gãi đầu, có chút hèn mọn mà thử nói: “… Mỗi tháng một lần cũng được, hoặc là nếu cậu cảm thấy….”

“Không sao, lúc nào muốn đánh thì tới tìm tôi là được.”

Nam hài kia đem kiếm thu vào vỏ, nhẹ nhàng mà đã mở miệng.

Ngón tay cậu có chút cứng đờ đặt ở trên chuôi kiếm vuốt tới tới lui lui, lại không nhịn được mà giương mắt liếc mắt nhìn Trác Du một cái, ánh mắt kia mang theo ba phần tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.

Cậu khẽ dừng một chút, chung quy vẫn là nhỏ giọng mà bổ sung: “Tôi.. tôi tên Đàm Đinh.”

Sau khi có đối thủ, động lực của Trác Du được tăng vọt trong mỗi lần luyện kiếm, mỗi khi hắn thấy mình có chút tiến bộ đều sẽ đến tìm Đàm Đinh tỷ thí một lần.

Hắn nhìn bộ dáng tiên phong đạo cốt, bạch y phiêu phiêu của người ta, thì cảm thấy cậu hẳn là một người thuộc kiểu thích yên tĩnh, không hiếu chiến, Trác Du cũng sợ người ta thấy mình phiền nên sau khi đánh xong cũng không nói chuyện lâu, nghĩ nghĩ vẫn là muốn cho người ta chút không gian thanh tịnh.

Lúc ấy Trác Du có nghĩ kiểu gì cũng không thể tưởng tượng được, người cùng hắn so kiếm sắp mười năm, vẫn luôn tôn trọng nhau như khách, là một tiểu sư đệ lạnh lùng mộc mộc, giờ khắc này lại đang ngồi bên cạnh hắn, cầm di động, cẩn thận mà chỉnh sửa bài đăng lên vòng bạn bè đầu tiên trong đời cậu.

Hơn nữa hắn còn trở thành công cụ chụp ảnh của cậu.

“Cậu chắn mất ánh sáng rồi, Trác Du.”

Đàm Đinh trách cứ.

Cậu lại giơ tay sắp xếp lại quả táo trong lòng bàn tay Trác Du một chút, đoan trang nghiêm túc mà nhìn một lúc lấu: “Tay cậu nâng cao thêm một chút, lại cao thêm một chút nữa…”

Trác Du đời này khi nào thì bị người ta sai khiến như vậy, nhất thời bực mình muốn chết, quả thực muốn phủi tay không làm ngay lập tức.

Sáng sớm hôm nay Đàm Đinh ra viện, đúng lúc đoàn xe chuẩn bị về trường, có thể nói trong bốn ngày đi chơi thu này, đại khái Đàm Đinh chỉ tham dự được ngày đầu tiên. Nằm ở bệnh viện mấy ngày không có việc gì làm, Trác Du liền dạy cậu mấy cái công năng của điện thoại, dùng để giết thời gian cũng tốt.

Trước hết là cho Đàm Đinh hiểu biết về vòng bạn bè.

Cậu cực kỳ hâm mộ mà lật xem cải trắng lớn, cà tím to, bí đỏ bự được người khác đăng lên vòng bạn bè, đầu tiên là cậu chậm rì rì mà ấn like cho từng người một, sau đó lại ôm điện thoại phát ngốc.

Trác Du biết mặc dù ngoài miệng cậu không nói, nhưng trong lòng khẳng định vẫn là có chút tiếc nuối.

Vì thế Trác Du chung quy vẫn là mềm lòng, ngoài miệng rầm rì mà oán trách hai câu, nhưng trên tay vẫn là thành thành thật thật biến hóa theo chỉ đạo của cậu, giúp cậu tìm một góc độ tốt nhất.

Hắn cầm quả táo thật sự là nhàm chán, ánh mắt không tự chủ mà dừng ở trên sườn mặt đang tập trung của Đàm Đinh, nhất thời liền xuất thần —— tầm mắt đầu tiên là dừng ở trên hàng lông mi rậm rạo mềm mại, sau đó xuống chóp mũi, sau đó đến cánh môi hồng hồng, sau đó dừng lại.

Trong đầu Trác Du bỗng nhiên lại hồi tưởng lại giấc mộng ngày đó, mùi hương của lê, còn có bông hoa hòa cùng nụ hôn.

Đàm Đinh bên này cuối cùng chọn được hình ảnh tốt nhất.

Cậu từng chữ từng chữ, chậm rì rì mà gõ ra: “Đình tiền bát nguyệt lê tảo thục, nhất nhật thượng thụ năng thiên hồi*.” Sau đó lại nghiêng đầu kiểm tra một lần lại một lần, lúc này mới thấy mỹ mãn mà ấn đăng.

(*Là 2 câu thơ trong bài “Bách ưu tập hành” của nhà thơ Đỗ Phủ.)

Kết quả mới vừa mới ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt dại ra của Trác Du, thấy Trác Du vẫn như cũ mà cầm quả táo trong tay, nhưng mặt lại đỏ bừng sững sờ nhìn nhằm mình.

“Trác Du?”

Đàm Đinh mờ mịt hỏi: “Cậu sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy?”

Trác Du lúc này mới phục hồi lại tinh thần, hắn ho khan một tiếng, tay chân luống cuống mà đem quả táo cắn một cái, cảm giác trong nháy mắt tái tim đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

“Không sao.”

Hắn ra vẻ trấn định mà lắp bắp nói: “Này, này, quả táo này có chút nóng, không, không phải, trên xe này có quả táo nóng….”

Đàm Đinh: “….”

“Trên xe có chút nóng.”

Trác Du cuối cùng cũng gian nan mà lời nói rõ ràng, hắn quay mặt đi, cấp tốc lây ra điện thoại của mình, nỗ lực đánh trống lảng: “Cậu đăng xong rồi? Để tôi đi xem…”

Tâm tình Đàm Đinh tốt lắm khẽ ừ một tiếng, lại tiếp tục ôm di động, xem đi xem lại quả táo lớn mà mình đã chụp, chỉ cảm thấy nó tròn vo thủy linh linh, nhìn thế nào cũng thuận mắt.

Khương Đại Nhân là người thời thời khắc khắc đều túc trực ở trên mạng, chỉ trong vài giây đã like và bình luận ngay lập tức, còn phi thường giảo hoạt: “Thơ hay xứng táo xịn, diệu thay, diệu thay a—— nhưng mà cái tay kia là tay của Đàm Đinh đồng học sao?”

Đàm Đinh ngốc ngốc hồ hồ, quả nhiên không chút do dự mà nhảy xuống hố: “Không phải, là Trác Du đồng học cầm giúp tôi.”

Khương Đại Nhân lại ý vị không rõ mà đáp lại: “Ồ ~ như vậy a ~”

Lúc Trác Du thấy mấy cái bình luận này thì trầm mặc một chút.

Hắn khẽ cong ngón tay một chút, đầu tiên là nhấn like cho Đàm Đinh, lại click mở hình ảnh, nhìn đôi bàn tay của mình xuất hiện ở màn ảnh, lại xuất thần một lát.

Sau đó, lúc hắn phản ứng lại, Trác Du đột nhiên hoảng sợ phát hiện, khóe miệng mình đang có một cái độ cong phi thường không thích hợp, lơ đãng mà hơi hơi giơ lên lên.

Trác Du giống như rốt cuộc ý thức được chính mình có chỗ nào không đúng rồi.

Thứ có thể đả động đến tâm trạng của hắn chỉ có hai thứ, đó là kiếm và đồ ăn sư tỷ làm.

Chính là hiện tại vì cái gì cảm xúc của mình giống như lại bị một người lặng yên không một tiếng động mà tác động đến, từng cái nhíu mày, từng nụ cười, từng cử động của cậu, cho dù là bộ dáng ăn đến quai hàm đều phình ra, đều…

“Trác Du.”

Đúng lúc này vị đầu sỏ gây tội lại cầm điện thoại sán lại đây, chỉ chỉ vào màn hình, có chút mờ mịt hỏi hắn: “Cậu xem, ảnh đại diện của Khương Đại Nhân đồng học….”

Trác Du ngẩn ra, nhanh chóng nhìn lướt qua thì thấy ảnh đại diện là tiểu trư Bội Kỳ của Khương Đại Nhân đã biến thành ảnh chụp chung của hắn (KHƯƠNG ĐẠI NHÂN) cùng một nam hài tử khác, Trác Du click mở ảnh đại diện, hình ảnh được phóng đại lên, ngón tay tức khắc sững sờ.

Hắn cùng Đàm Đinh hai mặt nhìn nhau ba giây, trong lúc nhất thời ai cũng đều không nói nên lời.

—–

“Giới thiệu cho mọi người một chút, người yêu của tôi, Hứa Linh.”

Khương Đại Nhân nho nhã lễ độ mà nói: “Chúng tôi quen biết nhau ở sân bóng rổ, hiểu nhau qua thế giới Internet, yêu nhau ngay tại thời khắc này, hy vọng mọi người có thể chúc phúc chúng tôi.”

Hàn Tử Khiêm khó có thể tin mà thét chói tai ôm đầu lui về phía sau, Trác Du trầm mặc nhìn Đàm Đinh ở bên cạnh, cả hai người đều có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và sự chấn động sâu sắc từ ánh mắt của đối phương.

“Đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ khi chúng ta đi chơi chúng vào cuối tuần?”

Trác Du mờ mịt, hoảng hốt mà hỏi Đàm Đinh: “Cũng có khoảng bảy, tám ngày thôi mà, người ở thế giới này đối với chuyện tình cảm đều cẩu thả như vậy sao?”

Hứa Linh ôm bóng rổ cười tủm tỉm mà phất phất tay với mọi người, sau đó hắn lại xoay người, dịu ngoan nhu hòa mà nói với Khương Đại Nhân: “A Nhân, anh mau đi chơi bóng đi, không cần lo lắng cho em.”

Khương Đại Nhân thực u buồn mà kéo kéo lại tay Hứa Linh, quơ quơ nói: “Chính là hôm nay anh với em mới gặp mặt có một giờ, anh không muốn vào giờ phút này cùng em chia lìa, dù chỉ là một giây ——”

Đàm Đinh bên này cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, cậu lắc lắc đầu ý bảo Trác Du đi chơi bóng không cần phải để ý cậu, sau đó chậm rì rì mà ngồi trên khán đài.

Hứa Linh đưa quả bóng trong tay cho Khương Đại Nhân.

Cậu nhón chân cười ngâm ngâm mà hôn hôn vào sườn mặt Khương Đại Nhân, phất phất tay. Vì thế Khương Đại Nhân ngây ngốc vuốt mặt sau đó hắc hắc hắc ba cái, mỹ mãn nhảy nhót mà ôm bóng chạy ra sân.

Nhưng mà giây tiếp theo khi Hứa Linh nhẹ nhàng, quay đầu lại, liền đối diện với một đôi mắt mang theo lạnh lẽo cùng cảnh giác, thậm chí còn có một tia địch ý nhỏ đến không thể phát hiện.

Ay da.

“Tôi cùng A Nhân thuộc kiểu nhất kiến như cố.”

*( Nhất kiến như cố. Thấy như đã quen. Chỉ sự rất hợp ý)

Hứa Linh hào phóng mà ngồi xuống bên cạnh Đàm Đinh: “Tuy rằng lúc đầu xác thật đối với hắn không có cảm giác gì, nhưng mà chúng tôi có cùng sở thích, cùng chơi game, không khí khi trò chuyện cũng rất tốt, hắn cũng là người thật thà vui bẻ cho nên tôi liền đáp ứng hắn.”

(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)

Đàm Đinh như cũ thực cảnh giác: “Chính là lúc trước rõ ràng cậu còn….”

Hứa Linh ngẩn người, khanh khách mà bật cười, nhịn không được dơ tay nhéo nhéo mặt Đàm Đinh.

“Còn không phải là do lúc ấy tôi lại không biết hai người các cậu là một đôi sao, người bạn nhỏ à, ai thấy soái ca thì đều muốn thêm cái wechat mà.”

Hứa Linh nói: “Nhưng mà hiện tại tôi là thật sự thực thích A Nhân, cậu yên tâm đi —— hôm nay tôi cũng muốn nói lời xin lỗi với cậu, chúc cậu với người yêu của cậu luôn luôn thật tốt nha.”

Đàm Đinh dừng một chút,

“Cậu ấy, cậu ấy không phải là tôi… người yêu.”

Đàm Đinh né tránh tay Hứa Linh, lại xoa xoa mặt mình, mới chậm rì rì mà mở miệng.

Hứa Linh choáng váng.

Nếu cậu nhớ không lầm thì lần trước hai người này làm trò trước mặt cậu, cùng uống một ly trà sữa khiến cho mặt mũi cậu đều đem đi quét rác, hơn nữa nhìn hai người bọn họ mỗi ngày đều có đôi có cặp cùng ra cùng vào, này còn không phải tiểu tình lữ vậy thì chẳng lẽ là…

“Các cậu là anh em họ sao?” Hứa Linh chần chờ hỏi.

Đàm Đinh rất kỳ quái mà nhìn Hứa Linh một cái, lắc đầu.

Hứa Linh hoàn toàn hỗn độn.

Cậu ngồi tại chô đờ người một chút, lại hỏi: “Cậu thích cậu ấy sao?”

Lỗ tai Đàm Đinh ửng đỏ, vẫn không nói lời nào, chỉ là yên lặng kéo xuống nhãn dán trên bình nước khoáng, gấp thành một cái hình vuông nhỉ ngay ngắn, niết niết ở trong lòng bàn tay của mình.

Ở lúc Hứa Linh cho rằng cậu sẽ không phản ứng lại mình thì lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Đàm Đinh vang lên, Đàm Đinh khẽ ừ một tiếng.

Hứa Linh lập tức lên tinh thần.

Cậu cân nhắc một chút hiện trạng của hai người này hiện tại, nháy mắt liền minh bạch hai người còn đăng ở thời kỳ ái muội, còn chưa có biểu đạt tâm ý, đang ở giai đoạn chua chua ngọt ngọt a.

“Tôi có thể giúp cậu nha.”

Hứa Linh nói: “Mấy Alpha đầu óc đều chỉ có một cây gỗ, cậu cứ không nói ra tâm ý của mình thì sao cậu ấy biết được?”

Góc của miếng nhãn dán hình vuông trong tay Đàm Đinh khẽ xẹt qua đầu ngón tay hắn, tạo thành một cái đường trắng nhỏ.

Đây thật ra là lần thứ hai trong mấy ngày nay Đàm Đinh nghe được những lời này, bất kể là chị y tá hay Hứa Linh thì họ đều nghĩ sự việc hết sức đơn giản, giống như không cần để ý đến hậu quả mà cứ dũng cảm hành động.

Những năm gần đây Đàm Đinh cũng không phải không muốn lấy hết can đảm để cùng Trác Du nói thêm vài lời, chính là sau mỗi lần tỷ thí xong Trác Du đều là ngắn gọn, súc tích mà nói vài câu, sau đó vẫy vẫy tay quay đầu liền đi, giống như căn bản không muốn ở lâu với cậu.

Vì thế những loại trái cây, điểm tâm, trà ngon mà Đàm Đinh âm thầm chuẩn bị đều không có đất dụng võ.

Sau này cậu cũng không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ nghĩ có thể cùng Trác Du gặp thêm mấy lần dù chỉ là vì so kiếm cũng đã rất tốt.

“Không cần.”

Cậu cứng rắn mà nói: “Cứ như bây giờ với tôi mà nói, cũng đã…..”

“Cậu không cần đâm thủng bất cứ cái gì, chỉ cần làm ra một ít nho nhỏ thay đổi là được rồi.”

Hứa Linh cong con mắt gắt lời cậu: “Cậu phải biết rằng, liền tính tôi không đánh chủ ý lên người cậu ta nữa, thì ở sân thể dục còn có rất đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, cậu không sợ ——”

—–

Lúc Trác Du chơi bóng xong, đi về phía khán đài, Đàm Đinh đang giơ điện thoại cùng Hứa Linh trao đổi wechat.

Hắn liền thấy Hứa Linh giơ điện thoại cười tủm tỉm mà lại dán lại bên tai Đàm Đinh, thần bí mà nói cái gì đó, sau đó Đàm Đinh ngây người một chút, rồi bên tai cậu bỗng chốc liền đỏ bừng.

Trác Du:?

“….. Từ khi nào mà quan hệ của các cậu tốt như vậy?”

Trác Du đi lên trước cầm lấy chai nước, lại chần chờ mà nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm lây nhau của hai người: “Không phải chứ, các cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Hứa Linh hướng Đàm Đinh nháy mắt vài cái.

Đàm Đinh do dự thật lâu không dám động, cậu chần chờ mà nhíu mày, quay mặt đi, vô cùng không xác định nháy nháy một ánh mắt nghi vấn cho Hứa Linh.

Thẳng đến khi Hứa Linh bình tĩnh gật gật đầu với cậu, Đàm Đinh lúc này mới giống như là quyết định hít vào một hơi, chậm rì rì mà quay người qua.

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt sạch sẽ đầu tiên là thẳng tắp mà nhìn về phía Trác Du, dừng một chút, liền kiên định lại trong trẻo mà mở miệng.

“Không nói cho cậu.” Đàm Đinh nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện