Ngồi một mình trong thư phòng rất lâu, Lý Du cảm thấy mình đuối lý rồi, bất kể Ninh Anh có thế nào, đưa nàng ra ngoài đều là quyết định của hắn, mà nàng đã từng quỳ gối cầu xin hắn

Hắn làm việc xưa nay quang minh lỗi lạc, trong lòng có khí khái của quân tử văn nhân, đã sai thì chính là sai, chưa bao giờ đi tìm lý do vô vị biện minh cho mình

Mà lần này khiến hắn xoắn xuýt chính là, ở trước mặt Ninh Anh hắn từ đầu tới chân đều là “thật”, tự cao tự đại, ích kỷ, nhưng ở trước mặt hắn Ninh Anh đã từng là “thật” giờ lại biến thành ảo

Nữ lang dịu dàng, làm việc ổn trọng khéo léo sau khi kéo xuống lớp ngụy trang sẽ là dáng vẻ gì?

Có còn dịu ngoan xinh đẹp như trong tưởng tượng của hắn hay không?

Không biết vì sao, Lý Du tự dưng cảm thấy khiếp sợ

Bởi vì hắn thình lình nhớ tới Ninh Anh từng ở sau lưng lườm hắn, chỉ cần nghĩ đến nữ lang đã từng thuận theo ý thích của hắn nhưng ở sau lưng hắn còn có một bộ mặt khác, hắn lại có cảm giác ăn không tiêu

Sợ mình càng nghĩ càng hồ đồ, Lý Du vội dừng lại

Chẳng qua có vài ý nghĩ một khi đã hình thành trong lòng, sẽ luôn tìm kiếm cơ hội chui ra lắc lư trước mặt hắn

Đêm cùng ngày, hắn mơ một cơn ác mộng, trong mơ Ninh Anh chui vào ổ chăn của hắn, da thịt trắng mịn, vòng eo mảnh khảnh, tóc tai tản ra trên ngực hắn, cười khanh khách nhìn hắn

Ngón trỏ của nàng chậm rãi chạm vào môi hắn, nhẹ nhàng vuốt v e, nàng chớp mắt hỏi: “Lang quân thích điểm gì ở ta?”

Lý Du không đáp được

Nữ lang xinh đẹp ghé đến bên tai hắn hà hơi như lan, giống như một con quỷ ăn tim người đột nhiên xé nát khuôn mặt mình, máu chảy đầm đìa, dọa hắn mở choàng mắt, bừng tỉnh

Lý Du thở hổn hển ngồi dậy, ý thức được là một cơn ác mộng, hắn vô lực ngã xuống giường

Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, hắn mới dần tỉnh lại

Cho rằng hắn như vậy là bị dọa sợ sao?

Không!

Ngược lại hắn bắt đầu sinh ra dục vọng muốn được biết sự thật, hắn muốn xé lớp vỏ bọc bên ngoài của Ninh Anh nhìn xem rốt cuộc nàng là quỷ thế nào

Cảm giác tìm kiếm chân tướng này là kích thích hiếu kỳ nhất, tựa như bị một chú mèo cào vào tim, thúc đẩy hắn sinh ra lòng muốn tìm được ý nghĩ chân thực của nàng, muốn biết rõ ràng nguyên nhân vì sao nàng trốn đi, cùng với bản chất thật sự của nàng rốt cuộc là một nữ lang thế nào

Ngày hôm sau, Thôi Thị tiến đến hầu hạ hắn rời giường rửa mặt, Mỹ Nguyệt bưng chậu đồng tới. Lúc Thôi Thị mặc lan bào cho hắn, ma xui quỷ khiến thế nào Lý Du nhìn chằm chằm Mỹ Nguyệt

Mỹ Nguyệt bị hắn nhìn chăm chú mà ngẩn ngơ, kiên trì nói: “Lang quân sao vậy?”

Lý Du ngoắc tay với nàng, “Ngươi đến đây.”

Mỹ Nguyệt quy củ tiến lên phía trước, Lý Du thình lình giơ tay nắm mặt nàng ấy, trên tay có hơi dùng sức, mặt Mỹ Nguyệt bị bóp méo

Thấy hắn hành động như vậy, Thôi Thị cười nói: “Nhị Lang bướng bỉnh.”

Mỹ Nguyệt hoảng sợ nhìn chủ tử nhà mình, thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần

Lý Du nhìn chằm chằm nàng ấy một hồi lâu, mới nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi và Ninh Anh bình thường nói gì sau lưng ta?”

Mỹ Nguyệt: “???”

Lý Du: “Hỏi ngươi đó, nói đi, thành thật trả lời.”

Mỹ Nguyệt không hiểu ra sao nhưng dụ.c vọng cầu sinh lại vô cùng mãnh liệt, nàng ấy nói: “A Anh tỷ tỷ vẫn luôn khen lang quân đẹp, còn nói lang quân đối xử với tỷ ấy rất tốt, đây là chuyện mà cả viện đều biết.”

Lý Du không hề tin lời ma quỷ của nàng ấy, chỉa chỉa nàng ấy nói: “Nàng ấy chưa bao giờ oán trách với ngươi một câu sao?”

Mỹ Nguyệt lắc đầu, “A Anh tỷ tỷ tốt tính, cho dù có không thoải mái cũng rất ít nói ra miệng, cùng lắm chỉ không nói lời nào mà ngồi ngẩn một mình thôi.”

Thôi Thị tiếp lời: “Đứa trẻ kia tính tình quả thật rất tốt, luôn duy trì được bình thản, ở trong viện xử sự khéo léo, là một nữ lang tinh mắt khéo miệng, khó trách Nhị Lang ngài thích. Cẩn thận ngẫm lại, có một nữ lang như vậy ở bên cạnh có ai mà không thích đâu?”

Mỹ Nguyệt thật sự rất yêu quý Ninh Anh, nghe Thôi Thị nói vậy lại tiếp lời: “A Anh tỷ tỷ có tâm địa tốt, những lúc rảnh rỗi còn dạy nô tỳ viết chữ, hiện tại nô tỳ đã có thể tự viết thư gửi về nhà.”

Nghe được sự tán dương của bọn họ, Lý Du có vẻ lại thấy mình hết bệnh rồi

Đúng vậy, dù sao mọi người trong viện đều cảm thấy nàng không tệ, hắn thích nàng cũng nằm trong chuyện hợp tình hợp lý

Lý Du mặc y quan chỉnh tề, đến sương phòng dùng bữa sáng

Trải qua một buổi tối suy ngẫm, suy nghĩ trong đầu hắn đã trở nên rõ ràng hơn nhiều, không còn kích động lo lắng như ban đầu nữa

Còn về chuyện tìm người, hắn chắc chắn sẽ tiếp tục tìm, vì để cho Ninh Anh có một hoàn cảnh thoải mái, hắn sẽ không báo quan, chỉ phái gia nô của vương phủ đi tìm

Đương nhiên, bên phía Tưởng thị hắn cũng sẽ xuống tay

Nếu người là do nàng ta thả chạy, hơn nữa còn cung cấp giấy thông thành, nàng ta tất nhiên biết một chút nội tình, phái người nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia là được. Có một số việc, chỉ cần đã làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, nàng ta cũng không tin không tìm ra được dấu vết

Thấy hắn dùng xong một bát bánh bột, Thôi Thị vui mừng nói: “Lang quân phải ăn phong phú đa dạng như vậy mới tốt, mắt thấy mùa hè nóng bức sắp đến, nếu không ăn uống ngon miệng thì sẽ lại gầy.”

Lý Du “ừ” một tiếng

Xuân Lan đưa nước trà tới cho hắn súc miệng, chốc lát sau Thôi Thị hầu hạ hắn rời phủ vào cung diện Thánh

Mắt thấy thời tiết càng ngày càng nóng bức, từ khi Ninh Anh gặp mặt Lý Du tại Nghi Thiện, sau đó thác tiêu một đường thuận lợi, không gặp phải bất cứ lực cản nào, thậm chí ven đường có người của tiêu cục bảo vệ, số lần bị điều tra đến giấy thông hành cũng rất ít

Hoàn cảnh thư thái thả lỏng tạo cho nàng một loại ảo giác, Lý Du dường như đã bỏ qua việc tìm kiếm nàng, bởi vì cả đoạn đường này không khác gì đi du sơn ngoạn thủy, không hề gặp phải trắc trở nào

Từ Huệ Thành xuôi xuống Giang Nam đã được nhiều ngày, tiêu cục nói đi thêm mười ngày nửa tháng nữa là có thể đến địa giới Giang Nam

Nếu không phải không có khế ước bán thân trong tay, Ninh Anh gần như sinh ra ảo giác, nàng thật sự tự do rồi

Nàng đã cân nhắc đến việc đến Giang Nam tìm kiếm một nơi nào đó mở một cửa hàng nho nhỏ, vừa kiếm miếng ăn vừa chờ sóng gió trôi qua, sau đó lại đòi khế ước bán thân lại từ trong tay Tưởng thị

Còn nếu không thể trở lại, vậy thì tiết kiệm đủ tiền bạc rồi nghĩ cách đến Phản Thành

Từ trước đến nay Ninh Anh vẫn luôn rất lạc quan, trong người có được sức sống dẻo dai, gặp phải chuyện lớn vẫn có thể duy trì bình thản, trừ khi là chuyện liên quan đến tính mạng

Lúc trước Tưởng thị cho nàng tương đối nhiều lộ phí, đủ cho nàng sống sót qua mấy tháng, lại thêm chỗ tiền nàng chuẩn bị, coi như đủ đối phó với lúc gặp phải tình cảnh quẫn bách

Vốn cho là ra ngoài sẽ gặp đủ loại tình huống khó xử, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trước mắt xem ra là nàng nghĩ nhiều rồi

Cứ thế thuận lợi một đường tới Ngụy Thành cũng đã đến tết Đoan Ngọ

Ngày đó tiêu cục còn đặc biệt mời đoàn người ăn bánh chưng địa phương, nếu là những năm trước, Tây Nguyệt Các sẽ treo ngải thảo cây xương bồ trước một ngày để trừ tà, Thôi Thị còn dặn dò nhóm tỳ nữ bện tơ ngũ sắc để trừ tà

Có đôi khi Ninh Anh cũng sẽ nhớ đến đám người Thái Tam Nương và Mỹ Nguyệt, tất cả mọi người đều có thân phận giống nhau, sau khi ở chung rồi tiếp xúc thì sống thật lòng, không có nửa phần giả dối

Không chỉ nàng nhớ bọn họ mà đám Mỹ Nguyệt cũng nhớ bánh chưng nàng gói, đặc biệt là bánh chưng mặn

Ninh Anh tham ăn, những năm qua đều căn cứ theo sở thích của mình gói bánh chưng sau đó chia cho mọi người ăn, năm nay đám người Lý Du tiến cung dự tiệc, Tây Nguyệt Các hoàn toàn không còn náo nhiệt như những năm trước

Chiếu theo tập tục, Đoan Ngọ hôm nay tiểu bối sẽ bện tơ ngũ sắc tặng cho trưởng bối, ngụ ý là xua tai họa trừ tà

Nhan Tú là người thông minh khéo léo, nàng ta cũng bện vài chiếc tặng trưởng bối, các nam nhân trong phủ đều tiến cung dự tiệc, chỉ chừa có chúng phụ nhân tụ tập cùng một chỗ trải qua tết Đoan Ngọ

Quách Thị cực kỳ thích sợi trường mệnh mà nàng ta bện, khen nàng ta khéo tay, cũng bảo Thu Thị dẫn nàng ta đi xem thuyền rồng, dù sao hiếm có dịp được vào Kinh một chuyến

Buổi chiều hai người ra ngoài xem náo nhiệt, Nhan Tú không mấy hưng trí xem tiếng động ầm ĩ bên ngoài. Tính số ngày nàng ta đến Kinh Thành đã từ xuân đến hạ, nhưng vẫn chậm chạp không có tiến triển gì, không khỏi có chút buồn bực

Thu Thị biết nàng ta đang nghĩ gì, bèn an ủi: “Chờ muộn chút nữa Nhị Lang từ trong cung trở về, ngươi mang sợi trường mệnh này tặng hắn đi.”

Nhan Tú xấu hổ nói: “A Tú da mặt mỏng, vẫn nên để cô mẫu đưa thì hơn.”

Thu Thị: “Ngươi cũng không phải lần đầu gặp hắn, to gan chút được không? Hơn nữa, Đoan Ngọ tặng trưởng bối sợi trường mệnh là chuyện quá đỗi bình thường, ngươi gọi hắn một tiếng Nhị thúc, chẳng lẽ hắn còn có thể phẩy tay không nể mặt ngươi sao?”

Nhan Tú ngậm miệng không nói

Thu Thị nói: “Ngươi đó, da mặt quá mỏng, bữa trước Nhị Lang đến dùng cơm ta đã nhìn thấy hắn lén nhìn ngươi, có thể thấy được ngươi cũng lọt vào mắt hắn.”

Nhan Tú đỏ mặt, “Cô mẫu đừng dỗ con.”

Thu Thị cười nói: “Dỗ ngươi làm gì?” Lại nói, “Thời gian trước biết được Ninh Anh trốn đi khiến hắn tâm thần không yên, nhất quyết phải đi tìm người, hiện tại ngươi nhìn hắn đi, cả người tràn trề sức sống, còn không phải đã quên Ninh Anh rồi sao?”

Nhan Tú xoa tay nói: “Mấy ngày nay đúng là không có thấy ai nhắc tới.”

Thu Thị: “Cũng không hẳn, dẫu sao vẫn là người trẻ tuổi, thích đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nói cho cùng Ninh Anh cũng chỉ là một tỳ nữ, hắn có cất nhắc thế nào cũng có giới hạn, ngươi xem hiện tại hắn ổn trọng hơn rồi, chắc đã buông tay.”

Lời này khiến trong lòng Nhan Tú lung lay

Thu Thị kéo tay nàng ta, “Mạnh dạn hơn đi, ta thấy thái độ của lão Vương phi đối với ngươi cũng rất tốt, nếu ngươi có thể dụ được Nhị Lang, bà ấy hơn phân nửa sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.”

Nhan Tú yên lặng nắm chặt khăn tay, nàng ta cũng biết tặng tơ trường mệnh là một cơ hội tốt, tập tục tiết Đoan Ngọ thôi, hơn nữa còn là tiểu bối tặng cho trưởng bối dùng để xua tai họa trừ tà, không coi là vật riêng, truyền ra ra ngoài cũng không ai nói được gì

Cẩn thận suy nghĩ một phen, cuối cùng Nhan Tú nói: “Vậy chờ lát muộn Nhị thúc trở lại con sẽ tự mình tặng hắn.”

Thu Thị hài lòng nói: “Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.”

Vì thế suốt một buổi chiều Nhan Tú đều đầy lòng chờ mong, ngóng trông có thể gặp được Lý Du

Hôm nay Thánh thượng mời các vị đại thần đến tham dự tiết Đoan Ngọ, trên chiết phiến hay quần áo cũng có tơ ngũ sắc mà nhóm các nương nương trong hậu cung bện cho

Đoan Ngọ bất kể nam nữ già trẻ người người đều đeo tơ ngũ sắc, cầu cho trường thọ, nhưng Thánh thượng thưởng lại khác, Lý Du nhận đồ đeo lên cổ tay

Buổi chiều trở về đã rất muộn, Quách Thị bày gia yến, dầu gì cũng là tiết Đoan Ngọ, cả nhà xum vầy họp gặp

Ba cha con Tần Vương ngồi ở một chỗ nói chuyện trong cung, Lý Cánh hỏi Thu Thị đâu, Quách Thị nói: “Ta bảo nàng dẫn Nhan Tú ra ngoài xem náo nhiệt rồi, dù sao tới Kinh Thành một chuyến cũng không dễ gì.”

Lý Cánh nhìn ngó lão đệ nhà mình, thăm dò hỏi: “Nhị Lang mấy ngày trước đi tìm Ninh Anh, có thấy tung tích gì không?”

Lý Du đáp: “Không có.”

Lý Cánh vỗ vỗ vai hắn, “Trước mắt không phải có một người có sẵn sao, đệ còn mù quáng lăn qua lộn lại dày vò bản thân làm gì?”

Lý Du bật cười, trêu ghẹo: “Từ khi nào đại cao cũng biết làm ông Tơ bà Nguyệt vậy, bình thường huynh nào rảnh nghĩ đến chuyện này.”

Lý Cánh khoanh tay trước ngực, lộ vẻ ta cũng rất bất đắc dĩ, “Đứa nhỏ A Tú này dịu dàng ngoan ngoãn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình đơn thuần, đệ kiêu căng quen thói, nàng quả thật có thể dễ dàng bao dung cho đệ.”

Quách Thị cũng nói: “Ta cũng thấy nàng ngoan hiền, ngôn hành cử chỉ rất có hàm dưỡng.”

Lý Du không nói gì

Đúng vào lúc này, nhóm tằng tôn của Tần Vương được người dẫn đến

Mọi người ăn ý dừng chuyện về Nhan Tú, hai nhi tử của Lý Cánh hành lễ với đám người Tần Vương, mọi người ngồi cùng một chỗ nói chuyện nhà

Sau đó gần nửa canh giờ, hai người Thu Thị mới về phủ, các nàng vừa đến Phúc Thọ Đường, Quách Thị liền lệnh cho người hầu bưng đồ ăn đến

Trên bàn ăn cực lớn có thể ngồi được hơn mười người, Quách Thị cùng Tần Vương ngồi ở ghế chủ vị, hai bên trái phải từ lớn đến nhỏ theo thứ tự ngồi xuống

Hôm nay Lý Du có vào cung, lúc này trên người còn mặc quan bào, tuy nhiên cấp độ và phẩm chất kém xa huynh trưởng cùng Tần Vương, chẳng qua hắn cao lớn tuấn tú, trắng trẻo nõn nà, toàn thân tràn ngập khí khái quân tử, vô cùng bắt mắt

Thu Thị nghe nói hắn được thánh nhân ban cho chiết phiến, còn bừng bừng hưng thú muốn mở ra xem

Tỳ nữ dâng cây chiết phiến kia lên, Thu Thị cẩn thận mở ra, trên mặt quạt có thánh nhân tự tay đề chữ, rồng bay phượng múa, khiến người ta nhìn thấy mà vui vẻ

Thu Thị hỏi Lý Cánh có hay không, y nói không có, nàng ấy không nhịn được chê bai: “Chàng làm lão đại mà sao không có chút tiến bộ nào vậy?”

Mọi người ngồi đây đều bật cười

Nhan Tú lén nhìn trên cổ tay Lý Du, sợi tơ ngũ sắc kia được bện vô cùng tinh xảo, cũng không biết có được từ đâu

Đồ ăn nóng lục tục được bày lên bàn, Đoan Ngọ không thể thiếu bánh chưng cùng rượu hùng hoàng

Ngày hè khẩu vị mọi người không tốt, ẩm thực tương đối loãng, chủ yếu dùng canh là chính

Quách Thị đặc biệt lệnh cho phòng bếp nhỏ chuẩn bị canh cá Lư rau rút, nộm gà xé sợi, ngỗng ngâm tương, vịt nướng hoa, thịt nguội, cá lạnh, rau trộn, canh hạt sen nấm tuyết ướp lạnh

Giữa trưa đoàn người Lý Du ở trong cung ăn Đoan Ngọ yến cũng đã dùng qua bánh chưng, lúc này không hề thấy đói

Tần Vương thích ăn bánh chưng, bất kể là ngọt hay mặn đều có thể ăn

Quách Thị nhắc nhở lão ăn ít thôi, thứ kia không dễ tiêu hoá, sợ tổn thương đến tràng vị

Trái lại canh cá Lư rau rút rất được mọi người yêu thích, cá Lư non mềm, rau nhút trơn nhẵn, hương vị thơm ngon, Lý Du cũng dùng một bát

Trong lúc ăn cơm thi thoảng mọi người lại nói vài câu việc nhà, có đôi khi Quách Thị sẽ hỏi đến tập tục tiết Đoan Ngọ ở Giang Châu, Nhan Tú đều trả lời từng câu một

Tới Tần Vương phủ lâu như vậy, được Thu Thị chăm sóc, nàng ta đã có thể dễ dàng dung nhập vào không khí gia đình, rất thân thiết với hai tức phụ của Thu Thị, thậm chí thái độ của Quách Thị đối với nàng ta còn từ ái hoà nhã hơn ban đầu rất nhiều

Cũng không biết là sự hòa ái của mọi người cho nàng ta ảo giác hay là vì nguyên nhân nào đó, nàng ta cảm thấy nếu có thể tăng tốc nắm được trái tim Lý Du thì gia đình này chắc chắn sẽ chấp nhận mình

Nhưng mà nàng ta đã quên, Lý Du là kẻ khiến người ta đau đầu, ngay cả nữ lang thông minh khoan dung như Ninh Anh còn chưa chắc chịu được hắn

Sau khi ăn xong mọi người lại ngồi cùng nhau nói chuyện, ngày hè dưa và trái cây rất nhiều, bọn nhỏ thích ăn chè lạnh, cũng thích dưa mật, quả vải

Tần Vương mới vừa rồi đã uống không ít rượu, cảm thấy choáng váng đầu óc nên đã sớm về Bích Hoa Lâu nghỉ ngơi

Lý Cánh và Quách Thị nói chuyện việc nhà rất lâu, Lý Du cảm thấy thật mệt mỏi, cũng xin về Tây Nguyệt Các trước. Hắn và Lương Hoàng rời khỏi Phúc Thọ Đường, Thu Thị liền nháy mắt ra hiệu với Nhan Tú, lúc này nàng ta mới đi theo chủ tớ Lý Du ra khỏi Phúc Thọ Đường

Khi ấy chủ tớ Lý Du mới vừa đi ngang qua một cái hồ nhân tạo của Phúc Thọ Đường, chợt nghe Nhan Tú ở sau gọi một tiếng Nhị thúc

Lý Du dừng bước

Nhan Tú ngại ngùng nói: “Hôm nay là Đoan Ngọ, A Tú dùng tơ ngũ sắc  bện một sợi trường mệnh tặng trưởng bối xua tai họa trừ tà, mong là Nhị thúc không chê.”

Dứt lời nàng ta lấy sợi trường mệnh từ trong tay áo ra dâng lên bằng hai tay, mặt mày xấu hổ đỏ bừng, hai mắt cất giấu khẩn trương và chờ mong

Lý Du liếc nàng ta một cái, tầm mắt rơi vào chiếc trường mệnh kia, không hề có ý nhận lấy. Hắn đã sớm thấy rõ chút tâm tư nho nhỏ kia của nàng ta cho nên không mấy hứng thú

Có điều nếu người ta đã nói tặng, còn nói là tặng trưởng bối, hắn cũng không tiện làm mất mặt người ta

Lý Du nhìn Lương Hoàng, y ngầm hiểu tiến muốn nhận lấy sợi trường mệnh kia, nhưng ai biết Nhan Tú lại rụt tay về

Lương Hoàng sửng sốt, Lý Du cũng ngẩn người

Nhan Tú nhìn chằm chằm sợi tơ ngũ sắc trên cổ tay Lý Du, chua chát nói: “Sợi tơ ngũ sắc trên cổ tay Nhị thúc thật đẹp, cũng không biết là vị nữ lang nào tặng cho.”

Lý Du: “…”

Ngay cả Lương Hoàng cũng nghe ra một chút vị chua trong này

Có lẽ là do dáng vẻ đối phương dễ nhìn, Lý Du cố ý nói: “Sợi tơ ngũ sắc này là năm ngoái A Anh bện, ta thấy đẹp, cho nên giữ lại dùng.”

Lời này khiến Nhan Tú cảm thấy không chịu nổi, càng thêm chướng mắt sợi tơ ngũ sắc kia

Từ lúc nàng ta tới Tần Vương phủ đến giờ, không có lúc nào là không có người nhắc đến Ninh Anh, khiến nàng ta sinh lòng phiền chán mâu thuẫn

Nhìn nam nhân trước mắt trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, nàng ta chỉ cảm thấy trong lòng bừng bừng lửa giận, không biết lấy đâu ra dũng khí, bật thốt lên: “Chỉ e là Nhị thúc lừa mình dối người thôi!”

Lý Du lạnh lùng nói, “Ngươi nói cái gì?”

Trong lòng Nhan Tú rõ ràng sợ muốn chết nhưng lại không muốn bản thân mình chịu ấm ức, vì thế lại lấy thêm dũng khí nói: “Ta là nói Nhị thúc lừa mình dối người, Ninh Anh kia căn bản không đặt người ở trong lòng, tất cả đều là người tự mình đa tình.”

Lời này vừa thốt ra, Lương Hoàng thầm kêu không ổn, vội nói: “Nhan cô nương thất lễ rồi!”

Lý Du mặt mày xây xẩm như đưa đám, chỉ vào nàng ta nói: “Ngươi để cho nàng nói, ta ngược lại muốn nghe thử xem Nhan cô nương muốn nói gì.”

Nha hoàn bên cạnh Nhan Tú cũng vội kéo ống tay áo, nhắc nhở nàng ta không được l.ỗ mãng. Nhưng nàng ta vốn không cam lòng, không cam lòng mình rõ ràng không hề thua kém, vì sao ngay đến một ả tiện tỳ cũng không bằng

Từ xuân đến hạ, nàng ta nhẫn nại lâu như vậy, hôm nay cuối cùng không nhịn được nữa, nàng ta trực tiếp không quản hậu quả mà nói: “Nếu ta là Ninh Anh kia, ta sẽ không làm đào nô, nhưng cố tình nàng ta lại cứ thích làm đào nô, chẳng lẽ Nhị thúc còn không rõ sao, trong lòng nàng ta vốn không có người, nếu nhớ người thì đã sớm trở lại rồi!”

Lời này thật sự quá ác ý, không chút khách khí quất thẳng vào tự tôn của Lý Du, khiến hắn không chịu nổi

Lương Hoàng nóng giận quát: “Nhan cô nương im miệng!”

Nhan Tú càng muốn nói, từng câu từng chữ chữ đầy châm chọc: “Ta và Ninh Anh đều là nữ tử, nếu nàng ta có ý muốn quay đầu, há lại để cho Nhị thúc lo lắng bất an như vậy?”

“Nói cho cùng, nàng ta chỉ là không thích Nhị thúc thôi, cho nên mới cam nguyện bỏ trốn làm đào nô chạy ra ngoài. Còn Nhị thúc người thì sao, chỉ một ả tiện tỳ mà người đã nhớ mong thành như vậy, người không phải tự mình đa tình thì là cái gì?!”

Lời này hoàn toàn chọc giận Lý Du, sắc mặt hắn âm trầm: “Nàng ấy đúng là tỳ nữ, nhưng cho dù nàng ấy có là kỹ nữ là ăn mày, nếu có thể lọt vào mắt của Lý Du ta thì ta vẫn sẽ coi như thịt trong tim mà thương nhớ.”

Nhan Tú sửng sốt

Lý Du nhìn nàng ta, gằn từng chữ: “Ngươi có tư cách gì để chỉ trích ta? Ngươi trăm phương ngàn kế như vậy, tưởng người ngoài đều là kẻ mù hết sao?”

Bị hắn chất vấn, Nhan Tú nhất thời nói không nên lời

Lý Du không muốn phí võ mồm với nàng ta, bèn phất tay áo rời đi

Nhan Tú đứng tại chỗ, bị chôn chân khóc nấc lên

Nha hoàn vội vàng trấn an, nàng ta cảm thấy rất mất mặt, khóc lóc chạy về Trường Xuân Quán

Rất nhanh Thu Thị đã biết được tình huống bên chỗ Nhan Tú, vội vàng trở về xem nàng ta

Nha đầu kia nhốt mình trong phòng mà khóc, khó khăn lắm nàng ấy mới dỗ được Nhan Tú mở cửa, Nhan Tú hai mắt đẫm lệ mơ hồ nói: “Cô mẫu, sáng mai A Tú trở về Giang Châu thôi, xin cô mẫu sắp xếp cho.”

Thu Thị thấy nàng ta khóc đến đau lòng, thân thiết hỏi: “Đang êm đẹp sao lại náo loạn thành như vậy?”

Nhan Tú lau nước mắt nói: “Con muốn về Giang Châu, tình nguyện gả cho ai cũng không muốn trèo cao chịu uất ức.”

Thu Thị vội hỏi: “Nhị Lang nói gì đó khiến ngươi không xuôi tai sao?”

Nhan Tú dùng khăn tay chấm khóe mắt, cảm xúc dần tỉnh táo lại, “Hắn không nói gì cả, là bản thân con không tốt, tự dưng muốn đi gặm khúc xương cứng kia, kết quả bị đập cho đầu đầy sao, không kham nổi nữa.” Dứt lời nàng ta nhìn về phía Thu Thị, “Cô mẫu người có đau lòng cho A Tú thì xin người ngày mai thay con sắp xếp về Giang Châu đi, con không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.”

Thu Thị biết nàng ta chắn chắn đã chịu thiệt chỗ Lý Du, bèn nói: “Tính tình Nhị Lang chính là như vậy, hắn từ nhỏ đã được nuông chiều kiêu căng thành thói, nếu như có nói lời nào khó nghe, ngươi cũng đừng nên đặt trong lòng.”

Nhan Tú lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết: “Con muốn về Giang Châu, tình nguyện gả cho ai cũng không muốn phải cẩn thận dè dặt hầu hạ người ta.” Lại nói, “Nhưng vị quý nhân trong Kinh Thành này, A Tú không có phúc hưởng, thật sự không chịu nổi uất ức đó.”

“Ài, đứa nhỏ ngươi đừng nên tùy hứng, đường xá xa xôi cả vạn dặm tới Kinh Thành, không phải là vì ngóng trông có thể gả cho một lang quân như ý sao?”

“Cô mẫu, A Tú không muốn nữa, A Tú tình nguyện gả cho người dưới, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cưng chiều con là đủ rồi. Những cao môn đại hộ này A Tú không trèo cao nổi, cũng không muốn trèo nữa.”

“Đứa nhỏ này… Có thể thấy được Nhị Lang chắc đã nói lời khó nghe với ngươi rồi, sáng mai ta phải đi hỏi hắn xem, sao lại làm khó vãn bối như vậy?”

“Cô mẫu đừng đi, coi như người để lại cho A Tú chút thể diện đi.”

Chỉ chốc lát sau Lý Cánh trở về, Thu Thị qua đó

Nhan Tú ngồi một mình trước gương đồng, yên lặng nhìn mình trong gương, nhớ tới những lời Lý Du nói, lòng tự trọng bị đả kích nặng nề. Nếu như hắn bằng lòng cất nhắc, cho dù là kỹ nữ hay ăn mày hắn cũng coi như thịt trong tim mà thương nhớ, nhưng Nhan Tú nàng ta lại không thể, không lọt nổi vào mắt xanh của hắn

Nghĩ đến mình một lòng một dạ ngóng trông tiến vào Tây Nguyệt Các, Nhan Tú không khỏi cảm thấy nực cười, vừa rồi còn nói Lý Du tự mình đa tình, giờ ngẫm lại không phải chính nàng ta cũng tự mình đa tình đấy thôi?

Trải qua chuyện lần này, nàng ta xem như đã hoàn toàn hiểu rồi, cao môn đại hộ không dễ trèo, cũng không trèo nổi!

Mà bên kia Lý Du cũng không chịu nổi, những lời Nhan Tú nói thật sự quá ác ý, giống như giáng một bạt tai vào mặt hắn, khiến hắn không còn viện cớ cho mình được nữa

Mới đầu hắn chỉ nghĩ đến là do mình tổn thương Ninh Anh, cho nên nàng mới không muốn trở về, kết quả Nhan Tú lại nói ngay từ đầu Ninh Anh đã không đặt hắn vào lòng, tất cả đều là hắn tự mình đa tình vì nàng mà ưu vì nàng mà sầu, vì nàng mà hoảng loạn

Đây quả thật là chuyện khó mà tưởng tượng

Ở trong suy nghĩ của Lý Du, mọi người đều thương hắn, Ninh Anh càng chưa bao giờ che dấu ái mộ với hắn, hắn tin tưởng không hề nghi ngờ, dù sao mỗi khi nhìn hắn trong mắt nàng vẫn luôn đong đầy ý cười

Nhưng hôm nay những lời Nhan Tú nói đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Lý Du, khiến hắn không khỏi sinh ra hoài nghi sâu sắc với mình, nói đúng hơn là sinh ra hoài nghi với mị lực của mình

Đây thật sự là một đả kích mang tính hủy diệt đối với một tên tự kỷ cuồng như hắn

Thế nên, Lý Du vừa về đến phòng đã như kẻ thần kinh nhìn Thôi Thị, hỏi ra vấn đề khảm sâu trong lòng: “Thôi ma ma, ta lại hỏi ma ma, bình thường ta có đủ tuấn tú không?”

Thôi Thị: “???”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện