Thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, Tưởng Thị càng chột dạ không dám đối mặt với hắn.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu Lý Du mới đánh vỡ loại giằng co mệt nhọc kia, dùng một giọng kỳ quái nói: “Phu nhân nói Ninh Anh trốn đi, sống phải thấy người chết phải thấy xác, vậy làm sao ta biết được nàng ta có thật đã chạy trốn hay đang bị chôn ở gốc cây nào dưới Chung Nhạn Sơn?”
Những lời này vừa nói ra, trái tim của Tưởng Thị đông cứng lại, cuống quít quỳ xuống nói: “Nhị công tử nói quá lời, Tưởng Tam Nương ta thề với trời, Ninh Anh đúng là đã tự mình trốn đi!”
Lý Du lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, ngữ khí âm trầm, hết sức lạnh lùng: “Ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện là nàng ta vẫn còn sống. Nếu ta tra được nàng bị bịt miệng hay xảy ra rủi ro gì trên đường chạy trốn thì ngươi thử đoán xem, ta sẽ đối đãi với Viên gia các ngươi ra sao?”
Tưởng Thị gần như bật khóc, run rẩy nói: “Xin Nhị công tử minh giám, Tam Nương chỉ là một tiểu phụ nhân trong hậu trạch, tuyệt đối không làm ra được loại chuyện táng tận lương tâm kia!”
Lý Du chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói: “Như thế thì tốt, văn tự bán mình mà các ngươi trình lên, ta sẽ thu hồi lại trong hôm nay. Nếu Viên gia còn tiếp tục nhúng tay vào chuyện này thì đừng trách ta tại sao không khách khí.”
Tưởng Thị liên tục nói đã hiểu.
Lý Du không để ý những gì nàng ta nói nữa, chỉ cầm văn tự bán mình rồi rời đi.
Viên Kiệt ở bên ngoài nhìn thấy hắn đi ra liền gọi một tiếng Nhị Lang, nhưng hắn cũng không quay đầu lại, chỉ chắp tay sau lưng rồi rời đi.
Viên Kiệt vội vàng tiến vào tiền viện nhìn Tưởng Thị, nàng ta đã xụi lơ thành một bãi bùn nhão, bị dọa đến mức hồn phi phách tán.
Giả bà tử tranh thủ thời gian đỡ nàng ta lên, lo lắng nói: “Nương tử ……”
Tưởng Thị sắc mặt trắng bệch nói: “Trong lòng ta rất hoảng, muốn nằm nghỉ một lát.”
Viên Kiệt vội vàng sai người bế nàng ta lên giường nằm, thấy sắc mặt nàng ta không tốt, lại sai người mời đại phu đến xem bệnh.
Tưởng Thị một mực nắm lấy tay của Giả bà tử, có thể thấy được đã bị Lý Du dọa sợ.
Sau đó thấy Viên Kiệt vào nhà, trong lòng Tưởng Thị liền khó chịu: “Lúc này chắc hẳn nương đang lo lắng cho chuyện vừa xảy ra, Tứ Lang đi đến đó nói với bọn họ một tiếng rằng Tần Vương phủ sẽ không tiếp tục truy cứu Viên gia nữa, để cho bọn họ an tâm.”
Viên Kiệt nói: “Vậy nàng hãy nằm nghỉ cho khỏe lại, ta đi một chút rồi về ngay.”
Đợi sau khi hắn rời đi, Tưởng Thị mới khinh hoàng nhìn về phía Giả bà tử, lẩm bẩm nói: “Ta hối hận, hối hận phát điên lên được.”
Giả bà tử đau lòng nói: “Nương tử ……”
Tưởng Thị tự nhủ: “Muốn trách thì trách ta lúc đầu không giữ được bình tĩnh, nếu ta có thể nhẫn nại thêm chút thời gian, nói không chừng Lý Du sẽ nghĩ ra biện pháp kéo Ninh Anh về.” Dứt lời, nàng ta nhìn về phía Giả bà tử, “Người kia đã đặt Ninh Anh ở trong lòng, cho nên hắn nổi giận.”
Giả bà tử rầu rĩ nói: “Nhưng bây giờ đã quá muộn.”
Tưởng Thị lấy lại tinh thần: “Ta hiện tại vô cùng may mắn vì không sinh ra ý đồ xấu nào, chỉ mong nàng ta có thể chạy trốn thuận lợi, không nghĩ tới việc đả thương tính mệnh của nàng, nếu không Viên gia coi như hoàn toàn toi đời, ta vẫn không quá hồ đồ.”
Giả bà tử lòng như lửa đốt: “Lúc này đám người Tam Lang đã đến biên giới Bình Châu rồi, hay là chúng ta gọi họ trở về?”
Tưởng Thị xua tay: “Sao ngươi lại hồ đồ như vậy!”
Giả bà tử: “???”
Tưởng Thị bình tĩnh nói: “Lý Du đã giữ lại mặt mũi cho Viên gia, chỉ cần ta chết miệng khẳng định việc Ninh Anh tự mình chạy trốn không liên quan gì đến ta, hắn chắc chắn sẽ không gây thêm khó khăn cho chúng ta. Huống hồ hắn đã nói, Viên gia đừng có tiếp tục nhúng tay vào việc này, chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra là được.”
“Vậy Tam Lang……”
“Có hắn che chở Ninh Anh, trên đường đi nàng ta chắc hẳn sẽ bình an, chỉ cần bọn họ ra khỏi khu vực kinh kỳ thì hai người sẽ đường ai nấy đi. Về phần Ninh Anh, nàng ta đi nơi nào ta cũng không biết, đó là chuyện của Tần Vương phủ, không liên quan gì đến ta.”
Nghe nàng ta nói như vậy, Giả bà tử cũng không nhiều lời nữa.
Tưởng Thị chua xót nghĩ trong lòng, Lý Du kia đúng là đồ thần kinh, lúc trước nếu không nỡ để Ninh Anh đi thì vì sao không cho Tứ Lang trả về, khiến cho Viên gia gà bay chó sủa.
Hiện tại thì hay rồi, người ta cũng đã chạy mất, việc này dù sao cũng không liên quan đến nàng ta. Nàng ta ngầm cầu nguyện cho Ninh Anh chạy càng xa càng tốt, tốt nhất là có thể chạy đến chân trời góc biển, cho tên thần kinh kia lo lắng chết đi!
Nghĩ một hồi như thế, Tưởng Thị mới phát giác được trong đầu vui vẻ lên được chút ít.
Bên kia, Lý Du vừa trở lại Tây Nguyệt Các đã gặp Thôi Thị tiến đến hỏi thăm, tất nhiên đã nghe ngóng được chuyện Ninh Anh tự mình trốn chạy.
Lý Du đưa văn tự bán mình trong tay áo cho bà ấy, Thôi Thị lập tức tiếp nhận, sau khi nhìn qua lại nhịn không được hỏi một câu: “Nha đầu kia thật sự đã chạy ư?”
Lý Du đáp: “Chạy rồi.”
Thôi Thị ôi một tiếng, cau mày nói: “Một nữ nhân yếu đuối, còn không có ai bảo đảm cho sự an nguy, tự mình trở thành đào nô, sao nàng ấy lại có được lá gan lớn đến thế cơ chứ?”
Lý Du hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhìn bà ấy cười, cười đến mức khiến Thôi Thị rùng mình: “Thôi ma ma chớ có đánh giá thấp sự thông minh của Ninh Anh.”
Lời này khiến Thôi Thị không thể hiểu nổi: “Thông minh gì chứ?”
Lý Du không trả lời mà hỏi lại: “Không có ai dẫn đường thì nàng ta có thể chạy trốn được sao?”
“Tất nhiên là không thể.”
“Ngươi cũng biết chắc chắn không thể, chẳng lẽ nàng ta không biết điều đó?”
“……”
Thôi Thị lúc này mới bất tri bất giác hiểu ra: “Ý của Nhị Lang là đã có người chỉ đường chạy trốn cho nàng ấy?”
Lý Du lười trả lời vấn đề này, tự mình đi tới thư phòng.
Thôi Thị cũng đi theo, vừa đi vừa hỏi: “Nàng ấy đã chạy trốn thì chúng ta có nên đi báo quan không?”
Lý Du không nhịn được nói: “Báo quan cái gì, thứ ta muốn chính là người sống.”
Thôi Thị ngậm miệng.
Lý Du tiến vào thư phòng, từ bên trong hòm gỗ lấy ra một cuộn da cừu, đó là bản đồ địa hình của Đại Ung, hắn nhanh chóng trải nó ra bàn.
Thôi Thị nhìn bản đồ địa hình kia, nói: “Lão nô nghe bọn họ nói Ninh Anh đã trốn khỏi Chung Nhạn Sơn từ sáu ngày trước?”
Lý Du ừm một tiếng, ánh mắt rơi xuống Kinh Kỳ địa vực: “Lúc này chắc hẳn vẫn chưa ra khỏi Kinh Kỳ.”
Thôi Thị nhíu mày: “Nếu Nhị Lang muốn tìm nàng về thì cứ trực tiếp báo quan ở Kinh Triệu phủ là được, một khi quan phủ ra lệnh, các cửa ải kiểm tra trên đường sẽ được tiến hành, cứ như thế nhất định chúng ta có thể tìm được nàng về.”
Lời này khiến cho Lý Du bật cười: “Thôi ma ma nghĩ đơn giản quá rồi.”
Thôi Thị: “???”
Lý Du: “Ngươi cũng biết tình hình của Ninh Anh mà, nàng mặc dù xử sự ổn trọng, có mấy phần thông minh, nhưng dù gì cũng chỉ là nữ lang ở hậu trạch, không biết thế gian có bao nhiêu hiểm ác.” Hắn nói thêm, “Viên phủ nói nàng trốn khỏi Chung Nhạn Sơn lúc nửa đêm, một nữ lang chưa quen với cuộc sống nơi đây, lại chạy trốn từ trên núi trong lúc nửa đêm, nếu không có trợ lực của người khác thì nàng ta làm sao dám hành động thiếu suy nghĩ như thế cơ chứ?”
Thôi Thị sửng sốt.
Lý Du vô cùng bình tĩnh nói: “Tưởng Thị của Viên gia không muốn thu nhận nàng, hơn phân nửa là nàng ta giật dây thì nàng mới có thể chạy trốn, đồng thời nàng ta còn cung cấp người dẫn đường, trong lòng ta đều biết rất rõ ràng.”
Nghe vậy, Thôi Thị không khỏi lo lắng: “Vậy Nhị Lang đã từng thẩm vấn Tưởng Thị kia chưa?”
Lý Du liếc xéo bà ấy: “Ninh Anh hiện tại vẫn còn vướng mắc trong tay nàng ta, phụ nhân kia cũng chỉ là một ả nữ nhân hồ đồ, nếu ta quá ép buộc nàng ta khiến cho nàng ta làm ra chuyện ngu ngốc như giết người diệt khẩu, vậy thì ta chỉ trích Viên gia còn có ý nghĩa gì?”
Thôi Thị ngậm miệng, tựa như đã hiểu được ý định của hắn —— thứ hắn muốn chính là người sống.
Lý Du tiếp tục nói: “Ninh Anh có người dẫn đường bảo vệ, nếu nàng sửa đổi dung mạo, quan phủ cũng không dễ dàng bắt được nàng. Một khi các cửa ải canh đường trở nên nghiêm ngạt, nàng tất nhiên sẽ biết đang bị người trong kinh đuổi bắt, không khác gì chúng ta đánh cỏ động rắn, đến lúc đó nàng trốn đông trốn tây, ta có thể tìm nàng ở đâu được chứ?”
Thôi Thị: “Lá gan của nha đầu này cũng thật lớn.”
Lý Du không nói gì, chỉ nhìn chỗ biên giới trên bản đồ, ánh mắt rơi vào Phản thành, là nơi thích hợp nhất cho các hắc hộ định cư.
Ninh Anh không có khế ước bán thân, ở trong Đại Ung thì chính là hắc hộ, mà lại còn là đào nô, trốn đông trốn tây tất nhiên sẽ không an ổn.
Nếu nàng muốn tìm cuộc sống mới, chỉ có Phản thành mới thích hợp với những loại người như vậy, hoặc phải đi qua Trấn Nam Dương- nơi có nền quân sự mạnh, hoặc từ bên kia Kỳ Giang lén chạy qua nước láng giềng.
Điều đầu tiên mà hắn muốn làm bây giờ là chặn hoàn toàn con đường giúp nàng có khả năng rời khỏi Đại Ung, chỉ cần nàng còn ở trên mảnh đất Đại Ung, bàn tay của Lý Du hắn sẽ đủ dài, đủ xa để tóm được nàng.
Sau khi hạ quyết tâm, Lý Du lúc này mới lệnh cho Thôi Thị đi mài mực, gửi thông điệp chặn đường đến Nam Dương và Kỳ Giang, ngăn chặn việc Ninh Anh đào tẩu từ nơi đó.
Trong lòng hắn đã có trù tính, hạ bút cũng rất nhanh, thông tin chi tiết của Ninh Anh được ghi ra giấy cặn kẽ, Thôi Thị ở một bên nhìn hắn múa bút thành văn, viết nhanh không một chút ngơi nghỉ.
Chỉ trong chốc lát, lệnh truy đuổi kia đã hoàn thành.
Lý Du đọc kỹ lại lần nữa, xác nhận không có gì sai sót xong mới lấy bức chân dung của Ninh Anh lúc trước tới, giao cả hai cho Thôi Thị, nói: “Thôi ma ma đi một chuyến đến Phúc Thọ Đường, bảo nương của ta in dấu của Tần Vương phủ xuống đây, gửi lệnh truy đuổi này đến quan bưu, rồi đưa nó đến biên giới Nam Dương.”
Thôi Thị đưa hai tay ra tiếp nhận, vội vàng lui xuống dưới làm việc.
Ánh mắt của Lý Du lại một lần nữa rơi xuống tấm bản đồ địa hình, nhìn chằm chằm khu vực Chung Nhạn Sơn.
Bây giờ đã là sáu ngày kể từ khi Ninh Anh trốn đi, nàng đã trốn đi đâu trong sáu ngày này?
Đi về phía nam hay phía bắc?
Thôi Thị cầm theo lệnh truy đuổi vội vàng đi tới Phúc Thọ Đường, tìm lão Vương phi Quách Thị đóng dấu của Tần Vương phủ.
Lúc ấy Quách Thị đang nói chuyện cùng với tức phụ Thu Thị, chợt nghe tỳ nữ đến báo, nói Thôi Thị nhận mệnh Lý Du đến đây có chuyện cần nhờ cậy.
Quách Thị ra hiệu.
Thôi Thị được tỳ nữ đưa vào phòng, bà ấy hành lễ với hai người bọn họ, lập tức trình lên lệnh truy đuổi mà Lý Du viết.
Tỳ nữ đưa nó đến trong tay Quách Thị, bà đã lớn tuổi, mắt mờ, bèn đưa cho Thu Thị nói: “Con đọc cho ta xem nó viết thứ gì vậy.”
Thu Thị đọc từng chữ một, lệnh truy đuổi kia viết vô cùng đơn giản, trật tự rõ ràng, giống như những lệnh truy đuổi thông thường nhưng lại nhắc đi nhắc lại hai lần rằng hắn muốn bắt sống.
Sau khi đọc xong, Thu Thị nhịn không được nói: “Nha đầu Ninh Anh kia thật to gan.”
Quách Thị nhìn về phía Thôi Thị, hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
Thôi Thị đáp: “Buổi sáng.” Bà ấy dừng lại một chút, “Là do Dự Vương đi tới Viên phủ đòi uống trà thì mới phát hiện ra, buổi sáng Nhị Lang đã đi tới đó một chuyến, sau khi trở về đã kêu lão nô đưa lệnh truy đuổi này tới.”
Quách Thị nhíu mày: “Nếu là đào nô thì đã báo quan chưa?”
Thôi Thị: “Nhị Lang không cho báo quan.”
Quách Thị sửng sốt.
Thôi Thị giải thích: “Lão nô nghe khẩu khí của ngài ấy thì có lẽ việc Ninh Anh trốn đi xác nhận đã có người giật dây trợ lực, ngài ấy muốn bắt sống, nếu đi báo quan thì phần lớn sẽ không giữ được mạng của nàng.”
Quách Thị nghe nói như thế, không khỏi thốt lên: “Đây đều là oan nghiệt, lúc trước ta đã kinh ngạc thắc mắc vì sao hắn lại đưa Ninh Anh ra ngoài, lúc này hối hận cũng không kịp nữa.”
Thôi Thị cũng đành chịu nói: “Tốt xấu gì cũng là tiểu tỳ nuôi sáu năm, ngay cả chó mèo thì cũng phải có mấy phần tình nghĩa, bây giờ người cũng đã biến mất, tất nhiên sẽ muốn tìm về.”
Thu Thị hỏi: “Nhị Lang có nói nếu tìm về được sẽ xử trí ra sao không?”
Thôi Thị lắc đầu.
Quách Thị lấy chìa khoá, gọi bà tử đi tìm con dấu của Tần Vương phủ đến.
Chỉ chốc lát sau hộp gỗ đã được đưa lên, Quách Thị tự mình đóng con dấu vào lệnh truy đuổi và bức họa của Ninh Anh, giao cho Thôi Thị.
Thôi Thị nhận đồ vật rồi sai người đưa chúng đến quan bưu.
Sau khi cất con dấu đi, Quách Thị tự nhủ: “Thật sự là oan nghiệt.”
Thu Thị ở bên cạnh nói: “Nếu tìm về được thì cũng chỉ có thể gửi đến điền trang mà thôi.”
Trong lòng Quách Thị biết nàng ấy muốn cho Nhan Tú thượng vị, bèn trả lời một câu: “Đó là chuyện của bản thân Nhị Lang, ngay cả một người làm lão nương như ta cũng không quản được, người làm đại tẩu như con há có thể xen vào?”
Thu Thị không nói nên lời.
Chuyện ở Tây Nguyệt Các nàng ấy thật sự không thể xen vào, ngay cả Tần Vương lão nhân cũng không quản được huống chi là một người ngoài như nàng ấy?
Sau khi từ Phúc Thọ Đường trở về, trong lòng Thu Thị không vui cho lắm, mới đầu nàng ấy nghĩ rằng chuyện Ninh Anh bị đưa ra khỏi phủ Lý Du không mấy quan tâm, bây giờ xem ra chắc hẳn hắn đã đặt nàng trong lòng.
Chuyện này phải nói với Nhan Tú một câu mới được, Thu Thị lúc này bèn sai người gọi Nhan Tú tới.
Không lâu sau khi tỳ nữ vén rèm lên, Nhan Tú vào nhà hành lễ với nàng ấy.
Thu Thị thay đổi tâm trạng không vui ban nãy, cười khẽ nói: “A Tú tới rồi sao.”
Nhan Tú dịu dàng ngoan ngoãn đi đến ngồi bên cạnh nàng ấy.
Thu Thị nắm chặt tay nàng ta, hòa nhã nói: “Chuyện ở Tây Nguyệt Các ngươi có nghe nói không?”
Nhan Tú sửng sốt, không hiểu gì lắc đầu.
Thu Thị hơi suy nghĩ, không biết nên dùng từ gì mới phải: “Nha đầu Ninh Anh kia đã chạy trốn khỏi Viên phủ.”
Ngay khi những lời này nói ra, Nhan Tú cực kỳ kinh hãi, hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Thu Thị: “Theo lời của Thôi ma ma nói thì nàng ta đã trốn khỏi Chung Nhạn Sơn từ sáu ngày trước, một nữ tử yếu đuối giờ đây đã trở thành đào nô, lá gan cũng rất lớn.”
Nhan Tú hiếu kì không thôi: “Nàng ta vì sao lại muốn chạy trốn?”
Thu Thị lắc đầu, chỉ nói: “Mới vừa rồi Nhị Lang đã hạ lệnh truy đuổi, muốn tìm nàng ta trở về.”
Nghe nói như thế, Nhan Tú nao nao, không hề lên tiếng.
Thu Thị nhìn về phía nàng ta: “Nhị Lang không cho phép báo quan, muốn giữ lại tính mạng của nàng ta.”
Nhan Tú hiểu rõ ràng những lời bóng gió kia, nàng ta trầm mặc một lúc, hỏi ra vấn đề kỳ quái: “Nữ lang kia đã chạy thoát khỏi Viên gia, có thể thấy rằng Viên gia không muốn thu nhận nàng ta, vậy vì sao nàng ta không tìm đến chủ cũ? Nói không chừng còn có thể có một chỗ dung thân, dù gì thì cũng tốt hơn thân phận đào nô.”
Thu Thị sửng sốt.
Nhan Tú bình tĩnh nói: “Nếu con là Ninh Anh, con nhất định phải đánh cược một phen, dựa vào sáu năm tình nghĩa đồng thời còn là nữ nhân duy nhất trong phòng của Nhị thúc, mặc kệ nhận lại kết quả như thế nào thì cũng tốt hơn làm một tên đào nô.”
Lời nhận xét này khiến hai mắt của Thu Thị sáng lên, như được khai thông: “Ý của ngươi là Ninh Anh không muốn trở về?”
Nhan Tú nhìn nàng ấy nói: “Cô mẫu, người suy nghĩ kỹ một chút xem, nếu Viên gia không muốn thu nhận Ninh Anh khiến cho nàng ta sinh ra tâm tư muốn bỏ trốn, nàng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, không nơi nương tựa, làm sao có thể sinh tồn được ở thế giới ngoài kia?” Nàng ta nói thêm, “Làm đào nô không ngoài dự đoán chắn chắn là dự tính xấu nhất, nàng ta lại tình nguyện làm đào nô cũng không muốn tìm kiếm cứu trợ từ Tần Vương phủ, rốt cuộc là vì sao?”
Thu Thị trầm mặc không nói.
Nhan Tú có chút kích động, hơi hả hê nói: “Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh, cho dù Nhị thúc có bắt nàng ta về, để ở trong lòng thì có sao? Ninh Anh sẽ không muốn nhận phần tình nghĩa đó nữa, nàng ta tình nguyện làm đào nô cũng không nguyện ý trở về, có thể thấy được nàng ta khinh thường Nhị thúc.”
“Nàng ta điên rồi sao?”
“Cô mẫu, tâm tư của nữ lang chính là kỳ quái như thế, nếu đã nản lòng thì cái gì cũng không muốn để ý tới.” Nàng ta nói thêm, “Bây giờ Nhị thúc không muốn báo quan, việc tìm người nhất định sẽ khó xử, nếu như Ninh Anh muốn ẩn núp thì chẳng lẽ chỉ cần dăm ba ngày là có thể tìm về hay sao?”
Thu Thị nghiêm túc suy nghĩ, có vẻ như đây là sự thật.
Nhan Tú tiếp tục nói: “Cứ để hắn đi tìm đi, nếu không tìm thấy người, trái tim hắn tự nhiên sẽ lạnh.”
Đúng như lời nàng ta nói, trong lòng Lý Du hiện tại đang cực kỳ sốt ruột. Ngay chiều hôm đó, Tần Vương phủ đã phái người chia ra thành ba đường từ Chung Nhạn Sơn đi tới xung quanh để tìm kiếm manh mối, truy đuổi tung tích của Ninh Anh.
Lý Du cũng đích thân ra khỏi thành.
Thôi Thị không ngăn được, đành phải lòng như lửa đốt chạy đến Phúc Thọ Đường nói với Quách Thị.
Biết được tiểu tử kia đã ra khỏi thành, Quách Thị không kinh ngạc chút nào, xua tay nói: “Để hắn đi đi, nếu bây giờ ngươi cản trở, hắn ngược lại sẽ suy nghĩ lung tung, ra ngoài phí công một chuyến tự nhiên sẽ trở về thôi.”
Thôi Thị: “Nhưng …”
Quách Thị: “Lo lắng vớ vẩn cái gì, không phải có thị vệ trong vương phủ đi theo sao, hắn không muốn báo quan thì chúng ta cứ kệ hắn chơi đùa là được.”
Thôi Thị thở dài nặng nề, xúc động nói: “Lúc trước lão nô đã nói với Nhị Lang rồi, ngài ấy lại không nghe.”
Quách Thị hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí nói: “Không đáng tin cậy y như lão cha nhà hắn.”
Thôi Thị: “……”
Lý Du và một đoàn người sau khi ra khỏi thành đã đi thẳng đến huyện Nghi Thiện thuộc Phản thành, chỉ cần Ninh Anh muốn ra khỏi Kinh Kỳ thì bắt buộc phải đi qua khu vực huyện Nghi Thiện.
Khi hắn vội vàng chạy tới, Ninh Anh và Yến Tam Lang vẫn đang ở trên thuyền hàng đến Bình Châu. Bọn hắn đã ở trên thuyền mấy ngày rồi, phong cảnh dọc theo đường đi rất đẹp, Ninh Anh chưa bao giờ được cẩn thận quan sát núi sông hùng vĩ của Đại Ung như hiện tại.
Lần trốn đi này đã có dịp được chứng kiến, mở rộng tầm mắt không ít.
Những ngọn đồi xanh mướt hai bên sông không ngừng hiện ra, nhiều người tò mò quan sát những con khỉ trong núi rừng.
Dòng sông xanh ngắt uốn lượn trên núi, ánh nắng vàng chấm phá mặt nước lung linh, từng cơn gió thoảng qua khiến lòng người thư thái, sảng khoái đến mức muốn vươn mình.
Ninh Anh vô cùng tận hưởng sự tự do trong giây phút này, thậm chí còn rất mơ mộng, nếu có thể đặt chân, nhất định phải nhìn cho kỹ cảnh đẹp núi sông của Đại Ung mới không uổng công nàng trốn ra.
Sau đó, thuyền chở hàng phải mất thêm ba hoặc hai ngày nữa mới đến được Bình Châu.
Bình Châu nằm ở khu vực biên giới của Kinh Kỳ, hành trình đi đường rất suôn sẻ, cũng không gặp phải sự kiểm tra nghiêm ngặt của quan phủ, tất cả đều rất bình thường.
Yến Tam Lang hỏi nàng sẽ đi đâu, Ninh Anh cũng không muốn tiếp tục liên tới lụy hắn, dù gì thì nàng vẫn hơi phòng bị.
“Những ngày này đa tạ Tam Lang chăm sóc, ngài đã rời kinh nhiều ngày như vậy, chắc hẳn Giả ma ma cũng lo lắng không thôi. Chúng ta chia tay nhau ở Bình Châu đi, quãng đường còn lại hãy để ta tự đi tiếp.”
Yến Tam Lang biết nàng đã có kế hoạch riêng của mình nên không nói gì nhiều, chỉ nói: “Nếu ngươi muốn hoàn toàn thoát thân thì hãy đến Phản thành, chỉ cần ngươi đi qua Nghi Thiện thì không ai có thể dễ dàng tìm kiếm ngươi nữa.”
Ninh Anh gật đầu: “Ta biết.”
Yến Tam Lang lại nói: “Nếu muốn trốn thì có thể đến nơi có kinh tế thịnh vượng, thành thị phồn vinh, như vậy mới có thể mong có được cuộc sống yên ổn.”
Ninh Anh cảm kích nói: “Đa tạ Tam Lang chỉ điểm.”
Yến Tam Lang dùng tay làm động tác mời: “Mong rằng sau này A Anh cô nương có thể thuận buồm xuôi gió, hành sự cẩn thận.”
Ninh Anh: “Làm phiền Tam Lang đưa tiễn.”
Sau khi hai người chia tay ở Bình Châu, thấy sắc trời không còn sớm, Ninh Anh bèn tìm một quán trọ để ngủ lại.
Mấy ngày nay toàn phải đi đường thủy nên nàng ngủ không được ngon giấc, lại có thêm Yến Tam Lang ở bên cạnh khiến nàng luôn không được tự nhiên, bây giờ một thân một mình, đồng thời đã có kinh nghiệm lúc trước nên nàng không hề sợ hãi.
Ngủ đến lúc nửa đêm, đột nhiên bên tai vang lên tiếng la hét.
Ninh Anh kinh hãi mở to mắt, xung quanh ẩm ướt, trên thân cũng ướt dầm dề, hơi lạnh xâm chiếm cơ thể.
Nàng bối rối nhìn xung quanh, đây là rừng núi.
Xa xa lửa cháy ngút trời, chó sủa không ngớt, hàng chục người đang dùng đuốc tìm kiếm người trong rừng.
“A Anh ……”
Tiếng hét của Lý Du như gần như xa, dọa đến mức khiến cho Ninh Anh run rẩy. Nàng vội vàng đứng lên chạy trốn, ai ngờ vừa quay đầu đã thấy một khuôn mặt trắng bệch đáng sợ chắn trước mắt.
Khuôn mặt đó không còn chút huyết sắc nào, một đôi mắt hồ ly quỷ mị tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào nàng rồi bất giác nở nụ cười, sắc môi diễm lệ, lộ ra hàm răng trắng toát.
“A Anh, ta tìm được ngươi rồi……”
Ninh Anh hét lên một tiếng, bừng tỉnh từ trong ác mộng.
Nàng mở to mắt, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Sau khi nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, nàng bàng hoàng ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán rồi thầm chửi rủa, quả nhiên là âm hồn bất tán.
Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, nghe thấy tiếng gõ mõ báo giờ, hóa ra bây giờ mới là nửa đêm mà thôi.
Nàng lại nằm xuống, nhưng không ngủ được, đầu óc đều là khuôn mặt trắng bệch đáng sợ của Lý Du.
Kiểu tra tấn tâm lý đó thực sự rất kinh khủng, luôn luôn khiến cho người ta lo lắng hãi hùng.
Đưa hai tay ra sau đầu, Ninh Anh nghĩ thầm trong lòng, lời nói của Yến Tam Lang vào ban ngày cứ quanh quẩn, nếu nàng muốn hoàn toàn được tự do thì chỉ có Phản thành là con đường duy nhất.
Nàng có muốn đi tới Phản thành không?
Trước mắt nàng không có dự định gì, chỉ nghĩ rằng đi được tới đâu thì hay tới đó, dù sao nàng chỉ lẻ loi một mình như lục bình phiêu bạt, chỗ nào cũng có thể đặt chân.
Yến Tam Lang nói rằng nếu muốn ẩn thân kiếm ăn thì cứ lựa chọn thành thị lớn một chút.
Ninh Anh vẫn băn khoăn về văn tự bán mình của nàng, nếu như trong kinh không có động tĩnh thì chứng tỏ nàng vẫn còn cơ hội từ đòi lại văn tự bán mình từ trong tay Tưởng Thị.
Lý Du có thể đuổi nàng đi chứng minh hắn cũng không quá để bụng đến chuyện đó.
Nàng lạc quan nghĩ, dù sao tiểu công chúa tự cao tự đại kia từ trước đến nay vẫn không coi ai ra gì, nếu không đi chỉ trích Viên gia thì nàng làm sao có thể tìm cách lấy được khế ước đây.
Càng nghĩ, Ninh Anh càng quyết định sẽ dùng một mũi tên trúng hai con nhạn, một bên sẽ đi tới Phản thành, một bên xem xét tình huống kiểm tra cửa ải dọc đường.
Nếu như cửa ải quản lý nghiêm ngặt thì chứng tỏ trong kinh đã phát ra lệnh bắt người.
Nếu không có gì khác thường thì đồng nghĩa việc này còn có đường lùi, nàng có thể đợi mọi chuyện chìm xuống rồi đi đòi lại khế ước bán thân của mình.
Vừa đi vừa đợi, tùy cơ ứng biến.
Sau khi hạ quyết tâm, Ninh Anh quyết định ngày mai sẽ lên đường tiến về huyện Nghi Thiện, Phản thành.
Sáng sớm ngày hôm sau nàng rời khỏi quán trọ, nhìn thấy một gánh hàng rong gần đó đang bán bánh thịt dê bèn đi mua một bát.
Nước dùng được ninh từ xương dê mặn mà đậm vị, thịt dê thái mỏng, vô cùng hợp khẩu vị.
Nàng có thể ăn cay nên đã cho thêm ít thù du, thịt dê thì cực kỳ mềm, gần như tan ra trong miệng.
Ninh Anh vui vẻ dùng một bát, nhét đầy bụng.
Trước khi đi, nàng hỏi người bán hàng xem có thuyền đi đến Nghi Thiện hay không, người bán hàng rong nói: “Có, nhưng tầm buổi trưa mới tới đây.”
Ninh Anh nói tiếng cám ơn, lau miệng, đặt đồng tiền xuống rồi rời đi.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu Lý Du mới đánh vỡ loại giằng co mệt nhọc kia, dùng một giọng kỳ quái nói: “Phu nhân nói Ninh Anh trốn đi, sống phải thấy người chết phải thấy xác, vậy làm sao ta biết được nàng ta có thật đã chạy trốn hay đang bị chôn ở gốc cây nào dưới Chung Nhạn Sơn?”
Những lời này vừa nói ra, trái tim của Tưởng Thị đông cứng lại, cuống quít quỳ xuống nói: “Nhị công tử nói quá lời, Tưởng Tam Nương ta thề với trời, Ninh Anh đúng là đã tự mình trốn đi!”
Lý Du lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, ngữ khí âm trầm, hết sức lạnh lùng: “Ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện là nàng ta vẫn còn sống. Nếu ta tra được nàng bị bịt miệng hay xảy ra rủi ro gì trên đường chạy trốn thì ngươi thử đoán xem, ta sẽ đối đãi với Viên gia các ngươi ra sao?”
Tưởng Thị gần như bật khóc, run rẩy nói: “Xin Nhị công tử minh giám, Tam Nương chỉ là một tiểu phụ nhân trong hậu trạch, tuyệt đối không làm ra được loại chuyện táng tận lương tâm kia!”
Lý Du chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói: “Như thế thì tốt, văn tự bán mình mà các ngươi trình lên, ta sẽ thu hồi lại trong hôm nay. Nếu Viên gia còn tiếp tục nhúng tay vào chuyện này thì đừng trách ta tại sao không khách khí.”
Tưởng Thị liên tục nói đã hiểu.
Lý Du không để ý những gì nàng ta nói nữa, chỉ cầm văn tự bán mình rồi rời đi.
Viên Kiệt ở bên ngoài nhìn thấy hắn đi ra liền gọi một tiếng Nhị Lang, nhưng hắn cũng không quay đầu lại, chỉ chắp tay sau lưng rồi rời đi.
Viên Kiệt vội vàng tiến vào tiền viện nhìn Tưởng Thị, nàng ta đã xụi lơ thành một bãi bùn nhão, bị dọa đến mức hồn phi phách tán.
Giả bà tử tranh thủ thời gian đỡ nàng ta lên, lo lắng nói: “Nương tử ……”
Tưởng Thị sắc mặt trắng bệch nói: “Trong lòng ta rất hoảng, muốn nằm nghỉ một lát.”
Viên Kiệt vội vàng sai người bế nàng ta lên giường nằm, thấy sắc mặt nàng ta không tốt, lại sai người mời đại phu đến xem bệnh.
Tưởng Thị một mực nắm lấy tay của Giả bà tử, có thể thấy được đã bị Lý Du dọa sợ.
Sau đó thấy Viên Kiệt vào nhà, trong lòng Tưởng Thị liền khó chịu: “Lúc này chắc hẳn nương đang lo lắng cho chuyện vừa xảy ra, Tứ Lang đi đến đó nói với bọn họ một tiếng rằng Tần Vương phủ sẽ không tiếp tục truy cứu Viên gia nữa, để cho bọn họ an tâm.”
Viên Kiệt nói: “Vậy nàng hãy nằm nghỉ cho khỏe lại, ta đi một chút rồi về ngay.”
Đợi sau khi hắn rời đi, Tưởng Thị mới khinh hoàng nhìn về phía Giả bà tử, lẩm bẩm nói: “Ta hối hận, hối hận phát điên lên được.”
Giả bà tử đau lòng nói: “Nương tử ……”
Tưởng Thị tự nhủ: “Muốn trách thì trách ta lúc đầu không giữ được bình tĩnh, nếu ta có thể nhẫn nại thêm chút thời gian, nói không chừng Lý Du sẽ nghĩ ra biện pháp kéo Ninh Anh về.” Dứt lời, nàng ta nhìn về phía Giả bà tử, “Người kia đã đặt Ninh Anh ở trong lòng, cho nên hắn nổi giận.”
Giả bà tử rầu rĩ nói: “Nhưng bây giờ đã quá muộn.”
Tưởng Thị lấy lại tinh thần: “Ta hiện tại vô cùng may mắn vì không sinh ra ý đồ xấu nào, chỉ mong nàng ta có thể chạy trốn thuận lợi, không nghĩ tới việc đả thương tính mệnh của nàng, nếu không Viên gia coi như hoàn toàn toi đời, ta vẫn không quá hồ đồ.”
Giả bà tử lòng như lửa đốt: “Lúc này đám người Tam Lang đã đến biên giới Bình Châu rồi, hay là chúng ta gọi họ trở về?”
Tưởng Thị xua tay: “Sao ngươi lại hồ đồ như vậy!”
Giả bà tử: “???”
Tưởng Thị bình tĩnh nói: “Lý Du đã giữ lại mặt mũi cho Viên gia, chỉ cần ta chết miệng khẳng định việc Ninh Anh tự mình chạy trốn không liên quan gì đến ta, hắn chắc chắn sẽ không gây thêm khó khăn cho chúng ta. Huống hồ hắn đã nói, Viên gia đừng có tiếp tục nhúng tay vào việc này, chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra là được.”
“Vậy Tam Lang……”
“Có hắn che chở Ninh Anh, trên đường đi nàng ta chắc hẳn sẽ bình an, chỉ cần bọn họ ra khỏi khu vực kinh kỳ thì hai người sẽ đường ai nấy đi. Về phần Ninh Anh, nàng ta đi nơi nào ta cũng không biết, đó là chuyện của Tần Vương phủ, không liên quan gì đến ta.”
Nghe nàng ta nói như vậy, Giả bà tử cũng không nhiều lời nữa.
Tưởng Thị chua xót nghĩ trong lòng, Lý Du kia đúng là đồ thần kinh, lúc trước nếu không nỡ để Ninh Anh đi thì vì sao không cho Tứ Lang trả về, khiến cho Viên gia gà bay chó sủa.
Hiện tại thì hay rồi, người ta cũng đã chạy mất, việc này dù sao cũng không liên quan đến nàng ta. Nàng ta ngầm cầu nguyện cho Ninh Anh chạy càng xa càng tốt, tốt nhất là có thể chạy đến chân trời góc biển, cho tên thần kinh kia lo lắng chết đi!
Nghĩ một hồi như thế, Tưởng Thị mới phát giác được trong đầu vui vẻ lên được chút ít.
Bên kia, Lý Du vừa trở lại Tây Nguyệt Các đã gặp Thôi Thị tiến đến hỏi thăm, tất nhiên đã nghe ngóng được chuyện Ninh Anh tự mình trốn chạy.
Lý Du đưa văn tự bán mình trong tay áo cho bà ấy, Thôi Thị lập tức tiếp nhận, sau khi nhìn qua lại nhịn không được hỏi một câu: “Nha đầu kia thật sự đã chạy ư?”
Lý Du đáp: “Chạy rồi.”
Thôi Thị ôi một tiếng, cau mày nói: “Một nữ nhân yếu đuối, còn không có ai bảo đảm cho sự an nguy, tự mình trở thành đào nô, sao nàng ấy lại có được lá gan lớn đến thế cơ chứ?”
Lý Du hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhìn bà ấy cười, cười đến mức khiến Thôi Thị rùng mình: “Thôi ma ma chớ có đánh giá thấp sự thông minh của Ninh Anh.”
Lời này khiến Thôi Thị không thể hiểu nổi: “Thông minh gì chứ?”
Lý Du không trả lời mà hỏi lại: “Không có ai dẫn đường thì nàng ta có thể chạy trốn được sao?”
“Tất nhiên là không thể.”
“Ngươi cũng biết chắc chắn không thể, chẳng lẽ nàng ta không biết điều đó?”
“……”
Thôi Thị lúc này mới bất tri bất giác hiểu ra: “Ý của Nhị Lang là đã có người chỉ đường chạy trốn cho nàng ấy?”
Lý Du lười trả lời vấn đề này, tự mình đi tới thư phòng.
Thôi Thị cũng đi theo, vừa đi vừa hỏi: “Nàng ấy đã chạy trốn thì chúng ta có nên đi báo quan không?”
Lý Du không nhịn được nói: “Báo quan cái gì, thứ ta muốn chính là người sống.”
Thôi Thị ngậm miệng.
Lý Du tiến vào thư phòng, từ bên trong hòm gỗ lấy ra một cuộn da cừu, đó là bản đồ địa hình của Đại Ung, hắn nhanh chóng trải nó ra bàn.
Thôi Thị nhìn bản đồ địa hình kia, nói: “Lão nô nghe bọn họ nói Ninh Anh đã trốn khỏi Chung Nhạn Sơn từ sáu ngày trước?”
Lý Du ừm một tiếng, ánh mắt rơi xuống Kinh Kỳ địa vực: “Lúc này chắc hẳn vẫn chưa ra khỏi Kinh Kỳ.”
Thôi Thị nhíu mày: “Nếu Nhị Lang muốn tìm nàng về thì cứ trực tiếp báo quan ở Kinh Triệu phủ là được, một khi quan phủ ra lệnh, các cửa ải kiểm tra trên đường sẽ được tiến hành, cứ như thế nhất định chúng ta có thể tìm được nàng về.”
Lời này khiến cho Lý Du bật cười: “Thôi ma ma nghĩ đơn giản quá rồi.”
Thôi Thị: “???”
Lý Du: “Ngươi cũng biết tình hình của Ninh Anh mà, nàng mặc dù xử sự ổn trọng, có mấy phần thông minh, nhưng dù gì cũng chỉ là nữ lang ở hậu trạch, không biết thế gian có bao nhiêu hiểm ác.” Hắn nói thêm, “Viên phủ nói nàng trốn khỏi Chung Nhạn Sơn lúc nửa đêm, một nữ lang chưa quen với cuộc sống nơi đây, lại chạy trốn từ trên núi trong lúc nửa đêm, nếu không có trợ lực của người khác thì nàng ta làm sao dám hành động thiếu suy nghĩ như thế cơ chứ?”
Thôi Thị sửng sốt.
Lý Du vô cùng bình tĩnh nói: “Tưởng Thị của Viên gia không muốn thu nhận nàng, hơn phân nửa là nàng ta giật dây thì nàng mới có thể chạy trốn, đồng thời nàng ta còn cung cấp người dẫn đường, trong lòng ta đều biết rất rõ ràng.”
Nghe vậy, Thôi Thị không khỏi lo lắng: “Vậy Nhị Lang đã từng thẩm vấn Tưởng Thị kia chưa?”
Lý Du liếc xéo bà ấy: “Ninh Anh hiện tại vẫn còn vướng mắc trong tay nàng ta, phụ nhân kia cũng chỉ là một ả nữ nhân hồ đồ, nếu ta quá ép buộc nàng ta khiến cho nàng ta làm ra chuyện ngu ngốc như giết người diệt khẩu, vậy thì ta chỉ trích Viên gia còn có ý nghĩa gì?”
Thôi Thị ngậm miệng, tựa như đã hiểu được ý định của hắn —— thứ hắn muốn chính là người sống.
Lý Du tiếp tục nói: “Ninh Anh có người dẫn đường bảo vệ, nếu nàng sửa đổi dung mạo, quan phủ cũng không dễ dàng bắt được nàng. Một khi các cửa ải canh đường trở nên nghiêm ngạt, nàng tất nhiên sẽ biết đang bị người trong kinh đuổi bắt, không khác gì chúng ta đánh cỏ động rắn, đến lúc đó nàng trốn đông trốn tây, ta có thể tìm nàng ở đâu được chứ?”
Thôi Thị: “Lá gan của nha đầu này cũng thật lớn.”
Lý Du không nói gì, chỉ nhìn chỗ biên giới trên bản đồ, ánh mắt rơi vào Phản thành, là nơi thích hợp nhất cho các hắc hộ định cư.
Ninh Anh không có khế ước bán thân, ở trong Đại Ung thì chính là hắc hộ, mà lại còn là đào nô, trốn đông trốn tây tất nhiên sẽ không an ổn.
Nếu nàng muốn tìm cuộc sống mới, chỉ có Phản thành mới thích hợp với những loại người như vậy, hoặc phải đi qua Trấn Nam Dương- nơi có nền quân sự mạnh, hoặc từ bên kia Kỳ Giang lén chạy qua nước láng giềng.
Điều đầu tiên mà hắn muốn làm bây giờ là chặn hoàn toàn con đường giúp nàng có khả năng rời khỏi Đại Ung, chỉ cần nàng còn ở trên mảnh đất Đại Ung, bàn tay của Lý Du hắn sẽ đủ dài, đủ xa để tóm được nàng.
Sau khi hạ quyết tâm, Lý Du lúc này mới lệnh cho Thôi Thị đi mài mực, gửi thông điệp chặn đường đến Nam Dương và Kỳ Giang, ngăn chặn việc Ninh Anh đào tẩu từ nơi đó.
Trong lòng hắn đã có trù tính, hạ bút cũng rất nhanh, thông tin chi tiết của Ninh Anh được ghi ra giấy cặn kẽ, Thôi Thị ở một bên nhìn hắn múa bút thành văn, viết nhanh không một chút ngơi nghỉ.
Chỉ trong chốc lát, lệnh truy đuổi kia đã hoàn thành.
Lý Du đọc kỹ lại lần nữa, xác nhận không có gì sai sót xong mới lấy bức chân dung của Ninh Anh lúc trước tới, giao cả hai cho Thôi Thị, nói: “Thôi ma ma đi một chuyến đến Phúc Thọ Đường, bảo nương của ta in dấu của Tần Vương phủ xuống đây, gửi lệnh truy đuổi này đến quan bưu, rồi đưa nó đến biên giới Nam Dương.”
Thôi Thị đưa hai tay ra tiếp nhận, vội vàng lui xuống dưới làm việc.
Ánh mắt của Lý Du lại một lần nữa rơi xuống tấm bản đồ địa hình, nhìn chằm chằm khu vực Chung Nhạn Sơn.
Bây giờ đã là sáu ngày kể từ khi Ninh Anh trốn đi, nàng đã trốn đi đâu trong sáu ngày này?
Đi về phía nam hay phía bắc?
Thôi Thị cầm theo lệnh truy đuổi vội vàng đi tới Phúc Thọ Đường, tìm lão Vương phi Quách Thị đóng dấu của Tần Vương phủ.
Lúc ấy Quách Thị đang nói chuyện cùng với tức phụ Thu Thị, chợt nghe tỳ nữ đến báo, nói Thôi Thị nhận mệnh Lý Du đến đây có chuyện cần nhờ cậy.
Quách Thị ra hiệu.
Thôi Thị được tỳ nữ đưa vào phòng, bà ấy hành lễ với hai người bọn họ, lập tức trình lên lệnh truy đuổi mà Lý Du viết.
Tỳ nữ đưa nó đến trong tay Quách Thị, bà đã lớn tuổi, mắt mờ, bèn đưa cho Thu Thị nói: “Con đọc cho ta xem nó viết thứ gì vậy.”
Thu Thị đọc từng chữ một, lệnh truy đuổi kia viết vô cùng đơn giản, trật tự rõ ràng, giống như những lệnh truy đuổi thông thường nhưng lại nhắc đi nhắc lại hai lần rằng hắn muốn bắt sống.
Sau khi đọc xong, Thu Thị nhịn không được nói: “Nha đầu Ninh Anh kia thật to gan.”
Quách Thị nhìn về phía Thôi Thị, hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
Thôi Thị đáp: “Buổi sáng.” Bà ấy dừng lại một chút, “Là do Dự Vương đi tới Viên phủ đòi uống trà thì mới phát hiện ra, buổi sáng Nhị Lang đã đi tới đó một chuyến, sau khi trở về đã kêu lão nô đưa lệnh truy đuổi này tới.”
Quách Thị nhíu mày: “Nếu là đào nô thì đã báo quan chưa?”
Thôi Thị: “Nhị Lang không cho báo quan.”
Quách Thị sửng sốt.
Thôi Thị giải thích: “Lão nô nghe khẩu khí của ngài ấy thì có lẽ việc Ninh Anh trốn đi xác nhận đã có người giật dây trợ lực, ngài ấy muốn bắt sống, nếu đi báo quan thì phần lớn sẽ không giữ được mạng của nàng.”
Quách Thị nghe nói như thế, không khỏi thốt lên: “Đây đều là oan nghiệt, lúc trước ta đã kinh ngạc thắc mắc vì sao hắn lại đưa Ninh Anh ra ngoài, lúc này hối hận cũng không kịp nữa.”
Thôi Thị cũng đành chịu nói: “Tốt xấu gì cũng là tiểu tỳ nuôi sáu năm, ngay cả chó mèo thì cũng phải có mấy phần tình nghĩa, bây giờ người cũng đã biến mất, tất nhiên sẽ muốn tìm về.”
Thu Thị hỏi: “Nhị Lang có nói nếu tìm về được sẽ xử trí ra sao không?”
Thôi Thị lắc đầu.
Quách Thị lấy chìa khoá, gọi bà tử đi tìm con dấu của Tần Vương phủ đến.
Chỉ chốc lát sau hộp gỗ đã được đưa lên, Quách Thị tự mình đóng con dấu vào lệnh truy đuổi và bức họa của Ninh Anh, giao cho Thôi Thị.
Thôi Thị nhận đồ vật rồi sai người đưa chúng đến quan bưu.
Sau khi cất con dấu đi, Quách Thị tự nhủ: “Thật sự là oan nghiệt.”
Thu Thị ở bên cạnh nói: “Nếu tìm về được thì cũng chỉ có thể gửi đến điền trang mà thôi.”
Trong lòng Quách Thị biết nàng ấy muốn cho Nhan Tú thượng vị, bèn trả lời một câu: “Đó là chuyện của bản thân Nhị Lang, ngay cả một người làm lão nương như ta cũng không quản được, người làm đại tẩu như con há có thể xen vào?”
Thu Thị không nói nên lời.
Chuyện ở Tây Nguyệt Các nàng ấy thật sự không thể xen vào, ngay cả Tần Vương lão nhân cũng không quản được huống chi là một người ngoài như nàng ấy?
Sau khi từ Phúc Thọ Đường trở về, trong lòng Thu Thị không vui cho lắm, mới đầu nàng ấy nghĩ rằng chuyện Ninh Anh bị đưa ra khỏi phủ Lý Du không mấy quan tâm, bây giờ xem ra chắc hẳn hắn đã đặt nàng trong lòng.
Chuyện này phải nói với Nhan Tú một câu mới được, Thu Thị lúc này bèn sai người gọi Nhan Tú tới.
Không lâu sau khi tỳ nữ vén rèm lên, Nhan Tú vào nhà hành lễ với nàng ấy.
Thu Thị thay đổi tâm trạng không vui ban nãy, cười khẽ nói: “A Tú tới rồi sao.”
Nhan Tú dịu dàng ngoan ngoãn đi đến ngồi bên cạnh nàng ấy.
Thu Thị nắm chặt tay nàng ta, hòa nhã nói: “Chuyện ở Tây Nguyệt Các ngươi có nghe nói không?”
Nhan Tú sửng sốt, không hiểu gì lắc đầu.
Thu Thị hơi suy nghĩ, không biết nên dùng từ gì mới phải: “Nha đầu Ninh Anh kia đã chạy trốn khỏi Viên phủ.”
Ngay khi những lời này nói ra, Nhan Tú cực kỳ kinh hãi, hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Thu Thị: “Theo lời của Thôi ma ma nói thì nàng ta đã trốn khỏi Chung Nhạn Sơn từ sáu ngày trước, một nữ tử yếu đuối giờ đây đã trở thành đào nô, lá gan cũng rất lớn.”
Nhan Tú hiếu kì không thôi: “Nàng ta vì sao lại muốn chạy trốn?”
Thu Thị lắc đầu, chỉ nói: “Mới vừa rồi Nhị Lang đã hạ lệnh truy đuổi, muốn tìm nàng ta trở về.”
Nghe nói như thế, Nhan Tú nao nao, không hề lên tiếng.
Thu Thị nhìn về phía nàng ta: “Nhị Lang không cho phép báo quan, muốn giữ lại tính mạng của nàng ta.”
Nhan Tú hiểu rõ ràng những lời bóng gió kia, nàng ta trầm mặc một lúc, hỏi ra vấn đề kỳ quái: “Nữ lang kia đã chạy thoát khỏi Viên gia, có thể thấy rằng Viên gia không muốn thu nhận nàng ta, vậy vì sao nàng ta không tìm đến chủ cũ? Nói không chừng còn có thể có một chỗ dung thân, dù gì thì cũng tốt hơn thân phận đào nô.”
Thu Thị sửng sốt.
Nhan Tú bình tĩnh nói: “Nếu con là Ninh Anh, con nhất định phải đánh cược một phen, dựa vào sáu năm tình nghĩa đồng thời còn là nữ nhân duy nhất trong phòng của Nhị thúc, mặc kệ nhận lại kết quả như thế nào thì cũng tốt hơn làm một tên đào nô.”
Lời nhận xét này khiến hai mắt của Thu Thị sáng lên, như được khai thông: “Ý của ngươi là Ninh Anh không muốn trở về?”
Nhan Tú nhìn nàng ấy nói: “Cô mẫu, người suy nghĩ kỹ một chút xem, nếu Viên gia không muốn thu nhận Ninh Anh khiến cho nàng ta sinh ra tâm tư muốn bỏ trốn, nàng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, không nơi nương tựa, làm sao có thể sinh tồn được ở thế giới ngoài kia?” Nàng ta nói thêm, “Làm đào nô không ngoài dự đoán chắn chắn là dự tính xấu nhất, nàng ta lại tình nguyện làm đào nô cũng không muốn tìm kiếm cứu trợ từ Tần Vương phủ, rốt cuộc là vì sao?”
Thu Thị trầm mặc không nói.
Nhan Tú có chút kích động, hơi hả hê nói: “Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh, cho dù Nhị thúc có bắt nàng ta về, để ở trong lòng thì có sao? Ninh Anh sẽ không muốn nhận phần tình nghĩa đó nữa, nàng ta tình nguyện làm đào nô cũng không nguyện ý trở về, có thể thấy được nàng ta khinh thường Nhị thúc.”
“Nàng ta điên rồi sao?”
“Cô mẫu, tâm tư của nữ lang chính là kỳ quái như thế, nếu đã nản lòng thì cái gì cũng không muốn để ý tới.” Nàng ta nói thêm, “Bây giờ Nhị thúc không muốn báo quan, việc tìm người nhất định sẽ khó xử, nếu như Ninh Anh muốn ẩn núp thì chẳng lẽ chỉ cần dăm ba ngày là có thể tìm về hay sao?”
Thu Thị nghiêm túc suy nghĩ, có vẻ như đây là sự thật.
Nhan Tú tiếp tục nói: “Cứ để hắn đi tìm đi, nếu không tìm thấy người, trái tim hắn tự nhiên sẽ lạnh.”
Đúng như lời nàng ta nói, trong lòng Lý Du hiện tại đang cực kỳ sốt ruột. Ngay chiều hôm đó, Tần Vương phủ đã phái người chia ra thành ba đường từ Chung Nhạn Sơn đi tới xung quanh để tìm kiếm manh mối, truy đuổi tung tích của Ninh Anh.
Lý Du cũng đích thân ra khỏi thành.
Thôi Thị không ngăn được, đành phải lòng như lửa đốt chạy đến Phúc Thọ Đường nói với Quách Thị.
Biết được tiểu tử kia đã ra khỏi thành, Quách Thị không kinh ngạc chút nào, xua tay nói: “Để hắn đi đi, nếu bây giờ ngươi cản trở, hắn ngược lại sẽ suy nghĩ lung tung, ra ngoài phí công một chuyến tự nhiên sẽ trở về thôi.”
Thôi Thị: “Nhưng …”
Quách Thị: “Lo lắng vớ vẩn cái gì, không phải có thị vệ trong vương phủ đi theo sao, hắn không muốn báo quan thì chúng ta cứ kệ hắn chơi đùa là được.”
Thôi Thị thở dài nặng nề, xúc động nói: “Lúc trước lão nô đã nói với Nhị Lang rồi, ngài ấy lại không nghe.”
Quách Thị hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí nói: “Không đáng tin cậy y như lão cha nhà hắn.”
Thôi Thị: “……”
Lý Du và một đoàn người sau khi ra khỏi thành đã đi thẳng đến huyện Nghi Thiện thuộc Phản thành, chỉ cần Ninh Anh muốn ra khỏi Kinh Kỳ thì bắt buộc phải đi qua khu vực huyện Nghi Thiện.
Khi hắn vội vàng chạy tới, Ninh Anh và Yến Tam Lang vẫn đang ở trên thuyền hàng đến Bình Châu. Bọn hắn đã ở trên thuyền mấy ngày rồi, phong cảnh dọc theo đường đi rất đẹp, Ninh Anh chưa bao giờ được cẩn thận quan sát núi sông hùng vĩ của Đại Ung như hiện tại.
Lần trốn đi này đã có dịp được chứng kiến, mở rộng tầm mắt không ít.
Những ngọn đồi xanh mướt hai bên sông không ngừng hiện ra, nhiều người tò mò quan sát những con khỉ trong núi rừng.
Dòng sông xanh ngắt uốn lượn trên núi, ánh nắng vàng chấm phá mặt nước lung linh, từng cơn gió thoảng qua khiến lòng người thư thái, sảng khoái đến mức muốn vươn mình.
Ninh Anh vô cùng tận hưởng sự tự do trong giây phút này, thậm chí còn rất mơ mộng, nếu có thể đặt chân, nhất định phải nhìn cho kỹ cảnh đẹp núi sông của Đại Ung mới không uổng công nàng trốn ra.
Sau đó, thuyền chở hàng phải mất thêm ba hoặc hai ngày nữa mới đến được Bình Châu.
Bình Châu nằm ở khu vực biên giới của Kinh Kỳ, hành trình đi đường rất suôn sẻ, cũng không gặp phải sự kiểm tra nghiêm ngặt của quan phủ, tất cả đều rất bình thường.
Yến Tam Lang hỏi nàng sẽ đi đâu, Ninh Anh cũng không muốn tiếp tục liên tới lụy hắn, dù gì thì nàng vẫn hơi phòng bị.
“Những ngày này đa tạ Tam Lang chăm sóc, ngài đã rời kinh nhiều ngày như vậy, chắc hẳn Giả ma ma cũng lo lắng không thôi. Chúng ta chia tay nhau ở Bình Châu đi, quãng đường còn lại hãy để ta tự đi tiếp.”
Yến Tam Lang biết nàng đã có kế hoạch riêng của mình nên không nói gì nhiều, chỉ nói: “Nếu ngươi muốn hoàn toàn thoát thân thì hãy đến Phản thành, chỉ cần ngươi đi qua Nghi Thiện thì không ai có thể dễ dàng tìm kiếm ngươi nữa.”
Ninh Anh gật đầu: “Ta biết.”
Yến Tam Lang lại nói: “Nếu muốn trốn thì có thể đến nơi có kinh tế thịnh vượng, thành thị phồn vinh, như vậy mới có thể mong có được cuộc sống yên ổn.”
Ninh Anh cảm kích nói: “Đa tạ Tam Lang chỉ điểm.”
Yến Tam Lang dùng tay làm động tác mời: “Mong rằng sau này A Anh cô nương có thể thuận buồm xuôi gió, hành sự cẩn thận.”
Ninh Anh: “Làm phiền Tam Lang đưa tiễn.”
Sau khi hai người chia tay ở Bình Châu, thấy sắc trời không còn sớm, Ninh Anh bèn tìm một quán trọ để ngủ lại.
Mấy ngày nay toàn phải đi đường thủy nên nàng ngủ không được ngon giấc, lại có thêm Yến Tam Lang ở bên cạnh khiến nàng luôn không được tự nhiên, bây giờ một thân một mình, đồng thời đã có kinh nghiệm lúc trước nên nàng không hề sợ hãi.
Ngủ đến lúc nửa đêm, đột nhiên bên tai vang lên tiếng la hét.
Ninh Anh kinh hãi mở to mắt, xung quanh ẩm ướt, trên thân cũng ướt dầm dề, hơi lạnh xâm chiếm cơ thể.
Nàng bối rối nhìn xung quanh, đây là rừng núi.
Xa xa lửa cháy ngút trời, chó sủa không ngớt, hàng chục người đang dùng đuốc tìm kiếm người trong rừng.
“A Anh ……”
Tiếng hét của Lý Du như gần như xa, dọa đến mức khiến cho Ninh Anh run rẩy. Nàng vội vàng đứng lên chạy trốn, ai ngờ vừa quay đầu đã thấy một khuôn mặt trắng bệch đáng sợ chắn trước mắt.
Khuôn mặt đó không còn chút huyết sắc nào, một đôi mắt hồ ly quỷ mị tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào nàng rồi bất giác nở nụ cười, sắc môi diễm lệ, lộ ra hàm răng trắng toát.
“A Anh, ta tìm được ngươi rồi……”
Ninh Anh hét lên một tiếng, bừng tỉnh từ trong ác mộng.
Nàng mở to mắt, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Sau khi nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, nàng bàng hoàng ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán rồi thầm chửi rủa, quả nhiên là âm hồn bất tán.
Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, nghe thấy tiếng gõ mõ báo giờ, hóa ra bây giờ mới là nửa đêm mà thôi.
Nàng lại nằm xuống, nhưng không ngủ được, đầu óc đều là khuôn mặt trắng bệch đáng sợ của Lý Du.
Kiểu tra tấn tâm lý đó thực sự rất kinh khủng, luôn luôn khiến cho người ta lo lắng hãi hùng.
Đưa hai tay ra sau đầu, Ninh Anh nghĩ thầm trong lòng, lời nói của Yến Tam Lang vào ban ngày cứ quanh quẩn, nếu nàng muốn hoàn toàn được tự do thì chỉ có Phản thành là con đường duy nhất.
Nàng có muốn đi tới Phản thành không?
Trước mắt nàng không có dự định gì, chỉ nghĩ rằng đi được tới đâu thì hay tới đó, dù sao nàng chỉ lẻ loi một mình như lục bình phiêu bạt, chỗ nào cũng có thể đặt chân.
Yến Tam Lang nói rằng nếu muốn ẩn thân kiếm ăn thì cứ lựa chọn thành thị lớn một chút.
Ninh Anh vẫn băn khoăn về văn tự bán mình của nàng, nếu như trong kinh không có động tĩnh thì chứng tỏ nàng vẫn còn cơ hội từ đòi lại văn tự bán mình từ trong tay Tưởng Thị.
Lý Du có thể đuổi nàng đi chứng minh hắn cũng không quá để bụng đến chuyện đó.
Nàng lạc quan nghĩ, dù sao tiểu công chúa tự cao tự đại kia từ trước đến nay vẫn không coi ai ra gì, nếu không đi chỉ trích Viên gia thì nàng làm sao có thể tìm cách lấy được khế ước đây.
Càng nghĩ, Ninh Anh càng quyết định sẽ dùng một mũi tên trúng hai con nhạn, một bên sẽ đi tới Phản thành, một bên xem xét tình huống kiểm tra cửa ải dọc đường.
Nếu như cửa ải quản lý nghiêm ngặt thì chứng tỏ trong kinh đã phát ra lệnh bắt người.
Nếu không có gì khác thường thì đồng nghĩa việc này còn có đường lùi, nàng có thể đợi mọi chuyện chìm xuống rồi đi đòi lại khế ước bán thân của mình.
Vừa đi vừa đợi, tùy cơ ứng biến.
Sau khi hạ quyết tâm, Ninh Anh quyết định ngày mai sẽ lên đường tiến về huyện Nghi Thiện, Phản thành.
Sáng sớm ngày hôm sau nàng rời khỏi quán trọ, nhìn thấy một gánh hàng rong gần đó đang bán bánh thịt dê bèn đi mua một bát.
Nước dùng được ninh từ xương dê mặn mà đậm vị, thịt dê thái mỏng, vô cùng hợp khẩu vị.
Nàng có thể ăn cay nên đã cho thêm ít thù du, thịt dê thì cực kỳ mềm, gần như tan ra trong miệng.
Ninh Anh vui vẻ dùng một bát, nhét đầy bụng.
Trước khi đi, nàng hỏi người bán hàng xem có thuyền đi đến Nghi Thiện hay không, người bán hàng rong nói: “Có, nhưng tầm buổi trưa mới tới đây.”
Ninh Anh nói tiếng cám ơn, lau miệng, đặt đồng tiền xuống rồi rời đi.
Danh sách chương