CHƯƠNG THỨ NĂM
…
Cố Hi Đình hít sâu một hơi, cố gắng để mình nghe bình thường hơn, chậm rãi nói: “Anh có buổi diễn thuyết lúc 9:50, nếu không dậy sẽ đến muộn.”
Có vẻ người đàn ông cũng chịu thức dậy, hắn im lặng hai giây sau đó nhỏ giọng mắng một tiếng, không cam lòng đứng lên rửa mặt. Không biết là vô tình hay cố tình, trước khi đi cơ thể hắn còn cọ vào mông Cố Hi Đình.
Cố Hi Đình run lên, trong đầu nổ lùm bùm, ngay cả mang tai cũng đỏ bừng. Cậu nhắm chặt mắt không dám nhúc nhích, chỉ có thể điên cuồng gào thét trong lòng, a a a a! Hạ Yến đang làm gì vậy?!!
Mãi đến khi có tiếng nước chảy trong toilet, rốt cuộc Cố Hi Đình mới khôi phục lại từ cơn thẹn thùng. Cả người cậu xụi lơ nằm trên giường lớn mềm mại, thở dốc từng nhịp như vừa trải qua một cuộc đấu tranh kịch liệt.
Chờ Hạ Yến rửa mặt ra ngoài, căn phòng đã hoàn toàn thay đổi, rèm cửa được kéo lên có thể nhìn thấy lá ngô đồng vàng ruộm bên ngoài, chăn gối xếp ngay ngắn, căn phòng lộn xộn vì hắn tìm tài liệu đêm qua cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Cố Hi Đình đứng trên hành lang chờ hắn, cậu đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường. Hôm nay cậu mặc một bộ vest màu xám đen, cổ áo sơ mi trắng như tuyết lộ ra một nửa tôn lên làn da trắng nõn của cậu, chỉ có thính tai hơi đỏ, đáng yêu vô cùng.
Hạ Yến nhớ lại cảm xúc mềm mại trong ngực lúc này, ánh mắt tối sầm. Hắn bình tĩnh thay áo sơ mi, nói: “Cầm máy tính giúp tôi, 5 phút sau có thể xuất phát.”
“Tôi biết rồi.” Cố Hi Đình cầm laptop trên bàn, dùng khóe mắt liếc Hạ Yến một chút, người kia đang soi gương thắt caravat, khi lật cổ áo xuống, cằm và yết hầu tạo thành một đường cong xinh đẹp, mỗi tế bào đều toát lên vẻ quyến rũ.
Cố Hi Đình lập tức quay đi không nhìn nữa, chạy trốn ra ngoài: “Tôi xuống lầu chờ anh.”
Hạ Yến đảo mắt nhìn Cố Hi Đình trốn xuống lầu như chú thỏ, hắn nhếch môi, có vẻ như không phải mình hắn tự đa tình.
Cố Hi Đình vẫn chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng, trên cầu thang đã vang lên tiếng cộp cộp, Hạ Yến xuống lầu rồi. Cậu không dám đối mặt với người kia, “Vèo” một tiếng đứng dậy, nói vội: “Đá tan rồi, tôi mua ly khác cho anh.”
“Không cần, đi thôi.” Hạ Yến nhấp mấy ngụm đã xong ly cà phê tan đá, sải bước đi về phía cửa.
Cố Hi Đình lập tức chạy theo, khó chịu vì sự bối rối của mình, người ta biểu hiện thản nhiên như vậy, mày hoảng cái gì?
Lúc ngang qua quán cà phê, nhân viên sáng nay còn cười với bọn họ, Cố Hi Đình nhớ lại cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, sợ đến mức phi nước đại bỏ chạy, quãng đường mười lăm phút bỗng chốc bị cậu rút ngắn còn mười phút.
Buổi diễn thuyết lần này dự kiến được tổ chức tại khán phòng của Đại học Thân Hải, mặc dù tối hôm qua mới phát thông báo, nhưng Hạ Yến rất nổi tiếng, hơn nữa hôm nay là thứ bảy nên ngoài hàng ghế riêng ở phía trước, những hàng ghế phía sau khán phòng đã bị người ta chen kín chỗ.
Đến 9:45 bọn họ được nhân viên công tác dẫn vào từ hậu trường, sau vài lời chào hỏi, bọn họ được sắp xếp vào phòng chờ.
Hạ Yến mở Powerpoint kiểm tra lần cuối, mặc dù hắn rất kiêu ngạo và thông minh, nhưng xưa nay làm gì cũng phải kỹ càng hết mức.
Cố Hi Đình lén quan sát Hạ Yến bên cạnh, động tác tao nhã khuôn mặt trầm tĩnh, ngay cả khi làm công việc học thuật, người đàn ông này vẫn mang phong cách nghiêm túc chững chạc.
So sánh với Hạ Yến đang bận rộn, trợ lý cậu đây lại chẳng có việc gì, theo lý mà nói thì đây là công việc của trợ lý. Cố Hi Đình nhìn quầng thâm mờ mờ dưới mắt Hạ Yến, chợt nói: “Hôm qua mấy giờ anh ngủ?”
“Sao thế?” Hạ Yến ngẩng đầu nói, “3 giờ 25 phút.”
Bảo sao nửa đêm còn dặn cậu mang Iced Americano, biểu cảm sợ hãi của cậu sinh viên sáng nay, phòng ngủ bày ra bao nhiêu tài liệu, người ta ném thẻ đen cho cậu, trợ lý cậu chỉ có thể giúp mua cà phê, còn gửi meme linh tinh cho hắn.
Cố Hi Đình rầu rĩ nói: “Sau này cứ giao những công việc này cho tôi làm.”
Hạ Yến cười cười: “Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng nhận được tin lúc nửa đêm, chưa kể trước đó cậu cũng không biết lĩnh vực nghiên cứu của tôi, để cậu làm chỉ mất thêm thời gian.”
Cố Hi Đình: “Vậy lát nữa tôi cần làm gì?”
Hạ Yến đứng dậy, xoa đầu cậu: “Ngồi dưới sân khấu nghe tôi nói là được.”
Bàn tay người đàn ông dày rộng ấm áp, vuốt tóc cậu như người yêu, khuôn mặt Cố Hi Đình lại thiếu nghị lực đỏ lên.
Cũng may buổi diễn thuyết nhanh chóng bắt đầu, lúc này cậu mới không đến nỗi mất trạng thái bất cứ lúc nào. Cố Hi Đình và các lãnh đạo trường học, nhân viên nước ngoài được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu, lúc Hạ Yến xuất hiện, tiếng cảm thán rõ ràng vang lên từ hàng ghế sau.
Hạ Yến bước lên sân khấu với dáng người thẳng tắp, ánh mắt lướt qua khán giả, cuối cùng rơi vào người cậu.
Trái tim Cố Hi Đình lại nhảy lên ‘bum ba la bùm’, đang nhìn cậu phải không? Có phải thế không?
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Hạ Yến nở nụ cười, Cố Hi Đình như làm chuyện xấu bị bắt được, lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Sự tương tác ngắn ngủi đã khuấy động bầu không khí hiện trường, Hạ Yến thu biểu cảm đùa giỡn của mình, bắt đầu bài phát biểu hôm nay.
Hạ Yến cầm bút điện tử máy chiếu đi tới giữa sân khấu, từ tốn lên tiếng: “Tôi cũng vừa nhận được thông báo tối hôm qua, nói hôm sau phải chuẩn bị một bài để diễn thuyết, trường hợp này cũng giống như việc nửa đêm bạn nhận được một cuộc điện thoại, cảnh sát nói rằng có một vụ án xảy ra, Hạ Yến anh tới đây nhanh lên. Các bạn nghĩ tôi có sợ không?”
Các sinh viên đồng thanh: “Không sợ.”
Hạ Yến: “Đương nhiên tôi sợ.”
Các sinh viên lập tức cười rôm rả, ngay cả khách quý trên hàng ghế đầu cũng không nhịn được bật cười.
Vẻ mặt Hạ Yến vẫn như thường, không hề nở nụ cười.
“Thực sự tôi rất sợ, mỗi lần tiếp nhận một vụ án, tôi đều thấy sợ.”
“Có lẽ các bạn đã đọc thông tin về tôi trên mạng, giới truyền thông nói không có vụ án nào mà tôi không phá được, không có tội phạm nào mà tôi không bắt được, trong tình huống đó, có lẽ các bạn sẽ cho rằng tôi luôn tự tin trong mọi trường hợp. Nhưng thật ra không phải, tôi cũng sợ.” Hạ Yến hạ giọng, “Tôi sợ không cứu được con tin, tôi sợ không bắt được tội phạm, tôi sợ mình không làm tròn trách nhiệm sẽ khiến mọi người phải sống trong hoảng loạn.”
Nụ cười trên mặt mọi người dần nhạt đi.
Hạ Yến: “Thế là tôi nghĩ, phải làm thế nào tôi mới có thể không sợ?”
Có sinh viên trả lời: “Không có tội phạm.”
“Đúng vậy.” Hạ Yến gật đầu: “Nhưng ai đã học tội phạm học đều biết rằng, tội phạm là một hiện tượng xã hội phổ biến dưới nhiều hình thái xã hội khác nhau, kể từ khi con người bước vào xã hội có giai cấp. Nó không thay đổi theo ý muốn của con người, mà tồn tại một cách khách quan.”
Nhóm khách quý ngồi hàng ghế trước lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Làm thế nào để giảm thiểu tội phạm, đây là một vấn đề lớn, nguyên nhân cũng rất phức tạp, tôi sẽ không thảo luận về các nguyên nhân trong lĩnh vực xã hội, mà chủ yếu tôi sẽ nói về ý kiến của bản thân trên khía cạnh gen và cấu trúc não bộ.”
…
Buổi diễn thuyết kéo dài hai tiếng rưỡi, các vụ án ví dụ phong phú, cái nhìn sâu sắc độc đáo, ngoại trừ một số rất ít những người không thể nhịn được phải ra ngoài đi toilet, hầu như không ai ra về sớm.
Cuối cùng là phiên đặt câu hỏi diễn ra trong 30 phút, Hạ Yến trả lời từng người một, nhưng vẫn có rất nhiều người giơ tay, cuối cùng phải mở thêm ba câu hỏi.
Người đặt câu hỏi cuối cùng là một nữ sinh viên, cô căng thẳng đứng dậy, cúi đầu chào Hạ Yến rồi lễ phép nói: “Xin chào giáo sư Hạ, tôi là sinh viên chuyên ngành an ninh mạng đến từ Đại học Thân Hải, tôi có đọc qua lý lịch của ngài, phát hiện ngài phá được nhiều nhất là các vụ án giết người hàng loạt.”
Hạ Yến không nói gì, thật ra không phải như vậy, chẳng qua là vì vụ án giết người hàng loạt thu hút sự chú ý rộng rãi, cho nên truyền thông đưa tin nhiều nhất.
“Trên mạng nói kẻ giết người hàng loạt thường có trí thông minh rất cao, thậm chí không ít kẻ còn có vẻ ngoài nổi bật, tính cách quyến rũ. Điều này hoàn toàn là loại hình khác với tội phạm trong nhận thức của chúng tôi, nên tôi muốn hỏi một chút, trong cuộc sống hàng ngày, phải làm thế nào để tránh gặp phải kẻ giết người hàng loạt?”
Hạ Yến: “Tôi đã nhận được câu hỏi của bạn, nếu không ngại thì tôi muốn mời trợ lý của mình trả lời thay cho bạn.”
Nữ sinh viên hưng phấn gật đầu, hồi hộp nhìn xuống sân khấu, còn hơi ngượng ngùng.
Buổi diễn thuyết đã đến hồi cuối, Cố Hi Đình đang nghĩ xem trưa nay ăn gì, không ngờ Hạ Yến nhắc tên mình nên cậu hơi sững ra. Có nhân viên công tác đưa microphone, Cố Hi Đình đứng lên đối mặt với sinh viên kia, lúc này, tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào cậu.
Cố Hi Đình hơi căng thẳng nhưng cũng có chút hưng phấn, cậu hít sâu rồi từ tốn nói: “Mặc dù kẻ giết người hàng loạt rất nguy hiểm, nhưng xác suất chúng ta gặp phải trong cuộc sống là rất thấp, bạn không cần quá lo lắng. Nhưng nếu bạn thật sự kém may mắn như vậy, tôi chỉ có thể nói với bạn rằng, hãy tin giác quan thứ sáu của mình, một khi ai đó khiến bạn cảm thấy khó chịu, hãy rời xa họ ngay lập tức. Nếu có nghi ngờ rõ ràng, vui lòng gọi cảnh sát.”
Nữ sinh viên liên tục gật đầu, nhưng cô không ngồi xuống ngay, hình như vẫn mong cậu có thể nói thêm vài câu.
Cố Hi Đình dừng lại chốc lát, bổ sung: “Cũng có nghiên cứu chỉ ra rằng, kẻ giết người hàng loạt thường có ba loại hành vi: Đái dầm, thích đốt phá, ngược đãi động vật; nếu các bạn sinh viên quan tâm thì có thể tìm hiểu thêm về triệu chứng MacDonald sau buổi hôm nay. Nhưng điều này chỉ được tóm tắt từ trường hợp ví dụ, không thể áp dụng thẳng vào thực tiễn được. Ví dụ như hầu hết những kẻ giết người hàng loạt đều có ba hành vi này, nhưng không có nghĩa là những người có ba hành vi này đều là kẻ giết người hàng loạt. Ý thức đề phòng là điều buộc phải có, nhưng tôi hy vọng mọi người có thể mở lòng mình, đối xử chân thành với người khác. Xin cảm ơn.”
Cố Hi Đình liếc mắt quan sát vẻ mặt Hạ Yến, không nén nổi khẩn trương, trả lời thế này chắc ổn rồi ha?
Nữ sinh viên kích động gật đầu: “Cảm ơn anh trợ lý, cảm ơn giáo sư Hạ.”
Hạ Yến cười cầm microphone: “Có biết vì sao tôi muốn để trợ lý trả lời không?”
Các sinh viên đồng thanh: “Vì anh ấy ấm áp hơn anh!”
“Đúng thế, hy vọng mọi người sẽ đề phòng nguy hiểm nhưng không quên mở lòng, đối xử chân thành với mọi người.” Hạ Yến cúi đầu chào khán giả: “Buổi diễn thuyết hôm nay đến đây là kết thúc, cảm ơn tất cả mọi người.”
Trong khán phòng vang lên tiếng vỗ tay không dứt, mọi người đứng dậy, vô cùng rung động trước bài phát biểu tuyệt vời này.
Trong tiếng vỗ tay vang dội, hai người chen ra ngoài từ lối đi công việc.
Cố Hi Đình vẫn đang đắm chìm trong bài diễn thuyết vừa rồi, lúc ngẩng đầu nhìn Hạ Yến, trong mắt cậu là ánh sáng lấp lánh: “Ngầu quá đi mất, thật sự rất đặc sắc, tôi học được rất nhiều điều!”
“Cậu cũng không kém.” Hạ Yến xoa đầu cậu: “Sau này đi theo tôi, cậu có thể học hỏi nhiều hơn nữa.”
“Ừa, tôi nhất định sẽ trân trọng cơ hội này.” Cố Hi Đình gật đầu, không khỏi cảm thán, “Lúc trước tôi còn tưởng rằng anh vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, thì ra anh cũng sẽ sợ hãi.”
Hạ Yến cười nhẹ, không có ý định vạch trần hiểu lầm đẹp đẽ này.
Đúng là hắn sẽ sợ, nhưng không phải sợ những vấn đề đó.
Có lãnh đạo trường học mời Hạ Yến ăn trưa, nhưng tất cả đều bị hắn từ chối với lý do đã hẹn người khác.
Cố Hi Đình không biết hắn hẹn ai, liệu mình có phải đi không, đành ngoan ngoãn theo sau chờ xử lý. Nhưng không ngờ sau đó đụng phải Chu Chuẩn ở cổng trường, cậu định vờ như không nhìn thấy, nhưng tên ngốc Chu Chuẩn đã kêu tên cậu đuổi theo tới.
Cố Hi Đình bất đắc dĩ, đành nói với Hạ Yến: “Anh Hạ, tôi gặp người quen, tôi có thể không đến bữa tiệc với anh được không?”
Hạ Yến nhướng mày: “Cậu không đi thì tôi ăn cơm với ai?”
Cố Hi Đình giật mình: “Chẳng phải anh có bữa tiệc sao?”
Hạ Yến: “Thuận miệng từ chối họ thôi, xã giao chỉ lãng phí thời gian.”
Cố Hi Đình hơi bất ngờ, mà sau lưng cậu, Chu Chuẩn chỉ cách khoảng năm mươi mét nữa.
Hạ Yến tỏ vẻ thản nhiên, nói: “Gọi bạn cậu đi cùng đi.”
Cố Hi Đình đâu dám, cậu sợ bệnh nghề nghiệp của Hạ Yến lại phát tác, liếc một cái đã đoán ra thân phận của Chu Chuẩn, vậy thì chẳng mấy chốc bút danh của cậu cũng lộ. Nếu bút danh bại lộ, chắc chắn Hạ Yến sẽ biết cậu coi hắn là nguyên mẫu để viết thám tử, đến lúc đó, chẳng biết gió tanh mưa máu gì sẽ chờ cậu.
Đúng là cậu có ý định nói chuyện này với Hạ Yến, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.
Nghĩ đến đây, Cố Hi Đình lắc đầu liên tục: “Thôi không cần, tính tình bạn tôi khá quái lạ, gặp anh sẽ không hay. Vậy phiền anh dùng bữa trưa một mình nhé, sau này tôi sẽ bù cho anh! Tạm biệt anh Hạ!”
Cố Hi Đình nói chưa xong đã chạy ra ngoài, để lại một mình Hạ Yến đứng trong gió lạnh.
Giỏi nhỉ, Hạ Yến nhíu mày, bé thỏ nhỏ cũng dám xù kèo hắn.
Chu Chuẩn bắt được viên đạn nhỏ đang lao tới, cười nói: “Cậu bao tuổi rồi, chạy nhanh thế làm gì.”
Cố Hi Đình không dám nán lại lâu, nắm tay anh ta nói nhanh: “Đi đi đi, đi ra ngoài trước đã rồi nói tiếp.”
“Làm gì thế?” Chu Chuẩn ngoái đầu lại nhìn, “Người kia là Hạ Yến à? Trông đẹp trai quá nhỉ, nhưng sao cậu không cho chúng tôi gặp nhau?”
“Sao cậu nói nhảm lắm thế!” Cố Hi Đình sốt ruột, “Cậu biết anh ấy giỏi thế nào không? Đôi mắt ảnh như kết nối internet, chỉ cần quét một lượt là biết cậu đang làm gì.”
Từ một mức độ nào đó mà nói, quả thực Hạ Yến như một cái máy xử lý cỡ lớn, đôi mắt là cửa sổ quét của hắn, sau đó thông tin được truyền lên não, và hắn sẽ biết tất cả thông tin của người trước mặt.
Chu Chuẩn càng không hiểu: “Tôi khiến người ta không nhìn nổi vậy sao? Cậu chạy cái gì mà chạy?”
Cố Hi Đình: “Tôi sợ bút danh bị lộ!”
Chu Chuẩn hiểu ra ngay lập tức: “À, cậu sợ hắn biết cậu ảo tưởng về hắn? Khéo khi hắn biết rồi thì sao?”
“Không phải chứ? Cậu đừng làm tôi sợ nha?” Bước chân Cố Hi Đình sững lại, sau khi nhìn thấy vẻ mặt vui đùa của Chu Chuẩn, sút cái vèo, “Tôi biết ngay không tin được cậu.”
Chu Chuẩn cười to bỏ chạy: “Tôi không biết hắn có biết bút danh của cậu không, nhưng tôi biết bây giờ hắn đang tức giận.”
Cố Hi Đình còn khuya mới tin anh ta, không thèm ngoảnh đầu đi thẳng ra ngoài.
Chu Chuẩn: “Thật đấy, hắn đang nhìn cậu.”
Cố Hi Đình không tin, cậu không tin lời Chu Chuẩn dù chỉ một chữ.
Chu Chuẩn: “Hắn đang trừng cậu, có phải cậu chọc giận hắn không?”
Cố Hi Đình sợ hãi: “Thật á?”
Chu Chuẩn: “Tôi lừa cậu bao giờ, hắn đuổi theo kìa.”
Cố Hi Đình rụt cổ ngoảnh đầu nhìn, không hề có bóng dáng Hạ Yến, lúc bấy giờ cậu mới nhận ra mình bị lừa, khuôn mặt sa sầm đến mức có thể nhỏ nước.
Chu Chuẩn ôm bụng dưới cười đến đau cả bụng: “Đã nhiều năm như vậy, sao cậu chẳng tiến bộ gì cả, cứ ngốc như thế!”
Cố Hi Đình lạnh lùng bỏ lại hai chữ: “Bo xì!”
Chu Chuẩn: “Trước khi bo xì cho tôi một câu trả lời chính xác, phim chuyển thể tăng tương tác giữa thám tử và trợ lý, rốt cuộc cậu có đồng ý không?”
Cố Hi Đình hừ lạnh, không trả lời anh ta.
Chu Chuẩn: “Một chầu lãnh cật thỏ*!”
(*冷吃兔 là món ăn Tứ Xuyên được làm từ nguyên liệu chính là thịt thỏ.)
Cố Hi Đình: “Hai chầu!”
Hai người lớn cãi nhau suốt quãng đường, cãi từ trường học đến tận quán ăn, cực kỳ trẩu tre.
Ngồi trước bàn ăn, Chu Chuẩn thôi không đùa nữa: “Tiểu Nhật này, thật sự không phải tôi muốn ép cậu, chủ yếu là nhà sản xuất tìm đến cha tôi, sáng nay ông cụ lại hỏi tôi, cậu cho câu trả lời chắc chắn đi, để tôi còn trả lời người ta.”
Cố Hi Đình nhíu mày: “Tôi thấy lời cậu nói hôm đó cũng có lý, nhưng tôi cũng có nỗi lo của mình.”
Chu Chuẩn: “Tôi vẫn lặp lại câu đó, được hay không cũng không sao, dù sao tuần này cậu phải quyết định cho tôi.”
Cố Hi Đình: “Ông anh, hôm nay là thứ bảy rồi.”
“Sao cậu không nghĩ mà xem, nhà sản xuất Đường đã gọi cho cậu từ hôm thứ ba rồi kia mà?” Chu Chuẩn mắt trợn trắng, tức giận nói, “Tôi gọi món trước, cậu cân nhắc đi.”
Cố Hi Đình thật sự suy nghĩ, nhưng cậu đang nghĩ Hạ Yến ăn cơm chưa. Bây giờ mới nhớ ra, vừa nãy cậu đi như thế thật sự có chút không đúng, không biết Hạ Yến có tức giận không?
Cậu do dự mãi, cuối cùng gửi một tin nhắn Wechat cho Hạ Yến: “Ăn chưa?”
Wechat của Hạ Yến có vẻ chỉ mới được đăng ký gần đây, ảnh đại diện là một tấm ảnh phong cảnh mặt trời mọc không biết lấy đâu ra, rất có hơi thở của người già, vòng bạn bè còn sạch hơn đĩa mà Quýt Lớn đã liếm, không hề có hoạt động gì.
Trái ngược với Cố Hi Đình như người trung tuổi nghiện internet mắc bệnh cấp hai* giai đoạn cuối, vòng bạn bè toàn mèo là mèo, mèo của cậu, mèo nhà bạn, mèo hoang ngoài đường, còn cả chú mèo ngu ngốc bị mắc kẹt trong lỗ hổng của tường rào trên đường đến cuộc phỏng vấn lúc trước, toát lên hơi thở nghèo nàn trong thế giới tinh thần.
(*Bệnh cấp hai/中二病 là slang có nguồn gốc từ Nhật Bản, đề cập đến những suy nghĩ, hành động tự cho là mình đặc biệt của thiếu niên trung học cơ sở.)
Lướt vòng bạn bè xong, Hạ Yến vẫn không trả lời tin nhắn của cậu, khiến khuôn mặt ngốc nghếch của Quýt Lớn trên cùng trông càng ngốc hơn.
“Nhắn tin với ai thế? Hạ Yến à?” Chu Chuẩn cười hóng hớt, “Nhanh như vậy đã không thể kìm lòng được sao?”
Cố Hi Đình gắp đầu thỏ qua: “Sao nói nhảm lắm thế, cậu ăn nhanh lên.”
Chu Chuẩn cắn đầu thỏ, nói chuyện nhồm nhoàm: “Tôi cũng chịu cậu đấy, vừa đụng đến nam thần là cậu lại không có chính kiến, nếu cậu có thể bỏ ra một nửa sự hung hăng mà cậu đối xử với tôi để đối phó với hắn, thì cậu sẽ không sợ như hôm nay.”
Cố Hi Đình không muốn nhắc đến chuyện này, chủ động chuyển đề tài: “Vừa rồi tôi mới cẩn thận nghĩ lại, nhưng vẫn không hiểu tại sao nhà sản xuất cố chấp muốn thêm nội dung tương tác giữa hai diễn viên như vậy.”
Chu Chuẩn: “Chuyện này có gì khó hiểu, do mọi người thích xem chứ sao.”
Cố Hi Đình càng không hiểu: “Nhưng rõ ràng tôi đã hạn chế như vậy, sao vẫn có nhiều fan CP của trợ lý và thám tử thế?”
Chu Chuẩn: “Có lẽ là tiểu thuyết trinh thám của mấy cậu đều vậy, ví dụ như…”
“Dừng dừng dừng,” Cố Hi Đình ngắt lời anh ta, “Không được nhắc lại mấy ví dụ đó.”
Chu Chuẩn: “Vậy cậu nhìn nhìn Marlowe và Terry Lennox, Yukawagaku và Kusanagi Shupei, thậm chí trên mạng còn có ảnh CP của Địch Nhân Kiệt và Lý Nguyên Phương đấy. Trong tên của mỗi thám tử và trợ lý đều viết đầy chữ ‘gay’.”
(Các nhân vật trên đều là nam xuất hiện trong tiểu thuyết trinh thám, được cho là có CP với nhau.)
Cố Hi Đình: “…”
“Thừa nhận đi, thời buổi này, thiết lập nam thám tử và nam trợ lý, cậu muốn không gay cũng không được.”
Cố Hi Đình: “…”
Cậu còn nói gì được nữa, chỉ biết câm nín không phản bác nổi.
Chu Chuẩn: “Tôi biết cậu không muốn vấy bẩn nam thần của mình, cậu cũng không muốn sau này hắn biết sẽ trách cậu. Thật ra cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, ‘gay’ mà fan hâm mộ gọi không phải ‘gay’ mà dân gay các cậu định nghĩa, những gì các cô ấy muốn thấy là sự tương tác mập mờ giữa hai nhân vật cùng giới, cảm giác CP là một loại ảo tưởng thuần khiết hơn nhiều so với gay trong đời thực, nếu cậu thực sự để bọn họ ở bên nhau, ngược lại sẽ phá hủy ảo tưởng của mọi người.”
Cố Hi Đình im lặng: “… Sao cậu hiểu rõ thế?”
“Tôi chưa nói với cậu hả?” Chu Chuẩn cười, “Chị dâu của cậu là một hủ nữ lâu năm, luận văn tốt nghiệp viết về đề tài ‘Diễn giải các tác phẩm văn học từ góc độ tiếp thu cái đẹp… Lấy văn hóa hủ làm ví dụ’, có một số tài liệu là do tôi cung cấp cho cô ấy.”
Cố Hi Đình hoàn toàn quỳ gối: “… Chị dâu đúng là người mạnh mẽ, tại hạ bái phục chịu thua.”
Chu Chuẩn lại khá cởi mở: “Mức độ chấp nhận của mọi người hiện nay rất cao, đây chính là điểm nút, vui thôi mà, cười cái là qua.”
(*Điểm nút ở đây là một câu hoặc một tình tiết mang ý nghĩa gây cười, gây bất ngờ trong chuyện đùa, truyện kể.)
Sau khi cơm nước xong, hai người rẽ lối hai đường, Chu Chuẩn dài dòng thêm câu trước cửa: “Hơn nữa, chẳng phải bây giờ cậu là trợ lý của hắn sao? Cậu hoàn toàn có thể nói cho hắn biết, nhỡ hắn không phản đối thì sao? Không phải là cả nhà cùng vui à? Nếu hắn phản đối thì chúng ta cũng có lý do từ chối, người trong cuộc không muốn lộ danh tính không muốn bán hủ, thế là ổn còn gì.”
“Tôi vẫn chưa nói với anh ấy,” Cố Hi Đình đau đầu, “Không biết mở miệng thế nào, thậm chí anh ấy còn không biết tôi là người anh ấy cứu năm xưa.”
Chu Chuẩn: “…”
“Thế sao cậu làm trợ lý của hắn được vậy?”
Cố Hi Đình: “Thì dựa vào nhân phẩm hiền lành, sức quan sát nhạy bén, ý chí nghị lực cứng cỏi của tôi?”
Chu Chuẩn: “…”
“Dẹp mẹ đi, cậu có chút thể diện nào không?”
Cố Hi Đình: “Đây là nguyên văn lời anh ấy nói!!”
Chu Chuẩn cười lạnh một tiếng: “Ha, cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Cố Hi Đình: “…”
Ăn uống no nê, Chu Chuẩn đi thanh toán như đã hứa, Cố Hi Đình đứng trước cửa chờ anh ta tính tiền. Đúng lúc này, Wechat của cậu bỗng rung hai lần.
Cố Hi Đình lập tức rút di động ra, Hạ Yến trả lời cậu!
“Xin lỗi, vừa rồi ăn cơm nên không thấy.”
Nhịp tim Cố Hi Đình tăng tốc, vội rep: “Ừa.”
Vừa gửi đi, người kia đã gửi trước cậu một giây: “Chiều nay cậu tới nữa không?”
Cố Hi Đình ôm thái độ chuộc lỗi, ngoan ngoãn trả lời: “Chiều nay có việc gì cần tôi làm không?”
Hạ Yến: “Không có việc gì, nhưng cậu muốn tới cũng được.”
Mắt Cố Hi Đình sáng lên, hai tay nhanh chóng gõ chữ: “Được được được, tôi tới!”
Lúc Chu Chuẩn tính tiền xong đi ra, nhìn bạn tốt vừa cầm điện thoại vừa tươi cười rạo rực, chợt có một loại chua xót của cha già.
“Giờ mới mấy ngày mà đã thế này rồi,” Chu Chuẩn bất đắc dĩ thở dài, “Cố Thái Dương, cậu tiêu rồi.”
Cố Hi Đình phất tay: “Cút đi, trẫm không muốn ngươi hầu hạ.”
Chu Chuẩn thò tay xoa tóc Cố Hi Đình thành ổ gà.
Cố Hi Đình sút một phát: “Đừng làm rối kiểu tóc của ông!”
Chu Chuẩn lưu loát nhảy đi trước khi trứng nát, cười phá lên: “Nhớ hỏi nha, chậm nhất ngày mai cho tôi câu trả lời!”
Tâm trạng tốt đẹp của Cố Hi Đình còn chưa kéo dài được một phút, lại rơi vào trạng thái lo lắng, chuyện này sao mà nói được.
Chẳng lẽ cậu phải hỏi thẳng Hạ Yến: ‘Xin hỏi anh có muốn lập CP với trợ lý của anh không?’ à?”
_________________HẾT CHƯƠNG THỨ NĂM
…
Cố Hi Đình hít sâu một hơi, cố gắng để mình nghe bình thường hơn, chậm rãi nói: “Anh có buổi diễn thuyết lúc 9:50, nếu không dậy sẽ đến muộn.”
Có vẻ người đàn ông cũng chịu thức dậy, hắn im lặng hai giây sau đó nhỏ giọng mắng một tiếng, không cam lòng đứng lên rửa mặt. Không biết là vô tình hay cố tình, trước khi đi cơ thể hắn còn cọ vào mông Cố Hi Đình.
Cố Hi Đình run lên, trong đầu nổ lùm bùm, ngay cả mang tai cũng đỏ bừng. Cậu nhắm chặt mắt không dám nhúc nhích, chỉ có thể điên cuồng gào thét trong lòng, a a a a! Hạ Yến đang làm gì vậy?!!
Mãi đến khi có tiếng nước chảy trong toilet, rốt cuộc Cố Hi Đình mới khôi phục lại từ cơn thẹn thùng. Cả người cậu xụi lơ nằm trên giường lớn mềm mại, thở dốc từng nhịp như vừa trải qua một cuộc đấu tranh kịch liệt.
Chờ Hạ Yến rửa mặt ra ngoài, căn phòng đã hoàn toàn thay đổi, rèm cửa được kéo lên có thể nhìn thấy lá ngô đồng vàng ruộm bên ngoài, chăn gối xếp ngay ngắn, căn phòng lộn xộn vì hắn tìm tài liệu đêm qua cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Cố Hi Đình đứng trên hành lang chờ hắn, cậu đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường. Hôm nay cậu mặc một bộ vest màu xám đen, cổ áo sơ mi trắng như tuyết lộ ra một nửa tôn lên làn da trắng nõn của cậu, chỉ có thính tai hơi đỏ, đáng yêu vô cùng.
Hạ Yến nhớ lại cảm xúc mềm mại trong ngực lúc này, ánh mắt tối sầm. Hắn bình tĩnh thay áo sơ mi, nói: “Cầm máy tính giúp tôi, 5 phút sau có thể xuất phát.”
“Tôi biết rồi.” Cố Hi Đình cầm laptop trên bàn, dùng khóe mắt liếc Hạ Yến một chút, người kia đang soi gương thắt caravat, khi lật cổ áo xuống, cằm và yết hầu tạo thành một đường cong xinh đẹp, mỗi tế bào đều toát lên vẻ quyến rũ.
Cố Hi Đình lập tức quay đi không nhìn nữa, chạy trốn ra ngoài: “Tôi xuống lầu chờ anh.”
Hạ Yến đảo mắt nhìn Cố Hi Đình trốn xuống lầu như chú thỏ, hắn nhếch môi, có vẻ như không phải mình hắn tự đa tình.
Cố Hi Đình vẫn chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng, trên cầu thang đã vang lên tiếng cộp cộp, Hạ Yến xuống lầu rồi. Cậu không dám đối mặt với người kia, “Vèo” một tiếng đứng dậy, nói vội: “Đá tan rồi, tôi mua ly khác cho anh.”
“Không cần, đi thôi.” Hạ Yến nhấp mấy ngụm đã xong ly cà phê tan đá, sải bước đi về phía cửa.
Cố Hi Đình lập tức chạy theo, khó chịu vì sự bối rối của mình, người ta biểu hiện thản nhiên như vậy, mày hoảng cái gì?
Lúc ngang qua quán cà phê, nhân viên sáng nay còn cười với bọn họ, Cố Hi Đình nhớ lại cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, sợ đến mức phi nước đại bỏ chạy, quãng đường mười lăm phút bỗng chốc bị cậu rút ngắn còn mười phút.
Buổi diễn thuyết lần này dự kiến được tổ chức tại khán phòng của Đại học Thân Hải, mặc dù tối hôm qua mới phát thông báo, nhưng Hạ Yến rất nổi tiếng, hơn nữa hôm nay là thứ bảy nên ngoài hàng ghế riêng ở phía trước, những hàng ghế phía sau khán phòng đã bị người ta chen kín chỗ.
Đến 9:45 bọn họ được nhân viên công tác dẫn vào từ hậu trường, sau vài lời chào hỏi, bọn họ được sắp xếp vào phòng chờ.
Hạ Yến mở Powerpoint kiểm tra lần cuối, mặc dù hắn rất kiêu ngạo và thông minh, nhưng xưa nay làm gì cũng phải kỹ càng hết mức.
Cố Hi Đình lén quan sát Hạ Yến bên cạnh, động tác tao nhã khuôn mặt trầm tĩnh, ngay cả khi làm công việc học thuật, người đàn ông này vẫn mang phong cách nghiêm túc chững chạc.
So sánh với Hạ Yến đang bận rộn, trợ lý cậu đây lại chẳng có việc gì, theo lý mà nói thì đây là công việc của trợ lý. Cố Hi Đình nhìn quầng thâm mờ mờ dưới mắt Hạ Yến, chợt nói: “Hôm qua mấy giờ anh ngủ?”
“Sao thế?” Hạ Yến ngẩng đầu nói, “3 giờ 25 phút.”
Bảo sao nửa đêm còn dặn cậu mang Iced Americano, biểu cảm sợ hãi của cậu sinh viên sáng nay, phòng ngủ bày ra bao nhiêu tài liệu, người ta ném thẻ đen cho cậu, trợ lý cậu chỉ có thể giúp mua cà phê, còn gửi meme linh tinh cho hắn.
Cố Hi Đình rầu rĩ nói: “Sau này cứ giao những công việc này cho tôi làm.”
Hạ Yến cười cười: “Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng nhận được tin lúc nửa đêm, chưa kể trước đó cậu cũng không biết lĩnh vực nghiên cứu của tôi, để cậu làm chỉ mất thêm thời gian.”
Cố Hi Đình: “Vậy lát nữa tôi cần làm gì?”
Hạ Yến đứng dậy, xoa đầu cậu: “Ngồi dưới sân khấu nghe tôi nói là được.”
Bàn tay người đàn ông dày rộng ấm áp, vuốt tóc cậu như người yêu, khuôn mặt Cố Hi Đình lại thiếu nghị lực đỏ lên.
Cũng may buổi diễn thuyết nhanh chóng bắt đầu, lúc này cậu mới không đến nỗi mất trạng thái bất cứ lúc nào. Cố Hi Đình và các lãnh đạo trường học, nhân viên nước ngoài được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu, lúc Hạ Yến xuất hiện, tiếng cảm thán rõ ràng vang lên từ hàng ghế sau.
Hạ Yến bước lên sân khấu với dáng người thẳng tắp, ánh mắt lướt qua khán giả, cuối cùng rơi vào người cậu.
Trái tim Cố Hi Đình lại nhảy lên ‘bum ba la bùm’, đang nhìn cậu phải không? Có phải thế không?
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Hạ Yến nở nụ cười, Cố Hi Đình như làm chuyện xấu bị bắt được, lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Sự tương tác ngắn ngủi đã khuấy động bầu không khí hiện trường, Hạ Yến thu biểu cảm đùa giỡn của mình, bắt đầu bài phát biểu hôm nay.
Hạ Yến cầm bút điện tử máy chiếu đi tới giữa sân khấu, từ tốn lên tiếng: “Tôi cũng vừa nhận được thông báo tối hôm qua, nói hôm sau phải chuẩn bị một bài để diễn thuyết, trường hợp này cũng giống như việc nửa đêm bạn nhận được một cuộc điện thoại, cảnh sát nói rằng có một vụ án xảy ra, Hạ Yến anh tới đây nhanh lên. Các bạn nghĩ tôi có sợ không?”
Các sinh viên đồng thanh: “Không sợ.”
Hạ Yến: “Đương nhiên tôi sợ.”
Các sinh viên lập tức cười rôm rả, ngay cả khách quý trên hàng ghế đầu cũng không nhịn được bật cười.
Vẻ mặt Hạ Yến vẫn như thường, không hề nở nụ cười.
“Thực sự tôi rất sợ, mỗi lần tiếp nhận một vụ án, tôi đều thấy sợ.”
“Có lẽ các bạn đã đọc thông tin về tôi trên mạng, giới truyền thông nói không có vụ án nào mà tôi không phá được, không có tội phạm nào mà tôi không bắt được, trong tình huống đó, có lẽ các bạn sẽ cho rằng tôi luôn tự tin trong mọi trường hợp. Nhưng thật ra không phải, tôi cũng sợ.” Hạ Yến hạ giọng, “Tôi sợ không cứu được con tin, tôi sợ không bắt được tội phạm, tôi sợ mình không làm tròn trách nhiệm sẽ khiến mọi người phải sống trong hoảng loạn.”
Nụ cười trên mặt mọi người dần nhạt đi.
Hạ Yến: “Thế là tôi nghĩ, phải làm thế nào tôi mới có thể không sợ?”
Có sinh viên trả lời: “Không có tội phạm.”
“Đúng vậy.” Hạ Yến gật đầu: “Nhưng ai đã học tội phạm học đều biết rằng, tội phạm là một hiện tượng xã hội phổ biến dưới nhiều hình thái xã hội khác nhau, kể từ khi con người bước vào xã hội có giai cấp. Nó không thay đổi theo ý muốn của con người, mà tồn tại một cách khách quan.”
Nhóm khách quý ngồi hàng ghế trước lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Làm thế nào để giảm thiểu tội phạm, đây là một vấn đề lớn, nguyên nhân cũng rất phức tạp, tôi sẽ không thảo luận về các nguyên nhân trong lĩnh vực xã hội, mà chủ yếu tôi sẽ nói về ý kiến của bản thân trên khía cạnh gen và cấu trúc não bộ.”
…
Buổi diễn thuyết kéo dài hai tiếng rưỡi, các vụ án ví dụ phong phú, cái nhìn sâu sắc độc đáo, ngoại trừ một số rất ít những người không thể nhịn được phải ra ngoài đi toilet, hầu như không ai ra về sớm.
Cuối cùng là phiên đặt câu hỏi diễn ra trong 30 phút, Hạ Yến trả lời từng người một, nhưng vẫn có rất nhiều người giơ tay, cuối cùng phải mở thêm ba câu hỏi.
Người đặt câu hỏi cuối cùng là một nữ sinh viên, cô căng thẳng đứng dậy, cúi đầu chào Hạ Yến rồi lễ phép nói: “Xin chào giáo sư Hạ, tôi là sinh viên chuyên ngành an ninh mạng đến từ Đại học Thân Hải, tôi có đọc qua lý lịch của ngài, phát hiện ngài phá được nhiều nhất là các vụ án giết người hàng loạt.”
Hạ Yến không nói gì, thật ra không phải như vậy, chẳng qua là vì vụ án giết người hàng loạt thu hút sự chú ý rộng rãi, cho nên truyền thông đưa tin nhiều nhất.
“Trên mạng nói kẻ giết người hàng loạt thường có trí thông minh rất cao, thậm chí không ít kẻ còn có vẻ ngoài nổi bật, tính cách quyến rũ. Điều này hoàn toàn là loại hình khác với tội phạm trong nhận thức của chúng tôi, nên tôi muốn hỏi một chút, trong cuộc sống hàng ngày, phải làm thế nào để tránh gặp phải kẻ giết người hàng loạt?”
Hạ Yến: “Tôi đã nhận được câu hỏi của bạn, nếu không ngại thì tôi muốn mời trợ lý của mình trả lời thay cho bạn.”
Nữ sinh viên hưng phấn gật đầu, hồi hộp nhìn xuống sân khấu, còn hơi ngượng ngùng.
Buổi diễn thuyết đã đến hồi cuối, Cố Hi Đình đang nghĩ xem trưa nay ăn gì, không ngờ Hạ Yến nhắc tên mình nên cậu hơi sững ra. Có nhân viên công tác đưa microphone, Cố Hi Đình đứng lên đối mặt với sinh viên kia, lúc này, tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào cậu.
Cố Hi Đình hơi căng thẳng nhưng cũng có chút hưng phấn, cậu hít sâu rồi từ tốn nói: “Mặc dù kẻ giết người hàng loạt rất nguy hiểm, nhưng xác suất chúng ta gặp phải trong cuộc sống là rất thấp, bạn không cần quá lo lắng. Nhưng nếu bạn thật sự kém may mắn như vậy, tôi chỉ có thể nói với bạn rằng, hãy tin giác quan thứ sáu của mình, một khi ai đó khiến bạn cảm thấy khó chịu, hãy rời xa họ ngay lập tức. Nếu có nghi ngờ rõ ràng, vui lòng gọi cảnh sát.”
Nữ sinh viên liên tục gật đầu, nhưng cô không ngồi xuống ngay, hình như vẫn mong cậu có thể nói thêm vài câu.
Cố Hi Đình dừng lại chốc lát, bổ sung: “Cũng có nghiên cứu chỉ ra rằng, kẻ giết người hàng loạt thường có ba loại hành vi: Đái dầm, thích đốt phá, ngược đãi động vật; nếu các bạn sinh viên quan tâm thì có thể tìm hiểu thêm về triệu chứng MacDonald sau buổi hôm nay. Nhưng điều này chỉ được tóm tắt từ trường hợp ví dụ, không thể áp dụng thẳng vào thực tiễn được. Ví dụ như hầu hết những kẻ giết người hàng loạt đều có ba hành vi này, nhưng không có nghĩa là những người có ba hành vi này đều là kẻ giết người hàng loạt. Ý thức đề phòng là điều buộc phải có, nhưng tôi hy vọng mọi người có thể mở lòng mình, đối xử chân thành với người khác. Xin cảm ơn.”
Cố Hi Đình liếc mắt quan sát vẻ mặt Hạ Yến, không nén nổi khẩn trương, trả lời thế này chắc ổn rồi ha?
Nữ sinh viên kích động gật đầu: “Cảm ơn anh trợ lý, cảm ơn giáo sư Hạ.”
Hạ Yến cười cầm microphone: “Có biết vì sao tôi muốn để trợ lý trả lời không?”
Các sinh viên đồng thanh: “Vì anh ấy ấm áp hơn anh!”
“Đúng thế, hy vọng mọi người sẽ đề phòng nguy hiểm nhưng không quên mở lòng, đối xử chân thành với mọi người.” Hạ Yến cúi đầu chào khán giả: “Buổi diễn thuyết hôm nay đến đây là kết thúc, cảm ơn tất cả mọi người.”
Trong khán phòng vang lên tiếng vỗ tay không dứt, mọi người đứng dậy, vô cùng rung động trước bài phát biểu tuyệt vời này.
Trong tiếng vỗ tay vang dội, hai người chen ra ngoài từ lối đi công việc.
Cố Hi Đình vẫn đang đắm chìm trong bài diễn thuyết vừa rồi, lúc ngẩng đầu nhìn Hạ Yến, trong mắt cậu là ánh sáng lấp lánh: “Ngầu quá đi mất, thật sự rất đặc sắc, tôi học được rất nhiều điều!”
“Cậu cũng không kém.” Hạ Yến xoa đầu cậu: “Sau này đi theo tôi, cậu có thể học hỏi nhiều hơn nữa.”
“Ừa, tôi nhất định sẽ trân trọng cơ hội này.” Cố Hi Đình gật đầu, không khỏi cảm thán, “Lúc trước tôi còn tưởng rằng anh vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, thì ra anh cũng sẽ sợ hãi.”
Hạ Yến cười nhẹ, không có ý định vạch trần hiểu lầm đẹp đẽ này.
Đúng là hắn sẽ sợ, nhưng không phải sợ những vấn đề đó.
Có lãnh đạo trường học mời Hạ Yến ăn trưa, nhưng tất cả đều bị hắn từ chối với lý do đã hẹn người khác.
Cố Hi Đình không biết hắn hẹn ai, liệu mình có phải đi không, đành ngoan ngoãn theo sau chờ xử lý. Nhưng không ngờ sau đó đụng phải Chu Chuẩn ở cổng trường, cậu định vờ như không nhìn thấy, nhưng tên ngốc Chu Chuẩn đã kêu tên cậu đuổi theo tới.
Cố Hi Đình bất đắc dĩ, đành nói với Hạ Yến: “Anh Hạ, tôi gặp người quen, tôi có thể không đến bữa tiệc với anh được không?”
Hạ Yến nhướng mày: “Cậu không đi thì tôi ăn cơm với ai?”
Cố Hi Đình giật mình: “Chẳng phải anh có bữa tiệc sao?”
Hạ Yến: “Thuận miệng từ chối họ thôi, xã giao chỉ lãng phí thời gian.”
Cố Hi Đình hơi bất ngờ, mà sau lưng cậu, Chu Chuẩn chỉ cách khoảng năm mươi mét nữa.
Hạ Yến tỏ vẻ thản nhiên, nói: “Gọi bạn cậu đi cùng đi.”
Cố Hi Đình đâu dám, cậu sợ bệnh nghề nghiệp của Hạ Yến lại phát tác, liếc một cái đã đoán ra thân phận của Chu Chuẩn, vậy thì chẳng mấy chốc bút danh của cậu cũng lộ. Nếu bút danh bại lộ, chắc chắn Hạ Yến sẽ biết cậu coi hắn là nguyên mẫu để viết thám tử, đến lúc đó, chẳng biết gió tanh mưa máu gì sẽ chờ cậu.
Đúng là cậu có ý định nói chuyện này với Hạ Yến, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.
Nghĩ đến đây, Cố Hi Đình lắc đầu liên tục: “Thôi không cần, tính tình bạn tôi khá quái lạ, gặp anh sẽ không hay. Vậy phiền anh dùng bữa trưa một mình nhé, sau này tôi sẽ bù cho anh! Tạm biệt anh Hạ!”
Cố Hi Đình nói chưa xong đã chạy ra ngoài, để lại một mình Hạ Yến đứng trong gió lạnh.
Giỏi nhỉ, Hạ Yến nhíu mày, bé thỏ nhỏ cũng dám xù kèo hắn.
Chu Chuẩn bắt được viên đạn nhỏ đang lao tới, cười nói: “Cậu bao tuổi rồi, chạy nhanh thế làm gì.”
Cố Hi Đình không dám nán lại lâu, nắm tay anh ta nói nhanh: “Đi đi đi, đi ra ngoài trước đã rồi nói tiếp.”
“Làm gì thế?” Chu Chuẩn ngoái đầu lại nhìn, “Người kia là Hạ Yến à? Trông đẹp trai quá nhỉ, nhưng sao cậu không cho chúng tôi gặp nhau?”
“Sao cậu nói nhảm lắm thế!” Cố Hi Đình sốt ruột, “Cậu biết anh ấy giỏi thế nào không? Đôi mắt ảnh như kết nối internet, chỉ cần quét một lượt là biết cậu đang làm gì.”
Từ một mức độ nào đó mà nói, quả thực Hạ Yến như một cái máy xử lý cỡ lớn, đôi mắt là cửa sổ quét của hắn, sau đó thông tin được truyền lên não, và hắn sẽ biết tất cả thông tin của người trước mặt.
Chu Chuẩn càng không hiểu: “Tôi khiến người ta không nhìn nổi vậy sao? Cậu chạy cái gì mà chạy?”
Cố Hi Đình: “Tôi sợ bút danh bị lộ!”
Chu Chuẩn hiểu ra ngay lập tức: “À, cậu sợ hắn biết cậu ảo tưởng về hắn? Khéo khi hắn biết rồi thì sao?”
“Không phải chứ? Cậu đừng làm tôi sợ nha?” Bước chân Cố Hi Đình sững lại, sau khi nhìn thấy vẻ mặt vui đùa của Chu Chuẩn, sút cái vèo, “Tôi biết ngay không tin được cậu.”
Chu Chuẩn cười to bỏ chạy: “Tôi không biết hắn có biết bút danh của cậu không, nhưng tôi biết bây giờ hắn đang tức giận.”
Cố Hi Đình còn khuya mới tin anh ta, không thèm ngoảnh đầu đi thẳng ra ngoài.
Chu Chuẩn: “Thật đấy, hắn đang nhìn cậu.”
Cố Hi Đình không tin, cậu không tin lời Chu Chuẩn dù chỉ một chữ.
Chu Chuẩn: “Hắn đang trừng cậu, có phải cậu chọc giận hắn không?”
Cố Hi Đình sợ hãi: “Thật á?”
Chu Chuẩn: “Tôi lừa cậu bao giờ, hắn đuổi theo kìa.”
Cố Hi Đình rụt cổ ngoảnh đầu nhìn, không hề có bóng dáng Hạ Yến, lúc bấy giờ cậu mới nhận ra mình bị lừa, khuôn mặt sa sầm đến mức có thể nhỏ nước.
Chu Chuẩn ôm bụng dưới cười đến đau cả bụng: “Đã nhiều năm như vậy, sao cậu chẳng tiến bộ gì cả, cứ ngốc như thế!”
Cố Hi Đình lạnh lùng bỏ lại hai chữ: “Bo xì!”
Chu Chuẩn: “Trước khi bo xì cho tôi một câu trả lời chính xác, phim chuyển thể tăng tương tác giữa thám tử và trợ lý, rốt cuộc cậu có đồng ý không?”
Cố Hi Đình hừ lạnh, không trả lời anh ta.
Chu Chuẩn: “Một chầu lãnh cật thỏ*!”
(*冷吃兔 là món ăn Tứ Xuyên được làm từ nguyên liệu chính là thịt thỏ.)
Cố Hi Đình: “Hai chầu!”
Hai người lớn cãi nhau suốt quãng đường, cãi từ trường học đến tận quán ăn, cực kỳ trẩu tre.
Ngồi trước bàn ăn, Chu Chuẩn thôi không đùa nữa: “Tiểu Nhật này, thật sự không phải tôi muốn ép cậu, chủ yếu là nhà sản xuất tìm đến cha tôi, sáng nay ông cụ lại hỏi tôi, cậu cho câu trả lời chắc chắn đi, để tôi còn trả lời người ta.”
Cố Hi Đình nhíu mày: “Tôi thấy lời cậu nói hôm đó cũng có lý, nhưng tôi cũng có nỗi lo của mình.”
Chu Chuẩn: “Tôi vẫn lặp lại câu đó, được hay không cũng không sao, dù sao tuần này cậu phải quyết định cho tôi.”
Cố Hi Đình: “Ông anh, hôm nay là thứ bảy rồi.”
“Sao cậu không nghĩ mà xem, nhà sản xuất Đường đã gọi cho cậu từ hôm thứ ba rồi kia mà?” Chu Chuẩn mắt trợn trắng, tức giận nói, “Tôi gọi món trước, cậu cân nhắc đi.”
Cố Hi Đình thật sự suy nghĩ, nhưng cậu đang nghĩ Hạ Yến ăn cơm chưa. Bây giờ mới nhớ ra, vừa nãy cậu đi như thế thật sự có chút không đúng, không biết Hạ Yến có tức giận không?
Cậu do dự mãi, cuối cùng gửi một tin nhắn Wechat cho Hạ Yến: “Ăn chưa?”
Wechat của Hạ Yến có vẻ chỉ mới được đăng ký gần đây, ảnh đại diện là một tấm ảnh phong cảnh mặt trời mọc không biết lấy đâu ra, rất có hơi thở của người già, vòng bạn bè còn sạch hơn đĩa mà Quýt Lớn đã liếm, không hề có hoạt động gì.
Trái ngược với Cố Hi Đình như người trung tuổi nghiện internet mắc bệnh cấp hai* giai đoạn cuối, vòng bạn bè toàn mèo là mèo, mèo của cậu, mèo nhà bạn, mèo hoang ngoài đường, còn cả chú mèo ngu ngốc bị mắc kẹt trong lỗ hổng của tường rào trên đường đến cuộc phỏng vấn lúc trước, toát lên hơi thở nghèo nàn trong thế giới tinh thần.
(*Bệnh cấp hai/中二病 là slang có nguồn gốc từ Nhật Bản, đề cập đến những suy nghĩ, hành động tự cho là mình đặc biệt của thiếu niên trung học cơ sở.)
Lướt vòng bạn bè xong, Hạ Yến vẫn không trả lời tin nhắn của cậu, khiến khuôn mặt ngốc nghếch của Quýt Lớn trên cùng trông càng ngốc hơn.
“Nhắn tin với ai thế? Hạ Yến à?” Chu Chuẩn cười hóng hớt, “Nhanh như vậy đã không thể kìm lòng được sao?”
Cố Hi Đình gắp đầu thỏ qua: “Sao nói nhảm lắm thế, cậu ăn nhanh lên.”
Chu Chuẩn cắn đầu thỏ, nói chuyện nhồm nhoàm: “Tôi cũng chịu cậu đấy, vừa đụng đến nam thần là cậu lại không có chính kiến, nếu cậu có thể bỏ ra một nửa sự hung hăng mà cậu đối xử với tôi để đối phó với hắn, thì cậu sẽ không sợ như hôm nay.”
Cố Hi Đình không muốn nhắc đến chuyện này, chủ động chuyển đề tài: “Vừa rồi tôi mới cẩn thận nghĩ lại, nhưng vẫn không hiểu tại sao nhà sản xuất cố chấp muốn thêm nội dung tương tác giữa hai diễn viên như vậy.”
Chu Chuẩn: “Chuyện này có gì khó hiểu, do mọi người thích xem chứ sao.”
Cố Hi Đình càng không hiểu: “Nhưng rõ ràng tôi đã hạn chế như vậy, sao vẫn có nhiều fan CP của trợ lý và thám tử thế?”
Chu Chuẩn: “Có lẽ là tiểu thuyết trinh thám của mấy cậu đều vậy, ví dụ như…”
“Dừng dừng dừng,” Cố Hi Đình ngắt lời anh ta, “Không được nhắc lại mấy ví dụ đó.”
Chu Chuẩn: “Vậy cậu nhìn nhìn Marlowe và Terry Lennox, Yukawagaku và Kusanagi Shupei, thậm chí trên mạng còn có ảnh CP của Địch Nhân Kiệt và Lý Nguyên Phương đấy. Trong tên của mỗi thám tử và trợ lý đều viết đầy chữ ‘gay’.”
(Các nhân vật trên đều là nam xuất hiện trong tiểu thuyết trinh thám, được cho là có CP với nhau.)
Cố Hi Đình: “…”
“Thừa nhận đi, thời buổi này, thiết lập nam thám tử và nam trợ lý, cậu muốn không gay cũng không được.”
Cố Hi Đình: “…”
Cậu còn nói gì được nữa, chỉ biết câm nín không phản bác nổi.
Chu Chuẩn: “Tôi biết cậu không muốn vấy bẩn nam thần của mình, cậu cũng không muốn sau này hắn biết sẽ trách cậu. Thật ra cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, ‘gay’ mà fan hâm mộ gọi không phải ‘gay’ mà dân gay các cậu định nghĩa, những gì các cô ấy muốn thấy là sự tương tác mập mờ giữa hai nhân vật cùng giới, cảm giác CP là một loại ảo tưởng thuần khiết hơn nhiều so với gay trong đời thực, nếu cậu thực sự để bọn họ ở bên nhau, ngược lại sẽ phá hủy ảo tưởng của mọi người.”
Cố Hi Đình im lặng: “… Sao cậu hiểu rõ thế?”
“Tôi chưa nói với cậu hả?” Chu Chuẩn cười, “Chị dâu của cậu là một hủ nữ lâu năm, luận văn tốt nghiệp viết về đề tài ‘Diễn giải các tác phẩm văn học từ góc độ tiếp thu cái đẹp… Lấy văn hóa hủ làm ví dụ’, có một số tài liệu là do tôi cung cấp cho cô ấy.”
Cố Hi Đình hoàn toàn quỳ gối: “… Chị dâu đúng là người mạnh mẽ, tại hạ bái phục chịu thua.”
Chu Chuẩn lại khá cởi mở: “Mức độ chấp nhận của mọi người hiện nay rất cao, đây chính là điểm nút, vui thôi mà, cười cái là qua.”
(*Điểm nút ở đây là một câu hoặc một tình tiết mang ý nghĩa gây cười, gây bất ngờ trong chuyện đùa, truyện kể.)
Sau khi cơm nước xong, hai người rẽ lối hai đường, Chu Chuẩn dài dòng thêm câu trước cửa: “Hơn nữa, chẳng phải bây giờ cậu là trợ lý của hắn sao? Cậu hoàn toàn có thể nói cho hắn biết, nhỡ hắn không phản đối thì sao? Không phải là cả nhà cùng vui à? Nếu hắn phản đối thì chúng ta cũng có lý do từ chối, người trong cuộc không muốn lộ danh tính không muốn bán hủ, thế là ổn còn gì.”
“Tôi vẫn chưa nói với anh ấy,” Cố Hi Đình đau đầu, “Không biết mở miệng thế nào, thậm chí anh ấy còn không biết tôi là người anh ấy cứu năm xưa.”
Chu Chuẩn: “…”
“Thế sao cậu làm trợ lý của hắn được vậy?”
Cố Hi Đình: “Thì dựa vào nhân phẩm hiền lành, sức quan sát nhạy bén, ý chí nghị lực cứng cỏi của tôi?”
Chu Chuẩn: “…”
“Dẹp mẹ đi, cậu có chút thể diện nào không?”
Cố Hi Đình: “Đây là nguyên văn lời anh ấy nói!!”
Chu Chuẩn cười lạnh một tiếng: “Ha, cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Cố Hi Đình: “…”
Ăn uống no nê, Chu Chuẩn đi thanh toán như đã hứa, Cố Hi Đình đứng trước cửa chờ anh ta tính tiền. Đúng lúc này, Wechat của cậu bỗng rung hai lần.
Cố Hi Đình lập tức rút di động ra, Hạ Yến trả lời cậu!
“Xin lỗi, vừa rồi ăn cơm nên không thấy.”
Nhịp tim Cố Hi Đình tăng tốc, vội rep: “Ừa.”
Vừa gửi đi, người kia đã gửi trước cậu một giây: “Chiều nay cậu tới nữa không?”
Cố Hi Đình ôm thái độ chuộc lỗi, ngoan ngoãn trả lời: “Chiều nay có việc gì cần tôi làm không?”
Hạ Yến: “Không có việc gì, nhưng cậu muốn tới cũng được.”
Mắt Cố Hi Đình sáng lên, hai tay nhanh chóng gõ chữ: “Được được được, tôi tới!”
Lúc Chu Chuẩn tính tiền xong đi ra, nhìn bạn tốt vừa cầm điện thoại vừa tươi cười rạo rực, chợt có một loại chua xót của cha già.
“Giờ mới mấy ngày mà đã thế này rồi,” Chu Chuẩn bất đắc dĩ thở dài, “Cố Thái Dương, cậu tiêu rồi.”
Cố Hi Đình phất tay: “Cút đi, trẫm không muốn ngươi hầu hạ.”
Chu Chuẩn thò tay xoa tóc Cố Hi Đình thành ổ gà.
Cố Hi Đình sút một phát: “Đừng làm rối kiểu tóc của ông!”
Chu Chuẩn lưu loát nhảy đi trước khi trứng nát, cười phá lên: “Nhớ hỏi nha, chậm nhất ngày mai cho tôi câu trả lời!”
Tâm trạng tốt đẹp của Cố Hi Đình còn chưa kéo dài được một phút, lại rơi vào trạng thái lo lắng, chuyện này sao mà nói được.
Chẳng lẽ cậu phải hỏi thẳng Hạ Yến: ‘Xin hỏi anh có muốn lập CP với trợ lý của anh không?’ à?”
_________________HẾT CHƯƠNG THỨ NĂM
Danh sách chương