CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI MỐT
…
“Cậu Tiểu Cố ra ngoài à?” Trước cửa quán cà phê, người thanh niên tràn đầy nhiệt huyết tươi cười.
Cố Hi Đình gật đầu với Tiểu Đông: “Đến hiệu sách lấy sách.”
Tiểu Đông tiếp tục gạ gẫm: “Gần đây vừa ra mắt một loại cà phê mới, cậu rảnh thì đến thưởng thức nhé.”
Cố Hi Đình gật đầu đồng ý, nhưng gần đây Hạ Yến thường xuyên vắng nhà, rất có thể không thưởng thức món mới được.
Nhiệt độ không khí hôm nay tăng thêm vài độ, Cố Hi Đình mặc một chiếc áo hoodie trắng rồi khoác thêm áo khoác đen bên ngoài.
Lúc trở về đi ngang qua một phòng tập boxing, có vẻ mới khai trương, cậu không nhịn được liếc thêm vài lần. Còn chưa kịp đi đã đụng phải một nhóm người chen chúc nhau.
“Mau lên mau lên! Đại thần lại tới rồi! Nghe nói lần này ổng thách đấu với cựu võ sĩ chuyên nghiệp Lữ Ngọc Long đó!”
“Không phải chứ, người mới vừa tới một tuần đã lật đổ tất cả thành viên trong phòng tập, ông chủ cũng bị đánh quỳ luôn!”
“Quan trọng là còn đẹp trai quá chừng, vì sự xuất hiện của ổng mà các em gái cũng đến phòng tập nhiều hơn!”
…
Những người này vừa nói vừa chen tới, Cố Hi Đình ôm một chồng sách không tránh kịp, bị đám đàn ông cơ bắp lực lưỡng kéo vào phòng tập boxing.
Phòng tập gym mà Cố Hi Đình thường đến nằm ở bên kia, đây là lần đầu tiên cậu bước vào đây.
Màu sắc tổng thể của phòng tập này chủ yếu là màu đen và màu vàng, cơ sở vật chất còn rất mới, trên hành lang treo một dãy bao cát, phòng huấn luyện nằm cách từng gian bên kia, ở giữa dựng mấy đài boxing, có vẻ đang thi đấu gì đó, lúc này mọi người đang vây quanh đài boxing ở trong cùng, tiếng hò reo ầm ĩ khắp sảnh.
Trong tiếng người hò hét, Cố Hi Đình chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hạ Yến đeo đôi găng tay đấm bốc màu đỏ lượn lờ trên sàn đấu, thân trên của hắn lộ ra từng khối cơ bắp căng phồng cuồn cuộn, động tác linh hoạt mà mạnh bạo.
Cố Hi Đình không biết nhiều về boxing, cậu vào theo đám đông, ngơ ngác theo dõi trận đấu này.
Đối thủ là một thanh niên có vóc người tương đương Hạ Yến, cơ thể nhanh nhẹn, kỹ xảo đầy đủ.
Ở hiệp đầu tiên, cả hai đã tiến hành thăm dò một cách nhịp nhàng, chỉ nhìn vào năng lực phản ứng thì Hạ Yến cần phải linh hoạt hơn chút nữa.
Vào hiệp thứ hai, Hạ Yến bắt đầu tấn công, khơi lên một cuộc đối đầu quy mô nhỏ. Hạ Yến hoàn toàn không bị tổn hại, nhưng đối thủ đã ăn một đấm vào mặt.
Hiệp thứ ba của trận đấu càng trở nên gay cấn.
Sau chút tiếp xúc chóng vánh, hai bên không giữ sức nữa mà bắt đầu đánh trực diện một cách hung hăng quyết liệt.
Trong mắt Cố Hi Đình, Hạ Yến luôn là người lịch lãm phong độ, cậu chưa bao giờ thấy hắn điên cuồng ngang tàng như vậy, ngoài động tác hung hãn bên ngoài, điều khiến người khác giật mình là sự cuồng nhiệt trong mắt hắn.
Hắn trút từng cú đánh lên người đối thủ như một con thú hoang đang phát cuồng, khiến xung quanh vang lên từng tràng cảm thán.
“Miếng bảo vệ răng bị đánh rơi rồi!”
“Ơ cằm kìa! Bị đánh vào động mạch chủ, Lữ Ngọc Long choáng rồi!”
“Cú đấm mạnh của Hạ Yến!”
“Knock Out!”
Lúc trọng tài đếm đến năm, Lữ Ngọc Long đứng dậy, tiếng hò reo của khán giả lại dấy lên nồng nhiệt.
Hai người tiếp tục bước vào trận đấu, Hạ Yến tấn công trước.
“Trời đựu!” Có người ngạc nhiên kêu lên, “Nhanh đến mức không nhìn rõ luôn, tôi dám cược cú đấm này chỉ vung ra rồi rơi xuống trong 0.1 giây!”
Lữ Ngọc Long không tránh kịp bị đánh trúng vào đám rối thần kinh dạ dày*. Chỉ với một sai lầm nhất thời này, anh ta đã bị ghì lên sợi dây thừng bên cạnh sàn boxing, anh ta đặt hai tay trước ngực, cố gắng chống đỡ đòn tấn công từ đối thủ.
(*Bó gồm các sợi dây thần kinh chi phối dạ dày.)
Nhưng nắm đấm khắp bốn phương tám hướng cứ liên tục rơi xuống, mỗi cú đấm đều nặng tựa ngàn cân, hơn nữa tốc độ siêu nhanh, mũi, cằm, hai xương sườn mềm… Những đòn tấn công đều nhằm vào nơi hiểm yếu, Lữ Ngọc Long nhanh chóng mất năng lực phản kháng, vắt lên dây thừng như một miếng vải rách.
Tiếng chuông nhắc nhở bất ngờ vang lên, trọng tài hét to: “Tách ra! Tách ra!”
Nhưng cơ bản không ngăn được, nắm đấm lao xuống nhanh như chớp … Hạ Yến đã đánh tới mức đỏ mắt.
Trọng tài liếc mắt ra hiệu, vài thanh niên vạm vỡ xông lên đài định kéo Hạ Yến ra, nhưng vừa bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu chết chóc của hắn, bọn họ không khỏi co rúm lại. Cựu tuyển thủ chuyên nghiệp còn bị đánh gục trên sàn, bọn họ qua đó cũng chỉ có nước bị đánh ok?
Trong lúc mọi người tiến không được lùi không xong, Cố Hi Đình hô to một tiếng: “Hạ Yến!”
Hạ Yến lập tức dừng tay cứ như nhấn nút tạm dừng.
Trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt chàng trai, sự điên cuồng độc ác trong mắt Hạ Yến nhanh chóng tan biến như thủy triều rút xuống, hắn bối rối giật giật cơ thể, thậm chí còn hơi luống cuống.
Sau lưng hắn, cơ thể Lữ Ngọc Long trượt xuống sàn, trọng tài đếm từng tiếng từ một đến mười, cuối cùng anh ta không đứng dậy nổi.
Tiếng chuông chiến thắng vang lên, nhưng không có ai reo hò cổ vũ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn Hạ Yến, trong mắt ai cũng hiện chung một cảm xúc… Đó là sợ hãi, bọn họ sợ người thanh niên trước mặt, người này có thể dễ dàng đánh bại cựu võ sĩ chuyên nghiệp, không biết lúc nào người này sẽ mất kiểm soát rồi trút mưa đấm lên người bọn họ.
Cũng có người nhìn Cố Hi Đình, người này ôm một chồng sách trong tay, toàn thân phát ra phong độ của dân trí thức, nhưng lại có thể khiến Hạ Yến thôi hung hăng.
Cố Hi Đình đến bên cạnh hàng rào dây thừng, ngẩng đầu hỏi: “Xong chưa anh?”
Hạ Yến giấu hai tay sau lưng, im lặng không nói.
Cố Hi Đình vươn tay: “Đi thôi, về nhà.”
Hạ Yến muốn nắm lấy tay cậu, nhưng lại quên mình đang mang găng tay, hắn bối rối cởi găng tay rồi chống sàn nhảy xuống.
Sau lưng hắn, mấy thanh niên vội vàng đưa Lữ Ngọc Long bị thương nặng xuống dưới: “Đến bệnh viện! Đến bệnh viện! Anh ta gãy xương rồi!”
“Mặc dù em không hiểu lắm,” Cố Hi Đình nhìn thoáng qua người được khiêng ra, hơi lo lắng bảo, “Nhưng có phải vừa rồi anh ra tay hơi nặng không?”
Hạ Yến “Ừ” một tiếng, quay lại nói với ông chủ: “Tôi sẽ thanh toán phí điều trị cho anh ta.”
Nghe giọng nói quen thuộc này, ông chủ vô thức rùng mình, gã vẫn chưa thể thoát ra khỏi bóng ma của trận đấu vừa rồi.
Mặc dù hành động của đối phương không tính là vi phạm quy tắc, nhưng từ trước đến nay gã chưa từng thấy ai ác như vậy, kể cả trong thi đấu chuyên nghiệp cũng hiếm khi gặp. Nhất là khoảnh khắc bị đôi mắt đỏ bừng kia nhìn vào, ông chủ cảm giác như mình đã rơi vào cái bẫy của thú dữ đi săn, như thể cổ họng sẽ bị xé rách trong giây phút tiếp theo.
Mà bây giờ, đôi mắt hung ác kia đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Ông chủ muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn chấp nhận, vẻ mặt phức tạp nói: “Tôi sẽ lấy thay anh ta.”
Hạ Yến vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, Cố Hi Đình ngồi trên ghế chờ hắn.
Ông chủ nhịn cả đống câu nói, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội bèn vội vàng ngồi hỏi.
“Quan hệ của chú em với hắn khá tốt nhỉ? Người kia làm gì vậy? Có phải hắn từng luyện boxing không? Hoàn toàn có thể lên đấu trường chuyên nghiệp đó!”
Cố Hi Đình trả lời qua loa: “Chắc là chưa luyện bao giờ… Gần đây trạng thái của anh ấy không tốt lắn, có lẽ cần phát tiết thôi.”
Có vị khách tò mò hỏi: “Vậy quan hệ giữa hai người là gì? Cậu gọi một tiếng hắn dừng lại ngay, quá thần kỳ đó?”
“Bạn tốt, chúng tôi quen nhau lâu rồi.”
“Wow, trái tim cậu thật mạnh mẽ, nếu là chúng tôi, bị hắn nhìn cái đã sợ tè ra quần rồi.”
Cố Hi Đình khẽ cau mày: “Không có gì, anh ấy rất tốt, không đáng sợ chút nào.”
Đúng lúc nào, đám người đang tụ tập bỗng nháo nhác giải tán, ông chủ cũng ngoảnh lại giả bộ sắp xếp giấy tờ, Cố Hi Đình ngạc nhiên ngẩng đầu lên mới biết Hạ Yến đã tắm xong bước ra.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, tóc hơi ướt, vẻ mặt bình tĩnh và dịu dàng.
Cố Hi Đình đứng dậy: “Xong rồi hả?”
“Ừm, đi thôi.” Hạ Yến cười cười, rất tự nhiên đỡ chồng sách trong tay Cố Hi Đình.
Ông chủ: “…”
Trợn mắt há mồm.
Hạ Yến đến phòng tập boxing năm ngày, gần như nói chưa nổi mười câu, bình thường hắn đều im lặng ít nói, nom mặt đáng sợ, sau khi phát tiết xong thì đi, chỉ hai ngày đã hạ gục tất cả huấn luyện viên trong phòng tập, sau đó không ai dám đánh với hắn nữa, gã còn tưởng người này là kẻ giết người hay gì đó. Nhưng giờ nhìn lại, có vẻ cũng chỉ là một người bình thường ha?
Cố Hi Đình và Hạ Yến ra khỏi phòng tập boxing, hơi tò mò: “Sao tự dưng anh đi đánh boxing vậy?”
Hạ Yến trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói: “Muốn tập thể thao một chút.”
Cố Hi Đình gật gù không nói thêm gì.
Hai người về đến nhà, Hạ Yến nhìn Cố Hi Đình hỏi: “Em không mắng anh à?”
Cố Hi Đình không hiểu gì: “Em mắng anh làm gì?”
Hạ Yến chợt nở nụ cười, lắc đầu: “Không có gì.”
Cố Hi Đình: “Anh nói rõ đi! Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Không có gì, chẳng phải ngày mai còn buổi diễn thuyết sao? Em đi cùng giúp anh nhé.”
Cố Hi Đình nhanh chóng bị dời lực chú ý: “Có cần em làm gì không?”
“Không cần, em ngủ ngon là được.”
Đầu tháng một trùng với lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập Đại học Thân Hải, bài phát biểu của Hạ Yến là một trong chuỗi các hoạt động kỷ niệm thành lập trường của Viện tội phạm học.
Vốn dĩ đây là buổi diễn thuyết công khai, nhưng có quá nhiều người tham gia và cả rất nhiều sinh viên trường ngoài trà trộn vào, nên sau đó đành phải mời chọn lọc, ai có vé mới được vào xem.
Hội trường nghìn người kín sạch ghế, mười phút trước khi diễn thuyết, một tình nguyện viên cao gầy đứng trước sân khấu hỗ trợ chiếu thử slide.
Kim đồng hồ chỉ hướng chín giờ sáng, Hạ Yến bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay như sấm, âu phục phẳng phiu, khí chất kiêu ngạo.
Cố Hi Đình ngồi dưới sân khấu vỗ tay còn vang dội hơn mọi người, bỗng nhiên thấy tự hào trong lòng, người xuất sắc như vậy là của cậu, là bạn trai của cậu.
Hạ Yến mở slide và nói: “Trước khi bắt đầu bài phát biểu của mình, tôi muốn cho các bạn xem hai bản quét não. Mọi người có thể đoán xem, tấm nào là của người bình thường, tấm nào thuộc về người có tâm lý biến thái, đáp án sẽ được công bố cuối buổi diễn thuyết.”
Bài phát biểu chính thức bắt đầu, Hạ Yến đeo microphone nhỏ trên người rồi bước ra. Phong cách của hắn đủ nghiêm túc nhưng lại không cứng nhắc, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài câu gây cười nên đã nhanh chóng khơi dậy sự nhiệt tình của khán giả. Bài diễn thuyết này còn giống buổi TED talks hơn là một báo cáo học thuật.
Hạ Yến: “Trước khi nói về lý do tại sao con người phạm tội, trước hết tôi muốn để mọi người hiểu về bộ não của chúng ta. Não bộ là cơ quan quan trọng nhất của con người, điều khiển các khả năng vận động, giác quan, tình cảm, ngôn ngữ, cảm xúc, và hành vi cử chỉ của chúng ta.”
“Có một phần não được gọi là vỏ não giáp ranh, đây là bộ phận chủ yếu khống chế cảm xúc, nó còn được gọi là vỏ não cảm xúc. Những người bị tổn thương vỏ não giáp ranh sẽ rất khó cảm nhận được tình cảm, cũng rất khó sinh ra sự đồng cảm.”
“Vậy điều này có liên quan gì với nghiên cứu của chúng tôi? Trong một trăm năm qua, nhóm chúng tôi đã tập hợp được một trăm kẻ giết người hàng loạt có tâm lý biến thái, nhận thấy rằng 89% bộ não đều có một đặc điểm chung.”
“Vỏ não trước, vỏ não trước trán, vỏ não thái dương, vỏ não giáp ranh đều xuất hiện các khiếm khuyết về chức năng…” Hạ Yến chỉ bút laser vào màn hình máy chiếu, “Mời mọi người nhìn vào đây, đây là bản quét não của một người bình thường, các chức năng đều hoàn thiện, phân công hoạt động hợp lý. Còn đây là bản quét của một trong số một trăm kẻ giết người hàng loạt, như tôi đã giải thích trước đó, não bộ của anh ta bị tổn thương ở các mức độ khác nhau trên từng phương diện.”
Nghe đến đây, rốt cuộc mọi người dưới sân khấu cũng hiểu. Vậy là có người làm điều ác không phải vì họ muốn thế, mà vì bọn họ bị bệnh, bọn họ buộc phải làm thế.
“Bây giờ chúng ta hãy xem lại hai tấm ảnh ở phần đầu, các bạn đã biết tấm nào thuộc về người có tâm lý biến thái rồi nhỉ?”
Mọi người chỉ qua một bên: “Tấm bên phải!”
“Chính xác,” Hạ Yến nhấn nút chuyển slide, giải thích, “Tấm bên trái là bản quét não của một người lao động kiểu mẫu hiến tặng cho bệnh viện Thân Hải, còn tấm bên phải là của một trong một trăm kẻ giết người hàng loạt.”
Cố Hi Đình đang ngồi dưới sân khấu, không hiểu sao cậu cảm giác tim đập vội cứ như sắp có chuyện không hay xảy ra. Nhưng đây chỉ là một buổi diễn thuyết bình thường, có thể gặp sự cố gì được? Cậu không khỏi nhìn lên sân khấu, còn chưa kịp suy nghĩ nguyên nhân thì Hạ Yến đã nhấn nút chuyển slide.
“Người bên phải cũng nằm trong số một trăm kẻ giết người hàng loạt…” Nhìn hình ảnh hiện lên trên slide, tiếng nói lập tức biến mất trong cổ họng Hạ Yến.
Ở phần trên của bản quét não đã bị phân mảnh, thứ hiện ra không phải là ảnh chụp và thông tin của kẻ giết người hàng loạt, mà là một bệnh án vừa in ra, viết rõ báo cáo kiểm tra của Hạ Yến và chữ ký của bác sĩ khám bệnh.
Trên sân khấu, vẻ mặt Hạ Yến lập tức cứng đờ.
Mọi người ngạc nhiên nhìn tấm ảnh trước mặt, hội trường nghìn người rơi vào im lặng.
Sao lại thế này? Người bắt được nhiều kẻ giết người hàng loạt như vậy, người mà bọn họ ngưỡng mộ như anh hùng, lại có bộ não mang tâm lý biến thái?
Thậm chí quá đáng hơn, có khi nào hắn cũng là một kẻ giết người biến thái không?
Bên cạnh sân khấu, một thanh niên mặc trang phục tình nguyện nhếch miệng rồi lẩn sau tấm rèm.HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI MỐT
…
“Cậu Tiểu Cố ra ngoài à?” Trước cửa quán cà phê, người thanh niên tràn đầy nhiệt huyết tươi cười.
Cố Hi Đình gật đầu với Tiểu Đông: “Đến hiệu sách lấy sách.”
Tiểu Đông tiếp tục gạ gẫm: “Gần đây vừa ra mắt một loại cà phê mới, cậu rảnh thì đến thưởng thức nhé.”
Cố Hi Đình gật đầu đồng ý, nhưng gần đây Hạ Yến thường xuyên vắng nhà, rất có thể không thưởng thức món mới được.
Nhiệt độ không khí hôm nay tăng thêm vài độ, Cố Hi Đình mặc một chiếc áo hoodie trắng rồi khoác thêm áo khoác đen bên ngoài.
Lúc trở về đi ngang qua một phòng tập boxing, có vẻ mới khai trương, cậu không nhịn được liếc thêm vài lần. Còn chưa kịp đi đã đụng phải một nhóm người chen chúc nhau.
“Mau lên mau lên! Đại thần lại tới rồi! Nghe nói lần này ổng thách đấu với cựu võ sĩ chuyên nghiệp Lữ Ngọc Long đó!”
“Không phải chứ, người mới vừa tới một tuần đã lật đổ tất cả thành viên trong phòng tập, ông chủ cũng bị đánh quỳ luôn!”
“Quan trọng là còn đẹp trai quá chừng, vì sự xuất hiện của ổng mà các em gái cũng đến phòng tập nhiều hơn!”
…
Những người này vừa nói vừa chen tới, Cố Hi Đình ôm một chồng sách không tránh kịp, bị đám đàn ông cơ bắp lực lưỡng kéo vào phòng tập boxing.
Phòng tập gym mà Cố Hi Đình thường đến nằm ở bên kia, đây là lần đầu tiên cậu bước vào đây.
Màu sắc tổng thể của phòng tập này chủ yếu là màu đen và màu vàng, cơ sở vật chất còn rất mới, trên hành lang treo một dãy bao cát, phòng huấn luyện nằm cách từng gian bên kia, ở giữa dựng mấy đài boxing, có vẻ đang thi đấu gì đó, lúc này mọi người đang vây quanh đài boxing ở trong cùng, tiếng hò reo ầm ĩ khắp sảnh.
Trong tiếng người hò hét, Cố Hi Đình chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hạ Yến đeo đôi găng tay đấm bốc màu đỏ lượn lờ trên sàn đấu, thân trên của hắn lộ ra từng khối cơ bắp căng phồng cuồn cuộn, động tác linh hoạt mà mạnh bạo.
Cố Hi Đình không biết nhiều về boxing, cậu vào theo đám đông, ngơ ngác theo dõi trận đấu này.
Đối thủ là một thanh niên có vóc người tương đương Hạ Yến, cơ thể nhanh nhẹn, kỹ xảo đầy đủ.
Ở hiệp đầu tiên, cả hai đã tiến hành thăm dò một cách nhịp nhàng, chỉ nhìn vào năng lực phản ứng thì Hạ Yến cần phải linh hoạt hơn chút nữa.
Vào hiệp thứ hai, Hạ Yến bắt đầu tấn công, khơi lên một cuộc đối đầu quy mô nhỏ. Hạ Yến hoàn toàn không bị tổn hại, nhưng đối thủ đã ăn một đấm vào mặt.
Hiệp thứ ba của trận đấu càng trở nên gay cấn.
Sau chút tiếp xúc chóng vánh, hai bên không giữ sức nữa mà bắt đầu đánh trực diện một cách hung hăng quyết liệt.
Trong mắt Cố Hi Đình, Hạ Yến luôn là người lịch lãm phong độ, cậu chưa bao giờ thấy hắn điên cuồng ngang tàng như vậy, ngoài động tác hung hãn bên ngoài, điều khiến người khác giật mình là sự cuồng nhiệt trong mắt hắn.
Hắn trút từng cú đánh lên người đối thủ như một con thú hoang đang phát cuồng, khiến xung quanh vang lên từng tràng cảm thán.
“Miếng bảo vệ răng bị đánh rơi rồi!”
“Ơ cằm kìa! Bị đánh vào động mạch chủ, Lữ Ngọc Long choáng rồi!”
“Cú đấm mạnh của Hạ Yến!”
“Knock Out!”
Lúc trọng tài đếm đến năm, Lữ Ngọc Long đứng dậy, tiếng hò reo của khán giả lại dấy lên nồng nhiệt.
Hai người tiếp tục bước vào trận đấu, Hạ Yến tấn công trước.
“Trời đựu!” Có người ngạc nhiên kêu lên, “Nhanh đến mức không nhìn rõ luôn, tôi dám cược cú đấm này chỉ vung ra rồi rơi xuống trong 0.1 giây!”
Lữ Ngọc Long không tránh kịp bị đánh trúng vào đám rối thần kinh dạ dày*. Chỉ với một sai lầm nhất thời này, anh ta đã bị ghì lên sợi dây thừng bên cạnh sàn boxing, anh ta đặt hai tay trước ngực, cố gắng chống đỡ đòn tấn công từ đối thủ.
(*Bó gồm các sợi dây thần kinh chi phối dạ dày.)
Nhưng nắm đấm khắp bốn phương tám hướng cứ liên tục rơi xuống, mỗi cú đấm đều nặng tựa ngàn cân, hơn nữa tốc độ siêu nhanh, mũi, cằm, hai xương sườn mềm… Những đòn tấn công đều nhằm vào nơi hiểm yếu, Lữ Ngọc Long nhanh chóng mất năng lực phản kháng, vắt lên dây thừng như một miếng vải rách.
Tiếng chuông nhắc nhở bất ngờ vang lên, trọng tài hét to: “Tách ra! Tách ra!”
Nhưng cơ bản không ngăn được, nắm đấm lao xuống nhanh như chớp … Hạ Yến đã đánh tới mức đỏ mắt.
Trọng tài liếc mắt ra hiệu, vài thanh niên vạm vỡ xông lên đài định kéo Hạ Yến ra, nhưng vừa bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu chết chóc của hắn, bọn họ không khỏi co rúm lại. Cựu tuyển thủ chuyên nghiệp còn bị đánh gục trên sàn, bọn họ qua đó cũng chỉ có nước bị đánh ok?
Trong lúc mọi người tiến không được lùi không xong, Cố Hi Đình hô to một tiếng: “Hạ Yến!”
Hạ Yến lập tức dừng tay cứ như nhấn nút tạm dừng.
Trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt chàng trai, sự điên cuồng độc ác trong mắt Hạ Yến nhanh chóng tan biến như thủy triều rút xuống, hắn bối rối giật giật cơ thể, thậm chí còn hơi luống cuống.
Sau lưng hắn, cơ thể Lữ Ngọc Long trượt xuống sàn, trọng tài đếm từng tiếng từ một đến mười, cuối cùng anh ta không đứng dậy nổi.
Tiếng chuông chiến thắng vang lên, nhưng không có ai reo hò cổ vũ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn Hạ Yến, trong mắt ai cũng hiện chung một cảm xúc… Đó là sợ hãi, bọn họ sợ người thanh niên trước mặt, người này có thể dễ dàng đánh bại cựu võ sĩ chuyên nghiệp, không biết lúc nào người này sẽ mất kiểm soát rồi trút mưa đấm lên người bọn họ.
Cũng có người nhìn Cố Hi Đình, người này ôm một chồng sách trong tay, toàn thân phát ra phong độ của dân trí thức, nhưng lại có thể khiến Hạ Yến thôi hung hăng.
Cố Hi Đình đến bên cạnh hàng rào dây thừng, ngẩng đầu hỏi: “Xong chưa anh?”
Hạ Yến giấu hai tay sau lưng, im lặng không nói.
Cố Hi Đình vươn tay: “Đi thôi, về nhà.”
Hạ Yến muốn nắm lấy tay cậu, nhưng lại quên mình đang mang găng tay, hắn bối rối cởi găng tay rồi chống sàn nhảy xuống.
Sau lưng hắn, mấy thanh niên vội vàng đưa Lữ Ngọc Long bị thương nặng xuống dưới: “Đến bệnh viện! Đến bệnh viện! Anh ta gãy xương rồi!”
“Mặc dù em không hiểu lắm,” Cố Hi Đình nhìn thoáng qua người được khiêng ra, hơi lo lắng bảo, “Nhưng có phải vừa rồi anh ra tay hơi nặng không?”
Hạ Yến “Ừ” một tiếng, quay lại nói với ông chủ: “Tôi sẽ thanh toán phí điều trị cho anh ta.”
Nghe giọng nói quen thuộc này, ông chủ vô thức rùng mình, gã vẫn chưa thể thoát ra khỏi bóng ma của trận đấu vừa rồi.
Mặc dù hành động của đối phương không tính là vi phạm quy tắc, nhưng từ trước đến nay gã chưa từng thấy ai ác như vậy, kể cả trong thi đấu chuyên nghiệp cũng hiếm khi gặp. Nhất là khoảnh khắc bị đôi mắt đỏ bừng kia nhìn vào, ông chủ cảm giác như mình đã rơi vào cái bẫy của thú dữ đi săn, như thể cổ họng sẽ bị xé rách trong giây phút tiếp theo.
Mà bây giờ, đôi mắt hung ác kia đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Ông chủ muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn chấp nhận, vẻ mặt phức tạp nói: “Tôi sẽ lấy thay anh ta.”
Hạ Yến vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, Cố Hi Đình ngồi trên ghế chờ hắn.
Ông chủ nhịn cả đống câu nói, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội bèn vội vàng ngồi hỏi.
“Quan hệ của chú em với hắn khá tốt nhỉ? Người kia làm gì vậy? Có phải hắn từng luyện boxing không? Hoàn toàn có thể lên đấu trường chuyên nghiệp đó!”
Cố Hi Đình trả lời qua loa: “Chắc là chưa luyện bao giờ… Gần đây trạng thái của anh ấy không tốt lắn, có lẽ cần phát tiết thôi.”
Có vị khách tò mò hỏi: “Vậy quan hệ giữa hai người là gì? Cậu gọi một tiếng hắn dừng lại ngay, quá thần kỳ đó?”
“Bạn tốt, chúng tôi quen nhau lâu rồi.”
“Wow, trái tim cậu thật mạnh mẽ, nếu là chúng tôi, bị hắn nhìn cái đã sợ tè ra quần rồi.”
Cố Hi Đình khẽ cau mày: “Không có gì, anh ấy rất tốt, không đáng sợ chút nào.”
Đúng lúc nào, đám người đang tụ tập bỗng nháo nhác giải tán, ông chủ cũng ngoảnh lại giả bộ sắp xếp giấy tờ, Cố Hi Đình ngạc nhiên ngẩng đầu lên mới biết Hạ Yến đã tắm xong bước ra.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, tóc hơi ướt, vẻ mặt bình tĩnh và dịu dàng.
Cố Hi Đình đứng dậy: “Xong rồi hả?”
“Ừm, đi thôi.” Hạ Yến cười cười, rất tự nhiên đỡ chồng sách trong tay Cố Hi Đình.
Ông chủ: “…”
Trợn mắt há mồm.
Hạ Yến đến phòng tập boxing năm ngày, gần như nói chưa nổi mười câu, bình thường hắn đều im lặng ít nói, nom mặt đáng sợ, sau khi phát tiết xong thì đi, chỉ hai ngày đã hạ gục tất cả huấn luyện viên trong phòng tập, sau đó không ai dám đánh với hắn nữa, gã còn tưởng người này là kẻ giết người hay gì đó. Nhưng giờ nhìn lại, có vẻ cũng chỉ là một người bình thường ha?
Cố Hi Đình và Hạ Yến ra khỏi phòng tập boxing, hơi tò mò: “Sao tự dưng anh đi đánh boxing vậy?”
Hạ Yến trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói: “Muốn tập thể thao một chút.”
Cố Hi Đình gật gù không nói thêm gì.
Hai người về đến nhà, Hạ Yến nhìn Cố Hi Đình hỏi: “Em không mắng anh à?”
Cố Hi Đình không hiểu gì: “Em mắng anh làm gì?”
Hạ Yến chợt nở nụ cười, lắc đầu: “Không có gì.”
Cố Hi Đình: “Anh nói rõ đi! Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Không có gì, chẳng phải ngày mai còn buổi diễn thuyết sao? Em đi cùng giúp anh nhé.”
Cố Hi Đình nhanh chóng bị dời lực chú ý: “Có cần em làm gì không?”
“Không cần, em ngủ ngon là được.”
Đầu tháng một trùng với lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập Đại học Thân Hải, bài phát biểu của Hạ Yến là một trong chuỗi các hoạt động kỷ niệm thành lập trường của Viện tội phạm học.
Vốn dĩ đây là buổi diễn thuyết công khai, nhưng có quá nhiều người tham gia và cả rất nhiều sinh viên trường ngoài trà trộn vào, nên sau đó đành phải mời chọn lọc, ai có vé mới được vào xem.
Hội trường nghìn người kín sạch ghế, mười phút trước khi diễn thuyết, một tình nguyện viên cao gầy đứng trước sân khấu hỗ trợ chiếu thử slide.
Kim đồng hồ chỉ hướng chín giờ sáng, Hạ Yến bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay như sấm, âu phục phẳng phiu, khí chất kiêu ngạo.
Cố Hi Đình ngồi dưới sân khấu vỗ tay còn vang dội hơn mọi người, bỗng nhiên thấy tự hào trong lòng, người xuất sắc như vậy là của cậu, là bạn trai của cậu.
Hạ Yến mở slide và nói: “Trước khi bắt đầu bài phát biểu của mình, tôi muốn cho các bạn xem hai bản quét não. Mọi người có thể đoán xem, tấm nào là của người bình thường, tấm nào thuộc về người có tâm lý biến thái, đáp án sẽ được công bố cuối buổi diễn thuyết.”
Bài phát biểu chính thức bắt đầu, Hạ Yến đeo microphone nhỏ trên người rồi bước ra. Phong cách của hắn đủ nghiêm túc nhưng lại không cứng nhắc, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài câu gây cười nên đã nhanh chóng khơi dậy sự nhiệt tình của khán giả. Bài diễn thuyết này còn giống buổi TED talks hơn là một báo cáo học thuật.
Hạ Yến: “Trước khi nói về lý do tại sao con người phạm tội, trước hết tôi muốn để mọi người hiểu về bộ não của chúng ta. Não bộ là cơ quan quan trọng nhất của con người, điều khiển các khả năng vận động, giác quan, tình cảm, ngôn ngữ, cảm xúc, và hành vi cử chỉ của chúng ta.”
“Có một phần não được gọi là vỏ não giáp ranh, đây là bộ phận chủ yếu khống chế cảm xúc, nó còn được gọi là vỏ não cảm xúc. Những người bị tổn thương vỏ não giáp ranh sẽ rất khó cảm nhận được tình cảm, cũng rất khó sinh ra sự đồng cảm.”
“Vậy điều này có liên quan gì với nghiên cứu của chúng tôi? Trong một trăm năm qua, nhóm chúng tôi đã tập hợp được một trăm kẻ giết người hàng loạt có tâm lý biến thái, nhận thấy rằng 89% bộ não đều có một đặc điểm chung.”
“Vỏ não trước, vỏ não trước trán, vỏ não thái dương, vỏ não giáp ranh đều xuất hiện các khiếm khuyết về chức năng…” Hạ Yến chỉ bút laser vào màn hình máy chiếu, “Mời mọi người nhìn vào đây, đây là bản quét não của một người bình thường, các chức năng đều hoàn thiện, phân công hoạt động hợp lý. Còn đây là bản quét của một trong số một trăm kẻ giết người hàng loạt, như tôi đã giải thích trước đó, não bộ của anh ta bị tổn thương ở các mức độ khác nhau trên từng phương diện.”
Nghe đến đây, rốt cuộc mọi người dưới sân khấu cũng hiểu. Vậy là có người làm điều ác không phải vì họ muốn thế, mà vì bọn họ bị bệnh, bọn họ buộc phải làm thế.
“Bây giờ chúng ta hãy xem lại hai tấm ảnh ở phần đầu, các bạn đã biết tấm nào thuộc về người có tâm lý biến thái rồi nhỉ?”
Mọi người chỉ qua một bên: “Tấm bên phải!”
“Chính xác,” Hạ Yến nhấn nút chuyển slide, giải thích, “Tấm bên trái là bản quét não của một người lao động kiểu mẫu hiến tặng cho bệnh viện Thân Hải, còn tấm bên phải là của một trong một trăm kẻ giết người hàng loạt.”
Cố Hi Đình đang ngồi dưới sân khấu, không hiểu sao cậu cảm giác tim đập vội cứ như sắp có chuyện không hay xảy ra. Nhưng đây chỉ là một buổi diễn thuyết bình thường, có thể gặp sự cố gì được? Cậu không khỏi nhìn lên sân khấu, còn chưa kịp suy nghĩ nguyên nhân thì Hạ Yến đã nhấn nút chuyển slide.
“Người bên phải cũng nằm trong số một trăm kẻ giết người hàng loạt…” Nhìn hình ảnh hiện lên trên slide, tiếng nói lập tức biến mất trong cổ họng Hạ Yến.
Ở phần trên của bản quét não đã bị phân mảnh, thứ hiện ra không phải là ảnh chụp và thông tin của kẻ giết người hàng loạt, mà là một bệnh án vừa in ra, viết rõ báo cáo kiểm tra của Hạ Yến và chữ ký của bác sĩ khám bệnh.
Trên sân khấu, vẻ mặt Hạ Yến lập tức cứng đờ.
Mọi người ngạc nhiên nhìn tấm ảnh trước mặt, hội trường nghìn người rơi vào im lặng.
Sao lại thế này? Người bắt được nhiều kẻ giết người hàng loạt như vậy, người mà bọn họ ngưỡng mộ như anh hùng, lại có bộ não mang tâm lý biến thái?
Thậm chí quá đáng hơn, có khi nào hắn cũng là một kẻ giết người biến thái không?
Bên cạnh sân khấu, một thanh niên mặc trang phục tình nguyện nhếch miệng rồi lẩn sau tấm rèm.HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI MỐT
Danh sách chương