Lý Du không tới xem náo nhiệt mà ở bên cạnh lão Vương phi.
Quách thị hỏi hắn đã chọn được nữ lang nào chưa, Lý Du vô cùng bắt bẻ nói: “Phần lớn đều là những người dong chi tục phấn, không thú vị.” Hắn nói thêm, “Bọn họ còn chưa bước được vào cửa mà đã theo dõi nha hoàn thông phòng của con, ngày sau nếu được tiến vào cửa chẳng phải sẽ náo loạn lật trời lên sao?”
Quách Thị trầm mặc.
Lý Du tiếp tục nói: “Lý gia sẽ không lấy nữ lang không có lòng bao dung.”
Quách Thị nhìn về phía hắn: “Con nói những lời này, ý là cho dù có chính thê vào phủ thì Ninh Anh sẽ vẫn được giữ nguyên?”
Lý Du nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói: “Đồ vật đã dùng thuận tay, nếu lập tức đổi luôn chắc chắn sẽ không quen.”
Quách Thị ngậm miệng.
Cũng tại lúc này, bà tử cao hứng vào phòng báo tin vui cho hai người, nói bên đấu trà Ninh Anh đã chiến thắng, còn được Dự Vương thưởng bạc, lấy lại thể diện to lớn cho Tần Vương phủ.
Nghe được tin tức này, Lý Du không có chút kinh ngạc nào. Hắn xưa nay luôn bắt bẻ, hoàn toàn không dễ hầu hạ, Ninh Anh có thể lọt vào mắt của hắn, nếu không có chút bản lĩnh thì thật đúng là không thể đứng vững chân.
Quách Thị cũng cảm thấy vui vẻ, nói: “Nha đầu kia thật thông minh, chỉ có điều xuất thân không tốt.”
Khi nói đến xuất thân của Ninh Anh, Lý Du lại lạnh nhạt: “Đó chính là mệnh của nàng.”
Đúng vậy, ở thời đại này từ lúc vừa ra đời đã được phân thành những số mệnh khác nhau.
Dù ngươi có cố gắng đến đâu nhưng nếu ngươi là người ở tầng lớp dưới, thì người mãi mãi sẽ không có khả năng xoay người.
Nếu là nam tử thì còn đỡ, chỉ cần có hộ khẩu lương tịch, phụ mẫu dành hết tài lực nuôi dưỡng trở thành một người đọc sách, về sau nếu may mắn thi đậu tiến sĩ, người kia vẫn có thể có tiền đồ tương lai rộng mở.
Nhưng nữ tử không có nhiều cơ hội như vậy.
Các nàng đã được định sẵn tương lai ngay từ khi mới sinh ra, đạo đức Nho gia, luân lý tam cương ngũ thường đã trói chặt các nàng, nếu là người có thân phận giống như Ninh Anh thì càng khó khăn hơn, gần như cả đời này nàng sẽ không có cơ hội xoay người.
Mà Tần Vương phủ chính là kết cục tốt nhất của nàng.
Lý Du nghĩ như vậy, bất luận nàng có đồng ý hay không, hoặc là có ý kiến khác đi chăng nữa, hắn đều cảm thấy nữ nhân kia không có lựa chọn nào khác. Ngoại trừ hắn, nàng không còn con đường nào có thể đi.
Hai người lại đổi chủ đề và nói về biểu cô nương Nhan Tú kia, Quách Thị thăm dò hỏi hắn có ấn tượng như thế nào về nàng ta, Lý Du cảm thấy nữ lang kia không phóng khoáng chút nào.
Quách Thị nói: “Dù muốn hay không cũng đừng quá coi trọng, tốt xấu gì thì cũng phải để lại cho đại tẩu của con chút thể diện.”
Lý Du vâng một tiếng.
Quách Thị tiếp tục nói: “Chúng ta ở dưới một mái nhà, đi ra đi vào đều trông thấy nhau, nếu cứ vì cái gốc rạ này thì chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được.”
Lý Du: “Những gì nương căn dặn con đều hiểu.” Hắn ngừng lại một lát, “Cha đã khiến nương bực mình rồi, nếu ngay cả tức phụ cũng làm cho người bực mình nữa thì sau này sẽ chẳng thể sống được phút giây thoải mái.”
Lời này khiến cho Quách Thị vừa tức vừa buồn cười, trêu ghẹo: “Trong lòng con đã hiểu thế thì ngày sau dựng thê gả thiếp nhớ cưới người hiền lành, chớ có để cho ta bực mình.”
Lý Du vội nói: “Nương cứ yên tâm, nếu như ta định lấy ai, ta nhất định sẽ để người xem qua trước.”
Quách Thị hài lòng nói: “Thế còn tạm được.”
Thấy trời đã muộn, tân khách bên ngoài cũng bắt đầu rời đi, Lý Du tiến lên tiễn khách. Có vài vị phụ nhân đi tới cáo từ với Quách Thị, hai bên trò chuyện hồi lâu mới chấm dứt.
Mọi người lần lượt rời khỏi Tần Vương phủ, một số khách nhân dùng xong bữa tối mới rời đi.
Hành động hôm nay của Ninh Anh đã khiến Lý Du vui vẻ, có thể trở về Tây Nguyệt Các nghỉ ngơi, không cần đi theo hầu hạ người khác.
Nàng vui mừng khôn xiết, cất hai đồng tiền vàng đi, thấy sắc trời còn sớm thì dứt khoát trở về phòng hạ nhân nghỉ ngơi một lát.
Đồng tiền màu vàng óng thật là đáng yêu, nàng giấu vào trong túi vải, bên trong còn có hai xâu tiền đồng, mấy thỏi bạc vụn nho nhỏ, hiện tại lại thêm hai thứ này, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình thật giàu có.
Ninh Anh mừng thầm giấu kỹ túi tiền, vui vẻ nằm trên giường tính toán, nếu có thể thuận lợi thoát thân, nàng nhất định sẽ cao chạy xa bay.
Về phần có thể có được chỗ đứng hay không, nàng hoàn toàn không lo lắng, bởi vì nàng có một đôi tay khéo léo, ngay cả người kén ăn như Lý Du cũng có thể đảm đương được, nói tóm lại nàng sẽ không bao giờ chết đói.
Ôm hi vọng về tương lai, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ngủ gần nửa canh giờ, nàng mới tỉnh dậy đi tìm cơm tối ăn, không ngờ rằng Mỹ Nguyệt đã đặc biệt gửi một phần tới, nói nàng ấy được Lý Du dặn dò.
Trong hộp cơm có ba món ăn, một chén canh gà già mái măng chua, một phần ức thỏ và lươn om, kết hợp với cơm nóng hổi, hương thơm tức khắc xông thẳng vào mũi.
Mỹ Nguyệt lấy từng cái một ra, nói: “A Anh tỷ tỷ đói bụng không, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Ninh Anh bĩu môi với nàng ấy: “Mang một đôi đũa nữa đến đi, ta không ăn được hết chỗ này đâu.”
Mỹ Nguyệt nhếch miệng cười, vui vẻ đi tìm bát đũa.
Ninh Anh để một nửa chén canh gà mái già với măng chua cho nàng ấy, Mỹ Nguyệt không ăn nhiều cơm, thèm thuồng nếm thử một miếng canh, vị chua độc đáo của măng chua và vị tươi của gà mái già xen lẫn với nhau, kích thích vị giác, đặc biệt ngon miệng.
Ninh Anh cũng cảm thấy canh rất ngon, liền khen: “Canh này đun rất kỹ, nếu như làm thành súp cũng cực kỳ ngon.”
Mỹ Nguyệt: “Yến hội hôm nay để lại rất nhiều thứ ngon, những này hạ nhân như chúng ta có lộc ăn rồi.”
Ninh Anh gật đầu, lại ăn thêm món lươn om với mầm tỏi.
Lươn được loại bỏ xương, đầu tiên được chiên giòn trong chảo dầu, sau đó mới được hầm trong chảo sắt.
Nguyên liệu nhà bếp dùng rất đặc biệt, mang theo mùi vị hơi mặn, the the cay cay của thù du, khi cho vào nồi rồi cho thêm vài nhánh tỏi, khiến cho nó càng thêm mềm mịn, thích hợp ăn với cơm nhất.
Lý Du hiển nhiên rất hiểu khẩu vị của nàng.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Mỹ Nguyệt tán dương: “A Anh tỷ thật lợi hại, cuộc đấu trà hôm nay có thể khiến đám quý nữ kia mở rộng tầm mắt.”
Ninh Anh cười không nói.
Mỹ Nguyệt tràn đầy phấn khởi tiếp tục nhiều chuyện, “Ta nghe nói Khúc gia tiểu nương tử đó không phục lắm.”
Nàng ấy bèn kể hết tất cả những lời đồn mà nàng ấy nghe được, nói rằng các quý nữ kia ăn phải quả đắng nên rất không thoải mái, sau đó còn trút giận lên Nhan gia cô nương mới vào phủ, khiến cô nương kia tức đến khóc thét.
Ninh Anh không hứng thú lắm với những lời bàn tán này, tự mình ăn cơm.
Mỹ Nguyệt là người thẳng tính, nhẹ nhàng chọc chọc nàng nói: “Tỷ thật sự không sốt ruột chút nào sao?”
Ninh Anh: “???”
Mỹ Nguyệt nói nhỏ: “Ta đã len lén liếc nhìn Nhan tiểu nương tử ở Trường Xuân Quán hai lần. Nếu không nhìn thấy mặt, ta thật sự sẽ cho rằng đó là tỷ.”
Ninh Anh: “…”
Mỹ Nguyệt nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp: “A Anh tỷ, tỷ phải cố gắng hơn nữa.”
Ninh Anh cảm thấy thú vị: “Ngươi mong muốn ta trở thành thiếp thất như vậy sao?”
Mỹ Nguyệt gật đầu liên tục, ủy khuất nói: “Nếu tỷ trở thành thiếp thì chính là một nửa chủ tử, ta nguyện hầu hạ ở bên cạnh tỷ, còn có lộc ăn.”
Nghe nàng ấy nói như thế, Ninh Anh bực mình dùng đũa gõ nhẹ vào đầu nàng ấy: “Có tiền đồ chút đi!”
Sau khi cơm nước xong, Ninh Anh đi xem Lý Du đã trở lại chưa, trên đường đi chợt gặp được nhũ mẫu Thôi Thị, bà ấy nói Lý Du lúc này còn đang ở bên lão Vương phi, chắc phải muộn hơn chút mới trở về.
Ở bên khác, Tần Vương sau khi tiễn tất cả khách nhân mới có thời gian nói chuyện với nhi tử của mình.
Lão phụ thân này mặc dù không đủ tư cách làm phu quân, nhưng chắc chắn lão thừa tư cách làm cha, từ nhỏ đã che chở Lý Du trong lòng bàn tay, dường như đáp ứng hết tất cả mọi yêu cầu của hắn.
Lão đã cẩn thận nhìn những quý nữ có mặt hôm nay, cảm thấy Chu Tam Nương của Nhữ Dương Vương phủ khá ổn, xinh đẹp hào phóng, xử sự cũng trầm ổn, cưới nữ lang như thế này làm chính thê cũng không tệ lắm.
Trước đây, Tiểu Quách Thị đã từng đề cập với lão Vương phi, nàng ấy có thể nhận được sự tán thành của Tần Vương, điều này cho thấy nàng ấy nổi bật trong số rất nhiều cô nương quý tộc.
Nghe thấy lão tử nhà mình cất lời hỏi thăm, Lý Du cũng không che giấu lo nghĩ của mình, nói: “Cha, hôm nay người cũng được chứng kiến bản lĩnh của Ninh Anh, ngay cả Dự Vương cũng khen ngợi nàng có trà nghệ cao minh, dạng nữ lang như này ta sẽ tiếp tục giữ lấy.”
Tần Vương vuốt râu nói: “Nếu như con thích thì cứ giữ lại trong phòng cũng không sao, cùng lắm thì sau này cố thể nhấc thành thiếp, chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến việc Chu Tam Nương vào phủ.”
Lý Du cười cười, không trả lời mà hỏi lại: “Theo cha thì ta nên chọn Chu Tam Nương, người mà đấu trà còn bại dưới tay của một tiểu tỳ? Nếu ngày sau nàng ta vào phủ, liệu nàng ta còn có thể để nô tỳ đó sống yên không?”
Tần Vương: “…”
Lý Du nói trúng tim đen: “Quả thật như cha nói, thê là thê, thiếp là thiếp, nhưng ta muốn hỏi chuyện này, cha nạp hơn mười thiếp thất vào phủ, thường xuyên phải đứng giữa giải quyết mâu thuẫn giữa nương và các nàng, cha có mệt hay không?”
Tần Vương: “….”
Lý Du vô cùng tỉnh táo: “Ta đã quen dùng Ninh Anh, nếu như bắt ta lựa chọn giữa sự ồn ào của chính thất và nàng, vậy ta tình nguyện tiếp tục lựa chọn cái cũ, đỡ lo lắng phiền phức.”
Tần Vương im lặng một lúc mới hỏi: “Ý của con là cưới ai cũng là cưới, chỉ cần hưởng thụ hài lòng là được, có đúng không?”
Lý Du: “Có thể nói như vậy.”
Tần Vương nhìn hắn một lát, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi sầu não.
Lão tự nhận bản thân là một người cực phong lưu đa tình, trăng hoa khắp nơi, nhưng trong chuyện tình cảm lại luôn dùng tim đối đãi, cũng không hề chú ý đến chuyện đó.
Nhi tử của lão lại không giống lão, căn bản không muốn bỏ thời gian trong hậu trạch, một mực hưởng thụ, chỉ suy nghĩ xem dùng thế nào mới thuận tay chứ không hề có bất kỳ tình cảm nào, là một người có tính tình lãnh đạm đến cực hạn.
Những người như thế này nếu cứ một mực lãnh đạm thì còn ổn, nhưng một khi động tâm độ.ng tình, nhất định sẽ vô cùng để tâm và cố chấp.
Lão không cách nào tưởng tượng được dáng vẻ âm dương quái khí của nhi tử nhà mình, và chắn chắn nếu điều đó xảy ra, lão cũng không muốn nhìn thấy.
Quách thị hỏi hắn đã chọn được nữ lang nào chưa, Lý Du vô cùng bắt bẻ nói: “Phần lớn đều là những người dong chi tục phấn, không thú vị.” Hắn nói thêm, “Bọn họ còn chưa bước được vào cửa mà đã theo dõi nha hoàn thông phòng của con, ngày sau nếu được tiến vào cửa chẳng phải sẽ náo loạn lật trời lên sao?”
Quách Thị trầm mặc.
Lý Du tiếp tục nói: “Lý gia sẽ không lấy nữ lang không có lòng bao dung.”
Quách Thị nhìn về phía hắn: “Con nói những lời này, ý là cho dù có chính thê vào phủ thì Ninh Anh sẽ vẫn được giữ nguyên?”
Lý Du nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói: “Đồ vật đã dùng thuận tay, nếu lập tức đổi luôn chắc chắn sẽ không quen.”
Quách Thị ngậm miệng.
Cũng tại lúc này, bà tử cao hứng vào phòng báo tin vui cho hai người, nói bên đấu trà Ninh Anh đã chiến thắng, còn được Dự Vương thưởng bạc, lấy lại thể diện to lớn cho Tần Vương phủ.
Nghe được tin tức này, Lý Du không có chút kinh ngạc nào. Hắn xưa nay luôn bắt bẻ, hoàn toàn không dễ hầu hạ, Ninh Anh có thể lọt vào mắt của hắn, nếu không có chút bản lĩnh thì thật đúng là không thể đứng vững chân.
Quách Thị cũng cảm thấy vui vẻ, nói: “Nha đầu kia thật thông minh, chỉ có điều xuất thân không tốt.”
Khi nói đến xuất thân của Ninh Anh, Lý Du lại lạnh nhạt: “Đó chính là mệnh của nàng.”
Đúng vậy, ở thời đại này từ lúc vừa ra đời đã được phân thành những số mệnh khác nhau.
Dù ngươi có cố gắng đến đâu nhưng nếu ngươi là người ở tầng lớp dưới, thì người mãi mãi sẽ không có khả năng xoay người.
Nếu là nam tử thì còn đỡ, chỉ cần có hộ khẩu lương tịch, phụ mẫu dành hết tài lực nuôi dưỡng trở thành một người đọc sách, về sau nếu may mắn thi đậu tiến sĩ, người kia vẫn có thể có tiền đồ tương lai rộng mở.
Nhưng nữ tử không có nhiều cơ hội như vậy.
Các nàng đã được định sẵn tương lai ngay từ khi mới sinh ra, đạo đức Nho gia, luân lý tam cương ngũ thường đã trói chặt các nàng, nếu là người có thân phận giống như Ninh Anh thì càng khó khăn hơn, gần như cả đời này nàng sẽ không có cơ hội xoay người.
Mà Tần Vương phủ chính là kết cục tốt nhất của nàng.
Lý Du nghĩ như vậy, bất luận nàng có đồng ý hay không, hoặc là có ý kiến khác đi chăng nữa, hắn đều cảm thấy nữ nhân kia không có lựa chọn nào khác. Ngoại trừ hắn, nàng không còn con đường nào có thể đi.
Hai người lại đổi chủ đề và nói về biểu cô nương Nhan Tú kia, Quách Thị thăm dò hỏi hắn có ấn tượng như thế nào về nàng ta, Lý Du cảm thấy nữ lang kia không phóng khoáng chút nào.
Quách Thị nói: “Dù muốn hay không cũng đừng quá coi trọng, tốt xấu gì thì cũng phải để lại cho đại tẩu của con chút thể diện.”
Lý Du vâng một tiếng.
Quách Thị tiếp tục nói: “Chúng ta ở dưới một mái nhà, đi ra đi vào đều trông thấy nhau, nếu cứ vì cái gốc rạ này thì chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được.”
Lý Du: “Những gì nương căn dặn con đều hiểu.” Hắn ngừng lại một lát, “Cha đã khiến nương bực mình rồi, nếu ngay cả tức phụ cũng làm cho người bực mình nữa thì sau này sẽ chẳng thể sống được phút giây thoải mái.”
Lời này khiến cho Quách Thị vừa tức vừa buồn cười, trêu ghẹo: “Trong lòng con đã hiểu thế thì ngày sau dựng thê gả thiếp nhớ cưới người hiền lành, chớ có để cho ta bực mình.”
Lý Du vội nói: “Nương cứ yên tâm, nếu như ta định lấy ai, ta nhất định sẽ để người xem qua trước.”
Quách Thị hài lòng nói: “Thế còn tạm được.”
Thấy trời đã muộn, tân khách bên ngoài cũng bắt đầu rời đi, Lý Du tiến lên tiễn khách. Có vài vị phụ nhân đi tới cáo từ với Quách Thị, hai bên trò chuyện hồi lâu mới chấm dứt.
Mọi người lần lượt rời khỏi Tần Vương phủ, một số khách nhân dùng xong bữa tối mới rời đi.
Hành động hôm nay của Ninh Anh đã khiến Lý Du vui vẻ, có thể trở về Tây Nguyệt Các nghỉ ngơi, không cần đi theo hầu hạ người khác.
Nàng vui mừng khôn xiết, cất hai đồng tiền vàng đi, thấy sắc trời còn sớm thì dứt khoát trở về phòng hạ nhân nghỉ ngơi một lát.
Đồng tiền màu vàng óng thật là đáng yêu, nàng giấu vào trong túi vải, bên trong còn có hai xâu tiền đồng, mấy thỏi bạc vụn nho nhỏ, hiện tại lại thêm hai thứ này, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình thật giàu có.
Ninh Anh mừng thầm giấu kỹ túi tiền, vui vẻ nằm trên giường tính toán, nếu có thể thuận lợi thoát thân, nàng nhất định sẽ cao chạy xa bay.
Về phần có thể có được chỗ đứng hay không, nàng hoàn toàn không lo lắng, bởi vì nàng có một đôi tay khéo léo, ngay cả người kén ăn như Lý Du cũng có thể đảm đương được, nói tóm lại nàng sẽ không bao giờ chết đói.
Ôm hi vọng về tương lai, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ngủ gần nửa canh giờ, nàng mới tỉnh dậy đi tìm cơm tối ăn, không ngờ rằng Mỹ Nguyệt đã đặc biệt gửi một phần tới, nói nàng ấy được Lý Du dặn dò.
Trong hộp cơm có ba món ăn, một chén canh gà già mái măng chua, một phần ức thỏ và lươn om, kết hợp với cơm nóng hổi, hương thơm tức khắc xông thẳng vào mũi.
Mỹ Nguyệt lấy từng cái một ra, nói: “A Anh tỷ tỷ đói bụng không, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Ninh Anh bĩu môi với nàng ấy: “Mang một đôi đũa nữa đến đi, ta không ăn được hết chỗ này đâu.”
Mỹ Nguyệt nhếch miệng cười, vui vẻ đi tìm bát đũa.
Ninh Anh để một nửa chén canh gà mái già với măng chua cho nàng ấy, Mỹ Nguyệt không ăn nhiều cơm, thèm thuồng nếm thử một miếng canh, vị chua độc đáo của măng chua và vị tươi của gà mái già xen lẫn với nhau, kích thích vị giác, đặc biệt ngon miệng.
Ninh Anh cũng cảm thấy canh rất ngon, liền khen: “Canh này đun rất kỹ, nếu như làm thành súp cũng cực kỳ ngon.”
Mỹ Nguyệt: “Yến hội hôm nay để lại rất nhiều thứ ngon, những này hạ nhân như chúng ta có lộc ăn rồi.”
Ninh Anh gật đầu, lại ăn thêm món lươn om với mầm tỏi.
Lươn được loại bỏ xương, đầu tiên được chiên giòn trong chảo dầu, sau đó mới được hầm trong chảo sắt.
Nguyên liệu nhà bếp dùng rất đặc biệt, mang theo mùi vị hơi mặn, the the cay cay của thù du, khi cho vào nồi rồi cho thêm vài nhánh tỏi, khiến cho nó càng thêm mềm mịn, thích hợp ăn với cơm nhất.
Lý Du hiển nhiên rất hiểu khẩu vị của nàng.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Mỹ Nguyệt tán dương: “A Anh tỷ thật lợi hại, cuộc đấu trà hôm nay có thể khiến đám quý nữ kia mở rộng tầm mắt.”
Ninh Anh cười không nói.
Mỹ Nguyệt tràn đầy phấn khởi tiếp tục nhiều chuyện, “Ta nghe nói Khúc gia tiểu nương tử đó không phục lắm.”
Nàng ấy bèn kể hết tất cả những lời đồn mà nàng ấy nghe được, nói rằng các quý nữ kia ăn phải quả đắng nên rất không thoải mái, sau đó còn trút giận lên Nhan gia cô nương mới vào phủ, khiến cô nương kia tức đến khóc thét.
Ninh Anh không hứng thú lắm với những lời bàn tán này, tự mình ăn cơm.
Mỹ Nguyệt là người thẳng tính, nhẹ nhàng chọc chọc nàng nói: “Tỷ thật sự không sốt ruột chút nào sao?”
Ninh Anh: “???”
Mỹ Nguyệt nói nhỏ: “Ta đã len lén liếc nhìn Nhan tiểu nương tử ở Trường Xuân Quán hai lần. Nếu không nhìn thấy mặt, ta thật sự sẽ cho rằng đó là tỷ.”
Ninh Anh: “…”
Mỹ Nguyệt nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp: “A Anh tỷ, tỷ phải cố gắng hơn nữa.”
Ninh Anh cảm thấy thú vị: “Ngươi mong muốn ta trở thành thiếp thất như vậy sao?”
Mỹ Nguyệt gật đầu liên tục, ủy khuất nói: “Nếu tỷ trở thành thiếp thì chính là một nửa chủ tử, ta nguyện hầu hạ ở bên cạnh tỷ, còn có lộc ăn.”
Nghe nàng ấy nói như thế, Ninh Anh bực mình dùng đũa gõ nhẹ vào đầu nàng ấy: “Có tiền đồ chút đi!”
Sau khi cơm nước xong, Ninh Anh đi xem Lý Du đã trở lại chưa, trên đường đi chợt gặp được nhũ mẫu Thôi Thị, bà ấy nói Lý Du lúc này còn đang ở bên lão Vương phi, chắc phải muộn hơn chút mới trở về.
Ở bên khác, Tần Vương sau khi tiễn tất cả khách nhân mới có thời gian nói chuyện với nhi tử của mình.
Lão phụ thân này mặc dù không đủ tư cách làm phu quân, nhưng chắc chắn lão thừa tư cách làm cha, từ nhỏ đã che chở Lý Du trong lòng bàn tay, dường như đáp ứng hết tất cả mọi yêu cầu của hắn.
Lão đã cẩn thận nhìn những quý nữ có mặt hôm nay, cảm thấy Chu Tam Nương của Nhữ Dương Vương phủ khá ổn, xinh đẹp hào phóng, xử sự cũng trầm ổn, cưới nữ lang như thế này làm chính thê cũng không tệ lắm.
Trước đây, Tiểu Quách Thị đã từng đề cập với lão Vương phi, nàng ấy có thể nhận được sự tán thành của Tần Vương, điều này cho thấy nàng ấy nổi bật trong số rất nhiều cô nương quý tộc.
Nghe thấy lão tử nhà mình cất lời hỏi thăm, Lý Du cũng không che giấu lo nghĩ của mình, nói: “Cha, hôm nay người cũng được chứng kiến bản lĩnh của Ninh Anh, ngay cả Dự Vương cũng khen ngợi nàng có trà nghệ cao minh, dạng nữ lang như này ta sẽ tiếp tục giữ lấy.”
Tần Vương vuốt râu nói: “Nếu như con thích thì cứ giữ lại trong phòng cũng không sao, cùng lắm thì sau này cố thể nhấc thành thiếp, chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến việc Chu Tam Nương vào phủ.”
Lý Du cười cười, không trả lời mà hỏi lại: “Theo cha thì ta nên chọn Chu Tam Nương, người mà đấu trà còn bại dưới tay của một tiểu tỳ? Nếu ngày sau nàng ta vào phủ, liệu nàng ta còn có thể để nô tỳ đó sống yên không?”
Tần Vương: “…”
Lý Du nói trúng tim đen: “Quả thật như cha nói, thê là thê, thiếp là thiếp, nhưng ta muốn hỏi chuyện này, cha nạp hơn mười thiếp thất vào phủ, thường xuyên phải đứng giữa giải quyết mâu thuẫn giữa nương và các nàng, cha có mệt hay không?”
Tần Vương: “….”
Lý Du vô cùng tỉnh táo: “Ta đã quen dùng Ninh Anh, nếu như bắt ta lựa chọn giữa sự ồn ào của chính thất và nàng, vậy ta tình nguyện tiếp tục lựa chọn cái cũ, đỡ lo lắng phiền phức.”
Tần Vương im lặng một lúc mới hỏi: “Ý của con là cưới ai cũng là cưới, chỉ cần hưởng thụ hài lòng là được, có đúng không?”
Lý Du: “Có thể nói như vậy.”
Tần Vương nhìn hắn một lát, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi sầu não.
Lão tự nhận bản thân là một người cực phong lưu đa tình, trăng hoa khắp nơi, nhưng trong chuyện tình cảm lại luôn dùng tim đối đãi, cũng không hề chú ý đến chuyện đó.
Nhi tử của lão lại không giống lão, căn bản không muốn bỏ thời gian trong hậu trạch, một mực hưởng thụ, chỉ suy nghĩ xem dùng thế nào mới thuận tay chứ không hề có bất kỳ tình cảm nào, là một người có tính tình lãnh đạm đến cực hạn.
Những người như thế này nếu cứ một mực lãnh đạm thì còn ổn, nhưng một khi động tâm độ.ng tình, nhất định sẽ vô cùng để tâm và cố chấp.
Lão không cách nào tưởng tượng được dáng vẻ âm dương quái khí của nhi tử nhà mình, và chắn chắn nếu điều đó xảy ra, lão cũng không muốn nhìn thấy.
Danh sách chương