Trước đó bà mối Thái nương tử có vẻ khá tò mò về Ninh Anh, bởi vì ở bên ngoài nói là Tam Nương của Trần gia này được nuôi ở thôn quê, gia thế bối cảnh song phương thật sự không tương xứng, vậy mới khiến bà ấy tò mò muốn xem thử nữ lang này khó lường cỡ nào.

Triệu thị cũng không che giấu, sai tỳ nữ đi gọi Ninh Anh đến tiền thính.

Ước chừng một chén trà sau, Ninh Anh đến.

Váy dài màu ngà phối với áo trên cộc tay màu hồng phấn, tóc búi song lược, dáng người yểu điệu thon thả, cử chỉ nho nhã, tổng thể thanh tú dịu dàng.

Thái nương tử chậc chậc hai tiếng, khen ngợi: “Quả nhiên là một cô nương xinh xắn.”

Ninh Anh hành lễ phúc thân với bà ấy, Thái nương tử đứng dậy đáp lễ.

Triệu thị hỏi tình huống phủ Tần Vương bên kia thế nào, Thái nương tử chậm rãi kể lại, Ninh Anh ngồi ở bên yên lặng nghe.

Buổi tối Trần Khiêm trở về, nghe được Triệu thị nói Tần Vương phủ mời bà mối tới cửa, tảng đá treo ở trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, lão sờ bộ râu cá trê nói: “Mấy ngày qua ta chỉ lo lắng lão nhân Tần vương kia sẽ tới cửa.”

Triệu thị cười nói: “Lần này có thể yên tâm rồi.”

Trần Khiêm gật đầu, “Chờ việc hôn nhân định xong sẽ đưa Ninh Anh vào hộ khẩu nhà chúng ta, cũng nên nhập gia phả rồi.”

Triệu thị: “Ông làm việc xưa nay đều rất cẩn thận.”

Trần Khiêm: “Người làm phụ thân này cũng không dễ gì, nếu không phải nể mặt tiểu tử Lý Du kia, ta thật sự không dám nhận, củ khoai lang nóng phỏng tay ai nhận người đó biết.” Lại nói, “Nếu như Tần vương cứng rắn tìm đến, ta không ứng phó cẩn thận, trong ngoài không được lòng người.”

Triệu thị: “Bất kể có nói thế nào cũng coi như kết thúc rồi.”

Bà mối được nhà gái đồng ý bắt đầu chính thức thực hiện quy trình cầu hôn ―― nạp thái.

Tin tức Tần Vương phủ và Trần gia kết thân truyền ra nhất thời nhấc lên sóng to gió lớn.

Phải biết rằng Lý Du ở kinh thành có thanh danh không tệ, mặt mày trắng trẻo anh tuấn, lại có tài hoa, mà phẩm hạnh thì thượng thừa, không giống đa số tử đệ thế gia ăn chơi đàng điếm, gần như là ví dụ điển hình cho giáo dục trẻ của các bậc phụ mẫu trong các gia đình quý tộc.

Kết quả đến hôn nhân lại như người ta kỳ vọng.

Thiên hạ không có bức tường nào không bị gió lùa, có người biết chuyện lén hỏi thăm, biết được khuê nữ Trần gia đón về trên thực tế chính là thông phòng của Lý Du, ai nấy đều phải trợn mắt há hốc miệng.

Vì một tỳ nữ mà lăn qua lăn lại, thật đúng là dụng tâm lương khổ.

Trong lúc này, phố lớn ngõ nhỏ đều đang lan truyền chuyện nhân duyên này của Tần Vương phủ, bởi vì nó mang đậm tính đề tài, hai con người hoàn toàn khác nhau vậy mà lại có thể nắm tay nhau bái thiên địa kết phu thê, quả thực khiến cho người ta khó có thể tin!

Chính vì thế mà sau khi Tần vương và Anh quốc công uống được vài chén rượu, không khỏi lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, “Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!”

Lúc trước Anh quốc công còn muốn kết thân cùng lão, muốn gả Triệu Tứ nương cho Lý Du, có ai ngờ thằng nhãi kia lại muốn cưới thông phòng của mình, chuyện này đối với Anh quốc công mà nói quả thực vô cùng nhục nhã.

Nhưng thấy Tần vương còn đau đớn hơn cả mình, trong lòng lão lại thoải mái hẳn, thấy lạ nói: “Lão già ngài nuôi con kiểu gì thế, quả thực không khác gì làm xằng làm bậy.”

Tần vương than ôi một tiếng, vỗ đùi nói: “Triệu lão đầu ngài cũng đừng bức điên ta nữa, nếu ngài nuôi được một nhi tử như vậy, có khi ngài còn chết ngất rồi ấy.” Lại nói, “Ngài bảo ta còn có thể làm gì? Con cái từ nhỏ đã được nuông chiều, nếu không thuận theo nó, nó đòi tìm cái chết, hoặc là ngày khác học ta nạp mười người tám thiếp vào cửa, ta nào có thể chịu nổi?”

Anh quốc công: “…”

Tần vương lại bắt đầu phun nước đắng nói: “Tiểu tử này tuổi trẻ khinh cuồng, ta lúc còn trẻ cũng chưa hoang đường bằng hắn, nay đã cả đống tuổi rồi, thật sự không có tinh thần lăn qua lăn lại với hắn nữa.”

Anh quốc công: “Vậy cũng không thể làm như thế, dẫu sao cũng chỉ là một nô tỳ không thể xuất đầu lộ diện, ngày sau nhất định sẽ hối hận.”

Tần vương bình nứt không sợ bể nói: “Đâu nghĩ được nhiều như vậy, là hắn cưới cũng không phải ta cưới, nếu như ta cầm gậy đánh uyên ương, hắn nghĩ quẩn trong lòng, ta biết tìm ai khóc lóc nói lí đây?”

Anh quốc công: “…”

Tần vương: “Thật đúng là nghiệp chướng mà, nuôi ra một tên nghịch tử như vậy!”

Lão buồn bực phát t iết, thật khiến cho Anh quốc công không tiện chất vấn, ngược lại còn phải an ủi lão. Đều là người làm cha già, nếu là nhi tử nhà mình cũng giống Lý Du, lão chắc chắn cũng sẽ bị chọc cho tức chết.

Vì thế trong một đêm, Lý Du trở thành ví dụ điển hình cho các trưởng bối quý tộc thế gia trong Kinh Thành giáo dục con cái không được học theo.

Đồng thời hắn cũng trở thành biểu tượng tiếp thêm dũng khí cho đám nam nữ thanh niên theo đuổi tình yêu đích thực, ngày sau nếu có gặp được tình huống tương tự, cũng không còn sợ làm ra chuyện khiến người ta phỉ nhổ.

Bất kể là nói thế nào, lời đồn nhảm trên phố đều không ảnh hưởng đến đoạn nhân duyên này.

Hôn nhân coi trọng tam môi lục sính, sau lễ nạp thái chính là lễ ăn hỏi, nhà trai phải hợp bát tự với nhà gái.

Quách thị vốn muốn làm khó dễ ở khâu này, kết quả sau khi hợp bát mới thấy vô cùng tương hợp, đều đã đi đến nước này, thể diện cũng mất hết rồi, có lăn qua lăn lại nữa cũng không có ý nghĩa.

Quách thị do dự rồi.

Thôi thị cũng bình nứt không sợ bể nói: “Theo ý kiến của lão nô, Ninh Anh kia nếu đã tương hợp với Nhị Lang thì hơn phân nửa là thật.” Lại nói, “Nàng mười tuổi vào phủ đã ở bên cạnh Nhị Lang, lúc trước trong phủ cũng tán thành nàng hầu hạ Nhị Lang chu đáo, có thể hai người này hợp nhau thật.”

Quách thị cầm ngày sinh tháng đẻ của nhà gái, im lặng rất lâu mới nói: “Thôi, dù sao cũng đã mất mặt rồi.”

Xem như im lặng thừa nhận mối nhân duyên này đi.

Sau khi hợp bát tự xong thì mang danh sách sính lễ đến nhà gái.

Trước đó Lý Du có từng đồng ý với Ninh Anh, nếu tương lai có ngày không thể đi cùng nhau nữa thì sẽ cho nàng thư phóng thê cùng thả cho nàng một con đường sống. Hắn cũng không nuốt lời, mang cả thư phóng thê và danh sách sính lễ đến.

Triệu thị nhìn thấy thư phóng thê, cau mày nói: “Đang êm đẹp đưa cái này đến làm gì, điềm xấu.”

Ninh Anh lại vui vẻ nhận lấy xem kỹ nói: “Lý Du là quân tử, hắn từng nói sẽ để lại cho ta một con đường sống.”

Triệu thị cảm thấy khó hiểu, “Đang làm hỷ sự, ai đời mang thư phóng thê đến, chuyện gì đây?”

Ninh Anh nghiêm túc xem xong thư phóng thê kia, nét chữ của hắn rất đẹp, từng chữ in trên trang giấy, giống như mang theo một nguồn sức mạnh khiến cho người ta yên tâm.

“Phiền phu nhân giúp A Anh cất kỹ phong thư phóng thê này, coi như làm chứng cho chúng ta, nếu ngày sau chúng ta không thể sống bên nhau đến già, bức thư phóng thê này chính là bằng chứng giúp A Anh có thể sống sót.” Lại nói, “Phu nhân và A Anh đều là nữ lang, đương nhiên biết nữ lang gia sống không dễ gì, A Anh chỉ không muốn nếu như ngày sau có chán ghét nhau lại bị vây khốn trong phủ, A Anh chỉ muốn xin một con đường lui thôi.”

Nghe xong lời này của nàng, Triệu thị không khỏi thưởng thức nàng hơn, “Mới đầu ta vẫn không rõ vì sao Lý Du không có ngươi thì không được, hiện tại xem như đã nhận ra được chút rồi.” Tạm dừng trong giây lát bà lại nói, “Cũng được, nếu đã nhận nữ nhi là ngươi, ta sẽ làm chủ thay ngươi một lần.”

Ninh Anh cảm kích cúi người hành lễ với bà ấy.

Đôi bên trao đổi vật riêng.

Lúc nhìn thấy cây trâm ngọc bị đứt đoạn kia, trong lòng Ninh Anh không khỏi ngũ vị tạp trần.

Trâm ngọc là Lý Du tặng nàng lúc cập kê, lúc trước nàng cố ý dùng trâm ngọc kích thích Lý Du, khiến hắn chết vì sĩ diện đưa nàng ra khỏi phủ, chưa từng nghĩ tới hắn sẽ mang đi sửa lại.

Nàng nhẹ nhàng vuốt v e hoa văn trên trâm ngọc, chưa bao giờ nghĩ tới cuộc đời này sẽ gắn chặt với nam nhân kia, thứ như duyên phận thật sự quá kỳ diệu.

Song phương trao đổi vật cá nhân xong, chuyện chung thân này mới coi như đã định.

Tiếp theo lễ nạp chinh, cũng chính là đưa sính lễ.

Lễ này cần phụ nhân của nhà trai mang đến, Quách thị có không vui cũng phải xụ mặt mà làm.

Tần vương cảm thấy sính lễ không thể ứng phó qua loa, miễn cho người ta chê cười, vì thế lão lại cho không ít vàng vạc châu báu, như vậy mới có chút thể diện.

Trần gia nhận được sính lễ, song phương định ngày đến rước dâu, là ngày mùng tám tháng mười một.

Ninh Anh thân không một xu dính túi, đồ cưới đều do Lý Du chuẩn bị, hắn ngày xưa cũng có tích trữ chút đồ quý, mang đi đổi thành tiền đưa đến Trần gia, để Triệu thị xử lý.

Triệu thị cũng cho thêm ít đồ cưới, nói cho cùng thì cũng phải làm cho có thể diện.

Từ đầu tới cuối đều không cần Ninh Anh quan tâm, nàng chỉ cần chuẩn bị lập gia đình là được.

Đợi đến ngày thành thân, sáng sớm Ninh Anh đã bị Triệu thị lôi dậy khỏi chăn.

Thúy Thúy hầu hạ nàng dùng bữa sáng, sau đó bà tử đến chải tóc và trang điểm cho nàng.

Hỉ bà chuyên môn trang điểm cho tân nương, thành thạo lại nhanh nhẹn.

Triệu thị ở bên thu xếp, trong phủ người đến người đi, tất cả đều vô cùng bận rộn náo nhiệt.

Hỉ phục của Đại Ung coi trọng sự thanh lịch, tân nương mặc áo bào xanh đậm, hình dáng và cấu tạo tay áo dài thướt tha.

Bà tử trang điểm vô cùng tỉ mỉ, từ vẽ lông mày, to son đến trang trí hoa cài đầu, mọi thứ đều cực kỳ tinh tế.

Ninh Anh ngày xưa thích để mặt mộc, hôm nay lại trang điểm đậm, khí chất cả người đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, Thúy Thúy ở bên liên tục suýt xoa.

Sau khi xử lý xong đầu tóc trang điểm, bà tử mới hầu hạ nàng thay hỉ phục.

Áo bào ngoài cùng màu xanh đậm, bên trong là váy đỏ, mặt trên có thêu tơ vàng hoa văn mây, vô cùng cao quý đẹp đẽ.

Trâm hoa nặng trịch cắ.m vào búi tóc, khiến cả người càng thêm đoang trang quý phái.

Ninh Anh lẳng lặng nhìn mình trong gương đồng, nàng vốn chỉ là một nữ tử bình thường, hiện tại nhờ có chút trang sức này phụ trợ mà không khác gì các phu nhân trong kinh.

Từ nay về sau thân phận của nàng vì Lý Du mà được nâng lên một bậc, không còn thuộc tầng lớp bình dân hạ đẳng mặc người chỉ vào mũi, mà là phu nhân quan gia khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ.

Ninh Anh không khỏi có chút hoảng hốt.

Nàng không biết cuộc sống tương lai sẽ như thế nào, sơ tâm của nàng có thể thay đổi hay không, cũng không biết mình có bị thời đại này đồng hóa không.

Điều duy nhất cần phải nhắc nhở chính mình đó là kiên trì ban đầu, bởi vì chỉ có tự lực cánh sinh mới có thể đi được lâu dài.

Bà tử đưa một chiếc quạt lụa đến, Ninh Anh giơ tay nhận lấy.

Hiện tại mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ chờ đằng trai đến đón dâu thôi.

Đợi đến giờ Tỵ hai khắc, bên ngoài truyền đến tiếng pháo đốt đùng đùng, Ninh Anh ngồi ở trong phòng tâm tình không khỏi có chút khẩn trương.

Cửa lớn của Trần gia vây kín người, Lý Du mặc hỉ phục đỏ thẫm, hắn có vóc người cao gầy, làn da trắng nõn, toàn thân mặc đồ đỏ càng thêm môi hồng răng trắng, khiến người ta nhìn qua là khó quên.

Một vị công tử như thiên chi kiêu tử tuấn tú như vậy lại cưới một tỳ nữ làm thê tử, mọi người vây xem không khỏi bóp cổ tay tỏ vẻ nuối tiếc.

Cửa lớn của Trần gia hãy còn đóng chặt, đám bằng hữu của Lý Du thi nhau đập cửa gọi tân nương, sau đó lại giục nhà gái đừng lề mề.

Song phương vô cùng náo nhiệt, sau một lúc Trần gia mới mở cửa.

Lý Du cùng đoàn ngoài tiến vào, hắn bái kiến nhạc phụ mẫu cùng họ hàng của Trần gia.

Tầm một chén trà sau, tỳ nữ mới vào nhà đỡ tân nương ra ngoài.

Ninh Anh cầm quạt lụa trong tay che mặt, nghe tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh, tâm tình sung sướng không thôi.

Gả cho nam nhân này, nàng sẽ không hối hận.

Tuy giữa bọn họ cách nhau cả một thời đại, tư tưởng cũng khó có thể vượt qua trở ngại, nhưng Lý Du phản nghịch mang đến cảm giác mới mẻ và chờ mong cho nàng.

Bởi vì bản tính nam kia uyển chuyển, có thể cổ hủ, nhưng cũng có thể linh hoạt, tương lai tràn ngập vô số khả năng.

Cuộc sống hôn nhân như vậy Ninh Anh thật sự chờ mong, bởi vì bản thân nàng cũng không phải một người theo khuôn phép cũ.

Bái biệt phu thê Trần Khiêm, Ninh Anh được hỉ bà đỡ lên kiệu hoa, pháo đốt cùng chiêng trống diễn tấu đinh tai nhức óc, đội ngũ đón dâu khởi hành đi vòng về Tần Vương phủ.

Đến trong phủ, tân nhân nắm đồng tâm kết bái đường.

Ninh Anh cầm quạt lụa trong tay che mặt, không nhịn được lén nhìn Lý Du, có ai ngờ hắn cũng đang nhìn lén nàng.

Tầm mắt hai người chạm nhau, sau đó đồng thời né tránh.

Bái đường xong, tân nương còn phải chào khách.

Chờ sau khi hoàn thành một loạt nghi lễ phiền phức, Ninh Anh mới được đưa đến hỉ phòng ở Tây Nguyệt Các.

Đến đây nghi lễ của nàng xem như chấm dứt, Lý Du thì vẫn phải đi tiếp khách.

Cả ngày bị dày vò lăn lộn, không chỉ Lý Du mệt, ngay đến Ninh Anh cũng buồn ngủ, bởi vì buổi sáng phải dậy quá sớm.

Chạng vạng Lý Du trở lại hỉ phòng, vẫn chưa được ôm thê tử, bởi vì trong hỉ phòng hãy còn nghi lễ, phải uống rượu hợp cẩn, kết tóc rồi vén khăn voan gì đó.

Thế là đôi phu thê bị dày vò cả ngày lại phải kiên trì ứng phó nốt một hồi nghi lễ cuối cùng.

Khó khăn lắm bà tử mới chịu đi hết, Lý Du còn phải làm thơ, kết quả Ninh Anh cảm thấy không hài lòng, bắt hắn làm hai bài mới cho lấy quạt lụa.

Gương mặt xưa giờ mộc mạc bao nhiêu, hôm nay diễm lệ bấy nhiêu, tựa như biến thành một người khác.

Lý Du cười trêu ghẹo: “Ta đây là cưới hai thê tử về nhà.”

Ninh Anh dùng quạt lụa đánh hắn một phen, hắn ai ôi một tiếng, cười tít mắt cúi người hành lễ với nàng, nói: “Quãng đời còn lại, vẫn mong phu nhân chỉ giáo nhiều hơn.”

Ninh Anh cũng đáp lễ tương tự, nói: “Cũng mong lang quân quan tâm nhiều hơn.”

Hai người nhìn đối phương, đều nở nụ cười, trong lòng hết sức vui vẻ.

Hắn dùng dũng khí để đoạt lấy mối nhân duyên này, nàng dùng sự gan dạ sáng suốt cùng kiên trì để đổi lấy sự tôn trọng của hắn.

Từ nay về sau, trên con đường tương lai, hai người cùng nhau sóng vai mà đi.

Chỉ có khiến cuộc sống trôi qua hạnh phúc hơn mới không phụ sự kiên định của hắn; cũng không phụ sự lựa chọn của nàng.

Con đường này, có đối phương đồng hành, sẽ không uổng phí cuộc đời.

―― HOÀN CHÍNH VĂN ――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện