CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI LĂM
…
Tám giờ tối, khách trong quán cà phê ngồi tốp năm tốp ba với nhau, hôm nay Tri Nhiên xin nghỉ, chỉ có Tiểu Đông và một nữ sinh dáng cao buộc tóc đuôi ngựa đang làm việc.
Cố Hi Đình gọi một tách sản phẩm mới Biển Ấm Mùa Xuân, lúc nhìn thấy cánh tay trái bị bó bột của Tiểu Đông, cậu giật mình thốt lên.
“Anh sao thế?”
“Không có gì,” thanh niên cười hiền, “Đánh nhau với người ta ấy mà.”
Cố Hi Đình: “Anh bị thương nặng như này sao vẫn đi làm?”
“Không có gì đáng ngại, chỉ là chút thương tích ngoài da.” Có vẻ Tiểu Đông chẳng bị ảnh hưởng nhiều, vẫn nhanh nhẹn làm xong hai tách cà phê đặt lên quầy, hỏi cậu, “Đóng gói mang đi à?”
Cố Hi Đình gật đầu nói đúng thế, nhưng không nhận lấy ngay mà chỉ vào cái túi, nhắc nhở: “Tôi chỉ gọi một ly.”
Tiểu Đông chớp mắt: “Hoạt động xúc tiến sản phẩm mới, mua một tặng một.”
Cố Hi Đình tưởng thật, nhưng chờ đến khi cậu ra ngoài, nhìn thấy tấm poster vừa treo mới nhận ra trên đó không có ưu đãi này, không khỏi nhíu mày, sao Tiểu Đông lại tặng riêng cho cậu một ly?
“Sao anh tặng anh ấy một ly?” Người thắc mắc không chỉ có mình cậu, trong quán cà phê, nữ sinh tóc đuôi ngựa cũng hỏi Tiểu Đông.
“Suỵt,” Tiểu Đông đặt ngón trỏ lên môi, “Phiền cô giữ bí mật giúp tôi, tôi thích cậu ấy.”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa nhìn Tiểu Đông, muốn nói lại thôi: “Có lẽ anh vừa tới chưa lâu nên không biết, anh Tiểu Cố và thám tử bên trong là một đôi, bọn họ đã ở chung với nhau rồi.”
“Vậy thì sao chứ?” Tiểu Đông cũng không thèm để ý, “Chẳng phải bọn họ vẫn chưa kết hôn sao? Kể cả kết hôn rồi thì vẫn có thể mà?”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa liếc gã một cái, làm biếng tranh luận với loại người này.
Trong biệt thự cách đó một trăm mét, Cố Hi Đình nhấp một ngụm cà phê, mở chiếc nhẫn cậu mua từ một cửa hàng đồ hiệu ra.
Từ sau khi Hạ Yến tặng cậu một chiếc đồng hồ vào dịp lễ Giáng Sinh, cậu vẫn luôn muốn tìm cơ hội tặng lại quà, nhưng mấy hôm nay cậu quan sát thấy Hạ Yến cơ bản không thiếu thứ gì. Cậu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng liên hệ với nhà thiết kế của thương hiệu đồng hồ báo săn mà Hạ Yến đã tặng cậu lúc trước, đặt làm một cặp nhẫn, mặc dù giá không rẻ nhưng thành phẩm thực sự rất tuyệt vời, đặt dưới ánh đèn gần như khiến người ta không thể dời mắt khỏi nó.
Nhưng mà món quà này hơi khó giải quyết, trước mắt cậu vẫn chưa tìm được cơ hội tặng nó.
Cố Hi Đình đóng chiếc hộp màu đỏ sẫm, ngồi trên ghế salon vuốt lông Quýt Lớn. Mèo ta được vuốt dễ chịu đến nỗi phơi cái bụng mềm ra, rên meo meo hừ hừ.
Nhưng cậu không thể ngờ, đúng lúc này cửa lại mở ra.
Một bóng dáng quen thuộc bước vào, Cố Hi Đình rất vui mừng, đang chuẩn bị chào hỏi thì thấy hộp nhẫn đặt trên bàn, cậu giật mình kêu lên, nhanh chóng đứng dậy giấu hộp sau lưng, ngay cả giấy gói cũng bị cậu giấu kỹ.
Quýt Lớn bị rơi khỏi đùi cậu, bất mãn giơ móng vuốt cào cào, Cố Hi Đình chẳng biết gì, dùng gối ôm chặn chiếc hộp đựng nhẫn, sau đó mới đứng dậy nói: “Anh về rồi hả?”
Ngoài trời đổ trận tuyết nhỏ, Hạ Yến không bung dù, bông tuyết li ti rơi lên tóc và vai hắn khiến hắn trông vừa lạnh lùng vừa giá rét.
“Ừm.” Người đàn ông gật đầu, giọng rất nhẹ nhưng ẩn chứa sự thả lỏng chưa từng có, sau đó hắn giang hai tay mạnh mẽ ôm chặt Cố Hi Đình trong lòng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cách xa nhau lâu như vậy, chỉ là một cái ôm cũng khiến nhiệt độ không khí tăng thêm mấy độ.
Cố Hi Đình mặc áo len màu kaki, bên trong là áo thun dài tay cổ lọ màu cà phê đậm, ôm vào vừa mềm vừa ấm áp, Hạ Yến vô thức tăng thêm sức để cơ thể hai người dính chặt vào nhau.
Hạ Yến vào nhà vẫn chưa kịp cởi áo khoác, trên người còn vương gió tuyết băng giá, nhưng lại khiến Cố Hi Đình cảm thấy rất yên tâm. Cậu cẩn thận ôm lại hắn, vùi đầu bên cổ Hạ Yến ấp nhau một lúc lâu.
Nhưng không biết từ lúc nào, cái ôm này dần thay đổi ý vị, Cố Hi Đình bị khơi lên suy nghĩ không thể nói nào đó, đỏ tai đẩy Hạ Yến ra, chủ động đổi đề tài: “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa,” Hạ Yến hôn chụt cổ cậu, nói như chú mèo to làm nũng, “Đồ ăn trên máy bay khó nuốt quá.”
Vành tai Cố Hi Đình đỏ bừng ngay tắp lự, còn dính nhau thế này sẽ xảy ra chuyện mất, cậu bối rối đẩy Hạ Yến ra nói: “Vậy em làm cơm chiên cho anh nhé, anh đi tắm trước đi.”
Ý định trốn tránh thực sự quá rõ ràng, Hạ Yến cười nhìn cậu, cuối cùng xoay người lên lầu.
Cố Hi Đình thở phào, quay người vào phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn. Trong tủ lạnh có cơm thừa buổi trưa và mấy con tôm tươi, cậu làm cơm chiên cà chua tôm bóc vỏ, còn thêm một bát canh đậu hũ cà chua nữa.
Chờ đến khi cậu dọn cơm ra, Hạ Yến đã tắm xong ra ngoài, có lẽ hắn đói bụng nên uống cạn hai ly cà phê trên bàn.
Cố Hi Đình: “… Có một ly em uống dở.”
Hạ Yến ù ù cạc cạc: “Anh cứ tưởng em không uống.”
Cố Hi Đình có chút không nói nên lời, đúng là cậu không muốn uống, sản phẩm mới không đủ ngọt, không phải kiểu cậu thích, nhưng vị đắng thoang thoảng và mùi cháy lại rất hợp với khẩu vị của Hạ Yến.
Nhưng vấn đề quan trọng là ‘cậu có muốn uống hay không’ à? Là Hạ Yến uống đồ uống còn thừa của cậu mừ?
Cố Hi Đình vẫn hơi không quen, hôn là một chuyện, ăn uống đồ thừa của cậu lại là một chuyện khác. Nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hạ Yến, thôi được rồi… Dù sao người ta cũng không ngại, mày làm dáng chi vậy?
Đúng là Hạ Yến thật sự rất đói bụng, cậu chỉ ăn một chút cơm chiên, còn lại toàn bộ đều nằm trong bụng Hạ Yến, một bát canh lớn cũng bị uống sạch.
Không biết sao mà lúc ăn cơm, Hạ Yến cứ bị chảy nước mũi mãi, phải dùng mấy tờ khăn giấy liền.
“Cay hả anh?” Cố Hi Đình khó hiểu, “Em có cho ớt đâu!”
Bản thân cậu bị viêm mũi nhẹ, ăn cay quá dễ chảy nước mũi, cậu tưởng Hạ Yến cũng giống mình.
Hạ Yến không bận tâm lắm: “Không đâu, có lẽ anh bị cảm rồi.”
Sau khi cơm nước xong, Hạ Yến chủ động dọn bát đũa đi rửa, Cố Hi Đình đi theo vào trong muốn nói lại thôi.
Hạ Yến rửa bát xong, tiện tay đút cho cậu một quả dâu tây: “Có chuyện gì à?”
Đây là sản phẩm mới mà Cố Hi Đình mua từ siêu thị thực phẩm tươi về, còn chưa kịp ăn, không ngờ hương vị lại tuyệt vời thế này.
Vừa cắn xuống hương thơm đã tràn ngập, mùi dâu thơm ngát lấp đầy từng ngõ ngách trong miệng cậu, càng hấp dẫn hơn là thứ nước chua chua ngọt ngọt bên trong lập tức kích thích vị giác của cậu.
Cố Hi Đình đã từng ăn rất nhiều trái dâu, nhưng hiếm có trái dâu nào xuất sắc như vậy, vị chua và ngọt đạt đến sự cân bằng tuyệt vời.
Hạ Yến cong mắt: “Ăn ngon vậy à?”
Cố Hi Đình nuốt thịt quả, chân thành khen ngợi: “Siêu ngon luôn.”
“Thật sao?” Hạ Yến cười cười không rõ ý, “Vậy anh cũng nếm thử xem.”
Vừa dứt lời thì hôn lên môi cậu.
Cố Hi Đình bị chặn không kịp trở tay, đầu lưỡi người đàn ông linh hoạt lục lọi trong miệng cậu, không rõ bao lâu sau, khi trái tim đập rạo rực gần như muốn ná thở, rốt cuộc Hạ Yến cũng tốt bụng buông cậu ra, liếm môi kết luận: “Ừm, đúng là rất ngọt.”
Cố Hi Đình: “…”
Cậu hơi run chân, càng lúng túng hơn là cơ thể cậu đã bị nụ hôn này hoàn toàn thiêu đốt.
Hạ Yến chẳng khá hơn cậu, dường như trong đôi con ngươi vốn trầm tĩnh đang ẩn chứa một cơn lốc xoáy, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cậu.
Cố Hi Đình không khỏi giật lùi một bước, dán lưng vào vách tường, hoàn toàn mất tất cả đường lui. Mặc dù cậu không ghét việc thân mật với Hạ Yến, nhưng trong từ điển của cậu tuyệt đối không có khái niệm làm một nháy ở bếp. Huống chi bên cạnh còn có Quýt Lớn đang ngửa đầu nhìn cậu, cứ như thể đang làm bậy trước mặt con trai vậy.
Hạ Yến lại không tha cho cậu, áp sát từng bước, hắn cười nhạt: “Lại muốn kabedon hả?”
Cố Hi Đình sửng sốt: “Kabedon gì?”
Hạ Yến tới gần một bước, hoàn toàn vây cậu trong lồng ngực như đùa giỡn con mồi, gằn từng chữ: “Anh nhớ em nói em thích kabedon.”
Cố Hi Đình nuốt nước miếng rụt rè hỏi lại: “Em… Em nói hồi nào?”
“Hôm em giới thiệu anh với bạn bè của em, lúc về em đi ngang một ngõ nhỏ rồi bảo, em đã từng tưởng tượng được anh đè lên tường ở đó rồi hôn.”
“Em còn nói ai cũng thích được kabedon.”
Đêm mưa, con ngõ mờ ảo, cơ thể bị xối ướt…
À, thì ra là lúc đó, Cố Hi Đình nhớ ra sau khi cậu cãi nhau với Cố Hữu Khang, cậu đội mưa bỏ chạy thì bị Hạ Yến kéo vào ngõ nhỏ.
Cậu còn nhớ rõ cơ thể lạnh lẽo của Hạ Yến, nhớ người kia bịt kín miệng cậu, nhớ vì vậy mà mình ngủ lại nhà Hạ Yến.
Lúc đó bọn họ vẫn chưa ở bên nhau, nhưng nếu Hạ Yến trực tiếp cưỡng ép thì chắc hẳn cậu cũng sẽ không từ chối đối phương. Cậu luôn không thể từ chối Hạ Yến.
Nếu lúc đó Hạ Yến trực tiếp ứ ừ cậu trong ngõ nhỏ…
Như có một ngọn lửa bùng lên từ bụng dưới, dần dần lan ra toàn thân… Cố Hi Đình bỗng thấy xấu hổ hơn bao giờ hết. Cảm giác hổ thẹn, cậu khao khát được hôn, khao khát được ôm, khao khát bị Hạ Yến hung hăng chiếm hữu ở đây.
Cậu nhận ra Hạ Yến đang kéo áo len của mình.
Cố Hi Đình bỗng tỉnh táo lại từ trong tưởng tượng, bối rối đẩy Hạ Yến ra rồi trốn lên lầu.
Tiếng nước vang réo rắt trong phòng tắm, Cố Hi Đình nhắm mắt để mặc nước ấm nhấn chìm toàn thân. Cậu hơi hối hận, có lẽ vừa nãy mình nên tỏ ra bình tĩnh hơn xíu. Mười bảy mười tám tuổi yêu đương mặt đỏ tim run là đáng yêu, nhưng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi còn mặt đỏ tim run thì có vẻ làm đỏm quá.
Nhưng cậu không thể tránh được, trước mặt Hạ Yến, dường như trái tim cậu đã biến thành một chiếc máy tạo nhịp tim, luôn nhảy tưng tưng không ngừng, không thèm quan tâm liệu điều đó có khiến chủ nhân xấu hổ không.
Nếu lúc đó bọn họ thật sự phát sinh quan hệ, có lẽ bây giờ cậu sẽ thoải mái, tỉnh táo hơn trước mặt Hạ Yến. Chứ không luống cuống như lúc này, y hệt thằng nhóc con vừa rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Cố Hi Đình ra khỏi phòng tắm, hương dừa và hổ phách thoang thoảng trong không gian, thật ấm áp nhưng cũng rất quyến rũ.
Hạ Yến đang đọc sách, thấy cậu lại gần thì ngẩng đầu lên: “Em xịt nước hoa à?”
Cố Hi Đình vờ như không thèm để ý nói: “Chẳng phải lúc trước anh nói nó thơm hả?”
“Ừm, anh rất thích,” Hạ Yến bình tĩnh vẫy tay với cậu, “Lại đây.”
Cố Hi Đình liên tục nói với mình phải bình tĩnh, đã ở bên nhau lâu như vậy, Hạ Yến thản nhiên thế kia mà mày kích động cái gì? Nhưng khi đối diện với con ngươi đen láy của hắn, cậu vẫn sợ hãi như trước.
Áo ngủ bằng lụa trượt xuống sàn, phân tử hương thơm khuếch tán phủ lên từng tấc da thịt của cậu, dịu dàng, mạnh mẽ, kịch liệt… Bây giờ Cố Hi Đình mới nhận ra, Hạ Yến không hề bình tĩnh như những gì hắn biểu hiện.
Dưới lớp vỏ dịu dàng cất giấu thứ điên cuồng khiến người ta gần như muốn đắm chìm vào.
Cố Hi Đình thích những đêm có tuyết, tuyết rơi ban đêm yên tĩnh hơn bình thường nhiều.
Cậu thích yên lặng nằm trên giường trong phòng, nghe tiếng sột soạt của ga giường, từng chút từng chút một quyến rũ tâm hồn người ta.
Ừa thì, cả âm thanh da thịt nữa.
Thật sự rất khó tin, khi da thịt người này kề sát da thịt người khác lại phát ra âm thanh. Rất khẽ, rất tinh tế, như bàn tay vuốt qua lụa, như khát vọng dài lâu, như tiếng thở dài thỏa mãn.
Thời gian dần về khuya, các cửa hàng đã đóng cửa từ lâu, bóng người đi đường thưa dần, cả thành phố hoàn toàn tĩnh lặng như thể đã bị phù thủy bỏ bùa.
Chỉ có ai đó đột ngột phóng xe lên, tiếng động cơ từ xa đến gần kích thích màng nhĩ, cuối cùng nổ tung bên tai, Cố Hi Đình siết chặt ga giường, giọng như chim hót. Cuối cùng chiếc ô tô đi xa, nhưng vẫn để lại dư vị dài lâu trên cơ thể cậu.
Tiếng da thịt va chạm lại vang lên.
À đúng, tự dưng cậu quên một chuyện, cậu đến cửa phòng bếp tìm Hạ Yến, định mời hắn về nhà với cậu để ăn cơm tất niên.
Thôi được, để ngày mai nói sau vậy…HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI LĂM
…
Tám giờ tối, khách trong quán cà phê ngồi tốp năm tốp ba với nhau, hôm nay Tri Nhiên xin nghỉ, chỉ có Tiểu Đông và một nữ sinh dáng cao buộc tóc đuôi ngựa đang làm việc.
Cố Hi Đình gọi một tách sản phẩm mới Biển Ấm Mùa Xuân, lúc nhìn thấy cánh tay trái bị bó bột của Tiểu Đông, cậu giật mình thốt lên.
“Anh sao thế?”
“Không có gì,” thanh niên cười hiền, “Đánh nhau với người ta ấy mà.”
Cố Hi Đình: “Anh bị thương nặng như này sao vẫn đi làm?”
“Không có gì đáng ngại, chỉ là chút thương tích ngoài da.” Có vẻ Tiểu Đông chẳng bị ảnh hưởng nhiều, vẫn nhanh nhẹn làm xong hai tách cà phê đặt lên quầy, hỏi cậu, “Đóng gói mang đi à?”
Cố Hi Đình gật đầu nói đúng thế, nhưng không nhận lấy ngay mà chỉ vào cái túi, nhắc nhở: “Tôi chỉ gọi một ly.”
Tiểu Đông chớp mắt: “Hoạt động xúc tiến sản phẩm mới, mua một tặng một.”
Cố Hi Đình tưởng thật, nhưng chờ đến khi cậu ra ngoài, nhìn thấy tấm poster vừa treo mới nhận ra trên đó không có ưu đãi này, không khỏi nhíu mày, sao Tiểu Đông lại tặng riêng cho cậu một ly?
“Sao anh tặng anh ấy một ly?” Người thắc mắc không chỉ có mình cậu, trong quán cà phê, nữ sinh tóc đuôi ngựa cũng hỏi Tiểu Đông.
“Suỵt,” Tiểu Đông đặt ngón trỏ lên môi, “Phiền cô giữ bí mật giúp tôi, tôi thích cậu ấy.”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa nhìn Tiểu Đông, muốn nói lại thôi: “Có lẽ anh vừa tới chưa lâu nên không biết, anh Tiểu Cố và thám tử bên trong là một đôi, bọn họ đã ở chung với nhau rồi.”
“Vậy thì sao chứ?” Tiểu Đông cũng không thèm để ý, “Chẳng phải bọn họ vẫn chưa kết hôn sao? Kể cả kết hôn rồi thì vẫn có thể mà?”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa liếc gã một cái, làm biếng tranh luận với loại người này.
Trong biệt thự cách đó một trăm mét, Cố Hi Đình nhấp một ngụm cà phê, mở chiếc nhẫn cậu mua từ một cửa hàng đồ hiệu ra.
Từ sau khi Hạ Yến tặng cậu một chiếc đồng hồ vào dịp lễ Giáng Sinh, cậu vẫn luôn muốn tìm cơ hội tặng lại quà, nhưng mấy hôm nay cậu quan sát thấy Hạ Yến cơ bản không thiếu thứ gì. Cậu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng liên hệ với nhà thiết kế của thương hiệu đồng hồ báo săn mà Hạ Yến đã tặng cậu lúc trước, đặt làm một cặp nhẫn, mặc dù giá không rẻ nhưng thành phẩm thực sự rất tuyệt vời, đặt dưới ánh đèn gần như khiến người ta không thể dời mắt khỏi nó.
Nhưng mà món quà này hơi khó giải quyết, trước mắt cậu vẫn chưa tìm được cơ hội tặng nó.
Cố Hi Đình đóng chiếc hộp màu đỏ sẫm, ngồi trên ghế salon vuốt lông Quýt Lớn. Mèo ta được vuốt dễ chịu đến nỗi phơi cái bụng mềm ra, rên meo meo hừ hừ.
Nhưng cậu không thể ngờ, đúng lúc này cửa lại mở ra.
Một bóng dáng quen thuộc bước vào, Cố Hi Đình rất vui mừng, đang chuẩn bị chào hỏi thì thấy hộp nhẫn đặt trên bàn, cậu giật mình kêu lên, nhanh chóng đứng dậy giấu hộp sau lưng, ngay cả giấy gói cũng bị cậu giấu kỹ.
Quýt Lớn bị rơi khỏi đùi cậu, bất mãn giơ móng vuốt cào cào, Cố Hi Đình chẳng biết gì, dùng gối ôm chặn chiếc hộp đựng nhẫn, sau đó mới đứng dậy nói: “Anh về rồi hả?”
Ngoài trời đổ trận tuyết nhỏ, Hạ Yến không bung dù, bông tuyết li ti rơi lên tóc và vai hắn khiến hắn trông vừa lạnh lùng vừa giá rét.
“Ừm.” Người đàn ông gật đầu, giọng rất nhẹ nhưng ẩn chứa sự thả lỏng chưa từng có, sau đó hắn giang hai tay mạnh mẽ ôm chặt Cố Hi Đình trong lòng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cách xa nhau lâu như vậy, chỉ là một cái ôm cũng khiến nhiệt độ không khí tăng thêm mấy độ.
Cố Hi Đình mặc áo len màu kaki, bên trong là áo thun dài tay cổ lọ màu cà phê đậm, ôm vào vừa mềm vừa ấm áp, Hạ Yến vô thức tăng thêm sức để cơ thể hai người dính chặt vào nhau.
Hạ Yến vào nhà vẫn chưa kịp cởi áo khoác, trên người còn vương gió tuyết băng giá, nhưng lại khiến Cố Hi Đình cảm thấy rất yên tâm. Cậu cẩn thận ôm lại hắn, vùi đầu bên cổ Hạ Yến ấp nhau một lúc lâu.
Nhưng không biết từ lúc nào, cái ôm này dần thay đổi ý vị, Cố Hi Đình bị khơi lên suy nghĩ không thể nói nào đó, đỏ tai đẩy Hạ Yến ra, chủ động đổi đề tài: “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa,” Hạ Yến hôn chụt cổ cậu, nói như chú mèo to làm nũng, “Đồ ăn trên máy bay khó nuốt quá.”
Vành tai Cố Hi Đình đỏ bừng ngay tắp lự, còn dính nhau thế này sẽ xảy ra chuyện mất, cậu bối rối đẩy Hạ Yến ra nói: “Vậy em làm cơm chiên cho anh nhé, anh đi tắm trước đi.”
Ý định trốn tránh thực sự quá rõ ràng, Hạ Yến cười nhìn cậu, cuối cùng xoay người lên lầu.
Cố Hi Đình thở phào, quay người vào phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn. Trong tủ lạnh có cơm thừa buổi trưa và mấy con tôm tươi, cậu làm cơm chiên cà chua tôm bóc vỏ, còn thêm một bát canh đậu hũ cà chua nữa.
Chờ đến khi cậu dọn cơm ra, Hạ Yến đã tắm xong ra ngoài, có lẽ hắn đói bụng nên uống cạn hai ly cà phê trên bàn.
Cố Hi Đình: “… Có một ly em uống dở.”
Hạ Yến ù ù cạc cạc: “Anh cứ tưởng em không uống.”
Cố Hi Đình có chút không nói nên lời, đúng là cậu không muốn uống, sản phẩm mới không đủ ngọt, không phải kiểu cậu thích, nhưng vị đắng thoang thoảng và mùi cháy lại rất hợp với khẩu vị của Hạ Yến.
Nhưng vấn đề quan trọng là ‘cậu có muốn uống hay không’ à? Là Hạ Yến uống đồ uống còn thừa của cậu mừ?
Cố Hi Đình vẫn hơi không quen, hôn là một chuyện, ăn uống đồ thừa của cậu lại là một chuyện khác. Nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hạ Yến, thôi được rồi… Dù sao người ta cũng không ngại, mày làm dáng chi vậy?
Đúng là Hạ Yến thật sự rất đói bụng, cậu chỉ ăn một chút cơm chiên, còn lại toàn bộ đều nằm trong bụng Hạ Yến, một bát canh lớn cũng bị uống sạch.
Không biết sao mà lúc ăn cơm, Hạ Yến cứ bị chảy nước mũi mãi, phải dùng mấy tờ khăn giấy liền.
“Cay hả anh?” Cố Hi Đình khó hiểu, “Em có cho ớt đâu!”
Bản thân cậu bị viêm mũi nhẹ, ăn cay quá dễ chảy nước mũi, cậu tưởng Hạ Yến cũng giống mình.
Hạ Yến không bận tâm lắm: “Không đâu, có lẽ anh bị cảm rồi.”
Sau khi cơm nước xong, Hạ Yến chủ động dọn bát đũa đi rửa, Cố Hi Đình đi theo vào trong muốn nói lại thôi.
Hạ Yến rửa bát xong, tiện tay đút cho cậu một quả dâu tây: “Có chuyện gì à?”
Đây là sản phẩm mới mà Cố Hi Đình mua từ siêu thị thực phẩm tươi về, còn chưa kịp ăn, không ngờ hương vị lại tuyệt vời thế này.
Vừa cắn xuống hương thơm đã tràn ngập, mùi dâu thơm ngát lấp đầy từng ngõ ngách trong miệng cậu, càng hấp dẫn hơn là thứ nước chua chua ngọt ngọt bên trong lập tức kích thích vị giác của cậu.
Cố Hi Đình đã từng ăn rất nhiều trái dâu, nhưng hiếm có trái dâu nào xuất sắc như vậy, vị chua và ngọt đạt đến sự cân bằng tuyệt vời.
Hạ Yến cong mắt: “Ăn ngon vậy à?”
Cố Hi Đình nuốt thịt quả, chân thành khen ngợi: “Siêu ngon luôn.”
“Thật sao?” Hạ Yến cười cười không rõ ý, “Vậy anh cũng nếm thử xem.”
Vừa dứt lời thì hôn lên môi cậu.
Cố Hi Đình bị chặn không kịp trở tay, đầu lưỡi người đàn ông linh hoạt lục lọi trong miệng cậu, không rõ bao lâu sau, khi trái tim đập rạo rực gần như muốn ná thở, rốt cuộc Hạ Yến cũng tốt bụng buông cậu ra, liếm môi kết luận: “Ừm, đúng là rất ngọt.”
Cố Hi Đình: “…”
Cậu hơi run chân, càng lúng túng hơn là cơ thể cậu đã bị nụ hôn này hoàn toàn thiêu đốt.
Hạ Yến chẳng khá hơn cậu, dường như trong đôi con ngươi vốn trầm tĩnh đang ẩn chứa một cơn lốc xoáy, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cậu.
Cố Hi Đình không khỏi giật lùi một bước, dán lưng vào vách tường, hoàn toàn mất tất cả đường lui. Mặc dù cậu không ghét việc thân mật với Hạ Yến, nhưng trong từ điển của cậu tuyệt đối không có khái niệm làm một nháy ở bếp. Huống chi bên cạnh còn có Quýt Lớn đang ngửa đầu nhìn cậu, cứ như thể đang làm bậy trước mặt con trai vậy.
Hạ Yến lại không tha cho cậu, áp sát từng bước, hắn cười nhạt: “Lại muốn kabedon hả?”
Cố Hi Đình sửng sốt: “Kabedon gì?”
Hạ Yến tới gần một bước, hoàn toàn vây cậu trong lồng ngực như đùa giỡn con mồi, gằn từng chữ: “Anh nhớ em nói em thích kabedon.”
Cố Hi Đình nuốt nước miếng rụt rè hỏi lại: “Em… Em nói hồi nào?”
“Hôm em giới thiệu anh với bạn bè của em, lúc về em đi ngang một ngõ nhỏ rồi bảo, em đã từng tưởng tượng được anh đè lên tường ở đó rồi hôn.”
“Em còn nói ai cũng thích được kabedon.”
Đêm mưa, con ngõ mờ ảo, cơ thể bị xối ướt…
À, thì ra là lúc đó, Cố Hi Đình nhớ ra sau khi cậu cãi nhau với Cố Hữu Khang, cậu đội mưa bỏ chạy thì bị Hạ Yến kéo vào ngõ nhỏ.
Cậu còn nhớ rõ cơ thể lạnh lẽo của Hạ Yến, nhớ người kia bịt kín miệng cậu, nhớ vì vậy mà mình ngủ lại nhà Hạ Yến.
Lúc đó bọn họ vẫn chưa ở bên nhau, nhưng nếu Hạ Yến trực tiếp cưỡng ép thì chắc hẳn cậu cũng sẽ không từ chối đối phương. Cậu luôn không thể từ chối Hạ Yến.
Nếu lúc đó Hạ Yến trực tiếp ứ ừ cậu trong ngõ nhỏ…
Như có một ngọn lửa bùng lên từ bụng dưới, dần dần lan ra toàn thân… Cố Hi Đình bỗng thấy xấu hổ hơn bao giờ hết. Cảm giác hổ thẹn, cậu khao khát được hôn, khao khát được ôm, khao khát bị Hạ Yến hung hăng chiếm hữu ở đây.
Cậu nhận ra Hạ Yến đang kéo áo len của mình.
Cố Hi Đình bỗng tỉnh táo lại từ trong tưởng tượng, bối rối đẩy Hạ Yến ra rồi trốn lên lầu.
Tiếng nước vang réo rắt trong phòng tắm, Cố Hi Đình nhắm mắt để mặc nước ấm nhấn chìm toàn thân. Cậu hơi hối hận, có lẽ vừa nãy mình nên tỏ ra bình tĩnh hơn xíu. Mười bảy mười tám tuổi yêu đương mặt đỏ tim run là đáng yêu, nhưng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi còn mặt đỏ tim run thì có vẻ làm đỏm quá.
Nhưng cậu không thể tránh được, trước mặt Hạ Yến, dường như trái tim cậu đã biến thành một chiếc máy tạo nhịp tim, luôn nhảy tưng tưng không ngừng, không thèm quan tâm liệu điều đó có khiến chủ nhân xấu hổ không.
Nếu lúc đó bọn họ thật sự phát sinh quan hệ, có lẽ bây giờ cậu sẽ thoải mái, tỉnh táo hơn trước mặt Hạ Yến. Chứ không luống cuống như lúc này, y hệt thằng nhóc con vừa rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Cố Hi Đình ra khỏi phòng tắm, hương dừa và hổ phách thoang thoảng trong không gian, thật ấm áp nhưng cũng rất quyến rũ.
Hạ Yến đang đọc sách, thấy cậu lại gần thì ngẩng đầu lên: “Em xịt nước hoa à?”
Cố Hi Đình vờ như không thèm để ý nói: “Chẳng phải lúc trước anh nói nó thơm hả?”
“Ừm, anh rất thích,” Hạ Yến bình tĩnh vẫy tay với cậu, “Lại đây.”
Cố Hi Đình liên tục nói với mình phải bình tĩnh, đã ở bên nhau lâu như vậy, Hạ Yến thản nhiên thế kia mà mày kích động cái gì? Nhưng khi đối diện với con ngươi đen láy của hắn, cậu vẫn sợ hãi như trước.
Áo ngủ bằng lụa trượt xuống sàn, phân tử hương thơm khuếch tán phủ lên từng tấc da thịt của cậu, dịu dàng, mạnh mẽ, kịch liệt… Bây giờ Cố Hi Đình mới nhận ra, Hạ Yến không hề bình tĩnh như những gì hắn biểu hiện.
Dưới lớp vỏ dịu dàng cất giấu thứ điên cuồng khiến người ta gần như muốn đắm chìm vào.
Cố Hi Đình thích những đêm có tuyết, tuyết rơi ban đêm yên tĩnh hơn bình thường nhiều.
Cậu thích yên lặng nằm trên giường trong phòng, nghe tiếng sột soạt của ga giường, từng chút từng chút một quyến rũ tâm hồn người ta.
Ừa thì, cả âm thanh da thịt nữa.
Thật sự rất khó tin, khi da thịt người này kề sát da thịt người khác lại phát ra âm thanh. Rất khẽ, rất tinh tế, như bàn tay vuốt qua lụa, như khát vọng dài lâu, như tiếng thở dài thỏa mãn.
Thời gian dần về khuya, các cửa hàng đã đóng cửa từ lâu, bóng người đi đường thưa dần, cả thành phố hoàn toàn tĩnh lặng như thể đã bị phù thủy bỏ bùa.
Chỉ có ai đó đột ngột phóng xe lên, tiếng động cơ từ xa đến gần kích thích màng nhĩ, cuối cùng nổ tung bên tai, Cố Hi Đình siết chặt ga giường, giọng như chim hót. Cuối cùng chiếc ô tô đi xa, nhưng vẫn để lại dư vị dài lâu trên cơ thể cậu.
Tiếng da thịt va chạm lại vang lên.
À đúng, tự dưng cậu quên một chuyện, cậu đến cửa phòng bếp tìm Hạ Yến, định mời hắn về nhà với cậu để ăn cơm tất niên.
Thôi được, để ngày mai nói sau vậy…HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI LĂM
Danh sách chương